Lại thêm một năm nữa trôi qua, hiện tại đang là thời điểm băng tan, ở trong một mảnh cây cối xanh biếc có tiếng suối chảy róc rách, phong cảnh thật tốt đẹp biết mấy!
Sưu…
Bỗng nhiên một viên đá từ đâu phi tới, làm một con thỏ nhỏ đang ăn cỏ non nháy mắt ngã xuống, con thỏ đó bị viên đá phi trúng lảo đảo một cái, rồi sau đó một bóng dáng nữ oa mặc da thú từ một lùm cây đi ra, trong nay còn cầm một viên đá nhỏ khác, khóe miệng đang nở nụ cười vô cùng quỷ dị.
Cầm lấy hai cái tai dài của thỏ nhỏ, nhìn một chút vết máu trên đầu nó, đang còn đắc ý thì đột nhiên con thỏ nhỏ kia liền tỉnh lại bắt đầu giãy dụa.
Trên mặt tiểu oa nhi có chút khó coi, trong mắt hiện lên sát ý, cầm chủy thủ trong tay đưa qua cổ con thỏ đó, lúc này nó mới thật sự mất đi tính mạng.
“Xem ra, chính mình kém lúc trước thật xa!” Nữ oa nhi nhíu mày lầm bầm lầu bầu, trong mắt nàng toàn là lạnh lùng, trên người còn tản mát tỏa ra hơi thở rất lão thành.
Đi được mấy bước, nữ oa nhi lại đột nhiên dừng lại, ngay sau đó từ trong bụi cỏ không xa có một đầu sói xám nhô ra, đại sói xám không ngừng vươn đầu lưỡi liếm hai má nữ oa nhi kia.
“Ha ha, Lang mẫu, không cần náo loạn.” Thanh âm ngây thơ trong trẻo của nữ oa nhi vang lên, tiếng cười thanh thúy làm cho cả rừng núi nháy mắt sáng bừng hết lên.
Đại sói xám nức nở một tiếng, trong mắt liền hiện lên một chút ý cười, nó lùi về phía sau vài bước, sau đó gầm gầm gừ gừ cái gì với nữ oa nhi, giống như thật muốn nói cái gì đó.
“Đã biết, đã biết.” Nữ oa nhi ôm cổ sói xám, gãi gãi vào chùm lông xù trên cổ nó mà lấy lòng, “Lang mẫu, ta chỉ đi rèn luyện cơ thể một chút, sau này còn có thể chăm sóc cho ngươi nha, ta sẽ chú ý an toàn.” Nữ oa nhi lên tiếng, còn chỉ chỉ vào tiểu bạch thỏ trên tay.
Nàng đột nhiên nhảy lên ngồi trên lưng sói xám, nói, “Lang mẫu, chúng ta về nhà đi!”
Đại sói xám không biết làm gì với nàng cho phải, lắc đầu tỏ vẻ bất lực rồi chậm rãi đi về phía hang động của mình.
Nữ oa nhi này không ai khác chính là Bạch Dã, Bạch Dã ôm lấy cổ sói xám, bình tĩnh nhìn cảnh vật trôi về phía sau mình, thời gian trôi qua thật mau, nàng đã năm tuổi rồi đó. Bạch Dã nhìn thân thể nhỏ bé của mình âm thầm lắc đầu, tuy rằng mỗi ngày nàng đều kiên trì luyện tập, nhưng mà với sức lực hiện tại của nàng ở trong rừng sâu này muốn sinh tồn đã không dễ, nói chi đến làm cái gì thách thức.
Có thời điểm, nàng biết cách giải quyết nguy hiểm như thế nào nhưng vì sức lực không cho phép, cuối cùng vô pháp thực hiện. Nam năm nay nếu không phải có sói xám bảo vệ, Bạch Dã nàng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Trở về hang động, đại sói xám nằm trên lớp cỏ đệm nghỉ ngơi, còn Bạch Dã thì thuần thục đi đến một bên nhóm lửa, xử lí thỏ nhỏ kia, nướng thịt, một loạt các động tác thành thạo một cách dị thường. Sau khi ăn xong, Bạch Dã ngồi khoanh chân tại chỗ, nàng tựa như học theo mấy vị cao tăng, là ngồi thiền.
Qua thời gian, Bạch Dã cảm giác được bụng dưới mình dâng lên một cõ nhiệt lưu động, cỗ nhiệt đó dần dần lan ra tứ chi bách hải. Bạch Dã thở ra một hơi, từ từ mở ra hai mắt, trong mắt nàng tràn đầy ý cười.
