Một đạo tử sắc kiếm quang cắt qua phía chân trời, từ trên bầu trời Đại Dận hoàng triều bay thẳng về hướng Thanh Nguyên Sơn mờ mịt phía xa.
Lúc kiếm quang xuyên qua sơn môn, không ít đệ tử phía tiền sơn đều đã phát hiện ra kiếm quang khác thường này, một đám người vẻ mặt đề phòng rút sẵn kiếm ra khỏi vỏ, đám người này xem ra tuy rằng thực lực không đủ nhưng cũng phải có trách nhiệm bảo vệ sơn môn.
Nhưng là, rất nhanh bọn hắn cảm giác được một cỗ hơi thở quen thuộc, rõ ràng là giống như oai phong của chưởng môn thứ bảy của Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo cửu tiêu tôn giả Đặng Thiếu Ngải. Dưới khí thế của cổ hơi thở quen thuộc, các đệ tử đều đồng loạt hạ trường kiếm trong tay xuống, đứng nhìn đạo tử sắc kiếm quang xuyên qua tiền sơn nhằm thẳng hướng hậu sơn mà đi.
Chưởng môn đã trở lại? Không ít đệ tử dồn dập đặt câu hỏi, nhưng là không ai có thể trả lời bọn hắn.
Tử sắc kiếm quang sau khi tới hậu sơn, tại Cửu Tiêu Phong xuay một vòng lại quay về hướng nơi các đời đại trưởng lão cư ngụ Vong Tưởng Phong.
Kiếm quang mới vừa tiến vào phạm vi Vong Tưởng Phong, đại trưởng lão Lâu Vô Ngân sớm đã cảm ứng được thiền niệm của Đặng Thiếu Ngải, lập tức từ trong điện bước ra, cánh tay nhẹ nhàng xuất ra, đạo kiếm quang kia liền hạ xuống.
Sau khi xuay hai vòng xung quanh Lâu Vô Ngân, tử sắc kiếm quang liền theo Lâu Vô Ngân tiến vào bên trong thần điện.
Lâu Vô Ngân xuay người lại, khom người thi lễ với kiếm quang kia: Chưởng môn trở về, thứ lỗi Vô Ngân không nghênh đón từ xa.
Kiếm quang hạ xuống mặt đất, lập tức biến thành một hình người, nhưng lại như cũ toàn thân đều là màu tím, liếc mắt nhìn liền biết đây không phải là thực thể mà chỉ là một luồng thiền niệm được phân ra mà thôi.
Làm phiền đại trưởng lão bày trận, bản tôn có việc muốn cùng trưởng lão bàn bạc. Tử sắc Đặng Thiếu Ngải chậm rải mở miệng nói.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đặng Thiếu Ngải, Lâu Vô Ngân lại càng thêm thận trọng, chiếc bát Tử Kim lại một lần nữa được Lâu Vô Ngân lấy ra. Lòng bàn tay mở ra, bát Tử Kim chậm rãi hướng thẳng lên không trung, lật úp xuống dưới, lập tức phát ra một mảnh ánh sáng chói lọi, đem tử sắc Đặng Thiếu Ngải cùng với Lâu Vô Ngân đều bao phủ bên trong. Mà từ bên ngoài nhìn vào, toàn bộ không gian trong thần điện đều trống rỗng, không một bóng người.
Bản tôn lần này tại sau khi xuống núi, trước tiên đi gặp Thái trưởng lão, rồi sau đó mới đi Ngọc Kinh, tuy nhiên tại Ngọc Kinh lại phát hiện được một bí mật kinh thiên, sự tình này liên quan đến thái sư đương triều là Nguyệt Trọng Dịch.
Nghe được những lời này của Đặng Thiếu Ngải, Lâu Vô Ngân có chút sửng sốt, lập tức hiểu được Thái trưởng lão này hiển nhiên là đại trưởng lão tiền nhiệm - Già La Tăng Phi Ân, không nhịn được trả lời: Thái trưởng lão nhân gia hết thảy có mạnh khỏe?
