“Cảnh Sâm bị tập kích ở biên giới Tây Nam.” Hoành Chính Đế cầm một bức thư mật trên bàn lên, nặng nề nhìn hắn.
“Nhị hoàng huynh, bị thương rồi sao?” Cảnh Thiều hoảng hốt hỏi, thấy Hoành Chính Đế rất bình tĩnh mới ý thức được hẳn là tính mạng ca ca không có gì đáng lo, lúc này mới hơi bình tĩnh lại.
Hoành Chính Đế hạ mắt, đưa bức thư trong tay cho hắn, “Tự xem đi.”
Cảnh Thiều vội vàng mở bức thư ra, bỏ qua hết mấy câu khách sáo, nôn nóng tìm hai chữ “bình an”.
“… May có thị vệ tam hoàng đệ tặng liều chết bảo vệ, nhi thần không có gì đáng lo, ít hôm nữa sẽ về kinh…” Nhìn thấy hàng chữ này, Cảnh Thiều thở phào, rồi sau đó mới đọc lại từ đầu một lần, trả thư lại cho phụ hoàng.
Lời trong thư nói chuyện đã rõ ràng, chỉ nhắc vài câu đến chuyện bị ám sát, nhưng với tính cách của Cảnh Sâm, nếu đã nói vậy, tình hình khi đó chắc chắn cực kì nguy hiểm. Cảnh Thiều siết chặt nắm tay, nếu là do người của Tây Nam Vương, một lần không thành nhất định sẽ tìm cách khác. Tây Nam các kinh thành ba ngàn dặm, suốt đường đi gặp phải không biết bao nhiêu biến cố. Nghĩ đến đây lại thấy trong lòng rối bời.
“Phụ hoàng, ba ngàn dặm núi cao đường xa, nhi thần cả gan, xin phụ hoàng cho nhi thần dẫn binh mã đi đón nhị hoàng huynh.” Cảnh Thiều quỳ trên đất tha thiết nói.
“Cảnh Sâm đã nói là không sao, đứng lên đi.” Hoành Chính Đế ngồi xuống long ỷ, cầm tấu chương lên bắt đầu phê duyệt.
“Phụ hoàng!” Cảnh Thiều không chịu đứng lên, chưa nói đến Tây Nam Vương bản tính trước nay vốn thích làm cho trót, lần này gặp chuyện như vậy, nói không chừng sẽ có kẻ thừa cơ ra tay, dù sao thì cũng là do Tây Nam Vương gánh tội.
Chờ một lúc lâu, Hoành Chính Đế liếc nhìn Cảnh Thiều vẫn đang quỳ một cái, bất lực thở dài nói: “Trẫm đã phái người đi rồi!”
Nghe vậy, Cảnh Thiều mới yên tâm. Năm mươi binh tướng hắn phái theo bảo vệ ca ca vẫn theo đó, lần này có chuyện nhất định sẽ ra mặt, lại thêm người của phụ hoàng phái tới, trừ khi trắng trợn phái binh mã truy sát, hẳn là không còn nguy hiểm nữa.
Cảnh Thiều ra khỏi ngự thư phòng, vừa khéo gặp đại thái giám An Hiền hầu hạ cạnh Hoành Chính Đế, dẫn theo một tiểu thái giám đang bưng trà, dường như vừa quay lại từ phòng trà, thấy Cảnh Thiều vội cúi người hành lễ.
“An công công.” Cảnh Thiều cười khách sáo, “Nhiều năm như vậy mà vẫn đích thân làm.”
“Việc ăn uống nghỉ ngơi của hoàng thượng không thể sơ xuất được, nô tỳ không yên tâm để đám nhỏ vụng về này làm, đành theo sát mọi lúc, để Vương gia chê cười rồi.” Có lẽ vì thường lo lắng, An Hiền không có bụng như những thái giám già khác, đi đứng cũng nhanh nhẹn vững vàng.
Trước ngự thư phòng nhiều tai mắt, không tiện nghe ngóng gì, Cảnh Thiều chỉ nói vài câu thì đi.
“Đã sắp hai mươi, ngoài dẫn binh đánh giặc, gặp những chuyện khác chẳng bao giờ biết dùng đầu để nghĩ.” Hoành Chính Đế nhấp một ngụm trà An Hiền pha rồi nói.
An Hiền e dè quan sát sắc mặt hoàng thượng, cười nói, “Không phải hoàng thượng vẫn thích tính cách thẳng thắng của Vương gia sao?”
