Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng vừa nhìn, hắn đã sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
Hiên Viên Kỳ đang đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn sang bên này.
Cho dù có đứng ở khoảng cách xa, cho dù hắn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Hiên Viên Kỳ, nhưng dựa trên kinh nghiệm đi theo Hiên Viên Kỳ nhiều năm, hắn biết Hiên Viên Kỳ đang để hồn đi đâu đó.
"Nương nương, người mau về đi, nô tài có việc phải đi trước." Vội vội vàng vàng nói một tiếng, Lai Phúc đưa ô cho Liễu Vận Ngưng, chạy đến ngự trù phòng trong tâm trạng căng thẳng.
—- Ôi!! Bệ hạ, sớm muộn gì cũng có ngày nô tài bị người hù chết mà.
Liễu Vận Ngưng mơ hồ cảm nhận được người đứng trước mặt đã rời đi, cố hết sức ngẩng đầu, nhưng trước mắt cái gì cũng mờ mờ, màu trắng trước mặt đang dần dần bị màu đen thay thế, nàng khẽ lắc đầu, như muốn xua đi cảm giác chóng mặt.
Nhưng có làm vậy cũng vô dụng, 'Mộng Thệ' hình như đã có dấu hiệu thức tỉnh, cảm giác đau đớn ngày càng gia tăng.
Cơn đau ăn sâu vào tim, như có hàng vạn con kiến bò trong xương, vì không muốn để mình bật ra tiếng la nào đành cắn chặt môi đến bật máu, ý thức mất dần, mất dần.
Gió lạnh thổi càng ngày càng mạnh, đêm càng chìm sâu trong bóng tối u mê.
Đau quá, đau quá.
Nếu cứ đau vậy mà chết đi, có phải cũng là hạnh phúc?
Một cái bóng đổ xuống người nàng, nàng ngẩng đầu trong vô thức, trước mắt cái gì cũng mơ hồ, không biết người đó đến đây tự lúc nào.
Khuôn mặt tuy mờ, nhưng nàng biết, đó là Hiên Viên Kỳ.
Nàng cố gắng ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt vị Đế Vương cao cao tại thượng của nàng, trong không gian trắng xóa, tất cả đều mơ hồ, ngay cả khuôn mặt của Đế Vương cũng vậy, nàng ngẩng cao đầu im lặng nhìn y, cứ im lặng nhìn, rồi nở một nụ cười.
Nụ cười tựa như đóa hoa tàn úa vô cùng ảm đạm và đôi mắt mang theo nỗi đau không cách nào hình dung này được từng chút từng chút đâm vào tim Hiên Viên Kỳ.
Nỗi đau vô cùng rõ ràng, cứ vậy mà đánh thẳng vào tim y mà không một lời báo trước, đột ngột như vậy, thật khiến người ta trở tay không kịp.
"Bệ hạ......" Giọng nói yếu ớt lại dịu dàng, chớp mắt vô tình bị gió lạnh thổi tan, biến mất giữa trời tuyết mịt mùng.
—- Y cuối cùng, cũng bằng lòng gặp ta rồi.
Kiên trì lâu như vậy, thần kinh cũng liền lơi lỏng.
Thân thể mỏng manh bỗng ngả ra sau, Hiên Viên Kỳ trợn mắt đưa tay ra theo bản năng để đỡ lấy nàng.
Thân hình mong manh ngả vào vòng tay y, nhẹ đến khó tin, lạnh như vậy, buốt như vậy, hàng lông mi dính đầy tuyết khẽ buông xuống, trước mắt tối sầm.
Dung nhan thanh lệ trắng bệch, trắng gần như là trong suốt, tựa như nàng tùy thời đều có thể sẽ theo gió cuốn đi.
Thân hình gầy yếu trong lòng y im lặng như một con búp bê không còn sinh mệnh, đôi mày thanh tú chau chặt, cứ như gặp phải ác mộng.
Máu chảy xuống từ khóe môi nàng, nổi bật trên khuôn mặt trắng như tuyết, đỏ đến yêu mị, đỏ đến ghê người.
