Tất cả thị vệ ở Phàn phủ này, bao gồm cả những người gác cổng, đềulà những lão binh xuất ngũ, tính cảnh giác của họ luôn vượt xa so với người thường.
Sở Mặc mỉm cười lắc đầu:
- Tần thúc, không có việc gì cả, tối nay không uống một chút à?
Người đàn ông trung niên ngoài bốn chục tuổi gãi đầu, trả lời:
- Có uống chút chút thôi, cũng tại mấy tiểu cô nương mà thiếu gia đưa về nhà, nói ra thì trong phủ có thêm mấy vị tiểu cô nương, cảm giác thật không giống với lúc trước! Dường như bọn ta bỗng chốc trở thành nhà quyền quý, có cả a hoàn.Trong lòng Sở Mặc chợt cảm thấy xót xa, cười nói:
- Tần thúc ưng ý ai rồi?
- Nào có, thiếu gia đừng nói bậy. Nếu ta mà có con gái, e rằng mấy tiểu nha đầu đó còn không lớn bằng con gái ta, ta chỉ cảm thấy bây giờ trong phủ đông vui hơn trước nhiều rồi!
Lão Tần nở một nụ cười chất phác đôn hậu.
Không ai biết rằng, người đàn ông chân thọt ấy, trước kia trên chiến trường cũng là một tinh binh dám đánh dám giết, dũng cảm không sợ hãi.Sở Mặc vỗ vai lão Tần:
- Tần thúc, nhà chúng ta sẽ ngày một tốt hơn.
- Ừm, có thiếu gia thì nhất định sẽ tốt lên! Lão Tần vui vẻ cười phá lên. Sau đó, lão chợt nhớ ra một việc, liền nói:
- Phải rồi thiếu gia, một canh giờ trước có một tiểu cô nương tới tìm người, ta nói thiếu gia không ở nhà, tiểu cô nương liền bỏ đi.
- Tiểu cô nương?
Sở Mặc ngây người.- Ừm. Tướng mạo xinh đẹp, lời nói cũng lễ phép, xem ra không giống người trong giang hồ, mà lại giống như tiểu thư khuê các. Nhưng lão cảm thấy có chút kỳ lạ, nửa đêm giao thừa, tiểu thư khuê các sao lại bỏ nhà chạy tới đây?
Lão Tần tỏ vẻ kỳ lạ lẩm bẩm nói.
- Tướng mạo thế nào?
Sở Mặc hỏi.
- Ừm, dáng cao cao, khuôn mặt tròn trịa, buộc tóc, mặc một bộ quần áo màu xanh lam, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng đen, hình như là người luyện võ.Lão Tần trả lời.
Trong đầu Sở Mặc thấp thoáng hiện ra hình ảnh thiếu nữ đêm trước khi hắn ở Thân Vương phủ. Lông mày hắn hơi nhíu lại, trong lòng nghĩ:
- Lẽ nào bệnh của nàng ấy lại phát tác?
Nghĩ thầm, Sở Mặc liền nói:
- Đợi nàng ấy tới, lão đưa nàng ấy tới gặp ta nhé.
- Được.
Lão Tần mỉm cười ra vẻ đã hiểu.Sở Mặc lườm lão một cái rồi đi vào trong.
Vừa bước tới cửa phòng, Sở Mặc khẽ nhíu mày, không chút thay đổi thanh sắc, liền đẩy cửa bước vào. Quả nhiên, trong phòng, một thiếu nữ đang ngồi, nàng chính là cô gái đêm hôm trước tới Thân Vương phủ để hành thích.
Nàng đã cởi áo choàng vắt lên ghế, bên trong mặc một bộ đồ màu xanh lam. Khi thấy Sở Mặc bước vào, nàng tỏ vẻ ngại ngùng, lập tức đứng phắt dậy, từ từ quỳ xuống, khẽ khàng nói:
- Sở Công tử, ta tới cầu xin người hãy cứu ta.- Mau đứng dậy nói chuyện.
Sở Mặc nhẹ nhàng trả lời, hắn đi tới bên bếp lò lấy nửa ấm nước đặt lên đun, sau đo tiến lại ngồi trước mặt thiếu nữ, không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn nàng.
- Ta
Thiếu nữ do dự, dường như muốn nói điều gì.
Sở Mặc khua tay, chăm chú nhìn nàng:
- Nàng đã quyết tâm rời bỏ người đó rồi?
