Biệt thự của Cố Cận Ngôn.
" Thiếu Phu nhân! Cẩn thận ". Dì Lâm cẩn thận đỡ Minh Nguyệt bước xuống khỏi chiếc taxi. Dì Lâm biết rõ cơ thể của Minh Nguyệt vẫn còn rất yếu.
Dì Lâm đỡ Minh Nguyệt bước vào căn biệt thự, đi lên tầng, đi đến căn phòng của Minh Nguyệt.
Cánh cửa từ từ được mở ra, dì Lâm đỡ Minh Nguyệt bước vào, đi đến gần chiếc giường.
" Dì Lâm! Cháu không sao rồi. Dì không cần lo cho cháu đâu. Cháu muốn ngủ một lát ". Minh Nguyệt ngồi xuống chiếc giường, nhìn dì Lâm nói.
" Được. Cô cần gì thì cứ gọi tôi "
" Vâng "
Dì Lâm quay người bước ra khỏi căn phòng của Minh Nguyệt. Cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười trên đôi môi Minh Nguyệt vụt tắt, ánh mắt cũng trở nên u sầu. Minh Nguyệt ngã người nằm xuống chiếc giường êm ái, đôi mắt cô từ từ khép lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Minh Nguyệt lúc này đang rất mệt mỏi, cơ thể lẫn tinh thần cô đều cảm thấy mệt. Minh Nguyệt cũng không biết vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy, bây giờ trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Minh Nguyệt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Lúc này, cánh cửa lại được mở ra, người bước vào không phải là dì Lâm mà là Cố Cận Ngôn. Hắn nhìn Minh Nguyệt nằm trên giường, nhẹ nhàng đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh giường một cách tự nhiên. Đôi mắt hắn luôn dán chặt trên người Minh Nguyệt.
" Tiêu Minh Nguyệt! Rốt cuộc cô đã làm gì? Khiến tôi không ngừng nghĩ về cô. Rõ ràng trước đây không hề như vậy ".
Cố Cận Ngôn ở Cố thị họp một cuộc họp quan trọng, nhưng hắn không thể nào tập trung, cả cuộc họp cứ như người mất hồn, không một chút chú tâm nào. Trong đầu hắn không ngừng nghĩ về Minh Nguyệt. Hắn muốn cố quên đi Minh Nguyệt nhưng lại không thể nào làm được. Hắn luôn tự hỏi mình vì sao lại không ngừng nghĩ về Minh Nguyệt?
Cuộc họp vừa kết thúc, hắn lập tức rời khỏi Cố thị. Hắn không biết bản thân muốn đi đâu. Bất tri bất giác lại trở về biệt thự. Rõ ràng hắn đã biết qua dì Lâm Minh Nguyệt đã xuất viện trở về biệt thự. Rõ ràng hắn tự nói với bản thân sẽ không quan tâm đến Minh Nguyệt, không muốn gặp Minh Nguyệt nhưng lại bất tri bất giác trở về. Hắn không hiểu nổi bản thân đang làm gì? Không biết bản thân hắn bị làm sao?
...----------------...
1 tiếng nhanh chóng trôi qua. Cố Cận Ngôn luôn ngồi bên cạnh giường nhìn Minh Nguyệt ngủ. Hắn cứ nhìn Minh Nguyệt không rời mắt, nhìn Minh Nguyệt ngủ có gì thú vị sao? Bản thân hắn cũng không biết. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân đang muốn làm gì?
Minh Nguyệt bất chợt tỉnh dậy, ánh mắt chưa tỉnh ngủ mơ hồ nhìn Cố Cận Ngôn.
" Cận Ngôn! ". Minh Nguyệt dịu mắt, đôi mắt lần nữa mở ra, Cố Cận Ngôn rõ ràng ngồi bên cạnh giường. Minh Nguyệt cứ ngỡ bản thân đang mơ. Vì bình thường giờ này Cố Cận Ngôn luôn không có ở nhà.
" Sao giờ này anh lại ở đây?Anh không phải có cuộc họp quan trọng sao? ". Minh Nguyệt yếu ớt, chống bản thân ngồi dậy. Đôi mắt khó hiểu của cô hướng thẳng vào người Cố Cận Ngôn.
Trong đầu Minh Nguyệt liên tục có câu hỏi. Vì sao giờ này Cố Cận Ngôn lại ở đây? Câu hỏi này cứ liên tục chạy trong đầu Minh Nguyệt. Kết hôn 2 năm, cô cũng quá quen với thói quen, giờ giấc của hắn. Trong thời gian làm việc, tuyệt đối không vì chuyện gì khác có thể làm cắt ngang, cũng đúng thôi hắn là người cuồng công việc mà.
Minh Nguyệt thực sự không hiểu nổi, một người cuồng công việc như vậy, vì lý do gì mà có thể khiến hắn bỏ công việc trở về biệt thự. Cũng không hiểu vì sao hắn lại ngôi trong phòng của Minh Nguyệt, lẽ nào nguyên nhân hắn bỏ công việc trở về biệt thự có liên quan đến Minh Nguyệt sao?
