Sống lưng của Hiên Viên Dật cứng đờ, thời gian giống như trong nháy mắt ngưng lại.
Ánh mắt của hắn sững sờ nhìn người đang nằm ở trên giường, chỉ thấy tóc dài đen nhánh như mực rủ xuống trên vai, bao lấy thân thể mềm mại gầy yếu, ánh nến lóng lánh, gương mặt xinh đẹp như quả đào, cái đẹp kia làm người khác phải nghẹt thở, nhất là cặp mắt, đen như mực ngọc, như hồ nước trong suốt động lòng người, lại sạch sẽ không mang theo nửa điểm bụi bặm, như nai con giống như một dạng điềm đạm đáng yêu nhìn tới hắn.
Hiên Viên Dật buông lỏng xiêm áo của Quỷ y, cánh tay thon dài thật chặt ôm nàng vào trong ngực, gương mặt tuấn mỹ lộ ra mừng rỡ như điên, bàn tay nhẹ đỡ sau đầu của nàng, Tự, nàng rốt cuộc đã tỉnh. Hắn tưởng rằng nàng không tỉnh lại được nữa.
Nam Cung Tự nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, lại nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ ngẩn ngơ khác thường của hắn.
Đôi tay lạnh lẽo của nàng thận trọng ôm gương mặt ngẩn ngơ của Hiên Viên Dật, chớp chớp con mắt, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạng, Tự Tự thích Dật, thích, vô cùng thích!
Thích, thích người này vô cùng.
Hắn là của nàng, ai cũng không thể thích hắn.
Một cơn gió lạnh từ từ thổi qua, lướt nhẹ qua tóc trên trán của hắn, ánh mắt hiện ra khó có thể che giấu sự khiếp sợ, lông mi khẽ run, nàng nói. . . . . . Nàng thích hắn.
Hắn không nghe lầm chứ? Vì sao hắn lại không vui, cảm thấy nàng hình như biến thành một người khác, trở nên ngốc nghếch.
Ánh mắt của Hiên Viên Dật trầm một cái, đôi tay bắt được bả vai của nàng, kích động mà lung lay hai cái nói: Tự, nàng làm sao vậy? Nàng rốt cuộc bị làm sao?
Khi ánh mắt đen như mực đến gần, ánh mắt của Nam Cung Tự giống như nai con hoảng sợ, cau mày, uất ức nói: Đau, rất đau!
Động tác trong tay của Hiên Viên Dật hơi chậm lại, lúc này mới phát hiện ra mình bóp đau nàng, vội vàng buông lỏng tay ra, nhìn nàng mím môi, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, giống như
Ánh mắt của hắn sững sờ nhìn người đang nằm ở trên giường, chỉ thấy tóc dài đen nhánh như mực rủ xuống trên vai, bao lấy thân thể mềm mại gầy yếu, ánh nến lóng lánh, gương mặt xinh đẹp như quả đào, cái đẹp kia làm người khác phải nghẹt thở, nhất là cặp mắt, đen như mực ngọc, như hồ nước trong suốt động lòng người, lại sạch sẽ không mang theo nửa điểm bụi bặm, như nai con giống như một dạng điềm đạm đáng yêu nhìn tới hắn.
Hiên Viên Dật buông lỏng xiêm áo của Quỷ y, cánh tay thon dài thật chặt ôm nàng vào trong ngực, gương mặt tuấn mỹ lộ ra mừng rỡ như điên, bàn tay nhẹ đỡ sau đầu của nàng, Tự, nàng rốt cuộc đã tỉnh. Hắn tưởng rằng nàng không tỉnh lại được nữa.
Nam Cung Tự nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, lại nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ ngẩn ngơ khác thường của hắn.
Đôi tay lạnh lẽo của nàng thận trọng ôm gương mặt ngẩn ngơ của Hiên Viên Dật, chớp chớp con mắt, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạng, Tự Tự thích Dật, thích, vô cùng thích!
Thích, thích người này vô cùng.
Hắn là của nàng, ai cũng không thể thích hắn.
Một cơn gió lạnh từ từ thổi qua, lướt nhẹ qua tóc trên trán của hắn, ánh mắt hiện ra khó có thể che giấu sự khiếp sợ, lông mi khẽ run, nàng nói. . . . . . Nàng thích hắn.
Hắn không nghe lầm chứ? Vì sao hắn lại không vui, cảm thấy nàng hình như biến thành một người khác, trở nên ngốc nghếch.
Ánh mắt của Hiên Viên Dật trầm một cái, đôi tay bắt được bả vai của nàng, kích động mà lung lay hai cái nói: Tự, nàng làm sao vậy? Nàng rốt cuộc bị làm sao?
Khi ánh mắt đen như mực đến gần, ánh mắt của Nam Cung Tự giống như nai con hoảng sợ, cau mày, uất ức nói: Đau, rất đau!
Động tác trong tay của Hiên Viên Dật hơi chậm lại, lúc này mới phát hiện ra mình bóp đau nàng, vội vàng buông lỏng tay ra, nhìn nàng mím môi, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, giống như
/88
|