Khu vực Thanh Cốc ở phía Tây Nam là địa phương non xanh nước biếc, Huyện Thanh Cốc nằm cách đó không xa trong núi lớn, ngọn núi gọi là ‘ Thiên Tử Sơn ’, có một tòa đạo quan, được đặt tên là Võ Đang, là do Thái tổ hoàng đế Đường Tông xây dựng.
Võ Đang là do người võ lâm dưới triều nhà Tần kính ngưỡng Huyền Dịch đạo trưởng mà thành lập nên, hiện nay đã có hơn ba trăm năm lịch sử, được đặt ở giữa sườn núi Thiên Tử Sơn.
Ánh tà dương màu đỏ sẫm từ phía tây chiếu vào ngọn núi, bầu trời xanh thăm thẳm cùng với khối đám mây màu trắng đang di chuyển, ánh nắng chiều chiếu rọi trên ngọn núi hiện ra màu đỏ tươi, bao phủ tất cả trên ngọn núi.
Xe ngựa đi lên ngọn núi cao chót vót, càng lên đi càng chậm, đến núi Võ Đang, sắc trời đã gần đến tối.
Trên núi cách đó không xa truyền đến tiếng trống, âm thanh vang vọng trong sơn cốc.
Nam Cung Tự vén màn cửa sổ lên, trước mặt chính là mùi hương của Hoa Huệ Lan, tầm mắt nhìn Hoa Huệ Lan cùng Hoa Mai vàng nở đầy trên núi, trong mắt nàng hiện lên một chút ánh sáng nhu hòa lộng lẫy, giống như đánh hơi mùi vị được về nhà.
Rất nhanh xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Hổ Phách nhấc màn xe lên nhìn về phía Nam Cung Tự nói: Vương phi, đã đến. diendanlequydon
Nam Cung Tự nhảy xuống xe ngựa, đập vào mi mắt là một cầu thang dài không thấy đuôi, không khỏi làm nàng nhớ tới tiểu sư đệ ban đầu vì lên núi bái sư học nghệ, từ nơi cầu thang này quỳ đến trước cửa đạo quan, sư phụ mềm lòng mới chấp nhận tiểu sư đệ này.
Như Nguyệt nhìn trong ánh mắt của Nam Cung Tự hiện lên tia cười dịu dàng, khẽ sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy mình nhìn lầm đến hoa mắt rồi hay không, tuy nói Vương phi mặt thường mỉm cười, thế nhưng loại cười này làm cho người ta rùng mình, thậm chí là làm người ta sợ hãi. Vậy mà trong ánh mắt của Vương phi hiện lên tia cười dịu dàng,là như thế xinh đẹp, tự nhiên.
Vương phi, ngài thế nào rồi ?
Nam Cung Tự hoàn hồn , lắc đầu cười nói: Không có gì. Nam Cung Tự không nói gì nữa, nâng quần dài lên từng bước một hướng cửa môn đi tới.
Đến đỉnh núi, cả người nàng thiếu chút nữa ngã về phía sau, cũng may Như Nguyệt cùng Hổ Phách kịp thời đỡ.
Khuôn mặt bé nhỏ của nàng vì mệt mỏi nên đỏ bừng, ngồi một bên trên băng đá, điều chỉnh hô hấp một cái.
Như Nguyệt từ trong cái bọc lấy ra bình nước đưa cho Nam Cung Tự, không khỏi ân cần nói: Vương phi, ngài không có sao chứ?
Có thể không có chuyện gì sao? Bây giờ nàng yếu đuối đến đi bộ cũng làm nàng thấy khó chịu, trong lòng đè nén xuống cái loại muốn hấp thu tinh khí **, nhưng là nàng vẫn cố nén.
Nhị Sư Tỷ? Từ nơi không xa truyền đến một giọng nói non nớt.
