*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****“Có chuyện phải nói với ngươi.”
Đùa giỡn đủ rồi, Việt Thương đột nhiên nhớ tới một việc. Nhìn vào bộ dáng nghiêm chỉnh của đối phương, Việt Tùy cũng nhịn không được mà tập trung tư tưởng.
“Nghe nói Uất Trì Vô Ương đã giam Sơ Nhất vào địa lao.”
Việt Tùy vẫn luôn chăm chú lắng nghe, không ngờ nghe được tin tức này liền mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin.
Thấy vẻ mặt đối phương càng ngày càng nhiều biểu cảm, Việt Thương không khỏi có chút đắc ý trong lòng. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp tên này, mặt mày y luôn giống như bị đứt hết dây thần kinh cảm xúc vậy, cứ lạnh như băng, bất luận một tia cảm tình nào cũng đều không có.
Hiện nay, nghĩ đến vẻ mặt động lòng người cùng với những tiếng rên rỉ ái muội của y lúc ở trên giường, Việt Thương nhịn không được mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Chủ tử.” Thấy Việt Thương nói được phân nửa lại thất thần không biết là đang nghĩ đến cái gì, Việt Tùy gọi hắn một tiếng, vẻ hoang mang lo lắng hiển hiện rõ ràng trên khuôn mặt.
Việt Thương bất đắc dĩ gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, “Cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết.”
Việt Tùy nhíu mày. Việt Thương một tay ôm hắn kéo vào trong ngực, vuốt ve thân hình cường tráng hữu lực của đối phương, thỏa mãn nhắm mắt, “Bất quá tình trạng của hắn rất không tốt, Uất Trì Vô Ương mỗi ngày đều dùng đại hình hầu hạ, chỉ sợ không thể sống nổi mấy ngày.”
Nhạy bén cảm nhận được thân thể người trong ngực thoáng chốc cứng đờ, Việt Thương bất đắc dĩ nhíu mày, “Ngươi rất để tâm đến hắn? Hắn quan trọng hơn so với ta sao?”
Giọng nói của Việt Thương đậm chất ghen tuông, hắn rất ít khi thấy Việt Tùy để ý tới người nào. Cái tên trong lòng vẫn luôn chỉ có một mình hắn kia thế mà tự nhiên lại quan tâm tới người khác! Việt Thương bỗng chốc phát hiện ngực mình nhức nhối và ê ẩm không ngừng, nói chung là vô cùng khó chịu.
“Chủ tử…” Việt Tùy sao lại không nghe ra giọng điệu ghen tuông của người nọ, trong lòng vừa ấm áp lại vừa có chút buồn cười.
Ai biết Việt Thương lại nghiêm mặt nói, “Ta hỏi thật, nếu như không có ta, có phải ngươi và hắn…”
Nếu không phải chính mình giữa đường chen ngang, chỉ với sự cảm thông của những người cùng cảnh giữa Việt Tùy và Sơ Nhất, ai dám đảm bảo sẽ không lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đây? Huống hồ những ngày Việt Tùy bị Uất Trì Vô Ương bắt giữ, Sơ Nhất kia hình như cũng âm thầm chiếu cô y không ít đi.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy cái này rất có khả năng. Sắc mặt Việt Thương vì thế càng lúc càng khó coi. Mà Việt Tùy thì vội vàng trượt xuống khỏi người Việt Thương, không chút do dự liền quỳ rạp trước mặt hắn, vẻ mặt tái mét, vội vàng nói: “Tâm ý của thuộc hạ đối với chủ tử có trời đất chứng giám, nếu như hai lòng thì trời tru đất diệt.”
“Đúng lên, ai cho ngươi quỳ!” Việt Thương kéo Việt Tùy dậy, “Sau này không cho phép thề độc.”
Nhìn sắc mặt Việt Thương vẫn không hề khá hơn, Việt Tùy lại càng thêm lo lắng, “Chủ tử, xin hãy tin ta.”
“Ta tin.”
Tuy rằng nói là nói như thế, nhưng vẻ mặt của người nọ vẫn thực âm trầm khiến Việt Tùy thật sự lo lắng không yên.
“Thuộc hạ có thể phát thệ!”
“Được rồi, ngươi ban nãy cũng đã phát rồi.” Việt Thương xoa xoa đầu y một cái, “Để ta nghỉ ngơi một lát đi.”
Việt Tùy vẫn không chịu dịch chuyển, “Nếu không có chủ tử, thuộc hạ cả đời này sẽ mãi mãi không biết đến ái tình.”
