Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc lăn bánh, nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự xa hoa. Trên đường, Minh Nguyệt hướng ra bên ngoài ngắm quang cảnh bên đường. Ngắm nhìn cây cối, xe cộ qua lạ, người người đi lại. Trước đây, Minh Nguyệt cũng thường xuyên ngắm nhìn quang cảnh như vậy. Nhưng lúc đó hoàn toàn khác với bây giờ.
Minh Nguyệt lúc đó, nhìn những quang cảnh đông đúc người người qua lại, trong lòng Minh Nguyệt cảm thấy sự lạc lẽo. Lạc lẽo giữ dòng người đông đúc. Còn bây giờ thì lại khác, chỉ là quang cảnh không có gì thú vị nhưng Minh Nguyệt lại cảm thấy vui vẻ, cảm giác lạc lõng không còn. Chỉ là ngắm cây cối, ngắm nhìn người người, xe cộ qua lại mà thôi. Có gì vui đâu chứ? Đương nhiên không vui rồi, chẳng qua tâm trạng của Minh Nguyệt đang tốt, nhìn thứ gì mà không thấy vui chứ.
…----------------…
15 phút trôi qua thật nhanh. Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc dừng trước một cửa hàng bánh ngọt tên Cake Haven. Có ý nghĩa là thiên đường bánh. Một cửa hàng không mấy to lớn và sang trọng nhưng bên ngoài tấp nập người, người người xếp thành hàng dài, đến cả 100 mét.
Cánh cửa xe Rolls-Royce màu bạc được mở ra. Người bước xuống không ai khác, đương nhiên là Minh Nguyệt rồi. Ở Đố Đô ngoài cô ra có ai có thể xử dụng chiếc xe Rolls-Royce màu bạc này chứ?
“ Minh Nguyệt! “. Giọng nói vui vẻ vang lên phía bên trái Minh Nguyệt. Phải là Lãnh Sương, cô bạn thân của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt chuyển ánh mắt về phía giọng nói vang lên. Cô nở nụ cười vui vẻ bước đến gần Lãnh Sương. “ Cậu đợi lâu chưa? “.
“ Cũng vừa đến thôi “. Lãnh Sương lắc đầu đáp. “ Mình đặt được chỗ rồi đó. Cũng may mình nhanh đó. Cửa hàng này mới mở được mấy ngày thôi nhưng bánh thực sự rất ngon. Không đặt chỗ nhanh thì có đợi cả ngày cũng không ăn được đâu. Thấy mình giỏi không? “. Lãnh Sương vui vẻ nói, giọng nói đầy vẻ đắc ý.
“ Giỏi. Cậu giỏi nhất “. Minh Nguyệt mỉm cười nói.
“ Chúng ta vào trong thôi “. Lãnh Sương nắm lấy tay Minh Nguyệt kéo Minh Nguyệt vào trong cửa hàng bánh.
Bên trong cửa hàng không trang trí gì mấy, chỉ mấy bức ảnh chụp bánh ngọt trong cửa hàng được treo lên. Không có gì đặc biệt cả. Thật sự quá đơn giản rồi. Nhưng cửa hàng bánh nổi tiếng đâu vì trang trí đâu, mà là mùi vị của bánh ngọt thế nào? Có ngon hay không?
Cửa hàng trang trí đơn giản nhưng bánh ngọt thì lại khác. Rất phong phú. 3 chiếc tủ kính ngang dài được đặt thành hình chữ U hướng ra ngoài ở trong cửa hàng. Bên trong mỗi chiếc tủ kính có đến 20 loại bánh khác nhau. Mùi vị nào cũng có, nhưng nhiều nhất là vị socola. Mỗi chiếc bánh đều được trang trí vô cùng đẹp mắt. Khác hoàn toàn với cách trang trí đơn giản của cửa hàng.
“ Sao có cảm giác cửa hàng này có chút quen thuộc? “.
Minh Nguyệt quan sát xung quanh cửa hàng, quan sát một cách chi tiết. Minh Nguyệt không hiểu sao, nhìn cửa hàng này, cô lại có một cảm giác quen thuộc khó tả. Cửa hàng Cake Haven này mới mở được 5 ngày mà. Minh Nguyệt cũng là lần đầu tới đây. Cảm giác quen thuộc này là sao chứ?
“ Minh Nguyệt! Có nhiều loại bánh socola quá. Đúng vị cậu thích này “. Lãnh Sương hào hứng quan sát những chiếc bánh ngọt được trưng bày. Mỗi loại đều đẹp đẽ lạ mắt. “ Minh Nguyệt! “. Lãnh Sương chuyển ánh mắt sang Minh Nguyệt, người đang chăm chú quan sát xung quanh cửa hàng, dù nó không có chút gì đặc biệt. “ Minh Nguyệt! “. Lãnh Sương một lần nữa cất tiếng.
