Một ngày cuối năm, Đại quyết định đưa Như Ý tới nhà hàng chơi. Bà Nguyệt không đi nên chỉ có Linh đi cùng anh để chăm sóc cho bé khi cần. Thế nên khi Linh vừa xuống ô tô và đưa Như Ý cho Đại bế ở sân trước nhà hàng thì cái tin này đã lập tức truyền tới tận tai từng nhân viên của nhà hàng. Ai nấy đều tò mò chạy ra nhìn người con gái và đứa bé đi cùng anh, ai cũng cố đoán xem thân phận của hai người này là gì? Nhìn Đại và cô gái kia đi cùng nhau thì không giống một cặp vợ chồng, thậm chí là một đôi tình nhân. Cô gái ăn mặc quê mùa, lại không có nét nào xứng với một giám đốc hào hoa như Đại cả. Hơn nữa chẳng ai nhìn thấy trong mắt hai người này có một chút tình yêu nào, ngoài một thứ tình cảm quan tâm chung dành cho đứa bé kia.
Đến khi Đại giới thiệu rằng đứa bé là con anh, còn cô gái kia là bảo mẫu của đứa bé thì ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau. Đám nhân viên nữ vốn vô cùng ngưỡng mộ giám đốc của mình thì thẫn thờ cả người, mọi ước mơ Lọ Lem cứ thế mà tan vỡ.
Trong lúc Đại vào giải quyết công việc thường ngày thì Linh cho bé Như Ý vào xe đẩy và đưa con bé đi dạo trên bãi cỏ trước nhà hàng. Mùa đông nên trời không có nắng, chỉ có gió se se lạnh. Vì sợ con gái bị lạnh nên Đại ít khi cho ai bế nó ra ngoài chơi, nhưng vì bà Nguyệt nói trẻ con thì cần có ánh sáng tự nhiên mới phát triển khỏe mạnh được nên hôm nay anh mới quyết định đưa nó đến đây để thay đổi không khí. Con Tuyết chạy tung tăng bên cạnh xe đẩy, thỉnh thoảng lại chạy tới cọ mình vào xe và để Như Ý dùng tay túm lấy bộ lông của nó và cười khanh khách. Nó dường như cũng nhận ra, cô con gái bé nhỏ này là một người rất quan trọng đối với chủ của nó, cho nên nó cũng coi cô bé như cô chủ nhỏ của mình. Nó chơi đùa với Như Ý, để mặc cho Như Ý dùng đôi tay bé nhỏ dứt dứt bộ lông của mình, thỉnh thoảng lại le lưỡi ra liếm lấy bàn tay bé nhỏ xinh xắn kia làm con bé cười hét lên vì thích thú.
Khi Linh mỉm cười định đẩy xe quay trở lại thì thấy có hai người đàn ông đang đi tới. Cả hai đều mang dáng dấp từa tựa nhau, mặc vest đen giống nhau và dường như đang nói chuyện gì đó khá vui vẻ. Họ tỏ ra khá thân mật khi thỉnh thoảng cùng cười phá lên và vỗ vai nhau. Một trong hai người đó là Đại. Còn người đi bên cạnh anh là Cường.
Thấy Linh đang trên đường quay lại, Đại cười vẫy vẫy tay rồi quay sang nói với Cường gì đó. Cường nhìn cô, rồi nhìn đứa bé trong chiếc xe đẩy phía trước cô, hai mắt anh hơi nheo lại, anh cũng cười, một nụ cười ý vị. Linh hơi sững người lại khi thấy Cường, nhưng cô cũng chẳng thể bỏ chạy lúc này được nên khẽ bặm môi và cũng chầm chậm tiến về phía họ. Tuyết thì sủa lên mấy tiếng rồi chạy vọt lên phía trước, về phía chủ của nó. Nó nhảy chồm lên người Đại, cho tới khi anh xoa xoa đầu nó thì nó mới thôi nhảy chồm lên.