Người nọ bất chợt nói ra một câu như thế, Việt Thương kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Việt Tùy đang tha thiết nhìn mình. Có lẽ người nào đó lại sợ hắn vẫn không tin, tiến lên phía trước vài bước, “Chủ tử, thuộc hạ chỉ là cảm mến võ công của Sơ Nhất mà thôi, tuyệt đối không có tâm tư gì với hắn.”
“Thấy ngươi vừa rồi khẩn trương như thế, ta nghĩ ngươi…’
Việt Tùy vội vàng tiếp lên hai bước nữa, thậm chí có chút không thể kiềm chế mà ôm lấy thắt lưng thon gọn của Việt Thương, “Thuộc hạ bị bắt, Sơ Nhất vẫn âm thầm chiếu cố không ít, thuộc hạ chỉ là muốn có ân báo ân mà thôi.”
Cái này thì hẳn rồi. Việt Thương đương nhiên biết Sơ Nhất lén lút chiếu cố Việt Tùy, cho nên mới nói tin này cho y nghe, cũng không ngờ thái độ khẩn trương của người nọ trong một khắc kia lại khiến cho mình nổi cơn ghen như vậy.
Thấy sắc mặt Việt Thương có chút chuyển biến, Việt Tùy mới chậm rãi buông lỏng tâm tình. Nào ngờ y còn chưa thở ra được một hơi đã nghe Việt Thương nói tiếp, “Ta hỏi thật, nếu không có ta, ngươi và Sơ Nhất…”
Tâm tư Việt Tùy với mới thả lỏng được một chút nháy mắt lại căng thẳng hẳn ra. Y sợ Việt Thương lại tức giận, cho nên cẩn thận cân nhắc lời lẽ để giải thích rõ ràng.
“Chủ tử, ta với hắn phục vụ hai chủ tử khác nhau, tuyệt đối không thể.”
Lời này vừa nói ra, Việt Thương mới giật mình. Thuộc hạ ở thời đại này đối với chủ tử có thể nói là vô cùng trung thành tận tụy, hai người hai chủ, tất nhiên là ai nấy đều hướng về chủ tử của mình, cho dù có sự cảm thông đi chăng nữa, nhưng nếu một khi đề cập tới sự tình của chủ tử mình, chỉ sợ sẽ không thể lỗ mãng hàm hồ được. Kể cả hai người bọn họ có là hảo hữu thì trong tâm tư của sát thủ, chủ tử vẫn lớn hơn cả trời.
Chỉ với thân thủ nhất nhì Thiên Thần cung của Sơ Nhất kia, trừ phi hắn cam tâm tình nguyện, không thì người trong Thiên Thần cung ai có thể bắt nhốt hắn đây? Hoặc là nếu như hắn muốn trốn chạy, ai lại có thể ngăn cản được?
Nhưng mà hắn lại cam lòng để Uất Trì Vô Ương giam vào địa lao, thậm chí còn bị đại hình tra tấn đến sống dở chết dở. Một người như thế nếu không cam lòng chịu chết, Thiên Thần cung có mấy người có thể lấy được mạng của hắn?
Lại nói, đây chẳng qua chỉ là một hình thức trung thành ngu ngốc chẳng khác nào bị tẩy não mà thôi. Bất quá Việt Thương vừa khinh thường loại trung tâm này, lại vừa âm thầm vui sướng vì mình đã xuyên tới nơi đây, bởi vì loại trung tâm đến ngu ngốc này khiến cho một người vô cùng đa nghi như hắn cũng có thể yên tâm mà tín nhiệm thuộc hạ của mình.
“Chuẩn bị một chút, thông báo với các phân đường bên dưới, ta muốn bắt chước hành động của Thiên Thần cung, báo thù cho ngươi.”
Việt Thương ổn định tâm tình, sau khi một lần nữa xác định nam nhân trong ngực bất luận như thế nào cũng sẽ chỉ là của một mình mình, tâm tình liền tốt đẹp hẳn lên. Hắn truyền ra mệnh lệnh, Việt Tùy gật đầu, sau đó đi ra ngoài dặn dò Tứ Ngũ.
Cái thành An Dương nhỏ bé này, người ra kẻ vào hàng ngày cũng không có bao nhiêu, nhưng trong mấy ngày gần đây lại đột nhiên có rất nhiều cao thủ đi tới. Bọn họ thoạt nhìn đều đã cải trang, tỷ như đóng giả thương đội hoặc là áp tiêu đội, thế nhưng tà khí cùng với mùi máu tanh tản mác trên thân thể vẫn khiến cho mọi người ở đây có chút e dè.
