Dưới sân vốn là một mảnh tiếng động kinh hô, theo một quyền này của Trác Tri Viễn cùng mũi kiếm của đối thủ hoàn toàn giao nhau, dưới sân tiếng kinh hô lập tức phóng đại lên, sau đó nhanh chóng đồng loạt biến mất...
Lúc ban đầu mọi người nhất định đều là nghĩ đến Trác Tri Viễn thuần túy là cái gì cũng không hiểu, còn tưởng rằng hắn tại trong thập vạn thâm uyên cùng yêu thú đánh nhau, chỉ hoàn toàn là dựa vào vũ lực. Mà đối thủ của hắn hiển nhiên vừa lên đã sử dụng pháp thuật quán chú trên kiếm chiêu, chân khí phối hợp với pháp thuật, cho dù nói có thể trực tiếp đem Trác Tri Viễn giết chết cũng có thể.
Nhưng mà, khi một quyền này cùng mũi kiếm của người kia chạm nhau, mọi người mới mọi người mới từ bên trong cảm giác tiếc hận và cảm khái, biến thành triệt để cảm khái!
Không phải cảm khái kiếm chiêu sắc bén của tên đệ tử năm mươi tuổi kia, cũng không phải cảm khái Trác Tri Viễn không tiếc bản thân lấy trứng chọi đá, mà là cảm khái Trác Tri Viễn kiêu ngạo nhưng có vốn để kiêu ngạo!
Một quyền này, trùng điệp nện ở trên mũi kiếm đối thủ, vừa chạm vào đã phân ra, hữu quyền của Trác Tri Viễn chẳng những một chút vết thương cũng không có, còn đệ tử hơn năm mươi tuổi kia thì trực tiếp bị đánh bay ngược ra ngoài, trực tiếp rơi xuống trên mặt đất ngoài đàn tế, làm nổi lên một trận bụi đất mù mịt..
Mà Trác Tri Viễn vẫn đứng ngạo nghễ tại trên đài, nhìn về nơi người nọ bay xuống, chậm rãi đem nắm tay rút trở về, mặt không chút thay đổi hướng về phía các trưởng lão đang ngây ngốc đến quên cả tuyên bố kết quả hành lễ, sau đó mới từ từ đi xuống. Tư thế, đồng dạng như lúc hắn lên sân đấu.
Thế nhưng lần này lại không còn có người nào giễu cợt hắn nữa, toàn bộ môn nhân Thủy Giáo kể cả các trưởng lão đều bị một chiêu trọng quyền này của Trác Tri Viễn dọa cho sợ đến ngây người!
Không có bất kỳ kỹ xảo nào, hoàn toàn bằng vào chân khí hùng hậu của bản thân, triệt để ngăn chặn huyết kiếm của đối phương, mà làm kẻ khác khiếp sợ nhất chính là đối phương căn bản ngày cả một chút lực hoàn thủ cũng không có.
Sau khi Trác Tri Viễn đi xuống, người đệ tử bị Trác Tri Viễn một chiêu đánh bay kia lúc này mới khó khăn từ trên mặt đất bò lên, khí huyết cả người đều bị một quyền vừa rồi của Trác Tri Viễn chấn đến nhộn nhạo, hơi thở triệt để rối loạn, nếu như nói giờ phút này còn có người cảm thấy Trác Tri Viễn chỉ bất quá là dựa theo quy tắc luận võ mà chiến thắng người đệ tử này, nếu quả thật là chính diện nghênh địch, đánh nhau sinh tử, đối phương không quản bị Trác Tri Viễn đánh ra rất xa, đều có thể một lần nữa phi thân trở về tái chiến, nhưng người đệ tử này mới thật sự rõ ràng cảm nhận được, nếu Trác Tri Viễn muốn hạ sát thủ, chỉ cần lúc nắm tay chạm vào mũi kiếm, thoáng đem chân khí phát ra, liền có thể làm cho mình huyết tẩy đường trường, không còn sức lực đứng lên nữa.
Nỗ lực điều chỉnh khí huyết đang rối loạn trong cơ thể, người đệ tử này hiểu rõ, bản thân chỉ sợ ít nhất phải trở về tu dưỡng mấy ngày, mới có thể hoàn toàn khôi phục, đối với thực lực của Trác Tri Viễn cũng là tâm phục khẩu phục.
Nhìn thấy Trác Tri Viễn sau khi đi xuống, hướng về phía mình nhìn thoáng qua, trong mắt thậm chí cả một tia khinh miệt cũng không có, tên đệ tử kia cũng là thật lòng khâm phục hướng về phía Trác Tri Viễn miễn cưỡng ôm quyền : Đa tạ Trác sư huynh hạ thủ lưu tình. Dứt lời, cảm giác khí huyết của mình vừa mới kìm nén xuống được lại bắt đầu sôi lên, khóe miệng cũng trào ra vài tia máu tươi, thân thể run rẩy, rốt cục lần thứ hai té xuống.
Mãi đến đây, mọi người mới tỉnh ngộ, Trác Tri Viễn tuyệt đối không phải thắng nhờ bởi quy tắc luận võ, mà là một quyền này, chẳng những uy thế dọa người, hơn nữa còn tổn thương đến nội phủ của đối thủ, vả lại, tựa hồ Trác Tri Viễn còn chưa dùng toàn lực, mà đã triệt triệt để để giành chiến thắng toàn diện.