Khi Đại và Cường cùng tiến lại gần, Đại không để ý tới hai người còn lại mà vui vẻ bế Như Ý lên, nựng nó mấy câu. Cường thì không cười nữa mà nhìn chăm chăm vào Linh, trong khi cô quay đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh. Đại quay sang nói với Cường:
-Đây, giới thiệu với ông, thiên thần nhỏ của tôi. Bất ngờ không?
-Hóa ra đây là tin vui mà ông định nói với tôi đấy à?- Cường đánh ánh mắt sang nhìn đứa bé kháu khỉnh trên tay Đại, cười hỏi một câu.- Nó giống ông quá!
-Chuyện, không giống tôi, chẳng lẽ giống ông à?
-Thế mẹ nó đâu?- Cường lại hỏi tiếp, nhưng ánh mắt thì liếc nhìn sang Linh, chỉ thấy sau câu hỏi này của anh thì mặt mũi Linh hơi tái đi, còn cô thì trừng mắt nhìn anh.
Cường lờ đi như không thấy ánh mắt đó.
-Cũng không biết nữa.- Đại nhún vai- Mà có quan trọng lắm đâu…
-Ừ… Tôi cũng chỉ mong có một đứa con gái đáng yêu như thế này.
-Thế nào, ông có muốn làm bố nuôi con gái tôi không?
-Thật chứ?- Cường hỏi lại.
-Sao không thật…- Đại tặc lưỡi.- Đây, ông có muốn bế không, cho ông lấy tí hơi, biết đâu năm tới lại có tin vui thật.
Đại muốn đưa Như Ý cho Cường nhưng con bé thấy người lạ thì nhất định không theo, cứ ôm chặt cổ bố mình. Cường cười:
-Thôi, ai mà dám bế con gái rượu của ông chứ. Lỡ có làm sao thì tôi đền không nổi. À thế đây là ai?
Cường chỉ sang Linh, vờ như không quen biết, hỏi.
-À, bảo mẫu của con gái tôi đấy. Cô ấy tên Linh, cùng quê với Nhật Lệ.
-Thế à?- Cường cười và tiến lại, đưa tay về phía Linh và nói tiếp- Chào cô, tôi là Cường, bạn của Đại.
Linh cảm thấy hơi tức giận khi bị anh đùa bỡn từ nãy tới giờ, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay ra bắt, lí nhí chào lại anh. Cường hơi siết lấy tay cô, nhưng không có ý định buông, mà quay sang cười với Đại, nói tiếp:
-Tôi cũng có tin vui đây.
-Gì thế?- Đại hất hàm hỏi.
-Em gái của Nhật Lệ đã đồng ý về làm cho tôi.
Câu thông báo này của Cường khiến Linh run lên, lập tức muốn rút tay ra khỏi tay Cường. Nhưng Cường cũng không có ý định giữ lâu hơn mà lập tức buông ngay tay ra. Còn Đại nghe câu thông báo này cũng hơi sững lại, nhưng rồi anh nhún vai, thản nhiên nói:
-Thế à, chúc mừng ông vì đã có được siêu đầu bếp hàng đầu của Châu Á.
-Ông có muốn tôi hỏi thăm tin tức Nhật Lệ từ chỗ cô ta cho ông không?
-Không cần đâu, nếu Lệ đã muốn đi, thì tôi cũng không cố giữ làm gì.
-Ừ… Nếu vậy thì việc tranh hợp đồng mở nhà hàng ở ngoài Resort ở Cô Tô sắp tới đây, kết quả thế nào cũng còn khó nói lắm.
-Quy luật của sự cạnh tranh thôi mà.- Đại cười, dường như anh cũng không quá bận tâm tới điều mà Cường vừa nói.
-Hình như ông đã thay đổi, không còn hiếu thắng như xưa nữa.- Cường nhận xét.
-Tôi thay đổi cũng lâu rồi mà. Nhất là khi tôi biết tôi có một đứa con gái, thì tôi không còn muốn phiêu lưu nữa. Tôi thích những gì chắc chắn hơn.
-Như thế cũng tốt. Ông làm tôi thèm lấy vợ quá!- Cường liếc nhìn Linh rồi cười vang.
