Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 83 - thay phu quân xuất chiến

/88


Ánh mắt Hổ Phách khẽ run, trong lòng nàng mơ hồ có đáp án, thì ra nàng đối với Vương Gia chỉ là sùng bái, còn đối với Mộ Thiên Vấn lại là một loại cảm giác khác, là yêu thích, quay đầu lại liếc nhìn Mộ Thiên Vấn, ánh mắt hai người vừa đúng nhìn nhau, lòng nàng hoảng hốt, vội vã di chuyển tầm mắt, đôi tay dùng sức vặn khăn lụa! Lần này nàng không tiếp tục nhận định sai, nàng thích Mộ Thiên Vấn.

Riêng chỉ có Hiên Viên Tuyệt mặt mê mang, thích? Đó là vật gì?

Không khí trong nháy mắt nặng nề, ba người rơi vào trong trầm tư, như đang ngẫm nghĩ cái gì.

Nam Cung Tự nhìn vẻ mặt Hổ Phách và Mộ Thiên Vấn đột nhiên tỉnh ngộ, đáy mắt nổi lên một chút hài lòng, không tệ không tệ, xem ra đã thông suốt.

"Khụ khụ ——" Đột nhiên truyền đến tiếng ho kịch liệt từ trên giường, phá vỡ không khí ngột ngạt.

Chỉ thấy mi tâm Như Nguyệt nhăn thật chặt, một trận đau nhức ở trước ngực, cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày sôi trào ra, cuối cùng đột nhiên hướng về phía cổ họng vọt tới, trong miệng tràn đầy vị chua trộn lẫn vị nước thuốc.

Nam Cung Tự nhìn cặp mắt Như Nguyệt từ từ mở ra, cầm khăn lụa trong tay, động tác lau miệng cho nàng hơi chậm lại, không thể che giấu vui sướng trong lòng, kích động nói: "Như Nguyệt, nàng đã tỉnh?"

Ánh nến chiếu vào con ngươi, Như Nguyệt nhức mắt đau đớn, nàng nhanh chóng lấy mu bàn tay chặn lại ánh sáng, ánh mắt phát run xuyên qua khe hở năm ngón tay nhìn về phía Nam Cung Tự, Vương phi? Nàng đang nằm mơ sao? Còn tưởng rằng đời này cũng không thể thấy Vương phi nữa rồi, nghĩ tới đây, mũi Như Nguyệt cay xè, trong hốc mắt tích đầy nước mắt, nghẹn ngào mở miệng nói: "Vương phi. . . . Như Nguyệt cho là đời này sẽ không thể gặp lại người, không ngờ ở trong mộng còn có thể gặp được người, ô ô. . . . . . ." Nói xong, nàng nhịn không được khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài.

"Như Nguyệt, ngươi không nằm mơ, không tin ngươi sờ một cái xem, có phải có nhiệt độ hay không." Nói xong, Nam Cung Tự cầm hai tay của Như Nguyệt, chạm vào gương mặt ấm áp của mình, đáy mắt nổi lên một chút ánh sáng nhu hòa lộng lẫy, Như Nguyệt dĩ nhiên không nằm mơ, còn sống, nếu không đã phụ lòng nàng không tiếc tốn một ngàn lượng bạc mua Linh Chi ngàn năm về đây?

Như Nguyệt liền giật mình, đôi tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt ấm áp, nhiệt độ nóng rực từ trong lòng bàn tay lan tràn truyền thẳng tới đáy lòng, cuối cùng ở trong lòng bốc cháy lên, thật giống như vì nàng nhóm lên sinh mệnh lần nữa. Nàng lập tức ngồi dậy, vết thương sau lưng truyền đến đau đớn, càng thêm xác định nàng không chết, nàng còn sống.

"Vương phi. . . . . . Ô ô, thật tốt quá, ta còn sống, ta còn sống. . . . . ." Nàng nhịn không được, ôm lấy Nam Cung Tự khóc to như một đứa trẻ.

