Buổi sáng tinh mơ, ánh sáng ban mai len lỏi qua rèm cửa dội vào phòng, cô gái rút trong lòng người đàn ông, tận hưởng cái ôm êm dịu đầy ấm áp.
Đôi mi dài nhẹ nhàng nâng lên, đập vào mắt là lòng ngực vững trãi, cảm giác hơi thở phủ xuống đầu, ngước lên đến lượt một gương mặt đẹp trai đập vào mắt.
Đây là chồng cô ah, Một gã chồng cực kì thú tính, đêm qua đã nói hôm nay cần phải đi làm, ấy vậy mà anh vẫn thao cô đến nửa đêm gà gáy mới chịu buông.
Hại An Hạ bây giờ ngồi dậy cũng thấy mệt, tay chân nhức mỏi kháng nghị không muốn thức dậy, nhưng hôm nay cô buộc phải đến công ty.
Ngày tháng sau này cũng vậy, cô phải đi làm, sẽ không còn những tháng ngày ngủ nướng đến trưa nữa, sẽ không còn những giấc ngủ đầy khoa học kéo dài tám giờ đồng hồ nữa.
Nghĩ tới liền cảm thấy cuộc đời thật mù mịt, bước xuống giường, cô chui vào phòng tắm cb cho ngày đầu tiên đến công ty.
Bộ trang phục được lựa chọn từ hôm qua, mái tóc thả rơi nhẹ nhàng trên đôi vai mảnh khảnh, chuẩn bị xong cả người An Hạ toát ra mùi hương của sự tinh khiết.
Tổng quan vừa thanh lịch vừa sang trọng, La Thành Dương mặc âu phục màu đen, đứng trước gương cầm chiếc cà vạt chuẩn bị thắc vào.
Giống như ngộ ra điều gì, anh dừng lại hành động, bước chân sảy dài đi về bàn trang điểm, tay đặt lên vai cô.
An Hạ chải chuốc đã xong, chỉ đang chỉnh chỉnh lại mấy sợi tóc rơi lẽ, ngước mặt nhìn anh.
.
Tiên Hiệp Hay
"Hửm?"
"Thắt cho anh" Anh đưa ra chiếc cà vạt, gương mặt An hạ trở nên nhăn nheo, bình thường anh tự thắc được cơ mà.
Hôm nay tay bị đau hay sao mà lại nhờ cô? Nghĩ là vậy, An Hạ vẫn cầm lấy chiếc cà vạt, đứng dậy thắt cho anh, hai người đứng gần nhau, từng hơi thở đầy phong trần của anh cứ phủ lên người cô.
An Hạ cố gắng không nhìn anh, tập trung nhìn vào chiếc cà vạt, lần đầu tiên thắc cà vạt cho người khác có phần vụng về, tháo ra thặt lại vài lần mới ra được hình dạng ổn định.
Cô thắt cho anh, anh cứ đăm chiêu nhìn cô, lần đầu nhìn thấy cô ăn mặc phong cách công sở như thế, đường cong mị hoặc đều được bày ra, vừa quyến rũ lại vừa kín đáo.
Đôi mi dài cứ sụp xuống, không dám nhìn anh, cánh mũi không quá cao nhưng rất đỗi hài hoà với ngũ quan, cánh môi xinh đẹp óng ánh mà son đỏ, môi trên đẹp như điêu khắc xinh đẹp.
Anh nhìn cô đăm chiêu, khi cô đã thắc xong, buông tay ra khỏi cà vạt của anh.
Anh liền giữ lấy eo nhỏ, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại kia một cái, vốn chỉ là muốn hôn nhẹ cho buổi sáng, nhưng lại tham lam ham muốn cại mở cánh môi, luồn vào bên trong bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại quấn quýt một hồi.
"..." An Hạ bị hôn, không khí bị anh cướp lấy, chỉ mới sáng sớm anh đã làm loạn rồi, cô xấu hổ đấm vào lòng ngực anh một cái, gương mặt xoay mạnh sang một bên.
Nụ hôn bị lệch sang gò má, La Thành Dương còn có chút luyến tiếc, thơm lên gò má mềm mềm mới rời đi.
"Được rồi" Nâng tay kéo sợi tóc loạn lên mang tai xinh đẹp, anh nâng đầu "Kể từ lúc này, anh là cấp trên của em."
An Hạ thở hắc, mắt đẹp trừng lên "Vâng, tổng giám đốc."