Bạch Dã rèn luyện thân thể cũng đều dựa vào bí tịch của Sát môn trong kiếp trước, nàng chú trọng là chất lượng chứ không quá nóng lòng, cho nên qua bao nhiêu thời gian mà thân thủ không được tốt lắm. Nhưng nàng hiểu, nàng kiên trì là được.
Thu hồi thân thủ, Bạch Dã đi đến bên cạnh đại sói xám, nằm xuống dựa vào người nó, lúc này mới thả lỏng thân mình.
Trên mặt Bạch Dã có chút lo lắng, nàng nhìn đại sói xám nằm trên mặt đất có vẻ rất mệt mỏi. Đại sói xám đột nhiên mấy tháng không thấy, trở về liền có bộ dạng này, Bạch Dã muốn hỏi nó là có chuyện gì xảy ra nhưng nó đều không nói cho nàng đáp án. Bất quá, Bạch Dã nhìn ra được, bụng của đại sói xám càng ngày càng lớn nha.
Gần đây Bạch Dã liền phi thường chiếu cố đại sói xám, mỗi ngày đều đùa nghịch làm cho nó thật vui vẻ. Tuy rằng nàng không biết nó xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết chuyện đó nhất định rất tàn khốc. Bởi vì đáy mắt kia của nó không che giấu đươc tang thương.
Hơn sáu mươi ngày đi qua, đại sói xám thành công sinh ra ba chú sói nhỏ, quả thực làm cho Bạch Dã vô cùng kinh ngạc. Ba con sói con, có hai con là bạch sói nha. Sau khi hạ sinh ba chú sói con, cảm xúc của đại sói xám cũng dần bình ổn lại như thường. Hiện tại, bạch Dã có trách nhiệm chiếu cố ba chú sói con này a.
Bạch Dã liền quyết định trước tiên đặt tên cho chúng nó, sói màu xám kia kêu là Hôi Mao, có chút hiếu động, hai con sói màu trắng kia, một con rất hiền kêu là Bạch Tuyết, một con khác nhìn âm trầm hơn kêu là Bạch Nha. Bạch Dã chơi đùa cùng sói con, nhìn sói con luyện tập thân thủ cùng mình, trưởng thành cùng mình, từ trong lòng nàng liền tiếp nhận chúng nó là thân nhân của chính mình.
Ba tiểu tử kia có linh tính vô cùng, khi Bạch Dã cần không gian để tu luyện thì chúng nó đều phi thường yên lặng, sẽ không quấy rầy nàng. Nhưng khi Bạch Dã xong việc mở mắt ra, Bạch Tuyết sẽ là chú sói đầu tiên nhào đến, Bạch Dã ôm cổ Bạch Tuyết, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, nàng mỉm cười : Bạch Tuyết,ngươi lại nghịch ngợm rồi ! Bạch Nha cùng Hôi Mao đang cọ cọ chân của Bạch Dã, bọn nó cũng không chịu để Bạch Tuyết làm nũng như vậy.
Bạch Tuyết lúc nào cũng muốn dính lấy Bạch Dã, mỗi khi Bạch Dã nói với nó như vậy, nó đều nhìn Bạch Dã đầy ai oán, chọc cho Bạch Dã một trận buồn cười.
Lại trôi qua một năm, ba chú sói kia đã lớn lên rất nhiều, mà Bạch Dã hiện tại cũng được coi là một tiểu cô nương rồi. Nàng lưu lạc ở nơi này thế mà được bảy năm rồi.
Hôm nay Bạch Dã dựa theo trí nhớ luyện nội công, trên trán bỗng nhiễn toát ra từng trận mồ hôi lạnh, ngực đau xót, đột nhiên phun ra một ngụm máu rồi ngã trên mặt đất. Bạch Tuyết vốn chơi đùa ở bên cạnh không xa liền phát hiện khác thường, nó chạy đến bên cạnh Bạch Dã, dùng cái đầu cọ cọ hai má của Bạch Dã, tựa hồ muốn nói cái gì, đáy mắt hiện ra sự lo lắng.
Không có việc gì, ta không sao. Cả người Bạch Dã đau nhức, căn bản không thể động đậy, nàng chỉ có thể an ủi Bạch Tuyết như vậy.
