Nam Cung Tự để mũi tên trong tay xuống, lạnh nhạt xoay người đi vào trong lều, lông mày nhăn nhẹ, tầm mắt rơi vào sắc mặt xám trắng của Đại công chúa, đáy mắt thoáng qua tia độc ác, ý cười trên khóe môi sâu hơn mấy phần, toàn thân tỏa ra sát khí lẫm liệt hiện ngay trên ánh mắt: vì ai một đời ngông cuồng.
Đại công chúa, muốn ta chết? Ha ha, vậy thì ta đưa ngươi lên đường trước.
Đường Uyên Tự nhìn ánh mắt của Nam Cung Tự, trừ không dám tin bên ngoài không biểu hiện gì hết, vẻ mặt ý vị không rõ ràng, Nàng thắng!
Nàng vốn không biết bắn cung, làm sao hôm nay lợi hại như vậy, nhất định là có người bên trong động tay động chân, Bổn cung không phục! Đại công chúa thế nào cũng không tin Nam Cung Ngọc 【 Nam Cung Tự 】 bắn được cung tên, nghĩ thầm nhất định là nàng giở trò gì.
Nam Cung Tự không giận mà cười, nụ cười mê người, vẫn không khỏi làm Đại công chúa bỡ ngỡ, nghĩ ăn vạ đúng không! Không có việc gì, ánh mắt của mọi người đều đã nhìn thấy mọi chuyện, dđànlêquýđônĐại công chúa nói những lời này sẽ làm cho nhiều người tức giận đấy, mọi người ở đây đều nhìn hết tất cả quá trình, chẳng lẽ bọn họ nhìn lầm? Giấy trắng mực đen trên giấy viết rất rõ ràng, người thua mặc cho đối phương xử trí, hơn nữa Hoàng thượng cùng nhiều người ở đây làm chứng, chẳng lẽ Đại công chúa muốn kháng cự hay sao?
Nàng nói xong những câu có lý, mọi người không hẹn mà cùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nam Cung Tự từng bước từng bước ép sát Đại công chúa, nhìn mỗi bước đi đều rất nhẹ nhàng, như muốn giẫm lên trái tim của Đại công chúa, đè ép nhịp tim, trái tim của nàng ta giống như có ai bóp chặt, không thở nổi.
Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì. . . . . .
Ánh mắt trong suốt hiện lên nụ cười nồng đậm, ánh mắt như thanh đao như muốn xuyên qua đáy lòng công chúa, để cho nàng bỡ ngỡ, không khỏi lui về phía sau.
Nam Cung Tự dừng lại bước chân, lười biếng ngồi ở trên ghế bên cạnh Tà U Vương, hướng về phía Mộ Thiên Vấn nhạt giọng nói: Cho ta mượn tay giết nàng, Bổn cung sợ bẩn tay. Nói xong nhìn về phía Hiên Viên Dật, mỉm cười cười yếu ớt nói: Vương Gia, chúng ta đi thôi!
Trong mắt Hiên Viên Dật mang theo ý cười, môi mỏng lạnh nhạt nói: Được!
Khi hai người xoay người hướng bên ngoài lều đi ra thì sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai thê thảm của Đại công chúa, nhất thời máu đỏ tươi văng khắp nơi, máu phun ra làm cho các vị Hoàng tử và Công chúa hai bên đều hoang mang lo sợ, sắc mặt của vị
Đại công chúa, muốn ta chết? Ha ha, vậy thì ta đưa ngươi lên đường trước.
Đường Uyên Tự nhìn ánh mắt của Nam Cung Tự, trừ không dám tin bên ngoài không biểu hiện gì hết, vẻ mặt ý vị không rõ ràng, Nàng thắng!
Nàng vốn không biết bắn cung, làm sao hôm nay lợi hại như vậy, nhất định là có người bên trong động tay động chân, Bổn cung không phục! Đại công chúa thế nào cũng không tin Nam Cung Ngọc 【 Nam Cung Tự 】 bắn được cung tên, nghĩ thầm nhất định là nàng giở trò gì.
Nam Cung Tự không giận mà cười, nụ cười mê người, vẫn không khỏi làm Đại công chúa bỡ ngỡ, nghĩ ăn vạ đúng không! Không có việc gì, ánh mắt của mọi người đều đã nhìn thấy mọi chuyện, dđànlêquýđônĐại công chúa nói những lời này sẽ làm cho nhiều người tức giận đấy, mọi người ở đây đều nhìn hết tất cả quá trình, chẳng lẽ bọn họ nhìn lầm? Giấy trắng mực đen trên giấy viết rất rõ ràng, người thua mặc cho đối phương xử trí, hơn nữa Hoàng thượng cùng nhiều người ở đây làm chứng, chẳng lẽ Đại công chúa muốn kháng cự hay sao?
Nàng nói xong những câu có lý, mọi người không hẹn mà cùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nam Cung Tự từng bước từng bước ép sát Đại công chúa, nhìn mỗi bước đi đều rất nhẹ nhàng, như muốn giẫm lên trái tim của Đại công chúa, đè ép nhịp tim, trái tim của nàng ta giống như có ai bóp chặt, không thở nổi.
Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì. . . . . .
Ánh mắt trong suốt hiện lên nụ cười nồng đậm, ánh mắt như thanh đao như muốn xuyên qua đáy lòng công chúa, để cho nàng bỡ ngỡ, không khỏi lui về phía sau.
Nam Cung Tự dừng lại bước chân, lười biếng ngồi ở trên ghế bên cạnh Tà U Vương, hướng về phía Mộ Thiên Vấn nhạt giọng nói: Cho ta mượn tay giết nàng, Bổn cung sợ bẩn tay. Nói xong nhìn về phía Hiên Viên Dật, mỉm cười cười yếu ớt nói: Vương Gia, chúng ta đi thôi!
Trong mắt Hiên Viên Dật mang theo ý cười, môi mỏng lạnh nhạt nói: Được!
Khi hai người xoay người hướng bên ngoài lều đi ra thì sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai thê thảm của Đại công chúa, nhất thời máu đỏ tươi văng khắp nơi, máu phun ra làm cho các vị Hoàng tử và Công chúa hai bên đều hoang mang lo sợ, sắc mặt của vị
/88
|