Sơn Tây Đại Đồng phủ chủ soái, trong doanh trướng, Thôi Quý Lăng đột nhiên mở hai mắt ra.
Vừa mới hắn cảm thấy có chút buồn ngủ, nên nghỉ ngơi một lát. Nhưng mới ngủ, liền bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng là người kia. Nàng đứng giữa một đồng hoa thược dược lớn, cười duyên dáng nhìn hắn, kêu tên hắn giòn tan Thôi Quý Lăng.
Hắn nhìn lông dê trên đỉnh đầu, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc. Bất quá đôi môi mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.
Sự tình liên quan tới nàng, hắn đều tận lực quên đi, cũng không cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt hắn nhắc đến chuyện có liên quan đến nàng. Thậm chí tên của nàng hắn cũng không cho phép kẻ nào được nhắc đến. Mấy năm này hắn đúng là rất ít khi lại nghĩ đến nàng. Nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, mấy ngày này, cứ mỗi khi hắn chìm vào giấc ngủ, lại luôn mơ tới nàng.
Càng hổ thẹn hơn chính là, thời điểm trong mộng khi hắn thấy được nàng, hoàn toàn không có phẫn nộ cũng không có không cam lòng như hắn tưởng tượng, ngược lại hắn rất kích động, rất cao hứng. Muốn chạy đến bên cạnh nàng, bỏ đi hết tất cả mặt mũi, khẩn cầu nàng ở lại bên cạnh hắn. Thậm chí còn nói với nàng, hiện tại hắn có quyền thế, có tiền bạc, có thể cho nàng nàng sống trong cuộc sống giàu sang. Nhưng nàng luôn luôn cười, không nói lời nào. Nàng còn ở trước mặt hắn, xoay người cùng Biện Ngọc Thành đi mất. Từ đầu tới cuối cũng không quay đầu lại nhìn hắn một lần.
Khi Chu Huy xốc màn trướng đi tới, thấy Thôi Quý Lăng đang ngồi ở trên giường, nhắm hai mắt, thần sắc trên mặt lẫn lộn. Có phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là bi thương.
Bước chân Chu Huy dừng lại.
Hắn bắt đầu đi theo Thôi Qúy Lăng từ khi còn ở Cam Châu, biết hắn là người hỉ nộ ái ố đều không hiện trên mặt. Thậm chí có đôi khi tỉnh táo còn có chút đáng sợ. Có thể để cho hắn biểu lộ như bây giờ, chắc hẳn cũng chỉ có người kia.
Nhưng mấy năm này hắn không phải là không còn bộ dạng này nữa sao? Chu Huy mơ hồ nghĩ rằng hắn đã quên mất người kia. Nhưng không nghĩ tới gần đây hắn lại bắt đầu quay trở lại bộ dạng này...
Giả bộ như không nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn, Chu Huy đi lên trước, chắp tay chào, kêu lên: "Đại đô đốc."
Thôi Quý Lăng là người rất cảnh giác, nói không khoa trương, nếu như bên ngoài chỉ cần có người đi lại nhẹ thôi hắn đều sẽ biết. Nhưng lúc nãy vậy mà hắn không phát giác được Chu Huy đi đến.
Hắn vừa mới nghĩ tới hai lá thư Khương Thanh Uyển khi bỏ nhà đi lưu lại cho hắn. Một phong nói rằng những năm này nàng ở cùng với hắn rất không vui, những khoảng thời gian qua quá nghèo khó, nàng muốn trở về sống cuộc sống cẩm y ngọc thực trong quá khứ. Còn nói trong nội tâm nàng vẫn không thể quên được Biện Ngọc Thành, hiện tại muốn đi tìm hắn, ở cùng với hắn.
Mà phong thư còn lại chính là thư hưu phu.
Trước kia, thời điểm hai người đùa giỡn, nàng từng cười nói quá lên, nếu có một ngày chàng chọc giận ta, ta liền ném cho chàng một phong hưu phu, xoay người rời đi, chân trời góc biển, để chàng tìm cũng không tìm được ta. Hắn còn nhớ rõ, lúc ấy hắn ép nàng đến trên giường, cắn cổ của nàng nói: "Nàng dám!"
Nhưng không nghĩ tới nàng dám thật.
Nàng cứ như vậy bỏ hắn, đi tìm Thành ca ca của nàng.
