Ngày đó, Hạ Vũ Tuyên đáp máy bay rời đi Hoa Liên, không có để cho bất luận kẻ nào biết, không có người đến tiễn đưa, so lúc trước đến đây cách biệt một trời một vực.
Gặp rồi tan đó chuyện bình thường, cả đời anh đều lưu lạc, anh không có lưu luyến hay ở một nơi nào cố định.
Khó giải thích, khi anh từ cửa sổ máy bay quan sát Hoa Liên, đã có cảm giác đau đớn như ai đó xé rách tâm hồn. Rời khỏi một nơi này, rời khỏi ký ức thơ ấu, sinh mệnh anh còn lại cái gì?
Nhưng mà, anh như con thú sau khi bị thương, chỉ có thể trốn vào một góc dùng miệng liếm vết thương, cảnh giác và răn chính bản thân mình, đừng bao giờ cho bất kỳ người nào tới gần nữa, nếu không một khi có cảm tình, chung quy xong việc vẫn là người ta làm cho thương tâm.
Cùng thời gian, La Phù nằm trên giường mình, nhìn từ cửa sổ nhìn lên trời xanh, lòng của cô giống như đã bay lên tận trời xanh, tùy mây trắng thổi đi, hay có thể hay không cho cô ký thác chân tình ấy, làm sao mang đến cho anh ấy hiểu được, tình yêu làm cô quá đau khổ......
Ngày hôm qua cùng hôm nay cô đều nghỉ phép, tổ trưởng không có hỏi nửa câu liền phê chuẩn. Mọi người đều biết cô cần thời gian chữa vết thương, thanh âm nghẹn ngào đã nói lên tất cả, không biết phải cần bao nhiêu nước mắt mới có thể làm cho vết thương lành lại.
Leng keng!
Chuông cửa vang lên, đột ngột khiến người phải giật mình.
La Phù cơ hồ không còn khí lực xuống giường, thong thả đi lên trước, vừa thấy hình ảnh qua máy ghi hình, không nghĩ người tới là Lí Nhã Mai, cũng chính là phu nhân Thái viện trưởng.
Tùy tay cô chỉnh qua tóc, mở ra cửa, gật đầu chào hỏi: Phu nhân? Người sao rảnh tới đây?
Lí Nhã Mai trang điểm nhẹ nhàng, bà vừa lái xe lại đây, nghe chồng bà nói Phù xin phép hai ngày, bà vội vàng không muốn thông báo liền chạy vội tới đây…..
“ Hai ngày này con đều xin phép, ta đặc biệt đến xem con.” Lí Nhã Mai đi vào trong phòng, phát hiện trên bàn chỉ nước lọc, lập tức chất vấn: “Con đừng nói là chưa có ăn uống gì, cũng chưa có ngủ phải không?”
Hứng thú lớn nhất của Lí Nhã Mai chính là vận động dưỡng thân thể, nhìn thấy cô gái tuổi trẻ đãi ngược chính bản thân mình, hoàn toàn không thể chịu được. Huống chi bà từ lâu đã coi La Phù như con gái, ai bảo bà chỉ có hai người con, còn lại không có con gái nữa…
La Phù không thể không thừa nhận, nhẹ giọng nói: “ Uhm...... Gần đây con có không thoải mái chút?”
“ Gần đây ta có quen một bác sĩ rất giỏi, hôm nay ta dẫn con đi khám sức khỏe.” Lí Nhã Mai sao lại không biết, bệnh này là từ tâm sinh ra, cho dù uống thuốc cũng vô dụng, phải điều dưỡng từ từ..
“ Phu nhân không cần đâu, phiền người quá!” cô cảm thấy hổ thẹn với Thái viện trưởng đã phiền quá nhiều, thật sự không nghĩ sẽ lại nợ thêm ân tình nào nữa.
“ Đừng gọi ta lão phu nhân, phu nhân đều làm cho ta già đi, cũng chẳng có gì thân thiết.” Lí Nhã Mai thuận tay thay cô chải tóc “ Nhưng mà cũng đừng gọi ta là bá mẫu, ta còn không tới năm mươi tuổi, gọi ta là dì là được”
“ Vâng....... Dì.”
Lí Nhã Mai nghe được tâm tình rất vui sướng, “ Nếu đã gọi ta là dì, thì không cần khách sáo với ta, con mau thay quần áo, ta xuống dưới lầu lái xe chờ con.”
“Cám ơn dì.” La Phù nghĩ rằng cự tuyệt không được, cô nhất định ghi nhớ ân tình này….
“Bé ngoan.” Lí Nhã Mai vỗ vỗ tay nàng, mỉm cười đi ra cửa.
Nửa giờ sau, La Phù ngồi ở trong phòng khám - khám bệnh, Lí Nhã Mai ở bên giúp cô, chủ động mở miệng hướng bác sĩ tóc trắng xoá kia hỏi--
“La Phù nhà ta có phải có thiếu dinh dưỡng gì? Nên bổ cái gì, xin giúp chúng ta cho thuốc tốt”
La Phù nhà ta? Xưng hô này làm cho lòng La Phù ấm áp, cô thật có thể có được một cái nhà sao? Chỉ sợ là mơ tưởng thôi.
Bác sĩ xem mạch cho La Phù, sờ sờ, nói ngắn gọn: “Quá độ mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng, còn có con gái bà đã mang thai.”
“ A?!” Lí Nhã Mai sợ hãi kêu ra tiếng, cằm thiếu chút rớt đến trước ngực.
Đến nỗi đương sự là La Phù, có lẽ là bởi vì khiếp sợ quá độ nên không thể phản ứng, hai mắt trợn to lại có vẻ sợ sệt, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận được tin tức này.
Chỉ có một người, là bác sĩ thần sắc không có thay đổi, mở ra giấy viết đơn thuốc, chậm rãi nói: “Đây đều là an thai, điều thân dưỡng thể, nên giữ gìn tâm bình tĩnh tránh xúc động, tránh động thai.”
“ Ách....... vâng!” Lí Nhã Mai cuối cùng khôi phục trấn định, kéo La Phù đi ra ngoài, chờ bác sĩ cấp thuốc.
La Phù không hiểu được bản thân mình làm sao có thể rời đi được, nếu không có Lí Nhã Mai đỡ, cô tựa như là người gỗ, ngây ngốc không thể trả lời bác sĩ.
Đi ra phòng khám, Lí Nhã Mai trước đưa La Phù lên xe, thay cô lau đi trán đầy mồ hôi lạnh, lại cầm bình nước trái cây đưa cô uống, mặc kệ phát sinh chuyện gì, trước cần phải giữ gìn sức khỏe mới có thể chống chọi lại tất cả.
“Đừng hoảng hốt, đừng sợ, còn có dì ở đây, như núi có thể cho con dựa vào”
“ Con...... Như thế nào lại...... “ Cô thật sự mang thai sao? Điều này là ông trời ban ân hay trêu cợt? Ngay tại lúc cô mất đi người yêu, lại để cô biết bản thân mình có kết tinh của hai người? Sinh mệnh cuối cùng lại là trò vui đùa, cô cười không nổi......
Nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, Lí Nhã Mai đau lòng cực. “Không cần hỏi ta cũng biết, cha đứa nhỏ này là Hạ tiến sĩ, ta giúp con đi tìm cậu ta nói rõ ràng.”
“ Không, không cần......” La Phù đối hết thảy cũng không xác định, duy nhất xác định là, cô không muốn làm cho Hạ Vũ Tuyên càng chán ghét cô.
“ Như thế nào có thể không cần?’
“Chúng con đã chia tay...... Con không nghĩ gia tăng phức tạp cho anh ấy......” Cô có thể tưởng tượng, Hạ Vũ Tuyên nhất định sẽ càng khinh bỉ cô, tự nhiên lấy đứa nhỏ đến làm điều kiện đàm phán, chẳng lẽ bởi vậy có thể lưu lại tâm anh ta, đưa anh trở về đây thôi sao? Rất buồn cười cũng quá thật đáng buồn......
“ Đứa nhỏ ngốc, con nghĩ rằng ta không biết ủy khuất của con?” Lí Nhã Mai tức giận, những gì trong lòng cũng đều phun ra “Kỳ thật từ đầu ta không tán đồng ông xã ta thực hiện chuyện đó, công và tư chẳng phân biệt được, bắt con đi cầu Hạ tiến sĩ, như vậy khiến con làm người như thế nào? Ta thế nào cũng phải giáo huấn ông ta mới được, cần trường học nổi tiếng làm cái gì, so với hạnh phúc của con nó quan trọng hơn.”
Đều là phụ nữ, Lí Nhã Mai sao lại không hiểu tâm tình La Phù? Cảm tình là cảm tình, công việc là công việc, bắt phụ nữ dùng tình cảm đi làm việc, thật sự vũ nhục phụ nữ!
Tầm mắt La Phù bỗng nhiên thay đổi, một khắc này Thái phu nhân không chỉ là Thái phu nhân, mà như là dì của cô, thậm chí là người thân, cảm giác có người thấu hiểu mọi cảm giác đau tích tụ của cô, đời cô rất ít có ai có thể hiểu hết được.
Lí Nhã Mai vỗ vỗ tay cô, tiếp tục nói: “Con yên tâm, từ từ ta ra mặt đi tìm Hạ tiến sĩ, ta sẽ giải thích với cậu ta. Hiện tại con không có áp lực gì, con chính là con, hãy nghĩ cùng cậu ta ở cùng một chỗ.”
“ Cho dù như vậy, anh ấy cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý......” Cô so với ai khác đều hiểu rõ, anh sẽ không tha thứ người từng lợi dụng anh, tựa như cha mẹ anh, cả đời đều không có được sự tha thứ của anh.
“ Lòng người là thịt, chờ cậu ta biết con mang thai, tự nhiên hiểu ý mềm lòng, con với con của con đều phải có tin tưởng”
La Phù chỉ là lắc đầu. “Con không cần anh ấy vì đứa nhỏ, bởi vì trách nhiệm mới cùng con chung một chỗ.”
“ Con còn trẻ, đừng quá cố chấp, con cứ ngẫm lại, con một người như thế nào nuôi lớn đứa nhỏ này? Về kinh tế, ta đương nhiên có thể giúp con, nhưng trong quá trình đứa nhỏ trưởng thành, không có cha vẫn là rất tiếc nuối. Chính con là không có ba mẹ chiếu cố, một người tại thế giới lăn lộn lớn lên, chẳng lẽ con nguyện ý để cho đứa nhỏ thiếu tình thương của cha?”
Những lời này gằn từng tiếng, tiến vào lòng La Phù, cô từng không chỉ một lần ảo tưởng bản thân mình có một gia đình, cô cũng muốn để cho con cô có đầy đủ yêu thương, đương nhiên bao gồm cả cha lẫn mẹ, cô không muốn cho con mình có khuyết điểm gì cho dù một chút cũng không muốn….
“ Con không hiểu và không biết nên làm như thế nào mới tốt......” Vấn đề là, cô bây giờ còn có thể cầu cái gì? Hạ Vũ Tuyên đã không hề nắm tay cô, ngay cả đi đường cô đều bị lạc, tìm không thấy cửa ra khỏi mê cung tình yêu......
Lí Nhã Mai kiên định nói: “Trước nghỉ ngơi tốt một chút, ngày mai ta cùng con đi Đài Bắc.”
“Vâng......”
Lí Nhã Mai cường thế ôn nhu, thay La Phù quyết định. Có lẽ trong lòng cô cũng ẩn ẩn chờ mong, dứt bỏ mọi áp lực bên ngoài, cô có thể làm chính mình, có thể cùng Hạ Vũ Tuyên như ban đầu, vì đứa nhỏ thành lập một ngôi hạnh phúc.