-Thích thì nhích thôi, còn chờ gì nữa.- Đại cũng cười theo.
-Tôi còn chờ cô dâu của tôi lớn thêm chút đã.- Cường nhún vai, sau đó anh quay người muốn quay lại.- Thôi, ông cứ chơi với con gái đi, tôi cũng phải về rồi.
-Ăn trưa với bố con tôi đã.- Đại nhìn theo nói.
-Để khi khác đi.- Cường vẫy vẫy tay và cứ thế đi thẳng.
*
Vừa cho xe nổ máy, định đi ra khỏi hầm gửi xe thì một người thỉnh lình xuất hiện ở ngay đầu xe. Cường ngẩng đầu nhìn người đó rồi cười, cũng không xuống xe mà để mặc cô tự đi tới, mở cửa xe và ngồi vào ghế bên cạnh mình.
-Sao thế, có gì muốn nói với anh sao?- Cường quay sang nhìn cô hỏi bằng giọng châm chọc.
-Hoặc dừng lại việc lôi tôi ra làm trò cười, hoặc giữa chúng ta sẽ chẳng có hợp đồng nào cả.- Linh lạnh lùng nói với anh.
-Anh lôi em ra làm trò cười khi nào?- Cường kêu lên đầy oan uổng.
-Anh còn nói là không…- Linh tức giận đáp.
-Tất nhiên là không thì anh phải nói không rồi.- Cường có vẻ thờ ơ trước vẻ tức giận của cô.- Anh không thể từ không mà nói có được, em hiểu tính anh mà, hơn nữa…
-Hơn nữa làm sao?- Linh dường như vẫn không hết vẻ giận dữ, hỏi lại.
Cường không nói mà vươn tay ghì lấy cổ cô, chồm người sang rồi đột ngột hôn lên môi Linh thật nhanh. Nụ hôn bất ngờ và mãnh liệt tới nỗi làm Linh cảm thấy khó thở và không thể có phản ứng gì được. Đến khi người cô bắt đầu run lên thì Cường mới ngừng lại, nhưng vẫn ghé sát mặt cô, nói thầm:
-Em biết anh yêu em, em biết là anh ghen khi thấy em hàng ngày vẫn quanh quẩn trong ngôi nhà đó, hàng giờ chăm sóc con của bạn anh,… Vì thế, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của anh.
Linh đẩy Cường ra, nhìn vẻ mặt nửa giận dữ, nửa say mê của anh, cô run rẩy nói:
-Anh điên rồi.
-Phải, anh điên rồi. Từ lúc anh yêu em thì anh đã điên rồi.- Cường nhếch miệng cười.- Em có chạy cũng không thoát khỏi anh đâu…
-Anh…
-Lấy cho anh bản kế hoạch tham gia đấu thầu xây dựng nhà hàng ở Cô Tô của Đại.- Cường đột ngột đề nghị.
-Không…- Linh lập tức từ chối.
-Chẳng phải em muốn trả thù sao?
-Phải, nhưng không bằng cách đê tiện đó.- Linh hừ giọng.
-Được, vậy thì có cách đường hoàng cho em đây, chính em ra mặt tham dự cuộc thi nấu ăn để lấy về cho anh hợp đồng mở nhà hàng ở đó đi.
-Anh…- Linh giận dữ muốn hét lên, nhưng cuối cùng vẫn tự kiềm chế lại được.- Anh biết thừa tôi không bao giờ mang công sức của mình ra để phục vụ cho việc tranh giành của các anh cơ mà.
-Quanh đi quẩn lại vẫn là em không đành lòng, đúng không?- Cường cười nhạt.- Không đành lòng thấy nó bị anh đánh bại à?
-Anh đừng có nói nhảm.
-Trong trận chiến này, Đại không bại, thì anh bại. Mà nếu anh thua, thì anh sẽ không nhớ đã hứa với em những gì đâu. Em suy nghĩ cho kỹ đi.
Linh im lặng hơn một phút, sau đó cô lạnh lùng nói:
-Tôi sẽ suy nghĩ và sớm cho anh câu trả lời.