Hắn nhắm hai mắt lại, hai tay đặt ở trên giường siết thật chặt thành nắm đấm. Bởi vì quá dùng quá, đầu ngón tay đều trắng bệch.
Lúc này liền nghe được thanh âm của Chu Huy gọi hắn.
Hít sâu một hơi, hắn mở hai mắt ra. Phẫn nộ cùng bi thương trên mặt đều biến mất, lại là con người tỉnh táo, thậm chí còn được xưng tụng là đại đô lạnh lùng.
"Chuyện gì?"
Chu Huy âm thầm thở nhẹ một hơi. Nếu là đại đô đốc vẫn duy trì bộ dạng như lúc nãy, hắn cũng không biết phải làm sao.
Liền nói: "Trinh sát vừa mới tiếp báo, nói rằng gần tại Ngạc Nộn hà nhìn thấy tung tích Thát Đát. Bất quá binh lính không nhiều, chỉ có mấy trăm nhân mã. Ngài xem chuyện này, nên xử trí như thế nào?"
Thôi Quý Lăng ánh mắt hơi trầm xuống.
Năm trước thủ lĩnh Thát Đát tạm giam sứ giả trong triều, giết chủ tướng Sơn Tây, hoàng thượng tức giận, lúc này lệnh hắn cầm binh bắc chinh. Bất quá đại quân chưa đến, vậy mà Thát Đạt đã được đánh tiếng trốn xa. Bọn hắn trú đóng ở đây mấy tháng, lại chưa từng cùng Thát Đát có một trận chiến.
Nhưng cứ như thế này đóng quân ở Sơn Tây cũng không được. Mặc dù ngày ngày đều sẽ có tai mắt của hắn đem tin tức từ trong kinh, chuyện lớn chuyện bé phát sinh trong triều đều thúc ngựa đến bẩm báo lại cho hắn, nhưng vẫn không thể tốt như chính bản thân hắn ở trong kinh thành? Mà thời gian chịu tang ba năm của Tiết Minh Thành cũng sắp hết. Hắn là Vệ quốc công, là chất tử nhà mẹ đẻ thái hậu, là cữu cữu thái tử, cũng không biết hoàng thượng sẽ cho hắn cái chức quan gì...
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn đã hạ quyết định. Liền trầm giọng phân phó: "Để trinh sát lại dò xét. Nếu như có phát hiện gì, mau tới báo cáo. Đồng thời hạ lệnh cho tam quân, gối giáo chờ sáng, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch."
Trận chiến này là muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng lại không thể được như vậy. Thát Đát một mực thối lui, trốn biệt tăm, không chịu ra mặt, hắn liền tự mình dẫn kỵ binh truy kích, trực tiếp lật đổ hang ổ của bọn chúng.
Đợi chiến sự hoàn tất, sẽ lập tức khải hoàn hồi triều. Nếu như thời gian lưu lại ở bên ngoài quá nhiều, khó đảm bảo trong triều sẽ không có bất lợi đối với chuyện của hắn hoặc người ngoài xuất hiện.
***
Mạnh di nương mặc dù trong lòng đối với Khương lão thái thái cùng Diêu thị tràn đầy căm hận, nhưng cũng biết hiện tại nàng chỉ là thiếp thất, không có tư cách đôi co cùng Khương lão thái thái và Diêu Thị.
Đành phải nuốt xuống những oán hận trong lòng, đối Khương lão thái thái dập đầu nhận tội, khóc không ra tiếng: "Thiếp thân không có cách dạy dỗ nữ nhi, mời lão thái thái trách phạt thật nặng. Thanh Ngọc, nói năng vô lễ, tôn ti không phân biệt, mời lão thái thái hạ lệnh đánh chết đi. Thiếp thân coi như không có nữ nhi này."
Trong lòng nàng hiểu rõ, phải nói những lời nói nặng nề, Khương lão thái thái mới có thể không phạt nặng Khương Thanh Ngọc. Chiêu này kỳ thật vẫn là lấy lui làm tiến.
Bất quá Khương Thanh Ngọc hiển nhiên không hiểu rõ nỗi khổ tâm này của nàng, ngược lại tay bụm gò má, ngẩng đầu không dám tin nhìn nàng.