Hoành Chính Đế để chén trà xuống, cười nhẹ, “Là một đứa trọng tình nghĩa.” Hoành Chính Đế không nói với Cảnh Thiều, tất cả thích khách thất bại lần này đã tự vẫn, không điều tra được manh mối nào. Nếu hôm nay Cảnh Thiều hỏi là ai hành thích trước thì không thể thoát được hiềm nghi. May mà đứa nhỏ này không làm mình thất vọng. Cho dù cứ như trẻ con chốc chốc lại cáu gắt, nhưng chưa từng có ý hại huynh đệ thủ túc.
Cảnh Thiều ra khỏi cung, thấy hai chiếc xe ngựa đang chạy đến cửa phụ, nghĩ là có nữ quyến vào cung nên cũng không để ý nhiều, cưỡi Tiểu Hắc về vương phủ.
Hai chiếc xe ngựa đó chính là xe của phủ Bắc Uy Hầu và phủ Mậu Quốc Công.
“Khuyển tử ngu dốt, hôm trước làm thế tử bị thương, không biết hôm nay đã khỏi chưa?” Mậu Quốc Công phu nhân mỉm cười hỏi, sắc mặt lại chẳng hề có vẻ áy náy chút nào.
“Chuyện đã từ nhiều hôm trước, chẳng lẽ đến nay phu nhân mới biết?” Bắc Uy Hầu phu nhân lạnh lùng nhìn bà ta, thế tử nhà Mậu Quốc Công đánh Mộ Linh Bảo bị thương, chỉ nói một tiếng thất lễ, nhiều ngày như vậy rồi mà đến một hạ nhân trong phủ cũng không thấy phái đến thăm hỏi, rõ ràng là thị uy.
Hai người vừa gặp mặt đã bắt đầu châm chích nhau, hai tiểu thư đứng phía sau cũng len lén đánh giá nhau, cung nữ Hoàng hậu phái đến nghênh tiếp nhìn thấy chỉ hạ mắt không nói gì.
Khi Cảnh Thiều về đến vương phủ còn chưa đến trưa, vừa vào Đông Uyển Đa Phúc đã nhăn mặt ra đón, “Vương gia, Vương phi vẫn chưa dậy, nô tỳ không dám quấy rầy.”
Cảnh Thiều thấy khuôn mặt trắng béo của hắn nhăn nhúm lại, nhịn không được trêu: “Chuyện trong phủ trước đây không phải đều do ngươi quản sao? Làm cái mặt này cho ai nhìn?”
“Vương gia không biết, bây giờ trong phủ được Vương phi quản lý cực kì chặt chẽ, việc hằng ngày hơn gấp đôi trước dây, nô tỳ xem sổ sách cũng đã đau đầu.” Đa Phúc thật sự rất bội phục Vương phi, sổ sách mỗi ngày nhiều như vậy mà vẫn có thể phân biệt được, có gì không ổn nhìn vào là thấy ngay, các quản sự bây giờ không ai dám qua loa nữa, các báo cáo cũng chi tiết đầy đủ, hắn xử lý đến tận trưa, đầu đã ong ong.
“Lười quen rồi, nhìn An Hiền nhà người ta đi, đâu có béo được như ngươi.” Cảnh Thiều nói rồi đến trước cửa ngọa phòng, phẩy tay ngăn Đa Phúc vẫn còn muốn tiếp tục oán than lại, nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong.
Cửa sổ trong phòng đóng chặt, ánh sáng ít hơn bên ngoài nhiều, lớp màn giường xanh nhạt buông xuống, không thấy được cảnh đẹp bên trong.
Cảnh Thiều thay triều phục ra, chầm chậm vén màn giường lên. Người trên giường đang ngủ yên bình, một cánh tay khoác ngoài tấm chăn gấm, kéo theo nửa bên vai, trên da thịt trắng nõn đầy chấm đỏ, cực kì mê người. Bò lên giường, nhét cánh tay đã hơi lạnh vào lại chăn, nằm xuống cạnh hắn, ôm cả chăn lẫn người vào lòng, hôn hôn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say.
Mộ Hàm Chương nhíu nhíu mày, đôi mắt đẹp mơ màng chầm chậm mở ra, “Về rồi sao…” Giọng mũi lười biếng lúc vừa tỉnh dậy, đáng yêu vô cùng.
