Hành động lần này của Tây Môn Hàn Chiếu tuy rằng chỉ chiếm được một chút tiện nghi, nhưng lại làm cho các vị trưởng lão ở bên trên quan sát trận chiến cực kỳ bất mãn, cho dù Trác Tri Viễn ở trong lòng bọn họ ấn tượng không mấy tốt, nhưng mà thủ đoạn giống như của Tây Môn Hàn Chiếu, cũng tuyệt đối không đáng đề xướng, nếu không trong môn sau này chỉ toàn là một đám ham sống sợ chết, e rằng ngay cả sư phụ cũng hỏng luôn.
Nhưng cũng doTây Môn Hàn Chiếu hiện tại đã bị bức đến đường cùng, ai bảo hắn nhất thời ngứa mồm, chạy đến làm ra sự việc này? Nguyên cho là mình chủ động khiêu chiến Trác Tri Viễn, mặc dù là các trưởng lão không đồng ý, nhưng nhìn vào sức chiến đấu cường đại của Trác Tri Viễn, cũng sẽ không trở thành trách móc hắn. Nhưng lại sơ sót mất ở chỗ không quản Trác Tri Viễn biểu hiện cường đại như thế nào, tu trì thủy chung vẫn là cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, chỉ là một điểm này thôi, nhưng cũng đã trở thành điểm gây bất mãn.
Giơ trọc thổ tam xoa kích trong tay lên, Tây Môn Hàn Chiếu nói một tiếng : Trác sư huynh cẩn thận! Nói xong tựa hồ hơi có chút tự đắc, lập tức một kích đánh ra, chung quanh nhất thời gió chuyển sấm dậy, chiêu này tuy chưa hoàn toàn phóng thích ra nhưng thanh thế của nó đã đủ làm cho người ta sợ hãi, khiến cho rất nhiều đệ tử xung quanh từng nghe nói qua về trọc thổ tam xoa kích phải kinh thán không thôi vì uy lực của cái pháp bảo nổi danh này.
Nguyên cho là khi mình lấy ra trọc thổ tam xoa kích này, sẽ khiến cho Trác Tri Viễn run sợ, chỉ có điều Tây Môn Hàn Chiếu nhìn vào trong mắt Trác Tri Viễn thì chẳng thấy xíu xiu sự luống cuống run sợ nào, ngược lại là khi chứng kiến hắn đánh ra một kích, nhất thời dẫn phát gió chuyển sấm dậy, trong mắt là lóe ra sự hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Nếu Tây Môn Hàn Chiếu biết được Trác Tri Viễn hoàn toàn là bởi vì căn bản không biết trên đời này tồn tại một thanh trọc thổ tam xoa kích như vậy, cho nên trong lòng tuyệt đối không có khả năng sinh ra sợ hãi, chỉ sợ hắn có thể trực tiếp hộc máu chết bất đắc kỳ tử.
Mấy trăm năm trước, một tên yêu ma tự xưng là Lục Họa chân nhân hoành không xuất thế, pháp bảo cầm trong tay chính là thanh trọc tam xoa kích này. Lục Họa chân nhân tung hoành mấy chục năm, nhân sĩ thông huyền giới chết dưới thanh trọc tam xoa kích của hắn nhiều không đếm xuể. Lại nghe nói cây kích này có khả năng dời núi lấp biểm. theo tu trì của chủ nhân càng cao, hiệu dụng của kích này phát huy càng lớn.
Về sau phải xuất gần hết cao thủ Thủy Giáo, khó khăn lắm mới thu phục được tên Lục Họa chân nhân kia, nhưng mà Lục Họa chân nhân sau khi chết, trọc thổ tam xoa kích của hắn lại không biết tung tích, mấy trăm năm qua, cũng không biết bao nhiêu người đã đi tìm thử cái pháp bảo này, nhưng lại không nghĩ rằng, ngày hôm nay nó lại có thể nằm ở trong tay Tây Môn Hàn Chiếu.
