Cơn mơ dữ dội khiến Tường Vi bừng tỉnh. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy lạnh toát. Kéo chăn trùm lên tận cổ, cô quay sang nhìn người đang nằm bên cạnh mình. Trong ánh đèn mờ mờ của căn phòng, người đàn ông đẹp trai ấy đang ngủ rất ngon, hơi thở đều, hai tay đặt trên bụng.
Những hình ảnh của buổi tối hôm qua lần lượt hiện về trong tâm trí Tường Vi. Đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy khó tin với những gì đã xảy ra.
Đêm qua, khi Đại đưa cô về đến cửa phòng, hai người còn đứng nói chuyện thêm một hồi. Sau đó, cũng không biết là ai bắt đầu trước, và rồi hai người bắt đầu điên cuồng trong một cơn mưa ái tình bất tận. Sự từng trải và thành thục của Đại khiến cô không thể làm chủ được mình mà buông thả theo từng đợt ái ân của anh. Hoặc chính bản thân cô cũng muốn buông xuôi bản thân như thế, không gò bó, không gượng ép, hoàn toàn để anh chinh phục mình.
Trời chưa sáng, nhưng cơn ác mộng đã khiến Tường Vi không thể ngủ tiếp được. Cô đột nhiên thấy lạnh. Mặc dù Đại cuồng nhiệt, nhưng anh lại không đem đến cho cô cảm giác ấm áp như người yêu cũ. Lúc này, dù nằm cạnh anh, nhưng cô lại thấy anh xa xôi vời vợi, càng có cảm giác lạ lẫm. Có thể đêm qua, do men say mà hai người đã không làm chủ được mình. Anh say rượu. Còn cô say anh, say hương vị rượu ngọt ngào trong hơi thở của anh, say hương nước hoa có vị biển khơi của anh. Cô say cả những câu chuyện mà anh đã kể cho cô nghe về những chuyến đi xa, về những trải nghiệm trong cuộc sống, và về cả những vấp ngã đầu đời.
Khi Tường Vi cựa mình lần thứ hai thì Đại cũng thức giấc. Anh mở mắt, vài giây sau anh thở dài một hơi khi nghĩ ra tình huống hiện tại của mình. Rồi anh quay sang nhìn cô, hỏi:
-Sao em không ngủ nữa đi?
-Em lạnh.- Tường Vi lắc đầu, thành thật đáp.
Đại mỉm cười, sau đó anh dang một tay ra, kéo cô lại gần cho cô gối đầu lên đó, rồi anh vỗ nhẹ lên vai cô, nói tiếp:
-Người miền Nam thường không chịu được mùa đông của miền Bắc.
-Phải đi vào thời gian này mới biết thế nào là mùa đông chứ…- Tường Vi cười.
Đại lại đưa mắt nhìn lên trần nhà, sau đó anh chợt nói:
-Không nghĩ là chúng ta lại thành thế này.
-Em cũng không nghĩ được.
-Khi đó anh hơi say. Sao em không đạp anh ra chứ?
Tường Vi lặng yên không đáp, chẳng lẽ cô phải nói rằng thực sự thì cô cũng muốn anh ở lại bên mình. Cuối cùng cô thở dài:
-Quên đi. Coi như chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.
-Ừ, có lẽ như thế tốt hơn.- Đại gật gật đầu.- Em còn có tương lai, sự nghiệp của em. Đừng đánh đổi nó vì thứ tình cảm xa vời này. Anh cũng sẽ không thay đổi quan điểm của mình đâu.
Đại yên lặng, sau đó quay sang nhìn gương mặt có phần thẫn thờ của cô, nói tiếp:
-Hơn nữa, anh thực sự coi em như một người bạn tri kỷ. Dù chúng ta mới chỉ gặp nhau có ba lần, nhưng anh rất thích nói chuyện với em. Trước đây, anh chưa từng kể cho ai nghe những câu chuyện liên quan tới anh cả, ngoại trừ một người. Và em là người thứ hai. Cuộc sống của anh có rất nhiều những cô gái vây quanh, nhưng để tìm ra một người tri kỷ thực sự, có người dùng cả cuộc đời cũng không tìm ra được. Vì thế, anh không muốn thay đổi mối quan hệ bè bạn này với em.
“Không thể thay đổi sao?” Tường Vi thầm nghĩ trong đầu, chỉ là cô không đủ dũng cảm để hỏi câu đó.
-Vậy, người thứ nhất là ai?
-Một người con gái anh yêu. Nhưng cô ấy không yêu anh, chỉ coi anh là tri kỷ của cô ấy.- Đại cười khi nhớ tới Nhật Lệ.
