Từ giữa buổi tiệc, An Hạ đã chao đảo, La Thành Dương thay cô tiếp rượu, mỗi một người khách anh phải tiếp những hai lần rượu, trôi qua cả bữa tiệc ấy vậy mà anh vẫn còn tỉnh táo.
Khiến An Hạ không khỏi trầm trồ, người này tửu lượng không có đáy đi.
Anh choàng eo cô, bảo bọc cô trong vòng tay phòng hờ cô ngã, dắt cô đi tiếp từng người khách, mọi người uống rượu thì La Thành Dương cũng không để cô tay không, gọi phục vụ chuẩn bị cho cô một ly trà giải rượu.
Sớm có thể giữ cô tỉnh táo là nhờ có trà, nếu không An Hạ đã gục ngã từ lâu, không nghĩ tới anh cũng rất đổi tinh tế.
Sau bữa tiệc, cả hai lên thẳng phòng thượng phong của khách sạn nhà hàng ngoại hạng dành cho đêm tân hôn, anh sau khi vào phòng mới bộc lộ ra gương mặt đỏ bừng bốc ra mùi rượu, khó chịu đến gương mặt nhăn nhó, hơi thở nặng nhọc khó khăn.
An Hạ dìu anh vào bên trong phòng, đặt anh lên trên giường ngủ, cực kì chu đáo cởi giày của anh ra, cởi xong giày nhìn lên áo vest gò bó vẫn dính trên người anh.
Gò má hồng thẹn đỏ, bước đến bên cạnh anh ngồi, ngắm nhìn gương mặt vì say rượu mà đỏ, tuấn mâu khép chặt hàng mi dày rậm rạp, tiếp nối đầu lông mày là xương mũi cao ráo, uy phàm cương nghị, bạc môi nghiêm trang thổi ra từng hơi thở nặng nhọc, từng hơi thở đều phản phất ra mùi cồn nồng nặc, vì men rượu mà toàn bộ gương mặt anh đỏ, bạc môi cũng diễm hồng như thiếu nữ.
Anh nhắm chặt mi mắt, trên đôi mi khó chịu chau chặt, An Hạ có điểm chần chừ, chậm chạp hướng về áo của anh.
Cởi ra thắc nơ, cởi ra khuy áo trên cổ, cởi dài xuống ba chiếc cúc áo, lồng ngực vạm vỡ màu đồng ẩn hiện lộ ra, gò má cô phát nóng, cởi xong ngẫm tưởng đã đủ để anh thoái mái liền nhanh chóng xoay người, chạy vào phòng tắm chuẩn bị cho chính mình.
An Hạ vừa đi khỏi, La Thành Dương nâng lên mi mắt nặng trĩu nhìn trần nhà trắng tinh, bàn tay khó chịu hạ xuống cởi sạch khuy áo, vòm ngực kiêu ngạo lộ ra cùng xương sườn vững chắc, từng ngấn thịt cứng rắn in thành từng múi rõ, trên con ngươi ẩn hiện một màu đỏ đục.
Cơ thể lúc này phát nóng, cảm giác nóng nực chật chội khiến anh chỉ muốn tháo gỡ toàn bộ kiện quần áo gò bó, bàn tay anh hạ xuống thắc lưng, thành thạo cởi ra đai lưng phát ra âm thanh leng keng, ném chiếc đai xuống một bên, anh bước xuống giường ngủ đi vào bên trong phòng tắm.
Vừa đi vừa cởi ra khoác vest, ném nó nằm bừa trên sàn nhà.
An Hạ ở trong phòng tắm, vừa vặn cởi ra lễ phục cồng kềnh, khoác vào chiếc áo tắm lông đứng ở trước gương lớn tẩy trang cọ rửa gương mặt.
Rửa mặt xong, cầm lấy chiếc khăn lông trong phòng tắm lau mặt, gương mặt in vào khăn lông mềm, hai mắt vì cọ rữa với bước mà cay cay, vùi vào khăn lông nhắm chặt mắt thư giản, phát ra từng hơi thở mềm mại nhẹ nhàng.
Đột nhiên một bàn tay xuất hiện chạm vào bụng cô, phía sau lưng truyền tới hơi nóng rực lửa, An Hạ giật mình ngốc đầu khỏi khăn lông, đập vào mắt phản chiếu trong gương.
La Thành Dương ôm lấy cô, gục đầu tì vào bả vai của An Hạ, mái tóc anh phủ xuống, trán anh tựa lên bả vai cô, cách lớp áo tắm lông dầy vẫn truyền vào hơi nóng như lửa đốt, quả tim An Hạ nhanh chóng khẩn trương, cô khẽ cười tay hạ xuống nắm lấy bàn tay đang ôm ở bụng.