Nàng vừa mới bị cái tát kia làm cho đáy lòng phát lạnh, lúc này, khi nghe những lời nói của Mạnh di nương, càng giống như ném một nắm băng lạnh lớn đến lòng của nàng, cả người rét run.
Di nương vậy mà nói lão thái đánh chết nàng? Nàng thật là do Mạnh di nương sinh ra sao?
Khương Thiên Hữu mặc dù trong lòng cũng rất tức giận, cảm thấy Khương Thanh Ngọc không hiểu chuyện, nhưng đến cùng vẫn là nữ nhi hắn thương yêu nhất. Hơn nữa hiện tại nhìn Mạnh di nương khóc lê hoa đái vũ, lại nói như vậy, trong lòng cũng rất không nỡ.
Liền quỳ xuống, đối Khương lão thái thái nói: "Mẫu thân, Ngọc nhi nên bị phạt, bất quá nhi tử cũng phải chịu phạt. Đều là ta trước kia quá nuông chiều thói hư của nàng, mới khiến cho nàng vô pháp vô thiên. Đều là lỗi của nhi tử, người phạt ta đi."
Khương lão thái thái nhìn hai người bọn họ, khóe môi cười lạnh không thôi.
Một điều hai điều đều nói mình đáng bị phạt, đem trách nhiệm kéo vào người mình, cũng không phải là để bảo vệ Khương Thanh Ngọc sao? Chính là sợ nàng sẽ trọng phạt Khương Thanh Ngọc.
Bất quá cho dù nói như thế nào, lần này khẳng định phải phạt Khương Thanh Ngọc.
Nàng liền cười lạnh một tiếng: "Các ngươi mỗi người một lời một, là đang buộc tội ta sao? Chẳng lẽ ta là tổ mẫu, mong muốn cháu gái của mình tài giỏi, thật đúng là có tâm ý với nàng cũng không được hay sao?"
Nhìn về hướng Khương Thiên Hữu, khuôn mặt trầm xuống: "Đều nói từ chuyện nhỏ sẽ phát triển thành chuyện lớn, ngươi cũng không nghĩ một chút, hiện tại nàng dám bẻ gãy sợi đằng ta cho Chu ma ma, nếu như lại ủng hộ nàng, về sau những chuyện khi sư diệt tổ có phải cũng làm được? Đến lúc đó coi như người làm cha như ngươi muốn thay nàng gánh vác, nhưng cũng có thể gánh tới đâu?"
Từ đầu đến cuối Khương lão thái thái một chút cũng không nhìn Mạnh di nương, cũng không có ý muốn nói chuyện với nàng. Rất hiển nhiên, trong lòng Khương lão thái thái không thích Mạnh di nương. Chỉ sợ cũng cảm thấy, Mạnh di nương là một thiếp thất, đâu có tư cách gì nói chuyện với nàng?
Mạnh di nương trong lòng minh bạch, âm thầm cắn chặt môi.
Trên mặt Khương Thiên Hữu lúc này đều là xấu hổ.
Hắn biết Khương lão thái thái nói lời này rất đúng, nhìn Khương Thanh Ngọc một chút, trong mắt đều là trách cứ cùng không đồng ý.
Trước kia chỉ cảm thấy nữ nhi này tính tình hoạt bát, bộ dáng xinh xắn. Cho dù ngẫu nhiên ngang ngược một chút, nhưng nghĩ nàng là nữ nhi của hắn, kim tôn ngọc quý lớn lên, tính tình ngang ngược chút cũng là nên. Cho nên chẳng những không ngăn cản, mà ngược lại còn cảm thấy rất tốt. Bây giờ nghĩ lại, chính mình không phải là trợ Trụ vi ngược (1)?
(1) Trợ Trụ vi ngược: Đời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân độc ác, cụm này hiểu là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, hung bạo. Nên dùng cụm này để chỉ người giúp người khác làm những việc ác, việc sai trái.
Trên mặt có ý xấu hổ hướng Khương lão thái thái nói: "Là nhi tử suy nghĩ không chu đáo. Mời mẫu thân trách phạt."
Câu nói này chính là thật tâm thật ý.
Thần sắc trên mặt Khương lão thái thái lúc này mới hòa hoãn một chút
Khương Thanh Uyển biết, lão thái thái càng bị người khác ép, tính tình ngược lại sẽ nóng giận hơn, trách phạt cũng hung ác hơn. Nhưng chỉ cần chủ động nhận sai, thuận tính tình của nàng, để nàng cao hứng, trách phạt ngược lại sẽ nhẹ đi một chút.