Hôn trộm lên đôi môi vẫn chưa hết sưng một cái, Cảnh Thiều lại ôm ôm người ta vào lòng, “Người còn khó chịu không?”
Mộ Hàm Chương dần tỉnh lại, thân thể đã bớt mệt mỏi, nhưng eo mông vẫn còn đau, ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, vùi đầu lên vai hắn , chọn tư thế dễ chịu một chút, “Eo hơi đau.”
Cảnh Thiều ngẩn người, Quân Thanh đang… làm nũng? Sau khi gian nan tiếp nhận sự thật này, Cảnh Thiều lập tức ngồi cao lên, để Vương phi nhà mình nằm lên ngực mình rồi bắt đầu xoa bóp eo cho người ta qua lớp chăn.
Bàn tay mạnh mẽ, được xoa bóp qua tấm chăn, lực mạnh vừa đủ lại đúng chỗ, làm dịu từng cơn nhức mỏi, dễ chịu vô cùng. Mộ Hàm Chương không khỏi khép mắt lại, khẽ cong môi không cho Cảnh Thiều thấy.
“Ca ca bị ám sát.” Cảnh Thiều vừa xoa bóp vừa kể lại chuyện hôm nay, “Có khi nào là Tây Nam Vương không?”
Mộ Hàm Chương nhíu mày, im lặng một lúc rồi nói, “Không đâu.”
“Tại sao?” Trên đường về, Cảnh Thiều đã ngẫm kĩ lại chuyện xảy ra vào thời điểm này của đời trước, tuy khi đó mình đang đánh Nam Man ở Điền Tàng, nhưng vẫn nắm được những chuyện lớn trong triều, nhưng không nghe nói đến chuyện khâm sai bị ám sát.
“Chuyện cống phẩm bị cướp vốn đã lạ, Tây Nam Vương công khai nói ra lý do này chỉ có thể vì hắn đã sớm rõ ràng tình hình Điền Tàng.” Mộ Hàm Chương hạ mắt nói: “Hắn chỉ muốn giảm cống, không hề muốn khai chiến.”
Bàn tay đang xoa bóp của Cảnh Thiều dừng lại một chút, xâu chuỗi những chuyện gần đây lại, chợt giật mình. Vì Tây Nam gần Điền Tàng, cho nên Tây Nam Vương là người nắm rõ tình hình Nam Man nhất, hắn biết triều đình tiến đánh Nam Man rất có thể sẽ bảo mình xuất binh, Tây Nam Vương không muốn chịu thiệt cho nên đưa lý do xin giảm cống trước, nếu triều đình hạ lệnh xuất binh, thì lấy đó làm điều kiện, nếu không bắt xuất binh thì chỉ cần bổ sung cống phẩm là được.
Nếu không phải Tây Nam vương ra tay, mà là hai huynh đệ của hắn định thừa nước đục thả câu thì chuyện này dễ giải quyết rồi, chỉ cần ra khỏi Tây Nam, không tiện đổ tội thì bọn họ không dám mạo hiểm nữa. Có điều…
Nếu Quân Thanh có thể nhận ra, vậy chắc chắn phụ hoàng phải rõ ràng, hôm nay gọi mình vào ngự thư phòng… Nghĩ đến đây, Cảnh Thiều không khỏi toát mồ hôi lạnh, phụ hoàng đang thử mình!
Mộ Hàm Chương thấy hắn cười khổ, không khỏi đau lòng, “Với những lời ngươi đã nói hôm nay, phụ hoàng nhất định sẽ không nghi ngờ ngươi.”
Cảnh Thiều cúi đầu, thấy người trong lòng lo lắng nhìn mình, cúi xuống hôn hôn đôi mắt đẹp kia, “Không sao.” Người được gọi là phụ hoàng kia, thật ra phải là hoàng phụ, cho dù là khi nào, đều là hoàng trước, phụ sau! Chịu thiệt cả một đời, đời này lẽ ra phải tỉnh mộng từ sớm rồi.
Ngày hôm sau, phủ Bắc Uy Hầu cho người mang dưa hồng từ tây bắc đến tặng.
“Bắc Uy Hầu phu nhân tặng dưa hồng cho chúng ta, đúng là hiếm thấy.” Cảnh Thiều bẻ một miếng dưa đã cắt đẹp ra ăn, dưa này ở tây bắc chín sớm, lại to hơn ở Trung Nguyên, vị cũng rất ngọt. Binh quyền của Bắc Uy Hầu ở Tây Bắc, đã mua không ít đất ở đó để trồng hoa quả.