"Anh mệt rồi, nghỉ ngơi đi."
La Thành Dương nghe thấy phì cười, ngốc đầu dậy tựa càm lên bả vai nhỏ, thở ra hơi thở nóng rực đầy mùi vị rượu cồn, nghiêng gương mặt đến gần vành tai của An Hạ muốn hôn.
Từng hơi nóng phà vào tai cô phát thẹn, vành tai ửng đỏ, An Hạ nghiêng đầu đi tránh anh va chạm.
"Hôm nay anh mệt rồi..."
Cô nhắc nhở, đôi bàn tay níu chặt tay anh có điểm run, cô chưa có chuẩn bị đầy đủ cho chuyện vợ chồng.
Vừa rồi còn mừng rỡ vì anh đã say mèn trên giường, nào ngờ anh lại còn có thể đứng dậy như thế này.
La Thành Dương nghe thế bật ra nụ cười, từng hơi phà phà nóng rực, âm thanh cười cười trầm thấp đánh đoạ trái tim An Hạ.
Cô nghiêng đầu hại anh có hướng đến cũng không hôn được, anh thổi phù ra một hơi đầy mùi cồn rượu vào tai cô, âm thanh thì thầm.
"Em nên lo cho em hơn là lo cho anh."
Sao lại lo cho bản thân cô? Cô đã sớm giải bớt rượu rồi a.
Hai tay anh nắm lấy bả vai, xoay An Hạ quay người lại nhìn anh, hai tay lại chạy xuống ôm lấy eo cô bế thốc lên, đặt cô ngồi trên bồn rữa.
Lúc này, chiều cao đã ngang bằng, anh có thể nhìn rõ gương mặt e thẹn ngượng ngùng của cô.
"Ngại cái gì, em cũng không phải lần đâu" Dù men rượu có hơi nhiều nhưng ấn tượng của anh dành cho cô vẫn rất rõ, ngày ở chuyến dã ngoại chính là cô câu dẫn anh trước.
Khi đó anh và cô triền miên hôn nhau, nụ hôn của cô khi ấy, câu dẫn anh vào phòng hôm ấy, nói cho anh biết Ngô Bối Nghi sớm không phải xử nữ.
Cô cũng hai mươi hai tuổi, dù đông á hay tây âu đi chăng nữa, thời đại này chẳng mấy ai quan trọng chuyện trinh tiết nữa, anh có thể khẳng định rằng, hành động đêm đó của cô, đã có ít nhiều kinh nghiệm giường gối.
Nếu không vì đột nhiên An Hạ xuất hiện, hôm đó cô và anh đã sớm ngủ cùng nhau.
Đột nhiên nhắc đến An Hạ, cùng với gương mặt và thân hình y hệt ngay trước mắt, La Thành Dương có phần không kiềm chế được suy nghĩ biến người này thành tiểu ngốc nghếch câu dẫn kia.
Trong tâm trí chỉ nhớ đến bóng lưng yêu kiều xinh đẹp cùng nụ cười như hoa, ánh mắt đối với Bối Nghi dịu đi rõ.
Bởi lẽ, cùng với men say ngay lúc này, trong đôi mắt anh chỉ có hình bóng của An Hạ, ngay lập tức một cỗ hứng thú trào lên.
An Hạ không rõ chị có phải lần đầu hay không, nhưng anh đã nói như vậy...!Chắc có lẽ với chị đây thật không phải lần đầu, trước đây chị cũng có vài người tình.
Nhưng dù sao thì quan trọng là...!Đây lại chính là lần đầu của An Hạ.
"À...!Anh...!Hôm nay bận bịu quá...!E...!Em hơi mệt" An Hạ bắt đầu bối rối mà la ba lấp bấp, muốn tụt từ trên bồn rửa xuống rời đi, tuyệt nhiên anh không để cô làm như vậy.
Hai tay chống xuống bồn rửa giam cô ở trong vòng tay, đôi mắt đục ngầu nhiễm dục vì men rượu, ánh mắt dán chặt lên người cô.
An Hạ đến nhìn cũng không dám, đôi mi cụp xuống che đi đôi mắt e thẹn, tóc được búi cao thành một búi tỏi phía sau, một vài sợi tóc buông lơi thả xuống ôm lấy gương mặt.
Anh nhìn cô chằm chằm, cất ra lời nói nghi hoặc.
"Từ sau chuyện ở chuyến dã ngoại, em thật sự rất kỳ lạ, cảm giác em không phải Ngô Bối Nghi của lúc trước nữa."
Nếu vì mất đi người thân, ảnh hưởng một ít, nhưng Bối Nghi lại ảnh hướng quá nhiều đi, hại anh cứ có cảm giác thật lạ, thể nào lại mang cho anh cảm giác cô càng lúc càng giống cái tiểu ngốc nghếch hay quên An Hạ kia.