Cố Cận Ngôn đứng dậy, không nói lấy một câu lập tức bước ra khỏi phòng.
" Anh ấy bị làm sao vậy? ". Minh Nguyệt nhìn theo Cố Cận Ngôn, trong đôi mắt của cô hiện ra sự lo lắng. Lo lắng Cố Cận Ngôn có chuyện gì đó. Những hành động của hắn, quá khác xa so với trước đây không khiến người ta lo lắng sao được.
Minh Nguyệt bước xuống giường, cô bước từng buộc nặng nề ra khỏi phòng. Đi ngang qua cửa phòng của Cố Cận Ngôn, ánh mắt lo lắng của Minh Nguyệt lập tức hướng về đó. Minh Nguyệt bước một bước về phía cánh cửa nhưng sau đó lại rút lại.
Minh Nguyệt rất muốn gõ cửa để hỏi hắn xem hắn có chuyện gì? Nhưng Minh Nguyệt lại thu hồi suy nghĩ đó, cô sợ hắn sẽ tức giận.
Minh Nguyệt thu hồi lại suy nghĩ của bản thân, bước từng bước nặng nề xuống dưới nhà.
" Thiếu Phu nhân! Sao cô lại xuống đây? Cơ thể của cô chưa hồi phục phải nghỉ ngơi nhiều hơn chứ ". Dì Lâm nhìn thấy Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói. Dì Lâm bước đến bên cạnh Minh Nguyệt đỡ Minh Nguyệt đang chậm rãi bước từng bước chân nặng nề.
" Cháu không sao ". Minh Nguyệt nở nụ cười nhẹ nhàng đáp.
" Dì Lâm! Cận Ngôn anh ấy có chút gì đó. Cháu muốn nấu chút đồ bổ cho anh ấy "
" Nhưng cơ thể của cô còn rất yếu...". Dì Lâm dùng đôi mắt lo lắng nhìn Minh Nguyệt. Bà ấy biết rõ tình trạng cơ thể hiện tại của Minh Nguyệt, bây giờ bước đi còn khó khăn chứ đừng nói là nấu ăn.
" Cháu không sao ". Minh Nguyệt nở nụ cười tươi, tỏ ý không sao.
" Được rồi. Tôi sẽ phụ giúp cô ". Dì Lâm thở dài nói. Chăm sóc cho Minh Nguyệt 2 năm nay, sao bà ấy không biết tính cách của Minh Nguyệt cho được. Minh Nguyệt là một người cứng đầu đã quyết làm gì đó thì nhất định sẽ làm cho bằng được dù khuyên thế nào cũng không có tác dụng.
" Thiếu Phu nhân! Cẩn thận ". Dì Lâm cẩn thận đỡ Minh Nguyệt bước xuống khỏi chiếc taxi. Dì Lâm biết rõ cơ thể của Minh Nguyệt vẫn còn rất yếu.
Dì Lâm đỡ Minh Nguyệt bước vào căn biệt thự, đi lên tầng, đi đến căn phòng của Minh Nguyệt.
Cánh cửa từ từ được mở ra, dì Lâm đỡ Minh Nguyệt bước vào, đi đến gần chiếc giường.
" Dì Lâm! Cháu không sao rồi. Dì không cần lo cho cháu đâu. Cháu muốn ngủ một lát ". Minh Nguyệt ngồi xuống chiếc giường, nhìn dì Lâm nói.
" Được. Cô cần gì thì cứ gọi tôi "
" Vâng "
Dì Lâm quay người bước ra khỏi căn phòng của Minh Nguyệt. Cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười trên đôi môi Minh Nguyệt vụt tắt, ánh mắt cũng trở nên u sầu. Minh Nguyệt ngã người nằm xuống chiếc giường êm ái, đôi mắt cô từ từ khép lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Minh Nguyệt lúc này đang rất mệt mỏi, cơ thể lẫn tinh thần cô đều cảm thấy mệt. Minh Nguyệt cũng không biết vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy, bây giờ trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Minh Nguyệt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Lúc này, cánh cửa lại được mở ra, người bước vào không phải là dì Lâm mà là Cố Cận Ngôn. Hắn nhìn Minh Nguyệt nằm trên giường, nhẹ nhàng đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh giường một cách tự nhiên. Đôi mắt hắn luôn dán chặt trên người Minh Nguyệt.
" Tiêu Minh Nguyệt! Rốt cuộc cô đã làm gì? Khiến tôi không ngừng nghĩ về cô. Rõ ràng trước đây không hề như vậy ".
Cố Cận Ngôn ở Cố thị họp một cuộc họp quan trọng, nhưng hắn không thể nào tập trung, cả cuộc họp cứ như người mất hồn, không một chút chú tâm nào. Trong đầu hắn không ngừng nghĩ về Minh Nguyệt. Hắn muốn cố quên đi Minh Nguyệt nhưng lại không thể nào làm được. Hắn luôn tự hỏi mình vì sao lại không ngừng nghĩ về Minh Nguyệt?
