Trác Tri Viễn chung quy chỉ là một hài tử, đột nhiên lượm được một thanh thần binh lợi khí, thì há lại không có lòng tò mò muốn thử? Lui ra phía sau mấy bước, cầm kiếm chém xuống, chỉ thấy từ thân thanh đoản kiếm dài hai thước phát ra một ánh hàn quang dài chừng một thước, không đợi cho Trác Tri Viễn kịp phản ứng, giường đá nhìn có vẻ chắc chắn vô cùng tức thì nổ vang một tiếng rồi chia ra làm hai đoạn.
Chưa kịp trầm trồ tán thưởng sự sắc bén của đoản kiếm, Trác Tri Viễn bỗng nhìn thấy từ vết chém trên chiếc giường đá bay ra mấy tờ giấy đã ố vàng. Với thị lực kinh người của minh, Trác Tri Viễn đã sơm thấy được trong mấy đó hé lộ ra năm chữ viết to...
Như ý luyện bảo quyết!!
Trác Tri Viễn lập tức đút đoản kiếm trở vào bao đeo ở bên hông, rồi sau đó đem mấy trang giấy kia thu thập lại lượm lên, tổng cộng là có sáu trang. Cẩn thận tìm kiếm trên giường đá một hồi lâu, sau khi xác định chỉ có sau trang giấy này, Trác Tri Viễn cũng phát hiện ra ở giữa chiếc giường đá có một bộ phận mà trong đó là lỗ trống không, chứng tỏ chính chỗ này là nơi cất giấu sáu trang giấy này. Chủ nhân thạch thất này coi như là tính toán kỹ lưỡng, lại có thể đem mấy tờ giấy này đặt ở dưới giường đá, nếu như không phải Trác Tri Viễn nhất thời tò mò thử kiếm, chỉ sợ cả đời này cũng không thể phát hiện được bí mật của chiếc giường đá này.
Đem sáu trang giấy đặt trên mặt đất mở ra, Trác Tri Viễn nhìn thấy trong đó vẻn vẹn viết có đúng năm chữ to, chính là năm chữ 【 như ý luyện bảo quyết 】kia, trừ năm chữ này ra, còn lại trên năm trang giấy kia là vẽ hình một nam tử không mặc đồ (thực ra là trần truồng nhưng viết vậy cho lịch sự), với nhiều tư thế khác nhau, trên người được đánh dấu bằng mấy đường cong kỳ quái, Trác Tri Viễn vừa thấy liền biết đây chính là đánh dấu kinh mạch của cơ thể.
Cẩn thận nhìn một chút, trên năm trang giấy còn phân biệt có viết Lao cung đệ nhất quyết (tự cung thì toi), Ngọc chẩm đệ nhị quyết , Đan điền đệ tam quyết , Dũng tuyền đệ tứ quyết và Tổ khiếu đệ ngũ quyết , như vậy dựa theo chữ viết trên mấy trang giấy này Trác Tri Viễn liền dễ dàng sắp xếp thứ tự của mấy tờ giấy này, chỉ cần y theo đệ nhất quyết đến đệ ngũ quyết là được.
Bức tranh hình người vẽ trên giấy, xung quanh đồ hình là chi chít các chữ nhỏ, tuy rằng Trác Tri Viễn nhãn thức không ngại bóng tối, nhưng muốn đọc được những chững cực nhỏ thế này cũng là không thể nào.
Trác Tri Viễn vội vàng rút đoản kiếm ra, dưới ánh sáng của thanh kiếm phát ra, Trác Tri Viễn cầm lấy trang giấy có viết lao cung đệ nhất quyết lên, để đến trước mặt, chăm chú nhìn vào những dòng chữ cực nhỏ. Sau khi nhìn một lúc lâu, tuy rằng chưa thể lý giải hoàn toàn ý tứ của những dòng chữ nhỏ đó, nhưng đại khái cũng là nhận ra được, sáu trang giấy ố vàng này, chắc chắn chính là một phần của một chân quyết công pháp cao thâm, mà năm bức tranh hình người trên giấy, chính là phương pháp tu luyện theo tuần tự. Chữ nhỏ trên giấy hiển nhiên là không phải do người vẽ tranh viết ra, căn cứ theo nghiên cứu của mình, Trác Tri Viễn cho rằng 【như ý luyện bảo quyết 】này là chân quyết tu luyện của một tu chân giả nào đó, mà chủ nhân của thạch thất này sau khi chiếm được một phần của chân quyết này, thì liền đem lý giải và tâm đắc của mình sau khi luyện pháp quyết này mà viết tất cả lên xung quang đồ hình. Từ màu mực khác nhau hiển nhiên có thể thấy được những chữ này không phải là cùng viết trong một lần, mà là kéo dài trong một thời gian rất dài, chắc hẳn là chủ nhân của gian thạch thất này một bên tu luyện,
một khi có điều gì tham ngộ thì lại viết lên tờ giấy một câu, cho nên nhìn những dòng chữ nhỏ này có chút hỗn độn, hơn nữa thoạt nhìn thời gian không khỏi làm cho người ta có chút vò tai bứt tóc nghĩ không ra được.
Liên tục đem năm cái đồ hình nhìn qua mấy lần, Trác Tri Viễn càng thêm tin tưởng phán đoán của mình, chữ viết cùng đồ hình rõ ràng là do hai người khác nhau làm ra, người vẽ chính là lưu lại bức vẽ về sự vận chuyển trong kinh mạch tu luyện, mà người viết chữ là dùng những tâm đắc của mình tổng kết lại viết khắp nơi, làm như vậy vốn là để cho tiện cho việc tu luyện của mình, nhưng không nghĩ tới lại tiện nghi cho tiểu gia hỏa Trác Tri Viễn này.