-Tốt, nhưng đừng để anh phải đợi lâu.- Cường tặc lưỡi.
Linh không nói gì nữa mà lập tức quay sang, mở cửa xe và bước xuống. Cường mỉm cười, vẫy tay chào cô sau đó lái xe ra ngoài. Linh mím môi nhìn theo chiếc xe Porsche Cayenne mang biển tứ quý ra khỏi hầm để xe, rồi cô mới lặng lẽ theo cầu thang bộ đi lên nhà hàng.
*
Cường lái xe ra khỏi nhà hàng Phương Đông rồi chạy thẳng về phía nội thành. Một tay anh chống lên vô lăng, nụ hôn ngọt ngào vẫn còn váng vất trong đầu khiến anh ngây ngất. Lúc anh hôn Linh, cô chỉ chống cự yếu ớt, như vậy có nghĩa là cô vẫn còn tình cảm với anh chứ không hề tuyệt tình như bề ngoài cô vẫn thể hiện.
Lúc nhìn thấy cô và Đại đứng cạnh nhau, chứng kiến vẻ mặt hạnh phúc của Đại, thấy sự quan tâm ấm áp trong ánh mắt cô, không hiểu sao trong lòng anh không thể ngăn được nỗi hờn ghen. Anh ước gì không phải là Đại mà chính là mình đang đứng đó. Anh ước gì đứa bé trong tay anh khi đó là con anh, và người đứng bên cạnh là mẹ của nó. Cứ nghĩ đến việc mỗi ngày họ đều gặp nhau, đều trò chuyện với nhau là anh lại không thể kiểm soát được sự tức giận của mình. Nói là anh đang ghen thì cũng chẳng sai.
Anh muốn cô đi lấy bản kế hoạch đấu thầu ở chỗ Đại không phải vì anh muốn chơi trò hèn hạ đó. Anh muốn cô ra mặt dự thi cuộc thi để tranh hợp đồng không phải vì anh không tự tin nếu không có cô. Anh chỉ muốn Linh không còn đường lùi trên con đường này nữa, ngoài việc tiến thẳng về phía anh, làm người của anh, làm vợ của anh, làm mẹ của các con anh trong tương lai. Anh muốn cô hiểu rằng, chỉ có anh mới có thể yêu thương và bao bọc cô cả đời này, chứ không phải người đàn ông kia, người mà anh vẫn coi là bạn thân, người mà khi cô nhìn hắn, anh thấy trong đó có cả hận thù lẫn yêu thương.
Đến khi Đại giới thiệu rằng đứa bé là con anh, còn cô gái kia là bảo mẫu của đứa bé thì ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau. Đám nhân viên nữ vốn vô cùng ngưỡng mộ giám đốc của mình thì thẫn thờ cả người, mọi ước mơ Lọ Lem cứ thế mà tan vỡ.
Trong lúc Đại vào giải quyết công việc thường ngày thì Linh cho bé Như Ý vào xe đẩy và đưa con bé đi dạo trên bãi cỏ trước nhà hàng. Mùa đông nên trời không có nắng, chỉ có gió se se lạnh. Vì sợ con gái bị lạnh nên Đại ít khi cho ai bế nó ra ngoài chơi, nhưng vì bà Nguyệt nói trẻ con thì cần có ánh sáng tự nhiên mới phát triển khỏe mạnh được nên hôm nay anh mới quyết định đưa nó đến đây để thay đổi không khí. Con Tuyết chạy tung tăng bên cạnh xe đẩy, thỉnh thoảng lại chạy tới cọ mình vào xe và để Như Ý dùng tay túm lấy bộ lông của nó và cười khanh khách. Nó dường như cũng nhận ra, cô con gái bé nhỏ này là một người rất quan trọng đối với chủ của nó, cho nên nó cũng coi cô bé như cô chủ nhỏ của mình. Nó chơi đùa với Như Ý, để mặc cho Như Ý dùng đôi tay bé nhỏ dứt dứt bộ lông của mình, thỉnh thoảng lại le lưỡi ra liếm lấy bàn tay bé nhỏ xinh xắn kia làm con bé cười hét lên vì thích thú.