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Chưa bao giờ sợ hãi đến thế, chưa bao giờ kinh hoàng đến thế, chớp mắt Hiên Viên Kỳ cảm thấy trời đất như quay cuồng, một màu đen nặng nề đè lên người y, khiến y quên cả thở.
Nỗi đau dâng trào, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi, cánh tay ôm lấy nàng không nhịn được run rẩy.
Bỗng y bế thốc nàng lên chạy về phía tẩm cung của mình, Lai Phúc đang bưng bữa khuya đến xém chút đã tông phải Hiên Viên Kỳ, chật vật nghiêng người né sang một bên, Lai Phúc chỉ kịp nghe Hiên Viên Kỳ lưu lại một câu: "Mau truyền Thái y!"
Lai Phúc lắc đầu bất đắc dĩ.
—- Ai, làm sao thì cũng phải chờ Liễu phi ngất xỉu thì mới biết sốt ruột.
Nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, vội vã chạy đến Thái y viện.
Chỉ mong sao cơ thể Liễu phi khỏe mạnh một chút, đừng vì quỳ cả buổi tối mà bệnh nặng là tốt rồi.
Trong tẩm cung sáng trưng, lò sưởi rực cháy, mặt Thái y đanh lại, trong đó có cả Lãnh Hàn Vũ, các vị Thái y đứng ở góc phòng cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt ngoại trừ lo lắng còn có chút tức giận.
Mặt các vị Thái y ngày một đanh lại, cứ đi đi lại lại chẩn bệnh, nhưng thiếu nữ trên giường vẫn nhắm mắt, lẳng lặng nằm đó.
Hiên Viên Kỳ đứng bên giường, thấy sắc mặt khó coi của các Thái y, tay bắt sau lưng không nhịn được run rẩy, cho dù có siết chặt nắm đấm cách mấy cũng vô ích.
Ánh mắt phức tạp chưa từng rời khỏi dung nhan Liễu Vận Ngưng, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, y lại cảm thấy hít thở không thông.
—- Có phải nàng sẽ cứ vậy mà không tỉnh lại?
Câu hỏi này không ngừng xuất hiện trong đầu y, y vô cùng sợ hãi, chưa bao giờ sợ hãi đến vậy.
Y nhắm mắt thở dài.
—- Thừa nhận đi, Hiên Viên Kỳ, nàng đã sớm đi vào lòng của ngươi rồi!
Các Thái y bỗng dừng mọi hành động, vây quanh nhau bàn bạc, chốc chốc lại nhìn Liễu Vận Ngưng thảo luận cái gì đó.
Lãnh Hàn Vũ vẫn im lặng nhìn thiếu nữ đang hôn mê, nỗi đau đớn và niềm tự trách ngày càng mãnh liệt.
—- Nếu lúc trước y kiên quyết không cho nàng vào cái nơi giống nhà giam này một chút, nơi đây vốn không hề thích hợp với nàng, tại sao lúc đó lại chùn bước, dù nàng không muốn y cũng vẫn có thể ép nàng rời khỏi đây, mà không phải để nàng ở đây tiếp tục chịu tổn thương.
Y thật sự rất hối hận!
"Bệ hạ—-" Đàm Thái y có vẻ lớn tuổi nhất lên tiếng, lòng Hiên Viên Kỳ khẽ run lên, liền hỏi: "Thế nào?"
Đàm Thái y có hơi chần chừ, nói: "Bệ hạ, xin mời người ra ngoài nói chuyện một lúc."
Hiên Viên Kỳ nhìn thiếu nữ vẫn còn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, gật đầu rồi đi ra ngoài trước, Đàm Thái y quay đầu nhìn Liễu Vận Ngưng, khẽ thở dài rồi cũng nối gót theo sau.
Ngoài phòng, đêm lạnh như nước.
"Ngươi nói cái gì?"
Sắc mặt Đàm Thái y vẫn không thay đổi, giả vờ không thấy ngọn lửa giận của vị Đế Vương, ngoan ngoãn lặp lại một lần nữa: "Bệnh tình của nương nương rất khó chữa khỏi, vi thần thật sự không nắm chắc sẽ có thể chữa được."
Ý thức được bản thân có hơi xúc động, Hiên Viên Kỳ tỉnh táo lại, hỏi: "Tại sao?"