Mà ngay phía sau, một con rắn độc từ trong lùm cây bò tới, làm cho Bạch Dã cả người lạnh toát. Nhưng mà Bạch Dã còn chưa biết làm thế nào thì Bạch Tuyết đã xông đến trước con rắn độc kia, đuổi nó ra xa khỏi chỗ Bạch Dã.
Bạch Dã nhìn Bạch Tuyết đầy lo lắng, thân thể Bạch Tuyết có chút yếu ớt như vậy không biết có đối phó được với rắn độc hay không. Bạch Nha cùng Hôi Mai lại không ở gần đây, Bạch Dã cắn răng, cố gắng cử động cánh tay nhưng mà không cách nào nhúc nhích được.
Ngao…
Bạch Tuyết mạnh mẽ xông đến, dựng đứng hết lông mao của mình, dùng móng vuốt sắc bén đánh vào thân rắn đcộ, mấy lần suýt chút nữa bị nọc độc của con rắn kia phun trúng, làm cho Bạch Dã toàn thân run sợ. May mắn Bạch Tuyết cũng rất tỉnh táo, dũng cảm, vài lần tìm được điểm yếu của rắn độc, hai móng vuốt đè chặt thân rắn, không kiêng nể cắn một ngụm vào cái đầu công kích kia, thẳng đến thân rắn mềm oặt ngã xuống mới buông ra.
Bạch Tuyết không khách khí ném thi thể rắn độc kia ra xa, sau đó tập tễnh tiêu sái đi đến trước mặt Bạch Dã, nhe răng nanh ra như cười với Bạch Dã, cũng giống như là đang tranh công. Bạch Dã nhìn nó mà dở khóc dở cười, đột nhiên phát hiện bản thân có thể cử động, Bạch Dã ngồi xuống, xoa xoa cánh tay đau xót của mình, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc không hiểu tại sao.
Bạch Tuyết, ngươi vừa cứu ta một mạng. Bạch Dã ôm lấy Bạch Tuyết, xem xét miệng vết thương cho nó, đến lúc xác định không có việc gì mới thoáng yên tâm xuống.
Bạch Tuyết nức nở một tiếng, ngẩng đầu mang theo ngạo khí, rồi sau đó cọ cọ vào bàn tay Bạch Dã, giống như nó thật muốn nói, Ta rất mạnh, có thể bảo hộ ngươi giống như các ca ca.
Sưu…
Bỗng nhiên một viên đá từ đâu phi tới, làm một con thỏ nhỏ đang ăn cỏ non nháy mắt ngã xuống, con thỏ đó bị viên đá phi trúng lảo đảo một cái, rồi sau đó một bóng dáng nữ oa mặc da thú từ một lùm cây đi ra, trong nay còn cầm một viên đá nhỏ khác, khóe miệng đang nở nụ cười vô cùng quỷ dị.
Cầm lấy hai cái tai dài của thỏ nhỏ, nhìn một chút vết máu trên đầu nó, đang còn đắc ý thì đột nhiên con thỏ nhỏ kia liền tỉnh lại bắt đầu giãy dụa.
Trên mặt tiểu oa nhi có chút khó coi, trong mắt hiện lên sát ý, cầm chủy thủ trong tay đưa qua cổ con thỏ đó, lúc này nó mới thật sự mất đi tính mạng.
“Xem ra, chính mình kém lúc trước thật xa!” Nữ oa nhi nhíu mày lầm bầm lầu bầu, trong mắt nàng toàn là lạnh lùng, trên người còn tản mát tỏa ra hơi thở rất lão thành.
Đi được mấy bước, nữ oa nhi lại đột nhiên dừng lại, ngay sau đó từ trong bụi cỏ không xa có một đầu sói xám nhô ra, đại sói xám không ngừng vươn đầu lưỡi liếm hai má nữ oa nhi kia.
“Ha ha, Lang mẫu, không cần náo loạn.” Thanh âm ngây thơ trong trẻo của nữ oa nhi vang lên, tiếng cười thanh thúy làm cho cả rừng núi nháy mắt sáng bừng hết lên.
Đại sói xám nức nở một tiếng, trong mắt liền hiện lên một chút ý cười, nó lùi về phía sau vài bước, sau đó gầm gầm gừ gừ cái gì với nữ oa nhi, giống như thật muốn nói cái gì đó.
