Khóe miệng Sở Mặc hơi co quắp, nói thật là hắn căn bản là không có hứng thú và ham thích đối với những loại quyền lực này. Nhưng hắn hiểu được ý nghĩa việc làm của hoàng thượng. Nếu so ra thì hoàng thượng nhất định càng tin tưởng hắn nhiều hơn.
Hơn nữa, bởi vì Sở Mặc có ông nội ràng buộc, đối với hoàng thượng mà nói cũng dễ dàng nắm trong tay hơn.
Những thứ này, trong lòng Sở Mặc đều hiểu rõ, cho nên hắn cũng không có cự tuyệt an bài của hoàng thượng. Như thế chẳng những có thể làm cho hoàng thượng an tâm, hơn nữa bên phía Diệu Nhất Nương cũng có thể yên tâm như vậy.
Rời khỏi hoàng cung, Sở Mặc thở phào một cái, cho dù là như thế nào mà nói thì chuyện này cũng xem như làm xong.
Về phần ân oán giữa Thái tử, tin tưởng dù sao cũng có thể giải quyết hết. Nếu thật sự không giải quyết được….. Vậy thì đổi một Thái tử khác là tốt rồi.
Ý nghĩ này chợt nảy sinh ra, ngay cả Sở Mặc cũng cảm thấy có chút khó tin. Trong lòng thầm nghĩ: Bắt đầu từ khi nào, ta lại có thể không để những loại hoàng quyền của thế tục vào trong mắt rồi hả?
Đến tận bây giờ, Sở Mặc cũng đã hiểu rõ chính xác nguyên nhân môn phái cao cao tại thượng rồi.
Khi thực lực mạnh mẽ đến một trình độ nhất định thì tất cả những trói buộc kia, tất cả quy định cứng nhắc, thật ra… Cũng thực sự có thể biến thành một loại bài trí.
Nguyện ý tuân thủ chính là nể tình. Không muốn tuân thủ cũng không có ai có thể quản được nữa rồi!
- Hiện dùng võ vi phạm lệnh cấm.
Sở Mặc lẩm bẩm một câu:
- Trách không được bị các quân vương trong lịch sử ghét nhất đây… Chính là một số người trong giang hồ.
Sau khi gặp Diệu Nhất Nương, Sở Mặc kể sơ qua chuyện này đại khái cho Diệu Nhất Nương, cuối cùng nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Hoàng thượng cần an tâm, cho nên chưa cùng tỷ tỷ thương lượng, ta liền chủ trương đem vị trí viện trưởng giao cho hoàng gia.
Diệu Nhất Nương tự nhiên cười nói:
- Đây là kết quả tốt nhất nhỉ? Nếu không, hoàng thượng làm sao có thể cho phép thành lập một thế lực như thế ngay dưới mắt hắn hả?
Nói xong, Diệu Nhất Nương đôi mắt như sao sáng nhìn vào Sở Mặc nói:
- Thiếu gia, cảm ơn ngươi!
Nửa tháng sau đó, một tin tức làm cho người ta khiếp sợ từ trong Viêm Hoàng Thành truyền ra.
- Đệ tử Diệu Nhất Nương của Phiêu Diêu Cung
- môn phái đã từng là đại phái cao cấp nhất đại lục Chu Tước
- và hoàng gia Đại Hạ ở trong Viêm Hoàng Thành cùng nhau thành lập nên một học viện cao cấp nhất tên là học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung.
- Hoàng đế bệ hạ của Đại Hạ tự mình đảm nhiệm đệ nhất viện trưởng của học viện này!
- Mục đích của học viện là vì Đại Hạ bồi dưỡng thêm càng nhiều nhân tài nữa.
- Trong học viện có tâm pháp cao cấp, công pháp cao cấp của môn phái đỉnh cấp, còn có các loại điển tịch chỉ có môn phái đỉnh cấp mới có thể có. Những thứ này, sẽ mở ra miễn phí cho mỗi con cháu ưu tú trác tuyệt của Đại Hạ!
- Chỉ cần ngươi có thiên phú, có năng lực, có lòng cầu tiến và có một tình yêu thương quốc gia, như vậy…. Ngươi sẽ có tư cách để trở thành đệ tử của học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Có thể trở thành đệ tử chính thức của hoàng đế! Bất kể ngươi sinh ra ở gia đình quý tộc, hay là một con cháu bần hàn đều đối xử bình đẳng!
