15 phút sau. Minh Nguyệt dùng xong bữa sáng. Minh Nguyệt bước ra khỏi phòng bếp. Cô bước ra khỏi căn biệt thự rộng lớn, đến gần chiếc xe Rolls-Royce màu bạc dành riêng cho Minh Nguyệt sử dụng.
" Thiếu Phu nhân! Đợi một chút ". Dì Lâm xách 5 chiếc túi to nhỏ bước nhanh đến gần Minh Nguyệt. " Đây là chút đồ tôi chuẩn bị cho Tiêu gia chủ và Tiêu Phu nhân, bên trong có nhân sâm, tổ yến... Tất cả đều là đồ bổ ".
" Dì Lâm! Cháu đã chuẩn bị rồi. Mang thêm những thứ này quá nhiều rồi ". Minh Nguyệt nhìn 5 chiếc túi to nhỏ trên tay dì Lâm đáp.
" Thiếu Phu nhân! Cô cứ mang đi đi. Coi như đây là tôi thay Thiếu gia ". Dì Lâm thành khẩn nói.
Từ sau khi kết hôn với Minh Nguyệt, Cố Cận Ngôn không bao giờ bước vào Tiêu gia nửa bước. Hắn căm ghét Tiêu gia sao? Đương nhiên không phải. Hắn sợ mà thôi. Ở Tiêu gia cũng có rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa hắn và Thanh Nguyệt. Hắn sợ khi hắn bước vào Tiêu gia lại nhớ đến những kỷ niệm đẹp đó, khiến trái tim hắn như bị bóp nát.
" Được rồi. Dì đặt lên xe giúp cháu. Cháu cảm ơn dì đã nhớ đến bố mẹ cháu ". Minh Nguyệt mỉm cười. Cô rất biết cảm kích dì Lâm, ở trong ngôi biệt thự rộng lớn, xa hoa, người thật lòng thương Minh Nguyệt, quan tâm Minh Nguyệt chỉ có dì Lâm. Sự yêu thương và quan tâm của dì Lâm như ánh nắng ấm áp sưởi ấm trái tim Minh Nguyệt khi ở trong ngôi biệt thự lạnh lùng này.
" Được ". Dì Lâm đặt 5 túi đồ vào trong xe.
" Cháu đi đây ". Minh Nguyệt bước lên xe, cô nhìn những túi đồ dì Lâm vừa đặt vào bên cạnh mình, bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc dần dần lăn bánh rời khỏi ngôi biệt thự.
...----------------...
20 phút sau. Chiếc xe dừng trên sân của Tiêu gia. Căn biệt thự của Tiêu gia rộng 300 mét vuông, màu chỉ có ghi và trắng, cách trang trí không xa hoa lộng lẫy như biệt thự của Cố Cận Ngôn, mà lại trái ngược hoàn toàn, rất đơn giản, mộc mạc. Tuy đơn giản và mộc mạc nhưng nhìn vẫn rất sang trọng. Dù gì Tiêu gia cũng là một gia tộc có tiếng ở Đế Đô. Đương nhiên để so với Cố gia thì không đáng nhắc đến.
Cánh cửa xe được mở ra, Minh Nguyệt bước xuống xe. Cô nhìn căn biệt thự mộc mạc đơn giản trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Căn biệt thự Minh Nguyệt đã lớn lên. Những mảnh ký ức hồi nhỏ của Minh Nguyệt không ngừng hiện ra, vui vẻ có, đau khổ cũng có.
Minh Nguyệt cầm lấy mấy túi đồ trên xe, quay người bước vào Tiêu gia. Phòng khách của Tiêu gia, bố mẹ cô và người em trai Tiêu Bắc Thần đều ở đó, mọi người đều đang trò chuyện vui vẻ, từ bên ngoài có thể nghe được tiếng nói cười của họ.
Tiêu Bắc Thần, 20 tuổi, là em trai út trong Tiêu gia, đương nhiên là em trai của Tiêu Thanh Nguyệt và Tiêu Minh Nguyệt. Một cậu thanh niên với mái tóc màu đen, đôi mắt vô tình lạnh lùng, gương mặt lại mang vẻ ôn nhu nhẹ nhàng. Tiêu Bắc Thần là người ôn nhu sao? Không hề. Khác với gương mặt ôn nhu nhẹ nhàng, tích cách của Tiêu Bắc Thần vô cùng khó chịu, cộc cằn, lời nói như sát muối vào vết thương của người khác.
" Bố mẹ! Bắc Thần! ". Minh Nguyệt bước vào gần bố mẹ cô đang ngồi trên chiếc sofa màu xám.
Minh Nguyệt vừa bước vào, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, tiếng nói cười hoàn toàn vụt tắt, đổi lại là những ánh mắt chán ghét hướng về Minh Nguyệt.