La Thành Dương liền haha cười, nắm tay cô rời khỏi phòng, cả hai xuống nhà dùng bữa sáng, La phu nhân rối rít dặn dò An Hạ đủ thứ, đặc biệt bà nghiêm cấm La Thành Dương giao nhiều việc cho cô.
Bà cấm là thế nhưng anh có nghe không nga, sau đó cả hai đến công ty.
Toà thị chính La thị là một toà nhà chọc trời bằng kính, từ dưới đất nhìn không thấy đỉnh, từ đỉnh cao nhìn xuống không thấy người.
An Hạ sớm biết La thị, nhưng bước vào La thị để làm việc khiến cô không khỏi choáng ngợp.
La Thành Dương một giấy trước ngồi trên xe vẫn bình thường, dáng vẻ ôn tồn bình thảnh.
Một giây sau xuống xe đi, anh giống như biến hoá thành người khác, trên người toả ra khí lạnh, ánh mắt băng khí nhìn thẳng, một người đàn ông có vẻ chỉ trạc tuổi anh đứng một bên trước đại điện, một bên là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nghiêm trang, còn có mấy người canh gác.
La Thành Dương cất bước đi đến bọn họ liền cúi đầu cúi chào, An Hạ đi theo sau anh, bị bọn họ cúi chào mà lúng ta lúng túng muốn cúi đầu đáp lại.
Cơ mà cô là phu nhân, nhắc lại cô là phu nhân, là phu nhân!
La Ngô Bối Nghi khi chất kiêu sa uy ngút, động tác khum lưng cúi đầu của An Hạ dừng lại, thẳng lưng ển ngực ngẩn cao đầu bước theo chân anh đi vào bên trong.
Bên trong La thị, trước đây An Hạ đã từng đến một lần, nhưng lần này đi vào vẫn rất đỗi choáng váng, tất cả nhân viên, chỉ cần nhìn thấy La Thành Dương liền cúi chào.
An Hạ đi theo anh cũng nhận không ít ánh mắt dòm ngó, cô còn nghe loáng thoáng qua.
"Hình như kia là phu nhân."
"Thật xinh đẹp."
"Đúng là mây tầng nào gặp gió tầng đấy mà, phu nhân thật xinh đẹp."
Nghe bọn họ tán thưởng, cái môi đỏ mọng chúm chúm chím chím, được khen đến nở cả lỗ mũi, nhưng mà vẫn phải giữ lại gương mặt lạnh, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, bật lại chế độ lạnh lùng.
Đi theo anh vào thang máy, đứng bên trong thang máy gồm bốn người, cô nhìn người đàn ông trạc tuổi anh, bảng tên là Ngô Gia Phạm, vị trí trợ lý.
Người phụ nữ tên Hồ Như Ý, vị trí thư ký, An Hạ nhanh chóng ghi nhớ tên và chức vụ hai người này.
Trong tất cả nhân viên chỉ có hai người này đi theo anh, chắc hẳn đây là cánh tay trái và cánh tay phải của anh rồi.
Thang máy mở ra, bọn họ đi đến một cánh cửa lớn, cô thư ký hướng anh trang nghiêm nói, bàn tay hướng về phía cánh cửa.
"Họp cổ đông đã sẵn sàng."
Trợ lý Ngô kéo mở cánh cửa lớn kia.
Hả? Cái gì?
An Hạ trơ trơ người ra, miếng há mắt mở, vừa vào đã họp ngay ư? Không cần thao tác thống báo hay chuẩn bị gì cả ư? Mọi người đều đã sẵn sàng chỉ cần góp mặt của cô và anh sao?
Cánh cửa kia mở ra, một luồng sáng choé qua mắt An Hạ, căn phòng hiện ra, bước chân La Thành Dương uy lực nâng lên, còn cô thì vẫn đứng im bất động, anh đi qua ba bước chân, An Hạ mới cất bước đi vào.
Nhìn sơ lượt qua bàn cổ đông dài, từng vị từng vị ngồi ở đây đều toát ra khí thế ép mạng khiến An Hạ lạnh người.
Những người đàn ông với chiếc đầu bóng loáng, những người phụ nữ với cặp mắt kính dầy cộm loé sáng.
Thật là đáng sợ.
La Thành Dương ngồi xuống vị trí chủ đạo, An Hạ được bố trí một chiếc ghế bên cạnh anh.
Cô ngồi xuống, bao nhiêu lạnh lùng trên mặt đều biến đâu mất, trong đôi mắt cô lộ ra một chút hồi hộp lo lắng.
Thư ký Hồ đi vào, trợ lý Ngô kép lại cánh cửa lớn, thư ký Hồ đứng quy vị ở vị trí bục giảng, hương nhìn tấc cả mọi người trong phòng họp với tư thái vô cùng tự tin, giọng nói lưu loát đầy khí chất.
