Liễu Vận Ngưng cười cười: "Vậy muội muội không tiễn tỷ tỷ nữa, ngày khác muội muội sẽ đến thăm tỷ!"
"Tỷ tỷ rất hoan nghênh!"
Dứt lời, cùng Thải Nhi khoan thai rời đi.
Đợi đến khi bóng Vân phi khuất dần, Lưu Dục tiến lên một bước, nói: "Nương nương, người tính sao? Cứ mặc lời đồn tiếp tục lan truyền ư?"
"Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng xoay người lại: "Ta đã nói là không sao mà, 'thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc', ai nói thế nào thì cũng là chuyện của họ, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm là được."
"Nương nương dạy phải lắm!" Lưu Dục cúi đầu, thấp giọng nói.
Liễu Vận Ngưng trầm mặc, thoáng suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng lãnh đạm.
Lưu Dục lẳng lặng nhìn nàng, ánh tà dương chiếu xuống mặt nàng tựa như núi trong mây, không thể thấy rõ.
Bỗng, Lưu Dục hít một hơi, nắm lấy tay nàng: "Nương nương, đừng nghĩ nhiều nữa, bệ hạ sẽ không tin lời đồn vô căn cứ ấy đâu!"
"Ta không nghĩ đến chuyện đó!" Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng không hề rút tay lại, cứ mặc Lưu Dục nắm: "Ta đang nghĩ, lần này Vân phi đến, thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
Lưu Dục nói: "Sự việc trong cung lúc nào cũng phức tạp, ngày đầu tiên tiến cung, nô tỳ cũng đã nói với nương nương rồi, ở trong cung, ngoại trừ chính mình, không thể tin tưởng ai khác, người từng hỏi nô tỳ có đáng tin hay không, lần đó nô tỳ đã trả lời người rồi, nhưng hôm nay, nô tỳ vẫn muốn nói lại một lần nữa, mạng của nô tỳ là của nương nương, khi nào nô tỳ còn sống cũng vẫn là người của nương nương, nhưng nương nương tuyệt đối không thể hoàn toàn tin vào nô tỳ được, bởi lẽ một ngày nào đó, có lẽ sẽ có một người bắt được điểm yếu rồi uy hiếp nô tỳ, nếu người đó bắt nô tỳ bán đứng nương nương, thì sẽ nghĩ ra muôn vàn kế hoạch."
"Thật vậy sao?" Nàng cười, nói: "Nếu thực sự có ngày đó, ta vẫn sẽ chọn tin ngươi, cho dù ngươi thật sự đã bán đứng ta!"
"Nương nương!" Lưu Dục chau mày, nhìn nàng không đồng ý.
"Trễ rồi, phải đốt đèn thôi!" Nàng cười nói, khẽ rút tay về.
—- Lưu Dục, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được, ngươi và Lý Nhĩ đối với ta mà nói, quan trọng đến nhường nào, cuộc đời này, hai người chính là tất cả những gì ta có, nếu thật sự có một ngày hai người bỏ ta mà đi, ta liền trắng tay, đã vậy, ta tình nguyện ngu muội cả đời.
A! Không đúng, có lẽ nàng còn có một người nữa, nàng còn có một người nữa.
Khẽ vỗ về bụng, Liễu Vận Ngưng cười.
Đây là món quà quý giá nhất mà ân trên ban cho nàng.
Cung điện tối mù bừng sáng, Lưu Dục thổi tắt mồi lửa trong tay.
"Nương nương, người muốn tắm rửa trước không?" Mấy ngày gần đây bệ hạ đêm nào cũng đến, Lưu Dục nhìn sắc trời, thấy cũng không còn sớm nữa.
Liễu Vận Ngưng gật đầu, bước vào trong.
Lưu Dục liền bắt tay đi chuẩn bị nước ấm.
Trời chiều buông xuống, đợi đến khi mặt trời khuất dạng, bóng đêm hoàn toàn bao phủ......
Lưu Dục đã nghĩ đúng.
Lúc ánh tà dương cuối cùng biến mất, đoàn người của Hiên Viên Kỳ đã đến.
Khi thanh âm lảnh lót của thái giám truyền đến, Liễu Vận Ngưng mới vừa tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm chải sơ mái tóc ướt đẫm, nghe thấy cung nhân hô 'Thánh Thượng giá đáo', động tác chải đầu vẫn không hề dừng lại, đến khi chải xong nàng mới buông lược, để mái tóc xõa dài đi ra nghênh tiếp thánh giá.