“Nghe người tặng dưa nói, hôm qua từ khi mẫu thân vào cung về chưa lúc nào ngừng cười.” Mộ Hàm Chương đưa cho hắn cây tăm, nhắc tới vị đích mẫu chẳng bao giờ biết khiêm tốn kia, không khỏi cười lạnh.
Hoàng hậu thưởng cho tiểu thư Mộ gia một cặp xuyến phỉ thúy, nhưng chỉ thưởng cho tiểu thư Mậu Quốc Công một cái túi nhỏ, Đỗ thị nghĩ vị trí tứ hoàng tử phi lần này tám chín phần là nữ nhi của mình rồi, vừa lúc dưa hồng ở Tây Bắc được đưa tới, liền tốt bụng tặng cho bọn họ một ít.
“Sao ngươi biết chuyện này?” Cảnh Thiều thấy ngón tay ướt sũng của mình bị Vương phi nhà mình nhìn, đành phải lau tay dùng tăm tre ăn.
“Có vị tam thẩm nhanh mồm nhanh miệng kia, bây giờ sợ là cả phủ Bắc Uy Hầu đều biết cả rồi.” Mộ Hàm Chương thở dài, hạ nhân tặng dưa thân với Lan Đình, thấy nàng ta là thao thao bất tuyệt chuyện này, cứ tiếp tục như vậy, không đến ba ngày, không chừng cả kinh thành đều biết tiểu thư Mộ gia sắp làm tứ hoàng tử phi.
“Tam thẩm đúng là lợi hại, sau này nếu cần loan tin về Cảnh Du thì nhờ bà ấy làm!” Cảnh Thiều nhịn không được cười trộm mấy tiếng, tam phu nhân này chắc chắn là có thù với Bắc Uy Hầu phu nhân.
“Lại nói bậy.” Mộ Hàm Chương lắc đầu bất lực, nhưng nghĩ lại thì nói không chừng lần này tam thẩm cố ý. Nếu Mộ Tố Chất được gả cho tứ hoàng tử thì thôi, nhiều lắm là người ta nói Bắc Uy Hầu phu nhân khoe khoang; nhưng nếu không phải, lần này phủ Bắc Uy Hầu xấu hổ to.
“Nhị hoàng huynh, bị thương rồi sao?” Cảnh Thiều hoảng hốt hỏi, thấy Hoành Chính Đế rất bình tĩnh mới ý thức được hẳn là tính mạng ca ca không có gì đáng lo, lúc này mới hơi bình tĩnh lại.
Hoành Chính Đế hạ mắt, đưa bức thư trong tay cho hắn, “Tự xem đi.”
Cảnh Thiều vội vàng mở bức thư ra, bỏ qua hết mấy câu khách sáo, nôn nóng tìm hai chữ “bình an”.
“… May có thị vệ tam hoàng đệ tặng liều chết bảo vệ, nhi thần không có gì đáng lo, ít hôm nữa sẽ về kinh…” Nhìn thấy hàng chữ này, Cảnh Thiều thở phào, rồi sau đó mới đọc lại từ đầu một lần, trả thư lại cho phụ hoàng.
Lời trong thư nói chuyện đã rõ ràng, chỉ nhắc vài câu đến chuyện bị ám sát, nhưng với tính cách của Cảnh Sâm, nếu đã nói vậy, tình hình khi đó chắc chắn cực kì nguy hiểm. Cảnh Thiều siết chặt nắm tay, nếu là do người của Tây Nam Vương, một lần không thành nhất định sẽ tìm cách khác. Tây Nam các kinh thành ba ngàn dặm, suốt đường đi gặp phải không biết bao nhiêu biến cố. Nghĩ đến đây lại thấy trong lòng rối bời.
“Phụ hoàng, ba ngàn dặm núi cao đường xa, nhi thần cả gan, xin phụ hoàng cho nhi thần dẫn binh mã đi đón nhị hoàng huynh.” Cảnh Thiều quỳ trên đất tha thiết nói.
“Cảnh Sâm đã nói là không sao, đứng lên đi.” Hoành Chính Đế ngồi xuống long ỷ, cầm tấu chương lên bắt đầu phê duyệt.