Trong tình yêu, cho dù là điều xa vời, nhiều hư vô không hy vọng, nhưng cũng phải nhanh nắm bắt lấy cơ hội, mà cô chính là yêu thương một người, ông trời hẳn sẽ cho phép cô có quyền chờ mong đi?
Đài Bắc, sân bay Tùng Sơn.
Sau một chuyến bay, bởi vì thân thể La Phù không khoẻ, ở trong toilet ói ra một hồi lâu. Lí Nhã Mai ở bên cạnh khẩn trương lo lắng, liên tục khuyên nhủ: “Không phải ta đã nói, thật sự con yếu đi nhiều, không chịu dưỡng thân thể. Nếu không làm như vậy thì làm sao thành bà mẹ khỏe mạnh, sinh đứa nhỏ khỏe mạnh?”
“ Con rất tốt, thật có lỗi khiến cho dì lo lắng.” La Phù chà xát miệng, ngượng ngùng nói.
“ Đừng có khách khí với dì, ta là sợ con đến khi thấy người, con chưa nói được câu nào lại choáng váng đầu, lại … phun.” Lí Nhã Mai nhìn trong mắt cô có tơ máu, sắc mặt lại trắng bệch, nhìn so với trước kia thật là kém nhiều lắm.
“ Con không có suy yếu như vậy ......”
“ Tốt nhất là không có!” Lí Nhã Mai khẩu khí đề cao, động tác lại vô cùng cẩn thận, thay La Phù đánh má hồng. “ Đó, như vậy khí sắc mới có thể nhìn thấy tốt một chút, không có tái nhợt như vậy.”
“Thật vậy sao?” La Phù nhìn qua gương thấy bản thân mình, rõ ràng gầy yếu đi rất nhiều, có thể nào khi Hạ Vũ Tuyên nhìn thấy sẽ càng chán ghét?
“ Còn phải tô điểm son môi, vừa rồi đều bị con lau hết.”
Lí Nhã Mai lấy son môi màu hồng, tô thật cẩn thận lại không mất tự nhiên, còn nói cô mím môi, đánh thêm chút phấn, toàn là đồ thượng đẳng, bảo đảm sẽ không dễ dàng phai nhạt. “Uh, bây giờ nhìn được lắm, rất giống như lúc ta còn trẻ.”
“Cám ơn, Cám ơn dì......” Một cảm giác không rõ hình dung như thế nào, bỗng nhiên nảy lên. La Phù ôm lấy Lí Nhã Mai, muốn nói điều gì đó, nhưng dường như không thể thốt ra thành lời…
“Đứa nhỏ ngốc, không được khóc...’” Lí Nhã Mai vỗ nhẹ bả vai cô, lấy hiểu biết mà nói: “Một lát nữa nhìn thấy người trong lòng, cũng không nên khóc, vậy không đẹp.”
“Vâng......” La Phù gật đầu, cố gắng nước mắt xuống, cô không thể càng ngày càng tiều tụy.
Đi ra sân bay, hai người lên tắc xi, đi vào học viện Đại Lý. Lí Nhã Mai có quan hệ rộng, không chỉ biết chủ nhiệm, mà còn có đám người tổ trưởng, mà quan trọng hơn là ngay cả người quét dọn vệ sinh cũng biết cho nên nhanh chóng La Phù được đưa tới phòng nghiên cứu.
Hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, La Phù cố lấy dũng khí, đẩy cửa đi vào, may mắn cửa không có khóa, hết thảy đều rất thuận lợi.
Vừa vào cửa, điều đầu tiên cô thấy cô thấy là sách vở chồng chất như núi, nơi nơi đều bừa bãi văn kiện, còn có máy tính bố trí không gọn gàng. Cô cảm thấy hoảng hốt. Cô cảm giác giống như trở lại ngày xưa, ở trong phòng nghiên cứu, cô cũng không có nhìn thấy Hạ Vũ Tuyên như thế này bao giờ?
Nhưng mà bây giờ đã thay đổi, nay cô chỉ là người khách, không phải trợ lý, thư kí, người hầu, lái xe, quản gia của anh...... hóa ra có thể vì yêu trả giá cho mưa cầu hạnh phúc, trả giá biến thành hy vọng xa vời, ngay cả cơ hội yêu cũng không biết có thể lần nửa hay không?.
Nghe thanh âm cửa bị mở ra, Hạ Vũ Tuyên ngẩng đầu, vừa thấy đến cô, nghĩ bản thân mình đang ảo giác, nháy mắt mấy cái, thật sự không phải ảo giác.
Đêm qua trong mơ từng thấy cô đến, hôm nay thật sự cô ấy đến đây, quả thực cô muốn đi theo anh cho dù là chân trời góc biển sao, không chịu để cho anh quên cô sao? Nếu có như vậy, trong nháy mắt anh nghĩ anh thật cam tâm tình nguyện, sẽ ghi khắc cô nhớ mãi cô cả đời.
“ Anh...... Gần đây có khỏe không?” Thanh âm cô đánh vỡ trầm tĩnh, cũng đánh vỡ không khí im lặng.
Chung quy vẫn phải mở miệng nói trước, tuy rằng cô nghĩ rằng chỉ cần chăm chú nhìn anh mãi mãi như vậy, có lẽ kia chỉ cần nhìn như thế so với mọi thứ khác đều tốt đẹp hơn.
“Anh thật sự rất tốt” Anh đứng lên, ánh mắt nghiên cứu đảo qua người cô “ Còn em..?”
“Em...... em đã có thai.” Cô sờ sờ bụng bằng phẳng của mình, nhiều kỳ diệu, đã có sinh mệnh nhỏ nhoi đang ở trong đó..
Một viên đạn như bắn vào trong lòng anh, anh tự cường ổn định rung động, thản nhiên hỏi: “Cho nên….?”
“Có lẽ anh nên cùng em nuôi dưỡng đứa nhỏ này..?” Từ nhỏ anh chính là người cô đơn, bởi vậy cô tin tưởng, anh sẽ rất thương đứa nhỏ, anh không phải là một người cha lãnh khốc vô tình..
“Ai biết đó có phải là con của anh không chứ? Lúc trước em vì muốn giữ anh ở lại, không tiếc gì dùng mỹ nhân kế. Hiện tại em lại vì muốn cuốn lấy anh, lấy đứa nhỏ đến làm uy hiếp?” Nói không chừng đó là một mưu kế, anh không biết cái gì nên tín, cái gì nên nghi, từng đã bị phản bội, hiện tại không thể liền tin tưởng.
Ngôn ngữ có thể đả thương người sâu vô cùng, nhất là những lời lẽ tàn khốc đến từ người yêu, toàn thân cô run run, tim đập lại giống như ngừng lại, đả kích quá mãnh liệt, khiến cô không thể trả lời, cũng không thể cảm thụ điều gì?.
“ Em đã hiểu ý của anh…...... Xin lỗi...... đã quấy rầy thời gian quý giá của anh…”
Vì sao cô còn ngu ngốc như vậy? Lý trí biết rõ tất cả đã chấm dứt, nhưng trái tim vẫn chờ mong có một cơ hội. Muốn chuyện cũ lại lần nữa trở thành sự thật, đáng tiếc lòng người thay đổi chính là thay đổi, giống như thời gian trôi đi không thể giữ lại.
Nhìn cô xoay người phải đi, anh bắt lấy tay cô, nhăn lại mi hỏi: “ Em sẽ kiên trì giữ đứa con này? Tự mình nuôi nấng?”
“ Anh là người đã vô tình tham dự vào quá trình này, em làm như thế nào không cần phải báo cáo cho anh biết.” Ngay cả tự tôn cũng không còn, còn sót lại bản năng cầu sinh, ít nhất cô cũng phải bảo hộ chính mình đi!
“ Em khi nào thì trở thành nhanh mồm nhanh miệng như vậy!” Không có lý do phẫn nộ, anh không thể chấp nhận cô thay đổi, lời nói cùng biểu tình đầy lạnh lùng, điều này không giống như người mà anh đã yêu...
Chẳng qua, là anh buông tha cho cô, còn có tư cách gì mà yêu cầu cô tiếp tục yêu anh? Có lẽ người không thể dứt bỏ là anh, còn không có thói quen nhìn không nhìn thấy cô hằng ngày, lại càng không có thói quen nhìn thấy vẻ mặt bất hòa này.
La Phù cũng không biết lúc này vì sao lại có sức mạnh, đề cao thanh âm nói: “Phải, em chính là người như thế, tất cả những gì em làm điều có mục đích. Em hy vọng anh ở lại Hoa Liên, em hy vọng anh và em ở cùng một chỗ, cho nên em đồng ý làm thí nghiệm tình yêu với anh, cho nên em sẽ sinh đứa con này…...... Em chỉ hy vọng yêu anh, hy vọng anh cũng yêu em…Anh có thể lên án em… bởi vì tâm tư em rất nặng đầy tính toán, có âm mưu, tội lớn nhất của em chính là yêu…”
Yêu một người, vì anh cười vui vì anh mà khóc, cô không hối hận vì mình đã yêu. Cho dù cho cô làm lại một lần nữa, thì cô cũng không thay đổi, cũng sẽ làm như vậy, cũng sẽ làm thí nghiệm, dạy anh bỏ đi bóng ma tâm lý…
Thân hình cô lung lay sắp đổ, cuối cùng không chịu nổi cảm xúc trào dâng, một chữ cuối cùng cũng chưa kịp nói ra, cô đã giống như lá rụng trong gió, run run không còn là chính mình, cảm thấy cơ thể sắp ngã xuống….
“ La Phù!” đúng lúc anh ôm lấy cô, rõ ràng phát hiện hai mắt cô đã nhắm lại, giống như nháy mắt sẽ rời khỏi thế giới này. Anh hoàn toàn mất bình tĩnh, không, sẽ không như vậy! Cô không có khả năng bỏ rơi anh, cô yêu anh như vậy, cô làm sao có thể bỏ được?
Cho dù giải thích như thế nào, cô chỉ có thể chứng minh như vậy, vận mệnh của anh ngay tại trong tay anh. Sinh tử đều từ anh xử lý, nếu thật sự đã chết một lần, liệu lần sau có vì cô mà sống?
Nhận được tin tức, Thái Nho Minh suốt đêm từ Hoa Liên bay qua Đài Bắc, cuối cùng rạng sáng cũng tới bệnh viện.
“Đều là do ông!” vừa thấy ông ta đến, Lí Nhã Mai liền một quyền đập vào đầu chồng mình, nổi lên bão hung tợn “La Phù vừa mới mang thai không bao lâu, nếu con bé và đứa bé có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ tính lên đầu ông!”
“ Là lỗi của anh, đều là do anh sai!” Thái Nho Minh đã biết sự tình từ đầu đến cuối, ông ta quả thật bất đắc dĩ, thậm chí ông ta chính là người đầu sỏ gây nên chuyện.
“ Tốt nhất La Phù cùng đứa nhỏ không có chuyện gì, tôi để cho ông có cơ hội bồi thường, nhưng mà vạn nhất, vạn nhất......” Lí Nhã Mai nói đến đó hốc mắt đã đỏ, chính bà cũng không dám tưởng tượng ra chuyện gì nữa.
Thái Nho Minh ôm vợ “ Anh tin tưởng ông trời sẽ phù hộ La Phù, đứa nhỏ cũng sẽ bình an vô sự, em trăm ngàn đừng suy nghĩ lung tung.”
Chờ Lí Nhã Mai tâm tình bình tĩnh chút, Thái Nho Minh ngẩng đầu vừa thấy, chỉ thấy Hạ Vũ Tuyên đứng ở hành lang dài, cũng chính là ngoài cửa phòng cấp cứu, thế là ông ta nhìn vợ mình và nói “Anh đi nói chuyện với tiến sĩ Hạ một chút.”