-Em tưởng anh không biết yêu ai chứ?- Tường Vi ngạc nhiên hỏi lại.
-Thì cứ coi như là ngoại lệ đi. Nhưng cô ấy cũng đi rồi, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh.- Đại thở dài.
Tường Vi nhìn vẻ mặt anh, không hiểu sao cô chẳng thể tìm ra một lời an ủi nào dành cho anh cả. Cô xoay người, ôm lấy anh, nói khẽ:
-Ngủ đi anh. Đêm còn dài lắm.
Đại cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy Tường Vi đã nhắm mắt lại, rõ ràng là cô không còn muốn tiếp tục câu chuyện này nữa. Anh chỉ lắc đầu cười, sau đó lại cố gắng kéo mình quay lại với giấc ngủ dở dang. Giấc ngủ của anh sau đó cũng không sâu, trong cơn mơ chập chờn, anh thấy hình dáng quen thuộc của Nhật Lệ ở trong bếp, với chiếc tạp dề màu xanh biển và đôi đũa nấu. Nhưng khi nhìn lại, người con gái đứng trước mặt anh không phải là Nhật Lệ nữa, mà từ lúc nào đã đổi thành hình dáng cần mẫn và nhu mì của cô gái giúp việc ở nhà anh- Linh. Hình ảnh hai người này cứ liên tục đan xen vào nhau, đến nỗi khi tỉnh dậy, anh cũng không biết là mình đã nhớ tới ai và mơ thấy ai trong hai người nữa.
*
Đại đã đi công tác sang ngày thứ ba, và Lâm, sau một thời gian ra nước ngoài quay MV cũng đã về nước vào tối qua. Ngay khi xuống sân bay, anh không tới công ty mà lại về nhà ngay. Anh thông báo với bố mẹ sẽ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày trước khi tiếp tục quay lại với lịch đi hát ngập đầu ngập cổ.
Trong ba anh em trai, nếu như Đại là người dành cho Như Ý nhiều tình thương nhất, Minh là người dành nhiều thời gian cho con bé nhất, thì Lâm lại là người thường xuyên mua quà cho cháu mình nhất. Từ khi có Như Ý, hầu như tuần nào Lâm cũng tranh thủ về nhà, mỗi lần về lại mang cho cháu gái đủ thứ quà. Khi thì sữa, khi thì quần áo, khi thì đồ chơi, đến nỗi bà Nguyệt còn phải kêu lên là anh quá hoang phí. Lâm chỉ cười giải thích vì nhà có mỗi cô cháu gái nên nhất định phải trưng diện cho cháu mình thật đẹp mới được. Bà Nguyệt nghe thấy thế thì lại giục anh mau cưới rồi sinh con đi, tha hồ mà mua sắm. Khi nghe mẹ nói như vậy, Lâm lại giả vờ như không nghe thấy, một mực ôm lấy cô cháu và chơi đùa với nó.
Sáng nay trời đã không còn mưa phùn nữa. Thời tiết lạnh hơn, lại có gió nên càng khiến người ta cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông năm nay. Linh mở cổng, dắt xe ra, cả người rùng mình theo một trận gió ào ào. Hai tay cô đeo găng kín mít, áo len cao cổ, áo khoác, chân cũng xỏ trong một đôi giày lười rộng thùng thình của bà Nguyệt. Cô kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, sau đó lấy khẩu trang ra, bịt kín mặt và đạp xe đi. Một ngày của cô bắt đầu bằng việc ra chợ mua đồ và về nấu bữa sáng cho cả nhà. Mấy ngày tới Lâm ở nhà với bố mẹ, còn Minh cũng bắt đầu nghỉ Tết sớm, vì thế mà gia đình bà Nguyệt sẽ càng đông vui.
Linh mua đồ xong, không quên dạo qua hàng hoa ở đầu chợ để mua hoa về cúng rằm cho tháng cuối cùng của năm này. Cô cũng không để ý rằng từ khi cô bắt đầu bước chân vào chợ thì đã có một người lặng lẽ đi theo cô. Đến khi cô đang đứng mặc cả ở hàng hoa, chợt cảm thấy có một bàn tay chạm vào lưng mình. Cô giật mình định quay lại xem người nào vô ý như vậy thì lại nghe một giọng đàn ông ồm ồm bên tai, nói khẽ:
-Không được kêu. Mày mà kêu tao đâm chết.
Linh điếng người, chỉ cảm giác sống lưng lạnh buốt, giống như có một con dao đang chạm vào tận bên trong da thịt mình, mặc dù sự thật thì cô cũng chỉ cảm thấy hình như có vật nhọn gì đó chạm vào lưng áo mình.
