Cứ như vậy thì không được. Tôi sẽ gọi bác sĩ đến ". Dì Lâm lo lắng nói.
" Dì Lâm! Cháu đã gọi rồi. Họ sẽ tới ngay thôi". Lãnh Sương nhìn dì Lâm, vội vàng cất tiếng. "Nhưng cứ tiếp tục sống thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện ". Ánh mắt Lãnh Sương trở nên buồn bã. Lãnh Sương nói không sai, Minh Nguyệt không thể cứ sống mãi như thế này, ngày nào cũng buồn bã, không vui, không chết thì cũng bị điên.
" Lãnh Tiểu thư! Tôi hiểu cô muốn nói gì. Nhưng địa ngục này, là do Thiếu Phụ nhân không muốn bước ra, tình cảm của Thiếu Phu nhân dành cho Thiếu gia thực sự quá lớn, là cô ấy không nỡ buông bỏ ". Dì Lâm hướng đôi mắt bất lực nhìn Lãnh Sương. Trong lòng dì Lâm, Minh Nguyệt như con gái của bà ấy vậy, nhìn Minh Nguyệt đau khổ, dì Lâm sao có thể không đau lòng được. Nhưng đau lòng thì sao? Dì Lâm không thể làm gì hơn. Địa ngục tăm tối này, là Minh Nguyệt cố chấp ở lại.
Một lát sau. Bác sĩ tới biệt thự, kiểm tra tình sức khỏe cho Minh Nguyệt. Một bác sĩ trẻ trung, không tầm 27 đến 28 tuổi. Tuy trẻ, nhưng dáng vẻ lại đầy kinh nghiệm.
" Không có gì đáng ngại cả ". Bác sĩ nhẹ nhàng nói. Lấy trong hộp đồ dùng một ống kim tiêm, tiêm vào người Minh Nguyệt, không sai, đó là một liều thuốc hạ sốt. " Ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ lại thôi ". Bác sĩ nữ nhìn Lãnh Sương và dì Lâm nói, lấy trong hộp thuốc, một hộp thuốc hạ sốt đưa cho dì Lâm rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Lãnh Sương nhìn Minh Nguyệt, gương mặt Lãnh Sương trở nên nhẹ nhõm. Sự lo lắng trong lòng cũng đã dần tan biến. Trong lòng của Lãnh Sương, Minh Nguyệt không chỉ đơn giản là một người bạn, còn là người thân, Minh Nguyệt bị bệnh, dĩ nhiên Lãnh Sương phải lo lắng rồi.
" Lãnh Tiểu thư! Cũng không còn sớm nữa. Cô về đi, Thiếu Phu nhân ở đây đã có tôi chăm sóc rồi ". Dì Lâm nhìn Lãnh Sương đang đứng bên cạnh giường,
dịu dàng nói.
Lãnh Sương quay người lại, khẽ gật đầu. "Vâng. Dì Lâm! Dì chăm sóc cậu ấy giúp cháu, khi nào cậu ấy tỉnh lại, dì gọi cho cháu ".
" Được ". Dì Lâm gật đầu, đáp.
Lãnh Sương quay người, nhìn Minh Nguyệt đang ngủ say trên giường. " Minh Nguyệt! Mình về đây. Cậu phải nhanh chóng khoẻ lại đấy ". Lãnh Sương nhẹ nhàng nói, rồi quay người rời đi.
Tối hôm đó. Kim đồng hồ chỉ đúng 20 giờ 00 phút. Minh Nguyệt tỉnh lại trên chiếc giường êm ái, ánh trăng sáng chiếu qua cửa kính chiếu vào căn phòng tăm tối. Minh Nguyệt chống tay, cố gắng nâng cơ thể nặng nề của cô ngồi dậy.
Minh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ. " Đã tối rồi sao? Mình vậy mà ngủ lâu như vậy ". Minh Nguyệt yếu ớt cất tiếng. Chính xác thì Minh Nguyệt đã ngủ suốt 8 tiếng đồng hồ rồi. 8 tiếng? Trôi qua cũng thật nhanh. Chớp mắt một cái đã qua rồi.
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, một bóng người cao giáo từ từ bước vào. Minh Nguyệt nhìn về phía cánh cửa, vì trong căn phòng tối như mực, cô không thể nhìn rõ người đó là ai?
Bóng người đó dần dần bước đến bên cạnh giường, ánh trăng sáng cũng chiếu lên người đó, khiến diện mạo của người đó dần dần lộ diện.
" Cô tỉnh rồi? ". Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Cố Cận Ngôn. Giọng nói của người đàn ông Minh Nguyệt yêu sâu đậm.
Minh Nguyệt nhìn Cố Cận Ngôn với ánh mắt vô cảm, cô im lặng không đáp, quay người tiếp tục nhìn ra phía cửa sổ. Thật kỳ lạ làm sao? Trước đây, chỉ cần hai quan tâm cô một chút, hỏi han cô một chút, thì lòng cô đã vui như nở hoa. Nhưng bây giờ, cô không cảm thấy chút vui vẻ nào. Vì sao lại vậy chứ?
