Bởi vì cách giờ tan tầm còn có một khoảng thời gian, Lâm Đông Lai cùng Hoàng Mạn San không có kẹt xe, rất thuận lợi đến chi nhánh ngân hàng kinh doanh.
Hoàng Mạn San cầm số thứ tự, thấy phía trước còn có ba người, liền lôi kéo Lâm Đông Lai ở dãy ghế đại sảnh ngân hàng ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện phiếm
- Đông Lai, đây là lần đầu anh đến Thượng Hải sao?
Lâm Đông Lai là người Thường Thức Hồ Nam, 12 tuổi đã theo cha nhập cư trái phép đến Mexico, về phần Thượng Hải, hắn thật đúng là lần đầu tiên đến, vì thế hắn gật đầu “Đúng.”
- Ta phải ở lại Thượng Hải ba ngày, gặp khách hàng chỉ cần hai ngày, ta còn một ngày cùng anh dạo chơi nha, cũng cho là báo đáp anh lần này giúp tôi.
Lâm Đông Lai mỉm cười lắc lắc đầu
- Không cần, cô không phải mời tôi ăn mười bữa cơm sao? Nói thật, con người của tôi sức ăn có chút lớn, cô không chiếm được tiện nghi nào đâu.
Hoàng Mạn San nghe được Lâm Đông Lai nói như vậy, cũng theo đó nở nụ cười
- Con người anh thật đúng là...... Ôi chao, đúng rồi, anh làm sao mà để trên người một đồng tiền cũng không có vậy?
Lâm Đông Lai thực sự trả lời:
- Tôi cái gì cũng đều đặt ở trong hành lý, kết quả xuống máy bay mới phát hiện mình đã quên đem hành lý mang lên máy bay.
“Cái gì?” Hoàng Mạn San đầu tiên là sửng sờ một lúc, sau đó liền thất thanh phá lên cười, lúc phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, sau đó mới có chút xấu hổ lấy tay che lại miệng mình
- Anh cũng quá lợi hại a, trí nhớ tốt đến trình độ này?
Lâm Đông Lai có chút xấu hổ cười cười, không nói cái gì.
Nếu nói lúc vừa mới bắt đầu, Lâm Đông Lai cùng Hoàng Mạn San chẳng qua là bèo nước gặp nhau, Hoàng Mạn San đối với Lâm Đông Lai, ngoại trừ một bữa cơm, ý nghĩa khác cũng không có.
Như vậy theo vài giờ kết giao sau đó, suy nghĩ của Lâm Đông Lai dần dần bắt đầu có chút thay đổi.
Lâm Đông Lai 12 tuổi đã rời khỏi đất nước, bạn chơi đùa thời thơ ấu cho dù mặt đối mặt gặp nhau, nói không chừng hai bên cũng không nhận ra nhau, về phần tình cảm thì càng không nói tới .
Cho nên, Lâm Đông Lai ở trong nước một người bạn cũng không có.
Còn người thân, sau khi cha mất, Lâm Đông Lai là cô nhi chính hiệu.
Nói cách khác, Lâm Đông Lai ở trong nước hoàn toàn không có mối quan hệ xã hội nào, thật sự là làm lại từ đầu.
Kẻ nghiện có tỉ lệ tái nghiện cao đến kinh người, cũng không phải bởi vì bọn họ không có quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với ma túy, chủ yếu là bọn họ rất khó xây dựng lại mối quan hệ xã hội. Ở bên ngoài lăn lộn sinh sống, vẫn cảm thấy không thể dung nhập, cuối cùng lại nhớ tới đám bạn bè từng rời bỏ trong quá khứ, đám bạn bè này đều là kẻ nghiện, vì thế những người này cũng tự nhiên mà lại một lần nữa biến thành kẻ nghiện.
Muốn một lần nữa làm một người bình thường như mọi người, cũng không phải nói đơn giản không cầm súng, không cầm dao là có thể. Mà quan trọng hơn, là phải có môi trường sinh hoạt bình thường, một nghề nghiệp bình thường, một mối quan hệ xã hội bình thường.