Từ sau khi vị nam tử áo đen nọ rời đi, lão bản trà lâu ở giáp cửa thành liền không còn nhìn thấy y nữa. Lão thấy thành An Dương vẫn bình yên như mọi ngày thì âm thầm tự nhủ mình quá đa tâm, thế nhưng không ngờ nơi này lại đột ngột xuất hiện nhiều nhân sĩ giang hồ như vậy.
Lão bản vốn là người bôn ba nhiều năm, nhãn lực tất nhiên không giống người thường. Cho dù những người kia đã cải trang, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, lão đã có thể nhận ra sát khí cùng với mùi huyết tinh luẩn quẩn quanh thân họ. Vì thế lão lại bắt đầu bất an hỗn loạn.
Tiểu cô nương xướng khúc ở trà lâu tên gọi Phượng Nhi từ sau khi thấy bóng nhạn lướt nước thoáng qua ngày ấy vẫn một mực cho rằng người nọ chính là đệ nhất mỹ nhân trên toàn thiên hạ, nhưng mà các tiểu nhị khác trong trà lâu thì hoàn toàn không tin, bất kể nàng có nói thế nào cũng vẫn không tin.
Nào ngờ, buổi chiều hôm ấy, khi mặt trời đã gần xuống núi, khách khứa trong trà lâu cũng lục tục ra về để quán trà chuẩn bị đóng cửa thì một đám khách lớn lại hùng hổ đi vào. Tiểu nhị lúc này vẻ mặt xấu hổ đi ra chào đó, dự định thông báo với khách quan trà lâu chuẩn bị đóng cửa rồi.
Nhưng không ngờ một đoàn rồi lại một đoàn cứ thế nối đuôi nhau mà tới, đã thế đám khách nhân kia thậm chí còn có dấu hiệu sẽ ngày một nhiều lên, liên tục không ngừng.
Điều này làm cho tiểu nhị phát hoảng, vội vàng đi tìm lão bản, thế nhưng lại nhận ra sắc mặt lão bản còn tái hơn cả mặt mình, bộ dạng chẳng khác nào lâm trận gặp đại địch. Đã thế lão còn liên tục căn dặn hắn phải cẩn thận tiếp đón những người này, ngàn vạn lần không được đắc tội với bọn họ.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****“Có chuyện phải nói với ngươi.”
Đùa giỡn đủ rồi, Việt Thương đột nhiên nhớ tới một việc. Nhìn vào bộ dáng nghiêm chỉnh của đối phương, Việt Tùy cũng nhịn không được mà tập trung tư tưởng.
“Nghe nói Uất Trì Vô Ương đã giam Sơ Nhất vào địa lao.”
Việt Tùy vẫn luôn chăm chú lắng nghe, không ngờ nghe được tin tức này liền mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin.
Thấy vẻ mặt đối phương càng ngày càng nhiều biểu cảm, Việt Thương không khỏi có chút đắc ý trong lòng. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp tên này, mặt mày y luôn giống như bị đứt hết dây thần kinh cảm xúc vậy, cứ lạnh như băng, bất luận một tia cảm tình nào cũng đều không có.
Hiện nay, nghĩ đến vẻ mặt động lòng người cùng với những tiếng rên rỉ ái muội của y lúc ở trên giường, Việt Thương nhịn không được mà cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
“Chủ tử.” Thấy Việt Thương nói được phân nửa lại thất thần không biết là đang nghĩ đến cái gì, Việt Tùy gọi hắn một tiếng, vẻ hoang mang lo lắng hiển hiện rõ ràng trên khuôn mặt.
Việt Thương bất đắc dĩ gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, “Cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết.”
Việt Tùy nhíu mày. Việt Thương một tay ôm hắn kéo vào trong ngực, vuốt ve thân hình cường tráng hữu lực của đối phương, thỏa mãn nhắm mắt, “Bất quá tình trạng của hắn rất không tốt, Uất Trì Vô Ương mỗi ngày đều dùng đại hình hầu hạ, chỉ sợ không thể sống nổi mấy ngày.”
Nhạy bén cảm nhận được thân thể người trong ngực thoáng chốc cứng đờ, Việt Thương bất đắc dĩ nhíu mày, “Ngươi rất để tâm đến hắn? Hắn quan trọng hơn so với ta sao?”
Giọng nói của Việt Thương đậm chất ghen tuông, hắn rất ít khi thấy Việt Tùy để ý tới người nào. Cái tên trong lòng vẫn luôn chỉ có một mình hắn kia thế mà tự nhiên lại quan tâm tới người khác! Việt Thương bỗng chốc phát hiện ngực mình nhức nhối và ê ẩm không ngừng, nói chung là vô cùng khó chịu.
