Giang Vô Hoạn gật gật đầu, nhưng mà trong lòng không biết vì cái gì, luôn có một loại cảm giác khác thường, hắn trong nháy mắt đó trước khi hôn mê, rõ ràng là nhìn thấy đoạn ngọc kiếm hình như đâm vào bên trong cánh tay của Trác Tri Viễn, bất quá vừa rồi hắn sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Trác Tri Viễn rời khỏi luyện võ trường, lại không mảy may bị thương chút nào. Hắn cũng chỉ có thể giải thích là ảo giác của mình, nhưng mà, trong lòng hắn luôn cảm thấy không yên, giống như thanh đoạn ngọc kiếm kia của mình sẽ biến mất mãi mãi vậy.
Dịch Đông Lai vừa cân nhắc lời nói của Giang Vô Hoạn, vừa ra khỏi phòng, đi luyện võ trường giúp Giang Vô Hoạn tìm kiếm đoạn ngọc kiếm. Nhưng mà hắn nghĩ hoài không ra, Giang Vô Hoạn giờ phút này tất nhiên chắc là sẽ không vì giữ thể diện mà lừa gạt hắn, như vậy, Trác Tri Viễn chẳng lẽ thật sự chưa đem hết toàn lực sao? Hắn chỉ là một tên gia hỏa ở tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, lại làm sao có thể cùng với đối thủ ở tầng thứ tư thiệt thức viên mãn so đấu mà không hề hấn gì? Hơn nữa, còn chỉ dùng một chiêu liền đem Giang Vô Hoạn đánh cho ngất đi nữa chứ?
Cho dù là bản thân Dịch Đông Lai, cũng tuyệt đối không có khả năng làm được như vậy, cho dù là lúc Giang Vô Hoạn không phòng bị, Dịch Đông Lai cũng tuyệt không cho là mình có thể chỉ vẻn vẹn dùng một quyền đánh hắn bất tỉnh. Theo hắn thấy, mặc dù là đại sư huynh của bọn hắn đã sớm tiến vào tầng thứ năm thân thức, tùy thời cũng có thể phá tan bình chướng của tầng thứ sáu ý thức, cũng chưa chắc tại lúc chính diện đối địch, dụng một quyền đơn giản đem Giang Vô Hoạn đánh thành như vậy.
Đi đến luyện võ trường, Dịch Đông Lai cẩn thận tìm kiếm mấy lần, nhưng lại không hề phát hiện tung tích của đoạn ngọc kiếm. Đừng nói kiếm, ngay cả tua kiếm cũng không thấy, thật giống như không lý do mà biến mất vậy.
Chẳng lẽ bị Trác Tri Viễn tiểu tử đó cầm đi? Dịch Đông Lai nghi hoặc nhíu mày, nhưng là rất nhanh liền phủ định ý nghĩ của chính mình, vừa rồi Trác Tri Viễn trước khi rời đi, trong tay đích xác mang theo một thanh cương kiếm, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, đều có thể nhìn ra đó bất quá chỉ là một đoản kiếm bình thường được đặt trên giá binh khí của luyện võ trường mà thoi.
Lại tự tìm nửa ngày, Dịch Đông Lai cũng chỉ có thể tay không mà về, hắn bất kể như thế nào cũng không thể đoán được, thanh đoạn ngọc kiếm kia, sớm đã bị cánh tay trái của Trác Tri Viễn ăn đi.
Đẩy cửa phòng của Giang Vô Hoạn ra, Dịch Đông Lai nói : Giang sư đệ, trong luyện võ trường, cũng không có tìm thấy đoạn ngọc kiếm của ngươi. Có thể hay không là Trác Tri Viễn cầm đi?
Giang Vô Hoạn chậm rãi lắc đầu, cười khổ nói: Giờ phút này hai sư huynh đệ ta thật cũng không nên đem tất cả đổ lên đầu Trác Tri Viễn. Hắn trước khi đi ta và ngươi đều nhìn thấy, đoạn ngọc kiếm kia không có khả năng ở trong tay hắn.
Dịch Đông Lai thở dài, ngồi ở bên giường : Kiếm của ngươi sẽ ở nơi nào đây? ta tìm mấy lần, xác định không có khả năng ở trong luyện võ trường. Bằng không, là Mạc...
Điều này càng không có khả năng, Mạc Tuân lấy kiếm của ta làm gì? Thanh tử hỏa phong lôi kiếm của hắn không biết so với đoạn ngọc kiếm của ta mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, huống hồ người này tuy rằng đáng ghét, nhưng cũng sẽ không làm ra việc bỉ ổi như thế.
Dịch Đông Lai gật gật đầu, không thể không thừa nhận lời nói của Giang Vô Hoạn hữu lý, chỉ là trong lòng ấm ức, mà lại không thể xả ra.
Không được, ta còn phải đi tìm đoạn ngọc kiếm của ta! Giang Vô Hoạn suy đi nghĩ lại, lại vùng vẫy muốn xuống giường.
Dịch Đông Lai mạnh mẽ đè hắn xuống : Chẳng lẽ Giang sư đệ cảm thấy được ta ngay cả một thanh kiếm cũng tìm không thấy sao? Chuyện này thực là cổ quái. Từ lúc Trác Tri Viễn bắt đầu xuất hiện, mỗi một sự kiện đều cực cổ quái. Mạc Tuân rõ ràng đối với Trác Tri Viễn thành kiến sâu đậm, hôm nay lại tựa hồ có ý che chở hắn, Trác Tri Viễn kia lại có thể một quyền đem sư đệ ngươi làm bị thương, mà đoạn ngọc kiếm của ngươi cũng mất tích không lý do... Trước khi sư tôn xuống núi, từng có nói qua với ta, chuyến đi này của người, chỉ sợ ít nhất một năm. Giang sư đệ ngươi cũng đừng vội sốt ruột, không quản ai cầm đoạn ngọc kiếm của ngươi, chung quy hắn rồi sẽ ngoan ngoãn đưa ra, nhưng mà việc này cũng không thích hợp để lộ ra ngoài.
