Nhìn kỹ con vật này, tuy rằng hình thù kỳ quái, nhưng rõ ràng là một con chim không thể nghi ngờ. Chim mà có thể nói thú ngữ, điều này chứng minh rằng con quái điểu này không tầm thường. Cho dù Lý Độ chưa từng dặn dò qua Trác Tri Viễn cho hắn biết trong thập vạn thâm uyên này các loại thú đều là do giới tử nguyên lực biến thành, nhưng Trác Tri Viễn có thể từ nơi này nhìn thấy quái điểu hô lên thú ngữ cũng đã là được mở rộng tầm mắt.
Bất quá quái điểu này không giống như hỏa long kia là trực tiếp công kích Trác Tri Viễn, mà tại trên đỉnh đầu của hắn lượn quanh không ngừng, trong miệng rống ra từng âm thanh kỳ quái.
Trác Tri Viễn cũng không dám lơ là, vội vàng lui về phía sau vài bước, rút đoản kiếm ra. Ánh sáng trên đoản kiếm vừa hiện, quái điểu kia nhìn thấy thì tỏ vẻ hoảng sợ, vội bay ngược ra ngoài thật xa, đôi mắt chim xoay chuyển, tựa hồ đối với đoản kiếm trong tay Trác Tri Viễn có chút kiêng kị.
Quái điểu không bay xuống, Trác Tri Viễn cũng vô pháp chủ động công kích, hắn tuy rằng hiện tại thân thể nhẹ như chím én, nhưng cũng chỉ là như mà thôi, dù sao cũng không giống như con chim bình thường bay lượn trên bầu trời.
Đem đoản kiếm để ngang trước ngực, Trác Tri Viễn thầm nghĩ : quái điểu này nếu không bay xuống thì tốt, nhưng chỉ cần bay xuống, ta sẽ liền dùng kiếm này chém xuống cái đầu hình thù kỳ quái của nó.
Trong đầu đang suy nghĩ về cách ứng phó, thì Trác Tri Viễn chợt giống như nghe thấy có âm thanh vang lên, không ngờ lại giống như là giọng người : ngươi hủy tiên quả bảo thụ của ta, cư nhiên còn muốn chém đầu của ta, tâm tư của ngươi quả thật là tàn nhẫn a!
Trác Tri Viễn bỗng nhiên thấy kỳ quái, rất nhanh liền liếc nhìn xung quanh vài lân, nhưng cũng không thấy bất kỳ ai ở phụ cận. Lập tức phì cười lên tự giễu mình, thập vạn thâm uyên này, trừ phi là ải năm vạn dặm, bằng không thì lại làm sao có thể có người? Nhưng thanh âm trong đầu kia cũng là vô cùng rõ ràng, quyết không thể nào là ảo giác của mình.
Đang nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu lại có tiếng người nói : Ngươi không cần phải tìm kiếm, ta mặc dù miệng không thể nói tiếng người, nhưng có thể dụng niệm lực cùng với ngươi câu thông, âm thanh ngươi nghe được trong đầu, đó chính là lời nói của ta.
Trác Tri Viễn hơi sững sờ, lập tức hiểu ra, giọng người trong đầu hóa ra chính là từ con quái điểu phát ra. Hắn không khỏi tò mò nói : Ngươi làm sao lại có thể nói tiếng người? Thật là kỳ quái!
Quái điểu hình như có chút khinh thường, xù lông chim lên lắc lắc cái đầu, trong đầu Trác Tri Viễn tiếp tục truyền đến một câu : tiếng người có cái gì khó ? Ta nhìn ngươi xem ra còn là một tiểu hài nhi, tại sao tâm tư lại ngoan độc như thế, hủy đi bảo thụ của ta không nói, nhưng lại còn muốn chém đầu ta! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không trả lại bảo thụ cho ta, thì ta quyết sẽ không buông tha ngươi!
Trác Tri Viễn âm thầm tò mò, nghe quái điểu nói như vậy, chẳng lẽ cây kia là của nó? Nhưng mà nó bất quá chỉ là một con chim mà thôi, cho dù có thể cùng người câu thông thì thủy chung cũng chỉ là do giới tử nguyên lực trong thập vạn thâm uyên này sinh ra yêu thú mà thôi. Bản lĩnh niệm lực câu thông này, chỉ sợ cũng là do hồng quả này mà tạo ra. Vậy há tại sao có thể là chủ nhân của cây này?