“Chủ tử…” Việt Tùy sao lại không nghe ra giọng điệu ghen tuông của người nọ, trong lòng vừa ấm áp lại vừa có chút buồn cười.
Ai biết Việt Thương lại nghiêm mặt nói, “Ta hỏi thật, nếu như không có ta, có phải ngươi và hắn…”
Nếu không phải chính mình giữa đường chen ngang, chỉ với sự cảm thông của những người cùng cảnh giữa Việt Tùy và Sơ Nhất, ai dám đảm bảo sẽ không lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đây? Huống hồ những ngày Việt Tùy bị Uất Trì Vô Ương bắt giữ, Sơ Nhất kia hình như cũng âm thầm chiếu cô y không ít đi.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy cái này rất có khả năng. Sắc mặt Việt Thương vì thế càng lúc càng khó coi. Mà Việt Tùy thì vội vàng trượt xuống khỏi người Việt Thương, không chút do dự liền quỳ rạp trước mặt hắn, vẻ mặt tái mét, vội vàng nói: “Tâm ý của thuộc hạ đối với chủ tử có trời đất chứng giám, nếu như hai lòng thì trời tru đất diệt.”
“Đúng lên, ai cho ngươi quỳ!” Việt Thương kéo Việt Tùy dậy, “Sau này không cho phép thề độc.”
Nhìn sắc mặt Việt Thương vẫn không hề khá hơn, Việt Tùy lại càng thêm lo lắng, “Chủ tử, xin hãy tin ta.”
“Ta tin.”
Tuy rằng nói là nói như thế, nhưng vẻ mặt của người nọ vẫn thực âm trầm khiến Việt Tùy thật sự lo lắng không yên.
“Thuộc hạ có thể phát thệ!”
“Được rồi, ngươi ban nãy cũng đã phát rồi.” Việt Thương xoa xoa đầu y một cái, “Để ta nghỉ ngơi một lát đi.”
Việt Tùy vẫn không chịu dịch chuyển, “Nếu không có chủ tử, thuộc hạ cả đời này sẽ mãi mãi không biết đến ái tình.”
Người nọ bất chợt nói ra một câu như thế, Việt Thương kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Việt Tùy đang tha thiết nhìn mình. Có lẽ người nào đó lại sợ hắn vẫn không tin, tiến lên phía trước vài bước, “Chủ tử, thuộc hạ chỉ là cảm mến võ công của Sơ Nhất mà thôi, tuyệt đối không có tâm tư gì với hắn.”
“Thấy ngươi vừa rồi khẩn trương như thế, ta nghĩ ngươi…’
Việt Tùy vội vàng tiếp lên hai bước nữa, thậm chí có chút không thể kiềm chế mà ôm lấy thắt lưng thon gọn của Việt Thương, “Thuộc hạ bị bắt, Sơ Nhất vẫn âm thầm chiếu cố không ít, thuộc hạ chỉ là muốn có ân báo ân mà thôi.”
Cái này thì hẳn rồi. Việt Thương đương nhiên biết Sơ Nhất lén lút chiếu cố Việt Tùy, cho nên mới nói tin này cho y nghe, cũng không ngờ thái độ khẩn trương của người nọ trong một khắc kia lại khiến cho mình nổi cơn ghen như vậy.
Thấy sắc mặt Việt Thương có chút chuyển biến, Việt Tùy mới chậm rãi buông lỏng tâm tình. Nào ngờ y còn chưa thở ra được một hơi đã nghe Việt Thương nói tiếp, “Ta hỏi thật, nếu không có ta, ngươi và Sơ Nhất…”
Tâm tư Việt Tùy với mới thả lỏng được một chút nháy mắt lại căng thẳng hẳn ra. Y sợ Việt Thương lại tức giận, cho nên cẩn thận cân nhắc lời lẽ để giải thích rõ ràng.
“Chủ tử, ta với hắn phục vụ hai chủ tử khác nhau, tuyệt đối không thể.”
Lời này vừa nói ra, Việt Thương mới giật mình. Thuộc hạ ở thời đại này đối với chủ tử có thể nói là vô cùng trung thành tận tụy, hai người hai chủ, tất nhiên là ai nấy đều hướng về chủ tử của mình, cho dù có sự cảm thông đi chăng nữa, nhưng nếu một khi đề cập tới sự tình của chủ tử mình, chỉ sợ sẽ không thể lỗ mãng hàm hồ được. Kể cả hai người bọn họ có là hảo hữu thì trong tâm tư của sát thủ, chủ tử vẫn lớn hơn cả trời.
