Nguyệt Tiểu Sai vòng tay ra sau, lượn lờ xung quanh Trác Tri Viễn hai vòng, Trác Tri Viễn nhìn vậy cơ hồ cười không ra tiếng. Không quản Nguyệt Tiểu Sai có vẻ trầm ổn cùng thành thục đến cỡ nào, nàng thủy chung cũng chỉ là một tiểu hài tử mười ba mười bốn tuổi, bộ dáng đi đường chắp tay sau lưng thật sự là làm cho người ta có chút nhịn không được.
Dù sao thì ngươi vẫn rất cổ quái. Đây là đánh giá cuối cùng của Nguyệt Tiểu Sai đối với Trác Tri Viễn, bất quá điều này tựa hồ cũng không có ảnh hưởng đến ấn tượng tốt của Nguyệt Tiểu Sai dành cho Trác Tri Viễn, đúng như chính nàng đã nói, khi lần đầu nhìn thấy Trác Tri Viễn, cũng không biết vì cái gì, trong lòng không ngờ lại có một cảm giác quen thuộc, tựa như chính mình trước đây thường xuyên nhìn thấy hắn, nói chuyện với hắn, cũng không có gò bó như ngày thường. Nguyệt Tiểu Sai đứng ở trước mặt Trác Tri Viễn, liền hình như cả người đều đã thay đổi thành một bộ dáng khác, căn bản không giống như tính cách nàng biểu hiện ra những ngày qua.
Đối với đánh giá này, Trác Tri Viễn cũng chẳng tỏ ra có ý kiến gì, dù sao đối với hắn mà nói, đánh giá hắn là kỳ quái cũng là chuyện bình thường, nếu đột nhiên có ngày có người nào đó nói hắn bình thường, đây tựa hồ mới là điều kỳ quái.
Cổ quái thì cổ quái. Nói xong, Trác Tri Viễn quay đầu nhìn nhìn lên hội thích phong ở tít trên cao.
Nguyệt Tiểu Sai phồng má : Ngươi rất sốt ruột trở về luyện công sao? Làm sao ngươi có thể chăm chỉ như vậy?
Trác Tri Viễn bĩu môi, rốt cục mới hiện ra vài phần ngây ngô đúng với lứa tuổi của hắn : Chưa nói tới cố gắng, chỉ là ngay cả ngươi cũng đã tiến vào cảnh giới tầng thứ tư thiệt thức, những đệ tử cùng ta tiến nhập Thanh Nguyên Sơn, chỉ cần ở hậu sơn, tựa hồ người được chọn đều từ tầng thứ ba tị thức trở lên, ta nếu như không cố gắng luyện công, e rằng sẽ bị các ngươi bỏ rơi ngày càng xa.
Nói như thế cũng có đạo lý... Nguyệt Tiểu Sai nghiêng nghiêng đầu, cũng không quản trên mặt đất bẩn hay không, trực tiếp tìm một tảng đá ngồi xuống, nghiêm mặt tay chống cằm quan sát Trác Tri Viễn, thật giống như trên đời này không còn vật gì đẹp bằng Trác Tri Viễn nữa.
Bất quá đừng có mà cả vú lấp miệng em. Ngươi tuy rằng chỉ có cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, nhưng theo ta thấy e rằng ngay cả Tần Phỉ và Trần Nhất Tân cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi, mà tầng thứ tư viên mãn thì mạnh cỡ nào? Mọi người cũng không phải so sánh với nhau xem ai thành tiên nhanh hơn, mà hiện tại chính là ai có thể đánh thằng được ai! Hơn nữa ngươi so với ta mạnh hơn không biết bao nhiêu, vì vậy đừng có nói hạ thấp mình như vậy. Ít nhất trong thế hệ sư huynh đệ chúng ta, ta còn chưa thấy qua ai có chân khí hùng hậu như ngươi, ngươi hiện tại chỉ có tu trì tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, nhưng mà một khi ngươi đột phá, ta tin tưởng rất nhanh liền có thể vượt qua chúng ta! Nhất định có thể! Nói xong, Nguyệt Tiểu Sai còn cực kỳ đáng yêu quơ quơ nắm tay nhỏ của nàng.
Trác Tri Viễn không khỏi bị động tác cuối cùng này của nàng làm cho phải nở nụ cười, lắc đầu nói : Ngươi xem ra so với ta còn tin tưởng hơn a!
Không phải tin tưởng, ta cũng mới thấy một mặt của ngươi mà thôi, nhưng ta tựa hồ trời sinh đối với chân khí của người khác rất mẫn cảm, bao giờ cũng sẽ nhịn không được đi so sánh mức độ chân khí của mọi người với nhau, dù sao khi ngươi cùng người ta giao thủ, bộ dáng biểu hiện ra ngoài thật sự rất mạnh! Hơn nữa không riêng gì ta, tên Trần Nhất Tân bạn tốt kia của ngươi dường như cũng chỉ coi trọng mỗi mình ngươi mà thôi. Ai... Đáng tiếc ta chưa từng gặp qua đại sư huynh của ngươi, Phong sư huynh, không biết hắn rốt cuộc như thế nào. Bất quá nghĩ đến người có tu trì tầng thứ năm thân thức sắp viên mãn, hẳn là cũng rất lợi hại a! Không biết được sau khi hắn xuất quan, có thể hay không đột phá đến tầng thứ sáu, có lẽ, ở bổn môn hắn mới là đệ nhất cao thủ trong thế hệ đệ tử chúng ta.