Đàm Thái y bình tĩnh nói: "Thân thể của nương nương vốn đã rất yếu rồi, hiện giờ thêm hàn khí nhập phổi, cho dù có trị cũng chưa chắc dứt hẳn, hơn nữa nương nương đã mang thai ba tháng rồi......"
Lời nói của lão giống như sét đánh ngang tai y, Hiên Viên Kỳ kinh ngạc cắt ngang lời nói của Đàm Thái y: "Ngươi nói nàng mang thai?"
Nhìn y, Đàm Thái y tiếp lời: "Đúng vậy, nương nương đã mang thai ba tháng, nhưng lúc vi thần chẩn bệnh cho nương nương, phát hiện thai nhi có dấu hiệu bất ổn, có lẽ không giữ được, tuy đều là vấn đề cần giải quyết, nhưng chẳng qua đây không phải điều khó khăn nhất khiến vi thần cảm thấy khó xử......" Nói đến đây, Đàm Thái y dừng một lát, vẻ mặt nghiêm túc: "Nương nương trúng một loại kỳ độc, gọi là 'Mộng Thệ'."
"'Mộng Thệ'?"
"Vâng!" Đàm Thái y gật đầu rồi nói tiếp: "Bình thường mà nói, 'Mộng Thệ' không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ thể nương nương hiện giờ không thể chịu nổi sức ép nào nữa, vi thần lo lắng lúc độc phát tác nương nương sẽ phải chịu đau đớn."
Hiên Viên Kỳ chau mày: "Giải dược đâu?"
Đàm Thái y cười khổ: "Hiện giờ có giải dược cũng vô dụng, đều đã qua thời kỳ giải độc rồi."
"Không còn cách nào khác sao?"
Đàm Thái y lắc đầu, trầm giọng: "Chỉ có thể dựa vào bản thân nương nương mà thôi, nếu nương nương chịu đựng được, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, ngược lại nếu nương nương chịu không được, có lẽ cả người lớn lẫn đứa nhỏ đều sẽ mất."
Hiên Viên Kỳ đang đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn sang bên này.
Cho dù có đứng ở khoảng cách xa, cho dù hắn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Hiên Viên Kỳ, nhưng dựa trên kinh nghiệm đi theo Hiên Viên Kỳ nhiều năm, hắn biết Hiên Viên Kỳ đang để hồn đi đâu đó.
"Nương nương, người mau về đi, nô tài có việc phải đi trước." Vội vội vàng vàng nói một tiếng, Lai Phúc đưa ô cho Liễu Vận Ngưng, chạy đến ngự trù phòng trong tâm trạng căng thẳng.
—- Ôi!! Bệ hạ, sớm muộn gì cũng có ngày nô tài bị người hù chết mà.
Liễu Vận Ngưng mơ hồ cảm nhận được người đứng trước mặt đã rời đi, cố hết sức ngẩng đầu, nhưng trước mắt cái gì cũng mờ mờ, màu trắng trước mặt đang dần dần bị màu đen thay thế, nàng khẽ lắc đầu, như muốn xua đi cảm giác chóng mặt.
Nhưng có làm vậy cũng vô dụng, 'Mộng Thệ' hình như đã có dấu hiệu thức tỉnh, cảm giác đau đớn ngày càng gia tăng.
Cơn đau ăn sâu vào tim, như có hàng vạn con kiến bò trong xương, vì không muốn để mình bật ra tiếng la nào đành cắn chặt môi đến bật máu, ý thức mất dần, mất dần.
Gió lạnh thổi càng ngày càng mạnh, đêm càng chìm sâu trong bóng tối u mê.
Đau quá, đau quá.
Nếu cứ đau vậy mà chết đi, có phải cũng là hạnh phúc?
Một cái bóng đổ xuống người nàng, nàng ngẩng đầu trong vô thức, trước mắt cái gì cũng mơ hồ, không biết người đó đến đây tự lúc nào.
Khuôn mặt tuy mờ, nhưng nàng biết, đó là Hiên Viên Kỳ.