Nam Cung Tự ngẩng đầu theo nguồn âm thanh nhìn tới, chỉ thấy cửa đạo quan có một vị thiếu niên đang đứng, số tuổi ước chừng mười ba tuổi, người mặc một cẩm bào tuyết bạch sắc bó sát người, hông áo treo một ngọc bội màu xanh lam, gương mặt anh tuấn mang theo vài phần ngây thơ, có mấy phần đáng yêu.
Trong trí nhớ của Nam Cung Tự hắn chính là người quỳ lết lên núi tiểu sư đệ Mạc Sầu.
Mạc Sầu vừa nhìn thấy người đó đúng là Nhị Sư Tỷ Nam Cung Tự của hắn, cặp mắt màu đen hiện lên một tầng nước mắt, bỏ cây chổi trong tay xuống, hướng về phía Nam Cung Tự mà chạy, ôm Nam Cung Tự thật chặt vào trong ngực của mình, nức nở nói: Nhị Sư Tỷ, thật sự là người, đệ không có nằm mơ chứ?
Hắn rất kích động, rất kích động, cho là Nam Cung Tự một đi sẽ không trở lại.
Rất nhiều sư huynh sư tỷ ở bên trong, Nam Cung Tự là người không ghét bỏ hắn, trừ sư phụ, nàng là người thứ hai đối với hắn tốt nhất. diendanlequydon
Hổ Phách ở một bên nhìn thấy một màn này, đáy mắt nhất thời thông suốt, kêu một tiếng, từ trên eo lấy ra bảo kiếm để ngang hông của Mạc Sầu, lạnh lùng nói: Cách xa Vương phi ra một chút!
Gương mặt non nớt của Mạc Sầu lộ ra tất cả uất ức, ánh mắt uất ức nhưng khi nhìn Hổ Phách lại là lạnh lẽo, ai oán nói: Vị tỷ tỷ này rất chướng mắt ! Nói xong, ngón trỏ thon dài kẹp mũi kiếm, tay không bẻ gãy mũi kiếm, phóng lưỡi dao nhanh chóng trên cổ Hổ Phách.
Cả người Hổ Phách cứng ngắc, không ngờ nàng chịu không nổi một chiêu của thiếu niên tay không bẻ gãy mũi kiếm này, nội lực chắc hẳn đã luyện đến chin phần mười, không ngờ Võ Đang thật là
Võ Đang là do người võ lâm dưới triều nhà Tần kính ngưỡng Huyền Dịch đạo trưởng mà thành lập nên, hiện nay đã có hơn ba trăm năm lịch sử, được đặt ở giữa sườn núi Thiên Tử Sơn.
Ánh tà dương màu đỏ sẫm từ phía tây chiếu vào ngọn núi, bầu trời xanh thăm thẳm cùng với khối đám mây màu trắng đang di chuyển, ánh nắng chiều chiếu rọi trên ngọn núi hiện ra màu đỏ tươi, bao phủ tất cả trên ngọn núi.
Xe ngựa đi lên ngọn núi cao chót vót, càng lên đi càng chậm, đến núi Võ Đang, sắc trời đã gần đến tối.
Trên núi cách đó không xa truyền đến tiếng trống, âm thanh vang vọng trong sơn cốc.
Nam Cung Tự vén màn cửa sổ lên, trước mặt chính là mùi hương của Hoa Huệ Lan, tầm mắt nhìn Hoa Huệ Lan cùng Hoa Mai vàng nở đầy trên núi, trong mắt nàng hiện lên một chút ánh sáng nhu hòa lộng lẫy, giống như đánh hơi mùi vị được về nhà.
Rất nhanh xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Hổ Phách nhấc màn xe lên nhìn về phía Nam Cung Tự nói: Vương phi, đã đến. diendanlequydon
Nam Cung Tự nhảy xuống xe ngựa, đập vào mi mắt là một cầu thang dài không thấy đuôi, không khỏi làm nàng nhớ tới tiểu sư đệ ban đầu vì lên núi bái sư học nghệ, từ nơi cầu thang này quỳ đến trước cửa đạo quan, sư phụ mềm lòng mới chấp nhận tiểu sư đệ này.