Trước đây Lâm Đông Lai không có người dẫn đường, cho nên không ngờ sự việc đến mức này, hiện tại gặp Hoàng Mạn San, trong lòng hắn bắt đầu lung lay.
Thời gian ở chung cùng Hoàng Mạn San mặc dù cũng không tính dài, nhưng mà Lâm Đông Lai lại càng ngày cảm thấy, Hoàng Mạn San chính là cái chìa khóa mở ra cánh cửa để hắn đi đến cuộc sống người bình thường.
Trên thực tế, từ sau khi hắn cùng Hoàng Mạn San từ công ty Mộng Lộ Thiên Hoa đi ra, Lâm Đông Lai liền phát hiện có người ở bám đuôi theo dõi bọn họ. Với khả năng của Lâm Đông Lai, thoát khỏi theo dõi của bọn họ, tự nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, Lâm Đông Lai cũng không có làm như vậy.
Hắn sở dĩ không làm như vậy, chỉ bởi vì hắn cảm thấy, sau này nói không chừng sẽ cùng Hoàng Mạn San có thời gian dài ở chung, mà hiện tại hắn ở trước mặt Hoàng Mạn San để lộ đã quá nhiều chuyện, tiếp tục làm những chuyện như thế, có thể sẽ dẫn tới sự nghi ngờ của nàng.
Nghĩ đến đây, Lâm Đông Lai dùng hắn khóe mắt nhìn chăm chú về phía ngoài cửa sổ thủy tinh ngân hàng.
Hắn nhìn đến đường cái đối diện có bốn năm tên người mặc quần jean, mấy tên côn đồ dáng vẻ lưu manh đi về phía bên này ngân hàng, đến gần cửa sau ngân hàng, thì cùng một tên đã sớm ở nơi này canh chừng tụ hợp lại.
Tên kia chờ nhân thủ bọn họ chỉ vào trong ngân hàng, ra dấu với những người này.
Không cần nghi ngờ, tên vẫn theo dõi bọn họ, chính là cái tên ở nơi đó canh chừng, mà vài tên lưu manh kia, chính là người Vương Hữu Đức tìm đến.
- Mạn San......
Lâm Đông Lai xoay người kêu Hoàng Mạn San một tiếng.
- Sao, chuyện gì?
Hoàng Mạn San đang xem có phải đến lượt mình, xoay người nhìn Lâm Đông Lai.
- Ngươi ở nơi này cần khoảng bao lâu?
- Trước ta chỉ có hai người, ta đoán chừng hơn nửa giờ chắc là OK rồi.
Hoàng Mạn San đáp.
- Ta đây ra trước đi toilet.
Lâm Đông Lai nói xong, đứng lên.
- Được, trên người anh không mang khăn giấy phải không?
Hoàng Mạn San nói xong, từ trong túi của mình lấy ra một bao khăn giấy, đưa cho Lâm Đông Lai.
Lâm Đông Lai thoáng sửng sờ một chút, cười nhận lấy, Hoàng Mạn San này cẩn thận tỉ mỉ, làm cho Lâm Đông Lai có chút hơi cảm động.
- Đem số di động của cô lưu cho ta, nếu ta đi rất xa, không kịp trở về, ta sẽ gọi điện cho cô.
Hoàng Mạn San lại từ trong túi lấy ra tấm danh thiếp, đưa cho Lâm Đông Lai
- Đây là danh thiếp của ta.
Lâm Đông Lai nhận lấy danh thiếp, từ ngân hàng đi ra, cố ý hướng ngõ nhỏ hẻo lánh đi đến.
Cùng dự đoán của hắn giống nhau, vài tên lưu manh này lập tức đi theo sau.