Khi Linh mỉm cười định đẩy xe quay trở lại thì thấy có hai người đàn ông đang đi tới. Cả hai đều mang dáng dấp từa tựa nhau, mặc vest đen giống nhau và dường như đang nói chuyện gì đó khá vui vẻ. Họ tỏ ra khá thân mật khi thỉnh thoảng cùng cười phá lên và vỗ vai nhau. Một trong hai người đó là Đại. Còn người đi bên cạnh anh là Cường.
Thấy Linh đang trên đường quay lại, Đại cười vẫy vẫy tay rồi quay sang nói với Cường gì đó. Cường nhìn cô, rồi nhìn đứa bé trong chiếc xe đẩy phía trước cô, hai mắt anh hơi nheo lại, anh cũng cười, một nụ cười ý vị. Linh hơi sững người lại khi thấy Cường, nhưng cô cũng chẳng thể bỏ chạy lúc này được nên khẽ bặm môi và cũng chầm chậm tiến về phía họ. Tuyết thì sủa lên mấy tiếng rồi chạy vọt lên phía trước, về phía chủ của nó. Nó nhảy chồm lên người Đại, cho tới khi anh xoa xoa đầu nó thì nó mới thôi nhảy chồm lên.
Khi Đại và Cường cùng tiến lại gần, Đại không để ý tới hai người còn lại mà vui vẻ bế Như Ý lên, nựng nó mấy câu. Cường thì không cười nữa mà nhìn chăm chăm vào Linh, trong khi cô quay đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh. Đại quay sang nói với Cường:
-Đây, giới thiệu với ông, thiên thần nhỏ của tôi. Bất ngờ không?
-Hóa ra đây là tin vui mà ông định nói với tôi đấy à?- Cường đánh ánh mắt sang nhìn đứa bé kháu khỉnh trên tay Đại, cười hỏi một câu.- Nó giống ông quá!
-Chuyện, không giống tôi, chẳng lẽ giống ông à?
-Thế mẹ nó đâu?- Cường lại hỏi tiếp, nhưng ánh mắt thì liếc nhìn sang Linh, chỉ thấy sau câu hỏi này của anh thì mặt mũi Linh hơi tái đi, còn cô thì trừng mắt nhìn anh.
Cường lờ đi như không thấy ánh mắt đó.
-Cũng không biết nữa.- Đại nhún vai- Mà có quan trọng lắm đâu…
-Ừ… Tôi cũng chỉ mong có một đứa con gái đáng yêu như thế này.
-Thế nào, ông có muốn làm bố nuôi con gái tôi không?
-Thật chứ?- Cường hỏi lại.
-Sao không thật…- Đại tặc lưỡi.- Đây, ông có muốn bế không, cho ông lấy tí hơi, biết đâu năm tới lại có tin vui thật.
Đại muốn đưa Như Ý cho Cường nhưng con bé thấy người lạ thì nhất định không theo, cứ ôm chặt cổ bố mình. Cường cười:
-Thôi, ai mà dám bế con gái rượu của ông chứ. Lỡ có làm sao thì tôi đền không nổi. À thế đây là ai?
Cường chỉ sang Linh, vờ như không quen biết, hỏi.
-À, bảo mẫu của con gái tôi đấy. Cô ấy tên Linh, cùng quê với Nhật Lệ.
-Thế à?- Cường cười và tiến lại, đưa tay về phía Linh và nói tiếp- Chào cô, tôi là Cường, bạn của Đại.
Linh cảm thấy hơi tức giận khi bị anh đùa bỡn từ nãy tới giờ, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay ra bắt, lí nhí chào lại anh. Cường hơi siết lấy tay cô, nhưng không có ý định buông, mà quay sang cười với Đại, nói tiếp:
-Tôi cũng có tin vui đây.
-Gì thế?- Đại hất hàm hỏi.
-Em gái của Nhật Lệ đã đồng ý về làm cho tôi.