-Nhìn thấy cái ô tô ở trước mặt không? Yên lặng đi về phía đó, mày mà chạy đừng trách tao ác.
Linh đưa mắt nhìn, quả thật đỗ ở ngay gần cổng chợ là một chiếc xe bốn chỗ màu đen, trên xe hình như có hai người đang ngồi và mắt không ngừng nhìn về phía này. Dường như những người này chỉ đợi cô ra tới đây để bắt cô. Linh nuốt nước bọt, hấp tấp lắc đầu với người bán hoa, xách chiếc làn đựng thức ăn lên và chầm chậm tiến về phía đó. Cô không dám nhìn đi nơi khác, cố tìm trong những người trước mắt một người có thể cứu cô. Nhưng họ chỉ là những người phụ nữ bán hàng, những người phụ nữ đi chợ sớm để lo bữa sáng cho gia đình mình, thậm chí có cả trẻ con nữa. Linh tuyệt vọng bước về phía chiếc xe. Dù không biết những người này là ai, nhưng việc dùng tới dao để uy hiếp cô cũng đủ cho thấy bọn người này không phải hạng người tốt rồi.
-Đi nhanh lên.- Gã thanh niên phía sau lại giục.
Hắn vừa dứt lời thì cảm thấy có ai đó đang vỗ vai mình. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên cao hơn mình nửa cái đầu, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, gương mặt đẹp trai, ánh mắt hơi cục cằn đang nhìn mình. Người này không ngờ chính là Minh. Cũng không biết anh đã đi theo Linh và tên này bao lâu rồi?
-Muốn gì mày?- Hắn cứng giọng, hỏi.
Nhưng Minh cũng chẳng nhiều lời với hắn, vừa thấy Linh bước ra khỏi tầm của con dao găm nhỏ trên tay gã này là anh lập tức vung tay, đấm một cú thật mạnh vào giữa mặt hắn. Bị bất ngờ, tên thanh niên không kịp phản ứng gì, ăn trọn một cú đấm và ngã nhào vào hàng hoa ở bên tay phải khiến cho những chậu hoa đổ nghiêng ngửa, cành hoa gẫy nát, tung tóe. Người bán hàng rú lên, còn những khách đang mua hoa gần đó thì bỏ chạy nháo nhào.
Bị giáng một quả tối tăm mặt mũi nên tên thanh niên loạng choạng một lúc vẫn không đứng thẳng dậy được. Hai tên ngồi trên ô tô thấy cảnh này lập tức mở cửa xe chạy tới. Minh chộp lấy bàn tay lạnh ngắt và run rẩy của Linh, kéo mạnh cô về phía mình, sau đó cả hai cùng chạy về phía bên trong chợ.
Hai thằng oắt tóc xanh, tóc đỏ chạy tới đỡ tên kia dậy rồi bỏ mặc tiếng chửi rủa của người chủ hàng hoa, cả ba cũng vọt vào bên trong chợ, muốn đuổi theo Minh và Linh.
Minh nắm lấy tay Linh và chạy, sau một hồi đâm ngang rẽ dọc, cả hai cuối cùng cũng dừng lại. Tiếng nhốn nháo ở phía xa truyền lại, có lẽ ba gã kia vẫn đang không ngừng tìm kiếm hai người. Chỗ này đã là cuối chợ, là gian hàng bán đồ gia dụng. Minh nhìn quanh một hồi, sau đó kéo Linh chạy thẳng vào một góc. Gian hàng này không có người, dường như người chủ đã chạy đi đâu đó. Minh kéo hai tấm đệm gấp đang dựng đứng ở một góc ra rồi chui vào khoảng trống nhỏ hẹp ở sát tường. Anh kéo Linh vào, sau đó đưa tay kéo tấm đệm lớn hơn bên ngoài lại, che kín cả hai. Từ ngoài nhìn vào, chẳng ai phát hiện ra điều gì bất thường cả, chỉ có những tấm đệm đang xếp đứng, dựa vào tường một cách ngay ngắn.
Trong không gian nhỏ hẹp, Minh không còn cách nào khác là phải ôm cứng lấy Linh, cố gắng không để hơi thở gấp gáp thoát ra. Chỉ nửa phút sau, hai người nghe thấy có tiếng chửi rủa ngay bên ngoài. Dường như việc không tìm thấy cả hai khiến ba tên này điên lên. Minh càng ôm chặt Linh hơn, đến nỗi có thể cảm nhận rõ cả nhịp tim đang đập loạn lên của cô. Cả hai cố gắng thở thật nhẹ để không bị phát hiện ra.