Tin tức này, giống như tiếng sét ở đầu mùa xuân, ầm ầm vang dội.
......
Ba
~Một tiếng vang thật lớn, truyền ra từ trong phòng của Đông cung Thái Tử.
Một món đồ sứ cổ của triều đại trước lập tức bị ném vỡ tan tành.
Thái tử Hạ Anh, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng mắng to:
- Tên tiểu súc sinh Sở Mặc, dám lấn áp ta như thế!
Nhị hoàng tử Hạ Hùng cùng với Thái tử từ trước đến nay như hình với bóng sắc mặt cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, ngồi ở một bên hai mắt có chút thất thần, nhỏ giọng nói:
- Chiêu này của hắn chơi rất đẹp, dễ dàng đã đem địa vị của mình tăng lên cao như thế. Cái này cũng chưa tính là gì, quan trọng nhất là sau này một khi học viện phát triển, như vậy tất cả những học sinh trong đó, tuy rằng được xem là môn sinh của thiên tử, nhưng trên thực tế cũng là Sở Mặc và Diệu Nhất Nương những người này tự mình dẫn dắt. Trong lòng của họ sẽ đối với ai thân thiết hơn, vừa xem đã hiểu ngay.
- Chết tiệt, tiểu súc sinh này làm sao có thể gây sức ép như vậy? Chẳng lẽ phụ hoàng không nhìn ra dã tâm của hắn sao? Lại cũng tùy ý cho hắn gây sức ép.
Hạ Anh tức giận không kềm được nói:
- Nhất định phải nghĩ ra biện pháp mà xử lý tên tiểu súc sinh này!
Hạ Hùng lắc đầu nói:
- Khó lắm, sau lưng tiểu tử này có một sư phụ thần bí và hùng mạnh, một khi động đến hắn thì sư phụ của hắn chắc chắn sẽ không ngồi xem đâu.
- Vậy chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn một tên tiểu súc sinh không qua lại với chúng ta ngày càng hùng mạnh sao?
Hạ Anh sắc mặt xanh mét nói.
- Tất nhiên không thể.
Hạ Hùng lẩm bẩm nói:
- Cần phải có một biện pháp đem một số người của chúng ta đưa vào. Cho dù không thể trở thành học viện cao tầng nhưng ít nhất…. Cũng phải trở thành trung tầng. Về sau lại có kế sách nghĩ ra biện pháp đem học viện này nắm trong tay chúng ta.
Trong con ngươi Hạ Anh lóe ra tia hào quang căm hận:
- Không nghĩ tới, không ngờ nữ nhân Diệu Nhất Nương kia lại là đệ tử của một môn phái từng nổi danh cao cấp nhất đại lục Chu Tước. Nếu có thể nghĩ ra biện pháp kéo nàng về phe chúng ta có lẽ cũng không tệ.
Hạ Hùng hơi khẽ cau mày bỗng nhiên cười nói:
- Hoàng huynh, ngược lại ta có một kế.
- Nói một chút xem.
Giờ phút này Hạ Anh rốt cục cũng bình tĩnh được cơn tức giận, nhìn Hạ Hùng.
Hạ Hùng nói:
- Phụ hoàng tự mình đảm nhiệm chức hiệu trưởng của học viện này, rõ ràng cũng không có hoàn toàn tín nhiệm bọn họ. Dù sao thì một thế lực như vậy chỉ cần không phải là kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra triển vọng của nó trong tương lai. Nếu vậy, vì sao chúng ta không thể đưa cho phụ hoàng một viên thuốc an thần nhỉ?
- Đưa bằng cách nào?
Hạ Anh hỏi.
Hạ Hùng cười nói:
- Diệu Nhất Nương… Tuyệt sắc khuynh thành, rất nhiều người đều nói nàng là nữ nhân đẹp nhất Viêm Hoàng Thành! Vốn là nàng tự nhiên là không có tư cách cùng hoàng gia có quan hệ. Tuy rằng đẹp, nhưng chỉ là một bà chủ quán rượu mà thôi. Nhưng hiện tại… Lại không giống với lúc trước.
Ánh mắt của Hạ Hùng hơi hơi nheo lại:
- Diệu Nhất Nương bây giờ chẳng những là đệ tử của đệ nhất môn phái trên đại lục Chu Tước. Hơn nữa… Còn là người có địa vị thân phận tối cao nhất học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Ha hả, phụ hoàng là viện trưởng, nàng cũng là cung chủ!