Như Nguyệt nhìn trong ánh mắt của Nam Cung Tự hiện lên tia cười dịu dàng, khẽ sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy mình nhìn lầm đến hoa mắt rồi hay không, tuy nói Vương phi mặt thường mỉm cười, thế nhưng loại cười này làm cho người ta rùng mình, thậm chí là làm người ta sợ hãi. Vậy mà trong ánh mắt của Vương phi hiện lên tia cười dịu dàng,là như thế xinh đẹp, tự nhiên.
Vương phi, ngài thế nào rồi ?
Nam Cung Tự hoàn hồn , lắc đầu cười nói: Không có gì. Nam Cung Tự không nói gì nữa, nâng quần dài lên từng bước một hướng cửa môn đi tới.
Đến đỉnh núi, cả người nàng thiếu chút nữa ngã về phía sau, cũng may Như Nguyệt cùng Hổ Phách kịp thời đỡ.
Khuôn mặt bé nhỏ của nàng vì mệt mỏi nên đỏ bừng, ngồi một bên trên băng đá, điều chỉnh hô hấp một cái.
Như Nguyệt từ trong cái bọc lấy ra bình nước đưa cho Nam Cung Tự, không khỏi ân cần nói: Vương phi, ngài không có sao chứ?
Có thể không có chuyện gì sao? Bây giờ nàng yếu đuối đến đi bộ cũng làm nàng thấy khó chịu, trong lòng đè nén xuống cái loại muốn hấp thu tinh khí **, nhưng là nàng vẫn cố nén.
Nhị Sư Tỷ? Từ nơi không xa truyền đến một giọng nói non nớt.
Nam Cung Tự ngẩng đầu theo nguồn âm thanh nhìn tới, chỉ thấy cửa đạo quan có một vị thiếu niên đang đứng, số tuổi ước chừng mười ba tuổi, người mặc một cẩm bào tuyết bạch sắc bó sát người, hông áo treo một ngọc bội màu xanh lam, gương mặt anh tuấn mang theo vài phần ngây thơ, có mấy phần đáng yêu.
Trong trí nhớ của Nam Cung Tự hắn chính là người quỳ lết lên núi tiểu sư đệ Mạc Sầu.
Mạc Sầu vừa nhìn thấy người đó đúng là Nhị Sư Tỷ Nam Cung Tự của hắn, cặp mắt màu đen hiện lên một tầng nước mắt, bỏ cây chổi trong tay xuống, hướng về phía Nam Cung Tự mà chạy, ôm Nam Cung Tự thật chặt vào trong ngực của mình, nức nở nói: Nhị Sư Tỷ, thật sự là người, đệ không có nằm mơ chứ?
Hắn rất kích động, rất kích động, cho là Nam Cung Tự một đi sẽ không trở lại.
Rất nhiều sư huynh sư tỷ ở bên trong, Nam Cung Tự là người không ghét bỏ hắn, trừ sư phụ, nàng là người thứ hai đối với hắn tốt nhất. diendanlequydon
Hổ Phách ở một bên nhìn thấy một màn này, đáy mắt nhất thời thông suốt, kêu một tiếng, từ trên eo lấy ra bảo kiếm để ngang hông của Mạc Sầu, lạnh lùng nói: Cách xa Vương phi ra một chút!
Gương mặt non nớt của Mạc Sầu lộ ra tất cả uất ức, ánh mắt uất ức nhưng khi nhìn Hổ Phách lại là lạnh lẽo, ai oán nói: Vị tỷ tỷ này rất chướng mắt ! Nói xong, ngón trỏ thon dài kẹp mũi kiếm, tay không bẻ gãy mũi kiếm, phóng lưỡi dao nhanh chóng trên cổ Hổ Phách.
Cả người Hổ Phách cứng ngắc, không ngờ nàng chịu không nổi một chiêu của thiếu niên tay không bẻ gãy mũi kiếm này, nội lực chắc hẳn đã luyện đến chin phần mười, không ngờ Võ Đang thật là
/88
|