Edit: Phong Nguyệt
Nam Cung Tự nhìn trong ánh mắt của Hiên Viên Dật có cơn sóng gợn lên rất nhỏ, nhàn nhạt nhướng mày, liếc mắt nhìn Tây Vực Vương, ánh mắt gợn sóng không ổn định, giọng nói rất bình thản nhìn hắn hỏi: Tây Vực vương nói thần y kia có thể chữa trị khỏi vết sẹo? Không lưu lại dấu vết nào? Nói thật, nàng không để ý bề ngoài như thế nào, nàng ghét gương mặt này, vô cùng ghét, nhưng là vết sẹo trên mặt này quá chướng mắt.
Có thể! Tây Vực Vương quả quyết trả lời.
Khóe miệng của Nam Cung Tự.....đọng lại nét cười, nghe hắn nói như vậy, nàng ngược lại có chút tò mò vị thần y này trong miệng Tây Vực Vương nói là người như thế nào.
Hiên Viên Dật phát hiện ánh mắt của nàng vẫn sáng như cũ nhưng không có chút rung động nào, cũng không có bất kỳ tâm tình biến hóa gì, hắn do dự, mặc dù Tây Vực Vương nói như đinh chém sắt có thể trị hết vết sẹo trên mặt nàng, nhưng hắn muốn nghe một chút suy nghĩ của nàng. Tự , ngươi nguyện ý thử một chút sao? Nói xong lấy nàng tay đặt ở trong lòng bàn tay.
Thiếp thân muốn học hỏi y thuật của vị thần y kia. Nam Cung Tự khẽ gật đầu, bày tỏ nàng đồng ý.diendanlequydon
Tây Vực Vương thấy thế, hướng về phía thị vệ trầm ngâm nói: Truyền Ngự Thần y vào cung ——
Hồi lâu, thị vệ dẫn nam tử trung niên mặc y phục kỳ lạ từ ngoài điện đi vào.
Ngự Đạt tham kiến Đại Vương, Ngô Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Ngự Thần y đi vào trong cung điện, hướng về phía trên vương vị Tây Vực Vương hành lễ, tay phải cung kính để ở trước ngực.
Tây Vực Vương hài lòng gật đầu một cái, vội vàng giơ tay lên nói: Ngự Thần y mau mau đứng lên, không cần đa lễ.
Tạ Đại Vương! Ngự Thần y chậm rãi duỗi thẳng eo, mở miệng gọn gàng dứt khoát hỏi, Không biết Đại Vương triệu kiến vi thần vì chuyện gì?
Tây Vực Vương hướng về phía Ngự Thần y chỉ hướng Hiên Viên Dật nói: Ngự Thần y, vị này là Tà U Vương của Đại Đường. Dừng một chút, chỉ về hướng Nam Cung Tự nói: Vị này là Tà Vương phi! Làm một giới thiệu đơn giản, ánh mắt chăm chú nhìn Ngự Thần y, Ngự Thần y, Bổn vương hôm nay triệu kiến ngươi, là hy vọng ngươi có thể chữa trị vết sẹo trên mặt của Tà Vương phi.
Gặp qua Tà U Vương, Tà Vương phi! Ngự Thần y tiến lên cúi người nói, nâng mí mắt, tầm mắt thật sâu rơi vào trên người của Nam Cung Tự, sững sờ, một đôi mắt sắc bén thâm sâu, nếu người sở hữu đôi mắt này, chắc là mỹ nhân tuyệt sắc. Hắn có chút không thể chờ đợi muốn nhìn rõ dung nhan của nàng, Chẳng biết Tà Vương phi có thể tháo cái khăn che mặt xuống hay không?
Nam Cung Tự khẽ gật đầu, không chút nào kiêng kỵ ở trước mặt mọi người chậm rãi lấy cái khăn che mặt xuống.
Không khí vào giờ khắc này từng điểm từng điểm đọng lại, người ngồi ở bên trái sững sờ nhìn xem là dung nhan tuyệt sắc, nhưng lúc nàng quay mặt qua thì má phải có vết sẹo mang dung nhan tuyệt sắc che đậy kín, mọi người trong lòng không khỏi một hồi thở dài.