Bất quá liên tưởng tới bối cảnh của Tây Môn Hàn Chiếu, tựa hồ điều này cũng không quá khó hiểu, hắn vốn xuất thân từ nhà cự phú, tài lực gia tộc hùng hậu, tại cả trong Đại Dận hoàng triều, cũng không có mấy nhà có thể so sánh với gia tộc hắn. Trong gia tộc lại thu nhận không ít các kỳ nhân dị sĩ, tuy rằng hầu hết đều xuất thân từ các tiểu phái, nhưng với số lượng đông, cũng là một thế lực không thể khinh thường. Đại gia tộc đoạt được cái pháp bảo hung danh hiển hách này cũng đích xác không phải là việc quá khó.
Nhưng mà đối với Trác Tri Viễn cái gì cũng không biết, thậm chí cả thanh đoản kiếm trong suốt ở trong cánh tay phải hắn cũng không biết tên, huống chi là cái trọc thổ tam xoa kích này.
Nhưng là trọc thổ tam xoa kích một khi xuất thủ, chiến ý biểu hiện ra ngoài cuồn cuộn hung hãn cùng khí thế mãnh liệt, lại khiến cho Trác Tri Viễn cảm thấy hưng phấn, một người khi mà lâm vào hiểm cảnh không thể tìm được phương pháp thoát ra, một khi gặp được cường địch, thường chính là thời khắc tốt nhất để đột phá, Trác Tri Viễn hiện tại đúng là như thế, cảm giác được đối phương so với hai đối thủ trước mạnh hơn rất nhiều, xuất hiện một chút cảm giác hưng phấn, cũng là điều vô cùng bình thường.
Kiếm trong tay bất quả chỉ là để làm cảnh, mắt nhìn thấy mũi kích chứa bôn lôi công kích đến, Trác Tri Viễn cũng biết nếu đem thanh trường kiếm bình thường trong tay chống chọi lại đối phương, không thể nghi ngờ là sẽ rơi vào kết cục kiếm hủy nhân vong.
Chân khí lập tức được tăng lên mức cao nhất hình thành một dòng nước lũ, rót vào trong kinh mạch toàn thân, công pháp tầng thứ hai của 【 tam hỏa cực nguyên kình 】đã được khởi động, xung quanh thân thể Trác Tri Viễn nhất thời dấy lên một tầng mỏng bạch sắc hỏa diễm, nháy mắt đem Trác Tri Viễn bao vây trong đó, làm cho Trác Tri Viễn nhìn vào như một hỏa nhân vậy.
Hành động này khiến cho rất nhiều đệ tử dưới đàn không khỏi kinh hô lên, 【 tam hỏa cực nguyên kình 】trong tay Trác Tri Viễn, vì cái gì có thể sinh ra hiệu quả thần kỳ như thế? Tất cả mọi người đều là người trong thông huyền giới, tầng bạch sắc hỏa diễm bao quanh thân thể Trác Tri Viễn rốt cuộc có thể phát ra công hiệu gì, bọn họ đều biết rõ ràng. Đối với Trác Tri Viễn sử dụng 【 tam hỏa cực nguyên kình 】 như thế cảm thấy kinh ngạc không thôi, giận chính mình vì sao từ trước tới này chưa bao giờ suy nghĩ đến việc này, đem một môn pháp thuật nguyên bản chỉ dùng công kích biến thở thành pháp thuật phòng ngự.
Trác Tri Viễn giờ phút này đứng ở trong đàn tế, thật giống như là trên người đang khoác lên một cái áo giáp do bạch sắc hỏa diễm tạo thành, quả thật là vô cùng uy phong, ngay cả đối thủ của hắn à Tây Môn Hàn Chiếu cũng không thể không khen thầm một tiếng trong lòng.
