Thiên Đế Kiếm

Chương 10

/30


Buổi trưa nóng và mệt.

Phương Thác ghét trời nóng, không phải hắn người khí to béo như ông già An Dương cứ nực cả lên khi hè tới. Cái chính là oi, trời chẳng nóng hẳn, nó cứ khó chịu, làm người mệt mỏi. Thời tiết thế này thật làm người ta phát điên lên khi thua tiền ở sòng bạc. Phương Thác chẳng ham hố gì cái trò đó, thắng thì ít mà thua thì nhiều, hắn đâu phải là người có nhiều tiền ? Vị trí của hắn chỉ là phụ tá của lão An Dương và bây giờ kiêm thêm giúp việc cho Hàn Vệ.

Phương Thác nằm ườn lên cái ghế bành ở trong vườn nhà Hàn Gia. Bây giờ đang rỗi việc, hắn cần phải nghỉ ngơi một chút, được lúc nào hay lúc ấy, không vài hôm nữa, việc ùn tới, sức làm không xuể .

Đã hơn một tuần kể từ lúc Ngài Hàn đi tới Tổ Long Thành, hai hôm sau khi Ngài Hàn đi, thì Hàn Ngọc – cô con gái được Ngài Hàn yêu quý cũng đi tới Cổ Phong Khẩu. Phương Thác không rõ cô đi bao lâu, chỉ biết là Kế Đô ở trong Cửu Diệu phải đi theo bảo vệ. Có lẽ là đi khá lâu đấy ! Phương Thác đoán vậy.

Hàn Gia đang xảy ra nhiều chuyện, những kẻ thuộc tổ chức Bất Kiếp Viện đã xử lý Ngư Thôn và Thiên Lệ Thành, phải có sức mạnh tới đâu, chúng nó mới làm nổi chuyện đó.Mà mỗi nơi ấy, chỉ cần một thằng là giải quyết xong ! Rắc rối hơn, Độc Tâm ở Tổ Long Thành lại nghi ngờ Hàn Thuỷ gây ra vụ Thiên Lệ Thành, nhưng điểm này thì không thể trách Hà Gia Đoàn kiến thức nông cạn. Hai vụ tấn công, cách nhau chỉ có vài canh giờ, Ngư Thôn bị đánh vào buổi đêm. Vừa sáng hôm sau thì Thiên Lệ Thành bị sập, hỏi ai mà không nghi ngờ cho được ?

Phương Thác uể oải đứng dậy, hắn cần phải giao việc cho thằng Tư Cát, đứa đàn em của hắn. Đã đến lúc cần phải gom những đứa ở khu phố nghèo lại để tuyển chọn, rồi đưa vào Hàn Thuỷ.

Phương Thác đi trên một cây cầu bắc qua cái ao nhỏ, mặt nước sóng sánh, những con cá ở phía dưới bơi lội chậm rãi. Bọn này như đang muốn trêu ngươi Phương Thác, trời đang nóng mà chúng nó lại được tắm mát, trong khi người hắn bắt đầu bốc lên cái mùi khó ngửi. Giờ Mùi rồi, ánh nắng gắt chiếu thẳng xuống gáy Phương Thác.

Khuôn mặt của Phương Thác nhấp nhô theo từng làn sóng gợn. Hắn nheo mắt, nhớ lại một số thứ.

Phương Thác sinh ra trong khu phố nghèo của Kiếm Tiên Thành. Hắn không bao giờ biết ai là người sinh ra mình nữa.Hắn chỉ nhớ rằng đã từng sống trong một ngôi nhà, rồi một người đem hắn đi, bỏ lại tại đấy.

*

* *

Một tên lang thang tìm thấy một thằng bé con đang quặt quẹo trong mưa bão. Tên lang thang ấy mang thằng bé về nuôi.Thằng bé được ăn, những thức ăn thừa mà hắn không biết từ đâu mang về.Thằng bé bập bẹ gọi tên lang thang đã mang nó về là bố.

Rồi cũng phải có một cái tên, bố của thằng bé đặt tên cho nó là Thác. Kể từ ấy, thật là dễ gọi, thằng bé suốt ngày gọi bố, và bố của nó cũng gọi nó là Thác. Bố thằng bé Thác bao giờ cũng đi vào buổi đêm, tới sáng hôm sau y mới về, có hôm y mang về một ít quần áo, hôm mang về những thứ vật dụng linh tinh, thậm chí thằng bé Thác còn trố mắt nhìn cái vòng vàng lấp lánh trên tay bố nó, đẹp lắm ! Nhưng bố của Thác bao giờ cũng mang về cho Thác một cái bánh bao, tuy nguội nhưng ăn vẫn ngon.Có khi Thác ngồi ăn, nhưng bố của hắn lại chả có gì bỏ bụng, thằng bé bẻ nửa cái bánh rồi đưa cho bố, hai bố con ăn, thật là vui vẻ !

Thằng bé Thác ngày càng lớn lên, mười sáu tuổi, nhờ ăn bánh bao tối ngày, và cả những trận đánh nhau với bọn trẻ cùng khu phố.Thằng Thác to con, khoẻ mạnh hơn những đứa cùng lứa nhiều lần, nó đánh tất cả những thằng nào trêu chọc nó, ăn cướp của nó và muốn đánh nó.Thằng Thác đi ra đường cùng với bố, hắn thấy ai cũng nhìn hai bố con hắn với ánh mắt láo liên cùng nụ cười nhếch mép trên môi. Thỉnh thoảng, bố của hắn lại đi biệt tăm, một tháng sau mới về với thân thể bầm tím, tiều tụy và cặp mắt sưng vù.Thác giận lắm ! Thằng chó chết nào đã làm bố hắn ra nông nỗi này ? Hắn gầm lên, nhưng bố hắn chỉ cười xoà và bảo thôi.

Dần dà, Thác cũng hiểu vì sao, bố của hắn là một tay ăn trộm, từ trước và cho tới bây giờ, vẫn là một tay ăn trộm. Bố hắn đã nuôi nấng hắn bằng đôi bàn tay quơ quào bất cứ cái gì mà y thấy trong đêm.Có những lúc y trót lọt, nhưng có khi bị người ta bắt được, y bị ném vào nhà lao trong Kiếm Tiên Thành, bị bọn vệ binh cho ăn đòn nhừ tử. Mẹ kiếp ! Hắn thấy tất cả những thằng vệ binh đều đáng ghét như nhau, hắn muốn cái mặt chúng nó bị tàn phế bởi hai đôi tay rắn chắc của hắn.Và hắn thấy điên lên khi bọn ngoài đường phố nhìn bố của hắn với cặp mặt khinh bỉ. Và hắn hận lắm ! Nếu thế, ta cũng trở thành một thằng ăn trộm luôn ! Và hắn cũng bắt đầu đi trong đêm với bố.

Rồi một buổi tối, hắn đợi mãi không thấy bố về, hắn nghĩ chắc lại bị bắt rồi ! Hắn chạy đi, và hắn đã trông thấy.

Một đám người đông đúc, tay cầm những cây gỗ to và chắc, liên tiếp quật xuống một người gầy gò nằm bên dưới, miệng không ngừng chửi rủa:

-Thằng khốn ! Dám đi ăn trộm này ! Ăn trộm này !

Chúng đạp cả chân lên mặt người đó, đám người đứng xung quanh chẳng ai can ngăn, đã thế họ lại còn cổ vũ:

-Đánh đi ! Đánh chết nó đi ! Cho chừa cái tật ăn trộm !

-Phải đấy, đánh tiếp đi !

Người gầy gò đó giơ tay lên xin tha, nhưng rồi tay của y đổ uỵch xuống, người không động đậy.

Thác nhìn cảnh tượng đó, Thác ngồi thụp xuống, nước mắt hắn trào ra, đôi vai hắn run rẩy, hắn sợ hãi.

Tất cả những gì sau đó, Thác chỉ nhớ, những tên vệ binh đến, bọn họ chẳng nói gì những người bị đánh, họ chỉ khiêng cái xác đó đi, ném văng lên xe ngựa, rồi xe ngựa chở cái xác ấy đi.

Thác đuổi theo, chiếc xe ngựa chạy nhanh hơn Thác nhiều, nhưng hắn vẫn đuổi.

Tới khu phố nghèo Kiếm Tiên, hai tên vệ binh dừng lại, chúng lôi từ trong xe ra cái xác, chẳng nói gì, lẳng vào đống rác rưởi.

-Những thằng này làm chúng ta mệt nhọc quá !

-Chết cho nhẹ nợ !

Thác nghiến răng kèn kẹt, tay của hắn nổi lên những đường gân căng thẳng, mắt hắn mở to hơn lúc nào hết, những dây mạch máu tràn ngập trong mắt hắn. Đúng rồi ! Bọn vệ binh ! Là chúng mày !

