Giang Vô Hoạn cười to hai tiếng, tự nhiên đi ở phía trước, Trác Tri Viễn chậm rãi theo sau, nhìn thấy phía sau cửa có đồng tử họ Trần ngày đó dẫn hắn đến hội thích phong, không khỏi cũng hướng hắn mỉm cười. Nhưng mà đồng tử họ Trần chỉ là thần tình lo lắng lắc đầu, tựa hồ muốn nhắc nhở Trác Tri Viễn cái gì nhưng lại không dám nói.
Hai người ra phía sau điện, đi qua hái cái hành lang uốn khúc, liền tới một bãi đất trống lát bằng đá, xung quanh vô cùng trống trải, chỉ độc có mỗi tấm bia đá, trên tấm bia có viết ba chữ to luyện võ trường . Dưới tấm bia có một cái giá, trên giá đặt đầy mấy thanh cương kiếm dài ngắn không đồng nhất, chắc là vũ khí thường ngày Đặng Thiếu Ngải dùng để chỉ điểm kiếm chiêu cho bọn họ.
Trác sư đệ mời! Giang Vô Hoạn âm hiểm cười hai tiếng, chắp tay đứng ở đối diện Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn cũng mỉm cười nói một tiếng: Giang sư huynh mời! Nhưng thật ra trong lòng đang tính toán, lát nữa nếu như có thể trong tay Giang Vô Hoạn chiếm được tiện nghi, phải như thế nào khôn khéo làm cho hắn không dám đem tình hình thực tế của việc tỷ thí hôm này nói ra.
Giang Vô Hoạn cũng không khách khí nữa, duỗi tay một cái, liền đem thanh trường kiếm đeo trên lưng rút ra, tiện tay rung kiếm lên, liền lóe ra sáu bảy ánh kiếm, màu sắc thật là rực rỡ.
Trác Tri Viễn lặng lẽ từ trên bàn lấy một thanh cương kiếm kích thước so với thanh đoản kiếm của mình không sai biệt mấy, nắm trong tay, khe khẽ rung lên xem ra cũng vẫn vừa tay.
Trác sư đệ, thanh kiếm của ta đây chính là do sư tôn ban tặng, tên là đoạn ngọc kiếm, nếu như lát nữa ta chém đứt vũ khí của người, ngươi chớ có trác ta ỷ vào lợi kiếm nhé! Giang Vô Hoạn rất là đắc ý nói, nhìn ra có chút khoe của.
Trác Tri Viễn làm ra bộ dạng cung kính, tay phải hơi rung cương kiếm, tay trái bấm kiếm quyết đặt lên trên chuôi kiếm : Giang sư huynh, dù tiểu đệ ta chỉ học được mấy chiêu kiếm pháp không ra gì, nhưng cũng biết, bất kể là bất kể là tài nghệ không bằng người hay binh khí không bằng người, cũng không thể oán đối phương. Nếu thật sư gặp phải địch nhân, bọn hắn nhất định sẽ không quản đến việc có phải là chiếm tiện nghi về binh khí không.
Giang Vô Hoạn âm thầm cười, thầm nghĩ tiểu tử này cũng là thành thật, nhưng cho dù có như thế, ta cũng phải ra oai đánh phủ đâu người mới được. Nhưng tên gia hỏa đáng thương này lại không biết, Trác Tri Viễn sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn là muốn dụng lời nói trước của hắn, không được hối hận khi bị chính mình chém đứt đoạn ngọc kiếm của hắn, rồi lại khóc lóc đi tìm chưởng môn sư phụ cáo trạng.
Bất quá tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, Trác Tri Viễn cũng vẫn là tự dặn chính mình, có thể không chém gãy đoạn ngọc kiếm thì vẫn là tốt hơn, để tránh không bị người ta nhìn ra cái gì.
Ta đây liền không khách khí nữa! Xem chiêu! Giang Vô Hoạn trường kiếm rung lên, múa ra sáu bảy ánh kiếm màu sắc rực rỡ, đem chân khí rót vào trong thân kiếm, khiến cho trường kiếm vốn dài có ba thước liền tăng vọt ra một đạo kiếm qua dài gần ba thước.
Dù sao cũng là đồ đệ của Đặng Thiếu Ngải, mặc dù là cũng chăm chỉ tu luyện, nhưng cũng không thể không có tài cán gì.
Trác Tri Viễn không dám lơ là, cước bộ lập tức mở ra tránh né, tại trong thập vạn thâm uyên, Trác Tri Viễn chỉ sợ được lợi ích lớn nhất chưa chắc là 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, mà là cái biến thái thân thể kia, cùng chiến đấu với đám yêu thú trong một thời gian dài đã luyện cho hắn một công phu né tránh lợi hại.
Thấy kiếm đầu tiền của mình đi vào khoảng không, hơn nữa ngay cả một sợi lông của Trác Tri Viễn cũng không chạm đến được, Giang Vô Hoạn cũng có chút kinh ngạc. Theo hắn thấy, Trác Tri Viễn này nếu có thể từ trong thập vạn thâm uyên đi ra, thiên tài sợ cũng có vài phần. Nhưng mà là đệ tử ở hậu sơn, nhất là đệ tử đích truyền của Đặng Thiếu Ngải thì ai chẳng phải là những thiên tài hàng đầu ? Nhưng mà lại không thể tưởng được, kiếm đầu tiên, ít nhất trước người bao phủ phạm vi hơn một trượng, hắn cho rằng cho dù Trác Tri Viễn có thể tránh thoát, nhưng cũng phải chật vật lắm, lại không nghĩ rằng Trác Tri Viễn chẳng những một chút chật vật cũng không có, mà ngược lại cảm giác được thân pháp phiêu dật của Trác Tri Viễn có chút không tầm thường.