Đặng Thiếu Ngải nói: Thái trưởng lão hiện tại đang dốc toàn lực trùng quan, đang chuẩn bị độ kia tu di tiểu kính, ta cũng chỉ là nhìn thấy phân thân của hắn mà thôi. Chuyện tình liên quan đến Nguyệt Trọng Dịch kia, lại là cùng sa bàn của bổn giáo ta có quan hệ rất lớn.
Hả? Lâu Vô Ngân bàng hoàng sững sờ, miệng tự động phát thành tiếng, lại hỏi: Tính ra Nguyệt Trọng Dịch có thể xem là người của Thương Tích Sơn giáo, chỉ tiếc là Thương Tích Sơn nhân tài lại quá hiếm hoi, ai.....Nhớ ngày trước đông đủ tám đại giáo, quả thật là một mỹ cảnh, hiện tại cũng chỉ có Thanh Nguyên Sơn Thủy giáo ta là còn duy trì, còn lại..... Lâu Vô Ngân lại thở dài một hơi.
Còn lại bảy giáo kia tuy rằng nhân tài tàn lụi, nhưng là cao thủ so với giáo ta cũng chưa hẳn là ít hơn, chỉ là không được giống như giáo ta được kế thừa truyền thống, thu môn đồ một cách rộng rãi mà thôi. Nhưng là Nguyệt Trọng Dịch kia, đó là người cả ta lẫn ngươi đều khó có thể địch lại, thậm chí ngay cả Thái trưởng lão cũng đều không phải là đối thủ của hắn. Nghe nói một thân tu trì của hắn đã đạt đến đỉnh của tiểu kính, sắp sửa bước vào cảnh giới đại kính.
Lâu Vô Ngân vẻ mặt lại lộ ý khinh thường: Như vậy thì sao? Cái này chẳng phải là giết vợ diệt huynh hại con mà đạt được hay sao, nếu không ngại hắn là thái sư đương triều của Đại Dận hoàng triều, chỉ sợ thiên hạ này người tu thiền cũng đã sớm kéo tới một đám người, đem nghiền xương hắn thành tro! Nhưng là, tên Nguyệt Trọng Dịch kia như thế nào lại có quan hệ tới sa bàn của giáo ta?
Đặng Thiếu Ngải khoát tay áo lắc đầu nói: Việc này chính là bí mật không thể nói của Nguyệt Trọng Dịch, từ mấy chục năm về trước đã bố trí hết thảy hoàn hảo, ta nếu không phải bởi vì cơ duyên xảo hợp, cũng vô phương biết được chuyện này... Dứt lời, ngay cả khi biết hiện tại đang trong trận của bát Tử Kim, ngoại nhân hoàn toàn không thể nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, Đặng Thiếu Ngải cũng là cố ý hạ thấp giọng nói xuống, cùng Lâu Vô Ngân nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Đặng Thiếu Ngải đem sự việc của Nguyệt Trọng Dịch nói thẳng ra, nét mặt của Lâu Vô Ngân cũng lộ vẻ cực kỳ ngạc nhiên, đợi sau khi Đặng Thiếu Ngải nói xong, Lâu Vô Ngân đã muốn kìm nén không được, vội vàng nói: Nguyệt Trọng Dịch lại có thể chôn dấu một bí mật như vậy? Quả thật là giỏi tính toán a! Cuối cùng là hắn muốn làm gì? Khó trách...
Giờ phút này, trên trán Lâu Vô Ngân đã hoàn toàn lộ vẻ lo lắng, dường như hắn từ sau cuộc đối thoại cùng Đặng Thiếu Ngải, cảm nhận được một phen hứng thú không hề tầm thường.
Thiếu Thừa xuất quan rồi sao? Đặng Thiếu Ngải đột nhiên hỏi.