Vừa rồi mình chỉ mới ăn có một quả nhưng giờ phút này tinh thần của Trác Tri Viễn đã tăng lên gấp trăm lần, đói khát lúc đầu, hiện giờ đã biến mất hết, Trác Tri Viễn tự nhiên hiểu được, hồng quả này gọi là quả tiên cũng là không quá.
Bảo thụ này vốn là chứa đựng linh khí của đất, ngươi bất quá là ăn được hồng quả này mới có linh trí, thế mà ngươi có thể nói bảo thụ này thuộc về ngươi, quả thật là quá mức buồn cười! Bảo thụ chính là do ta chém đứt, ngươi muốn thế nào cứ đến đây đi! Đối với cái loại vốn không có sinh mạng chỉ là do giới tử nguyên lực biến thành, Trác Tri Viễn tự nhiên cũng không cần khách khí, huống hồ, hắn cảm thấy được quái điểu này chỉ sợ vẫn còn hỗn tạp có một tia ma niệm, so với con hỏa long kia còn muốn khó đối phó hơn. Nhưng vì là có linh trí, nên nó cũng e ngại bảo kiếm trong tay Trác Tri Viễn.
Lời này quả nhiên chọc cho quái điểu kia giận dữ, đôi cánh đập mạnh, từ trên vách đá chụp lấy hai hòn đá, nhằm về phía Trác Tri Viễn ném đến.
Hòn đá này tuy rằng thế tới rất mạnh, nhưng mà với thân thủ nhanh nhẹn của Trác Tri Viễn thì muốn né tránh cũng dễ dàng, chỉ bất quá nếu như Trác Tri Viễn chỉ biết né tránh, ngược lại sẽ làm cho quái điểu này khinh thị hắn, sẽ làm ra một hồi ác chiên. Hiện giờ, Trác Tri Viễn cũng chỉ có thể lộ ra thủ đoạn của mình, làm cho quái điểu sợ hãi mà thoái lui, giúp tiết kiệm không ít sức lực.
Ý định trong đầu xoay nhanh, đoản kiếm trong tay Trác Tri Viễn đã sớm vẽ ra một nửa vòng tròn, chỉ nghe giữa không trung đinh đương hai tiếng vang giòn, hai hòn đá nhỏ to bằng nắm tay kia nhất thời hóa thành thạch phấn bay đầy trời rơi xuống, quái điểu kia nhìn thấy vậy nhất thời hơi chậm lại, sau đó hai cánh lập tức vỗ bay lên cao.
Nhìn thấy quái điểu bị một chiêu này làm cho kinh sợ thối lui, Trác Tri Viễn không khỏi hơi hơi đắc ý, trong đầu lại truyền đến thanh âm của quái điểu kia : ngươi đừng có vội ỷ vào đoản kiếm trong tay ngươi mà tự đắc... dù sao kiếm của ngươi cũng thật cổ quái!
Trác Tri Viễn cười thầm, biết rõ quả nhiên quái điểu này sợ thanh kiếm trong tay mình, liền làm ra thái độ kiêu ngạo nói : Điểu nhi (con chim), ta hỏi ngươi, ngươi nói cây này là của ngươi, ngươi có bằng chứng gì?
Quái điểu sửng sốt, lập tức rống giận, đồng thời trong đầu Trác Tri Viễn cũng vang lên lời nói : Cái này lại còn muốn bằng chứng gì, nơi này chỉ có ta, bảo thụ kia tự nhiên là của ta!
Trác Tri Viễn cười to : Thế là không bằng chứng, vậy bảo thụ này là vật vô chủ, ta chém xuống thì mắc mớ gì đến ngươi. Ta lại hỏi ngươi, ngươi ở nơi này được bao lâu rồi ? trước kia có từng thấy những người khác qua đây chưa?
Quái điểu lại phẫn nộ không thôi, nhưng vì kiêng kị đoản kiếm trong tay Trác Tri Viễn, nên cũng không dám tiến gần lên phía trước, trong lúc gầm lên giận dữ không ngừng thì Trác Tri Viễn lại nghe nó nói tiếp : ta sinh ra ở đây, nào có thể biết đã ở đây bao lâu? Cũng có một lần từng nhìn thấy nhân loại như ngươi, nhưng cũng đã là tám trăm năm trước, người nọ cũng cỡ ngươi, bất quá bổn sự của hắn so với ngươi mạnh hơn nhiều. Trong tay hắn không có loại đoản kiếm cổ quái như ngươi, nhưng cũng... nhưng cũng...