Hai tên vệ binh ngạc nhiên khi thấy một thằng nhóc, đứng chưa tới mũi mình cản đường, họ trông cách ăn mặc của nó, rách rưới, bẩn thỉu, họ nhận ra thằng này là người ở đâu:

-Mày làm gì đấy ?

Thác không nói gì, miệng hắn sùi bọt mép, rồi hắn cất lên cái âm thanh rền rĩ:

-Đưa cái xác đi chôn ngay ! Tử tế !

Hai tên vệ binh nhìn nhau rồi phá ra cười, chúng giễu cợt:

-A, bố con à !

-Này, mày cũng có bố à !

Thác chẳng nói chẳng rằng, hắn xông vào, rồi hắn chẳng nhớ gì nữa. Tới khi thoát khỏi trạng thái vô ý thức của mình , hắn thấy hai bàn tay mình đẫm máu, hai tên vệ binh nằm bẹp phía dưới, khuôn mặt biến dạng một cách lộn xộn với máu. Tay của một tên bị gãy và tím bầm.

Thác nhìn cái xác chết, hắn nhìn lâu lắm, chưa bao giờ hắn nhìn kỹ như thế này, hắn nhìn đôi bàn tay lạnh ngắt, đôi bàn tay ấy đã cho hắn sống và được sống.

Thác quay ra, một tên vệ binh vẫn đang ngắc ngoải.

Thác chậm rãi tiến lại, hắn vơ lấy hai chân của người vệ binh, nhấc lên, vung ra đằng sau rồi quật mạnh xuống đất như người ta bổ búa đóng cọc .Máu bắn tung toé vào khuôn mặt kinh hãi của tên vệ binh còn lại.

-Tha… cho tôi ! – Tên vệ binh gào thét - Cậu bé… ! Cậu có …thể mà !

Thác cười, khuôn mặt đầy vẻ thú hoang của hắn nhăn lại:

-Đối với chúng tao, sự tha thứ là một điều xa xỉ.

Thác nắm tay lại, bóp cổ tên vệ binh, chẳng cần phải đợi lâu, tên vệ binh ngắc đầu xuống, tiếng xương gãy kêu răng rắc.

Thác đứng đấy, hắn bắt đầu đi.

Khu vườn ngôi nhà đông người đang kể cho nhau nghe những cú đánh của họ vào thằng ăn trộm, cả đang ông, phụ nữ và những người già, họ thấy thích thú khi thấy tên ăn trộm đó van lơn xin tha mạng, càng xin, họ càng đánh.

-Những loại ấy phải giết hết !

-Đúng rồi, những thằng thuộc khu phố đó phải giết hết !

Cánh cửa mở, một tên to lớn bước vào, đôi mắt đỏ ngầu, hắn cất tiếng:

-Ban nãy chúng mày đánh ai ?

Cả đám hơn hai chục người, tay cầm gỗ, ngó nghiêng không hiểu từ đâu ra, nhưng họ nói:

-Mày định trả thù à ? A, lại thêm một thằng nữa kìa ! Các vị, còn chờ gì chứ ?

Thác gầm gừ:

-Chúng mày đã giết bố tao !

Đám đông cười ồ, những tên đàn ông, những con đàn bà, và cả lũ khọm già móm mém cười. Thác điên lên.

-Ồ ! Bố con kìa !

-Thằng ăn trộm ấy cũng có con à ?

-Đánh chết nó đi !

Một cây gỗ vung vào tay Thác, hắn ôm tay đau đớn, những cây gỗ khác liên tiếp vụt tới.

Mày phải làm gì ?

Bố mày chết rồi đấy !

Thác gầm lên, hắn giật lấy một thanh gỗ từ tay một tên, rồi vung loạn xạ, càng bị ăn đòn, hắn càng hăng, cơ thể hắn càng chịu đòn tốt.Thanh gỗ trong tay hắn bết máu.

Thác bình tâm lại, cả khu vườn hơn hai chục người nằm rạp xuống đất, hắn thấy một con mụ già đang định lẩn đi.

-Đứng lại ! – Thác hét.

Con mụ già bủn rủn chân tay, đứng nguyên tại chỗ.Thác bước tới, cây gỗ đập tan ống quyển, cánh tay. Xương bọn khọm già này dễ gãy lắm !

Thấy những kẻ đó vẫn còn đang ngắc ngoải, Thác lấy cây gỗ khác thay thế cây gỗ đã bị gãy. Hắn nhè vào từng cái đầu mà giã, chẳng cần phân biệt đó là ai, máu bắn lên khắp mặt hắn.

-Tha cho tôi ! - Một tên ôm lấy chân Thác.

Thác rút chân lên, đạp gãy khuỷu tay của tên đó, rồi vung cây gỗ nặng nề xuống.

Có tiếng người thét, tiếng chạy rầm rập, đuốc sáng bừng qua khe cửa sắt.Thác buông cây gỗ, trèo qua bức tường rồi bỏ chạy.

Thằng Thác ngồi ở đó, hắn nhìn cái xác bố mà không biết làm gì nữa, hắn chửi rủa mình tại sao không ra cứu bố, chỉ cần hắn cáu lên, tất cả chúng nó sẽ phải biến ngay thôi mà ! Nhưng tại sao chứ ?

Xung quanh hắn, máu bắn be bét từ xác của hai tên vệ binh ban nãy.Hắn vẫn chưa thấy sự giận dữ của mình nguôi ngoai, hắn phải giết thêm vài đứa nữa !

-Đủ chưa ? Cậu bé ?

Thác quay ra sau, một người đàn ông vóc dáng thấp nhỏ đang nhìn hắn ! Đây rồi, phải giết nó !

Thác lao vào, nhưng hắn bị người này huých vai một cái, hắn bay ra đằng sau, một chiến binh thực thụ, không phải là bọn khi nãy !

-Cậu là một con thú khó thuần . - Người đó nói.

Thác lại lao vào, cứ thế gần chục lần, và lần nào cũng bị đẩy ra, hắn thấy cơ thể to lớn của mình bắt đầu đau không thể tưởng được. Đây đúng là chiến binh, phen này hắn tới số rồi.

-Cậu…có buồn không ?

Thác mở to mắt, hắn nhìn người đàn ông, đôi mắt ông ta cũng hệt như hắn vậy, lạnh lẽo, trống vắng.

-Ta cũng không còn cha mẹ nữa. - Người đàn ông đó nói.

Thác ngồi thụp xuống, hắn gào lên, âm thanh vang vọng khắp những bức tường, đập vào nhau.

-Hãy để ông ấy yên nghỉ đi.

Thác bò tới cái xác của bố, hắn nâng cái xác trên đôi tay của mình.

Nấm mồ đã được đắp lên, người đàn ông đó đã đưa Thác và xác của bố hắn lên xe ngựa và ra ngoài thành. Hắn cắm một tấm gỗ lên nấm mộ và định khắc, nhưng hắn đờ ra, và không biết khắc gì.

-Có tên không ?

Thác không trả lời, hắn chẳng biết, bao nhiêu năm qua, hắn chỉ gọi người ấy là bố.

-Bố…-Thác nói.

Người đàn ông đó đặt tay lên vai hắn, ông nói:

-Có khi ta không cần nhớ cái tên, chỉ cần người đó đã ở trong trái tim ta, thế là được.

Người đàn ông đó quay đi, ông ta nói với Phương Thác:

-Cậu đang bị truy nã đấy.

Thác giật mình, hắn phải làm thế nào bây giờ ?

-Có đi theo ta không ?

Thác quay lại.

-Ông… tại sao ông…

-Chúng ta sẽ thành gia đình, ta sẽ thay cha cậu, dù không thể tốt bằng ông ấy, nhưng ta sẽ cố gắng. Được chứ ?

Thác đứng nguyên đó, hắn nhìn người đàn ông đang đi xa dần.

Không, hắn không thể mất một lần nữa !

-Ông gì ơi !

Người đàn ông cười, ông hỏi ngay:

-Cậu tên gì ?

-Thác…

-Thác thôi sao ? Từ nay ta sẽ gọi cậu là Phương Thác.

*

* *

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 1 phút và 7 giây -----

Phương Thác đã được Ngài Hàn đưa về đây, hắn sống với lão béo An Dương, hắn cảm thấy mình đã lựa chọn đúng, Ngài Hàn đối xử rất tốt với hắn, và hắn không có lý do gì để không phục tùng Ngài Hàn cả.

-Đang làm gì đấy ?

Phương Thác quay lại, Hàn Vệ đang đi cùng với lão béo An Dương.

