Theo Đuổi Lính Đặc Biệt

Chương 44

/67


Chẳng biết lúc nào, Tăng Trường Quân cũng đến cửa, chỉ thấy trong tay ông cầm một cây thanh sắt, động thủ vài cái thì cửa đã bị đánh mở ra, Triệu Tiếc nhanh chạy đi vào.

Bên trong phòng, thân thể Tăng Tĩnh Ngữ cuộn thành một đoàn núp ở trên giường, giống như một con thú nhỏ bị thương, chăn cũng không che, chỉ là thật thấp nức nở, Triệu Tiếc nhìn chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị kim đâm, rất đau. Bà rất nhanh đi tới bên giường ngồi xuống, sau đó đưa tay ra sờ lưng Tăng Tĩnh Ngữ, từng phát từng phát nhẹ nhàng vuốt, cố gắng an ủi con gái đang đau lòng.

Tăng Tĩnh Ngữ né tránh, nhích đến chỗ khác tiếp tục khóc, Triệu Tiếc tay khó khăn lắm dừng tại giữa không trung không biết như thế nào cho phải, Tăng Trường Quân nhìn trong lòng cũng khó chịu, tuy nhiên ông không biết nên nói những gì, sau lại trực tiếp đi ra cửa gọi điện thoại cho Thiệu Tuấn.

Lúc Thiệu Tuấn nhận được điện thoại vẫn còn ở bên ngoài tìm kiếm không mục đích, vu vơ, bâng quơ tìm lung tung, vừa nghe nói Tăng Tĩnh Ngữ về nhà không kiềm hãm được vui mừng, anh hỏi: "Hiện tại có tốt hay không? Có thể để Tĩnh Ngữ nghe điện thoại hay không ?"

Tăng Trường Quân khổ sở nhìn người nào đó trên giường nhỏ giọng nức nở một chút, lại nghĩ thầm Tăng Tĩnh Ngữ yêu Thiệu Tuấn như vậy, để Thiệu Tuấn tới đây khuyên nhủ cô cũng tốt.

Lúc Thiệu Tuấn tới Tăng Tĩnh Ngữ đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Triệu Tiếc đang cẩn thận đắp chăn cho cô, nhìn thấy Thiệu Tuấn bà đầu tiên là sững sờ, sau đó vừa nhìn về phía Tăng Trường Quân Thiệu Tuấn sau lưng, Tăng Trường Quân ý bảo muốn bà ra ngoài, Triệu Tiếc quay đầu lại nhìn Tăng Tĩnh Ngữ một cái, lại nhìn Thiệu Tuấn một chút, cuối cùng vẫn là ba bước quay đầu lại đóng cửa đi ra khỏi phòng ngủ.

Thiệu Tuấn đứng ở bên giường, an tĩnh nhìn gò má bên phải của cô sưng đỏ, không nhịn được đưa tay muốn sờ, nhưng cuối cùng ngừng lại, anh sợ đánh thức cô, càng sợ làm đau cô.

Tăng Tĩnh Ngữ ngủ cũng không an ổn, liền trong mộng thật thấp nức nở, Thiệu Tuấn đau lòng cầm lấy tay cô, không ngừng tinh tế hôn mu bàn tay cô, trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm tên của cô, một lần một lần, không sợ người khác làm phiền.

Rất nhanh Tăng Tĩnh Ngữ liền tỉnh, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong hoảng hốt giống như thấy được mặt của Thiệu Tuấn, cô có chút mừng rỡ muốn nhìn rõ ràng một chút nữa, vì vậy dùng sức trừng mắt muốn tỉnh táo nhìn một chút, Thiệu Tuấn buồn cười nhìn động tác đáng yêu của cô, không nhịn được cúi đầu khẽ hôn lên mí mắt cô.

"Ha ha" Tăng Tĩnh Ngữ cười khúc khích đưa tay ôm lấy cổ của Thiệu Tuấn hỏi, "Sao anh lại tới đây." Âm thanh nhỏ giọng thốt ra giọng mũi đậm đặc, nhưng vẫn là không che giấu được sự hưng phấn trong đó.

Thiệu Tuấn cũng không trả lời, chỉ là mặt tràn đầy đau lòng nhìn cô, hồi lâu mới nói: "Còn đau không?"

Tăng Tĩnh Ngữ thử giật giật khóe miệng, sau đó vẫn hít hà, Thiệu Tuấn đưa tay đi sờ mặt cô, nói rất khẳng định: "Ba đánh em."

". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ phiền não quay đầu đi chỗ khác, cô hiện tại không muốn nghe đến về ba cô, bất luận cái chuyện gì.

Thiệu Tuấn nhìn cô tức giận, thở dài bất đắc dĩ một tiếng nói: "Tĩnh Ngữ, đừng trách ba em, em không biết em mất tích hai ngày nay ba em có bao nhiêu gấp gáp, tất cả chỗ ăn chơi ở thành phố Y và T đều bị ông tra xét ngược đáy lên trời, hôm nay cũng thế, liền bộ đội cũng không đi, bên ngoài tìm em cả một ngày, vẫn tìm không được rất khuya mới trở về, anh đây cũng là tức giận."

"Dừng ~~" Tăng Tĩnh Ngữ xem thường hừ nhẹ một tiếng, nhưng trên mặt rõ ràng thoáng qua một chút ý cười, thì ra là ba của cô còn không có bị Trương Tuệ mê đảo, ông còn thương cô, quan tâm cô.

Nghĩ như vậy, cô lại không giải thích được tâm tình tốt lên, quay đầu lại giả bộ tức giận khi dễ Thiệu Tuấn nói: "Mất tích! Các anh đã xem quá nhiều phim truyền hình đi, em đây bao nhiêu tuổi rồi làm sao có thể mất tích."

Thiệu Tuấn rất tức giận: "Vậy sao em không gọi điện thoại bọn anh?”

Tăng Tĩnh Ngữ lẽ thẳng khí hùng phản bác "Điện thoại di động của em bị trộm rồi."

Thiệu Tuấn truy vấn tận gốc: "Không phải còn có điện thoại công cộng sao?"

Tăng Tĩnh Ngữ chống chế, "Cái đó. . . . . . . . . . Cái đó. . . . . . . . . . . . . Em không nhớ rõ số điện thoại."

". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn im lặng, dứt khoát nói sang chuyện khác hỏi: "Mới vừa rồi anh thấy một người phụ nữ ở mép giường, cô ấy là ai thế?"

Tăng Tĩnh Ngữ hề hề cười một tiếng, đắc ý nói: "Đó là mẹ em, như thế nào, rất xinh đẹp." Lúc này cô gái không có tim không có phổi đã sớm quên mới vừa rồi mình gào thét về phía mẹ cô "Tôi hận bà." như thế nào rồi.

Thiệu Tuấn nhớ lại gương mặt người phụ nữ mới vừa rồi một cái, đồng ý gật đầu nói: "Rất đẹp."

Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy trong lòng vui lên, trong lòng xông lên một loại cảm giác tự hào không giải thích được, "Anh nói ba em cưới mẹ em, một người phụ nữ đẹp như thế, sao lại quan tâm đến củ cải trắng như Trương Tuệ được chứ."

Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . ." Cái vấn đề này, anh thật sự không biết trả lời như thế nào.

Tăng Tĩnh Ngữ cũng không đợi đáp án của anh liền tự nhiên mưu đồ đứng lên nói: "Anh nói để cho bọn họ gạo sống nấu thành cơm chín như thế nào?"

/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status