Câu thông báo này của Cường khiến Linh run lên, lập tức muốn rút tay ra khỏi tay Cường. Nhưng Cường cũng không có ý định giữ lâu hơn mà lập tức buông ngay tay ra. Còn Đại nghe câu thông báo này cũng hơi sững lại, nhưng rồi anh nhún vai, thản nhiên nói:
-Thế à, chúc mừng ông vì đã có được siêu đầu bếp hàng đầu của Châu Á.
-Ông có muốn tôi hỏi thăm tin tức Nhật Lệ từ chỗ cô ta cho ông không?
-Không cần đâu, nếu Lệ đã muốn đi, thì tôi cũng không cố giữ làm gì.
-Ừ… Nếu vậy thì việc tranh hợp đồng mở nhà hàng ở ngoài Resort ở Cô Tô sắp tới đây, kết quả thế nào cũng còn khó nói lắm.
-Quy luật của sự cạnh tranh thôi mà.- Đại cười, dường như anh cũng không quá bận tâm tới điều mà Cường vừa nói.
-Hình như ông đã thay đổi, không còn hiếu thắng như xưa nữa.- Cường nhận xét.
-Tôi thay đổi cũng lâu rồi mà. Nhất là khi tôi biết tôi có một đứa con gái, thì tôi không còn muốn phiêu lưu nữa. Tôi thích những gì chắc chắn hơn.
-Như thế cũng tốt. Ông làm tôi thèm lấy vợ quá!- Cường liếc nhìn Linh rồi cười vang.
-Thích thì nhích thôi, còn chờ gì nữa.- Đại cũng cười theo.
-Tôi còn chờ cô dâu của tôi lớn thêm chút đã.- Cường nhún vai, sau đó anh quay người muốn quay lại.- Thôi, ông cứ chơi với con gái đi, tôi cũng phải về rồi.
-Ăn trưa với bố con tôi đã.- Đại nhìn theo nói.
-Để khi khác đi.- Cường vẫy vẫy tay và cứ thế đi thẳng.
*
Vừa cho xe nổ máy, định đi ra khỏi hầm gửi xe thì một người thỉnh lình xuất hiện ở ngay đầu xe. Cường ngẩng đầu nhìn người đó rồi cười, cũng không xuống xe mà để mặc cô tự đi tới, mở cửa xe và ngồi vào ghế bên cạnh mình.
-Sao thế, có gì muốn nói với anh sao?- Cường quay sang nhìn cô hỏi bằng giọng châm chọc.
-Hoặc dừng lại việc lôi tôi ra làm trò cười, hoặc giữa chúng ta sẽ chẳng có hợp đồng nào cả.- Linh lạnh lùng nói với anh.
-Anh lôi em ra làm trò cười khi nào?- Cường kêu lên đầy oan uổng.
-Anh còn nói là không…- Linh tức giận đáp.
-Tất nhiên là không thì anh phải nói không rồi.- Cường có vẻ thờ ơ trước vẻ tức giận của cô.- Anh không thể từ không mà nói có được, em hiểu tính anh mà, hơn nữa…
-Hơn nữa làm sao?- Linh dường như vẫn không hết vẻ giận dữ, hỏi lại.
Cường không nói mà vươn tay ghì lấy cổ cô, chồm người sang rồi đột ngột hôn lên môi Linh thật nhanh. Nụ hôn bất ngờ và mãnh liệt tới nỗi làm Linh cảm thấy khó thở và không thể có phản ứng gì được. Đến khi người cô bắt đầu run lên thì Cường mới ngừng lại, nhưng vẫn ghé sát mặt cô, nói thầm:
-Em biết anh yêu em, em biết là anh ghen khi thấy em hàng ngày vẫn quanh quẩn trong ngôi nhà đó, hàng giờ chăm sóc con của bạn anh,… Vì thế, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của anh.
Linh đẩy Cường ra, nhìn vẻ mặt nửa giận dữ, nửa say mê của anh, cô run rẩy nói:
-Anh điên rồi.