Phương Thác hơn Hàn Vệ một tuổi, nhưng hắn vẫn coi Hàn Vệ là bậc huynh trưởng, phần vì Phương Thác tôn trọng Hàn Vệ . Hồi về Hàn Gia, Phương Thác và Hàn Vệ đã đánh bạn với nhau, hai đứa chuyên đi quậy phá khắp nơi. Đa phần tội lỗi của Hàn Vệ đều có sự đóng góp “tích cực” của Phương Thác.Vậy nên hai thằng cũng hay cùng chịu tội với nhau.Hàn Vệ bị phạt thì Phương Thác cũng bị phạt, Ngài Hàn không quan tâm đó là con đẻ hay con nuôi, đứa nào có lỗi là phạt tất !

Phương Thác là đệ tử của lão béo An Dương được hơn hai năm nay.An Dương luôn ca cẩm rằng Ngài Hàn đã giữ thằng này quá lâu, đáng ra nó phải học Đao thuật của lão sớm hơn nữa. Phương Thác vẫn đánh nhau ngoài đường phố, nhưng khi lên mười tám, hắn phải phụ việc giúp An Dương, và ông già Tử Khách, chủ yếu là công việc về quản lý, giấy tờ, nên hắn không để ý lắm tới việc luyện tập để trở thành một Kiếm Khách thực thụ. Tới lúc Ngài Hàn nhận thấy là thằng Phương Thác này phải trở thành một Hương chủ thì mới té ngửa ra là nó chẳng tập tành gì trong suốt mấy năm qua cả ! Phải nhanh lên ngay ! Ngài Hàn tự trách mình đã để Phương Thác làm cái việc chỉ thích hợp cho thằng quỷ con thích suy nghĩ và lý sự Lã Vân. Và thế là Phương Thác được giao cho lão béo An Dương . Gần hai mươi tư tuổi rồi, học đao lúc này là quá muộn ! Bọn trẻ con của Ngài Hàn đã bắt đầu thành danh trên giang hồ rồi thì người ta chẳng biết Phương Thác là ai, tới bây giờ, Phương Thác còn chưa có đồ quân hàm bậc Hạ, thua cả con bé Hàn Ngọc. Nhưng muộn còn hơn không ! Và lão béo lười nhác An Dương đã có một thằng đệ tử quá thích hợp, lão lười không muốn nói nhiều, không dạy tập nhiều, nhưng Phương Thác lại hiểu nhanh, đầy đủ tư chất, cộng thêm bản năng vốn có của một kẻ trên con phố nghèo Kiếm Tiên Thành, đã làm Phương Thác tiến bộ nhanh vượt bậc. Nếu so với Hàn Vệ lúc này thì Phương Thác vẫn còn kém, nhưng cứ cái đà này thì chẳng mấy chốc Phương Thác sẽ trở nên mạnh mẽ không kém Hàn Vệ. Tính Hàn Vệ lại quái đản, hắn thấy Phương Thác mạnh lên, không ghen tị mà còn khoái nữa. Nếu đợi thêm được vài ba năm nữa, chắc chắn Phương Thác sẽ trở thành một vũ khí chủ lực của Hàn Thuỷ, lúc ấy thì sức mạnh của Ngài Hàn sẽ được củng cố thêm vững chắc. An Dương đã đấu với Phương Thác, lão thấy mình đã già, nhưng phần nhiều là Phương Thác ngày càng mạnh hơn, mỗi trận đấu tập như thế, cả sư phụ lẫn đệ tử đều mệt rã rời. Nội lực của An Dương chẳng phải vừa, vậy mà thằng Phương Thác có thể chống ngang ngửa với lão. Thấy thằng đệ tử tiến bộ như vậy, lão béo An Dương ngày càng ra sức dạy cho nó và lão có thể yên tâm là Phương Thác sẽ kế thừa Đao thuật của lão.

-Bang chủ ! – Phương Thác nói.

-Không cần nói thế, tôi không quen lắm.

-Vâng…

-Này – Lão béo An Dương nói – Tối nay, chúng ta qua nhà lão Tử Khách đi.

-Ông già ấy khá hơn chưa bác ? – Hàn Vệ hỏi.

-Đỡ rồi, lão cũng khoẻ dần lên, xem ra lão già này đợi đến lúc nhà có chuyện mới chịu ra tay đây.

Hàn Vệ cười, rồi hắn quay sang Phương Thác:

-Cậu đi cùng chúng tôi nhé ?

-Cũng được thôi.

Lão béo An Dương bước qua chiếc cầu, Phương Thác thấy không an toàn lắm khi cái cầu gỗ chịu sức nặng từ cơ thể của lão béo, những thớ gỗ cọ vào nhau kèn kẹt.Lão béo này có vẻ không được các loại đồ gỗ ưa thích nhiều.

-Vậy nhé…khoảng hai canh giờ nữa, chúng ta sẽ đi !

-Bác đi đâu vậy ? – Phương Thác hỏi.

An Dương hấp háy mắt:

-Ra chỗ tên Tửu Tuý Vũ Sĩ đã, xin hắn một ít rượu ngon, lâu rồi không uống cùng với ông bạn của ta.

An Dương hí hửng bước nhanh ra cửa, gương mặt không ngừng nghĩ đến sự sung sướng khi dòng rượu thơm, cay tràn vào cổ họng, uống rượu thú lắm, thằng đàn ông nào mà chưa uống rượu thì thật uổng phí công sức cha mẹ nó sinh ra !

Hàn Vệ quay sang Phương Thác, hắn nói:

-Này, cậu xuống phòng sách với tôi một lát được không ?

Phương Thác nghĩ hôm nay trời dễ nổi bão. Thằng Hàn Vệ này thì sách vở cái nỗi gì ? Quyển “Hoàn Mỹ Biên Sử” là sách gối đầu giường của các chiến binh mà hắn còn quăng nát tươm khi đánh nhau với thằng em Hàn Thanh thì nói gì tới quyển khác ?

Thấy đôi mắt Phương Thác đang mở to một cách lạ lùng, Hàn Vệ vừa bực lại vừa buồn cười, hắn cũng thấy buồn cười chính bản thân mình:

-Này ! Chẳng lẽ đọc sách cũng là chuyện lạ sao ? – Hàn Vệ nói.

-Không, nhưng mà…

-Thực ra là có chuyện.

À, ra là có chuyện Hàn Vệ mới đọc sách, không thì còn lâu !

-Nhưng…Chuyện gì ? – Phương Thác hỏi.

Hàn Vệ quay gót, Phương Thác cũng tự nhiên bước theo.

-Tôi muốn cậu giúp tôi tìm hiểu một chút về Uất Hận Thành…



Hoài Tử ngồi dưới mái của một ngọn tháp canh ở Kiếm Tiên Thành Nam, mặt trời nắng chói đang chậm chạp chiếu qua những khe tường.Bên cạnh Hoài Tử là thằng bạn của hắn.

“Thằng mất dạy, quân nhà vô giáo dục !” . Đó là lời nhận xét chung của hầu hết những người quý tộc và có học thức ở Kiếm Tiên Thành về Tôn Dương. Một thằng cao nhẵng, tóc ngắn loà xoà trên cái vành tai đeo đầy khuyên vòng như con gái. Tôn Dương quen với Hoài Tử cách hơn một năm khi Hoài Tử vừa mới lôi được Xích Vân ra khỏi Bất Kiếp Viện, từ đó hắn cũng như Xích Vân, theo Hoài Tử về Kiếm Tiên Thành. Những gì mà Hoài Tử biết về Tôn Dương không nhiều lắm, chỉ là một kẻ lang thang nay đây mai đó, vô định, và không có mục đích.Nhưng cái đó không can hệ, tất cả những gì thuộc về quá khứ đều là quá khứ, Tôn Dương là đứa vui tính, khoái đùa cợt hơn cả Hoài Tử. Đôi lúc, còn điên điên khùng khùng là đằng khác. Tôn Dương có cái trò làm Hoài Tử và Xích Vân không bao giờ dứt cười, đó là bắt chước giọng của người khác, giọng gì cũng giả được. Hắn bắt chước giọng của trưởng lão Kiếm Tiên, cố tình làm méo đi một chút, pha lẫn vào đó những câu nói tục tằn, hay hắn giả giọng một đứa con gái, eo éo một tý, duyên một tý, hấp dẫn một tý, và Tôn Dương thường dùng cái trò đó để trêu những thằng đi tìm “của lạ” vào ban đêm. Lắm lúc đùa quá, Tôn Dương bị người ta rượt đánh, nhưng lạ là chưa bao giờ có ai đuổi kịp được hắn cả.

Khi gặp Tôn Dương lần đầu tiên, cảm giác của Hoài Tử về hắn là một kẻ gần như sống mà chẳng để làm gì cả, những việc Tôn Dương làm rất bâng quơ. Ban ngày ngủ dậy còn quên cả rửa mặt, đi gần những đứa con gái xinh không còn chỗ nào để xấu nữa mà cũng chẳng có cảm giác gì, đi đường thì cứ nghĩ đâu đâu, chẳng chú ý gì cả, đến nỗi Hoài Tử tự hỏi trước đây Tôn Dương đi đường kiểu này đã đập đầu vào đá bao nhiêu lần ? Hay đập nhiều quá thành ra ngu ngơ ?

