Thanh Nguyên Sơn, hậu sơn chủ phong Cửu Tiêu Phong.
Cửu tiêu điện đồ sộ cao vút, chạm trổ hoa lệ nhưng không kém phần trang nghiêm.
Trong điện, trái phải hai bên đều có một người đang xếp bằng, trên mỗi chỗ ngồi đều có một bình trà thơm đang lượn lờ bốc hơi nước màu trắng.
Hai người một tăng một tục, tăng giả thân mặc thiền y, râu tóc bạc trắng, nhưng mà làn da lại hồng nhuận mịn màng như da em bé, tục giả nhìn qua diện mạo không đến bốn mươi tuổi, đôi mắt toát ra vài phần uy nghiêm.
Tục giả mở miệng nói trước : Đại trưởng lão, hôm này ngài đến đây có phải là vì tên đệ tử Trác Tri Viễn kia đúng không?
Đại trưởng lão hơi hơi vuốt cằm, nói : Chưởng môn chẳng lẽ cũng đang vì việc này mà phiền não?
Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo chưởng môn đời thứ bảy Cửu Tiêu tôn giả khe khẽ thở dài, bưng chén trà trên bàn, nhưng lại không có đưa lên miệng uống, ngược lại là đưa chén trà tới giữa khoảng không rồi buông tay ra, để cho chén trà phiều phù giữa không trung. Nước trà trong chén giống như đang sôi, nổi lên từng đợt bọt khí, rất nhanh liền kích thích vài bọt nước, ở giữa không trung ngưng tụ thành từng viên thủy châu. Bên trong mỗi viên thủy châu đều có phản chiếu một tiểu nhân màu vàng, đương nhiên đó là hình ảnh của đại trưởng lão.
Đại trưởng lão mỉm cười, tăng bào vẫy nhẹ, thủy châu do nước trà này biến thành trên không trung lại tụ tập thành một dòng nước nhỏ xíu, một lần nữa chảy vào trong chén trà, không ngờ cả một tia gợn nước cũng không có.
Không dối gạt đại trưởng lão, một năm này, Cửu Tiêu không giây phút nào không nghĩ đến người tình nguyện xông vào câu sinh phiền não nghiệp chướng đại trận kia, thật là muốn nhìn thử xem, đến tột cùng là ngày đó Cửu Tiêu tính toán sai lầm, hay là do xuất hiện biến cố gì. Lấy cảnh giới nhãn thức viên mãn của Trác Tri Viễn, thì giờ này đã sớm phá quan mà ra, hơn nữa còn sớm đã đạt đến cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức mới đúng. Chỉ là... Ai.... Cửu Tiêu tôn giả lần thứ hai thở dài, một lần nữa nâng chén trà lên, nhưng lần này không có thi triển ra hành động gì, mà là đặt ở bên miệng nốc một ngụm.
Đại trưởng lão cũng nâng chén trà lên, uống một hớp rồi nói : Năm đó đại sư huynh phá quan chỉ dùng đến hai năm rưỡi, lúc vào chỉ là nhãn thức viên mãn, khi ra thì đã là cảnh giới tầng thứ ba tị thức cũng gần như viên mãn rồi. Người này tuy không kinh tài tuyệt diễm như đại sư huynh, nhưng bất quá nếu nói hắn đột phá tầng thứ ba tị thức, hay hoặc là đạt tới tâng thứ hai nhĩ thức viên mãn, lão nạp cũng sẽ không cảm thấy quá mức kỳ quái. Nhưng thật ra để cho hắn ở trong câu sinh phiền não nghiệp chướng đại trận, lão nạp cũng cảm thấy không yên tâm.
Không quản thiên sinh nhãn thức viên mãn hày là hậu thiên nhãn thức viên mãn, từ điểm tu trì này mà nói, tên đệ tử Trác Tri Viễn kia so với tiên sư hoàn toàn không kém hơn, hiện giờ nán lại ở trong trận với thời gian gấp đôi tiên sư, cho dù là đột phá cảnh giới tầng thứ tư thiệt thức, cũng không phải là việc kỳ quái. Nhưng mà, đại trưởng lão có từng phái người điều tra sao? Đệ tử kia quả thật còn sống ư?
Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, hai mắt luôn nhắm kín lầu đâu tiên mở ra, ngưng thần nhìn ra phía ngoài điện, cũng không biết ánh mắt của hắn nhìn đi đâu.
Sau một lúc lâu, đại trưởng lão mới lên tiếng : Lão nạp cũng chỉ là không tin đệ tử kia không thể vượt qua đại trận này, ta và ngươi đều rõ ràng, trong câu sinh phiền não nghiệp chướng đai trận, nguy hiểm nhất bất quá chỉ là yêu thú do giới tử nguyên lực biến thành. Về phần đường xa gập ghềnh khó đi, vốn là không cần nói tới. Lấy cảnh giới nhãn thức viên mãn của đệ tử kia, chỉ cần thường xuyên đọc thanh tâm minh niệm chú không ngừng, dù là võ nghệ không tinh, không đẩy lui được mấy con yêu thú này, nhưng bảo toàn được bản mệnh có lẽ cũng không quá khó khăn. Huống hồ đệ tử kia đã tiếp cận được một phần căn bản của trạng thái vô ngã, ngươi thử nghĩ xem mấy con yêu thú này có thể gây khó dễ được cho hắn sao ? Vả lại còn chưa nói tới bộ vân y do sư đệ tặng hắn nữa !
Nghe được lời này, khuôn mặt của Cửu Tiêu tôn giả có chút nhúc nhích, cười nói : Mạc Tuân sư đệ thủy chung là lãnh diện nhiệt tâm (ngoài lạnh trong nóng), cũng là nhìn ra đệ tử kia có nhãn thức viên mãn, cho nên cố ý trợ giúp hắn sớm xuất quan...
Đại trưởng lão khoát tay : Hành động của Mạc Tuân, há ta lại không biết, đừng tưởng ngươi là sư huynh của hắn, nhưng ngươi có từng nhìn thấu hắn chưa? Mấy việc khác không nói, riêng chỉ là tu trì của hắn, đến tột cùng là đạt tới cảnh giới nào, ngươi biết được bao nhiêu ?
Cửu Tiêu tôn giả chậm rãi lắc đầu : Tu trì của Mạc Tuân sư đệ Cửu Tiêu đích xác nhìn không ra, bất quá ta tự nghĩ mình chưa chắc là đối thủ của hắn.
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng : Đừng nói là ngươi, cho dù là lão nạp cũng không dám nói mình có thể địch lại hắn. Mạc Tuân tính khí cổ quái, nhưng ở trong Thanh Nguyên Sơn này, luận tu trì, hắn chưa chắc đã là thứ nhất, thậm chí cả vị trí thứ ba cũng chưa hẳn có thể lọt vào. Nhưng mà nếu thật sự giao thủ, hừm, cái hạo thiên thần quyết kia, hiện giờ chỉ sợ là sớm đã đạt đến cảnh giới hạo dương vô cực rồi! Nhậm Phi đại sư huynh năm đó tạo ra thần quyết bậc này, quả nhiên là quỷ khóc thần sầu a! Đại sư huynh từng nói qua nếu có thể luyện thần quyết này đến cực điểm, cho dù là đại la kim tiên cũng phải nhượng ba phần, chỉ sợ cũng không phải là lời nói quá!
Cửu Tiêu tôn giả cúi đầu yên lặng, không tán thành cũng không phản bác, chỉ là trong miệng lẩm bẩm nói : Hạo thiên thần quyết, đệ nhất quyết mão nhật chân hỏa, đệ nhị quyết thiên hỏa thần binh, đệ tam quyết cửu long diễm bích, đệ tứ quyết hạo dương vô cực... Mạc Tuân sư đệ... hạo dương vô cực... hạo đương vô cực!
Qua một lát, Cửu Tiêu tôn giả lại nói : Đại trưởng lão, không bằng, chúng ta để cho Mã Thiên Nhai vào trận tìm kiếm, nhìn xem thử Trác Tri Viễn đến tột cùng là còn sống hay đã chết ?