“Phụ hoàng!” Cảnh Thiều không chịu đứng lên, chưa nói đến Tây Nam Vương bản tính trước nay vốn thích làm cho trót, lần này gặp chuyện như vậy, nói không chừng sẽ có kẻ thừa cơ ra tay, dù sao thì cũng là do Tây Nam Vương gánh tội.
Chờ một lúc lâu, Hoành Chính Đế liếc nhìn Cảnh Thiều vẫn đang quỳ một cái, bất lực thở dài nói: “Trẫm đã phái người đi rồi!”
Nghe vậy, Cảnh Thiều mới yên tâm. Năm mươi binh tướng hắn phái theo bảo vệ ca ca vẫn theo đó, lần này có chuyện nhất định sẽ ra mặt, lại thêm người của phụ hoàng phái tới, trừ khi trắng trợn phái binh mã truy sát, hẳn là không còn nguy hiểm nữa.
Cảnh Thiều ra khỏi ngự thư phòng, vừa khéo gặp đại thái giám An Hiền hầu hạ cạnh Hoành Chính Đế, dẫn theo một tiểu thái giám đang bưng trà, dường như vừa quay lại từ phòng trà, thấy Cảnh Thiều vội cúi người hành lễ.
“An công công.” Cảnh Thiều cười khách sáo, “Nhiều năm như vậy mà vẫn đích thân làm.”
“Việc ăn uống nghỉ ngơi của hoàng thượng không thể sơ xuất được, nô tỳ không yên tâm để đám nhỏ vụng về này làm, đành theo sát mọi lúc, để Vương gia chê cười rồi.” Có lẽ vì thường lo lắng, An Hiền không có bụng như những thái giám già khác, đi đứng cũng nhanh nhẹn vững vàng.
Trước ngự thư phòng nhiều tai mắt, không tiện nghe ngóng gì, Cảnh Thiều chỉ nói vài câu thì đi.
“Đã sắp hai mươi, ngoài dẫn binh đánh giặc, gặp những chuyện khác chẳng bao giờ biết dùng đầu để nghĩ.” Hoành Chính Đế nhấp một ngụm trà An Hiền pha rồi nói.
An Hiền e dè quan sát sắc mặt hoàng thượng, cười nói, “Không phải hoàng thượng vẫn thích tính cách thẳng thắng của Vương gia sao?”
Hoành Chính Đế để chén trà xuống, cười nhẹ, “Là một đứa trọng tình nghĩa.” Hoành Chính Đế không nói với Cảnh Thiều, tất cả thích khách thất bại lần này đã tự vẫn, không điều tra được manh mối nào. Nếu hôm nay Cảnh Thiều hỏi là ai hành thích trước thì không thể thoát được hiềm nghi. May mà đứa nhỏ này không làm mình thất vọng. Cho dù cứ như trẻ con chốc chốc lại cáu gắt, nhưng chưa từng có ý hại huynh đệ thủ túc.
Cảnh Thiều ra khỏi cung, thấy hai chiếc xe ngựa đang chạy đến cửa phụ, nghĩ là có nữ quyến vào cung nên cũng không để ý nhiều, cưỡi Tiểu Hắc về vương phủ.
Hai chiếc xe ngựa đó chính là xe của phủ Bắc Uy Hầu và phủ Mậu Quốc Công.
“Khuyển tử ngu dốt, hôm trước làm thế tử bị thương, không biết hôm nay đã khỏi chưa?” Mậu Quốc Công phu nhân mỉm cười hỏi, sắc mặt lại chẳng hề có vẻ áy náy chút nào.
“Chuyện đã từ nhiều hôm trước, chẳng lẽ đến nay phu nhân mới biết?” Bắc Uy Hầu phu nhân lạnh lùng nhìn bà ta, thế tử nhà Mậu Quốc Công đánh Mộ Linh Bảo bị thương, chỉ nói một tiếng thất lễ, nhiều ngày như vậy rồi mà đến một hạ nhân trong phủ cũng không thấy phái đến thăm hỏi, rõ ràng là thị uy.
Hai người vừa gặp mặt đã bắt đầu châm chích nhau, hai tiểu thư đứng phía sau cũng len lén đánh giá nhau, cung nữ Hoàng hậu phái đến nghênh tiếp nhìn thấy chỉ hạ mắt không nói gì.
Khi Cảnh Thiều về đến vương phủ còn chưa đến trưa, vừa vào Đông Uyển Đa Phúc đã nhăn mặt ra đón, “Vương gia, Vương phi vẫn chưa dậy, nô tỳ không dám quấy rầy.”