Nhìn bộ dáng của Nguyệt Tiểu Sai một hồi thì cau mặt chau mày, một hồi lại cười híp mắt, Trác Tri Viễn chỉ cảm giác trong lòng mình tựa hồ có chỗ nào bị va chạm vào. Đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm qua hắn mới được trải nghiệm cảm giác như vậy. Nhưng là, loại cảm giác này kỳ lạ phi thường, hơn nữa còn làm cho Trác Tri Viễn cảm thấy rất thoải mái.
Thế nhưng, bởi vì câu nói cuối cùng của Nguyệt Tiểu Sai, Trác Tri Viễn cũng âm thầm nói với chính mình, ta phải nhanh chóng lớn mạnh, phải cố gắng luyện công gấp bội, nhất định phải dụng thời gian ngắn nhất vượt qua Phong Thiếu Thừa, sau đó vượt xa hắn, tuyệt không thể để cho Nguyệt Tiểu Sai nói tiếp có người là đệ nhất cao thủ trong thế hệ đệ tử!
Tuy rằng cùng Phong Thiếu Thừa chưa từng gặp mặt, nhưng mà ở trong lòng Trác Tri Viễn, bởi vì câu nói của Nguyệt Tiểu Sai, vô tình đã đem Phong Thiếu Thừa trở thành kình địch thứ nhất của giai đoạn trước mắt. Cho dù Nguyệt Tiểu Sai thực ra chỉ là kể ra một sự thật, mà cũng không phải là thật sự đối với cái gọi là đệ nhất cao thủ có hứng thú gì.
Bất quá Trác Tri Viễn cũng rất kỳ quái, hắn không rõ ràng lắm mình rốt cuộc xảy ra tình trạng gì, rõ ràng trước khi tiến vào thập vạn thâm uyên, đã đạt đến cảnh giới tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn, ở trong hàng ngũ đệ tử mới nhập môn xếp hạng thứ nhất. Nhưng mà trải qua bảy năm chăm chỉ tu luyện không ngừng, thậm chí cả một ngày cũng chưa từng để lỡ, dựa vào linh khí vô cùng vô tận mà ai nhìn thấy cũng phải giật mình trong thập vạn thâm uyên, lại có thể sau khi đi ra, bị đại đa số đệ tử tiến nhập hậu sơn bỏ rơi phía sau. Thạm chí ngay cả tiểu sư muội trước mắt mới nhập môn được hai năm cũng không bằng.
Nhìn thấy Trác Tri Viễn mày nhíu chặt, lòng hiếu kỳ của Nguyệt Tiểu Sai không khỏi lại nổi lên, tựa hồ nàng chỉ cần thấy Trác Tri Viễn có bất kỳ hành động nào, thì cũng đều sẽ hiếu kỳ vô cùng.
Trác sư huynh, ngươi lại nghĩ tới cái gì vậy?
Trác Tri Viễn phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dạng tay chống cằm vô cùng đáng yêu kia, cũng không giấu diếm : Chuyện ta tiến vào thập vạn thâm uyên, ngươi có biết không? Thấy Nguyệt Tiểu Sai gật gật đầu, liền nói tiếp : Ta kỳ thật năm đầu tiên là đã có thể ra khỏi đó, nhưng vì ta ham linh khí dồi dào trong thập vạn thâm uyên, vì vậy ở lỳ trong đó tu luyện, không gián đoạn ngày nào. Thậm chí còn ở nơi này, ta dựa vào công hiệu của mộ loại quả tiên, cơ hồ có thể đạt tới tình trạng không ngủ không nghỉ. Tuy nhiên quyết không tưởng được, mãi cho đến khi ta đi ra, ta cũng chỉ dừng lại tại cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, hoàn toàn không có cách nào để đề thăng tu trì của mình lên nữa. Nhìn những sư huynh sư đệ đồng môn khác, cảnh giới cũng đã ít nhất là tầng thứ ba tị thức thậm chí là cả tầng thứ tư thiệt thức viên mãn, ta cũng không biết mình đã sai lầm ở chỗ nào.
Nguyệt Tiểu Sai nhíu mày, nhưng là rất nhanh mặt lại giãn ra cười nói : Một mình ngươi tu luyện, lại không có chân quyết thì làm sao có thể đề thăng tu trì được. Nhưng mà bảy năm này ngươi lại đem chân khí của mình tu luyện đến trình độ không ai có thể so sánh được. Ngươi ngàn vạn lần không nên vì vậy mà nhiễu loạn thiền tâm a, chỉ cần cố gắng tu luyện, ngươi rất nhanh sẽ có thể vượt qua chúng ta.
Trác Tri Viễn nghe nói như thế, trong lòng cười khổ một tiếng, thầm nghĩ : nếu quả thật là như thế thì tốt rồi, nhưng là về chuyện tình của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, hiện tại thủy chung không nên để lộ ra ngoài, ngay cả tiểu sư muội này trên người chắc cũng không thiếu gì bí mật. 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 này rõ ràng cường hãn như vậy, nhưng vì sao lại không thể trợ giúp ta đề thăng tu trì?
Việc này, Trác Tri Viễn cũng là không thể đem đi hỏi ai được, mỗi người đều cũng có một vài bí mật, mà Trác Tri Viễn nguyện ý đối với bằng hữu của mình thẳng thắn kể ra hết thảy, nhưng nhất định phải trừ ra 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, cái này có lẽ cùng là một loại bất đắc dĩ a!
/138
|