“ Tên đó là đàn ông tồi.” Lí Nhã Mai tức giận bất bình. “Ông phải hảo hảo giáo huấn cậu ta cho em!”
“ Anh đã biết, em đừng kích động, trước ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Thái Nho Minh trấn an vợ mình, mới chậm rãi đi lên, đứng trước mặt Hạ Vũ Tuyên “ Hạ tiến sĩ, xin hỏi hiện tại La Phù như thế nào?”
Hạ Vũ Tuyên hai mắt mờ mịt, nhìn chằm chằm vách tường giống như mất hồn, đoán không ra anh ta bây giờ đang nghĩ cái gì, có lẽ là bầu trời Hoa Liên, là mây ở Hoa Liên, biển ở Hoa Liên, vẫn là một ngày kia nụ hôn đầu tiên của hai người?
“Hạ tiến sĩ, Hạ tiến sĩ?” Thái Nho Minh lại hô vài tiếng, biết anh sẽ không trả lời, đả kích thật lớn, đã làm anh không biết nói gì..
Đối với chuyện này ông đã đi như thế nào mà để phải đến bước này? Thái Nho Minh không khỏi trong lòng cũng sinh cảm khái. Không khỏi nhớ lại đến lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ tay trong tay, lúc ấy ông không phải trong lòng tràn đầy vui mừng cùng chúc phúc sao? Vì sao sau một lúc mọi thứ điều thay đổi, đều do ông có tư tâm, mới khiến cho bọn họ đi đến con đường này…
Lúc này, vừa lúc bác sĩ đi ra phòng cấp cứu, Thái Nho Minh cùng Lí Nhã Mai đều tiến đến thăm hỏi--
“Xin hỏi bác sĩ, La Phù, cô ấy thế nào?”
Bác sĩ ngừng một chút, đẩy gọng kính lên “Các người biết bệnh nhân có thai đúng không? Hiện tại không ổn định, sức khỏe của cô ấy không tốt, lại có tình trạng xuất huyết [ ra máu], ta sợ mình không bảo đảm được đứa nhỏ”
“Không được, không được!” Lí Nhã Mai chưa nói nước mắt đã rơi, khóc không thành tiếng nói: “ Xin bác sĩ, người nhất định phải giữ lại đứa nhỏ! Đây là lần đầu mang thai, cô ấy còn rất trẻ, cô ấy không thể chống đỡ hay chịu đựng nổi chuyện này…”
“ Đương nhiên chúng tôi sẽ cố hết sức, chính là hy vọng các người có chuẩn bị tâm lý.” Bác sĩ chuyển hướng Hạ Vũ Tuyên, bằng trực giác hỏi: “Xin hỏi anh là cha của đứa bé?”
Hạ Vũ Tuyên không hề do dự hồi đáp:” Vâng”
Lí Nhã Mai cùng Thái Nho Minh đều liếc mắt một cái, quả nhiên vợ chồng đều có ăn ý, xem ra Hạ Vũ Tuyên có tâm muốn quay đầu lại, La Phù cùng đứa nhỏ có hy vọng hạnh phúc rồi.
Ai ngờ bác sĩ lại đưa ra một văn kiện. “Đây là giấy đồng ý giải phẫu, mời cậu xem qua quyết định kí tên hay không. Vạn nhất tình trạng khẩn cấp nên làm giải phẫu sinh non, phải có sự đồng ý của cậu”
Điều này có khác gì là tuyên án tử hình đứa nhỏ! Thái Nho Minh ôm lấy vợ mình, hai người tim đập mạnh, không dám tưởng tượng kết cục chính là như vậy...
Hạ Vũ Tuyên run run tiếp nhận, ánh mặt trời nhất thời bị mây đen che phủ, trên tay anh nắm văn kiện giống như giấy sinh tử, có thể quyết định để đứa nhỏ ở lại hoặc tiễn bước, cũng khả năng ảnh hưởng sinh tồn của La Phù.
“ Có gì cần, ta lại sẽ thông báo cho cậu “ Bác sĩ gật đầu, đi vào phòng cấp cứu.
Chịu đả kích, Lí Nhã Mai cơ hồ đứng không vững, Thái Nho Minh vội vàng dìu bà qua ghế dài ngồi xuống, lấy giúp bà ly nước, thấy bà ta không còn trở ngại, mới lại tiến lên tìm Hạ Vũ Tuyên.
“ Vợ ta hy vọng ta nói chuyện với cậu. Kỳ thật không cần bà ấy nói, ta cũng sẽ nói cho cậu biết.”
Hạ Vũ Tuyên lẳng lặng nhìn vách tường, giống như cái gì cũng nghe không biết đến, nhưng Thái Nho Minh quyết định, ông nhất định phải nói ra, nếu không ông thực có lỗi La Phù, cũng thực có lỗi lương tri mình.
“Ngày đó báo chí đăng tin tức, ta đã nói qua một lần, ta cho tới bây giờ không yêu cầu La Phù dùng mỹ nhân kế. Cho dù ta từng có loại hy vọng này, cũng miễn cưỡng không được La Phù. Huống hồ cái gì La Phù cũng chưa lấy đến, chỉ trừ tiền trợ cấp cuộc sống của cậu, một tháng mới có bạ vạn tệ, đều là dùng mua đồ dùng và thức ăn cho cậu”.
“ Chắc là La Phù chưa bao giờ nói với cậu, ta cùng vợ đều là nhà tài trợ cô nhi viện. La Phù đậu vào đại học, học phí cũng là chúng ta ngày đó tài trợ, ngay cả phòng ở, xe đều là do vợ ta giúp cho. Bởi vì chúng ta sinh hai đứa con, nhưng vợ ta đặc biệt thích La Phù, coi La Phù như là con gái mình”
Biểu tình Hạ Vũ Tuyên vẫn đang không thay đổi, Thái Nho Minh nuốt khẩu khí, quyết định buông tay, dù sao nhân sinh làm sao có thể hiểu được, ông phải ăn năn hối lỗi, mới có khả năng lòng thanh thản.
“Nói đến đều là ta sai, là do ta tạo cho La Phù áp lực quá lớn, khiến cho La Phù giữa ân tình cùng tình yêu khó có thể lựa chọn, mới có thể đi đến kết cục ngày hôm nay. Hiện tại ta muốn nói cho cậu biết, ta từ bỏ tham vọng của mình, cậu muốn đi chỗ nào thì đi đi! Chỉ cần hảo hảo chiếu cố La Phù, đây là hy vọng duy nhất của ta..”
Một hơi nói xong, Thái Nho Minh nghĩ rằng Hạ Vũ Tuyên cái gì cũng chưa nghe, chợt thấy chủy tay anh ta hướng vách tường, lực mạnh như vậy, như vậy vô thức, từng tiếng động đánh vào tường, một lần lại một lần, rất nhanh khiến cho mu bàn tay anh ta đầy máu...
“ Hạ tiến sĩ! Hạ tiến sĩ!” Thái Nho Minh kêu như thế nhưng vẫn không dừng lại, cuối cùng vội vàng ôm lấy cánh tay anh ta “ Hạ Vũ Tuyên! Cậu bình tĩnh một chút, hiện tại điều cậu nên làm, là cầu nguyện mà không phải tự hủy bản thân mình.”
Hạ Vũ Tuyên dừng lại động tác, trong miệng thở dốc, trên mặt đổ mồ hôi, đáy mắt chỉ có sợ hãi cùng hối hận, cuộc đời anh chưa bao giờ sợ hãi như thế.
Đều là đàn ông, Thái Nho Minh có thể hiểu được bao nhiêu tâm tình của anh, làm người phụ nữ mình yêu nhất rơi vào tình trạng co kéo sinh mệnh, còn bản thân mình lại không có biện pháp nào giúp người ấy, cái loại tình cảnh này cũng đủ khiến cho con người ta dễ dàng nổi điên lên…
Chỉ mong, vận mệnh sẽ không đối xử tàn nhẫn với La Phù, tình yêu sẽ không để cho đối phương tiếc nuối lẫn nhau.
Từ đêm khuya đến rạng sáng, từ rạng sáng đến chạng vạng, không đến hai mươi bốn giờ, cảm giác lại giống như đã trôi qua thật lâu… thật lâu...
Quá khứ, tương lai, hiện tại, ba mức thời không không ngừng luân phiên trôi qua, dưới đáy lòng như ảo mộng càng ngày càng nặng nề. Hạ Vũ Tuyên không xác định được bản thân mình bây giờ ở thế giới nào….nhiều hình ảnh trôi qua trước mắt, có tươi cười của cô, có hai mắt đẫm lệ, có sự ôn nhu, có bi thống, mà để cho anh không quên được, là lời nói của cô trước khi té xỉu, cô nói tội của cô chính là yêu.......
Cô tên là La Phù, cũng chính là “Love”, này không phải là tội danh, mà là trời cho anh. Cô hiểu được như thế nào yêu người khác, anh cũng không biết như thế nào là được yêu, nghĩ đến bản thân mình nhất định sẽ bị thương, không dám nhận yêu, do anh tạo thành thương tổn khiếp đảm này.
Anh chỉ hy vọng còn có cơ hội sửa chữa, ông trời chắc chắn sẽ nhận nguyện vọng này của anh, trăm ngàn lần đừng để cho anh phải thương tiếc cả đời a!
Lúc hoàng hôn, ngoài cửa sổ ánh nắng chiều như lửa, lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như thế, chỉ có hai tay giao nắm lại, yên lặng cầu nguyện, chỉ mong thần vận mệnh ban cho anh một lần kỳ tích.
Lúc trước ông bà ngoại gặp tai nạn xe cộ qua đời, anh còn không biết cái gì gọi là tử vong, chỉ cảm thấy mất đi người thân duy nhất, nay sự chia lìa gần như tiếp cận, bóng đêm như đang ám anh, anh xác định rằng cảm thấy được sinh minh yếu ớt khi như đang dần trôi qua tay anh…
Trong tay nắm giữ không được, anh như một người bất lực, nếu không có sự yêu thương của cô ấy làm bạn, sống còn có cái ý nghĩa gì? Rốt cuộc anh không thể giương cánh lên cao, trên vai lưng đeo đau xót cùng áy náy, trầm trọng làm cho anh ngay cả hô hấp đều cố hết sức.
Giống như trôi qua một vạn năm, bác sĩ mới đi ra khỏi phòng cấp cứu, mặt mỉm cười nói: “Vừa rồi chúng ta kiểm tra toàn thân cho bệnh nhân, phát hiện đứa nhỏ còn có tim đập, đó là một hiện tượng tốt, nhưng cần phải tiếp tục quan sát, tốt nhất nằm viện một tuần.”
“ Vâng.” Thái Nho Minh cùng Lí Nhã Mai cùng nhau trả lời, hai người gắt gao ôm, cố nén không để cho mình thét chói tai.
Hạ Vũ Tuyên lưng tựa tường, nói không nên lời dù nửa câu nói, một chút vẫn không thể tiêu hóa sự thật, cái gọi là thất mà phục, là loại quá mức bén nhọn khoái hoạt, khi nội tâm anh run run như thế, ngay cả khoái hoạt đều khó có thể chịu nổi.
“Đa tạ bác sĩ giúp đỡ! Cả nhà chúng ta đều cảm tạ ngài!” Thái Nho Minh luôn mãi cúi đầu, La Phù giống như con gái họ, nhất định phải toàn lực chiếu cố cô ấy.
“Như thế nào, đứa nhỏ đã dọa cha sợ hãi sao?” Bác sĩ nở nụ cười cười. “Ngày hôm qua ta đã cảm thấy cậu có điểm quen mặt, hóa ra đại danh đỉnh đỉnh tiến sĩ Hạ Vũ Tuyên, kính đã lâu! Nhưng mà lúc này tại đây, ta nghĩ bất luận kẻ nào đều yếu ớt giống nhau.”