-Phải, anh điên rồi. Từ lúc anh yêu em thì anh đã điên rồi.- Cường nhếch miệng cười.- Em có chạy cũng không thoát khỏi anh đâu…
-Anh…
-Lấy cho anh bản kế hoạch tham gia đấu thầu xây dựng nhà hàng ở Cô Tô của Đại.- Cường đột ngột đề nghị.
-Không…- Linh lập tức từ chối.
-Chẳng phải em muốn trả thù sao?
-Phải, nhưng không bằng cách đê tiện đó.- Linh hừ giọng.
-Được, vậy thì có cách đường hoàng cho em đây, chính em ra mặt tham dự cuộc thi nấu ăn để lấy về cho anh hợp đồng mở nhà hàng ở đó đi.
-Anh…- Linh giận dữ muốn hét lên, nhưng cuối cùng vẫn tự kiềm chế lại được.- Anh biết thừa tôi không bao giờ mang công sức của mình ra để phục vụ cho việc tranh giành của các anh cơ mà.
-Quanh đi quẩn lại vẫn là em không đành lòng, đúng không?- Cường cười nhạt.- Không đành lòng thấy nó bị anh đánh bại à?
-Anh đừng có nói nhảm.
-Trong trận chiến này, Đại không bại, thì anh bại. Mà nếu anh thua, thì anh sẽ không nhớ đã hứa với em những gì đâu. Em suy nghĩ cho kỹ đi.
Linh im lặng hơn một phút, sau đó cô lạnh lùng nói:
-Tôi sẽ suy nghĩ và sớm cho anh câu trả lời.
-Tốt, nhưng đừng để anh phải đợi lâu.- Cường tặc lưỡi.
Linh không nói gì nữa mà lập tức quay sang, mở cửa xe và bước xuống. Cường mỉm cười, vẫy tay chào cô sau đó lái xe ra ngoài. Linh mím môi nhìn theo chiếc xe Porsche Cayenne mang biển tứ quý ra khỏi hầm để xe, rồi cô mới lặng lẽ theo cầu thang bộ đi lên nhà hàng.
*
Cường lái xe ra khỏi nhà hàng Phương Đông rồi chạy thẳng về phía nội thành. Một tay anh chống lên vô lăng, nụ hôn ngọt ngào vẫn còn váng vất trong đầu khiến anh ngây ngất. Lúc anh hôn Linh, cô chỉ chống cự yếu ớt, như vậy có nghĩa là cô vẫn còn tình cảm với anh chứ không hề tuyệt tình như bề ngoài cô vẫn thể hiện.
Lúc nhìn thấy cô và Đại đứng cạnh nhau, chứng kiến vẻ mặt hạnh phúc của Đại, thấy sự quan tâm ấm áp trong ánh mắt cô, không hiểu sao trong lòng anh không thể ngăn được nỗi hờn ghen. Anh ước gì không phải là Đại mà chính là mình đang đứng đó. Anh ước gì đứa bé trong tay anh khi đó là con anh, và người đứng bên cạnh là mẹ của nó. Cứ nghĩ đến việc mỗi ngày họ đều gặp nhau, đều trò chuyện với nhau là anh lại không thể kiểm soát được sự tức giận của mình. Nói là anh đang ghen thì cũng chẳng sai.
Anh muốn cô đi lấy bản kế hoạch đấu thầu ở chỗ Đại không phải vì anh muốn chơi trò hèn hạ đó. Anh muốn cô ra mặt dự thi cuộc thi để tranh hợp đồng không phải vì anh không tự tin nếu không có cô. Anh chỉ muốn Linh không còn đường lùi trên con đường này nữa, ngoài việc tiến thẳng về phía anh, làm người của anh, làm vợ của anh, làm mẹ của các con anh trong tương lai. Anh muốn cô hiểu rằng, chỉ có anh mới có thể yêu thương và bao bọc cô cả đời này, chứ không phải người đàn ông kia, người mà anh vẫn coi là bạn thân, người mà khi cô nhìn hắn, anh thấy trong đó có cả hận thù lẫn yêu thương.
/27
|