Mộ Thiên Vấn ngẩn người đứng tại chỗ, nhìn Như Nguyệt khóc không thành tiếng, trái tim giống như bị tiếng khóc của nàng ghìm chặt, hô hấp ngưng trệ theo, tay áo che chặt chẽ hai tay phía trong, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

Một khắc khi nàng tỉnh lại kia, hắn kích động đến mức thiếu chút nữa đi lên cho nàng một cái ôm thâm tình, thì ra là, bất tri bất giác hắn lại thích bà cô hay dây dưa này.

Hổ Phách quét mắt nhìn Như Nguyệt, quay đầu lại nhìn về phía Mộ Thiên Vấn đang im lặng không lên tiếng, cau mày nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Nói vừa dứt, chỉ thấy Mộ Thiên Vấn mở ra bước chân thon dài lướt qua nàng, nhìn về phía khuôn mặt đầy nước mắt của Như Nguyệt, kêu một tiếng: "Bà cô giết chủ nhà trọ xinh đẹp!"

Như Nguyệt hít hít nước mũi, ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu không vui nhìn Mộ Thiên Vấn, bà cô? Nàng mới từ Quỷ Môn quan chạy hết một vòng, chẳng lẽ thái độ của hắn không thể tốt hơn chút sao? Nàng thật sự khiến hắn chán ghét như vậy sao?

Nam Cung Tự thận trọng để Như Nguyệt tựa vào đầu giường, nâng mái tóc rủ xuống ở bên tai lên, duỗi thẳng eo, xoay người mắt nhìn Mộ Thiên Vấn đầy thâm ý, nhìn Hiên Viên Tuyệt nói: "Tuyệt, chúng ta đi ra ngoài trước đi, để Như Nguyệt nghỉ ngơi thật tốt."

Hiên Viên Tuyệt biết dụng ý của Nam Cung Tự, nhưng hắn mặc kệ: "Ta còn có. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, liền bị Nam Cung Tự vừa lôi vừa kéo đẩy ra ngoài phòng.

Còn lại Hổ Phách đứng lẳng lặng ở một bên, nàng muốn xem một chút Mộ Thiên Vấn sẽ nói gì với Như Nguyệt, hắn rốt cuộc là lựa chọn Như Nguyệt, hay là lựa chọn nàng!

Mộ Thiên Vấn ngồi ở bên giường, nhìn Như Nguyệt thật sâu, hồi lâu, hắn hít vào một hơi, rốt cuộc mở miệng nói: "Trước đây ngươi hỏi ta thích ngươi phải không? Ngươi muốn biết đáp án chứ?"

(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Trong lòng Như Nguyệt giật mình, cuối cùng hung hăng níu lại, vẫn thót lên tới cổ họng, nàng nhìn Hổ Phách đang đứng sau lưng Mộ Thiên Vấn, ánh sáng trong nháy mắt ảm đạm xuống, khổ sở cười nói: "Ta biết!"

Mộ Thiên Vấn liền giật mình, ánh mắt khẽ run, nhíu mày nói: "Ngươi biết?" Hắn cũng chỉ vừa mới biết tâm ý của mình, tại sao nàng lại biết?

"Không phải là ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi không thích ta, ngươi thích Hổ Phách tỷ. Coi như là ta đơn phương, nhưng ngươi có nhất thiết phải dùng cách như vậy tổn thương người khác không? Không thích ta, ngươi có thể tránh ta, có thể không để ý tới ta, cần gì phải dẫn theo nàng nói cho ta biết, Mộ Thiên Vấn ngươi không thích ta?" Như Nguyệt cũng không nhẫn nại ghen tuông trong lòng được nữa, xấu hổ thì thầm nói, con ngươi tràn ngập nước u oán nhìn chằm chằm Mộ Thiên Vấn, trước ngực phập phồng không ngừng.

Nghe vậy, khóe miệng Hổ Phách gợi lên một tia cười đắc ý, coi như nàng còn tự biết rõ, Mộ Thiên Vấn thích nàng, người cả vương phủ đều biết rõ, nàng không cần tranh với Như Nguyệt, trái tim người nam nhân này cũng đã ở trên người nàng rồi.