Nhưng thời gian đã làm thay đổi con người, giờ đây, Tôn Dương đã là đứa vui vẻ nhất trong bọn, hắn khoái cái chuyện đến một quán ăn nhỏ, rúc đầu vào trong bếp suốt cả ngày, nực kinh khủng với cái chảo nóng vào mùa hè, run cầm cập với những chồng bát đĩa trong chậu nước lạnh vào mùa đông, và chỉ nhận được một số tiền vừa đủ sống. Nhưng Tôn Dương lại lấy đó làm vui, và hắn có vẻ thích công việc ấy lắm.

-Xích Vân đi được mấy hôm rồi ? – Tôn Dương hỏi.

-Vừa mới hôm qua.

-Mày lấy đâu tiền cho nó thế ?

-Một mẹ già đáng yêu ngồi cãi cọ với bà Sư Thái, mẹ này phàn nàn Sư Thái lấy quá đắt cho cái việc đổi kiểu tóc của mụ sao cho duyên dáng hơn với thân hình ngang ngửa cái rìu hai lưỡi . Mẹ cãi nhau to quá, phì hơi, đánh rơi cái túi đang cầm trên tay, vừa đẹp thiên hạ đứng xung quanh, tao chỉ chờ có thế thôi.

-Mày nhanh tay đấy ! Vậy có gì hay không ?

-Hay chớ ! Cái túi có tám viên Kim Nguyên Bảo, một cái Hạng Liên to con, bằng vàng ròng pha ít bạc.Mày bảo có ngon không ?

-Thế…

-Có, tao ném cho Xích Vân hai viên, tha hồ mà tiêu xài.

-Thế còn sáu viên kia nữa ? Cái Hạng Liên ?

-Tao có quên mày đâu ? Đây ! Còn Hạng Liên tao ném vào cửa hàng kim hoàn rồi, cũng kha khá tiền.

Hoài Tử lôi từ trong túi trong ra hai viên Kim Nguyên Bảo vàng choé, ném cho Tôn Dương. Tôn Dương bắt lấy, ném tọt vào túi quần.

-Vậy mày có gấp đôi bọn tao à ? – Tôn Dương nói.

-Cái thằng này ! Tao cho mày rồi còn gì nữa ! Lại muốn đòi thêm đấy à ?

-Có đưa ra đây không ? Hả ? Tao nói với mấy thằng vệ binh một câu là mày rũ xương ngay !

Hoài Tử cười, thằng Tôn Dương này thích đùa cợt quá thể, nhưng may đây là nói với Hoài Tử, không với thằng khác thì đã có án mạng rồi. Trong khu phố nghèo Kiếm Tiên này có một luật, những gì mà một đứa chôm chỉa được, phải chia cho những thằng khác. Vì cái luật này, nên một thằng chỉ có một hay hai thằng bạn, thậm chí có thằng còn chẳng kết bạn với đứa nào, và đôi khi luật cũng bị phá và những vụ đánh nhau vì cái luật này cũng thường xảy ra. Cho nên, càng ít thằng ăn cánh với mình thì càng tốt. Vì lẽ ấy, chẳng có hội hay nhóm nào ở khu phố nghèo này cả, thằng nào mạnh thằng ấy sống.

Cũng tốt khi Tôn Dương và Xích Vân là những đứa không ham hố lắm về tiền bạc, khi nào đói những món ngon và cần tiêu, chúng nó mới giở món ăn trộm.Dù sao, thì Hoài Tử và hai thằng bạn cũng đã quen với cái món bánh bao chay nhạt thếch rồi.

-Xích Vân bao giờ về đây ? – Tôn Dương hỏi tiếp.

-Sao mày lại nói thế ?

-Mày có nghĩ …

Hoài Tử không trả lời cái câu hỏi bỏ lửng đó, hắn cũng thấy khó xử.

*

* *

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 2 phút và 29 giây -----

Hoài Tử nằm vắt vẻo trên cổng thành, thì thằng Xích Vân từ đâu lù lù tới.

Xích Vân, khuôn mặt với cái môi nặng hẳn xuống do bị Hoài Tử đấm đêm qua, quần áo vẫn còn hơi ẩm và bốc mùi.

-Mày … - Hoài Tử nhìn Xích Vân.

Xích Vân ngồi xuống cạnh Hoài Tử, y nhìn về phía chân trời đằng xa.

-Tao…nghĩ kỹ rồi. – Xích Vân nói.

-Gì ?

-Thực sự tao không muốn trở lại như trước đây nữa.Mày nói đúng, tao không thể bỏ cuộc chỉ vì mấy lời nói khích của thằng Quỷ Nhân được.

Hoài Tử nhìn Xích Vân, mắt của Xích Vân đã về đúng nguyên trạng, không còn là đôi mắt trắng dã đáng sợ đó nữa. Hoài Tử cảm thấy bất an khi thấy ánh mắt đó.

-Nghĩ được như vậy là tốt.

Hoài Tử ngồi dậy, hắn hỏi:

-Mày…định về Tích Vũ Thành thật à ?

-Ừ.

-Đừng đùa tao chứ ? Cỡ mày thì làm gì có con bé nào đuổi theo ?

Xích Vân không nói, y mơ màng nhìn về cõi xa xăm đằng kia.

“Cũng được, dù sao cũng là cách để nó khuây khoả”.

-Thế mày có tiền không mà đòi xuống đấy ? Chả lẽ định đi bộ à ? Gãy chân đấy ! Phải đánh xe ngựa đi thôi .

-Ơ…

-Mày có định vào Hàn Thuỷ không ?

-Không…

-Sao vậy ?

-Hôm qua, có người ở trong Hàn Thuỷ đã chạm trán với thằng Quỷ Nhân, hắn thấy mặt tao rồi.

-Thằng nào ?

-Tao không biết, nhưng hắn cầm cây kích trắng.

-À…Trường Thương Tiểu Quỷ, Hàn Thanh, con trai thứ ba của Bang chủ Hàn Thuyên. Rất nổi tiếng đấy !

-Vậy cho nên…

-Cũng đúng. Mày không nên vào Hàn Thuỷ nữa, tao không chắc là thằng Quỷ Nhân có để lộ ra mày thuộc Bất Kiếp Viện hay không, nhưng nguyên chuyện mày đụng độ nó đã đủ làm Hàn Thanh nghi ngờ mày rồi.

Xích Vân gục đầu một cách cam chịu, vậy là hết hy vọng tới Tích Vũ Thành.

-Tao sẽ cho mày tiền. – Hoài Tử nói.

Xích Vân quay lại, hắn nhìn một lượt từ đầu đến chân Hoài Tử.

-Yên tâm. – Hoài Tử cười – Hôm nay tao đẹp trai hơn ngày thường nhiều !

*

* *

-Vậy là mày chôm ? – Tôn Dương hỏi.

-Ừ.

Tôn Dương cười, hắn nhìn về đằng xa:

-Mày đúng là thằng khoái xen vào chuyện người khác, tự lo cho bản thân đi đã…

-Ừ, vậy nên giờ Xích Vân mới về đây với chúng ta chứ.

Tôn Dương không nói gì, hắn trầm tư suy nghĩ.

-Xích Vân cần có thời gian – Hoài Tử nói – Nó vẫn còn hỗn loạn lắm.

Tôn Dương mệt mỏi nằm hẳn xuống, nền đá mát lạnh làm hắn thấy đỡ khó chịu cái ánh nắng gay gắt.

-Mày … có đi chơi đâu không ? – Hoài Tử hỏi – Hay là ta đi đâu đó chơi đi ? Lâu lắm rồi tao không thăm thú nơi nào cả !

-Mày không về đó nữa à ?

Hoài Tử ngoảnh mặt qua chỗ khác:

-Đó không phải là nhà của tao. Tao không muốn về nữa.

-Nhưng đó là nơi sinh ra Thanh Long Kiếm.

-Thanh Long Kiếm toi rồi ! Giờ chỉ có thằng Hoài Tử thôi !

-Mày căm ghét chỗ đó đến thế sao ?

-Đúng.

Tôn Dương nhìn Hoài Tử, hắn không muốn hỏi thêm nữa, sợ rằng Hoài Tử sẽ cáu với hắn nếu cứ lải nhải chuyện đó.

Một tiếng kêu keng kéc làm Hoài Tử mở choàng mắt, hắn nhận ra tiếng kêu ấy. Không thể thế được ! Không thể !

Một con chim cắt bay nhanh về phía Hoài Tử, nó vụt qua, vừa đúng lúc Hoài Tử thò tay lên, tóm gọn cái chân của nó, móng của con chim cắt nghiễn vào ngón tay Hoài Tử khiến hắn cảm thấy đau.