Hiên Viên Dật nhìn ánh mắt mọi người tụ tập trên mặt của Nam Cung Tự, trong lòng đột nhiên không thoải mái, cảm giác thứ gì đó của mình bị người ta nhòm ngó. diendanlequydon
Ánh mắt của Ngự Thần y nhìn trên gương mặt của nàng, chân mày không khỏi nhướng lên, mặc dù vết thương cực nhỏ nhưng lại rất sâu, cơ hồ chiếm cứ nửa mặt, muốn hoàn toàn chữa khỏi, không thể nghi ngờ là đưa ra một vấn đề khó khăn.
Ngự Thần y! Ánh mắt của Hiên Viên Dật nhìn vẻ mặt khó xử của Ngự Thần y, đuôi lông mày nhíu nhẹ, Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt của nàng, ngươi muốn cái gì, chỉ cần Bổn vương có thể làm được, chắc chắn thỏa mãn ngươi. Nếu không thể chữa khỏi. . . . . . . Trong mắt hắn từ từ âm u.
Ngự Thần y hoàn hồn, nhìn việc Tây Vực Vương giao phó thật giống như mang tất cả sự sống còn của Tây Vực đều ký thác vào trên người của hắn, hắn thoải mái hiểu ý, chắc là Tây Vực Vương chịu uy hiếp của Tà U Vương, xem ra cũng chỉ có ở trên người nàng đánh cuộc một lần rồi.
Hắn không do dự, hướng về phía Nam Cung Tự nói: Xin Tà Vương phi theo vi thần đến hậu điện .
Nam Cung Tự liếc mắt nhìn Hiên Viên Dật, khẽ hướng Ngự Thần y nhẹ gật đầu, lạnh nhạt đứng lên nói: Làm phiền Ngự Thần y.
Vương phi nói quá lời, vi thần nhất định tận tâm tận lực. Ngự Thần y hướng về phía Nam Cung Tự chỉ hướng ngoài điện, ý bảo nói: Vương phi mời tới bên này.
Dưới sự hướng dẫn của Ngự
Nam Cung Tự nhìn trong ánh mắt của Hiên Viên Dật có cơn sóng gợn lên rất nhỏ, nhàn nhạt nhướng mày, liếc mắt nhìn Tây Vực Vương, ánh mắt gợn sóng không ổn định, giọng nói rất bình thản nhìn hắn hỏi: Tây Vực vương nói thần y kia có thể chữa trị khỏi vết sẹo? Không lưu lại dấu vết nào? Nói thật, nàng không để ý bề ngoài như thế nào, nàng ghét gương mặt này, vô cùng ghét, nhưng là vết sẹo trên mặt này quá chướng mắt.
Có thể! Tây Vực Vương quả quyết trả lời.
Khóe miệng của Nam Cung Tự.....đọng lại nét cười, nghe hắn nói như vậy, nàng ngược lại có chút tò mò vị thần y này trong miệng Tây Vực Vương nói là người như thế nào.
Hiên Viên Dật phát hiện ánh mắt của nàng vẫn sáng như cũ nhưng không có chút rung động nào, cũng không có bất kỳ tâm tình biến hóa gì, hắn do dự, mặc dù Tây Vực Vương nói như đinh chém sắt có thể trị hết vết sẹo trên mặt nàng, nhưng hắn muốn nghe một chút suy nghĩ của nàng. Tự , ngươi nguyện ý thử một chút sao? Nói xong lấy nàng tay đặt ở trong lòng bàn tay.
Thiếp thân muốn học hỏi y thuật của vị thần y kia. Nam Cung Tự khẽ gật đầu, bày tỏ nàng đồng ý.diendanlequydon
Tây Vực Vương thấy thế, hướng về phía thị vệ trầm ngâm nói: Truyền Ngự Thần y vào cung ——
Hồi lâu, thị vệ dẫn nam tử trung niên mặc y phục kỳ lạ từ ngoài điện đi vào.
Ngự Đạt tham kiến Đại Vương, Ngô Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Ngự Thần y đi vào trong cung điện, hướng về phía trên vương vị Tây Vực Vương hành lễ, tay phải cung kính để ở trước ngực.