“ Lãnh Sương! “. Minh Nguyệt chuyển về phía Lãnh Sương đáp.
“ Minh Nguyệt! Cậu làm sao vậy? Sao cứ nhìn xung quanh cửa hàng này vậy? Có gì đặc biệt sao? “. Rứt câu, ánh mắt của Lãnh Sương cũng dần di chuyển. Lãnh Sương quan sát một lượt xung quanh cửa hàng, nhưng không có gì đặc biệt. Đương nhiên không có gì đặc biệt rồi. Chỉ là những bức ảnh chụp bánh ngọt đơn giản thôi, có gì đặc biệt được chứ?
“ Không có gì đặc biệt cả. Nhưng không hiểu sao bên trong cửa hàng này lại cho mình một cảm giác quen thuộc “. Minh Nguyệt cũng không thể hiểu được cảm giác quen thuộc này xuất phát từ đâu? Vì sao Minh Nguyệt lại có cảm giác đó?
“ Đừng nghĩ nữa. Chúng ta gọi bánh đi “. Lãnh Sương nhìn hết một lượt bánh socola trong tủ kính. “ Lấy 2 cái này đi “. Lãnh Sương nhìn nhân viên trong cửa hàng, chỉ tay vào chiếc bánh socola ngay trước mặt mình.
“ Bánh socola hết sao? Cậu không thích vị việt quất sao? “. Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Lãnh Sương. Là bạn thân từ nhỏ, Minh Nguyệt biết rõ Lãnh Sương thích ăn bánh mùi vị gì? Rõ ràng Lãnh Sương thích vị việt quất nhưng lại gọi vị socola giống với Minh Nguyệt. Minh Nguyệt thực sự không thể hiểu nổi. Lãnh Sương định không ăn sao?
“ Thử xem thôi. Xem vị socola cậu thích có hơn vị việt quất của mình không? Sao cậu lại thích ăn như vậy? “. Lãnh Sương vui vẻ nói. Lãnh Sương không hề nói dối, Lãnh Sương thực sự muốn xem thử vị socola thế nào? Từ nhỏ. Lãnh Sương ăn bánh ngọt chỉ ăn duy nhất một vị, đó là vị việt quất, vị socola Lãnh Sương thấy Minh Nguyệt ăn nhiều rồi, nhưng bản thân chưa bao giờ.
“ Chúng ta về bàn thôi nào “. Lãnh Sương nắm lấy tay Minh Nguyệt, kéo Minh Nguyệt đến chiếc bàn số 10. Chiếc bàn mà Lãnh Sương đã đặt trước đó.
Minh Nguyệt lúc đó, nhìn những quang cảnh đông đúc người người qua lại, trong lòng Minh Nguyệt cảm thấy sự lạc lẽo. Lạc lẽo giữ dòng người đông đúc. Còn bây giờ thì lại khác, chỉ là quang cảnh không có gì thú vị nhưng Minh Nguyệt lại cảm thấy vui vẻ, cảm giác lạc lõng không còn. Chỉ là ngắm cây cối, ngắm nhìn người người, xe cộ qua lại mà thôi. Có gì vui đâu chứ? Đương nhiên không vui rồi, chẳng qua tâm trạng của Minh Nguyệt đang tốt, nhìn thứ gì mà không thấy vui chứ.
…----------------…
15 phút trôi qua thật nhanh. Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc dừng trước một cửa hàng bánh ngọt tên Cake Haven. Có ý nghĩa là thiên đường bánh. Một cửa hàng không mấy to lớn và sang trọng nhưng bên ngoài tấp nập người, người người xếp thành hàng dài, đến cả 100 mét.
Cánh cửa xe Rolls-Royce màu bạc được mở ra. Người bước xuống không ai khác, đương nhiên là Minh Nguyệt rồi. Ở Đố Đô ngoài cô ra có ai có thể xử dụng chiếc xe Rolls-Royce màu bạc này chứ?
“ Minh Nguyệt! “. Giọng nói vui vẻ vang lên phía bên trái Minh Nguyệt. Phải là Lãnh Sương, cô bạn thân của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt chuyển ánh mắt về phía giọng nói vang lên. Cô nở nụ cười vui vẻ bước đến gần Lãnh Sương. “ Cậu đợi lâu chưa? “.
“ Cũng vừa đến thôi “. Lãnh Sương lắc đầu đáp. “ Mình đặt được chỗ rồi đó. Cũng may mình nhanh đó. Cửa hàng này mới mở được mấy ngày thôi nhưng bánh thực sự rất ngon. Không đặt chỗ nhanh thì có đợi cả ngày cũng không ăn được đâu. Thấy mình giỏi không? “. Lãnh Sương vui vẻ nói, giọng nói đầy vẻ đắc ý.