Cố Cận Ngôn nhướng mày, trong ánh mắt có sự khó hiểu. Hắn thực sự không thể hiểu được, Minh Nguyệt bị làm sao? Vì sao lại đột nhiên thay đổi thái độ. 2 năm qua, dù hắn có đối xử với cô thế nào? Cô cũng không bao giờ có thái độ như vậy. Rốt cuộc là vì sao?
' Tiêu Minh Nguyệt! Còn mấy ngày nữa là sinh nhật của cô, tôi đã dặn dì Lâm chuẩn bị rồi". Cổ Cận Ngôn nghiêm túc nói. " Cô muốn có quà gì? Nói đi. Tôi đều đáp ứng ".
Minh Nguyệt nhướng mày, cô quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc của Cổ Cận Ngôn. Trong đôi mắt cô hiện ra chút bất ngờ. Ngày 20 tháng 8, là sinh nhật của Minh Nguyệt và cũng là sinh nhật của Thanh Nguyệt. 2 năm trôi qua, hai lần sinh nhật của Minh Nguyệt, hắn đều không quan tâm, hắn cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô, chưa bao giờ tặng cho một món quà, thậm chí là một lời chúc.
Ngày hôm đó, tâm trí của hắn luôn hướng về Thanh Nguyệt, người hắn yêu sâu đậm. Hắn tổ chức sinh nhật cho Thanh Nguyệt, mua cho Thanh Nguyệt những món quà và chiếc bánh sinh nhật đẹp đẽ, dù Thanh Nguyệt đã không còn. Đúng là Thanh Nguyệt không còn trên thế gian này nữa, nhưng Thanh Nguyệt vẫn mãi mãi tồn tại trong trái tim hắn.
Minh Nguyệt khẽ cười, một nụ cười mỉa mai. 2 năm qua, hắn không bao giờ quan tâm đến sinh nhật cô, trong 2 năm, cô luôn mong muốn cùng hắn trải qua sinh nhật, chỉ cần cùng hắn ăn một miếng bánh sinh nhật là đủ rồi. Nhưng chưa bao giờ mong muốn này thành hiện thực. Không ngờ, năm nay, cô không mong muốn nữa, không hy vọng nữa, hắn lại chủ động nhớ đến, còn chủ động tổ chức, hỏi về món quà cô mong muốn. Thật là nụ cười mà.
" Dì Lâm! Cháu đã gọi rồi. Họ sẽ tới ngay thôi". Lãnh Sương nhìn dì Lâm, vội vàng cất tiếng. "Nhưng cứ tiếp tục sống thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện ". Ánh mắt Lãnh Sương trở nên buồn bã. Lãnh Sương nói không sai, Minh Nguyệt không thể cứ sống mãi như thế này, ngày nào cũng buồn bã, không vui, không chết thì cũng bị điên.
" Lãnh Tiểu thư! Tôi hiểu cô muốn nói gì. Nhưng địa ngục này, là do Thiếu Phụ nhân không muốn bước ra, tình cảm của Thiếu Phu nhân dành cho Thiếu gia thực sự quá lớn, là cô ấy không nỡ buông bỏ ". Dì Lâm hướng đôi mắt bất lực nhìn Lãnh Sương. Trong lòng dì Lâm, Minh Nguyệt như con gái của bà ấy vậy, nhìn Minh Nguyệt đau khổ, dì Lâm sao có thể không đau lòng được. Nhưng đau lòng thì sao? Dì Lâm không thể làm gì hơn. Địa ngục tăm tối này, là Minh Nguyệt cố chấp ở lại.
Một lát sau. Bác sĩ tới biệt thự, kiểm tra tình sức khỏe cho Minh Nguyệt. Một bác sĩ trẻ trung, không tầm 27 đến 28 tuổi. Tuy trẻ, nhưng dáng vẻ lại đầy kinh nghiệm.
" Không có gì đáng ngại cả ". Bác sĩ nhẹ nhàng nói. Lấy trong hộp đồ dùng một ống kim tiêm, tiêm vào người Minh Nguyệt, không sai, đó là một liều thuốc hạ sốt. " Ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi mấy ngày là khoẻ lại thôi ". Bác sĩ nữ nhìn Lãnh Sương và dì Lâm nói, lấy trong hộp thuốc, một hộp thuốc hạ sốt đưa cho dì Lâm rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Lãnh Sương nhìn Minh Nguyệt, gương mặt Lãnh Sương trở nên nhẹ nhõm. Sự lo lắng trong lòng cũng đã dần tan biến. Trong lòng của Lãnh Sương, Minh Nguyệt không chỉ đơn giản là một người bạn, còn là người thân, Minh Nguyệt bị bệnh, dĩ nhiên Lãnh Sương phải lo lắng rồi.
