Sau khi anh cúp máy, Dịch Thận Chi đứng bên cạnh lười biếng đề nghị “Nếu cậu lo lắng rằng Du Ân lạt mềm buộc chặt muốn tiếp tục bám lấy cậu, vậy không bằng cậu dứt khoát cắt đứt mơ tưởng của cô ấy, lập tức kết hôn với Thẩm Dao, Du Ân sẽ hoàn toàn hết hy vọng ngay, mẹ cậu cũng sẽ ngừng lại thôi.”
Không phải Phó Đình Viễn không nghe ra sự cười nhạo và trêu chọc trong lời nói của Dịch Thận Chi, sau khi cho anh ta một ánh mắt lạnh lùng, anh quay người ngồi lên chiếc xe tài xế vừa mới lái tới và rời đi.
Dịch Thận Chi bất lực đưa tay nhún vai, sau đó cũng lên xe rời đi.
Chuyện tình cảm ấy à, đúng là người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh.
Du Ân bắt taxi rời đi, tâm trạng không được tốt lắm, lồng ngực cô luôn thấy khó chịu, cô cũng không phải khó chịu vì nhìn thấy Phó Đình Viễn nên vẫn nghĩ về anh, mà cô hơi bực mình vì sự kiêu ngạo tự đại của của Phó Đình Viễn.
Anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu đó là vì nghĩ rằng cô vẫn còn quan tâm đến anh sao?
Thật là nực cười.
Đúng là cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ không thể sống tiếp được nếu rời xa Phó Đình Viễn, nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng cuộc sống của cô trong một năm nay cũng rất phong phú và hạnh phúc.
Hóa ra trên thế giới này, ai rời xa ai đó cũng có thể sống được.
Công việc biên kịch của Du Ân không nhất thiết phải đến công ty hàng ngày mà chỉ cần tham gia các cuộc họp ở nhiều bộ phận khác nhau hoặc khi cần biên kịch như cô trình bày, giải thích thì xuất hiện là được, lúc khác cô có thể hoàn thành việc viết kịch bản tại nhà.
Sáng hôm sau, Du Ân tranh thủ thời gian đi đến trung tâm thương mại, cô định mua một vài món quà để tặng cho ông cụ Phó.
Thật ra cô cũng không muốn ly hôn rồi mà còn dính dáng đến ông cụ Phó nữa, nhưng một năm nay ông cụ Phó vẫn luôn giữ liên lạc với cô, mang lại sự quan tâm ấm áp cho người đang ở nước ngoài một mình như cô, Du Ân không thể chặn số của ông cụ Phó rồi không liên lạc nữa được.
Xương cổ của ông cụ không được tốt cho lắm, mùa hè lại bật điều hòa cả ngày, Du Ân nghĩ mua một chiếc khăn quàng cổ dành cho nam giới tặng ông cụ, bảo vệ cổ là phù hợp nhất.
Khi đi dạo cửa hàng quần áo nam, cô lại tình cờ gặp lại Phó Đình Viễn.
Du Ân cảm thấy mình nên đi tìm người để xem bói, năm nay chắc là năm hạn của cô rồi.
Phó Đình Viễn mặc một bộ vest đen lịch sự, chững chạc và lịch lãm, lạnh lùng và cao quý khiến trái tim phụ nữ rung động.
Anh cũng đến chọn quà sinh nhật cho ông cụ, thật ra sinh nhật của ông cụ cũng đã qua rồi, nhưng anh đi công tác xa không về kịp.
Hơn nữa mọi năm, Du Ân đều chuẩn bị quà cho sinh nhật của ông cụ, anh không cần phải lo nữa, năm nay anh chỉ có thể tự mình lựa chọn.
Ông cụ gọi điện bảo anh trưa nay qua ăn cơm, anh nghĩ vừa hay có thể mang quà qua đó, như vậy có thành ý hơn.
Vốn dĩ buổi trưa anh còn có cuộc hẹn khác, nhưng ông cụ nói rằng cho dù là chuyện lớn bằng trời thì anh cũng nhất định phải đến.
Du Ân coi như không nhìn thấy Phó Đình Viễn, cúi đầu chọn chiếc khăn mình muốn.
Sau khi Phó Đình Viễn đi một vòng liền đi đến bên cạnh cô, mở miệng liền chế nhạo “Mắt nhìn của người nào đó vẫn kém như vậy.”
Phó Đình Viễn cũng không biết mình bị làm sao nữa, vừa nhớ tới việc tối hôm qua Du Ân và Chu Dật đó đi vào nhà hàng, hôm nay lại xuất hiện ở trong cửa hàng quần áo nam, phản ứng đầu tiên chính là cô muốn tặng quà cho Chu Dật.
Một ngọn lửa không tên bùng cháy trong lòng, không nhịn được mà bắt đầu độc mồm độc miệng.
Du Ân khẽ mím môi, cúi nhìn chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc màu nâu trên tay mình.
Rõ ràng là rất phù hợp với tuổi của ông cụ mà, nhưng Phó Đình Viễn lại không tìm hiểu rõ ràng mà đã đả kích cô.
Điều này khiến cô nhớ tới khi mới kết hôn với Phó Đình Viễn, cô vô cùng chân thành giúp Phó Đình Viễn sắp xếp quần áo hàng ngày, nhưng lại bị Phó Đình Viễn vô tình chê bai mắt nhìn quá kém.
Trên thực tế, Du Ân tự nhận mắt nhìn và gu thẩm mỹ của cô không tệ, bởi vì Tô Ngưng đã nhiều lần nhờ cô giúp chọn trang phục cho lễ trao giải. Những tạo hình mà cô chọn đều được fan hâm mộ của Tô Ngưng điên cuồng khen ngợi.
Thật ra là Phó Đình Viễn thấy cô chỗ nào cũng chướng mắt cho nên mới bới móc đủ điều như vậy.
/661
|