Chỉ với thân thủ nhất nhì Thiên Thần cung của Sơ Nhất kia, trừ phi hắn cam tâm tình nguyện, không thì người trong Thiên Thần cung ai có thể bắt nhốt hắn đây? Hoặc là nếu như hắn muốn trốn chạy, ai lại có thể ngăn cản được?
Nhưng mà hắn lại cam lòng để Uất Trì Vô Ương giam vào địa lao, thậm chí còn bị đại hình tra tấn đến sống dở chết dở. Một người như thế nếu không cam lòng chịu chết, Thiên Thần cung có mấy người có thể lấy được mạng của hắn?
Lại nói, đây chẳng qua chỉ là một hình thức trung thành ngu ngốc chẳng khác nào bị tẩy não mà thôi. Bất quá Việt Thương vừa khinh thường loại trung tâm này, lại vừa âm thầm vui sướng vì mình đã xuyên tới nơi đây, bởi vì loại trung tâm đến ngu ngốc này khiến cho một người vô cùng đa nghi như hắn cũng có thể yên tâm mà tín nhiệm thuộc hạ của mình.
“Chuẩn bị một chút, thông báo với các phân đường bên dưới, ta muốn bắt chước hành động của Thiên Thần cung, báo thù cho ngươi.”
Việt Thương ổn định tâm tình, sau khi một lần nữa xác định nam nhân trong ngực bất luận như thế nào cũng sẽ chỉ là của một mình mình, tâm tình liền tốt đẹp hẳn lên. Hắn truyền ra mệnh lệnh, Việt Tùy gật đầu, sau đó đi ra ngoài dặn dò Tứ Ngũ.
Cái thành An Dương nhỏ bé này, người ra kẻ vào hàng ngày cũng không có bao nhiêu, nhưng trong mấy ngày gần đây lại đột nhiên có rất nhiều cao thủ đi tới. Bọn họ thoạt nhìn đều đã cải trang, tỷ như đóng giả thương đội hoặc là áp tiêu đội, thế nhưng tà khí cùng với mùi máu tanh tản mác trên thân thể vẫn khiến cho mọi người ở đây có chút e dè.
Từ sau khi vị nam tử áo đen nọ rời đi, lão bản trà lâu ở giáp cửa thành liền không còn nhìn thấy y nữa. Lão thấy thành An Dương vẫn bình yên như mọi ngày thì âm thầm tự nhủ mình quá đa tâm, thế nhưng không ngờ nơi này lại đột ngột xuất hiện nhiều nhân sĩ giang hồ như vậy.
Lão bản vốn là người bôn ba nhiều năm, nhãn lực tất nhiên không giống người thường. Cho dù những người kia đã cải trang, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, lão đã có thể nhận ra sát khí cùng với mùi huyết tinh luẩn quẩn quanh thân họ. Vì thế lão lại bắt đầu bất an hỗn loạn.
Tiểu cô nương xướng khúc ở trà lâu tên gọi Phượng Nhi từ sau khi thấy bóng nhạn lướt nước thoáng qua ngày ấy vẫn một mực cho rằng người nọ chính là đệ nhất mỹ nhân trên toàn thiên hạ, nhưng mà các tiểu nhị khác trong trà lâu thì hoàn toàn không tin, bất kể nàng có nói thế nào cũng vẫn không tin.
Nào ngờ, buổi chiều hôm ấy, khi mặt trời đã gần xuống núi, khách khứa trong trà lâu cũng lục tục ra về để quán trà chuẩn bị đóng cửa thì một đám khách lớn lại hùng hổ đi vào. Tiểu nhị lúc này vẻ mặt xấu hổ đi ra chào đó, dự định thông báo với khách quan trà lâu chuẩn bị đóng cửa rồi.
Nhưng không ngờ một đoàn rồi lại một đoàn cứ thế nối đuôi nhau mà tới, đã thế đám khách nhân kia thậm chí còn có dấu hiệu sẽ ngày một nhiều lên, liên tục không ngừng.
Điều này làm cho tiểu nhị phát hoảng, vội vàng đi tìm lão bản, thế nhưng lại nhận ra sắc mặt lão bản còn tái hơn cả mặt mình, bộ dạng chẳng khác nào lâm trận gặp đại địch. Đã thế lão còn liên tục căn dặn hắn phải cẩn thận tiếp đón những người này, ngàn vạn lần không được đắc tội với bọn họ.
/82
|