Giang Vô Hoạn gật đầu bất đắc dĩ : Lời nói của sư huynh rất đúng, không riêng đoạn ngọc kiếm của ta mất tích mà trận chiến hôm nay của ta và Trác Tri Viễn, cũng không được lộ ra ngoài. Cũng không phải ta sĩ diện, mà là... Nếu như truyền ra ngoài, các trưởng lão tất nhiên có thể điều tra ra ta vừa rồi sử dụng băng điện thần hoàn cùng với hai chiêu tốc đống cực băng trảm, đến lúc đó Trác Tri Viễn chỉ sợ cũng có thể ung dung thoát tội, tố cáo ta là nổi lên sát tâm trước!
Cái gì? Ngươi dùng băng điện thần hoàn cùng tốc đống cực băng trảm? Trác Tri Viễn kia chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm sao? Dịch Đông Lai lần này là thật sự giật mình, người khác có lẽ không biết, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng, một khi Dịch Đông Lai đồng thời sử dụng băng điện thần hoàn cùng tốc đống cực băng trảm, cho dù là đại sư huynh của bọn hắn Phong Thiếu Thừa, cũng phải phí một phen công phu mới có thể hóa giải, bất kể như thế nào cũng làm không được vẻn vẹn dùng song thủ song quyền liền có thể ngăn cản được, pháp thuật gì cũng không tung ra thì tuyệt không có khả năng phá được hai đại sát chiêu này của Giang Vô Hoạn!
Giang sư đệ, lời nói này của ngươi là thật sao? Dịch Đông Lai cho dù biết Giang Vô Hoạn không có khả năng nói dối, nhưng lại cực kỳ hoảng sợ, căn bản không thể.
Giang Vô Hoạn nặng nề gật gật đầu, thần tình sa sút : Sau này nếu Trác Tri Viễn không khi nhục chúng ta, hai hai người chúng ta cũng không nên chọc đến hắn, tiểu tử này quá mức quỷ dị.
Nhìn thấy Dịch Đông Lai kinh ngạc không thôi, Giang Vô Hoạn thầm nghĩ, ta còn sử dụng đến ô sát la hầu huyết diễm nữa, cho dù là đại sư huynh, dưới ô sát la huyết diễm của ta, cũng chưa chắc là địch thủ của ta, ta liều mạng cũng có thể giết cho hắn té *** té đái. Chỉ là... bất quá cái này không thể để cho ngươi biết, không thể để bất kỳ kẻ nào biết.
Giang sư đệ ngươi đem toàn bộ tình hình lúc đó tỉ mỉ kể lại toàn bộ một lần cho ta nghe... Ngữ khí của Dịch Đông Lai trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì rung động không thôi.
Bọn hắn ở bên này đang vừa kinh vừa sợ, còn về phần Trác Tri Viễn thì sau khi rời khỏi cửu tiêu điện, trong lòng căm giận bất bình nghĩ : hôm nay Mạc Tuân kia thật là không có cố ý làm khó ta, bất quá, không chừng giống như là bảy năm trước, ban đầu không làm khó dễ, lúc sau liền càng làm khó hắn...
Đang nghĩ ngợi thì phía sau nghe được thanh âm của Mạc Tuân : Tri Viễn, ngươi đứng lại.
Trác Tri Viễn dừng bước, thân mình cũng chưa quay lại, thầm nghĩ : quả nhiên là đến rồi.
Rất nhanh Trác Tri Viễn liền nghe được tiếng bước chân của Mạc Tuân ở phía sau ngừng lại, sau đó liền vang lên thanh âm của Mạc Tuân : Tri Viễn, hôm nay ngươi cùng Giang Vô Hoạn luận bàn, cớ sao lại ra tay nặng như thế?
Trác Tri Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Tuân kia tia một chút biểu cảm cũng không có, trong lòng hừ lạnh một tiếng, vì cái gì? Hắn muốn giết ta chẳng lẽ ta nên thúc thủ chịu trói sao? Huống hồ, ta nói ngươi sẽ tin sao? Ngươi chỉ là muốn tìm lấy cớ trừng phạt ta thôi.
Bất quá Trác Tri Viễn nhịn xuống bất bình trong lòng, hồi đáp: Giang sư huynh động sát tâm, ta nếu là không đánh lui hắn, hiện tại người nằm thẳng cẳng ở nơi đó chính là ta. Hơn nữa, chỉ sợ Mạc trưởng lão cho dù có khả năng thông thiên, cũng vô pháp cứu sống được ta.
Mạc Tuân vẫn không có chút biểu cảm nào, tựa hồ đã sớm dự liệu được sẽ nhận được câu trả lời như vậy : Ngươi nói xem, hắn như thế nào đối với ngươi lại động sát ý?
Ta không có chứng cớ gì, chỉ là hai chiêu kia quá mức lợi hại, may mắn ta ngăn cản được, nếu là không ngăn cản được, ta giờ phút này chỉ sợ sớm đã trở thành du hồn dưới kiếm của hắn.
Hắn sử dụng hai chiêu thế nào? Biểu hiện của Mạc Tuân, thật giống không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là đang công chính hỏi Trác Tri Viễn hết thảy những chuyện đã phát sinh.
/138
|