“Kia......” Hạ Vũ Tuyên cuối cùng tìm được thanh âm. “ Cái thư đồng ý phẫu thuật sinh non, tôi có thể bỏ đi?”
“Đương nhiên! Xin yên tâm, mẹ đứa nhỏ thực kiên cường, đứa nhỏ cũng như vậy” Bác sĩ gật đầu, cước bộ thoải mái rời đi.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Thái Nho Minh và Lí Nhã Mai mừng rỡ vui sướng hoa chân múa tay. La Phù cùng đứa nhỏ đều có cứu, thế giới từ màu đen u tối cũng biến thành trong sáng và đầy sắc rực rỡ.
Hạ Vũ Tuyên có vẻ tương đối bình tĩnh, chỉ có người có tài quan sát cẩn thận mới có thể nhìn thấy, hai tay anh ta đang bỏ vào túi đang run run, tròng mắt cũng hơi ướt át.
Đêm đó, La Phù được chuyển đến phòng bệnh, cũng có thể cho người thân vào thăm hỏi, thời gian chỉ có hai mươi phút. Thái Nho Minh và Lí Nhã Mai mau vào mau ra, năm phút đồng hồ là xong, đem thời gian còn lại cho Hạ Vũ Tuyên cùng La Phù một chỗ, tin tưởng anh ta sẽ có rất nhiều lời muốn nói.
Đi đến giường bệnh, Hạ Vũ Tuyên nỗi lòng như sóng tung bay, lại tìm không thấy một câu mở đầu nào thích hợp, không hiểu được nên giải thích như thế nào với cô. Đây là thời khắc anh rất ~ rất cảm ơn sinh mệnh, bởi vì ông trời đem cô bình an trả lại cho anh.
La Phù trên mặt đeo dưỡng khí, trên tay cũng là ống truyền dịch, mặc quần áo bệnh nhân màu lam, vẻ đặc biệt suy yếu, vô lực. Mà hai mắt cô lúc nào cũng tràn đầy tình cảm, thì giờ đây lại trống rỗng, nhìn không thấy được điều gì ẩn chứa trong đó, chỉ có mờ mịt
“Em có khỏe không?” Hạ Vũ Tuyên mở miệng, thanh âm khàn khàn buộc chặt.
Cô không thèm nhìn về phía anh nữa, chỉ có ánh mắt buồn bã mà nói “Em không sao...... Thật có lỗi đã làm cho anh nhiều phiền toái, Thái viện trưởng cùng Thái phu nhân sẽ chiếu cố em, mời anh trở về.”
Lòng anh đau xót, hiểu được vì sao cô lạnh lùng là vì anh. Đây là cô tự bảo vệ mình, nếu không lạnh nhạt, tình yêu của cô biến thành một loại tra tấn, thậm chí là một loại tội danh.
Cho dù thế nào, anh cũng cần thiệt tình đến giải thích, anh nắm tay cô “ Anh sẽ không đi đâu hết, là do anh không tin tưởng cũng không lắng nghe em, hãy cho anh cơ hội học tập.”
Với anh mà nói, điều này đã là đáng quý, nhận sai cùng khẩn cầu. Dù sao một người từ nhỏ không biết biểu đạt thế nào! Cho dù sau khi sinh ly tử biệt, cũng vô thức lưỡi lập tức trở nên như hoa sen, có thể nói thiện nói.
“Tin tưởng?” “ lắng nghe!”, hai danh từ này càng làm cho cô nghe thêm chói tai, thậm chí còn tăng thêm chiều sâu vết thương “ Chuyện đó không còn ý nghĩa gì nữa, mời anh đi giúp cho!”
Anh lắc đầu, hôn môi lên tay cô nhỏ bé, tin tưởng cô luôn mềm lòng, luyến tiếc anh “ Anh không đi, anh muốn kết hôn với em, còn muốn nuôi dưỡng con chúng ta tới lớn!”
Anh là nói thật sao? Cô trợn to mắt, hoang mang vì sao anh thay đổi, lại tự tuyệt nhận thay đổi này, đối với chuyện đã phát sinh ở lúc có thời cơ, mà nay hết thảy đều sai hoàn toàn.
“ Em thực cảm kích ý tốt của anh, nhưng em không thể đáp ứng anh được” Đi qua quỷ môn quan, cô đã chết một lần, quyết định buông tha cho tất cả, một hướng một người đi tới tương lai. Nếu có thể nắm tay đứa trẻ, con đường đi sẽ không còn tịch mịch nữa…
“Vì sao không? Em tìm đến anh, không phải hy vọng anh hồi tâm chuyển ý sao?” Anh nghĩ cô vẫn còn yêu anh, chỉ cần anh quay đầu, cô thủy chung hoan nghênh anh trở về,
“ Em mệt mỏi, em không nghĩ sẽ yêu lần nữa” Cô giống- đã già đi mười tuổi, trong lòng chỉ có khô héo, ốc đảo cũng thành sa mạc.
“Em gọi là La Phù, em làm sao có thể không yêu?” Cái này giống như gió nhất định phải thổi, hoa nhất định phải nở, bọn họ nhất định phải yêu nhau a!
“ Em cải danh là được rồi? Lúc này mời anh mau đi khỏi đây!” Bởi vì tức giận, bộ ngực cô hơi hơi phập phồng, sắc mặt cũng hồng nhuận chút.
Ít nhất cô còn có thể sinh khí, an ủi suy nghĩ anh, nắm chặt tay cô một chút rồi sau đó buông ra. “Trước anh để cho em nghỉ ngơi, nhưng anh sẽ không rời đi, vĩnh viễn cũng không làm như vậy”
Cô đáp lại là quay đầu, nhắm lại hai mắt, làm bộ cái gì cũng không có nghe, theo sau này, trốn tránh chính là phương pháp cô tự phòng vệ.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Hạ Vũ Tuyên nhìn đến Thái viện trưởng cùng Thái phu nhân, hai người đều vẻ mặt chờ đợi.
“ Như thế nào? La Phù có vui vẻ hay không?” Thái Nho Minh mỉm cười hỏi.
Hạ Vũ Tuyên hai tay cắm ở túi quần, vẻ mặt khó nén thất vọng. “Cô ấy không muốn nói chuyện, chỉ bảo ta đi đi.”
“La Phù nói cậu cút đi?” Lí Nhã Mai nhịn xuống xúc động, cười trộm “Xứng đáng! Ai bảo cậu làm ra chuyện tốt này?”
“Bà xã, bà đừng bỏ đá xuống giếng nữa.” Thái Nho Minh nóng lòng bù lại lỗi mình, đề nghị nói: “Vậy cậu theo đuổi cô ấy thêm một lần nữa đi?”
“Theo đuổi cô ấy?” Hạ Vũ Tuyên đối với từ này có chút ngoài ý muốn. Lúc trước là anh tiếp nhận sự tồn tại của cô, cũng trước nhận định cô thích anh, mới đưa ra yêu cầu thí nghiệm tình yêu. Anh chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình phải theo đuổi ai, nhất là La Phù, cô giống như đã là người của anh.
Thái Nho Minh nhìn ra được điều này, vị này thiên tài học giả hiển nhiên không có hiểu được chuyện nam nữ, thế là ông đành giải thích--
“Hiện tại cô ấy nhất định là thương tâm xuyên thấu, mới cự tuyệt sự quan tâm của cậu. Cậu muốn cho cô ấy mở ra nội tâm, sẽ ôn nhu lại cố chấp theo đuổi cô ấy, mặc kệ cô lạnh lùng, nhiều kháng cự, cậu tuyệt đối phải vững lập trường, tài năng mới đạt tới mục tiêu cuối cùng là hạnh phúc”
Hạ Vũ Tuyên nghe được cái hiểu cái không, ngược lại là Lí Nhã Mai đẩy cánh tay chồng mình một chút. “Nói như là ông rất có kinh nghiệm !”
“ Cũng nhờ, lúc trước vì theo đuổi bà, tôi công phu mất ba năm nha!” Thái Nho Minh thở dài nói.
“Như thế nào? Đã hối hận?”
“Đương nhiên không hối hận, rất đáng giá, rất đáng giá!” Thái Nho Minh nắm lấy tay vợ mình, liên thanh khẳng định.
Hai vợ chồng vẫn còn liếc mắt đưa tình đầy hưng trí, tranh này mặt làm cho Hạ Vũ Tuyên nhìn ngây ngốc, giật mình trong đó có điều lĩnh ngộ. Anh thấy được bóng dáng ông bà ngoại, cũng nhìn đến tương lai anh cùng La Phù, anh mong muốn chính là như vậy, hết thảy trở nên rõ ràng, anh không còn lạc vào mê võng.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, một ngày có ba lượt thăm, Thái Nho Minh cùng Lí Nhã Mai chỉ có mỗi đêm đến xem một lần, đã có khó được ngày nghỉ, bọn họ rõ ràng đi hưởng tuần trăng mật nho nhỏ.
Đến nỗi Hạ Vũ Tuyên, anh đã đến đại học T xin nghỉ phép vô hạn. Mỗi ngày ba lượt đúng giờ đến phòng bệnh báo danh. Cho dù La Phù đối với anh không nói một lời, anh vẫn đứng ở bên giường bệnh, vì nàng làm nhiều việc nhỏ.
“Anh không cần làm như vậy, anh không nợ em cái gì.” La Phù nhìn anh đang gọt táo, tay ngốc đã đầy vết thương, thậm chí thoáng nhiễm trái táo...... Đó là máu của anh!
“ Là anh tự nguyện muốn làm.” Cuối cùng anh cũng hoàn thành gọt một trái táo tốt, cầm sạch sẽ, cắt thành từng miếng nhỏ đưa cô.
“ Em không muốn ăn.” Cô quay đầu, cự tuyệt nhận hảo ý của anh
“ Được.” Anh không khuyên hay nói nhiều gì cả, lấy ra trái táo thứ hai bắt đầu gọt vỏ.
Cảm thấy không thích hợp, cô lại quay đầu, nhìn anh hành động, kinh hỏi: “Anh làm cái gì? Em đã nói em không muốn ăn.”
“Là do anh gọt không tốt, anh luyện tập nhiều, em sẽ muốn ăn.” Anh không để ý ngón tay bị thương, tiếp tục gọt táo, thình lình lại tạo nên một lỗ hổng, nhưng anh bất vi sở động, tiếp tục luyện tập.
Đôi bàn tay to thon dài, từng viết quá trình thức, viết luận văn, ghi lại số liệu, chỉ đạo nghiên cứu, là một đôi tay giá trị xa xỉ, không biết có bao nhiêu người muốn tranh thủ lọt mắt xanh anh, mà nay là vì một cô gái, gọt táo đến chảy máu. Nhưng anh nghĩ đến làm như vậy có thể đả động cô sao? Cô nhắm mắt lại, nói với bản thân mình, không được nhìn anh thì sẽ không sẽ có cảm giác.
Yêu nhiều bị thương cũng nhiều, cô nên học theo anh ta, cùng bất luận kẻ nào đều bảo trì khoảng cách, nhất là không hiểu yêu người, bọn họ thường thường bởi vì không biết, mà càng hiểu được thì biết như thế nào đả thương người.
Không biết qua bao lâu, thời gian thăm bệnh đã hết, cô lại mở mắt ra, bên giường đã không còn ai. Hạ Vũ Tuyên đi rồi, nhưng mà trên bàn có trái táo gọt rất tốt, cô lấy một trái, có bảy trái, gọt thật sự hoàn mỹ, hiển nhiên gọt sạch sẽ.
Đến nỗi thùng rác đầy vỏ táo cùng vết máu, cô lựa chọn không nhìn tới.
Chính là vì sao hốc mắt lại nóng lên? Vì sao trong lòng lại đau đớn? Cô không thừa nhận, cô mới không thừa nhận, chung quy cô còn không có chuyện là tâm đã chết…........