Hơn nữa, bởi vì Sở Mặc có ông nội ràng buộc, đối với hoàng thượng mà nói cũng dễ dàng nắm trong tay hơn.
Những thứ này, trong lòng Sở Mặc đều hiểu rõ, cho nên hắn cũng không có cự tuyệt an bài của hoàng thượng. Như thế chẳng những có thể làm cho hoàng thượng an tâm, hơn nữa bên phía Diệu Nhất Nương cũng có thể yên tâm như vậy.
Rời khỏi hoàng cung, Sở Mặc thở phào một cái, cho dù là như thế nào mà nói thì chuyện này cũng xem như làm xong.
Về phần ân oán giữa Thái tử, tin tưởng dù sao cũng có thể giải quyết hết. Nếu thật sự không giải quyết được….. Vậy thì đổi một Thái tử khác là tốt rồi.
Ý nghĩ này chợt nảy sinh ra, ngay cả Sở Mặc cũng cảm thấy có chút khó tin. Trong lòng thầm nghĩ: Bắt đầu từ khi nào, ta lại có thể không để những loại hoàng quyền của thế tục vào trong mắt rồi hả?
Đến tận bây giờ, Sở Mặc cũng đã hiểu rõ chính xác nguyên nhân môn phái cao cao tại thượng rồi.
Khi thực lực mạnh mẽ đến một trình độ nhất định thì tất cả những trói buộc kia, tất cả quy định cứng nhắc, thật ra… Cũng thực sự có thể biến thành một loại bài trí.
Nguyện ý tuân thủ chính là nể tình. Không muốn tuân thủ cũng không có ai có thể quản được nữa rồi!
- Hiện dùng võ vi phạm lệnh cấm.
Sở Mặc lẩm bẩm một câu:
- Trách không được bị các quân vương trong lịch sử ghét nhất đây… Chính là một số người trong giang hồ.
Sau khi gặp Diệu Nhất Nương, Sở Mặc kể sơ qua chuyện này đại khái cho Diệu Nhất Nương, cuối cùng nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Hoàng thượng cần an tâm, cho nên chưa cùng tỷ tỷ thương lượng, ta liền chủ trương đem vị trí viện trưởng giao cho hoàng gia.
Diệu Nhất Nương tự nhiên cười nói:
- Đây là kết quả tốt nhất nhỉ? Nếu không, hoàng thượng làm sao có thể cho phép thành lập một thế lực như thế ngay dưới mắt hắn hả?
Nói xong, Diệu Nhất Nương đôi mắt như sao sáng nhìn vào Sở Mặc nói:
- Thiếu gia, cảm ơn ngươi!
Nửa tháng sau đó, một tin tức làm cho người ta khiếp sợ từ trong Viêm Hoàng Thành truyền ra.
- Đệ tử Diệu Nhất Nương của Phiêu Diêu Cung
- môn phái đã từng là đại phái cao cấp nhất đại lục Chu Tước
- và hoàng gia Đại Hạ ở trong Viêm Hoàng Thành cùng nhau thành lập nên một học viện cao cấp nhất tên là học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung.
- Hoàng đế bệ hạ của Đại Hạ tự mình đảm nhiệm đệ nhất viện trưởng của học viện này!
- Mục đích của học viện là vì Đại Hạ bồi dưỡng thêm càng nhiều nhân tài nữa.
- Trong học viện có tâm pháp cao cấp, công pháp cao cấp của môn phái đỉnh cấp, còn có các loại điển tịch chỉ có môn phái đỉnh cấp mới có thể có. Những thứ này, sẽ mở ra miễn phí cho mỗi con cháu ưu tú trác tuyệt của Đại Hạ!
- Chỉ cần ngươi có thiên phú, có năng lực, có lòng cầu tiến và có một tình yêu thương quốc gia, như vậy…. Ngươi sẽ có tư cách để trở thành đệ tử của học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Có thể trở thành đệ tử chính thức của hoàng đế! Bất kể ngươi sinh ra ở gia đình quý tộc, hay là một con cháu bần hàn đều đối xử bình đẳng!
Tin tức này, giống như tiếng sét ở đầu mùa xuân, ầm ầm vang dội.
......
