Minh Nguyệt nâng ly nước trái cây lên uống một ngụm nhỏ.
" Minh Nguyệt,mình thấy đằng kia có nhiều bánh ngọt rất ngon, chúng ta qua đó ăn đi ".Lãnh Sương nắm lấy tay Minh Nguyệt kéo Minh Nguyệt đi nhưng Minh Nguyệt lại không chút động đậy,ánh mắt của cô hướng về phía Cố Cận Ngôn.Đúng vậy Minh Nguyệt đây là không dám đi, không có sự cho phép của Cố Cận Ngôn cô nào dám tự ý đi chứ.
" Đi đi.Làm gì thì làm đừng làm mất mặt tôi và Cố gia ". Cố Cận Ngôn nhâm nhi ly rượu vang trên tay gương mặt lạnh lùng nói.
" Vâng.Em biết rồi ". Có được sự đồng ý của hắn Minh Nguyệt mới dám đi cùng Lãnh Sương đến bàn tiệc đồ ngọt.
Lãnh Sương kéo Minh Nguyệt đến bàn tiệc đồ ngọt.
" Tức chết mình rồi.Minh Nguyệt sao cậu phải vậy chứ?Còn phải nghe theo ý kiến của hắn?Cậu là vợ của hắn không phải là nô lệ của hắn". Lãnh Sương nhìn Minh Nguyệt,ánh mắt đầy sự tức giận.
Lúc này,Lãnh Sương thực sự không thể nhịn nổi nữa,mọi sự tức giận kềm nén từ nãy đến giờ hoàn toàn bùng phát.Lãnh Sương không thể chịu được dáng vẻ hiện tại của Minh Nguyệt.
Dáng vẻ yếu đuối,sợ sệt, không dám tự ý quyết định chuyện gì.Minh Nguyệt bây giờ thật giống với một nô lệ hơn là người.
Minh Nguyệt ban đầu vốn không phải như vậy.Cô hoạt bát,vui vẻ, muốn làm gì thì làm.Chỉ sau 2 năm sao Minh Nguyệt lại thay đổi lớn như vậy chứ?
Sự thay đổi của Minh Nguyệt đều do Cố Cận Ngôn.2 năm ở bên Cố Cận Ngôn đó,Minh Nguyệt luôn nghe theo mọi lời nói của hắn,hắn nói gì cô cũng nghe,hắn bảo gì thì cô làm đó,hoàn toàn không bao giờ làm trái ý của hắn. Minh Nguyệt luôn sợ làm trái ý của hắn,hắn sẽ tức giận sẽ không vui.
Điều này cũng dần dần hình thành thói quen.Khiến Minh Nguyệt từ một người hoạt bát,vui vẻ,thích làm gì thì làm đó dần dần thay đổi.Mà sự thay đổi này cả Minh Nguyệt cũng không biết nó bắt đầu từ bao giờ.
" Mình chỉ là không muốn làm anh ấy tức giận "
" Cậu...Thật là bị cậu làm tức chết rồi ". Sự tức giận trong lòng Lãnh Sương không hề nguôi ngoai đi chút nào.Nhưng Lãnh Sương không biết phải làm thế nào? Đánh thì không nỡ mắng thì hoàn toàn không có tác dụng gì.
" Thôi.Chúng ta lấy bánh ăn đi.Mình nhớ cậu thích ăn bánh kem vị dâu mà ". Minh Nguyệt mỉm cười,cố gắng khiến câu chuyện đáng nói dang dở lắng xuống cũng cố xoa dịu sự tức giận của Lãnh Sương đối với Minh Nguyệt.
" Cậu mau ăn đi ".Minh Nguyệt cầm lấy chiếc bánh kem nhỏ vị dâu bên trên cạnh mình đưa về phía Lãnh Sương.
" Thật là, không giận nổi cậu mà ".Lãnh Sương mỉm cười,gương mặt cũng dần giãn ra không còn sự tức giận như ban nãy nữa.Lãnh Sương cầm lấy chiếc bánh kem nhỏ vị dâu tây trên tay Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt quan sát tất cả chiếc bánh ngọt trên bàn tiệc.Cô vươn tay về phía bên trái của mình muốn lấy chiếc bánh kem nhỏ vị socola.
Minh Nguyệt lấy chiếc bánh kem socola nhỏ,đôi môi của nở nụ cười vui vẻ.Từ nhỏ Minh Nguyệt đã thích ăn đồ ngọt nhất là loại bánh kem vị socola này. Cũng đã lâu rồi cô không được ăn nó.