“ Giỏi. Cậu giỏi nhất “. Minh Nguyệt mỉm cười nói.
“ Chúng ta vào trong thôi “. Lãnh Sương nắm lấy tay Minh Nguyệt kéo Minh Nguyệt vào trong cửa hàng bánh.
Bên trong cửa hàng không trang trí gì mấy, chỉ mấy bức ảnh chụp bánh ngọt trong cửa hàng được treo lên. Không có gì đặc biệt cả. Thật sự quá đơn giản rồi. Nhưng cửa hàng bánh nổi tiếng đâu vì trang trí đâu, mà là mùi vị của bánh ngọt thế nào? Có ngon hay không?
Cửa hàng trang trí đơn giản nhưng bánh ngọt thì lại khác. Rất phong phú. 3 chiếc tủ kính ngang dài được đặt thành hình chữ U hướng ra ngoài ở trong cửa hàng. Bên trong mỗi chiếc tủ kính có đến 20 loại bánh khác nhau. Mùi vị nào cũng có, nhưng nhiều nhất là vị socola. Mỗi chiếc bánh đều được trang trí vô cùng đẹp mắt. Khác hoàn toàn với cách trang trí đơn giản của cửa hàng.
“ Sao có cảm giác cửa hàng này có chút quen thuộc? “.
Minh Nguyệt quan sát xung quanh cửa hàng, quan sát một cách chi tiết. Minh Nguyệt không hiểu sao, nhìn cửa hàng này, cô lại có một cảm giác quen thuộc khó tả. Cửa hàng Cake Haven này mới mở được 5 ngày mà. Minh Nguyệt cũng là lần đầu tới đây. Cảm giác quen thuộc này là sao chứ?
“ Minh Nguyệt! Có nhiều loại bánh socola quá. Đúng vị cậu thích này “. Lãnh Sương hào hứng quan sát những chiếc bánh ngọt được trưng bày. Mỗi loại đều đẹp đẽ lạ mắt. “ Minh Nguyệt! “. Lãnh Sương chuyển ánh mắt sang Minh Nguyệt, người đang chăm chú quan sát xung quanh cửa hàng, dù nó không có chút gì đặc biệt. “ Minh Nguyệt! “. Lãnh Sương một lần nữa cất tiếng.
“ Lãnh Sương! “. Minh Nguyệt chuyển về phía Lãnh Sương đáp.
“ Minh Nguyệt! Cậu làm sao vậy? Sao cứ nhìn xung quanh cửa hàng này vậy? Có gì đặc biệt sao? “. Rứt câu, ánh mắt của Lãnh Sương cũng dần di chuyển. Lãnh Sương quan sát một lượt xung quanh cửa hàng, nhưng không có gì đặc biệt. Đương nhiên không có gì đặc biệt rồi. Chỉ là những bức ảnh chụp bánh ngọt đơn giản thôi, có gì đặc biệt được chứ?
“ Không có gì đặc biệt cả. Nhưng không hiểu sao bên trong cửa hàng này lại cho mình một cảm giác quen thuộc “. Minh Nguyệt cũng không thể hiểu được cảm giác quen thuộc này xuất phát từ đâu? Vì sao Minh Nguyệt lại có cảm giác đó?
“ Đừng nghĩ nữa. Chúng ta gọi bánh đi “. Lãnh Sương nhìn hết một lượt bánh socola trong tủ kính. “ Lấy 2 cái này đi “. Lãnh Sương nhìn nhân viên trong cửa hàng, chỉ tay vào chiếc bánh socola ngay trước mặt mình.
“ Bánh socola hết sao? Cậu không thích vị việt quất sao? “. Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Lãnh Sương. Là bạn thân từ nhỏ, Minh Nguyệt biết rõ Lãnh Sương thích ăn bánh mùi vị gì? Rõ ràng Lãnh Sương thích vị việt quất nhưng lại gọi vị socola giống với Minh Nguyệt. Minh Nguyệt thực sự không thể hiểu nổi. Lãnh Sương định không ăn sao?
“ Thử xem thôi. Xem vị socola cậu thích có hơn vị việt quất của mình không? Sao cậu lại thích ăn như vậy? “. Lãnh Sương vui vẻ nói. Lãnh Sương không hề nói dối, Lãnh Sương thực sự muốn xem thử vị socola thế nào? Từ nhỏ. Lãnh Sương ăn bánh ngọt chỉ ăn duy nhất một vị, đó là vị việt quất, vị socola Lãnh Sương thấy Minh Nguyệt ăn nhiều rồi, nhưng bản thân chưa bao giờ.
“ Chúng ta về bàn thôi nào “. Lãnh Sương nắm lấy tay Minh Nguyệt, kéo Minh Nguyệt đến chiếc bàn số 10. Chiếc bàn mà Lãnh Sương đã đặt trước đó.
/65
|