Thiếu nữ gật đầu, nhìn Sở Mặc với vẻ tội nghiệp đáng thương:
- Đêm hôm đó, ta đã bỏ đi rồi. Năm xưa người ấy cứu cả nhà ta, nếu không có người ấy, ta và cả nhà e rằng sớm đã chết sạch. Cho nên, người đó có ân đối với ta. Nhưng mấy năm nay, người ấy lại hại chết cả nhà ta, hiện giờ ta cũng không biết là nên cảm kích hay nên oán hận người đó.
- Độc trên người nàng nếu muốn giải được rất khó.
Sở Mặc nói.
Thiếu nữ nhìn Sở Mặc, khẽ cắn môi, đôi mắt trong vắt chớp chớp vài cái, nhẹ nhàng nói:
- Ngoại trừ chính bản thân ta không có gì để báo đáp công tử.- Không phải cần nàng báo đáp, ta đang nghĩ Ta có thể tin được nàng không.
Sở Mặc chậm rãi trả lời.
- Nếu giờ ta nói công tử có thể tin tưởng ta, vậy cũng không đủ sức thuyết phục.
Thiếu nữ ôn tồn nói, sau đó nàng đứng dậy, bắt đầu lột bỏ trang phục trên người:
- Chẳng thà công tử hãy làm đi, như vậy ta sẽ trở thành người của chàng đương nhiên sẽ không làm hại chàng.
Sở Mặc trừng mắt lườm:
- Ngồi xuống!
Thiếu nữ sợ hãi, có phần tủi thân ngồi xuống đó:
- Công tử không để mắt tới ta, vậy làm sao mới tin tưởng ta? Phải chăng cũng muốn giống như Vương Phi hạ độc ta?
Sở Mặc cười nhạt:
- Nàng coi ta là loại người nào? Nàng không hiểu ý của ta rồi!
- Công tử xin chàng hãy nói rõ.
Thiếu nữ nhìn Sở Mặc.- Ta đã hứa sẽ giúp nàng giải độc, cái này không cần điều kiện gì. Chẳng lẽ một lão già tám chục tuổi giúp nàng giải độc, nàng cũng lấy thân báo đáp sao?
Sợ Mặc giận giữ nhìn cô gái:
- Nhi nữ phải biết trân trọng chính mình.
Thiếu nữ bị giáo huấn một trận nhưng lại không nổi giận, ngược lại ánh mắt lộ vẻ hoan hỷ, nói:
- Công tử anh tuấn như vậy, lại có bản lĩnh, có thể làm người của chàng là phúc phần của ta, nếu đổi lại là người khác, thì cho dù chết ta cũng không để người đó động vào ta.- Được rồi, ta không có ý nghĩ đó với nàng.
Sở Mặc vừa nói, liền đứng phắt dậy, bước tới lấy ấm nước đang đun trên bếp, định bụng pha ấm trà.
Lúc này, thiếu nữ đứng lên nói:
- Để ta làm cho.
Nói xong nàng giành lấy ấm nước trong tay Sở Mặc, lấy lá trà, pha một cách thuần thục.
Sở Mặc ngồi đó, trầm tư một hồi, sau đó hỏi:
- Hiện giờ ta đang làm một việc, lại thiếu nhân lực, ta đang nghĩ, ta có thể tin tưởng nàng được không? Để nàng tham gia vào việc này.Còn về độc trong người nàng, cho dù thế nào ta cũng sẽ giúp nàng giải độc.
Thiếu nữ nghe vậy, đối mắt lóe sáng, tiếp đó, nàng từ từ quỳ xuống trước mặt Sở Mặc, nghiêm túc nói:
- Thiếu gia chịu giúp Yên Chi giải độc mà không có điều kiện gì, lại chịu thu nhận Yên Chi, đó là phúc phận của Yên Chi. Yên Chi xin thề trước những người thân đã chết của thiếp, cả đời này sẽ không phản bội thiếu gia, nếu làm sai, người nhà dưới cửu tuyền của Yên Chi sẽ không được yên bình.
Lời thề này quá nặng nề!
Cho dù là kẻ hung hãn tàn bạo cũng không dễ dàng đem người nhà ra nói giỡn. Cho nên lời thề của Yên Chi, thậm chí còn nặng nề hơn cả việc dùng tính mạng của chính mình để thề thốt.
Sở Mặc đưa tay đỡ nàng đứng dậy:
- Tên của nàng là Yên Chi sao?
- Dạ. Từ nhỏ thiếp đã được Vương Phi nuôi dưỡng, ban cho tên Yên Chi, nuôi ở bên ngoài, học đủ các thủ đoạn hại người, còn học cảvõ.
Yên Chi cúi đầu khẽ trả lời:
- Cho đến mấy ngày trước, Vương Phi mới đón thiếp vào trong Vương phủ. Bên ngoài thiếp cũng giống các thị nữ bình thường khác, nhưng trên thực tế là dùng để đối phó công tử.