Cảnh Thiều thấy khuôn mặt trắng béo của hắn nhăn nhúm lại, nhịn không được trêu: “Chuyện trong phủ trước đây không phải đều do ngươi quản sao? Làm cái mặt này cho ai nhìn?”
“Vương gia không biết, bây giờ trong phủ được Vương phi quản lý cực kì chặt chẽ, việc hằng ngày hơn gấp đôi trước dây, nô tỳ xem sổ sách cũng đã đau đầu.” Đa Phúc thật sự rất bội phục Vương phi, sổ sách mỗi ngày nhiều như vậy mà vẫn có thể phân biệt được, có gì không ổn nhìn vào là thấy ngay, các quản sự bây giờ không ai dám qua loa nữa, các báo cáo cũng chi tiết đầy đủ, hắn xử lý đến tận trưa, đầu đã ong ong.
“Lười quen rồi, nhìn An Hiền nhà người ta đi, đâu có béo được như ngươi.” Cảnh Thiều nói rồi đến trước cửa ngọa phòng, phẩy tay ngăn Đa Phúc vẫn còn muốn tiếp tục oán than lại, nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong.
Cửa sổ trong phòng đóng chặt, ánh sáng ít hơn bên ngoài nhiều, lớp màn giường xanh nhạt buông xuống, không thấy được cảnh đẹp bên trong.
Cảnh Thiều thay triều phục ra, chầm chậm vén màn giường lên. Người trên giường đang ngủ yên bình, một cánh tay khoác ngoài tấm chăn gấm, kéo theo nửa bên vai, trên da thịt trắng nõn đầy chấm đỏ, cực kì mê người. Bò lên giường, nhét cánh tay đã hơi lạnh vào lại chăn, nằm xuống cạnh hắn, ôm cả chăn lẫn người vào lòng, hôn hôn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say.
Mộ Hàm Chương nhíu nhíu mày, đôi mắt đẹp mơ màng chầm chậm mở ra, “Về rồi sao…” Giọng mũi lười biếng lúc vừa tỉnh dậy, đáng yêu vô cùng.
Hôn trộm lên đôi môi vẫn chưa hết sưng một cái, Cảnh Thiều lại ôm ôm người ta vào lòng, “Người còn khó chịu không?”
Mộ Hàm Chương dần tỉnh lại, thân thể đã bớt mệt mỏi, nhưng eo mông vẫn còn đau, ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, vùi đầu lên vai hắn , chọn tư thế dễ chịu một chút, “Eo hơi đau.”
Cảnh Thiều ngẩn người, Quân Thanh đang… làm nũng? Sau khi gian nan tiếp nhận sự thật này, Cảnh Thiều lập tức ngồi cao lên, để Vương phi nhà mình nằm lên ngực mình rồi bắt đầu xoa bóp eo cho người ta qua lớp chăn.
Bàn tay mạnh mẽ, được xoa bóp qua tấm chăn, lực mạnh vừa đủ lại đúng chỗ, làm dịu từng cơn nhức mỏi, dễ chịu vô cùng. Mộ Hàm Chương không khỏi khép mắt lại, khẽ cong môi không cho Cảnh Thiều thấy.
“Ca ca bị ám sát.” Cảnh Thiều vừa xoa bóp vừa kể lại chuyện hôm nay, “Có khi nào là Tây Nam Vương không?”
Mộ Hàm Chương nhíu mày, im lặng một lúc rồi nói, “Không đâu.”
“Tại sao?” Trên đường về, Cảnh Thiều đã ngẫm kĩ lại chuyện xảy ra vào thời điểm này của đời trước, tuy khi đó mình đang đánh Nam Man ở Điền Tàng, nhưng vẫn nắm được những chuyện lớn trong triều, nhưng không nghe nói đến chuyện khâm sai bị ám sát.
“Chuyện cống phẩm bị cướp vốn đã lạ, Tây Nam Vương công khai nói ra lý do này chỉ có thể vì hắn đã sớm rõ ràng tình hình Điền Tàng.” Mộ Hàm Chương hạ mắt nói: “Hắn chỉ muốn giảm cống, không hề muốn khai chiến.”
