Edit: Phong Nguyệt
Đèn lồng treo trên hành lang theo gió chập chờn, ngoài cửa sổ mưa phùn vắt ngang(từ trái sang phải hoặc từ phải sang trái), giọt nước theo mái hiên lặng lẽ nhỏ xuống, trên mặt đất tạo thành một vòng sóng lăn tăn, giống như là thở dài đan xen vào nhau để giành lấy sự sống.
Chiếc giường làm bằng gỗ trầm hương bên cạnh có treo tấm màn quý giá, trên màn được thêu bằng sợi bạc ngọc trai hình hoa hải đường, theo gió nhẹ nhàng đong đưa.
Nam Cung Tự đang nằm trong ngực của Hiên Viên Dật ăn mứt táo cau mày ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài phòng mưa phùn mịt mù, không khí hàm chứa sự lạnh lẽo, môi đỏ mọng theo hô hấp hắc ra một ngụm sương mù mỏng, tầm mắt nhìn về phía cửa sổ thấy bóng dáng vội vã của Hổ Phách.
Một lúc lâu, chỉ nghe tiếng cửa thanh giòn vang lên, chỉ thấy Hổ Phách cau mày đi vào, cách tấm bình phong nàng khom lưng nhỏ giọng nói: Vương Gia, Trần quốc Thái Phó Trần Tử Hiên đến thăm.
Một tia gió lạnh lẽo từ cửa sổ đánh tới, thổi lên trán của Hiên Viên Dật, Nam Cung Tự ngẩng đầu, chống lại cặp mắt sáng mông lung lại che giấu giếm sát khí trong con mắt, thân hình Tự Nhi run lên.
Ở trong ấn tượng của nàng, tròng mắt của Dật rất đẹp rất dịu dàng, nhưng lúc đó cặp mắt dịu dàng màu hổ phách kia đã sớm không còn nữa, làm nàng có chút xa lạ.
Hiên Viên Dật chậm rãi để quyển sách trên tay xuống, rủ thấp tròng mắt, trong mắt chứa đựng sức sống làm Tự Nhi chìm đắm trong ấm áp. Hắn nhẹ giơ tay phải lên, nâng quai hàm cùng mái tóc rủ xuống của nàng, Tự, ta đi một lát rồi trở lại. Thấy người trong ngực khéo léo gật đầu một cái, khóe miệng hắn nhộn nhạo hiện ra nụ cười dịu dàng như nước.
Hổ phách giấu ở trong tay áo hai tay đang nắm chặt lên, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, có chút khó chịu cúi đầu, Vương Gia. . . . . .
Một khắc kia khi hắn ngẩng đầu lên, nhu tình trong mắt đã sớm không còn nữa, làm cho nàng không dám nhìn thẳng, thậm chí là sợ hãi ánh mắt sắc bén đó.
Thấy Hổ Phách cúi đầu không dám nói gì nữa, môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt thành một đường thẳng, ôm lấy Nam Cung Tự đặt ở trên giường, đưa tay phất nâng trán của nàng, in dấu hôn như chuồn chuồn lướt nước. Thân thể cao lớn đứng dậy, xoay người mang theo một cỗ sát khí nồng nặc, đi ra ngoài phòng.
Hổ Phách xoay người muốn đuổi theo thì lại phát hiện ống tay áo bị cái gì níu lại, nàng xoay người nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Tự, Vương phi, ngài thế nào rồi ?
Nam Cung Tự ăn mứt táo, miệng mơ hồ nói: Hổ Hổ, nói cho Tự Tự, Trần quốc Thái Phó là ai? Tại sao Dật phải tức giận như vậy?
Trần Tử Hiên. . . . . . .
Người này là Trần quốc Thái Phó, bề ngoài nhìn như vừa hai mươi, nhưng thật ra hắn đã sáu mươi tuổi, nghe nói mười sáu năm trước hắn bệnh nặng, không biết là ăn cái thần đan diệu dược gì, kỳ tích sống lại, hơn nữa càng lúc càng trẻ, gần như trên mặt không tìm được vết nếp nhăn theo năm tháng.
Nghe vậy, chỉ thấy ánh mắt của Hổ Phách cùng Dật rất thâm thúy, còn mang theo sắc bén cùng chế nhạo, Trần quốc Thái Phó cùng Vương Gia có thù không đội trời chung, có thể nói Hiên Viên Quốc bị diệt quốc, hơn phân nửa là do hắn ban tặng. Hôm nay Trần quốc Thái Phó lại nghênh ngang tới Vương phủ, Vương Gia có thể không tức giận sao?
Chỉ là, cùng kẻ ngốc nghếch này nói chuyện, nàng có hiểu không?
Vương phi, có một số việc không phải người nên hỏi, nô tỳ còn có việc muốn làm, trước hết cáo từ. Bỏ câu này xuống không phải là trả lời, ngay sau đó Hổ Phách liền đi ra ngoài.