Chợt bên ngoài có tiếng của một người phụ nữ:
-Mới sáng này ra, không mua hàng của người ta thì thôi, chửi rủa cái gì.
-Câm mồm lại ngay.- Tiếng một trong ba thằng quát lên, và không hiểu chúng làm gì mà người phụ nữ kia im ngay lập tức.
Rồi khoảng mấy chục giây sau, người phụ nữ lại vang lên, càng to hơn:
-Tiên sư bố nhà chúng nó, cái bọn đầu xanh đầu đỏ, đầu trâu mặt ngựa, mới sáng ra đã đến ám hàng bà rồi. Bà rủa cho chúng mày ra đường bị ô tô nó chèn cho chết đi. Lũ mất dạy.
Sau đó Minh và Linh lại ngửi thấy mùi giấy đốt, rồi còn tiếng lầm bầm của người phụ nữ đó. Minh xích tấm đệm ra một chút, chỉ thấy một người phụ nữ to béo đang quay lưng lại phía anh, trên tay cầm một tờ giấy đang cháy rừng rực và xua loạn lên. Hình như người này đang đốt vía thì phải.
Minh suýt bật ra thành tiếng cười nhưng rồi lại kìm lại được. Linh ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Minh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, nhưng đôi mắt anh đang khá vui vẻ, dường như anh đã quên hẳn tình hình căng thẳng vừa rồi.
Hai người lại tiếp tục ở trong đó thêm một lúc, cho đến khi chắc chắn là không có tên nào quanh quẩn ở đây nữa, Minh mới thừa dịp người phụ nữ kia không để ý, nhẹ nhàng bước ra. Rồi sau đó, rất tự nhiên, anh lên tiếng chào như một người mua hàng.
-Chú em đẹp trai mua gì nào?- Người phụ nữ quay lại, tưởng anh là khách vừa tới, đon đả tiến lại chào.
-Ở đây có gối đôi chứ chị?- Minh giả vờ hỏi.
-Có… có… Chuẩn bị lấy vợ phải không? Chỗ chị hàng gì cũng có. Chú em cần mua loại bình thường hay loại đẹp?- Người phụ nữ toét miệng cười và dẫn Minh đi tới kệ đặt những chiếc gối và giới thiệu loạn xạ lên.
Minh ngoái đầu về phía sau, thấy Linh cũng lẳng lặng lẻn ra khỏi đống chăn đệm rồi mới lại quay vào, hỏi han thêm mấy câu. Sau đó lấy lý do màu sắc quá lòe loẹt, rồi hàng không được cao cấp lắm, anh chuồn êm ra khỏi cửa hàng. Linh đã đợi ở một chỗ gần đấy. Đến khi hai người bước đi rồi, vẫn còn nghe giọng người phụ nữ eo éo ở phía sau đầy bực bội:
-Hãm… Nhìn cái mặt đẹp mà hãm… Mua hàng cao cấp thì vào siêu thị đi, vào chợ làm cái gì. Đúng là sáng ra xúi quẩy, chỉ tại ba cái thằng đầu trâu mặt ngựa kia. Tiên sư bố chúng nó.
Minh cười phá lên vui vẻ khi nghe thấy những lời đó. Còn Linh thì vẫn lo lắng nhìn xung quanh, chỉ sợ ba tên kia lại thình lình xuất hiện.
-Chắc bọn chúng đi rồi, đừng lo.- Minh thấy vẻ mặt của cô thì ngừng cười, nhẹ nhàng trấn an.
-Lỡ chúng vẫn đợi mình ở cổng chợ thì sao?
-Cùng lắm đánh một trận chứ sao.- Minh cười khẩy- Chợ này có cổng phụ, chắc bọn nó nghĩ mình đã ra bằng lối cổng phụ rồi. Dù sao, để chắc ăn thì mình kiếm chỗ nào ăn sáng đã rồi hãy về.
-Nhưng còn giỏ thức ăn, em bỏ lại ở chỗ hàng hoa rồi.- Linh băn khoăn.
-Giờ còn quan tâm mấy cái đó.- Minh cau có- Chút quay lại tìm. Mà mất thì tôi đưa tiền đi mua cái khác.
Linh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đi theo Minh bước qua những gian hàng khác. Một lúc sau, cô lại nói:
-Cảm ơn anh. Nếu hôm nay không có anh…
-Mọi chuyện để về nhà hãy nói.- Minh ngắt lời cô- Việc cô bị bọn này theo dõi thì tôi thấy từ hai ngày nay rồi, nên hôm nay mới đi theo cô tới đây.
-Ừm…
-Vào đây ăn đi.- Minh chỉ vào một hàng bánh cuốn nóng và nói như ra lệnh.