Rất hiển nhiên, hiện tại trong lòng lão thái thái đã buông lỏng, chí ít không còn tức giận như vừa rồi.
Nàng liền nhẹ nhàng đi tới, đưa tay nâng tách trà, hai tay đưa qua, dùng lời nhỏ nhẹ nói ra: "Tổ mẫu không nên tức giận. Trước tiên uống ngụm trà, làm ngọt giọng."
Một mặt gọi tiểu nha hoàn bên cạnh đưa cây quạt trong qua, nhẹ nhàng cho quạt cho lão thái thái.
Chắc là sắp mưa to. Bên ngoài bầu trời âm u, không khí có chút nóng bức. Lão thái thái vừa mới bực tức, phiền não trong lòng như vậy, tự nhiên sẽ càng cảm thấy nóng.
Theo cây quạt vung khẽ, gió mát từ từ đến, Khương lão thái thái cảm thấy dễ chịu đi không ít. Liền quay đầu tán thưởng nhìn Khương Thanh Uyển một chút, lại cúi đầu uống một ngụm trong chén trà.
Là trà mao phong thượng hạng, hương vị rất nhạt, thích hợp nhất uống vào mùa hạ như bây giờ.
Trong lòng đối với người cháu gái này thật là càng ngày càng thích, cảm thấy nàng làm chuyện gì đều ổn trọng thoả đáng. Còn rất quan tâm, cẩn thận tận tâm quan tâm nàng.
Nộ khí tiêu tán không ít, lúc này mới quay đầu nhìn ba người đang quỳ trước mặt.
Về phần Khương Thiên Hữu. Đến cùng cũng là nhi tử do chính mình sinh ra, tự nhiên không nỡ thật sự mà trách phạt hắn. Nói hắn hai câu, để hắn về sau không thể thiên vị sự kiêu căng của nữ nhi, sau đó liền thôi.
Khương Thiên Hữu tạ ơn, đứng sang một bên.
Khương lão thái thái quay đầu nhìn Mạnh di nương, ánh mắt hơi trầm xuống.
Vừa mới hắn cảm thấy có chút buồn ngủ, nên nghỉ ngơi một lát. Nhưng mới ngủ, liền bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng là người kia. Nàng đứng giữa một đồng hoa thược dược lớn, cười duyên dáng nhìn hắn, kêu tên hắn giòn tan Thôi Quý Lăng.
Hắn nhìn lông dê trên đỉnh đầu, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc. Bất quá đôi môi mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.
Sự tình liên quan tới nàng, hắn đều tận lực quên đi, cũng không cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt hắn nhắc đến chuyện có liên quan đến nàng. Thậm chí tên của nàng hắn cũng không cho phép kẻ nào được nhắc đến. Mấy năm này hắn đúng là rất ít khi lại nghĩ đến nàng. Nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, mấy ngày này, cứ mỗi khi hắn chìm vào giấc ngủ, lại luôn mơ tới nàng.
Càng hổ thẹn hơn chính là, thời điểm trong mộng khi hắn thấy được nàng, hoàn toàn không có phẫn nộ cũng không có không cam lòng như hắn tưởng tượng, ngược lại hắn rất kích động, rất cao hứng. Muốn chạy đến bên cạnh nàng, bỏ đi hết tất cả mặt mũi, khẩn cầu nàng ở lại bên cạnh hắn. Thậm chí còn nói với nàng, hiện tại hắn có quyền thế, có tiền bạc, có thể cho nàng nàng sống trong cuộc sống giàu sang. Nhưng nàng luôn luôn cười, không nói lời nào. Nàng còn ở trước mặt hắn, xoay người cùng Biện Ngọc Thành đi mất. Từ đầu tới cuối cũng không quay đầu lại nhìn hắn một lần.
Khi Chu Huy xốc màn trướng đi tới, thấy Thôi Quý Lăng đang ngồi ở trên giường, nhắm hai mắt, thần sắc trên mặt lẫn lộn. Có phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là bi thương.
Bước chân Chu Huy dừng lại.