Lúc vài tên lưu manh đi theo sau vào ngõ nhỏ, Lâm Đông Lai xoay quay đầu lại nhìn, sau đó bước chân nhanh hơn tiếp tục đi về phía trước. Vài tên lưu manh nghĩ hắn bỏ chạy, thì có hơn hai tên chạy nhanh vọt lên, đem đường đi của hắn chặn lại.
Lúc này, cái tên thoạt nhìn như là tên cầm đầu vài tên lưu manh bước tới đây.
Dáng người hắn rất cao lớn, đầu trọc, vẻ mặt nhìn hung ác.
- Tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào, ngươi xúc phạm ai không chịu, cũng dám xúc phạm Đức ca.
Tên đầu trọc cười lạnh lời vừa nói xong, nhìn thấy trên mặt Lâm Đông Lai vốn không có biểu cảm, lại lộ ra một vẻ tươi cười sáng lạn
- 15 năm, lời thoại lưu manh trong nước chúng ta thế nhưng một chút thay đổi cũng không có, thật sự là rất không phải với thời gian, loại trình độ như các ngươi, như thế nào thể hiện 15 năm tiến bộ to lớn vĩ đại của tổ quốc a?
Theo lời Lâm Đông Lai, khí tức trên người hắn vẫn bị hắn thu liễm lại, vì vậy khí tức tự nhiên của Lâm Đông Lai bộc lộ ra.
Đây là trải qua vô số lần khảo nghiệm sinh tử mà hình thành nên một loại tự tin.
Đây là sau khi vô số lần quyết định sinh tử của người khác, một loại tự nhiên, cảm giác ưu việt cho rằng chính mình có thể quyết định vận mệnh người khác.
Gần như ở nháy mắt, mọi người ở đây liền đều bị loại khí tức bá đạo như thực chất này làm cho kinh sợ.
- Ngươi từng giết người?
Tên đầu trọc vừa rồi còn cười lạnh con ngươi bắt đầu sáng lên, vẻ mặt hắn nghiêm túc hỏi.
- Ngươi còn chưa xứng để hỏi ta vấn đề này.
Lâm Đông Lai nhìn tên đầu trọc, rất nghiêm túc nói.
- Ngươi......
Mâu thuẫn hết sức căng thẳng.
Nhiều năm qua, Lâm Đông Lai ở trong nhiều lần đánh nhau sinh tử, thậm chí ngay cả một chút bị thương nặng đều không có, ngay tại lúc hắn dè dặt, địch nhân của hắn không nên coi thường.
Nhưng mà, lúc này Lâm Đông Lai một thân ung dung, hoàn toàn không có tiến vào trạng thái chiến đấu.
Không phải bởi vì hắn không coi những người này là đối thủ của hắn, mà là bởi vì hắn biết vốn không có xảy ra đánh nhau.
Tất cả như hắn dự liệu, ngay tại lúc những tên lưu manh nhịn không được muốn đánh nhau, có hai người cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở đầu ngõ.
- Các ngươi đang làm cái gì?
Cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở trong dự đoán của Lâm Đông Lai, nhưng quả thật làm cho đầu trọc cùng vài tên kia hoảng loạn.
- Không có việc gì, chúng ta vài người bạn bè gặp mặt , ở một chỗ nói chuyện tâm sự.
Tên đầu trọc đưa tay khoát lên người Lâm Đông Lai, giả vờ quen biết nhau mà nói.
Cảnh sát vẻ mặt lãnh khốc nói:
- Tất cả theo ta trở về cục cảnh sát.
- Nhưng mà...... Lão đại, chúng ta chưa làm cái gì a.
Tên đầu trọc vẻ mặt vô tội nói.
- Ai là lão đại của ngươi?
Cảnh sát thứ hai lạnh lùng trừng mắt nhìn tên đầu trọc một cái.
Cảnh sát thứ nhất ngay sau đó liền quát:
- Nói lời thừa nhiều như vậy làm gì, đi nhanh lên.
Năm phút sau, đám người Lâm Đông Lai đã đến phụ cận đồn công an.