Ba
~Một tiếng vang thật lớn, truyền ra từ trong phòng của Đông cung Thái Tử.
Một món đồ sứ cổ của triều đại trước lập tức bị ném vỡ tan tành.
Thái tử Hạ Anh, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng mắng to:
- Tên tiểu súc sinh Sở Mặc, dám lấn áp ta như thế!
Nhị hoàng tử Hạ Hùng cùng với Thái tử từ trước đến nay như hình với bóng sắc mặt cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, ngồi ở một bên hai mắt có chút thất thần, nhỏ giọng nói:
- Chiêu này của hắn chơi rất đẹp, dễ dàng đã đem địa vị của mình tăng lên cao như thế. Cái này cũng chưa tính là gì, quan trọng nhất là sau này một khi học viện phát triển, như vậy tất cả những học sinh trong đó, tuy rằng được xem là môn sinh của thiên tử, nhưng trên thực tế cũng là Sở Mặc và Diệu Nhất Nương những người này tự mình dẫn dắt. Trong lòng của họ sẽ đối với ai thân thiết hơn, vừa xem đã hiểu ngay.
- Chết tiệt, tiểu súc sinh này làm sao có thể gây sức ép như vậy? Chẳng lẽ phụ hoàng không nhìn ra dã tâm của hắn sao? Lại cũng tùy ý cho hắn gây sức ép.
Hạ Anh tức giận không kềm được nói:
- Nhất định phải nghĩ ra biện pháp mà xử lý tên tiểu súc sinh này!
Hạ Hùng lắc đầu nói:
- Khó lắm, sau lưng tiểu tử này có một sư phụ thần bí và hùng mạnh, một khi động đến hắn thì sư phụ của hắn chắc chắn sẽ không ngồi xem đâu.
- Vậy chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn một tên tiểu súc sinh không qua lại với chúng ta ngày càng hùng mạnh sao?
Hạ Anh sắc mặt xanh mét nói.
- Tất nhiên không thể.
Hạ Hùng lẩm bẩm nói:
- Cần phải có một biện pháp đem một số người của chúng ta đưa vào. Cho dù không thể trở thành học viện cao tầng nhưng ít nhất…. Cũng phải trở thành trung tầng. Về sau lại có kế sách nghĩ ra biện pháp đem học viện này nắm trong tay chúng ta.
Trong con ngươi Hạ Anh lóe ra tia hào quang căm hận:
- Không nghĩ tới, không ngờ nữ nhân Diệu Nhất Nương kia lại là đệ tử của một môn phái từng nổi danh cao cấp nhất đại lục Chu Tước. Nếu có thể nghĩ ra biện pháp kéo nàng về phe chúng ta có lẽ cũng không tệ.
Hạ Hùng hơi khẽ cau mày bỗng nhiên cười nói:
- Hoàng huynh, ngược lại ta có một kế.
- Nói một chút xem.
Giờ phút này Hạ Anh rốt cục cũng bình tĩnh được cơn tức giận, nhìn Hạ Hùng.
Hạ Hùng nói:
- Phụ hoàng tự mình đảm nhiệm chức hiệu trưởng của học viện này, rõ ràng cũng không có hoàn toàn tín nhiệm bọn họ. Dù sao thì một thế lực như vậy chỉ cần không phải là kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra triển vọng của nó trong tương lai. Nếu vậy, vì sao chúng ta không thể đưa cho phụ hoàng một viên thuốc an thần nhỉ?
- Đưa bằng cách nào?
Hạ Anh hỏi.
Hạ Hùng cười nói:
- Diệu Nhất Nương… Tuyệt sắc khuynh thành, rất nhiều người đều nói nàng là nữ nhân đẹp nhất Viêm Hoàng Thành! Vốn là nàng tự nhiên là không có tư cách cùng hoàng gia có quan hệ. Tuy rằng đẹp, nhưng chỉ là một bà chủ quán rượu mà thôi. Nhưng hiện tại… Lại không giống với lúc trước.
Ánh mắt của Hạ Hùng hơi hơi nheo lại:
- Diệu Nhất Nương bây giờ chẳng những là đệ tử của đệ nhất môn phái trên đại lục Chu Tước. Hơn nữa… Còn là người có địa vị thân phận tối cao nhất học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Ha hả, phụ hoàng là viện trưởng, nàng cũng là cung chủ!
/451
|