Đây là thân pháp gì? Giang Vô Hoạn thầm nói một tiếng, trong đầu cũng hơi chút cân nhắc, rồi lại đem chân khí rót vào trường kiếm, kiếm quang tăng vọt, làm cho đoạn ngọc kiếm trong tay thoạt nhìn không ngờ giống như một cây đại bổng, hướng về phướng hướng Trác Tri Viễn chém xuống.
Trác Tri Viễn chứng kiến một kiếm này, trong lòng không khỏi cũng sinh ra vài phần buồn bực, thầm nghĩ bổn môn luận bàn, coi như ngươi muốn ra oai đánh phủ đầu ta, nhưng cũng không nên dùng kiếm chiêu như vậy, ta nều như né tránh không kịp, sợ không phải là kiếm này sẽ chém đứt một cánh tay sao?
Ngay tại chỗ, tay trái trên mặt đất điểm nhẹ một cái, Trác Tri Viễn vặn thân, chẳng những không có lui về phía sau né tránh mà ngược lại phi thân hướng lên phía trước, thân thể dán chặt lấy mặt đất, lấy một tư thế cực kỳ quái dị đánh lên. Đoản kiếm trong tay cũng không lưu tình chút nào đâm về hai chân Giang Vô Hoạn khiến cho Giang Vô Hoạn có vài phần chật vật.
Đoạn ngọc kiếm trong tay Giang Vô Hoạn chiêu thức đã quá trớn, thu lại đã không kịp, một kiếm kia của Trác Tri Viễn lại vô cùng mau, Giang Vô Hoạn trong tình thế cấp bách, cũng chỉ có thể đề chân khí, thân thể nương theo lực đạo của chiêu chém vừa xuất ra, hai chân rời mặt đất, khó khăn lắm mới tránh thoát một kiếm này của Trác Tri Viễn. Nhưng mà tư thế thì cực kỳ khó coi, lên thì như cá vượt long môn, hạ thì chẳng khác nào chó dại tranh c.. (chửi ác thế:man)
Thân mình mới vừa chạm vào mặt đất, Giang Vô Hoạn liền cảm giác được phía sau mông có một cảm giác lạnh lẽo, vội càng lăn hai vòng trên mặt đất, quay đầu nhìn lại, đã thấy sau khi một kiếm của Trác Tri Viễn quét qua, liền thuận theo đó lấy một tư thế cực kỳ quái dị đem mũi kiễm đâm về phía giữa hai đùi của mình. Nếu Giang Vô Hoạn tránh né không kịp, một kiếm này chỉ sợ sẽ trực tiếp đâm xuyên vào bộ ấm chén của hắn.
Trác Tri Viễn được thế không buông tha, tiếp tục lấn thân sát lại, nhưng mà lại không hề dụng cương kiếm bên tay phải đâm hắn, mà là tả chưởng trùng điệp vỗ vào đầu vai Giang Vô Hoạn, lực đạo lớn, cơ hồ đem đoạn ngọc kiếm trong tay Giang Vô Hoạn đánh rơi ra.
Sau một hồi chịu đòn, Giang Vô Hoạn miễn cưỡng mới đem đoạn ngọc kiếm cầm trong tay múa lên che kín toàn thân không chút sơ hở, ỷ vào việc Trác Tri Viễn tuyệt không dám dùng thanh cương kiếm bình thường kia đánh vào mà lui ra ngoài tháo giải nguy cơ.
Thân thủ thật là cổ quái... Giang Vô Hoạn âm thầm lấy lại bình tĩnh, cũng biết Trác Tri Viễn không hề giống với vẻ vô dụng biểu hiện ra bên ngoài, mình nếu như muốn dùng võ công thắng tựa hồ như không thể. Trác Tri Viễn này kiếm chiêu vô cùng cổ quái, hoàn toàn không theo một chuẩn mực nào, chỉ cần bị hắn đánh chúng một chiêu, chỉ sợ mình sẽ không còn lực để hoàn thủ.
Một khi đã như vậy, ngươi đừng trách ta vô tình! - Giang Vô Hoạn thầm nghĩ, thái độ của Đặng Thiếu Ngải hắn cũng biết được vài phần, lại ỷ vào Đặng Thiếu Ngải bình thường đối với chính mình sủng ái, trong lòng liền động sát tâm.
Trong miện lẩm bẩm vài câu khẩu quyết, để kiếm sang tay trái, trên tay phải của Giang Vô Hoạn liền đột nhiên hiện ra một cái băng hoàn (khối băng hình tròn) trong suốt, giơ tay ném lên không trung, băn hoàn kia lóe ra lam quang yêu dị, xoay tròn bay về phía Trác Tri Viễn.
Băng hoàn bay qua chỗ nào, thì không khí nơi đó như bị đóng băng lại, Trác Tri Viễn thầm nghĩ một tiếng không tốt, chiêu này của tên gia hỏa này chỉ sợ là tuyệt học của thủy giáo, đừng nói là bị băng hoàn chạm phải, cũng chỉ cần băn hoàn hơi sượt qua, chỉ sợ mình cũng có thể lập tức đông lạnh thành một cây nước đá!
/138
|