Vừa đến đồn công an, Lâm Đông Lai ngay cả khai báo cũng không có, liền trực tiếp bị đưa vào trong một cái phòng nhỏ.
Khoảng chừng mười phút sau, một hương thơm nữ tính đặc biệt truyền tới, cánh cửa bị đẩy ra, một dáng người thon cao, khoảng 1m67, 1m68, một mỹ nữ cảnh quan mặt trái xoan vẻ mặt nghiêm túc đi đến.
Nàng không phải ai khác, chính là vài giờ trước, Vương Hiểu Vi còn đang đau khổ đọc tài liệu về Lâm Đông Lai.
Sau khi vào cửa, Vương Hiểu Vi đóng cửa phòng lại, sau đó ngồi đối diện với Lâm Đông Lai.
- Thật sự là ngưỡng mộ đã lâu a, Tony Lâm.
- Có thể được mỹ nữ cảnh quan như cô ngưỡng mộ, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, xin hỏi cô họ gì?
- Lâm tiên sinh không cần khách khí, bản nhân họ Vương, Vương Hiểu Vi.
Vương Hiểu Vi cười cười
- Ta lần này sở dĩ đặc biết mời ngài đến đây, chỉ là muốn nhắc nhở ngài, nơi này không phải nước Mỹ, mà là Trung Quốc. Nếu ngài ở quốc gia của tôi phạm tội, chúng tôi cũng sẽ không đối với ngài khách khí đâu.
- Vương cảnh quan, xem ra cô đọc tài liệu vẫn chưa được tỉ mỉ, cô không thể dùng hai chữ này “Nước cô” đối với tôi, bởi vì tôi cũng giống như cô, cũng là người Trung Quốc.
Lâm Đông Lai kiên nhẫn sửa chữa nói.
- Lâm Đông Lai, ngươi lần này về nước rốt cuộc là muốn làm gì?
Tuy rằng biết rõ đáp án sẽ không có ý nghĩa gì, nhưng mà Vương Hiểu Vi vẫn hỏi.
- Tìm người thân thăm bạn bè.
Lâm Đông Lai lời ít mà ý nhiều đáp.
- Ngươi ở trong nước một người bạn bè cũng không có, thậm chí ngay cả họ hàng gần cũng không có một người, ngươi tìm người thân nào, thăm bằng hữu nào?
Vương Hiểu Vi chất vấn nói.
- Bạn bè quả thật tạm thời không có, nhưng mà cũng không có nghĩa là tôi không thể kết giao bạn bè.
- Ngươi muốn nói cho ta biết, lần này ngươi về nước, chỉ là muốn trở về kết giao bạn bè?
Vương Hiểu Vi nói tới đây, bỗng cười lạnh
- Như vậy, ngươi muốn kết giao bạn bè với ai vậy? Là lão đại Thất Hải Bang, hay là Giang Bả Tư hội Tam Hợp Hồng Kông? Hay là minh chủ liên minh phương Bắc?”
- Cũng không phải.
- Vậy là ai?
- Là những người cô vĩnh viễn cũng nghĩ không tới, tựa như tôi hôm nay vừa mới quen tiểu thư Hoàng Mạn San.
- Ta cảnh cáo ngươi, nàng là cô gái xuất thân từ gia đình rất trong sạch, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của nàng, ta nhất định sẽ lập tức bắt ngươi.
- Vương cảnh quan, đối với thái độ tích cực công tác của cô, tôi vô cùng tôn kính. Nhưng mà, tôi khuyên cô vẫn là đem năng lực cùng sức lực của cô đặt ở trên người khác. Đặt ở trên người tôi, sẽ chỉ là lãng phí tài năng rất giỏi của cô.
Lâm Đông Lai nói tới đây, dừng một chút
- Về phần nguyên nhân, vô cùng đơn giản, ta đã muốn gác kim rửa tay, từ nay về sau không hề để ý chuyện giang hồ.