Đại trưởng lão lắc đầu thở dài: Đừng nói là Mã Thiên Nhai, cho dù là ta và ngươi đi vào, ngươi có nắm chắc tìm ra được tên đệ tử kia không? Mã Thiên Nhai bổn sự thấp kém, nếu như mà tìm không thấy Trác Tri Viễn thì tốt, còn như mà để cho bọn hắn gặp nhau, không chừng từ nay về sau trong đại trận lại có thêm một chùm giới tử nguyên lưc mới ! Ngươi đây là tính toán sau khi Trác Tri Viễn xuất quan thì bắt lấy hắn hỏi tội sao?
Cửu Tiêu tôn giả vẻ mặt hổ thẹn, cúi đầu không phản bác được.
Lại qua một lúc lâu sau, đại trưởng lão mới đứng dậy, ống tay áo cà sa nặng nề vung lên, buông xuống một câu : Cửu Tiêu sư điệt, lão nạp từ ngày mai bắt đầu bế quan, chín năm sau sẽ xuất quan ứng kiếp. Chức vị đại trưởng lão này hãy tìm một người kế nhiệm đi... Dứt lời, cũng không quay đầu lại, dưới chân nổi lên một đóa tường vân, nâng đại trưởng lão bồng bềnh đi xa, rất nhanh, liền hóa thành một đạo kim quang rồi biến mất tại trên đỉnh cửu tiêu.
Nhìn thấy đại trưởng lão cước đạp tường vân rời đi, Cửu Tiêu tôn giả mặt lộ vẻ khó xử, trong miệng tựa hồ đang thì thào, nhưng không thể nghe được lời thì thào của hắn.
Sau nửa tháng, Cửu Tiêu Phong hướng tiền sơn phát ra tin tức, toàn bộ đệ tử tu trì ngoài tầng thứ năm thân thức viên mãn, tất cả đều phải đi lên cửu tiêu điện gặp chưởng môn.
Trên điện, Cửu Tiêu tôn giả ngồi ngay ngắn trên đài sen, tay cầm thiền quyết, tuyên bố một quyết định khiến cho toàn bộ môn nhân trên Thanh Nguyên Sơn đều có chút kinh hãi.
Đại trưởng lão tự cảm thấy thiên hạn sắp đến, cho nên đã nhập vào hải ngoại tiên sơn tìm kiếm nơi trùng quan. Lệnh cho nhị trưởng lão Mai Thần tôn giả Lâu Vô Ngân kế tọa Vong Tưởng Phong, làm đại trưởng lão. Chư vị trưởng lão từ thứ ba trở xuống đều được tăng lên một chức (tức là từ ba lên hai, từ bốn lên ba.... từ sáu lên năm). Lệnh cho chấp sự hình đường Tử Huyền tôn giả Mạc Tuân chưởng quản chức vị lục trưởng lão, đồng thời vẫn giữ chức vụ là chấp sự của Hình đường.
Vừa nghe đến Cửu Tiêu tôn giả Đặng Thiếu Ngải nói xong mấy lời này, dưới điện mấy trăm môn nhân Thủy Giáo nhất thời xôn xao bàn tán. Phải biết rằng, chức trưởng lão, từ trước đến nay luôn là do sư huynh đệ của chưởng môn tiền nhiệm đảm nhiệm, nhưng lấy thân phận của Mạc Tuân là sư huynh đệ của Nhậm chưởng môn lại có thể được đảm trách chức vị trưởng lão, tại trong lịch sử mấy ngàn năm của Thủy Giáo có thể nói là có một không hai.
Mạc Tuân nghe những lời bàn tán này, trên khuôn mặt vẫn không chút nào biểu tình, yên lặng như mặt giếng nước yên tĩnh, đối với mệnh lệnh của chưởng môn giống như không có chút cảm giác kỳ quái.
Tử Huyền xin lĩnh pháp dụ của chưởng môn. Một câu, hết thảy đều kết thúc!
/138
|