Hắn bắt đầu đi theo Thôi Qúy Lăng từ khi còn ở Cam Châu, biết hắn là người hỉ nộ ái ố đều không hiện trên mặt. Thậm chí có đôi khi tỉnh táo còn có chút đáng sợ. Có thể để cho hắn biểu lộ như bây giờ, chắc hẳn cũng chỉ có người kia.
Nhưng mấy năm này hắn không phải là không còn bộ dạng này nữa sao? Chu Huy mơ hồ nghĩ rằng hắn đã quên mất người kia. Nhưng không nghĩ tới gần đây hắn lại bắt đầu quay trở lại bộ dạng này...
Giả bộ như không nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn, Chu Huy đi lên trước, chắp tay chào, kêu lên: "Đại đô đốc."
Thôi Quý Lăng là người rất cảnh giác, nói không khoa trương, nếu như bên ngoài chỉ cần có người đi lại nhẹ thôi hắn đều sẽ biết. Nhưng lúc nãy vậy mà hắn không phát giác được Chu Huy đi đến.
Hắn vừa mới nghĩ tới hai lá thư Khương Thanh Uyển khi bỏ nhà đi lưu lại cho hắn. Một phong nói rằng những năm này nàng ở cùng với hắn rất không vui, những khoảng thời gian qua quá nghèo khó, nàng muốn trở về sống cuộc sống cẩm y ngọc thực trong quá khứ. Còn nói trong nội tâm nàng vẫn không thể quên được Biện Ngọc Thành, hiện tại muốn đi tìm hắn, ở cùng với hắn.
Mà phong thư còn lại chính là thư hưu phu.
Trước kia, thời điểm hai người đùa giỡn, nàng từng cười nói quá lên, nếu có một ngày chàng chọc giận ta, ta liền ném cho chàng một phong hưu phu, xoay người rời đi, chân trời góc biển, để chàng tìm cũng không tìm được ta. Hắn còn nhớ rõ, lúc ấy hắn ép nàng đến trên giường, cắn cổ của nàng nói: "Nàng dám!"
Nhưng không nghĩ tới nàng dám thật.
Nàng cứ như vậy bỏ hắn, đi tìm Thành ca ca của nàng.
Hắn nhắm hai mắt lại, hai tay đặt ở trên giường siết thật chặt thành nắm đấm. Bởi vì quá dùng quá, đầu ngón tay đều trắng bệch.
Lúc này liền nghe được thanh âm của Chu Huy gọi hắn.
Hít sâu một hơi, hắn mở hai mắt ra. Phẫn nộ cùng bi thương trên mặt đều biến mất, lại là con người tỉnh táo, thậm chí còn được xưng tụng là đại đô lạnh lùng.
"Chuyện gì?"
Chu Huy âm thầm thở nhẹ một hơi. Nếu là đại đô đốc vẫn duy trì bộ dạng như lúc nãy, hắn cũng không biết phải làm sao.
Liền nói: "Trinh sát vừa mới tiếp báo, nói rằng gần tại Ngạc Nộn hà nhìn thấy tung tích Thát Đát. Bất quá binh lính không nhiều, chỉ có mấy trăm nhân mã. Ngài xem chuyện này, nên xử trí như thế nào?"
Thôi Quý Lăng ánh mắt hơi trầm xuống.
Năm trước thủ lĩnh Thát Đát tạm giam sứ giả trong triều, giết chủ tướng Sơn Tây, hoàng thượng tức giận, lúc này lệnh hắn cầm binh bắc chinh. Bất quá đại quân chưa đến, vậy mà Thát Đạt đã được đánh tiếng trốn xa. Bọn hắn trú đóng ở đây mấy tháng, lại chưa từng cùng Thát Đát có một trận chiến.
Nhưng cứ như thế này đóng quân ở Sơn Tây cũng không được. Mặc dù ngày ngày đều sẽ có tai mắt của hắn đem tin tức từ trong kinh, chuyện lớn chuyện bé phát sinh trong triều đều thúc ngựa đến bẩm báo lại cho hắn, nhưng vẫn không thể tốt như chính bản thân hắn ở trong kinh thành? Mà thời gian chịu tang ba năm của Tiết Minh Thành cũng sắp hết. Hắn là Vệ quốc công, là chất tử nhà mẹ đẻ thái hậu, là cữu cữu thái tử, cũng không biết hoàng thượng sẽ cho hắn cái chức quan gì...