- Rời khỏi giang hồ?
Vương Hiểu Vi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Lâm Đông Lai, sau khi nháy mắt một lúc, mới đột nhiên cảm thấy khó tin lắc lắc đầu bắt đầu nở nụ cười
- Lâm Đông Lai, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?
- Tôi không cần.
Lâm Đông Lai gần như lập tức phải trả lời vấn đề của Vương Hiểu Vi
- Tôi cũng không nghĩ thay đổi quyết định gì của cô, tôi chỉ nói cho cô sự thật. Nếu cô nguyện ý tiếp tục theo dõi tôi, tôi không có ý kiến.
Nói tới đây, Lâm Đông Lai đứng lên
- Nhưng mà, bây giờ tôi phải đi rồi, bạn tôi đang đợi tôi.
Vương Hiểu Vi rất muốn bắt Lâm Đông Lai lưu lại, nếu có thể, nàng càng muốn trực tiếp đem Lâm Đông Lai nhốt vào trong ngục giam.
Nhưng mà hai chuyện này, một chuyện nàng cũng làm không được, bởi vì Lâm Đông Lai cái gì cũng không làm.
- Lâm Đông Lai, không cần đắc ý, ta nhất định sẽ biết ngươi rốt cuộc đang có âm mưu gì. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ tự tay bắt ngươi.
Vương Hiểu Vi cũng đứng lên, nói.
- Đúng vậy, tôi tin tưởng cô sớm muộn gì sẽ biết rõ chân tướng, chỉ là đến lúc đó không cần quá giật mình là được rồi.
Lâm Đông Lai nói xong, cười cười, sau đó lững thững đi ra phòng thẩm vấn.
Vương Hiểu Vi nhìn bóng dáng Lâm Đông Lai mất đi, lắc đầu cười, lẩm bẩm châm biếm:
- 27 tuổi rời khỏi giang hồ, truyền ra là chuyện cười quốc tế gì chứ......
Nàng vừa lẩm bẩm xong, liền nhìn thấy Lâm Đông Lai đi rồi lại trở về
- Vương cảnh quan, có chuyện tôi thiếu chút nữa đã quên.
- Chuyện gì?
Vương Hiểu Vi hỏi.
- Ta muốn báo án.
“Sao?” Vương Hiểu Vi sửng sốt một chút, nàng nghiêm trọng hoài nghi thính lực của mình xảy ra vấn đề.
- Ngươi muốn báo án?
- Đúng vậy, có mấy tên lưu manh định đánh tôi cùng bạn tôi tiểu thư Hoàng Mạn San.
- Có người muốn đánh ngươi, ta tuyệt không kỳ quái, nhưng mà bọn họ vì cái gì ngay cả Hoàng Mạn San cũng muốn đánh?
Vương Hiểu Vi kỳ quái hỏi
- Ta thỉnh cầu cảnh sát trừ ưu phiền giải nạn cho chúng tôi.
- Bởi vì một ít tranh cãi về thương vụ......
Sau khi nghe được Lâm Đông Lai nói lại một lần đại khái chuyện phát sinh buổi trưa, Vương Hiểu Vi càng không hiểu ra sao.
- Ngươi...... Vì cái gì sẽ cùng Hoàng Mạn San cùng đi giải quyết vấn đề thu nợ của công ty nàng?
Vương Hiểu Vi hỏi.
- Bởi vì nàng lúc tôi không có tiền ăn cơm, mời tôi ăn bữa cơm.
- Ngươi không có tiền ăn cơm?
- Đúng vậy, tôi quên mang hành lý của tôi lên máy bay.
Vương Hiểu Vi sờ cái trán, đầu óc nàng bắt đầu có chút hơi rối loạn.
Điểm này Lâm Đông Lai cũng nhìn ra được, vì thế hắn nói:
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều lắm, chỉ cần cảnh cáo những tên lưu manh hôm nay bắt về cùng với tôi, khiến cho bọn họ không được sinh sự là được rối, chuyện không cần phức tạp như vậy.