Hiên Viên Kỳ thấy nàng vừa mới tắm xong, ánh mắt bí hiểm nhưng trầm lắng: "Ái phi, ngươi đang quyến rũ trẫm đó sao?"
Y hỏi, nhưng Liễu Vận Ngưng lại không trả lời, tự động ngồi vào bàn: "Dùng bữa thôi!"
Liễu Vận Ngưng ngồi đối diện y, Hiên Viên Kỳ phất phất tay, trong tẩm điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lúc Hiên Viên Kỳ dùng bữa không thích nói chuyện, Liễu Vận Ngưng cũng vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tẩm điện trống trải chỉ còn lại sự yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng va chạm của chén bát.
Sau khi dùng bữa xong, Liễu Vận Ngưng sai người tiến vào dọn bàn, rồi mang một bộ bàn cờ đến, hai người lẳng lặng đấu với nhau.
Lần đó là do Hiên Viên Kỳ ngẫu nhiên thấy nàng đánh cờ rồi sau đó cả hai thường xuyên đấu với nhau, thắng không dẫn trước quá nhiều, mà thua cũng chẳng kém quá xa.
Điều này khiến cho Hiên Viên Kỳ cực kỳ ngạc nhiên. Nếu vứt bỏ thành kiến với nàng, y không thể không thừa nhận, Liễu Vận Ngưng là một tài nữ danh phù kỳ thực*. (*Danh phù kỳ thực: trái nghĩa với 'hữu danh vô thực')
Ở chung càng nhiều, càng khiến y muốn biết nàng rốt cục có cái gì mà người ngoài không hiểu hết được.
Phi tần hậu cung chắc đang cho rằng Liễu uyển hàng đêm sênh ca, đêm nào Liễu Vận Ngưng cũng được nhận hết ân sủng, kể từ sau khi nàng cùng Hiên Viên Kỳ đi Giang Nam về, Hiên Viên Kỳ chưa từng bước vào tẩm cung của phi tần nào khác trong hậu cung.
Chắc nàng đã trở thành kẻ thù chung của tất cả những ai ở trong hậu cung rồi.
Mà trên thực tế, dùng bữa, đánh cờ, sau đó là đi ngủ.
Chuyện này cứ lặp đi lặp lại những lúc nàng và Hiên Viên Kỳ ở chung —-
"Tỷ tỷ rất hoan nghênh!"
Dứt lời, cùng Thải Nhi khoan thai rời đi.
Đợi đến khi bóng Vân phi khuất dần, Lưu Dục tiến lên một bước, nói: "Nương nương, người tính sao? Cứ mặc lời đồn tiếp tục lan truyền ư?"
"Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng xoay người lại: "Ta đã nói là không sao mà, 'thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc', ai nói thế nào thì cũng là chuyện của họ, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm là được."
"Nương nương dạy phải lắm!" Lưu Dục cúi đầu, thấp giọng nói.
Liễu Vận Ngưng trầm mặc, thoáng suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng lãnh đạm.
Lưu Dục lẳng lặng nhìn nàng, ánh tà dương chiếu xuống mặt nàng tựa như núi trong mây, không thể thấy rõ.
Bỗng, Lưu Dục hít một hơi, nắm lấy tay nàng: "Nương nương, đừng nghĩ nhiều nữa, bệ hạ sẽ không tin lời đồn vô căn cứ ấy đâu!"
"Ta không nghĩ đến chuyện đó!" Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng không hề rút tay lại, cứ mặc Lưu Dục nắm: "Ta đang nghĩ, lần này Vân phi đến, thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
Lưu Dục nói: "Sự việc trong cung lúc nào cũng phức tạp, ngày đầu tiên tiến cung, nô tỳ cũng đã nói với nương nương rồi, ở trong cung, ngoại trừ chính mình, không thể tin tưởng ai khác, người từng hỏi nô tỳ có đáng tin hay không, lần đó nô tỳ đã trả lời người rồi, nhưng hôm nay, nô tỳ vẫn muốn nói lại một lần nữa, mạng của nô tỳ là của nương nương, khi nào nô tỳ còn sống cũng vẫn là người của nương nương, nhưng nương nương tuyệt đối không thể hoàn toàn tin vào nô tỳ được, bởi lẽ một ngày nào đó, có lẽ sẽ có một người bắt được điểm yếu rồi uy hiếp nô tỳ, nếu người đó bắt nô tỳ bán đứng nương nương, thì sẽ nghĩ ra muôn vàn kế hoạch."
