Phủ Tà Vương, bên trong thư phòng.
Lúc đó đã là sáng sớm của ngày hôm sau trên hành lang im ắng yên tĩnh, bốn bề tuyết trắng màn cửa theo gió tung bay, tia nắng mai mờ mờ ảo ảo, hai gốc hoa quỳnh nở che trời khắp nơi.
Hiên Viên Dật ngồi xếp bằng ở trên giường êm, tay cầm bút lông, vẻ mặt tập trung, đang viết cái gì, đột nhiên hắn dừng lại hạ bút xuống, đôi mắt nhìn xuống, người đang dựa vào trên đầu gối của hắn, giọng nói nặng nề nhìn về phía người áo đen thăm dò hỏi: Tình hình bên kia như thế nào?
Vẻ mặt người áo đen ảm đạm xuống, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi.
Ngón tay của Hiên Viên Dật nhẹ nhàng lướt qua mái tóc bên quai hàm của Nam Cung Tự, ánh mắt lạnh lẽo quét mắt nhìn bóng đen chiếu vào cửa sổ dán giấy, híp mắt nói: Tuyệt.
Chỉ thấy Hiên Viên Tuyệt từ ngoài phòng đi vào, ngồi ở một bên trên ghế.
Người áo đen kiêng kỵ liếc nhìn Hiên Viên Tuyệt, đảo mắt nhìn về phía Hiên Viên Dật, thấy Hiên Viên Dật gật đầu ý bảo hắn nói tiếp, nhân tiện nói: Nhị hoàng tử bố trí tai mắt ở vương phủ, giám thị từng cử động của Vương gia, về phần là ai, thuộc hạ cũng không biết. Chỉ là có một việc Vương Gia suy đoán chính xác. Hắn dừng một chút, lại nói: Nhị hoàng tử biết được Trần Tử Hiên và Vương Gia như nước với lửa, sau khi nhận được một phong thư ở trong cung, bí mật trở về Đường triều, hiện cùng Lục hoàng tử và Bát hoàng tử cùng nhau đi tới tẩm cung của Hoàng hậu.
Hiên Viên Tuyệt nghe vậy nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Dật: Chẳng lẽ Vương huynh nghi ngờ Hoàng hậu sao. . . . . . .
Không phải nghi ngờ, mà là khẳng định! Đáy mắt Hiên Viên Dật một màn thâm thúy: Hoàng hậu đã sớm hận Bản vương thấu xương, đầu tiên là mối hận đoạt quyền, cuối cùng Bản vương và Vương phi giết hai con của bà ta, cơn giận này bà ta làm sao có thể nuốt nổi? Làm thế nào có thể dàn xếp ổn thỏa như vậy? Hắn đã sớm lường trước Hoàng hậu sẽ không vì vậy bỏ qua, nhưng là chuyện đã đến nước này hắn cũng không cần xuống tay lưu tình.
Ngay từ lúc ba năm trước Hoàng thượng cũng đã bỏ qua ngôi vị hoàng đế, nếu không phải Hiên Viên Dật liều chết che chở quốc gia, Đường triều đã sớm diệt quốc rồi, nếu không phải Hiên Viên Dật không muốn làm Hoàng thượng, nơi nào còn đến phiên Đường thị trong hoàng cung tiếp tục diễu võ dương oai? Đường Nhân Tông tuy vẫn là thiên tử của Đường triều, nhưng là nổi
Lúc đó đã là sáng sớm của ngày hôm sau trên hành lang im ắng yên tĩnh, bốn bề tuyết trắng màn cửa theo gió tung bay, tia nắng mai mờ mờ ảo ảo, hai gốc hoa quỳnh nở che trời khắp nơi.
Hiên Viên Dật ngồi xếp bằng ở trên giường êm, tay cầm bút lông, vẻ mặt tập trung, đang viết cái gì, đột nhiên hắn dừng lại hạ bút xuống, đôi mắt nhìn xuống, người đang dựa vào trên đầu gối của hắn, giọng nói nặng nề nhìn về phía người áo đen thăm dò hỏi: Tình hình bên kia như thế nào?
Vẻ mặt người áo đen ảm đạm xuống, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi.
Ngón tay của Hiên Viên Dật nhẹ nhàng lướt qua mái tóc bên quai hàm của Nam Cung Tự, ánh mắt lạnh lẽo quét mắt nhìn bóng đen chiếu vào cửa sổ dán giấy, híp mắt nói: Tuyệt.
Chỉ thấy Hiên Viên Tuyệt từ ngoài phòng đi vào, ngồi ở một bên trên ghế.
Người áo đen kiêng kỵ liếc nhìn Hiên Viên Tuyệt, đảo mắt nhìn về phía Hiên Viên Dật, thấy Hiên Viên Dật gật đầu ý bảo hắn nói tiếp, nhân tiện nói: Nhị hoàng tử bố trí tai mắt ở vương phủ, giám thị từng cử động của Vương gia, về phần là ai, thuộc hạ cũng không biết. Chỉ là có một việc Vương Gia suy đoán chính xác. Hắn dừng một chút, lại nói: Nhị hoàng tử biết được Trần Tử Hiên và Vương Gia như nước với lửa, sau khi nhận được một phong thư ở trong cung, bí mật trở về Đường triều, hiện cùng Lục hoàng tử và Bát hoàng tử cùng nhau đi tới tẩm cung của Hoàng hậu.
Hiên Viên Tuyệt nghe vậy nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Dật: Chẳng lẽ Vương huynh nghi ngờ Hoàng hậu sao. . . . . . .
Không phải nghi ngờ, mà là khẳng định! Đáy mắt Hiên Viên Dật một màn thâm thúy: Hoàng hậu đã sớm hận Bản vương thấu xương, đầu tiên là mối hận đoạt quyền, cuối cùng Bản vương và Vương phi giết hai con của bà ta, cơn giận này bà ta làm sao có thể nuốt nổi? Làm thế nào có thể dàn xếp ổn thỏa như vậy? Hắn đã sớm lường trước Hoàng hậu sẽ không vì vậy bỏ qua, nhưng là chuyện đã đến nước này hắn cũng không cần xuống tay lưu tình.
Ngay từ lúc ba năm trước Hoàng thượng cũng đã bỏ qua ngôi vị hoàng đế, nếu không phải Hiên Viên Dật liều chết che chở quốc gia, Đường triều đã sớm diệt quốc rồi, nếu không phải Hiên Viên Dật không muốn làm Hoàng thượng, nơi nào còn đến phiên Đường thị trong hoàng cung tiếp tục diễu võ dương oai? Đường Nhân Tông tuy vẫn là thiên tử của Đường triều, nhưng là nổi
/88
|