Linh cũng không có ý phản đối, mặc dù thực sự lúc này cô không hề có tâm trạng nào để ăn uống cả.
Những hình ảnh của buổi tối hôm qua lần lượt hiện về trong tâm trí Tường Vi. Đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy khó tin với những gì đã xảy ra.
Đêm qua, khi Đại đưa cô về đến cửa phòng, hai người còn đứng nói chuyện thêm một hồi. Sau đó, cũng không biết là ai bắt đầu trước, và rồi hai người bắt đầu điên cuồng trong một cơn mưa ái tình bất tận. Sự từng trải và thành thục của Đại khiến cô không thể làm chủ được mình mà buông thả theo từng đợt ái ân của anh. Hoặc chính bản thân cô cũng muốn buông xuôi bản thân như thế, không gò bó, không gượng ép, hoàn toàn để anh chinh phục mình.
Trời chưa sáng, nhưng cơn ác mộng đã khiến Tường Vi không thể ngủ tiếp được. Cô đột nhiên thấy lạnh. Mặc dù Đại cuồng nhiệt, nhưng anh lại không đem đến cho cô cảm giác ấm áp như người yêu cũ. Lúc này, dù nằm cạnh anh, nhưng cô lại thấy anh xa xôi vời vợi, càng có cảm giác lạ lẫm. Có thể đêm qua, do men say mà hai người đã không làm chủ được mình. Anh say rượu. Còn cô say anh, say hương vị rượu ngọt ngào trong hơi thở của anh, say hương nước hoa có vị biển khơi của anh. Cô say cả những câu chuyện mà anh đã kể cho cô nghe về những chuyến đi xa, về những trải nghiệm trong cuộc sống, và về cả những vấp ngã đầu đời.
Khi Tường Vi cựa mình lần thứ hai thì Đại cũng thức giấc. Anh mở mắt, vài giây sau anh thở dài một hơi khi nghĩ ra tình huống hiện tại của mình. Rồi anh quay sang nhìn cô, hỏi:
-Sao em không ngủ nữa đi?
-Em lạnh.- Tường Vi lắc đầu, thành thật đáp.
Đại mỉm cười, sau đó anh dang một tay ra, kéo cô lại gần cho cô gối đầu lên đó, rồi anh vỗ nhẹ lên vai cô, nói tiếp:
-Người miền Nam thường không chịu được mùa đông của miền Bắc.
-Phải đi vào thời gian này mới biết thế nào là mùa đông chứ…- Tường Vi cười.
Đại lại đưa mắt nhìn lên trần nhà, sau đó anh chợt nói:
-Không nghĩ là chúng ta lại thành thế này.
-Em cũng không nghĩ được.
-Khi đó anh hơi say. Sao em không đạp anh ra chứ?
Tường Vi lặng yên không đáp, chẳng lẽ cô phải nói rằng thực sự thì cô cũng muốn anh ở lại bên mình. Cuối cùng cô thở dài:
-Quên đi. Coi như chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau thôi.
-Ừ, có lẽ như thế tốt hơn.- Đại gật gật đầu.- Em còn có tương lai, sự nghiệp của em. Đừng đánh đổi nó vì thứ tình cảm xa vời này. Anh cũng sẽ không thay đổi quan điểm của mình đâu.
Đại yên lặng, sau đó quay sang nhìn gương mặt có phần thẫn thờ của cô, nói tiếp:
-Hơn nữa, anh thực sự coi em như một người bạn tri kỷ. Dù chúng ta mới chỉ gặp nhau có ba lần, nhưng anh rất thích nói chuyện với em. Trước đây, anh chưa từng kể cho ai nghe những câu chuyện liên quan tới anh cả, ngoại trừ một người. Và em là người thứ hai. Cuộc sống của anh có rất nhiều những cô gái vây quanh, nhưng để tìm ra một người tri kỷ thực sự, có người dùng cả cuộc đời cũng không tìm ra được. Vì thế, anh không muốn thay đổi mối quan hệ bè bạn này với em.
“Không thể thay đổi sao?” Tường Vi thầm nghĩ trong đầu, chỉ là cô không đủ dũng cảm để hỏi câu đó.
-Vậy, người thứ nhất là ai?
-Một người con gái anh yêu. Nhưng cô ấy không yêu anh, chỉ coi anh là tri kỷ của cô ấy.- Đại cười khi nhớ tới Nhật Lệ.
-Em tưởng anh không biết yêu ai chứ?- Tường Vi ngạc nhiên hỏi lại.
-Thì cứ coi như là ngoại lệ đi. Nhưng cô ấy cũng đi rồi, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh.- Đại thở dài.