Sở Mặc mỉm cười lắc đầu:
- Tần thúc, không có việc gì cả, tối nay không uống một chút à?
Người đàn ông trung niên ngoài bốn chục tuổi gãi đầu, trả lời:
- Có uống chút chút thôi, cũng tại mấy tiểu cô nương mà thiếu gia đưa về nhà, nói ra thì trong phủ có thêm mấy vị tiểu cô nương, cảm giác thật không giống với lúc trước! Dường như bọn ta bỗng chốc trở thành nhà quyền quý, có cả a hoàn.Trong lòng Sở Mặc chợt cảm thấy xót xa, cười nói:
- Tần thúc ưng ý ai rồi?
- Nào có, thiếu gia đừng nói bậy. Nếu ta mà có con gái, e rằng mấy tiểu nha đầu đó còn không lớn bằng con gái ta, ta chỉ cảm thấy bây giờ trong phủ đông vui hơn trước nhiều rồi!
Lão Tần nở một nụ cười chất phác đôn hậu.
Không ai biết rằng, người đàn ông chân thọt ấy, trước kia trên chiến trường cũng là một tinh binh dám đánh dám giết, dũng cảm không sợ hãi.Sở Mặc vỗ vai lão Tần:
- Tần thúc, nhà chúng ta sẽ ngày một tốt hơn.
- Ừm, có thiếu gia thì nhất định sẽ tốt lên! Lão Tần vui vẻ cười phá lên. Sau đó, lão chợt nhớ ra một việc, liền nói:
- Phải rồi thiếu gia, một canh giờ trước có một tiểu cô nương tới tìm người, ta nói thiếu gia không ở nhà, tiểu cô nương liền bỏ đi.
- Tiểu cô nương?
Sở Mặc ngây người.- Ừm. Tướng mạo xinh đẹp, lời nói cũng lễ phép, xem ra không giống người trong giang hồ, mà lại giống như tiểu thư khuê các. Nhưng lão cảm thấy có chút kỳ lạ, nửa đêm giao thừa, tiểu thư khuê các sao lại bỏ nhà chạy tới đây?
Lão Tần tỏ vẻ kỳ lạ lẩm bẩm nói.
- Tướng mạo thế nào?
Sở Mặc hỏi.
- Ừm, dáng cao cao, khuôn mặt tròn trịa, buộc tóc, mặc một bộ quần áo màu xanh lam, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng đen, hình như là người luyện võ.Lão Tần trả lời.
Trong đầu Sở Mặc thấp thoáng hiện ra hình ảnh thiếu nữ đêm trước khi hắn ở Thân Vương phủ. Lông mày hắn hơi nhíu lại, trong lòng nghĩ:
- Lẽ nào bệnh của nàng ấy lại phát tác?
Nghĩ thầm, Sở Mặc liền nói:
- Đợi nàng ấy tới, lão đưa nàng ấy tới gặp ta nhé.
- Được.
Lão Tần mỉm cười ra vẻ đã hiểu.Sở Mặc lườm lão một cái rồi đi vào trong.
Vừa bước tới cửa phòng, Sở Mặc khẽ nhíu mày, không chút thay đổi thanh sắc, liền đẩy cửa bước vào. Quả nhiên, trong phòng, một thiếu nữ đang ngồi, nàng chính là cô gái đêm hôm trước tới Thân Vương phủ để hành thích.
Nàng đã cởi áo choàng vắt lên ghế, bên trong mặc một bộ đồ màu xanh lam. Khi thấy Sở Mặc bước vào, nàng tỏ vẻ ngại ngùng, lập tức đứng phắt dậy, từ từ quỳ xuống, khẽ khàng nói:
- Sở Công tử, ta tới cầu xin người hãy cứu ta.- Mau đứng dậy nói chuyện.
Sở Mặc nhẹ nhàng trả lời, hắn đi tới bên bếp lò lấy nửa ấm nước đặt lên đun, sau đo tiến lại ngồi trước mặt thiếu nữ, không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn nàng.
- Ta
Thiếu nữ do dự, dường như muốn nói điều gì.
Sở Mặc khua tay, chăm chú nhìn nàng:
- Nàng đã quyết tâm rời bỏ người đó rồi?
Thiếu nữ gật đầu, nhìn Sở Mặc với vẻ tội nghiệp đáng thương:
- Đêm hôm đó, ta đã bỏ đi rồi. Năm xưa người ấy cứu cả nhà ta, nếu không có người ấy, ta và cả nhà e rằng sớm đã chết sạch. Cho nên, người đó có ân đối với ta. Nhưng mấy năm nay, người ấy lại hại chết cả nhà ta, hiện giờ ta cũng không biết là nên cảm kích hay nên oán hận người đó.