"Ai nói người ta thích là Hổ Phách?" Mộ Thiên Vấn nhất thời nóng lòng ảo não phản bác, nói vừa dứt, lúc này mới phát hiện ra lời nói của mình sẽ tổn thương Hổ Phách.

Mí mắt Như Nguyệt chớp chớp, không dám tin nhìn khuôn mặt nghiêm túc trước giờ chưa từng có của Mộ Thiên Vấn, hô hấp giống như dừng lại theo lời nói hắn vừa phát ra.

Hổ Phách hung hăng cắn môi, hai tay che miệng thật chặt, cố nén lửa giận trong lòng, nhìn về phía Mộ Thiên Vấn: "Mộ Thiên Vấn, ngươi vừa mới nói gì, ta không nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa hay không?." Nàng cố hết sức khiến cho giọng nói mình nghe qua bình tĩnh mà lạnh nhạt.

Sống lưng Mộ Thiên Vấn cứng đờ rõ ràng, hồi lâu mới quay đầu lại nhìn về phía Hổ Phách, trong mắt xẹt qua vẻ mặt phức tạp, hắn không phải là một nam tử mềm yếu trốn tránh, dứt khoát hạ quyết tâm, gằn từng chữ một: "Người ta yêu không phải ngươi, mà là Như Nguyệt."

Câu nói này vô hình khiến bọn họ sinh ra khoảng cách ở giữa.

Hổ Phách sững sờ, mặc dù nàng cố hết sức che giấu, nhưng vết nứt trong đáy mắt làm thế nào cũng không thể che dấu, đôi môi sắp bị cắn chảy máu, oán hận trừng mắt nhìn Như Nguyệt, đảo mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, hừ lạnh: "Mộ Thiên Vấn, ai mà thèm được ngươi thích? Ngươi cũng không nhìn lại một chút mình có bao nhiêu cân lượng, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, cho dù muốn ở rể Hổ gia ta cũng không đủ tư cách, bớt tự cho là đúng đi." Nói xong những lời này, nàng một cước đá văng cửa, chạy ra ngoài phòng.

Như Nguyệt nhíu mày một cái, cố hết sức đẩy Mộ Thiên Vấn thúc giục: "Ngươi còn đứng lỳ ở đây làm cái gì? Ta biết rõ ngươi lo lắng bệnh tình ta chuyển biến xấu, mới có thể cố ý nói như vậy, ta không sao, ngươi mau đuổi theo Hổ Phách tỷ, hiện tại đuổi theo nàng còn kịp."

"Như Nguyệt! Ngươi bị ngu à? Có ai như ngươi đẩy nam nhân của mình đến bên người khác không?" Sắc mặt Mộ Thiên Vấn trầm xuống, đưa tay bắt được hai tay của Như Nguyệt, không nhịn được nhìn nàng quát.

Như Nguyệt nghe vậy sửng sốt, bọn họ bát tự còn chưa xem, khi nào thì hắn trở thành nam nhân của nàng vậy?

Không đúng, không đúng! Nhất định là hắn sợ kích thích đến nàng, mới có thể nói ra lời nói như vậy.

"Ta nói, ta thật sự không sao, không thích là không thích, ngươi không cần phải nói dối để dỗ ta vui vẻ."

Thiếu chút nữa Mộ Thiên Vấn ngừng thở, hắn nói rõ ràng như vậy, nàng còn không tin? Chẳng lẽ muốn hắn móc tim ra ngoài cho nàng thật sao?

"Ngươi nghe rõ ràng cho ta, ta chỉ nói một lần cuối cùng, ta không thích Hổ Phách, ta thích ngươi."

"Thật?"

Thấy Như Nguyệt giật mình tỉnh ngộ, Mộ Thiên Vấn dùng sức gật đầu một cái: "Thật còn hơn cả đậu hũ!"

"Vậy ngươi moi tim ra, ta mới tin tưởng ngươi thích ta thật."