-Cái con này… - Tôn Dương nói - …của Lâm Kiệt phải không ?

-Đúng, là của hắn.

-Tao tưởng mày đã cắt đứt quan hệ với hắn rồi cơ mà !

-Đúng, tao đã thề không còn liên quan gì tới bọn chúng nữa, nhưng…sao hắn lại gửi tao cái này ?

-Hình như nó mang thư… - Tôn Dương nói.

Hoài Tử cởi lá thư buộc ở chân con chim ra, lá thư chỉ là mảnh giấy, ngắn cũn.

Hoài Tử đọc xong, hắn đổi sắc mặt, miệng há hốc.

Tôn Dương giật lá thư, hắn cũng thấy toát mồ hôi.

-Thế này là…

Hoài Tử giật giọng:

-Nhanh ! Tao và mày phải đến Tích Vũ Thành ngay ! Xuống Thành Bắc , đăng ký ngay một chuyến xe ngựa, tốn bao nhiêu tiền cũng được !

Tôn Dương và Hoài Tử nhảy từ tháp xuống, qua những bậc tường rồi nhẹ đặt chân xuống đất, hai tên chạy như bay về phía thành Bắc.

Tờ giấy rơi trôi trên mặt đất, gió nhẹ làm tờ giấy đó lật lên, một dòng chữ được viết to và rõ.

Thiên Ma đang về Tích Vũ Thành.

Người bạn cũ.

Lâm Kiệt.



Một cô bé, chừng mười tuổi, tay ôm một con thỏ trắng muốt , hái những hoa Đương Tử Ly trắng.

Cánh đồng cỏ xanh mướt, tỉnh thoảng lại được chấm những màu trắng của hoa Tử Ly, bướm bay chập chờn trong gió nhẹ. Ánh nắng vàng nhạt mơn man trên cánh đồng, từng giọt nắng nằm trên những ngọn cỏ, cánh hoa.

Con thỏ trong tay cô bé cảm thấy hơi chán, nó muốn chạy một lúc nên giãy nhẹ.

-Yên nào, để ta hái một ít hoa nữa ! Rồi sẽ cho cậu chạy thoải mái !

Từ sau lưng cô bé xuất hiện một đôi cánh nhỏ, cô bé là người tộc Vũ.

Cô bé bay là là trên cánh đồng hoa Đương Tử Ly, chọn những bông hoa to nhất và trắng nhất, chốc chốc hoa đã đầy thành một bó trên tay cô bé.

Vì ôm nhiều hoa quá nên cô bé lỡ để rơi con thỏ xuống. Mãi mới được thả ra, con thỏ liền chạy vụt đi đâu mất.

Cô bé tìm mãi, gọi liên hồi nhưng chẳng thấy con thỏ quay lại.

Cô bé ngồi xuống, rồi ôm mặt khóc, con thỏ ấy là quà của mẹ cô bé nhân ngày sinh nhật, bây giờ để mất nó, không biết mẹ sẽ nói thế nào ?

-Của bé phải không ? – Có tiếng nói.

Cô bé ngước nhìn lên, con thỏ trắng muốt đang ở trên tay một người phụ nữ mặc áo choàng đen. Người phụ nữ ấy ngồi xuống rồi đưa con thỏ cho cô bé.

-Lần sau đừng để lạc nó nữa đấy.

Cô bé mừng rỡ ôm lấy con thỏ, rồi rối rít:

-Cảm ơn chị, em cảm ơn !

-Không sao, đừng có khóc nhanh thế, mất rồi phải cố mà đi tìm chứ.

-Vâng !

Cô bé nhìn kỹ khuôn mặt người phụ nữ, rất đẹp, ở dưới mái tóc đã được cài trâm gọn gàng. Đôi mắt cũng thế, đẹp và hiền nhưng sao nó cứ thăm thẳm, cô bé như bị hút vào đôi mắt ấy.

-Nhà em ở đâu ? - Người phụ nữ hỏi.

Cô bé ngoảnh mặt chỉ tay về hướng Tây:

-Nhà em ở đó, đấy ! Căn nhà có cái mái cỏ đấy !

-Đi hái hoa cho lễ Thanh Lâm phải không ? - Người phụ nữ vuốt nhẹ lên mái tóc của cô bé. Cô bé thấy bàn tay ấm áp và mềm mại.

-Vâng, mẹ bảo em đi hái đấy !

-Ừ, phải giúp mẹ chứ.

-Chị là người tộc Vũ phải không ?

-Ừ, sao bé biết ?

-Mắt của người tộc Vũ bao giờ cũng có Mục Quang sáng hơn so với mắt của người tộc khác. Chị về nhà em chơi không ? Có nhiều hoa lắm ! Mình đi nhé.

Người phụ nữ hơi lưỡng lự. Đã lâu cô không cảm nhận được mùi hương của các loài hoa rồi.

Những con bướm bay loạn lên, ánh nắng cũng như nhạt dần đi khi đôi chân với giày màu đen đang giẫm đạp lên từng ngọn cỏ.

Cô bé ngó ra phía trước, cả người phụ nữ cũng ngoái lại đằng sau để xem vì sao bướm lại tán loạn hết lên thế này.

Một người, cũng mặc áo choàng đen, chiếc mũ trùm của áo che kín mặt đang dần bước tới, và hắn ngó xuống cái khuôn mặt tròn và ngơ ngác của cô bé nhỏ.

-Này, nhóc con, làm gì thế ? - Người đó cất tiếng hỏi.

Cô bé cảm thấy một luồng hơi lạnh từ người kia đang bao trùm người mình, xương sống thấy toát lên và rợn. Cô bé thấy sợ và nép mình sau người phụ nữ.

-Bé con, hoa đẹp đấy, tặng ta được không ? - Người đó gằn giọng.

Cô bé lại càng nép hơn nữa, mắt cô bé rưng rưng như sắp oà khóc đến nơi.

-Thôi ! – Người phụ nữ nói to – Ngươi đã nói với ta thế nào rồi hả ?

Bắt gặp ánh mắt đó của người phụ nữ, kẻ lạ mặt chỉ thở dài và lắc cái đầu thật mạnh, lọn tóc dài trắng xoá từ trong mũ trùm xoã ra.

-Thôi - Người phụ nữ ôm lấy cô bé – Em đi chơi đi ! Ta còn có việc, ta nhớ nhà em rồi, lần sau ta sẽ đến, được chứ ?

-Vâng. – Cô bé đáp lại, giọng hơi gượng một chút.

-Đi đi.

Cô bé không bay nữa mà chạy, không nhanh lắm nhưng muốn tránh thật xa người lạ mặt kia, người đó chẳng giống người phụ nữ chút nào, chỉ có hơi thở thôi mà làm cô bé cảm thấy lạnh ngắt cả người.

Người phụ nữ nhìn theo bóng lũn cũn bé nhỏ, rồi quay sang người kia trách móc:

-Ngươi chẳng ra làm sao cả ! Làm con bé sợ rồi đấy ! May mà nó có ta, không thì ngươi định làm gì nó ?

Người kia cười, hắn nói:

-Thấy nó giống mình phải không ?

Người phụ nữ không nói gì.

-Hắc Băng ?



----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 3 phút và 30 giây -----

Gian phòng đọc sách của Ngài Hàn giống như một nơi chứa sách thì đúng hơn.

Từng cái kệ dài độ hai mươi bước chân, cao hơn đầu người, mỗi kệ chứa được hàng trăm cuốn sách. Trong phòng có tất cả mười kệ như thế này, đặt ngay ngắn, thẳng hàng, tạo thành những lối đi. Có thang để leo lên lấy những quyển sách đặt ở trên cùng.

Cái bàn bừa bộn sách, có hai người đang chúi đầu vào cái mớ đó. Phải nói đây là căn phòng Hàn Vệ chưa bao giờ vào trong cái nhà này . Vậy mà hôm nay, cái chuyện dễ làm trời nổi bão là Hàn Vệ đọc sách lại hiển hiện ra trước mặt Phương Thác.

-Có tìm được gì không ? – Hàn Vệ hỏi.

-Tất nhiên là có, nhưng những quyển nói chi tiết, tỉ mỉ về Uất Hận Thành lại gần như không có. Các quyển chỉ đại khái, nào là “một ngôi thành nằm trên phương Bắc” , rồi lại “ không có tài liệu nào nói rõ hơn về sự tồn tại của nó”. Nói thế thì ai mà chẳng nói được.

-Không có quyển nào sao ?

-Thực ra là cũng có đấy, chỉ sợ cậu không muốn nghe vì nó hơi dài.

-Cứ đọc đi, tôi cũng muốn nghe.

-Vậy thì phải hiểu rõ từ cái này đã.