- Độc trên người nàng nếu muốn giải được rất khó.
Sở Mặc nói.
Thiếu nữ nhìn Sở Mặc, khẽ cắn môi, đôi mắt trong vắt chớp chớp vài cái, nhẹ nhàng nói:
- Ngoại trừ chính bản thân ta không có gì để báo đáp công tử.- Không phải cần nàng báo đáp, ta đang nghĩ Ta có thể tin được nàng không.
Sở Mặc chậm rãi trả lời.
- Nếu giờ ta nói công tử có thể tin tưởng ta, vậy cũng không đủ sức thuyết phục.
Thiếu nữ ôn tồn nói, sau đó nàng đứng dậy, bắt đầu lột bỏ trang phục trên người:
- Chẳng thà công tử hãy làm đi, như vậy ta sẽ trở thành người của chàng đương nhiên sẽ không làm hại chàng.
Sở Mặc trừng mắt lườm:
- Ngồi xuống!
Thiếu nữ sợ hãi, có phần tủi thân ngồi xuống đó:
- Công tử không để mắt tới ta, vậy làm sao mới tin tưởng ta? Phải chăng cũng muốn giống như Vương Phi hạ độc ta?
Sở Mặc cười nhạt:
- Nàng coi ta là loại người nào? Nàng không hiểu ý của ta rồi!
- Công tử xin chàng hãy nói rõ.
Thiếu nữ nhìn Sở Mặc.- Ta đã hứa sẽ giúp nàng giải độc, cái này không cần điều kiện gì. Chẳng lẽ một lão già tám chục tuổi giúp nàng giải độc, nàng cũng lấy thân báo đáp sao?
Sợ Mặc giận giữ nhìn cô gái:
- Nhi nữ phải biết trân trọng chính mình.
Thiếu nữ bị giáo huấn một trận nhưng lại không nổi giận, ngược lại ánh mắt lộ vẻ hoan hỷ, nói:
- Công tử anh tuấn như vậy, lại có bản lĩnh, có thể làm người của chàng là phúc phần của ta, nếu đổi lại là người khác, thì cho dù chết ta cũng không để người đó động vào ta.- Được rồi, ta không có ý nghĩ đó với nàng.
Sở Mặc vừa nói, liền đứng phắt dậy, bước tới lấy ấm nước đang đun trên bếp, định bụng pha ấm trà.
Lúc này, thiếu nữ đứng lên nói:
- Để ta làm cho.
Nói xong nàng giành lấy ấm nước trong tay Sở Mặc, lấy lá trà, pha một cách thuần thục.
Sở Mặc ngồi đó, trầm tư một hồi, sau đó hỏi:
- Hiện giờ ta đang làm một việc, lại thiếu nhân lực, ta đang nghĩ, ta có thể tin tưởng nàng được không? Để nàng tham gia vào việc này.Còn về độc trong người nàng, cho dù thế nào ta cũng sẽ giúp nàng giải độc.
Thiếu nữ nghe vậy, đối mắt lóe sáng, tiếp đó, nàng từ từ quỳ xuống trước mặt Sở Mặc, nghiêm túc nói:
- Thiếu gia chịu giúp Yên Chi giải độc mà không có điều kiện gì, lại chịu thu nhận Yên Chi, đó là phúc phận của Yên Chi. Yên Chi xin thề trước những người thân đã chết của thiếp, cả đời này sẽ không phản bội thiếu gia, nếu làm sai, người nhà dưới cửu tuyền của Yên Chi sẽ không được yên bình.
Lời thề này quá nặng nề!
Cho dù là kẻ hung hãn tàn bạo cũng không dễ dàng đem người nhà ra nói giỡn. Cho nên lời thề của Yên Chi, thậm chí còn nặng nề hơn cả việc dùng tính mạng của chính mình để thề thốt.
Sở Mặc đưa tay đỡ nàng đứng dậy:
- Tên của nàng là Yên Chi sao?
- Dạ. Từ nhỏ thiếp đã được Vương Phi nuôi dưỡng, ban cho tên Yên Chi, nuôi ở bên ngoài, học đủ các thủ đoạn hại người, còn học cảvõ.
Yên Chi cúi đầu khẽ trả lời:
- Cho đến mấy ngày trước, Vương Phi mới đón thiếp vào trong Vương phủ. Bên ngoài thiếp cũng giống các thị nữ bình thường khác, nhưng trên thực tế là dùng để đối phó công tử.
/451
|