Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 54 - Chương 53

/88


Edit: Phong Nguyệt

Giọt mưa lớn như hạt đậu từ trên bầu trời rơi xuống, mưa xối xả, rất nhanh cả trời đất đều lâm vào một mảnh mông lung.

Nam Cung Tự đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mưa phùn mịt mù, trong mắt xẹt qua tia u ám, không người nào thấy được.

Buông ta ra, buông ta ra —— Đột nhiên từ trên hành lang truyền đến tiếng hét của Nam Cung Ngọc.

Chỉ thấy Như Nguyệt khiêng Nam Cung Ngọc bị điểm huyệt đạo đi vào, không chút nào thương hương tiếc ngọc ném nàng trên mặt đất, liếc nhìn bóng lưng của Nam Cung Tự, nhỏ giọng nói: Vương phi, người đã mang tới.

Tiểu Nguyệt Nguyệt, kế tiếp Tự Tự nên làm như thế nào đây? Trong nháy mắt Nam Cung Tự xoay người mấy cái, giọng nói xen lẫn nghi ngờ.

Như Nguyệt hiểu ý, nhếch miệng lên một chút ý cười, từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ, tay cầm lấy chủy thủ mang lên, Hồi Vương phi, kế tiếp ngài nên hủy dung nhan.

Nam Cung Tự nhíu mày, cầm lấy chủy thủ, đầu ngón tay phất qua lưỡi đao bén nhọn, chủy thủ quá mức sắc bén, ngón trỏ xước qua, miệng nàng ngậm lấy ngón trỏ, con mắt híp lại đau nói: Đau quá. . . . . . Dao găm cắn người ! Nói xong, trong nháy mắt nàng nhìn về phía Nam Cung Ngọc, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt, Không đau, Tự Tự xuống tay sẽ rất nhẹ rất nhẹ, không phải sợ!

Tròng mắt trong suốt hồn nhiên ngây thơ, ánh mắt xuyên qua đáy lòng của Nam Cung Ngọc, để cho nàng bỡ ngỡ.

Không đúng, đây không phải là ánh mắt của người ngốc nghếch nên có, nhìn như hồn nhiên ngây thơ, nhưng chỗ sâu lại lộ ra một loại phát ra từ nội tâm ý lạnh cùng sắc bén, xuyên thẳng thẩm thấu vào đáy lòng Nam Cung Ngọc.

Nam Cung Tự từng bước từng bước ép sát, nhìn như mỗi bước đều nhẹ, nhưng muốn giẫm lên trái tim của Nam Cung Ngọc, đè ép nhịp tim, để cho cả trái tim nàng giống như đột nhiên bị người khác bóp chặt lại tựa như không thở nổi.

Ngươi. . . . . . . Cái người điên này, không được qua đây, không được tới gần ta.

Nhìn mũi đao từ từ bức tới, Nam Cung Ngọc không thể động đậy người cứng ngắc ngồi trên mặt đất, trong con mắt lộ ra nồng nặc sợ hãi, đôi môi tái nhợt nhịn không được run rẩy.

Nam Cung Tự chậm rãi ngồi xổm xuống, tay phải cầm cằm của nàng, nâng khuôn mặt tái nhợt lên, tròng mắt nàng híp lại, tay trái cầm chủy thủ để ở trên má của Nam Cung Ngọc, môi đỏ mọng của nàng mím chặt thành một đường thẳng, đột nhiên có chút không vui nâng quai hàm lên nói: Tự Tự ghét gương mặt này, vô cùng ghét. diendanlequydon

Lúc đó, Nam Cung Ngọc nhất thời giống như uống máu gà, mắt cũng sáng lên, gào thét mãnh liệt: Nam Cung Tự! Cái người hạ tiện này, ngươi chỉ qua là thế thân của ta, ngươi chỉ lá cái bóng mờ dưới ánh sáng của ta mà thôi. Cha không thương, mẹ không đau, ngươi lấy cái gì so với ta? Ngươi đừng cho là có Vương Gia làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi thật coi trọng chính mình rồi đấy. Ngươi dám phá hủy mặt của ta, Tự hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lời này cực kỳ chói tai khó nghe, các nàng là tỷ muội, là sanh đôi, nhưng là một trời một vực, nàng vừa sanh ra liền bị cha mẹ ngoan tâm ôm cho Ngoại tổ mẫu nuôi dưỡng. Ở quê hương chịu khổ, mà Nam Cung Ngọc sống an nhàn sung sướng được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Cho đến khi nàng gả vào Vương phủ, những thứ này nàng đều nhớ, nhớ rất rõ ràng.

Nam Cung Tự nàng không nợ nhà Nam Cung bất kỳ vật gì, là bọn hắn thiếu nàng.

Ở trong mắt cha mẹ cũng chỉ có một mình nữ nhi là Nam Cung Ngọc, mà nàng, cái gì cũng không phải, ở trong căn nhà kia, nàng chỉ ở một ngày, tính là gì? Cái gì cũng không còn, không có ai quan tâm nàng, cha mẹ lạnh lùng vô tình, muội muội tính toán, ngay cả Ngoại tổ mẫu cũng không cần nàng.

Tự Tự không cần bọn họ thương yêu, Tự Tự chỉ cần Dật như vậy đủ rồi. Ánh mắt của Nam Cung Tự từ từ trống rỗng, môi đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng, bàn tay trắng nõn như ngọc bóp cổ của nàng ta, mũi đao trên tấm mặt ngọc xẹt qua một đạo vết thương hẹp dài.

Nàng ghét gương mặt này, vô cùng ghét.

Nam Cung Ngọc bị điểm huyệt đạo, thân thể không thể động đậy, chỉ đành mặc cho nàng ở trên mặt xẹt qua xẹt lại, khàn giọng kêu to: A a a a —— cái người điên này, mau cứu người a! Cha —— mẹ —— cứu mạng với ——

Nam Cung Tự đột nhiên dừng chủy thủ trong tay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt máu thịt be bét kia, nhíu mày một cái nói: Phải làm gì đây? Bụng của Tự Tự thật đói, thật là nhớ, thật là nhớ hút máu người ! Nói xong, ánh mắt tràn đầy đói bụng nhìn về phía mặt hoang mang




/88

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status