Nàng cố gắng ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt vị Đế Vương cao cao tại thượng của nàng, trong không gian trắng xóa, tất cả đều mơ hồ, ngay cả khuôn mặt của Đế Vương cũng vậy, nàng ngẩng cao đầu im lặng nhìn y, cứ im lặng nhìn, rồi nở một nụ cười.
Nụ cười tựa như đóa hoa tàn úa vô cùng ảm đạm và đôi mắt mang theo nỗi đau không cách nào hình dung này được từng chút từng chút đâm vào tim Hiên Viên Kỳ.
Nỗi đau vô cùng rõ ràng, cứ vậy mà đánh thẳng vào tim y mà không một lời báo trước, đột ngột như vậy, thật khiến người ta trở tay không kịp.
"Bệ hạ......" Giọng nói yếu ớt lại dịu dàng, chớp mắt vô tình bị gió lạnh thổi tan, biến mất giữa trời tuyết mịt mùng.
—- Y cuối cùng, cũng bằng lòng gặp ta rồi.
Kiên trì lâu như vậy, thần kinh cũng liền lơi lỏng.
Thân thể mỏng manh bỗng ngả ra sau, Hiên Viên Kỳ trợn mắt đưa tay ra theo bản năng để đỡ lấy nàng.
Thân hình mong manh ngả vào vòng tay y, nhẹ đến khó tin, lạnh như vậy, buốt như vậy, hàng lông mi dính đầy tuyết khẽ buông xuống, trước mắt tối sầm.
Dung nhan thanh lệ trắng bệch, trắng gần như là trong suốt, tựa như nàng tùy thời đều có thể sẽ theo gió cuốn đi.
Thân hình gầy yếu trong lòng y im lặng như một con búp bê không còn sinh mệnh, đôi mày thanh tú chau chặt, cứ như gặp phải ác mộng.
Máu chảy xuống từ khóe môi nàng, nổi bật trên khuôn mặt trắng như tuyết, đỏ đến yêu mị, đỏ đến ghê người.
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Chưa bao giờ sợ hãi đến thế, chưa bao giờ kinh hoàng đến thế, chớp mắt Hiên Viên Kỳ cảm thấy trời đất như quay cuồng, một màu đen nặng nề đè lên người y, khiến y quên cả thở.
Nỗi đau dâng trào, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi, cánh tay ôm lấy nàng không nhịn được run rẩy.
Bỗng y bế thốc nàng lên chạy về phía tẩm cung của mình, Lai Phúc đang bưng bữa khuya đến xém chút đã tông phải Hiên Viên Kỳ, chật vật nghiêng người né sang một bên, Lai Phúc chỉ kịp nghe Hiên Viên Kỳ lưu lại một câu: "Mau truyền Thái y!"
Lai Phúc lắc đầu bất đắc dĩ.
—- Ai, làm sao thì cũng phải chờ Liễu phi ngất xỉu thì mới biết sốt ruột.
Nhưng hắn cũng không dám chậm trễ, vội vã chạy đến Thái y viện.
Chỉ mong sao cơ thể Liễu phi khỏe mạnh một chút, đừng vì quỳ cả buổi tối mà bệnh nặng là tốt rồi.
Trong tẩm cung sáng trưng, lò sưởi rực cháy, mặt Thái y đanh lại, trong đó có cả Lãnh Hàn Vũ, các vị Thái y đứng ở góc phòng cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt ngoại trừ lo lắng còn có chút tức giận.
Mặt các vị Thái y ngày một đanh lại, cứ đi đi lại lại chẩn bệnh, nhưng thiếu nữ trên giường vẫn nhắm mắt, lẳng lặng nằm đó.
Hiên Viên Kỳ đứng bên giường, thấy sắc mặt khó coi của các Thái y, tay bắt sau lưng không nhịn được run rẩy, cho dù có siết chặt nắm đấm cách mấy cũng vô ích.
Ánh mắt phức tạp chưa từng rời khỏi dung nhan Liễu Vận Ngưng, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, y lại cảm thấy hít thở không thông.
—- Có phải nàng sẽ cứ vậy mà không tỉnh lại?
Câu hỏi này không ngừng xuất hiện trong đầu y, y vô cùng sợ hãi, chưa bao giờ sợ hãi đến vậy.
