*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Tuy rằng cái tên đứng bên cạnh Triệu Bình kia Việt Thương chưa từng gặp mặt, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen quen. Hắn liếc mắt nhìn sang Việt Tùy, “Người kia ngươi đã từng gặp qua hay chưa?”
Việt Tùy vốn là người của Thương Nguyệt lâu, nếu như người này đáng nghi thì y hẳn là đã phải đề cao cảnh giác mới đúng.
Đáng tiếc Việt Tùy thế nhưng lại lắc đầu, lộ ra một biểu tình cực kỳ mờ mịt, “Chủ tử?”
Việt Thương híp mắt chăm chú nhìn người kia, vẫn cảm thấy có chút quen thuộc, thế nhưng lại không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Bất quá biểu tình của Uất Trì Vô Ương trái lại lại khiến cho hắn nảy sinh vài phần suy ngẫm.
Tên kia ngồi ở bên cạnh Thái hậu, thấy người của Thương Nguyệt lâu tiến lên chào hỏi thế mà cũng khách khí nói nói cười cười vài câu, tựa như đã coi kẻ mạo danh kia là lâu chủ chân chính của Thương Nguyệt lâu vậy. Người khác thì không nói, nhưng hắn và Việt Thương ở chung nhiều ngày như vậy, sao có thể không biết thật giả cho được?
Chỉ là vẻ mặt giả vờ không biết không hay, hoàn toàn không có dự định ra mặt vạch trần của hắn khiến cho Việt Thương châm biếm mà nghiền ngẫm một chút.
Có lẽ là nhận thấy không cần quan sát thêm nữa, cho nên Việt Thương liền kéo Việt Tùy ung dung rời đi. Hai người không quay về phủ đệ của Uất Trì Vô Ương mà đơn giản phái Tứ Ngũ cho người chuyển lời tới Bát hoàng tử, nói rằng bọn họ có việc phải ly khai.
Hai người trực tiếp đi tới cứ điểm của Thương Nguyệt lâu ở kinh thành. Việt Tùy nhìn biểu tình thâm sâu khó dò của Việt Thương, sau cùng nhịn không được mà lên tiếng hỏi, “Chủ tử, có gì không đúng hay sao?”
Việt Thương nhìn về phía y, chỉ thấy một đôi con ngươi đen láy không hề chớp mắt đang nhìn mình. Người nọ cánh môi mỏng nhạt khẽ khàng mím lại, rõ ràng là đang nghiêm túc dị thường.
“Thuộc hạ ngu muội, không thể cùng phân ưu với chủ tử.” Việt Tùy lộ ra biều tình tự trách. VIệt Thương thấy thế bất chợt giật mình, vươn tay kéo người lại, nhịn không được mà đặt xuống cánh môi mỏng manh của y một nụ hôn.
“Thương Nguyệt lâu hiện tại trong ngoài đều có địch. Mặt ngoài thì tên cẩu hoàng đế kia lăm le đe dọa, bề trong chỉ e người của Uất Trì Vô Ương cũng đang ngấm nghé chờ đợi thời cơ.” Nói tới đây, hắn phát hiện thân thể người kia có chút cứng đờ, tựa hồ không thể tin được.
“Bát hoàng tử?”
“Tên đó mới chính là hồ ly. Thân phận cung chủ Thiên Thần cung của hắn phỏng chừng ngay cả Hoàng đế cũng không hề hay biết. Bằng không, tên cẩu Hoàng đế kia đã không thuê người của Thiên Thần cung đi truy sát hắn rồi, như thế vừa cho bọn chúng cơ hội diễn trò lại vừa giúp chúng kiếm được một món tiền không nhỏ.”
Việt Tùy ngồi yên chăm chú lắng nghe Việt Thương nói, lát sau mới mở miệng: “Hắn cũng muốn gây bất lợi cho chủ tử?”
“Chỉ sợ không đơn thuần là muốn gây bất lợi. Cái bọn chúng muốn chính là thế lực của Thương Nguyệt lâu. Hoàng đế muốn giết đệ đệ của mình là sự thật, thế nhưng Uất Trì Vô Ương kia ôm lòng phản nghịch cũng là thật. Chẳng qua lòng tham của hắn quá nhiều, không những chỉ muốn ngôi vị cửu ngũ chí tôn cùng với thế lực giang hồ mà còn muốn có cả ngươi.”
Nghe được một lời này, Việt Tùy thực sự cứng ngắc toàn thân. “Chủ tử, thuộc hạ…” Lời còn chưa dứt, miệng lưỡi đã bị Việt Thương dùng môi chặn lại.
“Đừng vội giải thích, ta tất nhiên tin tưởng ngươi. Tên kia rất giống ta, trong tâm tư hắn suy tính cái gì, ta đều biết. Nhưng là tất cả những chuyện này không hề liên quan đến ngươi, nếu đổi lại là người khác thì cũng vậy thôi.”
Nghe người nọ nói thế, Việt Tùy mới có chút an tâm. Y sợ Việt Thương hiểu lầm rằng mình sẽ làm ra chuyện phản bội hắn.
“Chủ tử, chúng ta hiện tại có nên tiếp tục liên thủ với Bát hoàng tử không?”
Việt Thương miễn cưỡng nở một nụ cười, “Liên thủ với hắn? Chẳng phải là bảo hổ tự lột da hay sao? Ta ngay từ đầu đã không định hợp tác lâu dài với hắn, bất quá chỉ là muốn xem hắn diễn trò một chút mà thôi.”
Việt Tùy gật đầu, thế nhưng trong lòng vẫn chưa yên, “Chỉ e hắn không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta.”
“Yên tâm đi, hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thời gian ‘chiếu cố’ chúng ta?”