Nói được một nửa, quái điểu đột nhiên nói lắp, Trác Tri Viễn nhìn lại thì thấy quái điểu hình như có vài phần xấu hổ, Trác Tri Viễn trong lòng hơi suy nghĩ, liền ngộ ra, hơn tám trăm năm trước, người mà quái điểu nói đến, sợ không phải là tiền bối kinh tài tuyệt diễm nhất của Thủy Giáo từ khi sáng lập cho đến nay, Thắng Nghĩa tôn giả Nhâm Phi sao ? Nhìn quái điểu lời nói ấp úng, chỉ sợ năm đó Nhâm Phi chỉ dựa vào thanh trường kiếm bình thường trong tay, hoặc là không cần đến vũ khí, liền đã có thể đem nó đả bại, thậm chí làm nhục nó, thế cho nên nó mặc dù muốn dùng sự kinh tài tuyệt diễm của Nhâm Phi để đả kích Trác Tri Viễn, nhưng lại có chút nói không nên lời.
Người như lời ngươi nói, có phải tên là Nhâm Phi đúng không? Trác Tri Viễn cười ha ha, trong đầu tiếp tục truyền đến thanh âm của quái điểu, xác minh suy nghĩ trong đàu hắn, vì thế Trác Tri Viễn lại nói : Ta tất nhiên là không so được với Nhâm Phi tiền bối, dù cho có ỷ vào thanh kiếm trong tay thì như thế nào? Ngươi nếu không phục cứ xuống dưới đây, ta nếu không thể chém rớt đầu người thì sẽ mặc ngươi xử trí! Trác Tri Viễn nói lời này căn bản là vô nghĩa, hắn nếu như đánh không lại quái điểu này, chẳng phải là cũng chỉ có thể mặc cho nó xử trí sao?
Nhưng mà quái điểu tuy có linh trí, nhưng so không được với nhân loại, nghe được lời này của Trác Tri Viễn thì ngược lai mất hết khí thế. Chỉ là thấy ánh sáng phát ra trong tay thì đã kinh hãi không thôi, vừa mới đây còn nhìn thấy Trác Tri Viễn một kiếm liền đem hai tảng đá kia chém thành phấn vụn, biết được sự lợi hại của đoản kiếm này, làm sao còn biết nói cái gì!
Tuy là không dám nhiều lời, nhưng cứ như thế này rời đi quái điểu cũng có chút cực kỳ không muốn, vì thế cũng chỉ có thể nói : Ngươi muốn như thế nào thì mới đưa lại cho ta bảo thụ? Hay là, ngươi cũng như Nhâm Phi kia, đem hồng quả trên cây hái đi, rồi đem bảo thụ này cứu sống lại! Ta từ lúc hiểu sự tới nay lúc nào cũng phải dựa vào hồng quả của bảo thụ này làm thức ăn, nếu không có bảo thụ này, ta sợ sẽ không sống được bao lâu. Ngươi cũng là người tu tiên, chẳng lẽ chưa nghe qua câu ông trời có đức hiếu sinh?
Trác Tri Viễn nghe vậy cười ha ha, quái điểu này thật đúng là cổ quái, lại có thể cùng Trác Tri Viễn thảo luận về đạo lý của nhân loại! Bất quá từ trong lời nói của nó, Trác Tri Viễn cũng nghe ra, tựa hồ Nhâm Phi cũng từng đem cái cây này chặt đứt, nhưng là sau đó vì thương hại quái điểu này có được linh trí không dễ, cho nên dùng pháp thuật đem cái cây này trở về nguyên trạng. Nhưng mà, nếu theo như lời quái điểu này nói năm đó Nhâm Phi so với Trác Tri Viễn thì tuổi tác cũng không có sai biệt nhiều lắm, tự nhiên là không nói đến vấn đề tiên pháp có hay không, cho dù có chút tu trì thì lẽ dĩ nhiên cũng bị trưởng lão Thủy Giáo dùng bí pháp khóa lại mới có thể đi vào xông ảo, vậy hắn như thế nào có thể đem đoạn cây này sống lại như vậy đây?
/138
|