Tường Vi nhìn vẻ mặt anh, không hiểu sao cô chẳng thể tìm ra một lời an ủi nào dành cho anh cả. Cô xoay người, ôm lấy anh, nói khẽ:
-Ngủ đi anh. Đêm còn dài lắm.
Đại cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy Tường Vi đã nhắm mắt lại, rõ ràng là cô không còn muốn tiếp tục câu chuyện này nữa. Anh chỉ lắc đầu cười, sau đó lại cố gắng kéo mình quay lại với giấc ngủ dở dang. Giấc ngủ của anh sau đó cũng không sâu, trong cơn mơ chập chờn, anh thấy hình dáng quen thuộc của Nhật Lệ ở trong bếp, với chiếc tạp dề màu xanh biển và đôi đũa nấu. Nhưng khi nhìn lại, người con gái đứng trước mặt anh không phải là Nhật Lệ nữa, mà từ lúc nào đã đổi thành hình dáng cần mẫn và nhu mì của cô gái giúp việc ở nhà anh- Linh. Hình ảnh hai người này cứ liên tục đan xen vào nhau, đến nỗi khi tỉnh dậy, anh cũng không biết là mình đã nhớ tới ai và mơ thấy ai trong hai người nữa.
*
Đại đã đi công tác sang ngày thứ ba, và Lâm, sau một thời gian ra nước ngoài quay MV cũng đã về nước vào tối qua. Ngay khi xuống sân bay, anh không tới công ty mà lại về nhà ngay. Anh thông báo với bố mẹ sẽ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày trước khi tiếp tục quay lại với lịch đi hát ngập đầu ngập cổ.
Trong ba anh em trai, nếu như Đại là người dành cho Như Ý nhiều tình thương nhất, Minh là người dành nhiều thời gian cho con bé nhất, thì Lâm lại là người thường xuyên mua quà cho cháu mình nhất. Từ khi có Như Ý, hầu như tuần nào Lâm cũng tranh thủ về nhà, mỗi lần về lại mang cho cháu gái đủ thứ quà. Khi thì sữa, khi thì quần áo, khi thì đồ chơi, đến nỗi bà Nguyệt còn phải kêu lên là anh quá hoang phí. Lâm chỉ cười giải thích vì nhà có mỗi cô cháu gái nên nhất định phải trưng diện cho cháu mình thật đẹp mới được. Bà Nguyệt nghe thấy thế thì lại giục anh mau cưới rồi sinh con đi, tha hồ mà mua sắm. Khi nghe mẹ nói như vậy, Lâm lại giả vờ như không nghe thấy, một mực ôm lấy cô cháu và chơi đùa với nó.
Sáng nay trời đã không còn mưa phùn nữa. Thời tiết lạnh hơn, lại có gió nên càng khiến người ta cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông năm nay. Linh mở cổng, dắt xe ra, cả người rùng mình theo một trận gió ào ào. Hai tay cô đeo găng kín mít, áo len cao cổ, áo khoác, chân cũng xỏ trong một đôi giày lười rộng thùng thình của bà Nguyệt. Cô kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, sau đó lấy khẩu trang ra, bịt kín mặt và đạp xe đi. Một ngày của cô bắt đầu bằng việc ra chợ mua đồ và về nấu bữa sáng cho cả nhà. Mấy ngày tới Lâm ở nhà với bố mẹ, còn Minh cũng bắt đầu nghỉ Tết sớm, vì thế mà gia đình bà Nguyệt sẽ càng đông vui.
Linh mua đồ xong, không quên dạo qua hàng hoa ở đầu chợ để mua hoa về cúng rằm cho tháng cuối cùng của năm này. Cô cũng không để ý rằng từ khi cô bắt đầu bước chân vào chợ thì đã có một người lặng lẽ đi theo cô. Đến khi cô đang đứng mặc cả ở hàng hoa, chợt cảm thấy có một bàn tay chạm vào lưng mình. Cô giật mình định quay lại xem người nào vô ý như vậy thì lại nghe một giọng đàn ông ồm ồm bên tai, nói khẽ:
-Không được kêu. Mày mà kêu tao đâm chết.
Linh điếng người, chỉ cảm giác sống lưng lạnh buốt, giống như có một con dao đang chạm vào tận bên trong da thịt mình, mặc dù sự thật thì cô cũng chỉ cảm thấy hình như có vật nhọn gì đó chạm vào lưng áo mình.
-Nhìn thấy cái ô tô ở trước mặt không? Yên lặng đi về phía đó, mày mà chạy đừng trách tao ác.