Phương Thác lấy một quyển, khá dày và to, có tên là “Hoàn Mỹ - Các thời kỳ phát triển” , hắn mở trang đầu tiên.

-Quyển đó là…

-Của La Lạp, dù sao thì bà ta cũng đi nhiều nơi hơn chúng ta lắm chứ !

Phương Thác bắt đầu nói rõ để Hàn Vệ hiểu, thực ra điều này khá cơ bản, nhưng Phương Thác dám cá là Hàn Vệ đã quên một số thứ .

-Hoàn Mỹ có năm thời kỳ phát triển. Thứ nhất, Thái Thượng Cổ, thời kỳ sơ khai tạo nên vạn vật, cái này thì con nít cũng biết là thần Bàn Cổ tạo nên thế giới. Bàn Cổ đã tách trời và đất ra làm hai nơi riêng biệt, và sau khi ông ta chết đi, vạn vật và các nguyên tố Ngũ Hành ra đời.

Hàn Vệ chăm chú lắng nghe, mặt nghệt ra như một đứa trẻ đang được thầy giảng giải cái hay của văn thơ vậy.

-Thời kỳ thứ hai là Hỗn Tam Giới. Thời kỳ này, các tộc người bắt đầu hình thành, ở phía Bắc có tộc Nhân chúng ta, ở Phía Tây thì có tộc Thú, phía Nam thì có tộc Vũ. Đặc điểm nổi bật ở thời này là sự hỗn loạn trong Tam Giới, yêu ma, ác quỷ ở Ma Giới hoành hành trong nhân gian. Điều này đã khiến cho thần linh phải xuống Nhân Giới để diệt trừ, cũng lâu, mất khoảng hơn một ngàn năm trăm năm, yêu ma mới chịu lui về Ma Giới. Sau đó, các thần đã gửi lại cho các tộc người sức mạnh để tự bảo vệ mình. Thời kỳ này cũng làm nên truyền thuyết về Ngũ Hành Tộc, nghe nói, Ngũ Hành Tộc có tháp Bạch Thiên Trụ, xây mất hai trăm năm mới xong, họ tự nói rằng Bạch Thiên Trụ là cột chống trời, Bạch Thiên Trụ đổ thì Hoàn Mỹ Đại Lục sẽ sụp đổ.

-Sao tôi nghe nó… vớ vẩn kiểu gì ấy ?

-Thì Ngũ Hành Tộc nói vậy, ai chứng giám được ! Tiếp nhé…

Phương Thác lại bắt đầu đọc bằng cái giọng chậm rãi, từ từ, và rất dễ gây buồn ngủ, Hàn Vệ đã rất cố gắng mở to mắt, song không thể tránh được vài cái ngáp vặt.

-Thời ký thứ ba là Nghiệp Tân Khai, thời kỳ này, đã có Kiếm Tiên Thành, Vạn Hoá Thành và Tích Vũ Thành, cả ba tộc bắt đầu mở rộng vùng đất của mình đi xa hơn, một vài cuộc chiến nhỏ tranh giành nhau các cùng đất. Cũng trong thời kỳ này, bắt đầu manh nha ý thức cần có một người đứng lên cai quản các vùng đất lớn.

Hàn Vệ ngáp dài.

-Và thời kỳ thứ năm là Thiên Thượng Hoà, thời kỳ này chính là thời mà chúng ta đang sống, bắt đầu cách đây hai mươi năm.

-Khoan ! – Hàn Vệ như tỉnh dậy sau một giấc mơ kỳ cục - Thời kỳ thứ tư đâu ?

-Đừng nóng thế, có sau ắt có trước. Thời này là thời được ghi chép nhiều nhất đấy.

Phương Thác giở trang sau, hàng chữ rất lớn có đầu đề “ Thượng Thiên Đế - Hậu Hỗn Loạn”.

-Thời kỳ này bắt đầu từ việc xưng Đế của Võ Thái Lang, ông ta xây dựng Tổ Long Thành, chiếm cả một vùng đất lớn, từ Kính Hồ Cư cho tới tận Phạt Mộc Trường. Và Võ Thái Lang xưng là Hoàng Đế. Một thời gian sau, phía Nam có Xích Đế, phía Tây có Bạch Đế, phía Đông có Thanh Đế. Sau khi nước Tĩnh Quốc vào thời đó xảy ra chính biến, Khánh Đoan Thái cướp ngôi của Khánh Đoan Nhược, lên ngôi Đế, tự xưng là Hắc Đế, chiếm lại vùng Phạt Mộc Trường. Sử gọi thời kỳ này là Ngũ Đế Danh Đô, gồm có Đông Phương Thanh Đế, Nam Phương Xích Đế, Trung Cực Hoàng Đế, Tây Phương Bạch Đế và Bắc Phương Hắc Đế. Hắc Đế có tham vọng đánh chiếm xuống phía nam, nên đã mở đầu cho cuộc chiến tranh Ngũ Đế, vị đế này là chủ nhân của Uất Hận Trại, nơi sản sinh ra những chiến binh mạnh mẽ nhất, và Uất Hận Trại là cái bàn đạp để Hắc Đế tiến quân, chinh phục xuống phía Nam. Một vị Đế Vương tài năng, nhưng quá tàn nhẫn, cuối cùng đã phải chết dưới bàn tay của Liên Minh Tứ Đế.

-Bị giết ư ?

-Không rõ, có nhiều giả thuyết quanh cái chết này, đa phần người ta đều nói Hắc Đế bị Tứ Đế giết, có tài liệu như quyển “Hành Thuật Nhân” có nói về môn kiếm pháp “Cấm Môn Quan” của Hắc Đế. Môn Kiếm Pháp “Cấm Môn Quan” là do Hắc Đế sáng tạo nên, nhưng do có quá nhiều tà thuật, sử dụng quá nhiều các thứ thuật liên quan tới quỷ nên Hắc Đế đã bị chính môn kiếm pháp này tàn phá cơ thể. Nhưng có một giả thuyết hiện nay được rất nhiều người lưu tâm, đó là Hắc Đế đã tự sát. Cái này có vẻ hợp lý hơn khi chuyện mâu thuẫn giữa cái việc Hắc Đế lên ngôi Thiên Đế mà lại bị Liên Minh Tứ Đế giết. Cho dù Tứ Đế là rất mạnh, nhưng chuyện giết Thiên Đế thì…nghe hơi kỳ cục..

-Được rồi, ta hãy để Thiên Đế sang một bên, tài liệu này có nói về Uất Hận Thành không ?

Phương Thác lật lật trang giấy, hắn nói:

-Rất chung chung, có trong ba trang, La Lạp chỉ có thể viết đến thế. Bà ta không phải là người có đủ can đảm lắm để vào tận Uất Hận Thành mà viết về nó. Nhưng…

-Sao ?

-Có một lời tựa của La Lạp về Uất Hận Thành.

-Tức là thế nào ?

Phương Thác đưa quyển sách cho Hàn Vệ, Hàn Vệ thấy hàng chữ đen:

Hãy gạt bỏ sự sợ hãi sang một bên, những trang sách này không dành cho những người yếu đuối.



----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 4 phút và 48 giây -----

-Đợi ta với Hắc Băng ! – Thiên Ma gọi.

Hắc Băng bước nhanh trên thảm cỏ, cô không thích lại gần Thiên Ma, mới có vài ngày trước, cô còn quý hắn, giờ thì cô thấy ghét hắn vô cùng.

Hắc Băng hơi nghẹt thở, Thiên Ma đã vòng lấy cánh tay ôm vào eo cô.Thiên Ma ôm rất chặt, mặc dù đã mặc áo khoác bên ngoài, nhưng Hắc Băng vẫn có cảm giác lạnh ngắt bởi bàn tay của Thiên Ma.

-Đợi ta đi… - Thiên Ma nói.

-Bỏ ra ! - Hắc Băng cáu.

Thiên Ma chiều theo ý của Hắc Băng, hắn không muốn Hắc Băng bực mình, nhưng hắn vẫn cứ lẽo đẽo đằng sau.

Dường như chán chuyện có cái đuôi bám, Hắc Băng quay ngoắt lại, cô hét:

-Ngươi có biến không ?

Thiên Ma cười, hắn vẫn cứ lại gần.

Hắc Băng cáu, cô rút một con dao từ trong tay áo rộng, phi về phía Thiên Ma, Thiên Ma biến mất.

Thiên Ma ôm lấy Hắc Băng, hay nói đúng hơn là Hắc Băng để cho hắn ôm lấy. Tay của Thiên Ma lạnh ngắt, nhưng nó nắm rất chặt tay của Hắc Băng. Thiên Ma áp mặt mình vào mặt của Hắc Băng, hơi thở lạnh buốt và làm những lọn tóc trắng của Thiên Ma phất phơ.