"Kính chào quý cổ đông tập đoàn thương mại đầu tư quốc tế La thị, đầu tiên chúng tôi xin gửi lời xin lỗi vì đã triệu tập cuộc họp đại hội đột ngột như vậy, mong quý cổ đông thông cảm.
Như trong thư mời dự đại hội đã nói, cuộc họp hôm nay để báo cáo kết quả hoạt động của ban kiểm soát và kiểm soát viên, cập nhật lại mức cổ tức cổ phần, và cuối cùng cũng chính là nguyên nhân chính của cuộc họp này, thông báo về sự thay đổi cổ phần và tham dự của cổ đông mới."
Màn hình trình chiếu được bật lên, An Hạ căng thăng đến ngồi thẳng lưng, tập trung lắng nghe những gì thư ký Hồ nói, đổi ngược với căng thẳng của cô, La Thành Dương rất nhàn nhã tựa vào chiếc ghế tổng bộ thư giản.
Ánh mắt anh hướng thẳng về phía trước màn hình trình chiếu, giống như đang rất tập trung quan sát màn hình nhưng chỉ có trời mới biết toàn bộ sự chú ý của anh chỉ nằm trên người cô vợ ngồi bên cạnh.
Đến nhịp thở của cô, anh cũng có thể thâu tóm được khi nào cô đang hít vào, khi nào đang thở ra thật nặng nề.
Bộ dạng không khác gì một con mèo nhút nhát đang cố gắng xù bộ lông cầm cự chống lại bầy mãnh hổ, dáng vẻ run sợ của cô có phần khiến anh buồn cười, chỉ là họp cổ đông thông báo sự xuất hiện của cô, căng thẳng cái gì ah.
An Hạ bị tình hình căn phòng đe doạ, cảm giác căng thẳng cứ chất chồng lên, nhất là vị trí bên cạnh, cô cứ có cảm giác anh đang chằm chằm quan sát cô, nhưng liếc mắt nhìn sang chỉ thấy anh nhìn vào màn hình trình chiếu.
Ban kiểm soát đang thay nhau báo cáo kết quả kiểm tra viên từ đầu năm đến nay, An Hạ vẫn chưa biết điều gì, nghe bọn họ báo cáo chẳng hiểu được gì cả, đầu cứ như đánh trống bùng bùng.
Sau đó đến cập nhật cổ tức từng loại cổ phần, nhìn biểu đồ biểu diễn trên màn hình, từng dòng hiển thị nhấp nhô cao thấp, An Hạ nhìn đến hoa mắt, chân mày cứ chau lên hạ xuống đến thái dương cứng ngắt.
Phải bày ra sự bình tĩnh nhất, thản nhiên nhất, thật chất trong lòng An Hạ đang gào thét dữ dội.
Đến khi thư ký Hồ lên tiếng, âm thanh nhẹ nhàng dịu dịu lọt vào tai, chọt vào cơn lo lắng của An Hạ.
"Cuối cùng cũng là quan trọng nhất, sự thay đổi cổ phần của La tổng, đây là phân số cổ phần, trong số 70% cổ phần La tổng đang nắm giữ, một nửa sẽ thuộc về cổ đông mới Ngô Bối Nghi, kể từ đây, Ngô Bối Nghi tiểu thư sẽ nắm 35% cổ phần, là người có số cổ đông cao nhất trong các vị và ngang bằng La tổng.
Mời tiểu thư."
An Hạ hít thở thật sâu, giữ vững bình tĩnh đứng dậy, đối diện với những bộ óc toàn là nếp nhăn, những ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm, cô cúi đầu chào khẽ, với tư thái khẩn trương vẽ ra nụ cười thu hút toàn bộ người nhìn, cánh môi đỏ hồng cất lên tiếng nói êm dịu, nụ cười xinh đẹp có phần lo lắng lại có ma lực tự tin.
"Chào mọi người, tôi là Ngô Bối Nghi, được làm việc cùng mọi người là hân hạnh của tôi, hi vọng hợp tác thành công."
Cô kết thúc câu nói, mọi người đồng loạt vỗ tay chào đón, An Hạ mới nhẹ nhõm mà thở phào, hai vai cũng giảm bớt căng thẳng hạ xuống.
Còn tiếp...!
(P/s Tính spoil mà chợt nhận ra tôi đã spoil quá nhiều rồi, spoil nữa là không còn gì để spoil.)
_ThanhDii.
/148
|