An Hạ nghe anh nói, đầu đau điếng một trận, chỉ mới vừa cưới về anh đã nói như thế, An Hạ quả thật không tài nào múa rìu qua mắt thợ, nếu cô cứ không có tiến bộ, nói không chừng vài hôm thôi anh đã nhận ra cô.
Cảm giác áp lực lớn đè nặng nơi trái tim, nhấn chìm xuống vũng sâu,tuyệt không thể để lộ, An Hạ cười khổ, cánh môi trở nên khô cứng, vẽ không ra một nụ cười nào cả.
Lúc này, nếu là chị...!Chị sẽ không tránh.
Bảo sao anh cảm thấy kỳ lạ, An Hạ chậm chạp giơ ra đôi bàn tay đặt lên vai anh, đem tất cả dũng khi dồn lên đôi tay vòng ra sau gáy câu cổ anh lại.
Cơ thể hướng đến gần anh hơn, ngẩn đầu hướng đến cánh môi anh in lên đó nụ hôn.
Đôi mắt nhắm nghiền, hai đôi mi khép lồng run run, tâm gạt qua phiền muộn, chỉ tập trung hôn anh.
Dù sao cũng chỉ là chuyện sinh hoạt vợ chồng, chuyện mà đa số người phụ nữ sẽ trải qua, có lẽ cũng chẳng có gì khó khăn cả, An Hạ cũng sẽ qua được ải này thôi.
Bản thân không hề biết mình ngu ngốc đến mức nào, hai cánh môi chạm nhau, An Hạ cố gắng nhớ lại cảnh tượng đêm đó anh hôn cô, cố gắng bắt chước anh trong trí nhớ.
Môi hồng mềm mại vụng về ở trước miệng anh làm loạn, hoàn toàn không có một chút nào kinh nghiệm, hoàn toàn vô lại vụng về.
So với nụ hôn câu dẫn anh hôm đó hoàn toàn khác biệt, mà tại giờ khắc này, men say nhấn chìm, La Thành Dương cũng chẳng suy nghĩ nhiều, anh chỉ muốn nhanh nhanh thi hành công vụ đêm xuân đáng nghìn vàng rồi nghỉ ngơi, theo một cách đầy máy móc.
Chẳng có mấy hứng thú né đi nụ hôn của An Hạ, cánh môi in lên làn da cô trượt xuống chiếc cổ trắng nõn, hôn lên làn da mềm mại, khắc hoạ trên đầu xương đòn dấu hôn màu đỏ.
Ít ra làn da cô thơm mềm, có phần làm anh luyến tiếc, chỉ muốn hôn một cái lại không ngờ được, làn da mềm mượt như tơ lụa, hương thơm ngọt ngào toả ra từ cơ thể cô làm anh bỗng dưng hưng phấn ngoài dự tính.
Luyến tiếc cắn mút làn da, đầu lưỡi in lên chiếc cổ nõn nà vẽ ra những đường vòng tròn lại gặm mút.
Bàn tay kéo tụt áo tắm lông xuống, bả vai mảnh khảnh xuất hiện cùng đôi gò bồng trắng múp to tròn, gần như chiếm hết trọng lượng cơ thể cô, nụ hoa màu hồng e thẹn mềm nhũng.
An Hạ bị tụt đi vải vóc, lần đầu loã thể trước một người đàn ông, đầu óc nóng bừng, bàn tay chống trên bệ rửa cuộn chặt thành hai quả đấm, xấu hổ nhắm chặt mắt, vai có phần rút lại.
Trong bụng liên tục niệm thần chú:
Không có việc gì cả, chỉ là chuyện vợ chồng thường tình, ai ai cũng làm được thì cô cũng qua được! Chỉ là chuyện vợ chồng thì có làm sao mà sợ, cô cần phải vượt qua cái ải phá thân này.
Biểu hiện của một người đã trải qua chuyện ấy, An Hạ không được phép sợ sệt, không được lùi bước.
Mi mắt nâng lên, dùng hết can đảm ngước nhìn anh, không cản được đôi má hồng đang đỏ ửng, cô vẽ ra một nụ cười quyến rũ, ngang ngạnh khẳng định.
"Chỉ là cảm giác của anh thôi, em không phải Bối Nghi thì còn là ai được?"
La Thành Dương trầm ngâm, ngắm nhìn xinh đẹp không kém, bàn tay ở eo duỗi ra bắt lấy một bên mềm mại yêu kiều, lập tức chúng như tan chảy vào lòng bàn tay anh.
Xúc tác đến thế mạng, không khỏi tấm tắc khen ngợi trong bụng, nhưng tuyệt nhiên là anh đã sớm say mềm rồi.