-Ta đâu có ý gì với con bé đó ? Thực ra ta định xin nó một vài cành hoa thôi mà !

-Nếu ta không có ở đấy, ngươi định làm gì nó ?

Thiên Ma chẹp miệng, hắn cười:

-Uống máu nó chăng ?

Hắc Băng giận dữ, cô đẩy Thiên Ma ra chỗ khác.

-Đồ tởm lợm !

Thiên Ma không đuổi theo Hắc Băng nữa, hắn cười nhẹ rồi chạy vụt vào cánh đồng Đương Tử Ly.

*

* *

Hắc Băng nằm trên cánh đồng cỏ, cô ngửa mặt lên trời.

Bầu trời đẹp quá, ánh mặt trời đang toả nắng nhè nhẹ xuống, từng đàn chim bay vút về phương Bắc. Cô nhìn đàn chim đó, tự nhiên lại thấy mình giống quá, tự do, muốn đi đâu thì đi.

Những ngày tháng đó, cô còn ở Tích Vũ Thành.

Hắc Băng không phải là người gốc Uất Hận Thành.

Ngày ấy, một trận chiến đã xảy ra, những kẻ cướp đường đã tấn công một đoàn xe nhỏ, bọn chúng mang theo một đứa bé gái.

Rồi toán cướp đó mang đứa bé gái đi khắp nơi, chúng bắt cô bé phải nấu cơm, dọn dẹp cho chúng. Thường thường, má cô bé là nơi mà bọn chúng trút vào khi không cướp được của ai. Cô bé bị đánh đập tàn nhẫn, đôi tay bị thương tới độ không thể cầm nổi bát. Cứ thế, một năm ròng.

Rồi toán cướp ấy đi qua Phạt Mộc Trường, chúng không biết rằng trên kia là cái gì, rồi chúng bị những người sống ở một nơi, tên là Uất Hận Thành giết hết, cô bé sợ hãi, chạy trốn, nhưng rồi bị một người bắt lại, đưa về Uất Hận Thành.

Cảm giác đầu tiên của cô bé khi tới Uất Hận Thành là thoảng cái mùi tanh của máu. Bầu trời vần vụ những đám mây đen nặng và dày. Ánh sáng không chiếu nổi xuống đây, những cánh quạ đã che khuất hết rồi.

Cô bé bị ném vào một nơi mà những tên đàn ông vui thích khi đến, nhưng cũng ghê tởm khi về. Chẳng có nơi nào nhơ nhớp, bẩn thỉu hơn nơi đó, và ngày đầu tiên, cô bé đã phải tiếp một tên đáng tuổi bố cô, hắn giở cái bản năng khi trong phòng chỉ có một người đàn ông và một đứa con gái. Cô bé giãy giụa, rồi phải nằm bẹp người xuống, cam chịu trước gã đàn ông to khỏe.

Bao nhiêu năm rồi ? Cô gái không nhớ nữa, chỉ biết từ khi vào đây, cô không được thấy ánh mặt trời nữa. Mình bao nhiêu tuổi rồi ? Cô gái không biết, cô chỉ thấy cơ thể càng ngày càng lớn dần, những đường cong vốn có của con gái bắt đầu cong hơn. Và những gã đàn ông khi đến đây thường vui thích vào phòng của cô. Đứa con gái xinh lắm ! Ngon lắm ! Bọn nó nói thế.

Rồi một ngày như bao ngày khác, cô gái mở cửa sổ, cô thấy những con quạ bay lượn ngoài kia. Cô gái ghét quạ, nhưng giờ cô cũng muốn như chúng, được bay, được hét. Nhưng cô không thể. Cô thấy một gã đàn ông, người mặc áo khoác đen, đang ngước nhìn cô, lại thế, chúng nó nhìn cô chỉ vì cô là thứ để bọn đàn ông thèm thuồng.

Khi tiếp một tên đàn ông nữa, cô thấy mình như sôi lên, cô muốn thoát khỏi đây ! Cô vùng vằng, cố gắng thoát khỏi cái đôi tay to như xà cột, nổi gân guốc. Rồi cô gái bị tát một cái, máu miệng hộc ra, tên đó vừa tát vừa chửi:

-Mày chỉ là con đĩ ! Hiểu chưa, con đĩ ?

Cô chỉ là một con đĩ, một con điếm, không hơn không kém, chỉ là thứ bọn đàn ông trao qua trao lại cho nhau, chúng nó đến chỉ để thoả mãn chúng nó thôi. Còn cô bị bỏ đấy, chúng nó thoả mãn xong, thì đẩy cô ra như một vật gì rất tởm.

Con mụ quản lý kỹ viện lại lên, mụ cho cô một trận thừa sống thiếu chết vì không phục vụ khách tử tế, cơn mưa roi mây cứ thế xả xuống đôi vai và lưng trắng hồng.

Cô gái ngồi dựa vào tường, mái tóc rũ xuống và rối bời, trên người không có mảnh vải che thân, những vết roi đỏ tím lằn trên vai cô. Lưng đau vì roi quật vào, khuôn mặt vẫn còn rớm máu chảy ra từ miệng.

-Nhữ Băng, tiếp khách ! - Tiếng mụ già quản kỹ viện.

Cô có tên là Nhữ Băng, tên đẹp lắm, do cha mẹ cô đặt. Họ thường đưa cô tới Lạc Anh Thôn để chơi, hái hoa Đương Tử Ly, cô nhớ lại ngày ấy, sao vui thế ? Cô chỉ là cô bé, trong trắng, và đáng yêu.

Giờ thì sao ?

Nhữ Băng chán ngán, cô ngồi nguyên đó, chẳng để ý tới cái cửa phòng được mở ra rồi lại đóng vào.

Một gã đàn ông đang nhìn cô, mái tóc của hắn dài, màu trắng xoá, hơi thở lạnh đến rợn người. Tên đó cúi xuống, hắn nhìn cô, cô quen cái kiểu nhìn này rồi, chúng nó để ý tới khuôn mặt và hau háu những thứ từ ngực trở xuống, bọn đàn ông chỉ có thế thôi.

Gã đàn ông không làm gì cô cả, hắn tới bên cái giường, lấy bộ quần áo dài, hắn bước tới chầm chậm rồi nhẹ đặt lên tay của Nhữ Băng.

-Mặc vào đi.

Lời của người này không hẳn là mệnh lệnh, nhưng Nhữ Băng thấy nó có sức mạnh rất đáng sợ, cô đứng dậy, mặc bộ quần áo vào.

Tới chỗ thắt dây eo, tên đàn ông đó nhẹ gỡ tay cô ra, hắn buộc lại hộ cô một cách gọn gàng.

-Ra kia ngồi đi. – Tên đàn ông nói.

Nhữ Băng lại cái ghế trước bàn trang điểm, cô ngồi xuống, rồi chưa kịp làm gì, gã đàn ông đó liền vén mớ tóc của cô lên, và bắt đầu buộc lại một cách cẩn thận, cài trâm nhẹ nhàng. Tên này là đàn ông mà hắn lại có thể buộc tóc cho phụ nữ đẹp đến vậy, mái tóc rủ qua một bên che mắt phải, mượt thẳng xuống, Nhữ Băng trông xinh đẹp hơn bao giờ hết, và sẽ đẹp hơn nếu máu từ miệng cô không chảy nữa.

-Ta đã từng buộc tóc cho mẹ. – Gã đàn ông nói.

Nhữ Băng thấy lạ, trong Uất Hận Thành này chỉ có chém giết và máu người, tại sao tên này lại nhắc đến cái từ đó.

Nhữ Băng định quệt máu ở trên miệng cho sạch thì tên đàn ông đó đã quệt hộ, hắn nắm lấy tay của Nhữ Băng. Bàn tay hắn lạnh ngắt và như muốn rút cạn luồng hơi nóng từ cơ thể Nhữ Băng.

-Đừng để những thứ nhơ nhuốc do kẻ khác gây ra làm bẩn tay của em.

Gã đàn ông bế bổng Nhữ Băng lên. Hắn đưa cô lại cái giường rồi ngồi xuống, hắn để Nhữ Băng ngồi sâu vào trong lòng hắn. Gã đàn ông ôm Nhữ Băng thật chặt, hơi thở lạnh và buốt phả vào mặt Nhữ Băng.

-Ta sẽ bảo vệ cho em. – Gã đàn ông nói.

Người của tên đàn ông này lạnh ngắt, nhưng Nhữ Băng lại thấy mình đang nóng dần lên, những vết thương do roi mây đã bắt đầu dịu đi. Nhữ Băng đê mê, cô như đang hưởng những giây phút tuyệt vời nhất, vòng tay của người này giống như vòng tay của cha cô, hết sức yêu thương và thắm thiết. Đôi tay rờ nhẹ trên khuôn mặt như sợ làm khuôn mặt đau, ôm lấy eo thật chặt. Nhữ Băng như đang sống lại.