"Thật vậy sao?" Nàng cười, nói: "Nếu thực sự có ngày đó, ta vẫn sẽ chọn tin ngươi, cho dù ngươi thật sự đã bán đứng ta!"
"Nương nương!" Lưu Dục chau mày, nhìn nàng không đồng ý.
"Trễ rồi, phải đốt đèn thôi!" Nàng cười nói, khẽ rút tay về.
—- Lưu Dục, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được, ngươi và Lý Nhĩ đối với ta mà nói, quan trọng đến nhường nào, cuộc đời này, hai người chính là tất cả những gì ta có, nếu thật sự có một ngày hai người bỏ ta mà đi, ta liền trắng tay, đã vậy, ta tình nguyện ngu muội cả đời.
A! Không đúng, có lẽ nàng còn có một người nữa, nàng còn có một người nữa.
Khẽ vỗ về bụng, Liễu Vận Ngưng cười.
Đây là món quà quý giá nhất mà ân trên ban cho nàng.
Cung điện tối mù bừng sáng, Lưu Dục thổi tắt mồi lửa trong tay.
"Nương nương, người muốn tắm rửa trước không?" Mấy ngày gần đây bệ hạ đêm nào cũng đến, Lưu Dục nhìn sắc trời, thấy cũng không còn sớm nữa.
Liễu Vận Ngưng gật đầu, bước vào trong.
Lưu Dục liền bắt tay đi chuẩn bị nước ấm.
Trời chiều buông xuống, đợi đến khi mặt trời khuất dạng, bóng đêm hoàn toàn bao phủ......
Lưu Dục đã nghĩ đúng.
Lúc ánh tà dương cuối cùng biến mất, đoàn người của Hiên Viên Kỳ đã đến.
Khi thanh âm lảnh lót của thái giám truyền đến, Liễu Vận Ngưng mới vừa tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm chải sơ mái tóc ướt đẫm, nghe thấy cung nhân hô 'Thánh Thượng giá đáo', động tác chải đầu vẫn không hề dừng lại, đến khi chải xong nàng mới buông lược, để mái tóc xõa dài đi ra nghênh tiếp thánh giá.
Hiên Viên Kỳ thấy nàng vừa mới tắm xong, ánh mắt bí hiểm nhưng trầm lắng: "Ái phi, ngươi đang quyến rũ trẫm đó sao?"
Y hỏi, nhưng Liễu Vận Ngưng lại không trả lời, tự động ngồi vào bàn: "Dùng bữa thôi!"
Liễu Vận Ngưng ngồi đối diện y, Hiên Viên Kỳ phất phất tay, trong tẩm điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lúc Hiên Viên Kỳ dùng bữa không thích nói chuyện, Liễu Vận Ngưng cũng vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tẩm điện trống trải chỉ còn lại sự yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng va chạm của chén bát.
Sau khi dùng bữa xong, Liễu Vận Ngưng sai người tiến vào dọn bàn, rồi mang một bộ bàn cờ đến, hai người lẳng lặng đấu với nhau.
Lần đó là do Hiên Viên Kỳ ngẫu nhiên thấy nàng đánh cờ rồi sau đó cả hai thường xuyên đấu với nhau, thắng không dẫn trước quá nhiều, mà thua cũng chẳng kém quá xa.
Điều này khiến cho Hiên Viên Kỳ cực kỳ ngạc nhiên. Nếu vứt bỏ thành kiến với nàng, y không thể không thừa nhận, Liễu Vận Ngưng là một tài nữ danh phù kỳ thực*. (*Danh phù kỳ thực: trái nghĩa với 'hữu danh vô thực')
Ở chung càng nhiều, càng khiến y muốn biết nàng rốt cục có cái gì mà người ngoài không hiểu hết được.
Phi tần hậu cung chắc đang cho rằng Liễu uyển hàng đêm sênh ca, đêm nào Liễu Vận Ngưng cũng được nhận hết ân sủng, kể từ sau khi nàng cùng Hiên Viên Kỳ đi Giang Nam về, Hiên Viên Kỳ chưa từng bước vào tẩm cung của phi tần nào khác trong hậu cung.
Chắc nàng đã trở thành kẻ thù chung của tất cả những ai ở trong hậu cung rồi.
Mà trên thực tế, dùng bữa, đánh cờ, sau đó là đi ngủ.
Chuyện này cứ lặp đi lặp lại những lúc nàng và Hiên Viên Kỳ ở chung —-
/182
|