Nói xong, Lâm Đông Lai cười cười, xoay người rời đi.
Vương Hiểu Vi chậm rãi ngồi xuống, vò đầu một lúc
- Hắn vì cái gì phải làm việc này? Động tác lừa gạt như vậy không phải quá ngây thơ sao? Chẳng lẽ nói...... Hắn thật sự rời khỏi giang hồ?
Ý niệm này ở trong đầu Vương Hiểu Vi chỉ dừng lại không đến một giây, liền lập tức bị nàng phủ định
- Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
-------------------
Mỹ, Texas, ở nông trường nào đó.
Một thân hình cao lớn, lão nhân thân mặc trang phục người chăn bò, cùng một người trẻ tuổi mặc complê, đều tự cưỡi một con ngựa, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ ngậm điếu xì gà, nhàn nhã dạo chơi đi tới.
Người trẻ tuổi nói:
- Uỷ viên, tình hình đã có được xác nhận cuối cùng, Tony thật sự bỏ tất cả, về nước rồi.
- John, ngươi thấy con người Tony thế nào?
Lão nhân rút điếu xì gà, xoay người nhìn phía Đông.
Người trẻ tuổi được kêu là John, suy nghĩ một lúc, nói:
Bình thường mà nói, một người đối với năng lực khống chế thân thể của mình tới trình độ nào đó, sau đó hắn đối với cảm xúc cùng ý nghĩ khống chế sẽ có một cái bình cảnh. Tony là một người đột phá bình cảnh này, nhưng chỉ thế mà thôi.
Lão nhân lại hỏi:
- Ngươi cảm thấy hắn so với ngươi như thế nào?
- Tôi...... Cùng hắn?
John giống như không thể tin được lão nhân sẽ hỏi loại vấn đề này.
- John, không cần như vậy, ngươi sở dĩ có thể ở vị trí so với hắn cao nhiều lắm, chính là bởi vì khởi điểm bất đồng mà thôi. Tony là một người từ tầng thấp nhất của xã hội lăn lặn lên, hắn đã trải qua thống khổ cùng lịch lãm, vượt xa nhiều so với ngươi. Từ 8 năm trước ta bắt đầu lựa chọn Tony, ta liền cho rằng, hắn nếu có được giáo dục giống ngươi, bối cảnh, hắn chưa chắc sẽ thua kém ngươi. Mà lần này, hắn lại có thể làm ra lựa chọn như vậy, lại khiến cho ta càng coi trọng hắn. Có lẽ nói như vậy sẽ làm ngươi không vui, nhưng mà, John, ta phải nói, nếu Tony có được khởi điểm mà ngươi có, hắn sẽ mạnh hơn ngươi.
Mặc dù ở sâu trong nội tâm không đồng ý, nhưng mà John vẫn không có bác bỏ mặt mũi lão nhân này, hắn thản nhiên cười
- Có lẽ vậy, vận mệnh là cái gì đó thần kỳ, cái gì cũng có thể xảy ra.
- Ta biết ngươi không phục, nhưng mà ngươi muốn nghe lý do ta nói như vậy không?
Lão nhân nhìn John, hỏi.
- Mời Uỷ viên giải thích.
- Thời đại Đại Cách Mạng đã qua đi, quyền lực giai tầng toàn thế giới đều đã cố hóa rồi, phía sau mỗi một truyện thiếu nhi đều có một hiện thực khiến thiếu nữ tan nát cõi lòng. Mỹ, Nhật Bản, Đức, Anh, tất cả đều là quốc gia thịnh vượng, không có nước nào không như thế. Ở trong thế giới như vậy, người ở tầng thấp muốn đi đến chỗ cao, trở thành một bộ phân tầng lớp quyền lực tối cao, ngàn khó vạn khó. Nhưng mà chỉ là khó, cũng không phải hoàn toàn không thể. Nhất là đối với người như Tony mà nói, lại như thế. Tám năm trước, ta sở dĩ quyết định đầu tư hắn, một mặt vì chúng ta cần một đầu lĩnh Hắc Bang khôn ngoan giống hắn như vậy, mặt khác, cũng là bởi vì ta nhìn thấy tiềm lực đáng sợ trên con người hắn.