Rồi người đàn ông đó đi, hắn không làm gì cô như những gã đàn ông khác, hắn nói với Nhữ Băng là hãy chờ hắn.

Nhữ Băng mong đợi, một tháng, cô vẫn thấy nhớ hắn, ba tháng, cô bắt đầu hoài nghi, rồi sáu tháng, cô gạt bỏ ý định hắn quay lại, tên đó cũng chỉ như những tên khác thôi.

Một ngày kia, Nhữ Băng đang vẩn vơ nghĩ đến mái tóc mà tên đàn ông đó đã buộc cho cô, đẹp lắm, rồi cô bắt đầu buộc lại, cuối cùng cũng mái tóc cũng đã giống như mái tóc mà hắn đã buộc cho cô.

Ở dưới nhà có tiếng nói chuyện, rồi to tiếng, hét, chửi rủa, tiếng kêu của rất nhiều người rồi sau đó im bặt.

Tiếng bước chân chậm rãi, cánh cửa phòng mở, gã đàn ông đó lại đến, hắn cười:

-Em đợi ta lâu quá phải không ?

Nhữ Băng nhìn hắn như ngày đầu tiên cô gặp hắn, hắn đang cười .

-Con Quỷ đó giao cho ta nhiều việc quá, ta xin lỗi, không thể đến nhanh được.

Gã đàn ông đưa tay ra, hắn vuốt nhẹ lên mái tóc rồi cười:

-Em đã buộc được rồi sao ?

Rồi hắn lại bế bổng Nhữ Băng lên tay của mình, bộ quần áo trắng như tuyết của Nhữ Băng được hắn hít hửi và hắn khen:

-Thơm quá !

Hắn bế Nhữ Băng xuống cầu thang, rồi chầm chậm bước qua sàn nhà, Nhữ Băng mở to mắt rồi nhắm nghiền vào.

Gã đàn ông hôn nhẹ lên má Nhữ Băng, hắn nói:

-Ta đã nói, sẽ không để bất cứ cái gì nhơ nhuốc làm bẩn lên người em.

Nhữ Băng không muốn mở mắt.

Dưới sàn nhà là hàng chục xác chết, máu bắn như xối lên những cây cột, lan ra khắp sàn nhà, dính bết vào đôi giày của gã đàn ông.

-Đôi khi, để được tự do, ta cần phải tàn nhẫn một chút. – Gã đàn ông nói.

Nhữ Băng được hắn bế ra ngoài, cô gái thấy khí trời như đang ùa vào ngực mình, cho dù mùi có hơi lợm của máu, nhưng đã lâu lắm rồi, cô mới được ra khỏi đây.

Gã đàn ông đó nắm tay cô, hắn dắt cô đi, như không có chuyện gì xảy ra, những kẻ đi đường đều nhìn Nhữ Băng như có chuyện lạ, nhưng chúng phải cúi đầu xuống khi ánh mắt của gã đàn ông lướt qua. Mặt đường in vết giày đầy máu của hắn.

-Ta là Thiên Ma.Còn em là gì ?

Cô gái đáp lại, từ tốn và hơi ngượng:

-Nhữ Băng…

-Vậy sao ?

Rồi Thiên Ma nắm chặt tay của Nhữ Băng:

-Em có muốn đi theo ta không ?

Nhữ Băng hơi rợn:

-Đi đâu ?

Thiên Ma cười, hắn vòng tay qua vai Nhữ Băng:

-Tiêu diệt những kẻ cản bước đi của chúng ta.

Nhữ Băng dừng lại, cô căm ghét những kẻ đã đày đoạ cô, nhưng cô thấy Thiên Ma còn kinh khủng hơn cả những kẻ ấy, hắn giết người như giết ruồi muỗi.

-Đi không ?

Nhữ Băng ngập ngừng.

Thiên Ma cười, hắn thả tay Nhữ Băng, rồi bước về phía trước.

Không hiểu sao, Nhữ Băng lại chạy lên, cô nắm chặt tay Thiên Ma.

-Đừng…

Thiên Ma vuốt nhẹ tay lên khuôn mặt Nhữ Băng, hắn hôn nhẹ lên má cô:

-Từ nay em sẽ có tên là Hắc Băng.

Hắc Băng đã được tự do, cô giống như những cánh chim đó, bay lượn thoả thích, bay mãi, không cần biết chân trời phía trước có gì đang đón đợi.

Và Thiên Ma là người đã cho cô được giống như những cánh chim đó.

-Đẹp nhỉ ?

Hắc Băng quay sang, Thiên Ma đã quay lại, hắn giấu cái gì đó sau lưng.

Hắc Băng lườm hắn rồi lại ngửa mặt lên trời.

-Ta nói thật đấy, chẳng qua ta chỉ hỏi con bé ấy thôi. Nó còn bé, ta không muốn hại nó.

-Thế tức là, nó lớn hơn tý nữa thì ngươi giết nó phải không ?

-Không, ta không muốn vậy.

Lời nói rất nghiêm túc, Hắc Băng đã nguôi giận.

-Tặng ngươi này !

Thiên Ma đưa ra một bó hoa Đương Tử Ly, ánh mặt trời chiếu rọi vào làm bó hoa trở nên óng ánh.

-Tha lỗi cho ta nhé ! – Thiên Ma cười.

Hắc Băng nhìn bó hoa, con gái thích nhất là được tặng hoa, vốn là như thế. Thoáng chốc cô mỉm cười, nhưng cô vẫn ra vẻ mặt khó chịu.

-Nhận đi mà ! – Thiên Ma lay cánh tay Hắc Băng.

-Khi nào ngươi tìm được cho ta Đương Tử Ly màu hồng, ta sẽ tha thứ !

Thiên Ma đần mặt, hoa Đương Tử Ly trên đời này chỉ có duy nhất màu trắng, lấy đâu ra Đương Tử Ly màu hồng chứ ? Nếu thế thì cá đã bay được trên mây !

-Ngươi…đùa ta đấy à ? – Thiên Ma nói – Làm gì có Đương Tử Ly màu hồng ?

-Thế thì hãy đi tìm đi, tìm không được thì đừng gặp ta nữa.

-Ngươi… - Thiên Ma hoảng, hắn chẳng nói được câu gì.

Hắc Băng đứng dậy, cô bước về phía trước.

-Đứng lại ! – Thiên Ma nói.

Hắc Băng vẫn đi tiếp.

-Màu đỏ được không ?

-Tuỳ, cũng được thôi, đi tìm đi !

Hắc Băng cười, cô tính đùa Thiên Ma một chút.

Nhưng Hắc Băng giật mình, cô quay ngoắt lại “ Chẳng lẽ ….?”

-Này, đừng ! Đừng làm thế ! - Hắc Băng hét lên.

Thiên Ma rút con dao găm, xẻ dọc bàn tay trái, máu phun ra tung toé, bắn lên bó hoa Đương Tử Ly.

Thiên Ma nắm lấy bó hoa, đưa ra trước mặt Hắc Băng, hắn cười:

-Được chưa ?

Hắc Băng há hốc miệng, những cánh hoa Tử Ly trắng muốt tắm đẫm máu từ bàn tay của Thiên Ma.

-Ngươi…Đồ điên ! Ngươi có biết máu đối với ngươi quan trọng thế nào không ? Hả ? - Hắc Băng gào lên.

Thiên Ma cười:

-Chỉ cần ngươi muốn…thế là được.

Hắc Băng gạt bó hoa xuống đất, nắm lấy tay Thiên Ma, bàn tay lạnh ngắt, nhưng máu thì nóng ran. Cô rút một mảnh vải trắng từ túi áo sau của mình:

-Ngươi…điên thật rồi…Điên rồi…

-Ta điên.

-Ngươi có biết là ngươi đã phung phí như thế nào không ? Cơ thể ngươi sẽ không chịu đựng nổi đâu ! Ngươi khác chúng ta !

-Thì có sao đâu !

Thiên Ma đổ người vào Hắc Băng, tay trái đầy máu của hắn nắm chặt tay Hắc Băng, rồi hắn ôm Hắc Băng, rất chặt.

-Ta sẽ làm tất cả vì Hắc Băng, được chứ ?

Hắc Băng thấy hơi nghẹn, tên Thiên Ma này đúng là điên thật rồi ! Máu đối với Thiên Ma là một thứ còn hơn cả xa xỉ. Tự nhiên cô trách bản thân vì lời nói đùa của chính mình. Mắt Hắc Băng bắt đầu ướt.

-Đừng thế mà – Thiên Ma gạt tay qua mắt Hắc Băng – Ta sẽ không để ngươi phải khóc nữa đâu.

Cứ thế Thiên Ma ôm mãi Hắc Băng trên thảm cỏ, máu t

/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status