“Đã biết, đã biết.” Nữ oa nhi ôm cổ sói xám, gãi gãi vào chùm lông xù trên cổ nó mà lấy lòng, “Lang mẫu, ta chỉ đi rèn luyện cơ thể một chút, sau này còn có thể chăm sóc cho ngươi nha, ta sẽ chú ý an toàn.” Nữ oa nhi lên tiếng, còn chỉ chỉ vào tiểu bạch thỏ trên tay.
Nàng đột nhiên nhảy lên ngồi trên lưng sói xám, nói, “Lang mẫu, chúng ta về nhà đi!”
Đại sói xám không biết làm gì với nàng cho phải, lắc đầu tỏ vẻ bất lực rồi chậm rãi đi về phía hang động của mình.
Nữ oa nhi này không ai khác chính là Bạch Dã, Bạch Dã ôm lấy cổ sói xám, bình tĩnh nhìn cảnh vật trôi về phía sau mình, thời gian trôi qua thật mau, nàng đã năm tuổi rồi đó. Bạch Dã nhìn thân thể nhỏ bé của mình âm thầm lắc đầu, tuy rằng mỗi ngày nàng đều kiên trì luyện tập, nhưng mà với sức lực hiện tại của nàng ở trong rừng sâu này muốn sinh tồn đã không dễ, nói chi đến làm cái gì thách thức.
Có thời điểm, nàng biết cách giải quyết nguy hiểm như thế nào nhưng vì sức lực không cho phép, cuối cùng vô pháp thực hiện. Nam năm nay nếu không phải có sói xám bảo vệ, Bạch Dã nàng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Trở về hang động, đại sói xám nằm trên lớp cỏ đệm nghỉ ngơi, còn Bạch Dã thì thuần thục đi đến một bên nhóm lửa, xử lí thỏ nhỏ kia, nướng thịt, một loạt các động tác thành thạo một cách dị thường. Sau khi ăn xong, Bạch Dã ngồi khoanh chân tại chỗ, nàng tựa như học theo mấy vị cao tăng, là ngồi thiền.
Qua thời gian, Bạch Dã cảm giác được bụng dưới mình dâng lên một cõ nhiệt lưu động, cỗ nhiệt đó dần dần lan ra tứ chi bách hải. Bạch Dã thở ra một hơi, từ từ mở ra hai mắt, trong mắt nàng tràn đầy ý cười.
Bạch Dã rèn luyện thân thể cũng đều dựa vào bí tịch của Sát môn trong kiếp trước, nàng chú trọng là chất lượng chứ không quá nóng lòng, cho nên qua bao nhiêu thời gian mà thân thủ không được tốt lắm. Nhưng nàng hiểu, nàng kiên trì là được.
Thu hồi thân thủ, Bạch Dã đi đến bên cạnh đại sói xám, nằm xuống dựa vào người nó, lúc này mới thả lỏng thân mình.
Trên mặt Bạch Dã có chút lo lắng, nàng nhìn đại sói xám nằm trên mặt đất có vẻ rất mệt mỏi. Đại sói xám đột nhiên mấy tháng không thấy, trở về liền có bộ dạng này, Bạch Dã muốn hỏi nó là có chuyện gì xảy ra nhưng nó đều không nói cho nàng đáp án. Bất quá, Bạch Dã nhìn ra được, bụng của đại sói xám càng ngày càng lớn nha.
Gần đây Bạch Dã liền phi thường chiếu cố đại sói xám, mỗi ngày đều đùa nghịch làm cho nó thật vui vẻ. Tuy rằng nàng không biết nó xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết chuyện đó nhất định rất tàn khốc. Bởi vì đáy mắt kia của nó không che giấu đươc tang thương.
Hơn sáu mươi ngày đi qua, đại sói xám thành công sinh ra ba chú sói nhỏ, quả thực làm cho Bạch Dã vô cùng kinh ngạc. Ba con sói con, có hai con là bạch sói nha. Sau khi hạ sinh ba chú sói con, cảm xúc của đại sói xám cũng dần bình ổn lại như thường. Hiện tại, bạch Dã có trách nhiệm chiếu cố ba chú sói con này a.
Bạch Dã liền quyết định trước tiên đặt tên cho chúng nó, sói màu xám kia kêu là Hôi Mao, có chút hiếu động, hai con sói màu trắng kia, một con rất hiền kêu là Bạch Tuyết, một con khác nhìn âm trầm hơn kêu là Bạch Nha. Bạch Dã chơi đùa cùng sói con, nhìn sói con luyện tập thân thủ cùng mình, trưởng thành cùng mình, từ trong lòng nàng liền tiếp nhận chúng nó là thân nhân của chính mình.