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Tuy rằng cái tên đứng bên cạnh Triệu Bình kia Việt Thương chưa từng gặp mặt, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen quen. Hắn liếc mắt nhìn sang Việt Tùy, “Người kia ngươi đã từng gặp qua hay chưa?”
Việt Tùy vốn là người của Thương Nguyệt lâu, nếu như người này đáng nghi thì y hẳn là đã phải đề cao cảnh giác mới đúng.
Đáng tiếc Việt Tùy thế nhưng lại lắc đầu, lộ ra một biểu tình cực kỳ mờ mịt, “Chủ tử?”
Việt Thương híp mắt chăm chú nhìn người kia, vẫn cảm thấy có chút quen thuộc, thế nhưng lại không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Bất quá biểu tình của Uất Trì Vô Ương trái lại lại khiến cho hắn nảy sinh vài phần suy ngẫm.
Tên kia ngồi ở bên cạnh Thái hậu, thấy người của Thương Nguyệt lâu tiến lên chào hỏi thế mà cũng khách khí nói nói cười cười vài câu, tựa như đã coi kẻ mạo danh kia là lâu chủ chân chính của Thương Nguyệt lâu vậy. Người khác thì không nói, nhưng hắn và Việt Thương ở chung nhiều ngày như vậy, sao có thể không biết thật giả cho được?
Chỉ là vẻ mặt giả vờ không biết không hay, hoàn toàn không có dự định ra mặt vạch trần của hắn khiến cho Việt Thương châm biếm mà nghiền ngẫm một chút.
Có lẽ là nhận thấy không cần quan sát thêm nữa, cho nên Việt Thương liền kéo Việt Tùy ung dung rời đi. Hai người không quay về phủ đệ của Uất Trì Vô Ương mà đơn giản phái Tứ Ngũ cho người chuyển lời tới Bát hoàng tử, nói rằng bọn họ có việc phải ly khai.
Hai người trực tiếp đi tới cứ điểm của Thương Nguyệt lâu ở kinh thành. Việt Tùy nhìn biểu tình thâm sâu khó dò của Việt Thương, sau cùng nhịn không được mà lên tiếng hỏi, “Chủ tử, có gì không đúng hay sao?”
Việt Thương nhìn về phía y, chỉ thấy một đôi con ngươi đen láy không hề chớp mắt đang nhìn mình. Người nọ cánh môi mỏng nhạt khẽ khàng mím lại, rõ ràng là đang nghiêm túc dị thường.
“Thuộc hạ ngu muội, không thể cùng phân ưu với chủ tử.” Việt Tùy lộ ra biều tình tự trách. VIệt Thương thấy thế bất chợt giật mình, vươn tay kéo người lại, nhịn không được mà đặt xuống cánh môi mỏng manh của y một nụ hôn.
“Thương Nguyệt lâu hiện tại trong ngoài đều có địch. Mặt ngoài thì tên cẩu hoàng đế kia lăm le đe dọa, bề trong chỉ e người của Uất Trì Vô Ương cũng đang ngấm nghé chờ đợi thời cơ.” Nói tới đây, hắn phát hiện thân thể người kia có chút cứng đờ, tựa hồ không thể tin được.
“Bát hoàng tử?”
“Tên đó mới chính là hồ ly. Thân phận cung chủ Thiên Thần cung của hắn phỏng chừng ngay cả Hoàng đế cũng không hề hay biết. Bằng không, tên cẩu Hoàng đế kia đã không thuê người của Thiên Thần cung đi truy sát hắn rồi, như thế vừa cho bọn chúng cơ hội diễn trò lại vừa giúp chúng kiếm được một món tiền không nhỏ.”
Việt Tùy ngồi yên chăm chú lắng nghe Việt Thương nói, lát sau mới mở miệng: “Hắn cũng muốn gây bất lợi cho chủ tử?”
“Chỉ sợ không đơn thuần là muốn gây bất lợi. Cái bọn chúng muốn chính là thế lực của Thương Nguyệt lâu. Hoàng đế muốn giết đệ đệ của mình là sự thật, thế nhưng Uất Trì Vô Ương kia ôm lòng phản nghịch cũng là thật. Chẳng qua lòng tham của hắn quá nhiều, không những chỉ muốn ngôi vị cửu ngũ chí tôn cùng với thế lực giang hồ mà còn muốn có cả ngươi.”
Nghe được một lời này, Việt Tùy thực sự cứng ngắc toàn thân. “Chủ tử, thuộc hạ…” Lời còn chưa dứt, miệng lưỡi đã bị Việt Thương dùng môi chặn lại.
“Đừng vội giải thích, ta tất nhiên tin tưởng ngươi. Tên kia rất giống ta, trong tâm tư hắn suy tính cái gì, ta đều biết. Nhưng là tất cả những chuyện này không hề liên quan đến ngươi, nếu đổi lại là người khác thì cũng vậy thôi.”
Nghe người nọ nói thế, Việt Tùy mới có chút an tâm. Y sợ Việt Thương hiểu lầm rằng mình sẽ làm ra chuyện phản bội hắn.
“Chủ tử, chúng ta hiện tại có nên tiếp tục liên thủ với Bát hoàng tử không?”
Việt Thương miễn cưỡng nở một nụ cười, “Liên thủ với hắn? Chẳng phải là bảo hổ tự lột da hay sao? Ta ngay từ đầu đã không định hợp tác lâu dài với hắn, bất quá chỉ là muốn xem hắn diễn trò một chút mà thôi.”
Việt Tùy gật đầu, thế nhưng trong lòng vẫn chưa yên, “Chỉ e hắn không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta.”
“Yên tâm đi, hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thời gian ‘chiếu cố’ chúng ta?”
/82
|