Đến đại đường, ánh mắt của Hiên Viên Dật nhìn chòng chọc vào khách không mời mà đến đang ngồi ở ghế chủ vị, chỉ thấy nam tử kia có làn da rất đẹp, da thịt trắng nõn
Đèn lồng treo trên hành lang theo gió chập chờn, ngoài cửa sổ mưa phùn vắt ngang(từ trái sang phải hoặc từ phải sang trái), giọt nước theo mái hiên lặng lẽ nhỏ xuống, trên mặt đất tạo thành một vòng sóng lăn tăn, giống như là thở dài đan xen vào nhau để giành lấy sự sống.
Chiếc giường làm bằng gỗ trầm hương bên cạnh có treo tấm màn quý giá, trên màn được thêu bằng sợi bạc ngọc trai hình hoa hải đường, theo gió nhẹ nhàng đong đưa.
Nam Cung Tự đang nằm trong ngực của Hiên Viên Dật ăn mứt táo cau mày ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài phòng mưa phùn mịt mù, không khí hàm chứa sự lạnh lẽo, môi đỏ mọng theo hô hấp hắc ra một ngụm sương mù mỏng, tầm mắt nhìn về phía cửa sổ thấy bóng dáng vội vã của Hổ Phách.
Một lúc lâu, chỉ nghe tiếng cửa thanh giòn vang lên, chỉ thấy Hổ Phách cau mày đi vào, cách tấm bình phong nàng khom lưng nhỏ giọng nói: Vương Gia, Trần quốc Thái Phó Trần Tử Hiên đến thăm.
Một tia gió lạnh lẽo từ cửa sổ đánh tới, thổi lên trán của Hiên Viên Dật, Nam Cung Tự ngẩng đầu, chống lại cặp mắt sáng mông lung lại che giấu giếm sát khí trong con mắt, thân hình Tự Nhi run lên.
Ở trong ấn tượng của nàng, tròng mắt của Dật rất đẹp rất dịu dàng, nhưng lúc đó cặp mắt dịu dàng màu hổ phách kia đã sớm không còn nữa, làm nàng có chút xa lạ.
Hiên Viên Dật chậm rãi để quyển sách trên tay xuống, rủ thấp tròng mắt, trong mắt chứa đựng sức sống làm Tự Nhi chìm đắm trong ấm áp. Hắn nhẹ giơ tay phải lên, nâng quai hàm cùng mái tóc rủ xuống của nàng, Tự, ta đi một lát rồi trở lại. Thấy người trong ngực khéo léo gật đầu một cái, khóe miệng hắn nhộn nhạo hiện ra nụ cười dịu dàng như nước.
Hổ phách giấu ở trong tay áo hai tay đang nắm chặt lên, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, có chút khó chịu cúi đầu, Vương Gia. . . . . .
Một khắc kia khi hắn ngẩng đầu lên, nhu tình trong mắt đã sớm không còn nữa, làm cho nàng không dám nhìn thẳng, thậm chí là sợ hãi ánh mắt sắc bén đó.
Thấy Hổ Phách cúi đầu không dám nói gì nữa, môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt thành một đường thẳng, ôm lấy Nam Cung Tự đặt ở trên giường, đưa tay phất nâng trán của nàng, in dấu hôn như chuồn chuồn lướt nước. Thân thể cao lớn đứng dậy, xoay người mang theo một cỗ sát khí nồng nặc, đi ra ngoài phòng.
Hổ Phách xoay người muốn đuổi theo thì lại phát hiện ống tay áo bị cái gì níu lại, nàng xoay người nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Tự, Vương phi, ngài thế nào rồi ?
Nam Cung Tự ăn mứt táo, miệng mơ hồ nói: Hổ Hổ, nói cho Tự Tự, Trần quốc Thái Phó là ai? Tại sao Dật phải tức giận như vậy?
Trần Tử Hiên. . . . . . .
Người này là Trần quốc Thái Phó, bề ngoài nhìn như vừa hai mươi, nhưng thật ra hắn đã sáu mươi tuổi, nghe nói mười sáu năm trước hắn bệnh nặng, không biết là ăn cái thần đan diệu dược gì, kỳ tích sống lại, hơn nữa càng lúc càng trẻ, gần như trên mặt không tìm được vết nếp nhăn theo năm tháng.
Nghe vậy, chỉ thấy ánh mắt của Hổ Phách cùng Dật rất thâm thúy, còn mang theo sắc bén cùng chế nhạo, Trần quốc Thái Phó cùng Vương Gia có thù không đội trời chung, có thể nói Hiên Viên Quốc bị diệt quốc, hơn phân nửa là do hắn ban tặng. Hôm nay Trần quốc Thái Phó lại nghênh ngang tới Vương phủ, Vương Gia có thể không tức giận sao?
Chỉ là, cùng kẻ ngốc nghếch này nói chuyện, nàng có hiểu không?
Vương phi, có một số việc không phải người nên hỏi, nô tỳ còn có việc muốn làm, trước hết cáo từ. Bỏ câu này xuống không phải là trả lời, ngay sau đó Hổ Phách liền đi ra ngoài.
Đến đại đường, ánh mắt của Hiên Viên Dật nhìn chòng chọc vào khách không mời mà đến đang ngồi ở ghế chủ vị, chỉ thấy nam tử kia có làn da rất đẹp, da thịt trắng nõn
/88
|