Cuộc họp vừa kết thúc, hắn lập tức rời khỏi Cố thị. Hắn không biết bản thân muốn đi đâu. Bất tri bất giác lại trở về biệt thự. Rõ ràng hắn đã biết qua dì Lâm Minh Nguyệt đã xuất viện trở về biệt thự. Rõ ràng hắn tự nói với bản thân sẽ không quan tâm đến Minh Nguyệt, không muốn gặp Minh Nguyệt nhưng lại bất tri bất giác trở về. Hắn không hiểu nổi bản thân đang làm gì? Không biết bản thân hắn bị làm sao?
...----------------...
1 tiếng nhanh chóng trôi qua. Cố Cận Ngôn luôn ngồi bên cạnh giường nhìn Minh Nguyệt ngủ. Hắn cứ nhìn Minh Nguyệt không rời mắt, nhìn Minh Nguyệt ngủ có gì thú vị sao? Bản thân hắn cũng không biết. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân đang muốn làm gì?
Minh Nguyệt bất chợt tỉnh dậy, ánh mắt chưa tỉnh ngủ mơ hồ nhìn Cố Cận Ngôn.
" Cận Ngôn! ". Minh Nguyệt dịu mắt, đôi mắt lần nữa mở ra, Cố Cận Ngôn rõ ràng ngồi bên cạnh giường. Minh Nguyệt cứ ngỡ bản thân đang mơ. Vì bình thường giờ này Cố Cận Ngôn luôn không có ở nhà.
" Sao giờ này anh lại ở đây?Anh không phải có cuộc họp quan trọng sao? ". Minh Nguyệt yếu ớt, chống bản thân ngồi dậy. Đôi mắt khó hiểu của cô hướng thẳng vào người Cố Cận Ngôn.
Trong đầu Minh Nguyệt liên tục có câu hỏi. Vì sao giờ này Cố Cận Ngôn lại ở đây? Câu hỏi này cứ liên tục chạy trong đầu Minh Nguyệt. Kết hôn 2 năm, cô cũng quá quen với thói quen, giờ giấc của hắn. Trong thời gian làm việc, tuyệt đối không vì chuyện gì khác có thể làm cắt ngang, cũng đúng thôi hắn là người cuồng công việc mà.
Minh Nguyệt thực sự không hiểu nổi, một người cuồng công việc như vậy, vì lý do gì mà có thể khiến hắn bỏ công việc trở về biệt thự. Cũng không hiểu vì sao hắn lại ngôi trong phòng của Minh Nguyệt, lẽ nào nguyên nhân hắn bỏ công việc trở về biệt thự có liên quan đến Minh Nguyệt sao?
Cố Cận Ngôn đứng dậy, không nói lấy một câu lập tức bước ra khỏi phòng.
" Anh ấy bị làm sao vậy? ". Minh Nguyệt nhìn theo Cố Cận Ngôn, trong đôi mắt của cô hiện ra sự lo lắng. Lo lắng Cố Cận Ngôn có chuyện gì đó. Những hành động của hắn, quá khác xa so với trước đây không khiến người ta lo lắng sao được.
Minh Nguyệt bước xuống giường, cô bước từng buộc nặng nề ra khỏi phòng. Đi ngang qua cửa phòng của Cố Cận Ngôn, ánh mắt lo lắng của Minh Nguyệt lập tức hướng về đó. Minh Nguyệt bước một bước về phía cánh cửa nhưng sau đó lại rút lại.
Minh Nguyệt rất muốn gõ cửa để hỏi hắn xem hắn có chuyện gì? Nhưng Minh Nguyệt lại thu hồi suy nghĩ đó, cô sợ hắn sẽ tức giận.
Minh Nguyệt thu hồi lại suy nghĩ của bản thân, bước từng bước nặng nề xuống dưới nhà.
" Thiếu Phu nhân! Sao cô lại xuống đây? Cơ thể của cô chưa hồi phục phải nghỉ ngơi nhiều hơn chứ ". Dì Lâm nhìn thấy Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói. Dì Lâm bước đến bên cạnh Minh Nguyệt đỡ Minh Nguyệt đang chậm rãi bước từng bước chân nặng nề.
" Cháu không sao ". Minh Nguyệt nở nụ cười nhẹ nhàng đáp.
" Dì Lâm! Cận Ngôn anh ấy có chút gì đó. Cháu muốn nấu chút đồ bổ cho anh ấy "
" Nhưng cơ thể của cô còn rất yếu...". Dì Lâm dùng đôi mắt lo lắng nhìn Minh Nguyệt. Bà ấy biết rõ tình trạng cơ thể hiện tại của Minh Nguyệt, bây giờ bước đi còn khó khăn chứ đừng nói là nấu ăn.
" Cháu không sao ". Minh Nguyệt nở nụ cười tươi, tỏ ý không sao.
" Được rồi. Tôi sẽ phụ giúp cô ". Dì Lâm thở dài nói. Chăm sóc cho Minh Nguyệt 2 năm nay, sao bà ấy không biết tính cách của Minh Nguyệt cho được. Minh Nguyệt là một người cứng đầu đã quyết làm gì đó thì nhất định sẽ làm cho bằng được dù khuyên thế nào cũng không có tác dụng.
/65
|