Mặt Mộ Thiên Vấn tối sầm, tức giận nói: "Bà cô, ngươi có chừng mực cho ta!"

-----

Trên hành lang:

"Vương tẩu, dù sao đệ cũng là thân đệ của tướng công tẩu, tại sao tẩu lại rẽ cánh tay ra ngoài?" Hiên Viên Tuyệt theo sát sau lưng Nam Cung Tự, hắn không nhịn được oán trách.

Nam Cung Tự quay đầu lại nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, nhíu mày, xem ra hắn vẫn không rõ thích là gì, làm đại tẩu nàng có quyền cho hắn biết, Như Nguyệt không phải món ăn của hắn! Nàng thở dài giọng nói bất đắc dĩ, an ủi vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Tuyệt nói: "Tuyệt, đệ còn nhỏ, cưới thê sinh tử quá sớm chỉ sợ đệ sẽ trở thành nam nhân bạc tình, đại tẩu khuyên đệ một câu, nữ nhân đều không dễ chọc, kết quả của nam nhân bạc tình đệ không chịu nổi. Chờ đệ trưởng thành hơn, đại tẩu sẽ giúp đệ dắt tơ hồng."

(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Mí mắt Hiên Viên Tuyệt run lên, khóe miệng rụt rụt, nam nhân bạc tình? Hắn còn chưa cưới thê sinh tử , làm sao nàng lại một mực chắc chắn hắn sẽ thành nam nhân bạc tình?

Rất nhanh hai người đi tới Yêu Nguyệt Các, chỉ thấy Quỷ Y cõng hòm thuốc từ trong bình phong đi ra, Nam Cung Tự tháo áo choàng trên người xuống đưa cho nha hoàn, liếc nhìn Hiên Viên Dật từ đầu đến cuối vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, viên nội đan của gia gia kia ổn định bệnh tình Vương gia, theo lý thuyết Vương gia nên tỉnh từ sớm.

Nghĩ vậy, Nam Cung Tự nhìn về phía Quỷ Y đang cầm bút viết đơn thuốc, dò hỏi: "Bệnh tình Vương Gia như thế nào? Có chuyển biến tốt không?"

Quỷ Y im lặng không lên tiếng cầm bút viết đơn thuốc, hồi lâu, hắn rốt cuộc hạ bút, cầm giấy Tuyên Thành lên thổi thổi nét mực, đưa cho gã sai vặt phân phó đi lấy thuốc, lúc này mới nâng mí mắt nhìn về phía khuôn mặt lo lắng của Nam Cung Tự: "Bệnh tình Vương gia đã có chuyển biến tốt, chỉ cần một ngày ba bữa uống thuốc đúng giờ, chưa đến một tháng sẽ khỏi hẳn, chỉ là. . . . . ." Giọng nói hắn dừng lại, ánh mắt nhìn Nam Cung Tự cũng từ từ sâu hơn mấy phần: "Vừa rồi tại hạ bắt mạch cho Vương gia thì phát hiện trong cơ thể Vương Gia có một dòng khí lưu làm đả thông huyệt đạo toàn thân cho hắn, mới có thể khiến cho độc tố còn lưu lại ở lục phủ ngũ tạng bị tống ra. Tại hạ tò mò, là người phương nào y thuật cao như vậy, không biết Vương phi có thể giúp đỡ ta gặp mặt người này?"

Nam Cung Tự biết được Vương Gia cũng không còn gì lo ngại, khối đá lớn đè ở trong lòng kia cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng nàng ngước mắt thấy ánh mắt Quỷ Y thâm ý nhìn mình thì chân mày không khỏi nhíu lại, nàng từng nghe sư phụ nhắc đến người này, Quỷ Y chính là bởi vì có thể cứu sống người sắp chết, là dựa vào Cửu vĩ hồ cùng máu yêu quái để luyện Hoàn Hồn đan, ngộ nhỡ hắn biết được thân phận của nàng, hậu quả khó mà lường được. . . . . .

Nếu như cứng đối cứng, lấy


/88

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status