Chẳng qua là trong lòng Tây Môn Hàn Chiếu cũng đồng thời hừ lạnh : tuy rằng ngươi vận dụng tầng thứ hai của 【 tam hỏa cực nguyên kình 】 này bất ngờ đến cực điểm, nhưng nếu nghĩ như vậy là có thể ngăn trở thiên cổ thần binh của ta, vậy là ngươi đã sai lầm rồi.
Tronng miệng lại hừ lên một tiếng, trên tay lại gia tăng thêm sức lực, tiếng sấm nổ mạnh do trọc thổ tam xoa kích phát ra vang đến tận mây xanh, Trác Tri Viễn bắt đầu cảm giác được dưới chân không ngừng nhấp nhô run rẩy, rất nhanh liền nhìn thấy trên mặt đất đâm ra hàng trăm nghìn gốc thổ thứ (các mũi nhọn ở dưới đất đâm lên), thật giống như là trước đó đã được người ta chôn ở dưới đất, giờ phút này cơ quan phát động, rốt cục phá đất mà lên.
Diêu ưng biến trong 【 thiên cầm cửu biến quyết 】 một lần nữa tái hiện, Trác Tri Viễn hú dài một tiếng nhảy lên rất cao, áo giáp do bạch sắc hỏa diễm tạo thành kia cũng là như ảnh tùy hình, rất nhanh từ trên mặt đất nhảy lên trên, các vệt lửa quẹt trên đất phát ra âm thanh soàn soạt, làm cho Trác Tri Viễn nhìn qua phảng phất như thần tiên hạ phàm.
Trường kiếm trong tay sau khi được bơm chân khí vào, hướng xuống dưới bổ ra một đạo kiếm quang hoa lệ, quét trên mặt đất loại bỏ các thổ thứ đang đâm lên, ngay tức khắc vô số gốc thổ thứ đã bị chặt đứt. Trường kiếm bình thường này tuy rằng không thể cùng trọc thổ tam xoa kích đối chiến, nhưng mà muốn chặt đứt mấy cái thổ thứ này thì dễ như trở bàn tay, huống hồ trong kiếm còn được rót đầy chân khí hùng hậu của Trác Tri Viễn?
Ánh sáng thanh kiếm phát ra trong giây lát lập tức biến mất, thế nhưng trên đàn tế nguyên bản rậm rạp các gốc thổ thứ nhìn thấy mà giật mình, lúc này đã bị một kiếm này của Trác Tri Viễn quét sạch bách trong chu vi chừng mấy trượng, Trác Tri Viễn có thể một lần nữa trở xuống mặt đất.
Hai thanh kiếm ẩn giấu trong cánh tay giống như ngửi được chiến ý phía trước, ở trong thân thể Trác Tri Viễn không ngừng rục rịch, nếu không phải Trác Tri Viễn mạnh mẽ ngăn chặn, chỉ sợ chúng nó đã sớm tự mình bay ra ngoài, bao vây tiêu diệt thanh trọc thổ tam xoa kích trong tay Tây Môn Hàn Chiếu kia.
Chứng kiến Trác Tri Viễn cực kỳ tuyệt vời phá giải chiêu thứ nhất của mình, Tây Môn Hàn Chiếu trong lòng cũng là kinh hãi không thôi. Chiêu này bị phá thực ra cũng là nằm trong dự liệu của hắn, dù sao thực lực Trác Tri Viễn biểu hiện ra ngoài cũng tuyệt không thể vì một chiêu này mà bị thương hại. Nhưng mà Trác Tri Viễn phá giải thong dong như thế, lại làm cho hắn bất ngờ. Tây Môn Hàn Chiếu quả thực đã hoài nghi, hôm này không lẽ mình sẽ trở thành khối đá thứ ba cho Trác Tri Viễn đạp qua!
Không để cho Trác Tri Viễn có thời gian điều chỉnh, chiêu thứ hai của Tây Môn Hàn Chiếu liền lập tức phát ra.
/138
|