Ở biệt thự của Cố Cận Ngôn.Căn biệt thự lộng lẫy xa hoa đó,ngoài dì Lâm thì không có ai biết được sở thích này của Minh Nguyệt.Cũng đúng thôi,ngoài dì Lâm làm gì có ai thực sự quan tâm Minh Nguyệt chứ?Cũng không quan tâm Minh Nguyệt thích ăn gì?Thích làm gì?Đối với họ,cô là một vị khách, họ làm gì để ý nhiều đến một vị khách như cô chứ.
Minh Nguyệt cầm chiếc dĩa nhỏ lên, cắt lấy một góc bánh nhỏ,đưa lên miệng mình nhưng chưa ăn được miếng bánh thì cô bị một lực đẩy ngã về phía trước,miếng bánh trên tay cũng rơi xuống đất.
Minh Nguyệt ngã người về phía trước,nhưng được một cánh tay vòng qua eo cô giữ lại.
" Xin lỗi,tôi không cố ý,cô không sao chứ? ". Giọng nói ôn nhu vang lên phía sau Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt quay người lại, người vừa cất tiếng là một chàng trai khoảng 24 đến 25 tuổi,mái tóc màu vàng nhạt,gương mặt thư sinh.
" Không sao ".Minh Nguyệt nhanh chóng tránh ra khỏi chàng trai tóc vàng nhạt đó,nhẹ nhành nói.
" Tần Minh,cậu về nước rồi? ". Lãnh Sương cất giọng,giọng nói đầy sự bất ngờ nhìn chàng trai.
" Tần Minh?Là cậu sao? ".Ánh mắt Minh Nguyệt đầy sự kinh ngạc nhìn Tần Minh.
Hoá ra không phải ai xa lạ.Tần Minh là Thiếu gia của Tần gia.Cậu ấy là hàng xóm bên cạnh Tiêu gia.Từ nhỏ đã chơi chung với Minh Nguyệt và Lãnh Sương. Nhưng đến năm 10 tuổi,gia đình Tần Minh chuyển qua Mỹ, Tần Minh cũng từ đó chưa quay về nước.
" Minh Nguyệt là mình?Lâu rồi không gặp ". Tần Minh dùng đôi mắt dịu dàng,nụ cười nhẹ nhàng,giọng nói ôn nhu nói.
" Lâu rồi không gặp.Cũng đã 12 năm rồi chúng ta không gặp lại rồi.Không ngờ cậu lại thay đổi nhiều như vậy, mình thực sự không nhận ra "
" Cậu cũng thay đổi rất nhiều đấy,trở nên càng ngày càng xinh đẹp ".
" Minh Nguyệt,mình thấy đằng kia có nhiều bánh ngọt rất ngon, chúng ta qua đó ăn đi ".Lãnh Sương nắm lấy tay Minh Nguyệt kéo Minh Nguyệt đi nhưng Minh Nguyệt lại không chút động đậy,ánh mắt của cô hướng về phía Cố Cận Ngôn.Đúng vậy Minh Nguyệt đây là không dám đi, không có sự cho phép của Cố Cận Ngôn cô nào dám tự ý đi chứ.
" Đi đi.Làm gì thì làm đừng làm mất mặt tôi và Cố gia ". Cố Cận Ngôn nhâm nhi ly rượu vang trên tay gương mặt lạnh lùng nói.
" Vâng.Em biết rồi ". Có được sự đồng ý của hắn Minh Nguyệt mới dám đi cùng Lãnh Sương đến bàn tiệc đồ ngọt.
Lãnh Sương kéo Minh Nguyệt đến bàn tiệc đồ ngọt.
" Tức chết mình rồi.Minh Nguyệt sao cậu phải vậy chứ?Còn phải nghe theo ý kiến của hắn?Cậu là vợ của hắn không phải là nô lệ của hắn". Lãnh Sương nhìn Minh Nguyệt,ánh mắt đầy sự tức giận.
Lúc này,Lãnh Sương thực sự không thể nhịn nổi nữa,mọi sự tức giận kềm nén từ nãy đến giờ hoàn toàn bùng phát.Lãnh Sương không thể chịu được dáng vẻ hiện tại của Minh Nguyệt.
Dáng vẻ yếu đuối,sợ sệt, không dám tự ý quyết định chuyện gì.Minh Nguyệt bây giờ thật giống với một nô lệ hơn là người.
Minh Nguyệt ban đầu vốn không phải như vậy.Cô hoạt bát,vui vẻ, muốn làm gì thì làm.Chỉ sau 2 năm sao Minh Nguyệt lại thay đổi lớn như vậy chứ?
Sự thay đổi của Minh Nguyệt đều do Cố Cận Ngôn.2 năm ở bên Cố Cận Ngôn đó,Minh Nguyệt luôn nghe theo mọi lời nói của hắn,hắn nói gì cô cũng nghe,hắn bảo gì thì cô làm đó,hoàn toàn không bao giờ làm trái ý của hắn. Minh Nguyệt luôn sợ làm trái ý của hắn,hắn sẽ tức giận sẽ không vui.