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn đã hạ quyết định. Liền trầm giọng phân phó: "Để trinh sát lại dò xét. Nếu như có phát hiện gì, mau tới báo cáo. Đồng thời hạ lệnh cho tam quân, gối giáo chờ sáng, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch."
Trận chiến này là muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng lại không thể được như vậy. Thát Đát một mực thối lui, trốn biệt tăm, không chịu ra mặt, hắn liền tự mình dẫn kỵ binh truy kích, trực tiếp lật đổ hang ổ của bọn chúng.
Đợi chiến sự hoàn tất, sẽ lập tức khải hoàn hồi triều. Nếu như thời gian lưu lại ở bên ngoài quá nhiều, khó đảm bảo trong triều sẽ không có bất lợi đối với chuyện của hắn hoặc người ngoài xuất hiện.
***
Mạnh di nương mặc dù trong lòng đối với Khương lão thái thái cùng Diêu thị tràn đầy căm hận, nhưng cũng biết hiện tại nàng chỉ là thiếp thất, không có tư cách đôi co cùng Khương lão thái thái và Diêu Thị.
Đành phải nuốt xuống những oán hận trong lòng, đối Khương lão thái thái dập đầu nhận tội, khóc không ra tiếng: "Thiếp thân không có cách dạy dỗ nữ nhi, mời lão thái thái trách phạt thật nặng. Thanh Ngọc, nói năng vô lễ, tôn ti không phân biệt, mời lão thái thái hạ lệnh đánh chết đi. Thiếp thân coi như không có nữ nhi này."
Trong lòng nàng hiểu rõ, phải nói những lời nói nặng nề, Khương lão thái thái mới có thể không phạt nặng Khương Thanh Ngọc. Chiêu này kỳ thật vẫn là lấy lui làm tiến.
Bất quá Khương Thanh Ngọc hiển nhiên không hiểu rõ nỗi khổ tâm này của nàng, ngược lại tay bụm gò má, ngẩng đầu không dám tin nhìn nàng.
Nàng vừa mới bị cái tát kia làm cho đáy lòng phát lạnh, lúc này, khi nghe những lời nói của Mạnh di nương, càng giống như ném một nắm băng lạnh lớn đến lòng của nàng, cả người rét run.
Di nương vậy mà nói lão thái đánh chết nàng? Nàng thật là do Mạnh di nương sinh ra sao?
Khương Thiên Hữu mặc dù trong lòng cũng rất tức giận, cảm thấy Khương Thanh Ngọc không hiểu chuyện, nhưng đến cùng vẫn là nữ nhi hắn thương yêu nhất. Hơn nữa hiện tại nhìn Mạnh di nương khóc lê hoa đái vũ, lại nói như vậy, trong lòng cũng rất không nỡ.
Liền quỳ xuống, đối Khương lão thái thái nói: "Mẫu thân, Ngọc nhi nên bị phạt, bất quá nhi tử cũng phải chịu phạt. Đều là ta trước kia quá nuông chiều thói hư của nàng, mới khiến cho nàng vô pháp vô thiên. Đều là lỗi của nhi tử, người phạt ta đi."
Khương lão thái thái nhìn hai người bọn họ, khóe môi cười lạnh không thôi.
Một điều hai điều đều nói mình đáng bị phạt, đem trách nhiệm kéo vào người mình, cũng không phải là để bảo vệ Khương Thanh Ngọc sao? Chính là sợ nàng sẽ trọng phạt Khương Thanh Ngọc.
Bất quá cho dù nói như thế nào, lần này khẳng định phải phạt Khương Thanh Ngọc.
Nàng liền cười lạnh một tiếng: "Các ngươi mỗi người một lời một, là đang buộc tội ta sao? Chẳng lẽ ta là tổ mẫu, mong muốn cháu gái của mình tài giỏi, thật đúng là có tâm ý với nàng cũng không được hay sao?"
Nhìn về hướng Khương Thiên Hữu, khuôn mặt trầm xuống: "Đều nói từ chuyện nhỏ sẽ phát triển thành chuyện lớn, ngươi cũng không nghĩ một chút, hiện tại nàng dám bẻ gãy sợi đằng ta cho Chu ma ma, nếu như lại ủng hộ nàng, về sau những chuyện khi sư diệt tổ có phải cũng làm được? Đến lúc đó coi như người làm cha như ngươi muốn thay nàng gánh vác, nhưng cũng có thể gánh tới đâu?"