Tần Phỉ chứng kiến, cũng là biến sắc, coi như là chính bản thân hắn, cũng vô pháp làm được chỉ dưới một chiêu đem tên đệ tử tầng thứ ba tị thức trung hậu kỳ kia đánh cho không còn lực hoàn thủ, nhưng mà Trác Tri Viễn... tên gia hỏa này còn là ngươi hay sao? Một kiếm sắc bén vừa rồi, lại có thể đối với thân thể của hắn không chút ảnh hưởng nào? Cước bộ vững vàng phảng phất như chưa từng có cùng người ta giao thủ qua!
Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Gia hỏa này nhất định là kiên trì chống đỡ, hắn nhất định là muốn mượn trận chiến này dương oai, khiến cho những đối thủ kế tiếp của hắn sinh lòng sợ hãi, do đó có thêm cơ hội lọt vào vòng trong! Nhất định là như vậy! --- Tần Phỉ không thể nào tin tưởng được, cũng chỉ có thể đối với chính mình giải thích như vậy, chẳng qua là, chính hắn đến tột cùng có tin tưởng lý giải của mình hay không thì cũng không cách nào biết được.
Trác Tri Viễn, ngươi gạt được người khác, nhưng không lừa được ta đâu! Ngươi cho là một chiêu này của ngươi có thể hù sợ ta sao? Ngươi không gặp phải ta thì tốt, nếu không may gặp phải ta, ta nhất định sẽ để cho ngươi biết, cái gì mới gọi là thiên tài chân chính! Thập vạn thâm uyên! Hừ! Thật sự là giỏi lắm sao? Tần Phỉ âm thầm tự nói với chính mình, trong mắt lại bắn ra hai tia oán độc về phía Trác Tri Viễn, bảy năm trước, chính mình thiếu chút nữa đã chết ở trong tay Trác Tri Viễn, hận ý này luôn luôn canh cánh trong lòng Tần Phỉ cho đến hôm nay.
Trần Anh cũng nhìn đến phát ngốc, nàng ta cũng là mang thân phận đệ tử hậu sơn, như thế nào không biết uy lực một quyền này của Trác Tri Viễn đến tột cùng kinh khủng đến cỡ nào? Hơn nữa, cái loại khí thuần dương này, nếu như vạn nhất bất hạnh đánh phải nữ đệ tử thì có thể chiếm được tiện nghi phi thường lớn. Trong miệng không khỏi lẩm bẩm nói : Hắn hiện tại đã mạnh mẽ đến như thế sao? Chẳng lẽ... Ta... Năm đó...
Nghe được Trần Anh thì thào Tần Phỉ nhất thời vô cùng giận dữ, ngoảnh mặt nói một câu : Hừ! Hắn rất mạnh sao? Ngươi cho là hắn so với ta mạnh hơn sao?
Trần Anh tức thì phục hồi tinh thần lại, lập tức trên mặt hiện lên vẻ tươi cười lấy lòng : Tần sư đệ, ta không phải có ý này... Trác... tên tiểu tử kia đích xác rất mạnh, nhưng mà nếu so với Tần sư đệ ngươi, thì vẫn còn kém nhiều lắm. Nếu để cho ngươi chiến đấu với hắn, nhất định có thể trong vòng một chiêu đưa hắn đánh thành như tên đệ tử kia!
Nghe được câu này, Tần Phỉ tựa hồ mới thoáng thả lỏng ra một chút, chỉ là một trên khuôn mặt tuấn lãng của mình, vẫn lộ ra vài phần dữ tợn, ánh mắt nhìn Trần Anh, trong lòng đối với Trần Anh cũng là cực kỳ khinh thường.
Rất nhanh liền đến lượt Dịch Đông Lai lên sân đấu, hắn và đối thủ thi đấu cũng không có gì để nói, trong vòng mấy chiêu, Dịch Đông Lai liền đem đối thủ một cước đã xuống sân, rất là khiêu khích hướng về phía Trác Tri Viễn nhìn thoáng qua, lúc này mới đi xuống.
Số thứ tự của Trần Nhất Tân tương đối trễ, buổi sáng căn bản không sắp xếp được đến lượt hắn luận võ, đến buổi trưa Trần Nhất Tân sau khi lên đài, đối thủ của hắn liền trực tiếp vái hắn một cái, sau đó nói một câu : Trận này ta nhận thua, Trần sư huynh tu trì cao hơn ta nhiều lắm. Nhưng là luận võ cũng là như học tập và tu luyện, vì thế ta hy vọng Trần sư huynh có thể không hoàn thủ tiếp ta ba chiêu, để cho ta được kiến thức một lần cao chiêu của Trần sư huynh. Ba chiêu vừa hết, ta tự động sẽ xuống sân đấu.
Trần Nhất Tân cũng không có cùng hắn nói nhảm nhiều, trực tiếp gật gật đầu đáp ứng, tên đệ tử kia hai tay rung lên, lấy ra một đôi ngô câu, không nói hai lời trực tiếp đánh tới, chính là cũng như lời hắn nói, hắn cùng Trần Nhất Tân chênh lệch quá xa, không phải hắn nói rõ trước mình muốn lĩnh giáo ba chiêu, để Trần Nhất Tân hoàn thủ, tuyệt đối cũng có thể trong vòng một chiêu đem hắn đánh ly khai khỏi phạm vi đàn tế.
Ngày đầu tiên buổi luận võ kết thúc, ngoại trừ Trác Tri Viễn thì các trận đấu khác cũng không có quá nhiều bất ngờ.
/138
|