Bàn tay đang xoa bóp của Cảnh Thiều dừng lại một chút, xâu chuỗi những chuyện gần đây lại, chợt giật mình. Vì Tây Nam gần Điền Tàng, cho nên Tây Nam Vương là người nắm rõ tình hình Nam Man nhất, hắn biết triều đình tiến đánh Nam Man rất có thể sẽ bảo mình xuất binh, Tây Nam Vương không muốn chịu thiệt cho nên đưa lý do xin giảm cống trước, nếu triều đình hạ lệnh xuất binh, thì lấy đó làm điều kiện, nếu không bắt xuất binh thì chỉ cần bổ sung cống phẩm là được.
Nếu không phải Tây Nam vương ra tay, mà là hai huynh đệ của hắn định thừa nước đục thả câu thì chuyện này dễ giải quyết rồi, chỉ cần ra khỏi Tây Nam, không tiện đổ tội thì bọn họ không dám mạo hiểm nữa. Có điều…
Nếu Quân Thanh có thể nhận ra, vậy chắc chắn phụ hoàng phải rõ ràng, hôm nay gọi mình vào ngự thư phòng… Nghĩ đến đây, Cảnh Thiều không khỏi toát mồ hôi lạnh, phụ hoàng đang thử mình!
Mộ Hàm Chương thấy hắn cười khổ, không khỏi đau lòng, “Với những lời ngươi đã nói hôm nay, phụ hoàng nhất định sẽ không nghi ngờ ngươi.”
Cảnh Thiều cúi đầu, thấy người trong lòng lo lắng nhìn mình, cúi xuống hôn hôn đôi mắt đẹp kia, “Không sao.” Người được gọi là phụ hoàng kia, thật ra phải là hoàng phụ, cho dù là khi nào, đều là hoàng trước, phụ sau! Chịu thiệt cả một đời, đời này lẽ ra phải tỉnh mộng từ sớm rồi.
Ngày hôm sau, phủ Bắc Uy Hầu cho người mang dưa hồng từ tây bắc đến tặng.
“Bắc Uy Hầu phu nhân tặng dưa hồng cho chúng ta, đúng là hiếm thấy.” Cảnh Thiều bẻ một miếng dưa đã cắt đẹp ra ăn, dưa này ở tây bắc chín sớm, lại to hơn ở Trung Nguyên, vị cũng rất ngọt. Binh quyền của Bắc Uy Hầu ở Tây Bắc, đã mua không ít đất ở đó để trồng hoa quả.
“Nghe người tặng dưa nói, hôm qua từ khi mẫu thân vào cung về chưa lúc nào ngừng cười.” Mộ Hàm Chương đưa cho hắn cây tăm, nhắc tới vị đích mẫu chẳng bao giờ biết khiêm tốn kia, không khỏi cười lạnh.
Hoàng hậu thưởng cho tiểu thư Mộ gia một cặp xuyến phỉ thúy, nhưng chỉ thưởng cho tiểu thư Mậu Quốc Công một cái túi nhỏ, Đỗ thị nghĩ vị trí tứ hoàng tử phi lần này tám chín phần là nữ nhi của mình rồi, vừa lúc dưa hồng ở Tây Bắc được đưa tới, liền tốt bụng tặng cho bọn họ một ít.
“Sao ngươi biết chuyện này?” Cảnh Thiều thấy ngón tay ướt sũng của mình bị Vương phi nhà mình nhìn, đành phải lau tay dùng tăm tre ăn.
“Có vị tam thẩm nhanh mồm nhanh miệng kia, bây giờ sợ là cả phủ Bắc Uy Hầu đều biết cả rồi.” Mộ Hàm Chương thở dài, hạ nhân tặng dưa thân với Lan Đình, thấy nàng ta là thao thao bất tuyệt chuyện này, cứ tiếp tục như vậy, không đến ba ngày, không chừng cả kinh thành đều biết tiểu thư Mộ gia sắp làm tứ hoàng tử phi.
“Tam thẩm đúng là lợi hại, sau này nếu cần loan tin về Cảnh Du thì nhờ bà ấy làm!” Cảnh Thiều nhịn không được cười trộm mấy tiếng, tam phu nhân này chắc chắn là có thù với Bắc Uy Hầu phu nhân.
“Lại nói bậy.” Mộ Hàm Chương lắc đầu bất lực, nhưng nghĩ lại thì nói không chừng lần này tam thẩm cố ý. Nếu Mộ Tố Chất được gả cho tứ hoàng tử thì thôi, nhiều lắm là người ta nói Bắc Uy Hầu phu nhân khoe khoang; nhưng nếu không phải, lần này phủ Bắc Uy Hầu xấu hổ to.
/100
|