Từ đầu đến cuối Khương lão thái thái một chút cũng không nhìn Mạnh di nương, cũng không có ý muốn nói chuyện với nàng. Rất hiển nhiên, trong lòng Khương lão thái thái không thích Mạnh di nương. Chỉ sợ cũng cảm thấy, Mạnh di nương là một thiếp thất, đâu có tư cách gì nói chuyện với nàng?
Mạnh di nương trong lòng minh bạch, âm thầm cắn chặt môi.
Trên mặt Khương Thiên Hữu lúc này đều là xấu hổ.
Hắn biết Khương lão thái thái nói lời này rất đúng, nhìn Khương Thanh Ngọc một chút, trong mắt đều là trách cứ cùng không đồng ý.
Trước kia chỉ cảm thấy nữ nhi này tính tình hoạt bát, bộ dáng xinh xắn. Cho dù ngẫu nhiên ngang ngược một chút, nhưng nghĩ nàng là nữ nhi của hắn, kim tôn ngọc quý lớn lên, tính tình ngang ngược chút cũng là nên. Cho nên chẳng những không ngăn cản, mà ngược lại còn cảm thấy rất tốt. Bây giờ nghĩ lại, chính mình không phải là trợ Trụ vi ngược (1)?
(1) Trợ Trụ vi ngược: Đời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân độc ác, cụm này hiểu là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, hung bạo. Nên dùng cụm này để chỉ người giúp người khác làm những việc ác, việc sai trái.
Trên mặt có ý xấu hổ hướng Khương lão thái thái nói: "Là nhi tử suy nghĩ không chu đáo. Mời mẫu thân trách phạt."
Câu nói này chính là thật tâm thật ý.
Thần sắc trên mặt Khương lão thái thái lúc này mới hòa hoãn một chút
Khương Thanh Uyển biết, lão thái thái càng bị người khác ép, tính tình ngược lại sẽ nóng giận hơn, trách phạt cũng hung ác hơn. Nhưng chỉ cần chủ động nhận sai, thuận tính tình của nàng, để nàng cao hứng, trách phạt ngược lại sẽ nhẹ đi một chút.
Rất hiển nhiên, hiện tại trong lòng lão thái thái đã buông lỏng, chí ít không còn tức giận như vừa rồi.
Nàng liền nhẹ nhàng đi tới, đưa tay nâng tách trà, hai tay đưa qua, dùng lời nhỏ nhẹ nói ra: "Tổ mẫu không nên tức giận. Trước tiên uống ngụm trà, làm ngọt giọng."
Một mặt gọi tiểu nha hoàn bên cạnh đưa cây quạt trong qua, nhẹ nhàng cho quạt cho lão thái thái.
Chắc là sắp mưa to. Bên ngoài bầu trời âm u, không khí có chút nóng bức. Lão thái thái vừa mới bực tức, phiền não trong lòng như vậy, tự nhiên sẽ càng cảm thấy nóng.
Theo cây quạt vung khẽ, gió mát từ từ đến, Khương lão thái thái cảm thấy dễ chịu đi không ít. Liền quay đầu tán thưởng nhìn Khương Thanh Uyển một chút, lại cúi đầu uống một ngụm trong chén trà.
Là trà mao phong thượng hạng, hương vị rất nhạt, thích hợp nhất uống vào mùa hạ như bây giờ.
Trong lòng đối với người cháu gái này thật là càng ngày càng thích, cảm thấy nàng làm chuyện gì đều ổn trọng thoả đáng. Còn rất quan tâm, cẩn thận tận tâm quan tâm nàng.
Nộ khí tiêu tán không ít, lúc này mới quay đầu nhìn ba người đang quỳ trước mặt.
Về phần Khương Thiên Hữu. Đến cùng cũng là nhi tử do chính mình sinh ra, tự nhiên không nỡ thật sự mà trách phạt hắn. Nói hắn hai câu, để hắn về sau không thể thiên vị sự kiêu căng của nữ nhi, sau đó liền thôi.
Khương Thiên Hữu tạ ơn, đứng sang một bên.
Khương lão thái thái quay đầu nhìn Mạnh di nương, ánh mắt hơi trầm xuống.
/100
|