Lý Nhĩ chớp mắt vài cái, nằm sấp xuống giường, hỏi: "Nương Nương không muốn mời Thái y, là vì không muốn Lãnh Thiếu gia lo lắng sao?" Lý Nhĩ biết Liễu Vận Ngưng vào ngành y đã được nhiều năm, đa phần độc Nương Nương đều có thể tự mình giải quyết, cho nên không cần lo lắng giống Lưu Dục.
Liễu Vận Ngưng nhìn nhìn dàn rèm trên đầu giường hoa lệ tinh mỹ, rồi khẽ thở dài.
"Chuyện vừa rồi, đừng nói cho sư huynh biết!"
"Tại sao không nói cho Lãnh Thiếu gia biết? Nương Nương, người trúng độc gì vậy?" Lý Nhĩ khó hiểu, nghiêng đầu nhìn nàng tò mò: "Hiện giờ Nương Nương vẫn bình thường mà? Tại sao Lưu Dục lại kích động như vậy?"
Nghe những lời Lý Nhĩ nói, Liễu Vận Ngưng bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, ngồi dậy nói: "Không sao, chỉ là độc bình thường thôi, Lưu Dục đã làm quá lên rồi."
Thanh âm nhỏ dần, nàng có hơi thất thần.
—- Không phải sợ sư huynh lo lắng, mà là cho dù tất cả Thái y của Thái y viện đến đây cũng chẳng làm được gì cả.
Nhìn chấm đỏ trên cổ tay, màu đỏ đã dần chuyển sang màu đen.
'Mộng Thệ', không phải là độc không dược nào có thể giải, trái lại, nó rất dễ giải nữa là đằng khác, nhưng......
Liễu Vận Ngưng buông mắt, nhớ đến giọng nói khàn khàn khó nghe của tên thích khách kia: "Nương Nương, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Độc này, đã qua thời kỳ tốt nhất để giải, dù có rành về dược cũng chẳng thể làm gì hơn.
Tuy không đến mức chết, nhưng sẽ sống không bằng chết.
Đây là sự trừng phạt của mẫu thân đối với nàng sao? Muốn nàng sống để chuộc lại tội nghiệt mình đã gây ra ư?
"Chỉ là độc bình thường thôi à?" Lý Nhĩ hỏi: "Vậy tại sao không cho Lãnh Thiếu gia biết?"
"Lý Nhĩ, ta muốn uống nước." Nàng bỗng nói.
"A? Ờ!" Lý Nhĩ ngoan ngoãn đi châm trà, Lưu Dục vội vã cầm bình dược đến.
"Nương Nương, là lọ này phải không?"
Tuyết đông đang rơi, đầu Lưu Dục đổ đầy mồ hôi, bàn tay đang nắm chặt bình sứ khẽ run, lòng Liễu Vận Ngưng chợt ấm áp, đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lưu Dục, hai đôi tay lạnh buốt như nhau.
Sau khi uống dược, Liễu Vận Ngưng thiếp đi, ngay cả bữa tối cũng chưa kịp dùng thì đã ngủ say, Lưu Dục sửa góc chăn cho nàng, ngồi bên cạnh: "Lý Nhĩ, ngươi đi nghỉ trước đi, ở đây có ta là được rồi."
"Ta đi báo với ngự thiện phòng một tiếng, bảo bọn họ hâm nóng lại bữa tối cho Nương Nương, sau khi Nương Nương tỉnh sẽ mang đến cho người."
"Ừm!" Đáp lời một cách thờ ơ, Lưu Dục nhìn nét mặt nhăn nhó khi ngủ của Liễu Vận Ngưng, nét ưu buồn thoáng hiện nơi đáy mắt.
—- Nương Nương, người đau lòng lắm phải không?
Khẽ vén lọn tóc trên trán Liễu Vận Ngưng sang một bên, Lưu Dục nắm chặt tay nàng.
—- Sẽ ổn thôi, Nương Nương, tất cả sẽ ổn thôi mà, Lưu Dục sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cùng người!
Liễu Vận Ngưng nhìn nhìn dàn rèm trên đầu giường hoa lệ tinh mỹ, rồi khẽ thở dài.
"Chuyện vừa rồi, đừng nói cho sư huynh biết!"
"Tại sao không nói cho Lãnh Thiếu gia biết? Nương Nương, người trúng độc gì vậy?" Lý Nhĩ khó hiểu, nghiêng đầu nhìn nàng tò mò: "Hiện giờ Nương Nương vẫn bình thường mà? Tại sao Lưu Dục lại kích động như vậy?"
Nghe những lời Lý Nhĩ nói, Liễu Vận Ngưng bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, ngồi dậy nói: "Không sao, chỉ là độc bình thường thôi, Lưu Dục đã làm quá lên rồi."
Thanh âm nhỏ dần, nàng có hơi thất thần.
—- Không phải sợ sư huynh lo lắng, mà là cho dù tất cả Thái y của Thái y viện đến đây cũng chẳng làm được gì cả.
Nhìn chấm đỏ trên cổ tay, màu đỏ đã dần chuyển sang màu đen.
'Mộng Thệ', không phải là độc không dược nào có thể giải, trái lại, nó rất dễ giải nữa là đằng khác, nhưng......
Liễu Vận Ngưng buông mắt, nhớ đến giọng nói khàn khàn khó nghe của tên thích khách kia: "Nương Nương, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Độc này, đã qua thời kỳ tốt nhất để giải, dù có rành về dược cũng chẳng thể làm gì hơn.
Tuy không đến mức chết, nhưng sẽ sống không bằng chết.
Đây là sự trừng phạt của mẫu thân đối với nàng sao? Muốn nàng sống để chuộc lại tội nghiệt mình đã gây ra ư?
"Chỉ là độc bình thường thôi à?" Lý Nhĩ hỏi: "Vậy tại sao không cho Lãnh Thiếu gia biết?"
"Lý Nhĩ, ta muốn uống nước." Nàng bỗng nói.
"A? Ờ!" Lý Nhĩ ngoan ngoãn đi châm trà, Lưu Dục vội vã cầm bình dược đến.
"Nương Nương, là lọ này phải không?"
Tuyết đông đang rơi, đầu Lưu Dục đổ đầy mồ hôi, bàn tay đang nắm chặt bình sứ khẽ run, lòng Liễu Vận Ngưng chợt ấm áp, đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lưu Dục, hai đôi tay lạnh buốt như nhau.
Sau khi uống dược, Liễu Vận Ngưng thiếp đi, ngay cả bữa tối cũng chưa kịp dùng thì đã ngủ say, Lưu Dục sửa góc chăn cho nàng, ngồi bên cạnh: "Lý Nhĩ, ngươi đi nghỉ trước đi, ở đây có ta là được rồi."
"Ta đi báo với ngự thiện phòng một tiếng, bảo bọn họ hâm nóng lại bữa tối cho Nương Nương, sau khi Nương Nương tỉnh sẽ mang đến cho người."
"Ừm!" Đáp lời một cách thờ ơ, Lưu Dục nhìn nét mặt nhăn nhó khi ngủ của Liễu Vận Ngưng, nét ưu buồn thoáng hiện nơi đáy mắt.
—- Nương Nương, người đau lòng lắm phải không?
Khẽ vén lọn tóc trên trán Liễu Vận Ngưng sang một bên, Lưu Dục nắm chặt tay nàng.
—- Sẽ ổn thôi, Nương Nương, tất cả sẽ ổn thôi mà, Lưu Dục sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cùng người!
/182
|