Y nhắm mắt thở dài.
—- Thừa nhận đi, Hiên Viên Kỳ, nàng đã sớm đi vào lòng của ngươi rồi!
Các Thái y bỗng dừng mọi hành động, vây quanh nhau bàn bạc, chốc chốc lại nhìn Liễu Vận Ngưng thảo luận cái gì đó.
Lãnh Hàn Vũ vẫn im lặng nhìn thiếu nữ đang hôn mê, nỗi đau đớn và niềm tự trách ngày càng mãnh liệt.
—- Nếu lúc trước y kiên quyết không cho nàng vào cái nơi giống nhà giam này một chút, nơi đây vốn không hề thích hợp với nàng, tại sao lúc đó lại chùn bước, dù nàng không muốn y cũng vẫn có thể ép nàng rời khỏi đây, mà không phải để nàng ở đây tiếp tục chịu tổn thương.
Y thật sự rất hối hận!
"Bệ hạ—-" Đàm Thái y có vẻ lớn tuổi nhất lên tiếng, lòng Hiên Viên Kỳ khẽ run lên, liền hỏi: "Thế nào?"
Đàm Thái y có hơi chần chừ, nói: "Bệ hạ, xin mời người ra ngoài nói chuyện một lúc."
Hiên Viên Kỳ nhìn thiếu nữ vẫn còn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, gật đầu rồi đi ra ngoài trước, Đàm Thái y quay đầu nhìn Liễu Vận Ngưng, khẽ thở dài rồi cũng nối gót theo sau.
Ngoài phòng, đêm lạnh như nước.
"Ngươi nói cái gì?"
Sắc mặt Đàm Thái y vẫn không thay đổi, giả vờ không thấy ngọn lửa giận của vị Đế Vương, ngoan ngoãn lặp lại một lần nữa: "Bệnh tình của nương nương rất khó chữa khỏi, vi thần thật sự không nắm chắc sẽ có thể chữa được."
Ý thức được bản thân có hơi xúc động, Hiên Viên Kỳ tỉnh táo lại, hỏi: "Tại sao?"
Đàm Thái y bình tĩnh nói: "Thân thể của nương nương vốn đã rất yếu rồi, hiện giờ thêm hàn khí nhập phổi, cho dù có trị cũng chưa chắc dứt hẳn, hơn nữa nương nương đã mang thai ba tháng rồi......"
Lời nói của lão giống như sét đánh ngang tai y, Hiên Viên Kỳ kinh ngạc cắt ngang lời nói của Đàm Thái y: "Ngươi nói nàng mang thai?"
Nhìn y, Đàm Thái y tiếp lời: "Đúng vậy, nương nương đã mang thai ba tháng, nhưng lúc vi thần chẩn bệnh cho nương nương, phát hiện thai nhi có dấu hiệu bất ổn, có lẽ không giữ được, tuy đều là vấn đề cần giải quyết, nhưng chẳng qua đây không phải điều khó khăn nhất khiến vi thần cảm thấy khó xử......" Nói đến đây, Đàm Thái y dừng một lát, vẻ mặt nghiêm túc: "Nương nương trúng một loại kỳ độc, gọi là 'Mộng Thệ'."
"'Mộng Thệ'?"
"Vâng!" Đàm Thái y gật đầu rồi nói tiếp: "Bình thường mà nói, 'Mộng Thệ' không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ thể nương nương hiện giờ không thể chịu nổi sức ép nào nữa, vi thần lo lắng lúc độc phát tác nương nương sẽ phải chịu đau đớn."
Hiên Viên Kỳ chau mày: "Giải dược đâu?"
Đàm Thái y cười khổ: "Hiện giờ có giải dược cũng vô dụng, đều đã qua thời kỳ giải độc rồi."
"Không còn cách nào khác sao?"
Đàm Thái y lắc đầu, trầm giọng: "Chỉ có thể dựa vào bản thân nương nương mà thôi, nếu nương nương chịu đựng được, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, ngược lại nếu nương nương chịu không được, có lẽ cả người lớn lẫn đứa nhỏ đều sẽ mất."
/182
|