- Cả đời Tony bất hạnh lớn nhất, là hắn không phải người Germanic, cho nên chúng ta không thể bồi dưỡng hắn giống như bồi dưỡng ngươi. Một khi đã như vậy, chúng ta nhất định phải khống chế loại tiềm lực này của hắn. Đối với người tầng thấp nhất mà nói, Hắc Bang giống như là thuốc giảm đau, có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến cho bọn họ thoát khỏi hiện thực tàn khốc, tới cảnh giới ảo mộng tốt đẹp. Nhưng mà cũng hủy diệt tương lai bọn họ. Một người, bất kể cường đại cỡ nào, chỉ cần hắn đang ở Hắc Bang, cuối cùng hắn chẳng qua là phần tử của Hắc Bang, một loaị người bên cạnh xã hội mà thôi. Chỉ cần chúng ta muốn, tùy thời có thể thanh lý hắn. Nhưng mà ta như thế nào cũng không có nghĩ đến, hắn lại buông tha, buông tha thứ vô số người tầng thấp nhất cả đời tha thiết ước mơ mà không thể được đến.
- Một người, tuổi trẻ, cường tráng, tràn ngập trí tuệ, đầy dũng khí, quen tự kiểm soát, đối chúng ta với hiểu biết rất sâu, hơn nữa không phải người Germanic.
Lão nhân nói tới đây, ghìm lại dây cương, để ngựa dừng lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn phía trước mênh mông bát ngát
- Người như vậy, nếu dung nhập chủ lưu xã hội, hơn nữa lấy được thành công, việc này đối với việc duy trì lợi ích của chúng ta mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì. Cho nên, bất kể là hắn xuất phát từ lý trí suy nghĩ cặn kẽ, hay là từ nguyện vọng cảm tính của bản thân mà làm ra quyết định như vậy, này đều rất không xong.
Hai người trầm mặc một lúc, lão nhân quay đầu nhìn John, lộ ra vẻ tươi cười thật có lỗi
- Xấu hổ, ta có chút quá mức dài dòng cùng đa sầu đa cảm thôi. Từ 70 tuổi trở đi, ta còn có tật xấu này. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, trở lại chuyện chính...... Cứ cho ta rất thích Tony, nhưng mà buôn bán là buôn bán, chúng ta năm đó đầu tư cho hắn, cũng không phải là muốn hắn làm ra lựa chọn như vậy.
- Có lẽ hắn chỉ là nhất thời mệt mỏi thôi, tựa như tất cả viên chức nhiều năm công tác, hắn cần một kỳ nghỉ dài hạn.
John cười cười, hắn muốn cho không khí trở nên thoải mái một chút.
- Vậy cũng không được, hắn chưa xin phép với chúng ta.
Lão nhân cảm nhận được ý tứ của John, cho nên hắn cũng lộ ra vẻ tươi cười.
- Uỷ viên ngài yên tâm, tôi đã cho người thông báo Interpol. Nếu tôi đoán đúng, Interpol Trung Quốc chắc là đã bắt đầu tìm hắn phiền toái.
- Không, việc này còn xa mới đủ. Loại cảnh sát này làm chuyện gì đều cần con dấu, việc làm càng lớn càng cần nhiều con dấu của nhiều tổ chức, là điển hình tượng trưng sức sản xuất lạc hậu. Nếu bọn họ có một nửa hiệu suất làm việc của Hắc Bang, chúng ta sẽ không đi bồi dưỡng Hắc Bang. Không thể trông cậy vào bọn họ.
- Nếu là như vậy, rất đơn giản, tôi có thể trực tiếp phái người buộc hắn trở về.
