Thế Thân

Chương 9

/182


Vừa bước ra khỏi Khánh Hòa cung của Thái hậu, một luồng gió lạnh thổi đến, Liễu Vận Ngưng không tự chủ được mà rùng mình, Lưu Dục đứng bên cạnh vội vã tiến đến: "Nương Nương thấy lạnh à?"

Không trả lời, nàng ngẩng mặt, nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm, ánh mắt trong suốt hình như đang có những tia sáng mê mang lưu chuyển, nhưng lúc Lưu Dục cẩn thận nhìn cho rõ, thì chỉ còn lại sự bình tĩnh.

"Lưu Dục—-" Nàng bỗng nhiên quay lại, cười híp mắt: "Ngươi nhìn bầu trời kìa, có phải rất cao không?"

Lưu Dục nhìn theo hướng nàng vừa nhìn, rồi quay đầu, ánh mắt phức tạp: "Ừm, rất cao, rất cao." Nghiến răng, lòng quyết tâm trào dâng, tiếp lời: "Đó là độ cao mà mãi mãi con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt không bao giờ có thể vươn tới được."

Nghe câu trả lời của nàng, Liễu Vận Ngưng hình như hơi sợ hãi, một lúc lâu, mới chậm rãi thu tầm mắt, nói: "Chúng ta trở về thôi."

"Vâng, Nương Nương."

Liễu Vận Ngưng không nói gì, cứ bước về phía trước, sắc mặt bình tĩnh không biết đang suy nghĩ cái gì, Lưu Dục cúi đầu, theo sau nàng, nhớ đến tình cảnh của hai người ở trong cung, lòng không khỏi cay đắng.

—- Vừa mới vào cung ngày đầu tiên, đã bị Đế Vương phế đi hậu vị, có thể suy được, những ngày sau của Nương Nương chắc chắn sẽ không được sống dễ chịu.

Sắc mặt nàng phức tạp, giương mắt nhìn Liễu Vận Ngưng đang đi trước nàng nửa bước, người có tài ăn nói như nàng giờ lại không thể nói nên lời, những người khác mà rơi vào tình huống bị người thân bán đứng sẽ mang bộ dạng bình tĩnh được sao?

Từ ngày hôm qua đến giờ, nàng được tận mắt chứng kiến Liễu Vận Ngưng lên kiệu hoa, tuy biểu cảm của Nương Nương lúc đó cũng không có biến hóa gì lớn, vẫn mỉm cười thản nhiên như trước, nhưng ánh mắt lúc đó của Nương Nương không thể giấu được sự vui sướng, hiện giờ —-

Nàng nhìn thái độ bình tĩnh của Liễu Vận Ngưng.

—- Sự vui sướng ấy, đã không còn thấy đâu nữa.

Một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng, Lưu Dục đá mắt sang chỗ khác, không đành lòng nhìn vẻ mặt ấy của Liễu Vận Ngưng.

Dời tầm mắt nhìn đoàn người đang từ xa tiến lại, dẫn đầu là một nữ tử yêu kiều vận cung trang* màu đỏ, bình thường mà nói, màu đỏ sẽ khiến người ta cảm giác được sự hào nhoáng, nhưng khi thấy nàng ta mặc thì người ta sẽ lại cảm thấy đó là một thứ gì đó đẹp đẽ không thể chạm vào được, đúng là đẹp đến nỗi khiến kẻ khác không dám đến gần. (*trang phục trong cung)

Lưu Dục có biết nàng ta, trong hôn yến* ngày hôm qua nàng ta với thân phận là một phi tử ngồi bên cạnh vị Đế Vương, cũng là người đã để lại ấn tượng sâu trong lòng nàng, không chỉ bởi vì mỹ mạo của nàng ta, mà còn bởi vì ánh mắt của nàng, thoạt nhìn, trông thật hồn nhiên! (*hôn yến: tiệc cưới)

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ lấy làm khó tin, hai khí chất ở hai cực khác nhau cũng có thể xuất hiện trên người của một người, hơn nữa, lại nhịp nhàng ăn ý, không hề va vấp dù chỉ một chút.

Sau khi thấy nàng ta vận bộ y phục màu hồng đào, nàng biết ngay, nàng ấy là Đào phi, một người mà trên dưới cả quốc gia đều biết.

Một sủng nhi được Hoàng Đế độc sủng hàng nghìn hàng vạn lần.

/182

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status