Anh chỉ cần nhanh nhanh cho xong câu chuyện máy móc, xem như là hoàn thành nghĩa vụ để còn nghỉ ngơi sớm.
Bởi vì An Hạ và Thành Dương sớm quyết định không đi tuần trăng mặt, giờ phút này đi nghỉ dưỡng chỉ tổ gây thêm nhung nhớ về chuyện cũ.
Cho nên sau hôn lễ, ngày mai anh vẫn phải bắt đầu ngày làm việc, men rượu đã đành còn phải hoàn thành sứ mệnh, anh chỉ muốn nhanh cho xong để nghỉ ngơi sớm nhất.
Nhào nặng mềm mại một lúc, không thể không khen ngợi non mềm thơ thịt này yêu kiều làm sao, ngón tay ngắt nhéo nụ hoa mềm, ngón trỏ truy hoa niết nhụy đến nụ hoa hồng trở nên cứng rắn ngẩn cao đầu.
Nhìn hai đồi mềm to tròn trắng múp đầy sữa, anh còn tưởng đây là phụ nữ sau sinh với đôi bồng đầy đặc sữa.
"Trên người em được bao nhiêu thịt mỡ dồn vào đây hết đi.".
Ủng hộ chính chủ vào ngay _ TRЦ мtrцуeЛ.VИ _
Anh là đang muốn khen hay chê đây? An Hạ xấu hổ đến phát thẹn, nhưng là vẫn phải cố gắng duy trì vẻ mặt uy nghiêm như chẳng hề có sự ngại ngùng nào tồn tại.
Thực chất cô thẹn đến phát hoả, gò má cứ nóng lên mãi, tay nhỏ níu lấy bàn tay đang nhào nặn kia, bối rối hai vành tai, hai gò má cứ nóng lên bừng bừng, đôi mắt diễm hồng rối loạn.
"Anh...!Ừ...!Em có hơi béo..."
Ặc, cô đang nói cái gì vậy aaa, lão thiên, chị sẽ chẳng nói như vậy, hận không thể tự mình vã miệng một phát thật đau.
La Thành Dương cảm thấy buồn cười, bàn tay nhéo da thịt trơn mền thành một vết đỏ.
"Không sao, béo này có thể chấp nhận được."
Xuân hoa mỹ cảnh, bầu sữa to tròn, thật chỉ khiến người ta muốn cắn một ngụm, ý nghĩ chỉ muốn thi hành cho xong sứ mệnh bị lưu mờ.
Anh tách hai chân nhỏ để bản thân dễ dành ôm lấy cô hơn, hai chân cô thong dong trong không khí kẹp lấy hông bụng anh, anh cúi đầu, ngậm lấy bên nụ hoa chưa có chạm kia.
Gò đồi bên kia ngón tay kẹp chặt nụ hoa căng cứng, bên này bị đầu lưỡi quấn mút nụ hoa hồng mềm, siết chặt gặm cắn, hương thơm ngọt ngào từ mềm mại kia khiến anh mê muội, dùng lực **** ***, lưỡi nhấn vào nụ hoa cứng.
Vai nhỏ co rút run lên, chỉ là hôn một chút, vì sao lại kì lạ đến thế này.
Gương mặt An Hạ đỏ bừng, cảm giác hơi nóng phả ra từ từng tất da tất thịt.
Cảm giác thích thú kì quái làm cho An Hạ cất ra âm hưởng thực kì quặc.
"Aa..."
Cảm giác chính mình rên rỉ thật quái dị, nhanh chóng ngậm miệng lại, thẹn đến mức chỉ muốn đào chiếc hố nhảy vào.
Âm thanh rên rỉ lọt vào tai La Thành Dương, thưởng thức gò bồng non mềm chợt dừng, đôi mắt đen mị lên.
Âm thanh yêu kiều như thể đang cỗ vũ anh vậy, phút chút khiến anh muốn yêu.
Bàn tay buông ra đồi nhũ kia, nó căng cứng đỏ màu, nụ hoa vểnh cao, anh cũng buông ra nụ hoa bên phải, gò bồng hồng hào cùng nụ hoa dính nước bóng loáng mê hoặc.
Cảnh xuân tươi đẹp đến đoạt mệnh người xem, hỏi nam nhân mấy ai mà cầm cự.
La Thành Dương luồn tay vào bên trong váy tắm, bởi vì hai chân cô cũng bị tách ra, tay vừa sờ vào vị trí ở giữa đã chạm đến u hoa thần bí, ngón tay sờ sờ trước cửa hoa thần.
An Hạ cả người cứng ngắt, đôi bàn tay vẫn cứ thế nắm chặt thành quả đấm.
Không được ngại, một chút cũng không được chùng bước.
"Ách!"
Còn tiếp....
/148
|