Gặp rồi tan đó chuyện bình thường, cả đời anh đều lưu lạc, anh không có lưu luyến hay ở một nơi nào cố định.
Khó giải thích, khi anh từ cửa sổ máy bay quan sát Hoa Liên, đã có cảm giác đau đớn như ai đó xé rách tâm hồn. Rời khỏi một nơi này, rời khỏi ký ức thơ ấu, sinh mệnh anh còn lại cái gì?
Nhưng mà, anh như con thú sau khi bị thương, chỉ có thể trốn vào một góc dùng miệng liếm vết thương, cảnh giác và răn chính bản thân mình, đừng bao giờ cho bất kỳ người nào tới gần nữa, nếu không một khi có cảm tình, chung quy xong việc vẫn là người ta làm cho thương tâm.
Cùng thời gian, La Phù nằm trên giường mình, nhìn từ cửa sổ nhìn lên trời xanh, lòng của cô giống như đã bay lên tận trời xanh, tùy mây trắng thổi đi, hay có thể hay không cho cô ký thác chân tình ấy, làm sao mang đến cho anh ấy hiểu được, tình yêu làm cô quá đau khổ......
Ngày hôm qua cùng hôm nay cô đều nghỉ phép, tổ trưởng không có hỏi nửa câu liền phê chuẩn. Mọi người đều biết cô cần thời gian chữa vết thương, thanh âm nghẹn ngào đã nói lên tất cả, không biết phải cần bao nhiêu nước mắt mới có thể làm cho vết thương lành lại.
Leng keng!
Chuông cửa vang lên, đột ngột khiến người phải giật mình.
La Phù cơ hồ không còn khí lực xuống giường, thong thả đi lên trước, vừa thấy hình ảnh qua máy ghi hình, không nghĩ người tới là Lí Nhã Mai, cũng chính là phu nhân Thái viện trưởng.
Tùy tay cô chỉnh qua tóc, mở ra cửa, gật đầu chào hỏi: Phu nhân? Người sao rảnh tới đây?
Lí Nhã Mai trang điểm nhẹ nhàng, bà vừa lái xe lại đây, nghe chồng bà nói Phù xin phép hai ngày, bà vội vàng không muốn thông báo liền chạy vội tới đây…..
“ Hai ngày này con đều xin phép, ta đặc biệt đến xem con.” Lí Nhã Mai đi vào trong phòng, phát hiện trên bàn chỉ nước lọc, lập tức chất vấn: “Con đừng nói là chưa có ăn uống gì, cũng chưa có ngủ phải không?”
Hứng thú lớn nhất của Lí Nhã Mai chính là vận động dưỡng thân thể, nhìn thấy cô gái tuổi trẻ đãi ngược chính bản thân mình, hoàn toàn không thể chịu được. Huống chi bà từ lâu đã coi La Phù như con gái, ai bảo bà chỉ có hai người con, còn lại không có con gái nữa…
La Phù không thể không thừa nhận, nhẹ giọng nói: “ Uhm...... Gần đây con có không thoải mái chút?”
“ Gần đây ta có quen một bác sĩ rất giỏi, hôm nay ta dẫn con đi khám sức khỏe.” Lí Nhã Mai sao lại không biết, bệnh này là từ tâm sinh ra, cho dù uống thuốc cũng vô dụng, phải điều dưỡng từ từ..
“ Phu nhân không cần đâu, phiền người quá!” cô cảm thấy hổ thẹn với Thái viện trưởng đã phiền quá nhiều, thật sự không nghĩ sẽ lại nợ thêm ân tình nào nữa.
“ Đừng gọi ta lão phu nhân, phu nhân đều làm cho ta già đi, cũng chẳng có gì thân thiết.” Lí Nhã Mai thuận tay thay cô chải tóc “ Nhưng mà cũng đừng gọi ta là bá mẫu, ta còn không tới năm mươi tuổi, gọi ta là dì là được”
“ Vâng....... Dì.”
Lí Nhã Mai nghe được tâm tình rất vui sướng, “ Nếu đã gọi ta là dì, thì không cần khách sáo với ta, con mau thay quần áo, ta xuống dưới lầu lái xe chờ con.”
“Cám ơn dì.” La Phù nghĩ rằng cự tuyệt không được, cô nhất định ghi nhớ ân tình này….
“Bé ngoan.” Lí Nhã Mai vỗ vỗ tay nàng, mỉm cười đi ra cửa.
Nửa giờ sau, La Phù ngồi ở trong phòng khám - khám bệnh, Lí Nhã Mai ở bên giúp cô, chủ động mở miệng hướng bác sĩ tóc trắng xoá kia hỏi--
“La Phù nhà ta có phải có thiếu dinh dưỡng gì? Nên bổ cái gì, xin giúp chúng ta cho thuốc tốt”
La Phù nhà ta? Xưng hô này làm cho lòng La Phù ấm áp, cô thật có thể có được một cái nhà sao? Chỉ sợ là mơ tưởng thôi.
Bác sĩ xem mạch cho La Phù, sờ sờ, nói ngắn gọn: “Quá độ mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng, còn có con gái bà đã mang thai.”
“ A?!” Lí Nhã Mai sợ hãi kêu ra tiếng, cằm thiếu chút rớt đến trước ngực.
Đến nỗi đương sự là La Phù, có lẽ là bởi vì khiếp sợ quá độ nên không thể phản ứng, hai mắt trợn to lại có vẻ sợ sệt, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận được tin tức này.
Chỉ có một người, là bác sĩ thần sắc không có thay đổi, mở ra giấy viết đơn thuốc, chậm rãi nói: “Đây đều là an thai, điều thân dưỡng thể, nên giữ gìn tâm bình tĩnh tránh xúc động, tránh động thai.”
“ Ách....... vâng!” Lí Nhã Mai cuối cùng khôi phục trấn định, kéo La Phù đi ra ngoài, chờ bác sĩ cấp thuốc.
La Phù không hiểu được bản thân mình làm sao có thể rời đi được, nếu không có Lí Nhã Mai đỡ, cô tựa như là người gỗ, ngây ngốc không thể trả lời bác sĩ.
Đi ra phòng khám, Lí Nhã Mai trước đưa La Phù lên xe, thay cô lau đi trán đầy mồ hôi lạnh, lại cầm bình nước trái cây đưa cô uống, mặc kệ phát sinh chuyện gì, trước cần phải giữ gìn sức khỏe mới có thể chống chọi lại tất cả.
“Đừng hoảng hốt, đừng sợ, còn có dì ở đây, như núi có thể cho con dựa vào”
“ Con...... Như thế nào lại...... “ Cô thật sự mang thai sao? Điều này là ông trời ban ân hay trêu cợt? Ngay tại lúc cô mất đi người yêu, lại để cô biết bản thân mình có kết tinh của hai người? Sinh mệnh cuối cùng lại là trò vui đùa, cô cười không nổi......
Nhìn vẻ mặt cô mờ mịt, Lí Nhã Mai đau lòng cực. “Không cần hỏi ta cũng biết, cha đứa nhỏ này là Hạ tiến sĩ, ta giúp con đi tìm cậu ta nói rõ ràng.”
“ Không, không cần......” La Phù đối hết thảy cũng không xác định, duy nhất xác định là, cô không muốn làm cho Hạ Vũ Tuyên càng chán ghét cô.
“ Như thế nào có thể không cần?’
“Chúng con đã chia tay...... Con không nghĩ gia tăng phức tạp cho anh ấy......” Cô có thể tưởng tượng, Hạ Vũ Tuyên nhất định sẽ càng khinh bỉ cô, tự nhiên lấy đứa nhỏ đến làm điều kiện đàm phán, chẳng lẽ bởi vậy có thể lưu lại tâm anh ta, đưa anh trở về đây thôi sao? Rất buồn cười cũng quá thật đáng buồn......
“ Đứa nhỏ ngốc, con nghĩ rằng ta không biết ủy khuất của con?” Lí Nhã Mai tức giận, những gì trong lòng cũng đều phun ra “Kỳ thật từ đầu ta không tán đồng ông xã ta thực hiện chuyện đó, công và tư chẳng phân biệt được, bắt con đi cầu Hạ tiến sĩ, như vậy khiến con làm người như thế nào? Ta thế nào cũng phải giáo huấn ông ta mới được, cần trường học nổi tiếng làm cái gì, so với hạnh phúc của con nó quan trọng hơn.”
Đều là phụ nữ, Lí Nhã Mai sao lại không hiểu tâm tình La Phù? Cảm tình là cảm tình, công việc là công việc, bắt phụ nữ dùng tình cảm đi làm việc, thật sự vũ nhục phụ nữ!
Tầm mắt La Phù bỗng nhiên thay đổi, một khắc này Thái phu nhân không chỉ là Thái phu nhân, mà như là dì của cô, thậm chí là người thân, cảm giác có người thấu hiểu mọi cảm giác đau tích tụ của cô, đời cô rất ít có ai có thể hiểu hết được.
Lí Nhã Mai vỗ vỗ tay cô, tiếp tục nói: “Con yên tâm, từ từ ta ra mặt đi tìm Hạ tiến sĩ, ta sẽ giải thích với cậu ta. Hiện tại con không có áp lực gì, con chính là con, hãy nghĩ cùng cậu ta ở cùng một chỗ.”
“ Cho dù như vậy, anh ấy cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý......” Cô so với ai khác đều hiểu rõ, anh sẽ không tha thứ người từng lợi dụng anh, tựa như cha mẹ anh, cả đời đều không có được sự tha thứ của anh.
“ Lòng người là thịt, chờ cậu ta biết con mang thai, tự nhiên hiểu ý mềm lòng, con với con của con đều phải có tin tưởng”
La Phù chỉ là lắc đầu. “Con không cần anh ấy vì đứa nhỏ, bởi vì trách nhiệm mới cùng con chung một chỗ.”
“ Con còn trẻ, đừng quá cố chấp, con cứ ngẫm lại, con một người như thế nào nuôi lớn đứa nhỏ này? Về kinh tế, ta đương nhiên có thể giúp con, nhưng trong quá trình đứa nhỏ trưởng thành, không có cha vẫn là rất tiếc nuối. Chính con là không có ba mẹ chiếu cố, một người tại thế giới lăn lộn lớn lên, chẳng lẽ con nguyện ý để cho đứa nhỏ thiếu tình thương của cha?”
Những lời này gằn từng tiếng, tiến vào lòng La Phù, cô từng không chỉ một lần ảo tưởng bản thân mình có một gia đình, cô cũng muốn để cho con cô có đầy đủ yêu thương, đương nhiên bao gồm cả cha lẫn mẹ, cô không muốn cho con mình có khuyết điểm gì cho dù một chút cũng không muốn….
“ Con không hiểu và không biết nên làm như thế nào mới tốt......” Vấn đề là, cô bây giờ còn có thể cầu cái gì? Hạ Vũ Tuyên đã không hề nắm tay cô, ngay cả đi đường cô đều bị lạc, tìm không thấy cửa ra khỏi mê cung tình yêu......
Lí Nhã Mai kiên định nói: “Trước nghỉ ngơi tốt một chút, ngày mai ta cùng con đi Đài Bắc.”
“Vâng......”
Lí Nhã Mai cường thế ôn nhu, thay La Phù quyết định. Có lẽ trong lòng cô cũng ẩn ẩn chờ mong, dứt bỏ mọi áp lực bên ngoài, cô có thể làm chính mình, có thể cùng Hạ Vũ Tuyên như ban đầu, vì đứa nhỏ thành lập một ngôi hạnh phúc.
Trong tình yêu, cho dù là điều xa vời, nhiều hư vô không hy vọng, nhưng cũng phải nhanh nắm bắt lấy cơ hội, mà cô chính là yêu thương một người, ông trời hẳn sẽ cho phép cô có quyền chờ mong đi?