Linh đưa mắt nhìn, quả thật đỗ ở ngay gần cổng chợ là một chiếc xe bốn chỗ màu đen, trên xe hình như có hai người đang ngồi và mắt không ngừng nhìn về phía này. Dường như những người này chỉ đợi cô ra tới đây để bắt cô. Linh nuốt nước bọt, hấp tấp lắc đầu với người bán hoa, xách chiếc làn đựng thức ăn lên và chầm chậm tiến về phía đó. Cô không dám nhìn đi nơi khác, cố tìm trong những người trước mắt một người có thể cứu cô. Nhưng họ chỉ là những người phụ nữ bán hàng, những người phụ nữ đi chợ sớm để lo bữa sáng cho gia đình mình, thậm chí có cả trẻ con nữa. Linh tuyệt vọng bước về phía chiếc xe. Dù không biết những người này là ai, nhưng việc dùng tới dao để uy hiếp cô cũng đủ cho thấy bọn người này không phải hạng người tốt rồi.
-Đi nhanh lên.- Gã thanh niên phía sau lại giục.
Hắn vừa dứt lời thì cảm thấy có ai đó đang vỗ vai mình. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên cao hơn mình nửa cái đầu, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, gương mặt đẹp trai, ánh mắt hơi cục cằn đang nhìn mình. Người này không ngờ chính là Minh. Cũng không biết anh đã đi theo Linh và tên này bao lâu rồi?
-Muốn gì mày?- Hắn cứng giọng, hỏi.
Nhưng Minh cũng chẳng nhiều lời với hắn, vừa thấy Linh bước ra khỏi tầm của con dao găm nhỏ trên tay gã này là anh lập tức vung tay, đấm một cú thật mạnh vào giữa mặt hắn. Bị bất ngờ, tên thanh niên không kịp phản ứng gì, ăn trọn một cú đấm và ngã nhào vào hàng hoa ở bên tay phải khiến cho những chậu hoa đổ nghiêng ngửa, cành hoa gẫy nát, tung tóe. Người bán hàng rú lên, còn những khách đang mua hoa gần đó thì bỏ chạy nháo nhào.
Bị giáng một quả tối tăm mặt mũi nên tên thanh niên loạng choạng một lúc vẫn không đứng thẳng dậy được. Hai tên ngồi trên ô tô thấy cảnh này lập tức mở cửa xe chạy tới. Minh chộp lấy bàn tay lạnh ngắt và run rẩy của Linh, kéo mạnh cô về phía mình, sau đó cả hai cùng chạy về phía bên trong chợ.
Hai thằng oắt tóc xanh, tóc đỏ chạy tới đỡ tên kia dậy rồi bỏ mặc tiếng chửi rủa của người chủ hàng hoa, cả ba cũng vọt vào bên trong chợ, muốn đuổi theo Minh và Linh.
Minh nắm lấy tay Linh và chạy, sau một hồi đâm ngang rẽ dọc, cả hai cuối cùng cũng dừng lại. Tiếng nhốn nháo ở phía xa truyền lại, có lẽ ba gã kia vẫn đang không ngừng tìm kiếm hai người. Chỗ này đã là cuối chợ, là gian hàng bán đồ gia dụng. Minh nhìn quanh một hồi, sau đó kéo Linh chạy thẳng vào một góc. Gian hàng này không có người, dường như người chủ đã chạy đi đâu đó. Minh kéo hai tấm đệm gấp đang dựng đứng ở một góc ra rồi chui vào khoảng trống nhỏ hẹp ở sát tường. Anh kéo Linh vào, sau đó đưa tay kéo tấm đệm lớn hơn bên ngoài lại, che kín cả hai. Từ ngoài nhìn vào, chẳng ai phát hiện ra điều gì bất thường cả, chỉ có những tấm đệm đang xếp đứng, dựa vào tường một cách ngay ngắn.
Trong không gian nhỏ hẹp, Minh không còn cách nào khác là phải ôm cứng lấy Linh, cố gắng không để hơi thở gấp gáp thoát ra. Chỉ nửa phút sau, hai người nghe thấy có tiếng chửi rủa ngay bên ngoài. Dường như việc không tìm thấy cả hai khiến ba tên này điên lên. Minh càng ôm chặt Linh hơn, đến nỗi có thể cảm nhận rõ cả nhịp tim đang đập loạn lên của cô. Cả hai cố gắng thở thật nhẹ để không bị phát hiện ra.
Chợt bên ngoài có tiếng của một người phụ nữ:
-Mới sáng này ra, không mua hàng của người ta thì thôi, chửi rủa cái gì.