Trác Tri Viễn không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, chính mình vừa rồi một kiếm kia chém chiếc giường đá thành hai đoạn nhưng may mắn không có đem bộ chân quyết công pháp này hủy đi, nếu không có lẽ sẽ tiếc hận không thôi.
Tuy rằng cũng không biết 【 như ý luyện bảo quyết 】 này đến tột cùng là công pháp có cấp bậc gì, nhưng nhìn sự thận trọng của chủ nhân thạch thất này trong việc cất giấu sáu tờ giấy, hơn nữa nhìn thời gian mà hắn tu luyện công pháp không ngừng ghi những tâm đắc tu luyện của mình lên trên tờ giấy thì có thể thấy phần công pháp này dù cho có không phải là nhân gian chí bảo, thì tuyệt đối cũng là một loai công pháp cấp bậc cao.
Kỳ thật cũng không quản công pháp này ưu khuyết như thế nào, đối với Trác Tri Viễn hiện giờ ngoại trừ thanh minh niệm chú thì bất kỳ chân quyết nào cũng chưa từng biết tới, bây giờ tự dưng lại nhặt được bộ công pháp này, hắn như thế nào lại có thể buông tha mà không tu luyện chứ?
Tuy rằng Trác Tri Viễn được Lý Độ gọi là thiên tài thiên sinh nhãn thức viên mãn, nhưng mà chân chính so với những tu chân giả tu luyện đạt tới nhãn thức viên mãn thì kém quá xa, dù rằng nhận định mình nhất định có thể xông qua thập vạn thâm uyên này, nhưng mà hiện tại có được một bộ chân quyết, nếu như Trác Tri Viễn có thể siêng năng tu luyện, như vậy việc xông qua thập vạn thâm uyên lại có thể nắm chắc hơn vài phần.
Bất quá Trác Tri Viễn cũng biết việc này không thể nóng lòng nhất thời, thạch thất này mặc dù là nơi bế quan của vị tiền bối cao nhân, nhưng cũng không có nghĩa là Trác Tri Viễn cũng có thể dùng nơi này để bế quan tu luyện. Không nói đến hắn không thể trong thời gian ngắn mà hiểu được sự ảo diệu cùng phương pháp tu luyện trong năm trang giấy này, coi như hắn hiểu, nhưng nơi này lại không có thực vật lẫn nước uống, chỉ sợ Trác Tri Viễn ở không đến vài ngày sẽ chết đói chết khát ở chỗ này. Người có thể bế quan tu luyện, ít nhất cũng là trước ngũ thức viên mãn đạt tới cảnh giới ích cốc (không cần ăn uống) mới có thể làm được. Trác Tri Viễn còn xa thật xa mới có thể làm được điều này.
Thật cẩn thận đem sau trang giấy kia gấp lại, Trác Tri Viễn đem phần chân quyết này để vào trong ngực, lại xem xét qua một lần gian thạch thất, rồi cuối cùng quỳ rạp xuống gữa thạch thất, hướng về không trung dập đầu ba cái.
Tiền bối, tiểu tử Trác Tri Viễn, mặc dù không biết tôn tính đại danh của tiền bối, nhưng tiền bối đem chân quyết công pháp cùng thanh đoản kiếm lưu lại chỗ này, hẳn là đã nghĩ đến lưu lại cho người có duyên. Tiểu tử từ chối thì bất kính nên đành thu lấy và xin tạ ơn đại ân đại đức của tiền bối! Nếu như một ngày nào đó, tiểu tử biết được tiền bối là ai, lúc đó sẽ đi đáp tạ!
Tuy rằng lời nói này có chút gượng ép, nhưng những lời mà Trác Tri Viễn nói đều là xuất phát từ chân tâm, ba cái khấu đầu kia, Trác Tri Viễn cũng không có chút tiết kiệm sức lực của mình, khấu đầu ba cái xong thì trên đầu cũng sưng lên một cục u lớn.
Sau khi thu đoản kiếm về cất cẩn thận, Trác Tri Viễn lúc này mới rời khỏi gian thạch thất, rất nhanh liền trở ra ngoài sơn động. Bên ngoài vẫn như cũ là phủ đầy đất đá, cùng với một con đường bị cháy đen đến cơ hồ bị biến dạng, chính là con đường mà Hỏa long truy đuổi Trác Tri Viễn chạy tới đây.
Men theo đường cũ trở về, Trác Tri Viễn nhìn thấy cây cối hai bên thậm chí cả tảng đá tất cả đều đã bị cháy thành tro tàn, trong lòng không khỏi nghĩ lại mà sợ, Vừa rồi nếu không phải lâm nguy mà đột nhiên bạo phát, giờ phút này chỉ sơ mình cũng đã sơm giống như hiện trạng kia. Xem ra 【như ý luyện bảo quyết 】 rốt cuộc cũng cần phải sớm tu luyện, càng sớm học được thuật này, thì năng lực tự bảo vệ mình liền càng nhiều thêm mấy phần!
Đi được vài bước, trong đầu Trác Tri Viễn đột nhiên hiện lên một vấn đề mà lúc trước mình không hề ngờ tới, chính là trước khi mình té xỉu, rõ ràng là bị hỏa long chụp xuống biến mình thành một hỏa nhân, mặc dù được đất đá trên núi đổ xuống dập tắt hỏa diễm trên người, nhưng mà bộ quần áo hiện nay đang mặc lại không có chút nào hư hao?
/138
|