Đài Bắc, sân bay Tùng Sơn.
Sau một chuyến bay, bởi vì thân thể La Phù không khoẻ, ở trong toilet ói ra một hồi lâu. Lí Nhã Mai ở bên cạnh khẩn trương lo lắng, liên tục khuyên nhủ: “Không phải ta đã nói, thật sự con yếu đi nhiều, không chịu dưỡng thân thể. Nếu không làm như vậy thì làm sao thành bà mẹ khỏe mạnh, sinh đứa nhỏ khỏe mạnh?”
“ Con rất tốt, thật có lỗi khiến cho dì lo lắng.” La Phù chà xát miệng, ngượng ngùng nói.
“ Đừng có khách khí với dì, ta là sợ con đến khi thấy người, con chưa nói được câu nào lại choáng váng đầu, lại … phun.” Lí Nhã Mai nhìn trong mắt cô có tơ máu, sắc mặt lại trắng bệch, nhìn so với trước kia thật là kém nhiều lắm.
“ Con không có suy yếu như vậy ......”
“ Tốt nhất là không có!” Lí Nhã Mai khẩu khí đề cao, động tác lại vô cùng cẩn thận, thay La Phù đánh má hồng. “ Đó, như vậy khí sắc mới có thể nhìn thấy tốt một chút, không có tái nhợt như vậy.”
“Thật vậy sao?” La Phù nhìn qua gương thấy bản thân mình, rõ ràng gầy yếu đi rất nhiều, có thể nào khi Hạ Vũ Tuyên nhìn thấy sẽ càng chán ghét?
“ Còn phải tô điểm son môi, vừa rồi đều bị con lau hết.”
Lí Nhã Mai lấy son môi màu hồng, tô thật cẩn thận lại không mất tự nhiên, còn nói cô mím môi, đánh thêm chút phấn, toàn là đồ thượng đẳng, bảo đảm sẽ không dễ dàng phai nhạt. “Uh, bây giờ nhìn được lắm, rất giống như lúc ta còn trẻ.”
“Cám ơn, Cám ơn dì......” Một cảm giác không rõ hình dung như thế nào, bỗng nhiên nảy lên. La Phù ôm lấy Lí Nhã Mai, muốn nói điều gì đó, nhưng dường như không thể thốt ra thành lời…
“Đứa nhỏ ngốc, không được khóc...’” Lí Nhã Mai vỗ nhẹ bả vai cô, lấy hiểu biết mà nói: “Một lát nữa nhìn thấy người trong lòng, cũng không nên khóc, vậy không đẹp.”
“Vâng......” La Phù gật đầu, cố gắng nước mắt xuống, cô không thể càng ngày càng tiều tụy.
Đi ra sân bay, hai người lên tắc xi, đi vào học viện Đại Lý. Lí Nhã Mai có quan hệ rộng, không chỉ biết chủ nhiệm, mà còn có đám người tổ trưởng, mà quan trọng hơn là ngay cả người quét dọn vệ sinh cũng biết cho nên nhanh chóng La Phù được đưa tới phòng nghiên cứu.
Hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, La Phù cố lấy dũng khí, đẩy cửa đi vào, may mắn cửa không có khóa, hết thảy đều rất thuận lợi.
Vừa vào cửa, điều đầu tiên cô thấy cô thấy là sách vở chồng chất như núi, nơi nơi đều bừa bãi văn kiện, còn có máy tính bố trí không gọn gàng. Cô cảm thấy hoảng hốt. Cô cảm giác giống như trở lại ngày xưa, ở trong phòng nghiên cứu, cô cũng không có nhìn thấy Hạ Vũ Tuyên như thế này bao giờ?
Nhưng mà bây giờ đã thay đổi, nay cô chỉ là người khách, không phải trợ lý, thư kí, người hầu, lái xe, quản gia của anh...... hóa ra có thể vì yêu trả giá cho mưa cầu hạnh phúc, trả giá biến thành hy vọng xa vời, ngay cả cơ hội yêu cũng không biết có thể lần nửa hay không?.
Nghe thanh âm cửa bị mở ra, Hạ Vũ Tuyên ngẩng đầu, vừa thấy đến cô, nghĩ bản thân mình đang ảo giác, nháy mắt mấy cái, thật sự không phải ảo giác.
Đêm qua trong mơ từng thấy cô đến, hôm nay thật sự cô ấy đến đây, quả thực cô muốn đi theo anh cho dù là chân trời góc biển sao, không chịu để cho anh quên cô sao? Nếu có như vậy, trong nháy mắt anh nghĩ anh thật cam tâm tình nguyện, sẽ ghi khắc cô nhớ mãi cô cả đời.
“ Anh...... Gần đây có khỏe không?” Thanh âm cô đánh vỡ trầm tĩnh, cũng đánh vỡ không khí im lặng.
Chung quy vẫn phải mở miệng nói trước, tuy rằng cô nghĩ rằng chỉ cần chăm chú nhìn anh mãi mãi như vậy, có lẽ kia chỉ cần nhìn như thế so với mọi thứ khác đều tốt đẹp hơn.
“Anh thật sự rất tốt” Anh đứng lên, ánh mắt nghiên cứu đảo qua người cô “ Còn em..?”
“Em...... em đã có thai.” Cô sờ sờ bụng bằng phẳng của mình, nhiều kỳ diệu, đã có sinh mệnh nhỏ nhoi đang ở trong đó..
Một viên đạn như bắn vào trong lòng anh, anh tự cường ổn định rung động, thản nhiên hỏi: “Cho nên….?”
“Có lẽ anh nên cùng em nuôi dưỡng đứa nhỏ này..?” Từ nhỏ anh chính là người cô đơn, bởi vậy cô tin tưởng, anh sẽ rất thương đứa nhỏ, anh không phải là một người cha lãnh khốc vô tình..
“Ai biết đó có phải là con của anh không chứ? Lúc trước em vì muốn giữ anh ở lại, không tiếc gì dùng mỹ nhân kế. Hiện tại em lại vì muốn cuốn lấy anh, lấy đứa nhỏ đến làm uy hiếp?” Nói không chừng đó là một mưu kế, anh không biết cái gì nên tín, cái gì nên nghi, từng đã bị phản bội, hiện tại không thể liền tin tưởng.
Ngôn ngữ có thể đả thương người sâu vô cùng, nhất là những lời lẽ tàn khốc đến từ người yêu, toàn thân cô run run, tim đập lại giống như ngừng lại, đả kích quá mãnh liệt, khiến cô không thể trả lời, cũng không thể cảm thụ điều gì?.
“ Em đã hiểu ý của anh…...... Xin lỗi...... đã quấy rầy thời gian quý giá của anh…”
Vì sao cô còn ngu ngốc như vậy? Lý trí biết rõ tất cả đã chấm dứt, nhưng trái tim vẫn chờ mong có một cơ hội. Muốn chuyện cũ lại lần nữa trở thành sự thật, đáng tiếc lòng người thay đổi chính là thay đổi, giống như thời gian trôi đi không thể giữ lại.
Nhìn cô xoay người phải đi, anh bắt lấy tay cô, nhăn lại mi hỏi: “ Em sẽ kiên trì giữ đứa con này? Tự mình nuôi nấng?”
“ Anh là người đã vô tình tham dự vào quá trình này, em làm như thế nào không cần phải báo cáo cho anh biết.” Ngay cả tự tôn cũng không còn, còn sót lại bản năng cầu sinh, ít nhất cô cũng phải bảo hộ chính mình đi!
“ Em khi nào thì trở thành nhanh mồm nhanh miệng như vậy!” Không có lý do phẫn nộ, anh không thể chấp nhận cô thay đổi, lời nói cùng biểu tình đầy lạnh lùng, điều này không giống như người mà anh đã yêu...
Chẳng qua, là anh buông tha cho cô, còn có tư cách gì mà yêu cầu cô tiếp tục yêu anh? Có lẽ người không thể dứt bỏ là anh, còn không có thói quen nhìn không nhìn thấy cô hằng ngày, lại càng không có thói quen nhìn thấy vẻ mặt bất hòa này.
La Phù cũng không biết lúc này vì sao lại có sức mạnh, đề cao thanh âm nói: “Phải, em chính là người như thế, tất cả những gì em làm điều có mục đích. Em hy vọng anh ở lại Hoa Liên, em hy vọng anh và em ở cùng một chỗ, cho nên em đồng ý làm thí nghiệm tình yêu với anh, cho nên em sẽ sinh đứa con này…...... Em chỉ hy vọng yêu anh, hy vọng anh cũng yêu em…Anh có thể lên án em… bởi vì tâm tư em rất nặng đầy tính toán, có âm mưu, tội lớn nhất của em chính là yêu…”
Yêu một người, vì anh cười vui vì anh mà khóc, cô không hối hận vì mình đã yêu. Cho dù cho cô làm lại một lần nữa, thì cô cũng không thay đổi, cũng sẽ làm như vậy, cũng sẽ làm thí nghiệm, dạy anh bỏ đi bóng ma tâm lý…
Thân hình cô lung lay sắp đổ, cuối cùng không chịu nổi cảm xúc trào dâng, một chữ cuối cùng cũng chưa kịp nói ra, cô đã giống như lá rụng trong gió, run run không còn là chính mình, cảm thấy cơ thể sắp ngã xuống….
“ La Phù!” đúng lúc anh ôm lấy cô, rõ ràng phát hiện hai mắt cô đã nhắm lại, giống như nháy mắt sẽ rời khỏi thế giới này. Anh hoàn toàn mất bình tĩnh, không, sẽ không như vậy! Cô không có khả năng bỏ rơi anh, cô yêu anh như vậy, cô làm sao có thể bỏ được?
Cho dù giải thích như thế nào, cô chỉ có thể chứng minh như vậy, vận mệnh của anh ngay tại trong tay anh. Sinh tử đều từ anh xử lý, nếu thật sự đã chết một lần, liệu lần sau có vì cô mà sống?
Nhận được tin tức, Thái Nho Minh suốt đêm từ Hoa Liên bay qua Đài Bắc, cuối cùng rạng sáng cũng tới bệnh viện.
“Đều là do ông!” vừa thấy ông ta đến, Lí Nhã Mai liền một quyền đập vào đầu chồng mình, nổi lên bão hung tợn “La Phù vừa mới mang thai không bao lâu, nếu con bé và đứa bé có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ tính lên đầu ông!”
“ Là lỗi của anh, đều là do anh sai!” Thái Nho Minh đã biết sự tình từ đầu đến cuối, ông ta quả thật bất đắc dĩ, thậm chí ông ta chính là người đầu sỏ gây nên chuyện.
“ Tốt nhất La Phù cùng đứa nhỏ không có chuyện gì, tôi để cho ông có cơ hội bồi thường, nhưng mà vạn nhất, vạn nhất......” Lí Nhã Mai nói đến đó hốc mắt đã đỏ, chính bà cũng không dám tưởng tượng ra chuyện gì nữa.
Thái Nho Minh ôm vợ “ Anh tin tưởng ông trời sẽ phù hộ La Phù, đứa nhỏ cũng sẽ bình an vô sự, em trăm ngàn đừng suy nghĩ lung tung.”
Chờ Lí Nhã Mai tâm tình bình tĩnh chút, Thái Nho Minh ngẩng đầu vừa thấy, chỉ thấy Hạ Vũ Tuyên đứng ở hành lang dài, cũng chính là ngoài cửa phòng cấp cứu, thế là ông ta nhìn vợ mình và nói “Anh đi nói chuyện với tiến sĩ Hạ một chút.”
“ Tên đó là đàn ông tồi.” Lí Nhã Mai tức giận bất bình. “Ông phải hảo hảo giáo huấn cậu ta cho em!”