-Câm mồm lại ngay.- Tiếng một trong ba thằng quát lên, và không hiểu chúng làm gì mà người phụ nữ kia im ngay lập tức.
Rồi khoảng mấy chục giây sau, người phụ nữ lại vang lên, càng to hơn:
-Tiên sư bố nhà chúng nó, cái bọn đầu xanh đầu đỏ, đầu trâu mặt ngựa, mới sáng ra đã đến ám hàng bà rồi. Bà rủa cho chúng mày ra đường bị ô tô nó chèn cho chết đi. Lũ mất dạy.
Sau đó Minh và Linh lại ngửi thấy mùi giấy đốt, rồi còn tiếng lầm bầm của người phụ nữ đó. Minh xích tấm đệm ra một chút, chỉ thấy một người phụ nữ to béo đang quay lưng lại phía anh, trên tay cầm một tờ giấy đang cháy rừng rực và xua loạn lên. Hình như người này đang đốt vía thì phải.
Minh suýt bật ra thành tiếng cười nhưng rồi lại kìm lại được. Linh ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Minh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, nhưng đôi mắt anh đang khá vui vẻ, dường như anh đã quên hẳn tình hình căng thẳng vừa rồi.
Hai người lại tiếp tục ở trong đó thêm một lúc, cho đến khi chắc chắn là không có tên nào quanh quẩn ở đây nữa, Minh mới thừa dịp người phụ nữ kia không để ý, nhẹ nhàng bước ra. Rồi sau đó, rất tự nhiên, anh lên tiếng chào như một người mua hàng.
-Chú em đẹp trai mua gì nào?- Người phụ nữ quay lại, tưởng anh là khách vừa tới, đon đả tiến lại chào.
-Ở đây có gối đôi chứ chị?- Minh giả vờ hỏi.
-Có… có… Chuẩn bị lấy vợ phải không? Chỗ chị hàng gì cũng có. Chú em cần mua loại bình thường hay loại đẹp?- Người phụ nữ toét miệng cười và dẫn Minh đi tới kệ đặt những chiếc gối và giới thiệu loạn xạ lên.
Minh ngoái đầu về phía sau, thấy Linh cũng lẳng lặng lẻn ra khỏi đống chăn đệm rồi mới lại quay vào, hỏi han thêm mấy câu. Sau đó lấy lý do màu sắc quá lòe loẹt, rồi hàng không được cao cấp lắm, anh chuồn êm ra khỏi cửa hàng. Linh đã đợi ở một chỗ gần đấy. Đến khi hai người bước đi rồi, vẫn còn nghe giọng người phụ nữ eo éo ở phía sau đầy bực bội:
-Hãm… Nhìn cái mặt đẹp mà hãm… Mua hàng cao cấp thì vào siêu thị đi, vào chợ làm cái gì. Đúng là sáng ra xúi quẩy, chỉ tại ba cái thằng đầu trâu mặt ngựa kia. Tiên sư bố chúng nó.
Minh cười phá lên vui vẻ khi nghe thấy những lời đó. Còn Linh thì vẫn lo lắng nhìn xung quanh, chỉ sợ ba tên kia lại thình lình xuất hiện.
-Chắc bọn chúng đi rồi, đừng lo.- Minh thấy vẻ mặt của cô thì ngừng cười, nhẹ nhàng trấn an.
-Lỡ chúng vẫn đợi mình ở cổng chợ thì sao?
-Cùng lắm đánh một trận chứ sao.- Minh cười khẩy- Chợ này có cổng phụ, chắc bọn nó nghĩ mình đã ra bằng lối cổng phụ rồi. Dù sao, để chắc ăn thì mình kiếm chỗ nào ăn sáng đã rồi hãy về.
-Nhưng còn giỏ thức ăn, em bỏ lại ở chỗ hàng hoa rồi.- Linh băn khoăn.
-Giờ còn quan tâm mấy cái đó.- Minh cau có- Chút quay lại tìm. Mà mất thì tôi đưa tiền đi mua cái khác.
Linh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đi theo Minh bước qua những gian hàng khác. Một lúc sau, cô lại nói:
-Cảm ơn anh. Nếu hôm nay không có anh…
-Mọi chuyện để về nhà hãy nói.- Minh ngắt lời cô- Việc cô bị bọn này theo dõi thì tôi thấy từ hai ngày nay rồi, nên hôm nay mới đi theo cô tới đây.
-Ừm…
-Vào đây ăn đi.- Minh chỉ vào một hàng bánh cuốn nóng và nói như ra lệnh.
Linh cũng không có ý phản đối, mặc dù thực sự lúc này cô không hề có tâm trạng nào để ăn uống cả.
/27
|