Một ly trà đang nóng vừa pha xong lập tức hướng về phía Minh Nguyệt. Ly trà đập vào tay trái của Minh Nguyệt rơi xuống đất vỡ nát, trà trong ly cũng đổ lên tay của Minh Nguyệt khiến tay của Minh Nguyệt đỏ lên vì bỏng. " Mày về đây làm gì? Ở đây không hoan nghênh mày ". Giọng nói gắt gỏng đầy sự tức giận cộng thêm ánh mắt chán ghét căm phẫn hướng vào Minh Nguyệt. Đúng, người này chính là bố của Minh Nguyệt, Tiêu Bắc.
Từ nhỏ, Minh Nguyệt luôn không được bố mẹ yêu thương cũng không được em trai yêu quý. Ở Tiêu gia, cô chỉ coi là cái máy trút giận. Từ nhỏ Minh Nguyệt học hành cũng không giỏi, cũng nghịch ngợm nên bố mẹ cô đều không thích cô. Mọi hy vọng của họ đều gửi gắm trên người Thanh Nguyệt người chị đã mất của Minh Nguyệt. Thanh Nguyệt từ nhỏ, học hành rất giỏi, thành tích lúc nào cũng đứng nhất cũng ngoan ngoãn. Vì vậy, nhận được sự yêu thương của bố mẹ, dần dần bố mẹ đều thiên vị Thanh Nguyệt, luôn yêu thương bảo vệ Thanh Nguyệt còn Minh Nguyệt thì bọn họ coi như không tồn tại.
Em trai Tiêu Bắc Thần của Minh Nguyệt, cũng vì sự thiên vị của bố mẹ mà căm ghét Minh Nguyệt, trong lòng cậu ấy Minh Nguyệt không là gì cả, chị được cậu ấy công nhận chỉ có mình Thanh Nguyệt. Minh Nguyệt không là gì cả. Tiêu Bắc Thần chưa bao giờ coi Minh Nguyệt là chị mình. Gặp mặt ở bên ngoài, có 3 người nhưng cậu ấy chỉ nói Thanh Nguyệt là chị mình không hề nhắc gì đến Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt ấm ức, Minh Nguyệt khóc nhưng không một ai quan tâm. Ở Tiêu gia người cho Minh Nguyệt chút hơi ấm, quan tâm Minh Nguyệt chỉ có Thanh Nguyệt. Thanh Nguyệt luôn yêu thương và bảo vệ Minh Nguyệt hết mực.
" Thiếu Phu nhân! Đợi một chút ". Dì Lâm xách 5 chiếc túi to nhỏ bước nhanh đến gần Minh Nguyệt. " Đây là chút đồ tôi chuẩn bị cho Tiêu gia chủ và Tiêu Phu nhân, bên trong có nhân sâm, tổ yến... Tất cả đều là đồ bổ ".
" Dì Lâm! Cháu đã chuẩn bị rồi. Mang thêm những thứ này quá nhiều rồi ". Minh Nguyệt nhìn 5 chiếc túi to nhỏ trên tay dì Lâm đáp.
" Thiếu Phu nhân! Cô cứ mang đi đi. Coi như đây là tôi thay Thiếu gia ". Dì Lâm thành khẩn nói.
Từ sau khi kết hôn với Minh Nguyệt, Cố Cận Ngôn không bao giờ bước vào Tiêu gia nửa bước. Hắn căm ghét Tiêu gia sao? Đương nhiên không phải. Hắn sợ mà thôi. Ở Tiêu gia cũng có rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa hắn và Thanh Nguyệt. Hắn sợ khi hắn bước vào Tiêu gia lại nhớ đến những kỷ niệm đẹp đó, khiến trái tim hắn như bị bóp nát.
" Được rồi. Dì đặt lên xe giúp cháu. Cháu cảm ơn dì đã nhớ đến bố mẹ cháu ". Minh Nguyệt mỉm cười. Cô rất biết cảm kích dì Lâm, ở trong ngôi biệt thự rộng lớn, xa hoa, người thật lòng thương Minh Nguyệt, quan tâm Minh Nguyệt chỉ có dì Lâm. Sự yêu thương và quan tâm của dì Lâm như ánh nắng ấm áp sưởi ấm trái tim Minh Nguyệt khi ở trong ngôi biệt thự lạnh lùng này.
" Được ". Dì Lâm đặt 5 túi đồ vào trong xe.
" Cháu đi đây ". Minh Nguyệt bước lên xe, cô nhìn những túi đồ dì Lâm vừa đặt vào bên cạnh mình, bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc dần dần lăn bánh rời khỏi ngôi biệt thự.
...----------------...