Ba tiểu tử kia có linh tính vô cùng, khi Bạch Dã cần không gian để tu luyện thì chúng nó đều phi thường yên lặng, sẽ không quấy rầy nàng. Nhưng khi Bạch Dã xong việc mở mắt ra, Bạch Tuyết sẽ là chú sói đầu tiên nhào đến, Bạch Dã ôm cổ Bạch Tuyết, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, nàng mỉm cười : Bạch Tuyết,ngươi lại nghịch ngợm rồi ! Bạch Nha cùng Hôi Mao đang cọ cọ chân của Bạch Dã, bọn nó cũng không chịu để Bạch Tuyết làm nũng như vậy.
Bạch Tuyết lúc nào cũng muốn dính lấy Bạch Dã, mỗi khi Bạch Dã nói với nó như vậy, nó đều nhìn Bạch Dã đầy ai oán, chọc cho Bạch Dã một trận buồn cười.
Lại trôi qua một năm, ba chú sói kia đã lớn lên rất nhiều, mà Bạch Dã hiện tại cũng được coi là một tiểu cô nương rồi. Nàng lưu lạc ở nơi này thế mà được bảy năm rồi.
Hôm nay Bạch Dã dựa theo trí nhớ luyện nội công, trên trán bỗng nhiễn toát ra từng trận mồ hôi lạnh, ngực đau xót, đột nhiên phun ra một ngụm máu rồi ngã trên mặt đất. Bạch Tuyết vốn chơi đùa ở bên cạnh không xa liền phát hiện khác thường, nó chạy đến bên cạnh Bạch Dã, dùng cái đầu cọ cọ hai má của Bạch Dã, tựa hồ muốn nói cái gì, đáy mắt hiện ra sự lo lắng.
Không có việc gì, ta không sao. Cả người Bạch Dã đau nhức, căn bản không thể động đậy, nàng chỉ có thể an ủi Bạch Tuyết như vậy.
Mà ngay phía sau, một con rắn độc từ trong lùm cây bò tới, làm cho Bạch Dã cả người lạnh toát. Nhưng mà Bạch Dã còn chưa biết làm thế nào thì Bạch Tuyết đã xông đến trước con rắn độc kia, đuổi nó ra xa khỏi chỗ Bạch Dã.
Bạch Dã nhìn Bạch Tuyết đầy lo lắng, thân thể Bạch Tuyết có chút yếu ớt như vậy không biết có đối phó được với rắn độc hay không. Bạch Nha cùng Hôi Mai lại không ở gần đây, Bạch Dã cắn răng, cố gắng cử động cánh tay nhưng mà không cách nào nhúc nhích được.
Ngao…
Bạch Tuyết mạnh mẽ xông đến, dựng đứng hết lông mao của mình, dùng móng vuốt sắc bén đánh vào thân rắn đcộ, mấy lần suýt chút nữa bị nọc độc của con rắn kia phun trúng, làm cho Bạch Dã toàn thân run sợ. May mắn Bạch Tuyết cũng rất tỉnh táo, dũng cảm, vài lần tìm được điểm yếu của rắn độc, hai móng vuốt đè chặt thân rắn, không kiêng nể cắn một ngụm vào cái đầu công kích kia, thẳng đến thân rắn mềm oặt ngã xuống mới buông ra.
Bạch Tuyết không khách khí ném thi thể rắn độc kia ra xa, sau đó tập tễnh tiêu sái đi đến trước mặt Bạch Dã, nhe răng nanh ra như cười với Bạch Dã, cũng giống như là đang tranh công. Bạch Dã nhìn nó mà dở khóc dở cười, đột nhiên phát hiện bản thân có thể cử động, Bạch Dã ngồi xuống, xoa xoa cánh tay đau xót của mình, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc không hiểu tại sao.
Bạch Tuyết, ngươi vừa cứu ta một mạng. Bạch Dã ôm lấy Bạch Tuyết, xem xét miệng vết thương cho nó, đến lúc xác định không có việc gì mới thoáng yên tâm xuống.
Bạch Tuyết nức nở một tiếng, ngẩng đầu mang theo ngạo khí, rồi sau đó cọ cọ vào bàn tay Bạch Dã, giống như nó thật muốn nói, Ta rất mạnh, có thể bảo hộ ngươi giống như các ca ca.
/41
|