Lâu Vô Ngân gật đầu: Ân, Thiếu Thừa hiện giờ đang tại cảnh giới tầng thứ năm thân thức viên mãn, việc đột phá bình cảnh tiến vào ý thức chi cảnh cũng chỉ còn là vấn đề về thời gian mà thôi, hiện tại chờ xem hắn khi nào có thể ngộ đạo! Ngay lập tức Lâu Vô Ngân đem sự tình Thanh Nguyên Sơn trong đoạn thời gian này nhất nhất tường thuật lại cho Đặng Thiếu Ngải, nghe được sự tình này Đặng Thiếu Ngải lại nhăn mày không thôi.
Chỉ thiếu một chút a, chúng ta cơ hồ hoàn toàn rơi vào trong tính toán của Nguyệt Trọng Dịch, không biết đại trường lão đối với chuyện này giải quyết thế nào, Nguyệt Trọng Dịch kia đến tột cùng là muốn làm điều gì? Bởi vì khôi phục lại giáo sao? Dường như đông đảo giáo đồ đối với việc Nguyệt Trọng Dịch bảo hộ Đại Dận hoàng triều cực kì bất mãn, hiện tại tai họa chiến tranh nội bộ nổi lên khắp nơi đều ít nhiều có quan hệ bởi vì những giáo đồ tản mát khởi xướng.
Lâu Vô Ngân chậm rãi lắc đầu: Người này có dã tâm thật lớn, chỉ sợ là không đơn giản chỉ bởi vì giáo như vậy, giờ phút này ta cũng thật là đoán không ra đến tột cùng tâm ý của hắn như thế nào. Nhưng là bất kể như thế nào, nếu chúng ta biết được kế hoạch của hắn, tự nhiên là sẽ từ bên trong phá tan, quyết không để hắn một lần nữa đột nhiên đề thăng mạnh mẽ, nếu quả thật là để hắn đạt đến tầng thứ bảy viên mãn cảnh giới, chỉ sợ dưới gầm trời này, cũng không còn có người có thể kiềm chế hắn.
Liền thỉnh đại trưởng lão an bài tất cả, ta còn muốn đi Nam Hải tìm Thái trưởng lão, xem hắn đối với sự tình lần này có cái nhìn ra sao! Ân, Việc này còn cần phải giấu diếm Thiếu Thừa, hài tử kia tuy rằng cương quyết nhưng chung quy lại rất nhân hậu, nếu là hắn biết được sự việc, chỉ sợ là không thể hạ thủ. Tử sắc Đặng Thiếu Ngải rất nhanh lại hóa thành một đạo kiếm quang, Lâu Vô Ngân duỗi tay thu lại bát Tử Kim, kiếm quang liền nhanh chóng bay ra khỏi điện, xuay quanh một vòng trên Vọng Tưởng Phong, chớp mắt bay đi.
Nhìn thấy tử sắc kiếm quang bay xa, thần tình Lâu Vô Ngân cũng đăm chiêu, chỉ thì thào trong miệng: Hảo một tên Nguyệt Trọng Dịch... Trong lòng cân nhắc nên an bài việc này thế nào, lập tức phất tay gọi lớn: Người đâu, nhanh đi gọi Phong Thiếu Thừa, Dịch Đông Lai, Giang Vô Hoạn đến nơi này gặp ta! Lâu Vô Ngân vừa phân phó xong, nhưng lại nghĩ lại, lại đính chính: Trước đem Dịch Đông Lai cùng Giang Vô Hoạn gọi tới, sau nửa canh giờ mới cho gọi Phong Thiếu Thừa!
Đồng tử bên ngoài điện lĩnh mệnh mà đi, không lâu sau, Dịch Đông Lai cùng Giang Vô Hoạn liền nhanh chóng đi tới, có thể nhìn ra được, Dịch Động lại trên mặt còn lộ vẻ vài phần tổn thương, xem ra một kích kia của Trần Nhất Tân quả thật làm hắn bị thương không nhẹ.
/138
|