Cánh tay như con rắn nước của Đào phi trườn trên người Hiên Viên Kỳ, mắt thì nhìn chúng phi ngồi phía dưới, thấy phản ứng của họ đúng như dự kiến thì càng thêm đắc ý, đảo mắt thoáng nhìn Vân phi, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản như thường, ánh mắt thoáng hiện ý cười đắc ý nhưng có hơi buồn bực, đá mắt sang chỗ khác không thèm nhìn nàng nữa.
—- Hừ! Ngươi cứ giả bộ đi! Để ta xem ngươi còn giả bộ được bao lâu!
Vô ý quay đầu, thì thấy sắc mặt bình tĩnh của người đang ngồi trong góc kia, dưới ánh sáng mập mờ càng không thể thấy rõ sắc mặt của nàng, nhưng mơ hồ có thể thấy cái gì đó lấp ló ở giữa đôi mắt sáng trong như ngọc đang nhìn nàng, như đám sương mờ ở dãy núi đằng xa, khiến kẻ khác không thể thấy rõ núi non, còn xung quanh nàng như được bảo phủ bởi một tấm màn mỏng không thể nhìn thấy cũng không sờ được, ngăn cách nàng với thế giới hiện tại —-
Trong cái góc mờ tối, bà Hoàng hậu hết thời mà nàng khinh thường cô đơn ngồi đó, ngồi thẳng lưng, như đấy là sự tôn nghiêm cuối cùng của nàng, khí chất lạnh lùng trong suốt, như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Đào phi ngẩn ra, không khỏi thất thần, ngay cả khi Hiên Viên Kỳ buông nàng ra cũng không hề hay biết.
"Xem ra Trẫm phải tự kiểm điểm thật, không ngờ có thể khiến Đào phi thất thần." Thanh âm mờ ám của vị Đế Vương vang lên bên tai nàng, Đào phi cả kinh, bỗng hoàn hồn, che miệng cười duyên, thẹn thùng nói: "Đáng ghét, thần thiếp nào có, bệ hạ trêu đùa thần thiếp hoài."
"Không có sao?" Cười tà, y nâng cằm nàng lên, hỏi: "Nói Trẫm nghe, người vừa mới nghĩ cái gì thế hử?"
"À, thần thiếp đang nghĩ đêm nay bệ hạ có đến chỗ thần thiếp không đó mà?" Nàng nũng nịu nắm lấy cánh tay đang sờ mó lung tung của y: "Bệ hạ có đến không?"
"Muốn Trẫm đến đến vậy sao?" Hiên Viên Kỳ hỏi một cách mập mờ, đưa ngón tay vuốt ve cổ của nàng, khiến nàng bật cười khanh khách: "Ha ha, bệ hạ, đừng đùa nữa, nhột mà, thần thiếp sợ nhột, ha ha......"
"Đừng đùa nữa, bệ hạ, người muốn đi hay không, thần thiếp không quản nữa, được chưa? Đừng đùa nữa, nhột......"
—- Đáng ghét, biết nàng sợ nhột nhất còn cố ý chọc nàng, bệ hạ đúng là càng ngày càng đáng ghét!
"Ha ha......" Hiên Viên Kỳ từ bi tha cho Đào phi, nói: "Có chút xíu mà cũng không chịu được?"
"Đáng ghét, bệ hạ chỉ biết ăn hiếp thần thiếp!" Nàng hầm hè muốn đứng dậy, giả bộ muốn rời đi: "Không thèm chơi với bệ hạ nữa!"
Mặt Hiên Viên Kỳ thả lỏng, giữ chặt Đào phi, nói: "Trẫm không bảo ngươi đi, ngươi đã dám tự ý bỏ đi?"
"Hừ! Sao lại không dám? Dù sao bệ hạ cũng đã chán ghét thần thiếp rồi, vậy thần thiếp ở đây khiến người buồn thêm làm chi nữa? Chi bằng bỏ đi sớm thì tốt hơn!"
Vừa mới quay đầu, thấy Hiên Viên Kỳ buông tay nàng ra, chà chà chân, như một đứa trẻ con: "Bệ hạ người......" Còn chưa nói xong, Hiên Viên Kỳ đã ôm nàng vào lòng.
"Hừ!" Lắc đầu, giả bộ không thèm để ý đến y.
Thu hồi tầm mắt trong kinh ngạc, Liễu Vận Ngưng cúi đầu, nhìn cái chén chứa chất lỏng trong suốt trong tay, chăm chú nhìn hồi lâu, thật lâu, lâu tựa như muốn làm lão tăng ngồi thiền, không hề nhúc nhích.
Mỉm cười tự giễu, ánh sáng mập mờ, nàng nâng chén, chậm rãi để sát môi, từng chút từng chút một uống cạn cái thứ chất lỏng nhìn thì ngọt mát nhưng lại rất chua cay.
Khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng khác thường, nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời như sao trời và cũng bình tĩnh hơn hồ nước tĩnh lặng nghìn năm đang đổ ra biển lớn, chảy qua nương dâu, chảy qua cung trăng lạnh lẽo, để rồi cuối cùng không thể trở mình nổi gió, cũng không thể trở mình nổi sóng
—- Hừ! Ngươi cứ giả bộ đi! Để ta xem ngươi còn giả bộ được bao lâu!
Vô ý quay đầu, thì thấy sắc mặt bình tĩnh của người đang ngồi trong góc kia, dưới ánh sáng mập mờ càng không thể thấy rõ sắc mặt của nàng, nhưng mơ hồ có thể thấy cái gì đó lấp ló ở giữa đôi mắt sáng trong như ngọc đang nhìn nàng, như đám sương mờ ở dãy núi đằng xa, khiến kẻ khác không thể thấy rõ núi non, còn xung quanh nàng như được bảo phủ bởi một tấm màn mỏng không thể nhìn thấy cũng không sờ được, ngăn cách nàng với thế giới hiện tại —-
Trong cái góc mờ tối, bà Hoàng hậu hết thời mà nàng khinh thường cô đơn ngồi đó, ngồi thẳng lưng, như đấy là sự tôn nghiêm cuối cùng của nàng, khí chất lạnh lùng trong suốt, như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Đào phi ngẩn ra, không khỏi thất thần, ngay cả khi Hiên Viên Kỳ buông nàng ra cũng không hề hay biết.
"Xem ra Trẫm phải tự kiểm điểm thật, không ngờ có thể khiến Đào phi thất thần." Thanh âm mờ ám của vị Đế Vương vang lên bên tai nàng, Đào phi cả kinh, bỗng hoàn hồn, che miệng cười duyên, thẹn thùng nói: "Đáng ghét, thần thiếp nào có, bệ hạ trêu đùa thần thiếp hoài."
"Không có sao?" Cười tà, y nâng cằm nàng lên, hỏi: "Nói Trẫm nghe, người vừa mới nghĩ cái gì thế hử?"
"À, thần thiếp đang nghĩ đêm nay bệ hạ có đến chỗ thần thiếp không đó mà?" Nàng nũng nịu nắm lấy cánh tay đang sờ mó lung tung của y: "Bệ hạ có đến không?"
"Muốn Trẫm đến đến vậy sao?" Hiên Viên Kỳ hỏi một cách mập mờ, đưa ngón tay vuốt ve cổ của nàng, khiến nàng bật cười khanh khách: "Ha ha, bệ hạ, đừng đùa nữa, nhột mà, thần thiếp sợ nhột, ha ha......"
"Đừng đùa nữa, bệ hạ, người muốn đi hay không, thần thiếp không quản nữa, được chưa? Đừng đùa nữa, nhột......"
—- Đáng ghét, biết nàng sợ nhột nhất còn cố ý chọc nàng, bệ hạ đúng là càng ngày càng đáng ghét!
"Ha ha......" Hiên Viên Kỳ từ bi tha cho Đào phi, nói: "Có chút xíu mà cũng không chịu được?"
"Đáng ghét, bệ hạ chỉ biết ăn hiếp thần thiếp!" Nàng hầm hè muốn đứng dậy, giả bộ muốn rời đi: "Không thèm chơi với bệ hạ nữa!"
Mặt Hiên Viên Kỳ thả lỏng, giữ chặt Đào phi, nói: "Trẫm không bảo ngươi đi, ngươi đã dám tự ý bỏ đi?"
"Hừ! Sao lại không dám? Dù sao bệ hạ cũng đã chán ghét thần thiếp rồi, vậy thần thiếp ở đây khiến người buồn thêm làm chi nữa? Chi bằng bỏ đi sớm thì tốt hơn!"
Vừa mới quay đầu, thấy Hiên Viên Kỳ buông tay nàng ra, chà chà chân, như một đứa trẻ con: "Bệ hạ người......" Còn chưa nói xong, Hiên Viên Kỳ đã ôm nàng vào lòng.
"Hừ!" Lắc đầu, giả bộ không thèm để ý đến y.
Thu hồi tầm mắt trong kinh ngạc, Liễu Vận Ngưng cúi đầu, nhìn cái chén chứa chất lỏng trong suốt trong tay, chăm chú nhìn hồi lâu, thật lâu, lâu tựa như muốn làm lão tăng ngồi thiền, không hề nhúc nhích.
Mỉm cười tự giễu, ánh sáng mập mờ, nàng nâng chén, chậm rãi để sát môi, từng chút từng chút một uống cạn cái thứ chất lỏng nhìn thì ngọt mát nhưng lại rất chua cay.
Khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng khác thường, nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời như sao trời và cũng bình tĩnh hơn hồ nước tĩnh lặng nghìn năm đang đổ ra biển lớn, chảy qua nương dâu, chảy qua cung trăng lạnh lẽo, để rồi cuối cùng không thể trở mình nổi gió, cũng không thể trở mình nổi sóng
/182
|