“ Anh đã biết, em đừng kích động, trước ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Thái Nho Minh trấn an vợ mình, mới chậm rãi đi lên, đứng trước mặt Hạ Vũ Tuyên “ Hạ tiến sĩ, xin hỏi hiện tại La Phù như thế nào?”
Hạ Vũ Tuyên hai mắt mờ mịt, nhìn chằm chằm vách tường giống như mất hồn, đoán không ra anh ta bây giờ đang nghĩ cái gì, có lẽ là bầu trời Hoa Liên, là mây ở Hoa Liên, biển ở Hoa Liên, vẫn là một ngày kia nụ hôn đầu tiên của hai người?
“Hạ tiến sĩ, Hạ tiến sĩ?” Thái Nho Minh lại hô vài tiếng, biết anh sẽ không trả lời, đả kích thật lớn, đã làm anh không biết nói gì..
Đối với chuyện này ông đã đi như thế nào mà để phải đến bước này? Thái Nho Minh không khỏi trong lòng cũng sinh cảm khái. Không khỏi nhớ lại đến lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ tay trong tay, lúc ấy ông không phải trong lòng tràn đầy vui mừng cùng chúc phúc sao? Vì sao sau một lúc mọi thứ điều thay đổi, đều do ông có tư tâm, mới khiến cho bọn họ đi đến con đường này…
Lúc này, vừa lúc bác sĩ đi ra phòng cấp cứu, Thái Nho Minh cùng Lí Nhã Mai đều tiến đến thăm hỏi--
“Xin hỏi bác sĩ, La Phù, cô ấy thế nào?”
Bác sĩ ngừng một chút, đẩy gọng kính lên “Các người biết bệnh nhân có thai đúng không? Hiện tại không ổn định, sức khỏe của cô ấy không tốt, lại có tình trạng xuất huyết [ ra máu], ta sợ mình không bảo đảm được đứa nhỏ”
“Không được, không được!” Lí Nhã Mai chưa nói nước mắt đã rơi, khóc không thành tiếng nói: “ Xin bác sĩ, người nhất định phải giữ lại đứa nhỏ! Đây là lần đầu mang thai, cô ấy còn rất trẻ, cô ấy không thể chống đỡ hay chịu đựng nổi chuyện này…”
“ Đương nhiên chúng tôi sẽ cố hết sức, chính là hy vọng các người có chuẩn bị tâm lý.” Bác sĩ chuyển hướng Hạ Vũ Tuyên, bằng trực giác hỏi: “Xin hỏi anh là cha của đứa bé?”
Hạ Vũ Tuyên không hề do dự hồi đáp:” Vâng”
Lí Nhã Mai cùng Thái Nho Minh đều liếc mắt một cái, quả nhiên vợ chồng đều có ăn ý, xem ra Hạ Vũ Tuyên có tâm muốn quay đầu lại, La Phù cùng đứa nhỏ có hy vọng hạnh phúc rồi.
Ai ngờ bác sĩ lại đưa ra một văn kiện. “Đây là giấy đồng ý giải phẫu, mời cậu xem qua quyết định kí tên hay không. Vạn nhất tình trạng khẩn cấp nên làm giải phẫu sinh non, phải có sự đồng ý của cậu”
Điều này có khác gì là tuyên án tử hình đứa nhỏ! Thái Nho Minh ôm lấy vợ mình, hai người tim đập mạnh, không dám tưởng tượng kết cục chính là như vậy...
Hạ Vũ Tuyên run run tiếp nhận, ánh mặt trời nhất thời bị mây đen che phủ, trên tay anh nắm văn kiện giống như giấy sinh tử, có thể quyết định để đứa nhỏ ở lại hoặc tiễn bước, cũng khả năng ảnh hưởng sinh tồn của La Phù.
“ Có gì cần, ta lại sẽ thông báo cho cậu “ Bác sĩ gật đầu, đi vào phòng cấp cứu.
Chịu đả kích, Lí Nhã Mai cơ hồ đứng không vững, Thái Nho Minh vội vàng dìu bà qua ghế dài ngồi xuống, lấy giúp bà ly nước, thấy bà ta không còn trở ngại, mới lại tiến lên tìm Hạ Vũ Tuyên.
“ Vợ ta hy vọng ta nói chuyện với cậu. Kỳ thật không cần bà ấy nói, ta cũng sẽ nói cho cậu biết.”
Hạ Vũ Tuyên lẳng lặng nhìn vách tường, giống như cái gì cũng nghe không biết đến, nhưng Thái Nho Minh quyết định, ông nhất định phải nói ra, nếu không ông thực có lỗi La Phù, cũng thực có lỗi lương tri mình.
“Ngày đó báo chí đăng tin tức, ta đã nói qua một lần, ta cho tới bây giờ không yêu cầu La Phù dùng mỹ nhân kế. Cho dù ta từng có loại hy vọng này, cũng miễn cưỡng không được La Phù. Huống hồ cái gì La Phù cũng chưa lấy đến, chỉ trừ tiền trợ cấp cuộc sống của cậu, một tháng mới có bạ vạn tệ, đều là dùng mua đồ dùng và thức ăn cho cậu”.
“ Chắc là La Phù chưa bao giờ nói với cậu, ta cùng vợ đều là nhà tài trợ cô nhi viện. La Phù đậu vào đại học, học phí cũng là chúng ta ngày đó tài trợ, ngay cả phòng ở, xe đều là do vợ ta giúp cho. Bởi vì chúng ta sinh hai đứa con, nhưng vợ ta đặc biệt thích La Phù, coi La Phù như là con gái mình”
Biểu tình Hạ Vũ Tuyên vẫn đang không thay đổi, Thái Nho Minh nuốt khẩu khí, quyết định buông tay, dù sao nhân sinh làm sao có thể hiểu được, ông phải ăn năn hối lỗi, mới có khả năng lòng thanh thản.
“Nói đến đều là ta sai, là do ta tạo cho La Phù áp lực quá lớn, khiến cho La Phù giữa ân tình cùng tình yêu khó có thể lựa chọn, mới có thể đi đến kết cục ngày hôm nay. Hiện tại ta muốn nói cho cậu biết, ta từ bỏ tham vọng của mình, cậu muốn đi chỗ nào thì đi đi! Chỉ cần hảo hảo chiếu cố La Phù, đây là hy vọng duy nhất của ta..”
Một hơi nói xong, Thái Nho Minh nghĩ rằng Hạ Vũ Tuyên cái gì cũng chưa nghe, chợt thấy chủy tay anh ta hướng vách tường, lực mạnh như vậy, như vậy vô thức, từng tiếng động đánh vào tường, một lần lại một lần, rất nhanh khiến cho mu bàn tay anh ta đầy máu...
“ Hạ tiến sĩ! Hạ tiến sĩ!” Thái Nho Minh kêu như thế nhưng vẫn không dừng lại, cuối cùng vội vàng ôm lấy cánh tay anh ta “ Hạ Vũ Tuyên! Cậu bình tĩnh một chút, hiện tại điều cậu nên làm, là cầu nguyện mà không phải tự hủy bản thân mình.”
Hạ Vũ Tuyên dừng lại động tác, trong miệng thở dốc, trên mặt đổ mồ hôi, đáy mắt chỉ có sợ hãi cùng hối hận, cuộc đời anh chưa bao giờ sợ hãi như thế.
Đều là đàn ông, Thái Nho Minh có thể hiểu được bao nhiêu tâm tình của anh, làm người phụ nữ mình yêu nhất rơi vào tình trạng co kéo sinh mệnh, còn bản thân mình lại không có biện pháp nào giúp người ấy, cái loại tình cảnh này cũng đủ khiến cho con người ta dễ dàng nổi điên lên…
Chỉ mong, vận mệnh sẽ không đối xử tàn nhẫn với La Phù, tình yêu sẽ không để cho đối phương tiếc nuối lẫn nhau.
Từ đêm khuya đến rạng sáng, từ rạng sáng đến chạng vạng, không đến hai mươi bốn giờ, cảm giác lại giống như đã trôi qua thật lâu… thật lâu...
Quá khứ, tương lai, hiện tại, ba mức thời không không ngừng luân phiên trôi qua, dưới đáy lòng như ảo mộng càng ngày càng nặng nề. Hạ Vũ Tuyên không xác định được bản thân mình bây giờ ở thế giới nào….nhiều hình ảnh trôi qua trước mắt, có tươi cười của cô, có hai mắt đẫm lệ, có sự ôn nhu, có bi thống, mà để cho anh không quên được, là lời nói của cô trước khi té xỉu, cô nói tội của cô chính là yêu.......
Cô tên là La Phù, cũng chính là “Love”, này không phải là tội danh, mà là trời cho anh. Cô hiểu được như thế nào yêu người khác, anh cũng không biết như thế nào là được yêu, nghĩ đến bản thân mình nhất định sẽ bị thương, không dám nhận yêu, do anh tạo thành thương tổn khiếp đảm này.
Anh chỉ hy vọng còn có cơ hội sửa chữa, ông trời chắc chắn sẽ nhận nguyện vọng này của anh, trăm ngàn lần đừng để cho anh phải thương tiếc cả đời a!
Lúc hoàng hôn, ngoài cửa sổ ánh nắng chiều như lửa, lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như thế, chỉ có hai tay giao nắm lại, yên lặng cầu nguyện, chỉ mong thần vận mệnh ban cho anh một lần kỳ tích.
Lúc trước ông bà ngoại gặp tai nạn xe cộ qua đời, anh còn không biết cái gì gọi là tử vong, chỉ cảm thấy mất đi người thân duy nhất, nay sự chia lìa gần như tiếp cận, bóng đêm như đang ám anh, anh xác định rằng cảm thấy được sinh minh yếu ớt khi như đang dần trôi qua tay anh…
Trong tay nắm giữ không được, anh như một người bất lực, nếu không có sự yêu thương của cô ấy làm bạn, sống còn có cái ý nghĩa gì? Rốt cuộc anh không thể giương cánh lên cao, trên vai lưng đeo đau xót cùng áy náy, trầm trọng làm cho anh ngay cả hô hấp đều cố hết sức.
Giống như trôi qua một vạn năm, bác sĩ mới đi ra khỏi phòng cấp cứu, mặt mỉm cười nói: “Vừa rồi chúng ta kiểm tra toàn thân cho bệnh nhân, phát hiện đứa nhỏ còn có tim đập, đó là một hiện tượng tốt, nhưng cần phải tiếp tục quan sát, tốt nhất nằm viện một tuần.”
“ Vâng.” Thái Nho Minh cùng Lí Nhã Mai cùng nhau trả lời, hai người gắt gao ôm, cố nén không để cho mình thét chói tai.
Hạ Vũ Tuyên lưng tựa tường, nói không nên lời dù nửa câu nói, một chút vẫn không thể tiêu hóa sự thật, cái gọi là thất mà phục, là loại quá mức bén nhọn khoái hoạt, khi nội tâm anh run run như thế, ngay cả khoái hoạt đều khó có thể chịu nổi.
“Đa tạ bác sĩ giúp đỡ! Cả nhà chúng ta đều cảm tạ ngài!” Thái Nho Minh luôn mãi cúi đầu, La Phù giống như con gái họ, nhất định phải toàn lực chiếu cố cô ấy.
“Như thế nào, đứa nhỏ đã dọa cha sợ hãi sao?” Bác sĩ nở nụ cười cười. “Ngày hôm qua ta đã cảm thấy cậu có điểm quen mặt, hóa ra đại danh đỉnh đỉnh tiến sĩ Hạ Vũ Tuyên, kính đã lâu! Nhưng mà lúc này tại đây, ta nghĩ bất luận kẻ nào đều yếu ớt giống nhau.”