Điều này cũng dần dần hình thành thói quen.Khiến Minh Nguyệt từ một người hoạt bát,vui vẻ,thích làm gì thì làm đó dần dần thay đổi.Mà sự thay đổi này cả Minh Nguyệt cũng không biết nó bắt đầu từ bao giờ.
" Mình chỉ là không muốn làm anh ấy tức giận "
" Cậu...Thật là bị cậu làm tức chết rồi ". Sự tức giận trong lòng Lãnh Sương không hề nguôi ngoai đi chút nào.Nhưng Lãnh Sương không biết phải làm thế nào? Đánh thì không nỡ mắng thì hoàn toàn không có tác dụng gì.
" Thôi.Chúng ta lấy bánh ăn đi.Mình nhớ cậu thích ăn bánh kem vị dâu mà ". Minh Nguyệt mỉm cười,cố gắng khiến câu chuyện đáng nói dang dở lắng xuống cũng cố xoa dịu sự tức giận của Lãnh Sương đối với Minh Nguyệt.
" Cậu mau ăn đi ".Minh Nguyệt cầm lấy chiếc bánh kem nhỏ vị dâu bên trên cạnh mình đưa về phía Lãnh Sương.
" Thật là, không giận nổi cậu mà ".Lãnh Sương mỉm cười,gương mặt cũng dần giãn ra không còn sự tức giận như ban nãy nữa.Lãnh Sương cầm lấy chiếc bánh kem nhỏ vị dâu tây trên tay Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt quan sát tất cả chiếc bánh ngọt trên bàn tiệc.Cô vươn tay về phía bên trái của mình muốn lấy chiếc bánh kem nhỏ vị socola.
Minh Nguyệt lấy chiếc bánh kem socola nhỏ,đôi môi của nở nụ cười vui vẻ.Từ nhỏ Minh Nguyệt đã thích ăn đồ ngọt nhất là loại bánh kem vị socola này. Cũng đã lâu rồi cô không được ăn nó.
Ở biệt thự của Cố Cận Ngôn.Căn biệt thự lộng lẫy xa hoa đó,ngoài dì Lâm thì không có ai biết được sở thích này của Minh Nguyệt.Cũng đúng thôi,ngoài dì Lâm làm gì có ai thực sự quan tâm Minh Nguyệt chứ?Cũng không quan tâm Minh Nguyệt thích ăn gì?Thích làm gì?Đối với họ,cô là một vị khách, họ làm gì để ý nhiều đến một vị khách như cô chứ.
Minh Nguyệt cầm chiếc dĩa nhỏ lên, cắt lấy một góc bánh nhỏ,đưa lên miệng mình nhưng chưa ăn được miếng bánh thì cô bị một lực đẩy ngã về phía trước,miếng bánh trên tay cũng rơi xuống đất.
Minh Nguyệt ngã người về phía trước,nhưng được một cánh tay vòng qua eo cô giữ lại.
" Xin lỗi,tôi không cố ý,cô không sao chứ? ". Giọng nói ôn nhu vang lên phía sau Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt quay người lại, người vừa cất tiếng là một chàng trai khoảng 24 đến 25 tuổi,mái tóc màu vàng nhạt,gương mặt thư sinh.
" Không sao ".Minh Nguyệt nhanh chóng tránh ra khỏi chàng trai tóc vàng nhạt đó,nhẹ nhành nói.
" Tần Minh,cậu về nước rồi? ". Lãnh Sương cất giọng,giọng nói đầy sự bất ngờ nhìn chàng trai.
" Tần Minh?Là cậu sao? ".Ánh mắt Minh Nguyệt đầy sự kinh ngạc nhìn Tần Minh.
Hoá ra không phải ai xa lạ.Tần Minh là Thiếu gia của Tần gia.Cậu ấy là hàng xóm bên cạnh Tiêu gia.Từ nhỏ đã chơi chung với Minh Nguyệt và Lãnh Sương. Nhưng đến năm 10 tuổi,gia đình Tần Minh chuyển qua Mỹ, Tần Minh cũng từ đó chưa quay về nước.
" Minh Nguyệt là mình?Lâu rồi không gặp ". Tần Minh dùng đôi mắt dịu dàng,nụ cười nhẹ nhàng,giọng nói ôn nhu nói.
" Lâu rồi không gặp.Cũng đã 12 năm rồi chúng ta không gặp lại rồi.Không ngờ cậu lại thay đổi nhiều như vậy, mình thực sự không nhận ra "
" Cậu cũng thay đổi rất nhiều đấy,trở nên càng ngày càng xinh đẹp ".
/65
|