" Lãnh Tiểu thư! Cũng không còn sớm nữa. Cô về đi, Thiếu Phu nhân ở đây đã có tôi chăm sóc rồi ". Dì Lâm nhìn Lãnh Sương đang đứng bên cạnh giường,
dịu dàng nói.
Lãnh Sương quay người lại, khẽ gật đầu. "Vâng. Dì Lâm! Dì chăm sóc cậu ấy giúp cháu, khi nào cậu ấy tỉnh lại, dì gọi cho cháu ".
" Được ". Dì Lâm gật đầu, đáp.
Lãnh Sương quay người, nhìn Minh Nguyệt đang ngủ say trên giường. " Minh Nguyệt! Mình về đây. Cậu phải nhanh chóng khoẻ lại đấy ". Lãnh Sương nhẹ nhàng nói, rồi quay người rời đi.
Tối hôm đó. Kim đồng hồ chỉ đúng 20 giờ 00 phút. Minh Nguyệt tỉnh lại trên chiếc giường êm ái, ánh trăng sáng chiếu qua cửa kính chiếu vào căn phòng tăm tối. Minh Nguyệt chống tay, cố gắng nâng cơ thể nặng nề của cô ngồi dậy.
Minh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ. " Đã tối rồi sao? Mình vậy mà ngủ lâu như vậy ". Minh Nguyệt yếu ớt cất tiếng. Chính xác thì Minh Nguyệt đã ngủ suốt 8 tiếng đồng hồ rồi. 8 tiếng? Trôi qua cũng thật nhanh. Chớp mắt một cái đã qua rồi.
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, một bóng người cao giáo từ từ bước vào. Minh Nguyệt nhìn về phía cánh cửa, vì trong căn phòng tối như mực, cô không thể nhìn rõ người đó là ai?
Bóng người đó dần dần bước đến bên cạnh giường, ánh trăng sáng cũng chiếu lên người đó, khiến diện mạo của người đó dần dần lộ diện.
" Cô tỉnh rồi? ". Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Cố Cận Ngôn. Giọng nói của người đàn ông Minh Nguyệt yêu sâu đậm.
Minh Nguyệt nhìn Cố Cận Ngôn với ánh mắt vô cảm, cô im lặng không đáp, quay người tiếp tục nhìn ra phía cửa sổ. Thật kỳ lạ làm sao? Trước đây, chỉ cần hai quan tâm cô một chút, hỏi han cô một chút, thì lòng cô đã vui như nở hoa. Nhưng bây giờ, cô không cảm thấy chút vui vẻ nào. Vì sao lại vậy chứ?
Cố Cận Ngôn nhướng mày, trong ánh mắt có sự khó hiểu. Hắn thực sự không thể hiểu được, Minh Nguyệt bị làm sao? Vì sao lại đột nhiên thay đổi thái độ. 2 năm qua, dù hắn có đối xử với cô thế nào? Cô cũng không bao giờ có thái độ như vậy. Rốt cuộc là vì sao?
' Tiêu Minh Nguyệt! Còn mấy ngày nữa là sinh nhật của cô, tôi đã dặn dì Lâm chuẩn bị rồi". Cổ Cận Ngôn nghiêm túc nói. " Cô muốn có quà gì? Nói đi. Tôi đều đáp ứng ".
Minh Nguyệt nhướng mày, cô quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc của Cổ Cận Ngôn. Trong đôi mắt cô hiện ra chút bất ngờ. Ngày 20 tháng 8, là sinh nhật của Minh Nguyệt và cũng là sinh nhật của Thanh Nguyệt. 2 năm trôi qua, hai lần sinh nhật của Minh Nguyệt, hắn đều không quan tâm, hắn cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô, chưa bao giờ tặng cho một món quà, thậm chí là một lời chúc.
Ngày hôm đó, tâm trí của hắn luôn hướng về Thanh Nguyệt, người hắn yêu sâu đậm. Hắn tổ chức sinh nhật cho Thanh Nguyệt, mua cho Thanh Nguyệt những món quà và chiếc bánh sinh nhật đẹp đẽ, dù Thanh Nguyệt đã không còn. Đúng là Thanh Nguyệt không còn trên thế gian này nữa, nhưng Thanh Nguyệt vẫn mãi mãi tồn tại trong trái tim hắn.
Minh Nguyệt khẽ cười, một nụ cười mỉa mai. 2 năm qua, hắn không bao giờ quan tâm đến sinh nhật cô, trong 2 năm, cô luôn mong muốn cùng hắn trải qua sinh nhật, chỉ cần cùng hắn ăn một miếng bánh sinh nhật là đủ rồi. Nhưng chưa bao giờ mong muốn này thành hiện thực. Không ngờ, năm nay, cô không mong muốn nữa, không hy vọng nữa, hắn lại chủ động nhớ đến, còn chủ động tổ chức, hỏi về món quà cô mong muốn. Thật là nụ cười mà.
/65
|