“Kia......” Hạ Vũ Tuyên cuối cùng tìm được thanh âm. “ Cái thư đồng ý phẫu thuật sinh non, tôi có thể bỏ đi?”
“Đương nhiên! Xin yên tâm, mẹ đứa nhỏ thực kiên cường, đứa nhỏ cũng như vậy” Bác sĩ gật đầu, cước bộ thoải mái rời đi.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Thái Nho Minh và Lí Nhã Mai mừng rỡ vui sướng hoa chân múa tay. La Phù cùng đứa nhỏ đều có cứu, thế giới từ màu đen u tối cũng biến thành trong sáng và đầy sắc rực rỡ.
Hạ Vũ Tuyên có vẻ tương đối bình tĩnh, chỉ có người có tài quan sát cẩn thận mới có thể nhìn thấy, hai tay anh ta đang bỏ vào túi đang run run, tròng mắt cũng hơi ướt át.
Đêm đó, La Phù được chuyển đến phòng bệnh, cũng có thể cho người thân vào thăm hỏi, thời gian chỉ có hai mươi phút. Thái Nho Minh và Lí Nhã Mai mau vào mau ra, năm phút đồng hồ là xong, đem thời gian còn lại cho Hạ Vũ Tuyên cùng La Phù một chỗ, tin tưởng anh ta sẽ có rất nhiều lời muốn nói.
Đi đến giường bệnh, Hạ Vũ Tuyên nỗi lòng như sóng tung bay, lại tìm không thấy một câu mở đầu nào thích hợp, không hiểu được nên giải thích như thế nào với cô. Đây là thời khắc anh rất ~ rất cảm ơn sinh mệnh, bởi vì ông trời đem cô bình an trả lại cho anh.
La Phù trên mặt đeo dưỡng khí, trên tay cũng là ống truyền dịch, mặc quần áo bệnh nhân màu lam, vẻ đặc biệt suy yếu, vô lực. Mà hai mắt cô lúc nào cũng tràn đầy tình cảm, thì giờ đây lại trống rỗng, nhìn không thấy được điều gì ẩn chứa trong đó, chỉ có mờ mịt
“Em có khỏe không?” Hạ Vũ Tuyên mở miệng, thanh âm khàn khàn buộc chặt.
Cô không thèm nhìn về phía anh nữa, chỉ có ánh mắt buồn bã mà nói “Em không sao...... Thật có lỗi đã làm cho anh nhiều phiền toái, Thái viện trưởng cùng Thái phu nhân sẽ chiếu cố em, mời anh trở về.”
Lòng anh đau xót, hiểu được vì sao cô lạnh lùng là vì anh. Đây là cô tự bảo vệ mình, nếu không lạnh nhạt, tình yêu của cô biến thành một loại tra tấn, thậm chí là một loại tội danh.
Cho dù thế nào, anh cũng cần thiệt tình đến giải thích, anh nắm tay cô “ Anh sẽ không đi đâu hết, là do anh không tin tưởng cũng không lắng nghe em, hãy cho anh cơ hội học tập.”
Với anh mà nói, điều này đã là đáng quý, nhận sai cùng khẩn cầu. Dù sao một người từ nhỏ không biết biểu đạt thế nào! Cho dù sau khi sinh ly tử biệt, cũng vô thức lưỡi lập tức trở nên như hoa sen, có thể nói thiện nói.
“Tin tưởng?” “ lắng nghe!”, hai danh từ này càng làm cho cô nghe thêm chói tai, thậm chí còn tăng thêm chiều sâu vết thương “ Chuyện đó không còn ý nghĩa gì nữa, mời anh đi giúp cho!”
Anh lắc đầu, hôn môi lên tay cô nhỏ bé, tin tưởng cô luôn mềm lòng, luyến tiếc anh “ Anh không đi, anh muốn kết hôn với em, còn muốn nuôi dưỡng con chúng ta tới lớn!”
Anh là nói thật sao? Cô trợn to mắt, hoang mang vì sao anh thay đổi, lại tự tuyệt nhận thay đổi này, đối với chuyện đã phát sinh ở lúc có thời cơ, mà nay hết thảy đều sai hoàn toàn.
“ Em thực cảm kích ý tốt của anh, nhưng em không thể đáp ứng anh được” Đi qua quỷ môn quan, cô đã chết một lần, quyết định buông tha cho tất cả, một hướng một người đi tới tương lai. Nếu có thể nắm tay đứa trẻ, con đường đi sẽ không còn tịch mịch nữa…
“Vì sao không? Em tìm đến anh, không phải hy vọng anh hồi tâm chuyển ý sao?” Anh nghĩ cô vẫn còn yêu anh, chỉ cần anh quay đầu, cô thủy chung hoan nghênh anh trở về,
“ Em mệt mỏi, em không nghĩ sẽ yêu lần nữa” Cô giống- đã già đi mười tuổi, trong lòng chỉ có khô héo, ốc đảo cũng thành sa mạc.
“Em gọi là La Phù, em làm sao có thể không yêu?” Cái này giống như gió nhất định phải thổi, hoa nhất định phải nở, bọn họ nhất định phải yêu nhau a!
“ Em cải danh là được rồi? Lúc này mời anh mau đi khỏi đây!” Bởi vì tức giận, bộ ngực cô hơi hơi phập phồng, sắc mặt cũng hồng nhuận chút.
Ít nhất cô còn có thể sinh khí, an ủi suy nghĩ anh, nắm chặt tay cô một chút rồi sau đó buông ra. “Trước anh để cho em nghỉ ngơi, nhưng anh sẽ không rời đi, vĩnh viễn cũng không làm như vậy”
Cô đáp lại là quay đầu, nhắm lại hai mắt, làm bộ cái gì cũng không có nghe, theo sau này, trốn tránh chính là phương pháp cô tự phòng vệ.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Hạ Vũ Tuyên nhìn đến Thái viện trưởng cùng Thái phu nhân, hai người đều vẻ mặt chờ đợi.
“ Như thế nào? La Phù có vui vẻ hay không?” Thái Nho Minh mỉm cười hỏi.
Hạ Vũ Tuyên hai tay cắm ở túi quần, vẻ mặt khó nén thất vọng. “Cô ấy không muốn nói chuyện, chỉ bảo ta đi đi.”
“La Phù nói cậu cút đi?” Lí Nhã Mai nhịn xuống xúc động, cười trộm “Xứng đáng! Ai bảo cậu làm ra chuyện tốt này?”
“Bà xã, bà đừng bỏ đá xuống giếng nữa.” Thái Nho Minh nóng lòng bù lại lỗi mình, đề nghị nói: “Vậy cậu theo đuổi cô ấy thêm một lần nữa đi?”
“Theo đuổi cô ấy?” Hạ Vũ Tuyên đối với từ này có chút ngoài ý muốn. Lúc trước là anh tiếp nhận sự tồn tại của cô, cũng trước nhận định cô thích anh, mới đưa ra yêu cầu thí nghiệm tình yêu. Anh chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình phải theo đuổi ai, nhất là La Phù, cô giống như đã là người của anh.
Thái Nho Minh nhìn ra được điều này, vị này thiên tài học giả hiển nhiên không có hiểu được chuyện nam nữ, thế là ông đành giải thích--
“Hiện tại cô ấy nhất định là thương tâm xuyên thấu, mới cự tuyệt sự quan tâm của cậu. Cậu muốn cho cô ấy mở ra nội tâm, sẽ ôn nhu lại cố chấp theo đuổi cô ấy, mặc kệ cô lạnh lùng, nhiều kháng cự, cậu tuyệt đối phải vững lập trường, tài năng mới đạt tới mục tiêu cuối cùng là hạnh phúc”
Hạ Vũ Tuyên nghe được cái hiểu cái không, ngược lại là Lí Nhã Mai đẩy cánh tay chồng mình một chút. “Nói như là ông rất có kinh nghiệm !”
“ Cũng nhờ, lúc trước vì theo đuổi bà, tôi công phu mất ba năm nha!” Thái Nho Minh thở dài nói.
“Như thế nào? Đã hối hận?”
“Đương nhiên không hối hận, rất đáng giá, rất đáng giá!” Thái Nho Minh nắm lấy tay vợ mình, liên thanh khẳng định.
Hai vợ chồng vẫn còn liếc mắt đưa tình đầy hưng trí, tranh này mặt làm cho Hạ Vũ Tuyên nhìn ngây ngốc, giật mình trong đó có điều lĩnh ngộ. Anh thấy được bóng dáng ông bà ngoại, cũng nhìn đến tương lai anh cùng La Phù, anh mong muốn chính là như vậy, hết thảy trở nên rõ ràng, anh không còn lạc vào mê võng.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, một ngày có ba lượt thăm, Thái Nho Minh cùng Lí Nhã Mai chỉ có mỗi đêm đến xem một lần, đã có khó được ngày nghỉ, bọn họ rõ ràng đi hưởng tuần trăng mật nho nhỏ.
Đến nỗi Hạ Vũ Tuyên, anh đã đến đại học T xin nghỉ phép vô hạn. Mỗi ngày ba lượt đúng giờ đến phòng bệnh báo danh. Cho dù La Phù đối với anh không nói một lời, anh vẫn đứng ở bên giường bệnh, vì nàng làm nhiều việc nhỏ.
“Anh không cần làm như vậy, anh không nợ em cái gì.” La Phù nhìn anh đang gọt táo, tay ngốc đã đầy vết thương, thậm chí thoáng nhiễm trái táo...... Đó là máu của anh!
“ Là anh tự nguyện muốn làm.” Cuối cùng anh cũng hoàn thành gọt một trái táo tốt, cầm sạch sẽ, cắt thành từng miếng nhỏ đưa cô.
“ Em không muốn ăn.” Cô quay đầu, cự tuyệt nhận hảo ý của anh
“ Được.” Anh không khuyên hay nói nhiều gì cả, lấy ra trái táo thứ hai bắt đầu gọt vỏ.
Cảm thấy không thích hợp, cô lại quay đầu, nhìn anh hành động, kinh hỏi: “Anh làm cái gì? Em đã nói em không muốn ăn.”
“Là do anh gọt không tốt, anh luyện tập nhiều, em sẽ muốn ăn.” Anh không để ý ngón tay bị thương, tiếp tục gọt táo, thình lình lại tạo nên một lỗ hổng, nhưng anh bất vi sở động, tiếp tục luyện tập.
Đôi bàn tay to thon dài, từng viết quá trình thức, viết luận văn, ghi lại số liệu, chỉ đạo nghiên cứu, là một đôi tay giá trị xa xỉ, không biết có bao nhiêu người muốn tranh thủ lọt mắt xanh anh, mà nay là vì một cô gái, gọt táo đến chảy máu. Nhưng anh nghĩ đến làm như vậy có thể đả động cô sao? Cô nhắm mắt lại, nói với bản thân mình, không được nhìn anh thì sẽ không sẽ có cảm giác.
Yêu nhiều bị thương cũng nhiều, cô nên học theo anh ta, cùng bất luận kẻ nào đều bảo trì khoảng cách, nhất là không hiểu yêu người, bọn họ thường thường bởi vì không biết, mà càng hiểu được thì biết như thế nào đả thương người.
Không biết qua bao lâu, thời gian thăm bệnh đã hết, cô lại mở mắt ra, bên giường đã không còn ai. Hạ Vũ Tuyên đi rồi, nhưng mà trên bàn có trái táo gọt rất tốt, cô lấy một trái, có bảy trái, gọt thật sự hoàn mỹ, hiển nhiên gọt sạch sẽ.
Đến nỗi thùng rác đầy vỏ táo cùng vết máu, cô lựa chọn không nhìn tới.
Chính là vì sao hốc mắt lại nóng lên? Vì sao trong lòng lại đau đớn? Cô không thừa nhận, cô mới không thừa nhận, chung quy cô còn không có chuyện là tâm đã chết…........
/10
|