Tây Vực Vương hài lòng gật đầu một cái, vội vàng giơ tay lên nói: Ngự Thần y mau mau đứng lên, không cần đa lễ.
Tạ Đại Vương! Ngự Thần y chậm rãi duỗi thẳng eo, mở miệng gọn gàng dứt khoát hỏi, Không biết Đại Vương triệu kiến vi thần vì chuyện gì?
Tây Vực Vương hướng về phía Ngự Thần y chỉ hướng Hiên Viên Dật nói: Ngự Thần y, vị này là Tà U Vương của Đại Đường. Dừng một chút, chỉ về hướng Nam Cung Tự nói: Vị này là Tà Vương phi! Làm một giới thiệu đơn giản, ánh mắt chăm chú nhìn Ngự Thần y, Ngự Thần y, Bổn vương hôm nay triệu kiến ngươi, là hy vọng ngươi có thể chữa trị vết sẹo trên mặt của Tà Vương phi.
Gặp qua Tà U Vương, Tà Vương phi! Ngự Thần y tiến lên cúi người nói, nâng mí mắt, tầm mắt thật sâu rơi vào trên người của Nam Cung Tự, sững sờ, một đôi mắt sắc bén thâm sâu, nếu người sở hữu đôi mắt này, chắc là mỹ nhân tuyệt sắc. Hắn có chút không thể chờ đợi muốn nhìn rõ dung nhan của nàng, Chẳng biết Tà Vương phi có thể tháo cái khăn che mặt xuống hay không?
Nam Cung Tự khẽ gật đầu, không chút nào kiêng kỵ ở trước mặt mọi người chậm rãi lấy cái khăn che mặt xuống.
Không khí vào giờ khắc này từng điểm từng điểm đọng lại, người ngồi ở bên trái sững sờ nhìn xem là dung nhan tuyệt sắc, nhưng lúc nàng quay mặt qua thì má phải có vết sẹo mang dung nhan tuyệt sắc che đậy kín, mọi người trong lòng không khỏi một hồi thở dài.
Hiên Viên Dật nhìn ánh mắt mọi người tụ tập trên mặt của Nam Cung Tự, trong lòng đột nhiên không thoải mái, cảm giác thứ gì đó của mình bị người ta nhòm ngó. diendanlequydon
Ánh mắt của Ngự Thần y nhìn trên gương mặt của nàng, chân mày không khỏi nhướng lên, mặc dù vết thương cực nhỏ nhưng lại rất sâu, cơ hồ chiếm cứ nửa mặt, muốn hoàn toàn chữa khỏi, không thể nghi ngờ là đưa ra một vấn đề khó khăn.
Ngự Thần y! Ánh mắt của Hiên Viên Dật nhìn vẻ mặt khó xử của Ngự Thần y, đuôi lông mày nhíu nhẹ, Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt của nàng, ngươi muốn cái gì, chỉ cần Bổn vương có thể làm được, chắc chắn thỏa mãn ngươi. Nếu không thể chữa khỏi. . . . . . . Trong mắt hắn từ từ âm u.
Ngự Thần y hoàn hồn, nhìn việc Tây Vực Vương giao phó thật giống như mang tất cả sự sống còn của Tây Vực đều ký thác vào trên người của hắn, hắn thoải mái hiểu ý, chắc là Tây Vực Vương chịu uy hiếp của Tà U Vương, xem ra cũng chỉ có ở trên người nàng đánh cuộc một lần rồi.
Hắn không do dự, hướng về phía Nam Cung Tự nói: Xin Tà Vương phi theo vi thần đến hậu điện .
Nam Cung Tự liếc mắt nhìn Hiên Viên Dật, khẽ hướng Ngự Thần y nhẹ gật đầu, lạnh nhạt đứng lên nói: Làm phiền Ngự Thần y.
Vương phi nói quá lời, vi thần nhất định tận tâm tận lực. Ngự Thần y hướng về phía Nam Cung Tự chỉ hướng ngoài điện, ý bảo nói: Vương phi mời tới bên này.
Dưới sự hướng dẫn của Ngự
/88
|