20 phút sau. Chiếc xe dừng trên sân của Tiêu gia. Căn biệt thự của Tiêu gia rộng 300 mét vuông, màu chỉ có ghi và trắng, cách trang trí không xa hoa lộng lẫy như biệt thự của Cố Cận Ngôn, mà lại trái ngược hoàn toàn, rất đơn giản, mộc mạc. Tuy đơn giản và mộc mạc nhưng nhìn vẫn rất sang trọng. Dù gì Tiêu gia cũng là một gia tộc có tiếng ở Đế Đô. Đương nhiên để so với Cố gia thì không đáng nhắc đến.
Cánh cửa xe được mở ra, Minh Nguyệt bước xuống xe. Cô nhìn căn biệt thự mộc mạc đơn giản trước mắt, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Căn biệt thự Minh Nguyệt đã lớn lên. Những mảnh ký ức hồi nhỏ của Minh Nguyệt không ngừng hiện ra, vui vẻ có, đau khổ cũng có.
Minh Nguyệt cầm lấy mấy túi đồ trên xe, quay người bước vào Tiêu gia. Phòng khách của Tiêu gia, bố mẹ cô và người em trai Tiêu Bắc Thần đều ở đó, mọi người đều đang trò chuyện vui vẻ, từ bên ngoài có thể nghe được tiếng nói cười của họ.
Tiêu Bắc Thần, 20 tuổi, là em trai út trong Tiêu gia, đương nhiên là em trai của Tiêu Thanh Nguyệt và Tiêu Minh Nguyệt. Một cậu thanh niên với mái tóc màu đen, đôi mắt vô tình lạnh lùng, gương mặt lại mang vẻ ôn nhu nhẹ nhàng. Tiêu Bắc Thần là người ôn nhu sao? Không hề. Khác với gương mặt ôn nhu nhẹ nhàng, tích cách của Tiêu Bắc Thần vô cùng khó chịu, cộc cằn, lời nói như sát muối vào vết thương của người khác.
" Bố mẹ! Bắc Thần! ". Minh Nguyệt bước vào gần bố mẹ cô đang ngồi trên chiếc sofa màu xám.
Minh Nguyệt vừa bước vào, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, tiếng nói cười hoàn toàn vụt tắt, đổi lại là những ánh mắt chán ghét hướng về Minh Nguyệt.
Một ly trà đang nóng vừa pha xong lập tức hướng về phía Minh Nguyệt. Ly trà đập vào tay trái của Minh Nguyệt rơi xuống đất vỡ nát, trà trong ly cũng đổ lên tay của Minh Nguyệt khiến tay của Minh Nguyệt đỏ lên vì bỏng. " Mày về đây làm gì? Ở đây không hoan nghênh mày ". Giọng nói gắt gỏng đầy sự tức giận cộng thêm ánh mắt chán ghét căm phẫn hướng vào Minh Nguyệt. Đúng, người này chính là bố của Minh Nguyệt, Tiêu Bắc.
Từ nhỏ, Minh Nguyệt luôn không được bố mẹ yêu thương cũng không được em trai yêu quý. Ở Tiêu gia, cô chỉ coi là cái máy trút giận. Từ nhỏ Minh Nguyệt học hành cũng không giỏi, cũng nghịch ngợm nên bố mẹ cô đều không thích cô. Mọi hy vọng của họ đều gửi gắm trên người Thanh Nguyệt người chị đã mất của Minh Nguyệt. Thanh Nguyệt từ nhỏ, học hành rất giỏi, thành tích lúc nào cũng đứng nhất cũng ngoan ngoãn. Vì vậy, nhận được sự yêu thương của bố mẹ, dần dần bố mẹ đều thiên vị Thanh Nguyệt, luôn yêu thương bảo vệ Thanh Nguyệt còn Minh Nguyệt thì bọn họ coi như không tồn tại.
Em trai Tiêu Bắc Thần của Minh Nguyệt, cũng vì sự thiên vị của bố mẹ mà căm ghét Minh Nguyệt, trong lòng cậu ấy Minh Nguyệt không là gì cả, chị được cậu ấy công nhận chỉ có mình Thanh Nguyệt. Minh Nguyệt không là gì cả. Tiêu Bắc Thần chưa bao giờ coi Minh Nguyệt là chị mình. Gặp mặt ở bên ngoài, có 3 người nhưng cậu ấy chỉ nói Thanh Nguyệt là chị mình không hề nhắc gì đến Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt ấm ức, Minh Nguyệt khóc nhưng không một ai quan tâm. Ở Tiêu gia người cho Minh Nguyệt chút hơi ấm, quan tâm Minh Nguyệt chỉ có Thanh Nguyệt. Thanh Nguyệt luôn yêu thương và bảo vệ Minh Nguyệt hết mực.
/65
|