- Không, như vậy cũng không được, Tony là người ý chí tự do rất mạnh, làm như vậy là chuyện vô ích.
Lão nhân nói, vươn tay vỗ bả vai John
- Biết Tony là cái không? Là sói. Dạy sói không thể dùng phương thức dạy chó.
- Vậy Uỷ viên, ngài có ý tưởng gì sao?
- John, không cần luôn hỏi ta, ngươi nên tự mình suy nghĩ vấn đề. Loại người không thường xuyên suy nghĩ, có thói quen trực tiếp hỏi ý kiến người khác, cũng không phải là thói quen dự bị Uỷ viên Duy Lợi Hội nên có.
- Vâng, Uỷ viên.
John cúi đầu, vô cùng cung kính trả lời lão nhân.
Hoàng Mạn San cầm số thứ tự, thấy phía trước còn có ba người, liền lôi kéo Lâm Đông Lai ở dãy ghế đại sảnh ngân hàng ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện phiếm
- Đông Lai, đây là lần đầu anh đến Thượng Hải sao?
Lâm Đông Lai là người Thường Thức Hồ Nam, 12 tuổi đã theo cha nhập cư trái phép đến Mexico, về phần Thượng Hải, hắn thật đúng là lần đầu tiên đến, vì thế hắn gật đầu “Đúng.”
- Ta phải ở lại Thượng Hải ba ngày, gặp khách hàng chỉ cần hai ngày, ta còn một ngày cùng anh dạo chơi nha, cũng cho là báo đáp anh lần này giúp tôi.
Lâm Đông Lai mỉm cười lắc lắc đầu
- Không cần, cô không phải mời tôi ăn mười bữa cơm sao? Nói thật, con người của tôi sức ăn có chút lớn, cô không chiếm được tiện nghi nào đâu.
Hoàng Mạn San nghe được Lâm Đông Lai nói như vậy, cũng theo đó nở nụ cười
- Con người anh thật đúng là...... Ôi chao, đúng rồi, anh làm sao mà để trên người một đồng tiền cũng không có vậy?
Lâm Đông Lai thực sự trả lời:
- Tôi cái gì cũng đều đặt ở trong hành lý, kết quả xuống máy bay mới phát hiện mình đã quên đem hành lý mang lên máy bay.
“Cái gì?” Hoàng Mạn San đầu tiên là sửng sờ một lúc, sau đó liền thất thanh phá lên cười, lúc phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, sau đó mới có chút xấu hổ lấy tay che lại miệng mình
- Anh cũng quá lợi hại a, trí nhớ tốt đến trình độ này?
Lâm Đông Lai có chút xấu hổ cười cười, không nói cái gì.
Nếu nói lúc vừa mới bắt đầu, Lâm Đông Lai cùng Hoàng Mạn San chẳng qua là bèo nước gặp nhau, Hoàng Mạn San đối với Lâm Đông Lai, ngoại trừ một bữa cơm, ý nghĩa khác cũng không có.
Như vậy theo vài giờ kết giao sau đó, suy nghĩ của Lâm Đông Lai dần dần bắt đầu có chút thay đổi.
Lâm Đông Lai 12 tuổi đã rời khỏi đất nước, bạn chơi đùa thời thơ ấu cho dù mặt đối mặt gặp nhau, nói không chừng hai bên cũng không nhận ra nhau, về phần tình cảm thì càng không nói tới .
Cho nên, Lâm Đông Lai ở trong nước một người bạn cũng không có.
Còn người thân, sau khi cha mất, Lâm Đông Lai là cô nhi chính hiệu.
Nói cách khác, Lâm Đông Lai ở trong nước hoàn toàn không có mối quan hệ xã hội nào, thật sự là làm lại từ đầu.
Kẻ nghiện có tỉ lệ tái nghiện cao đến kinh người, cũng không phải bởi vì bọn họ không có quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với ma túy, chủ yếu là bọn họ rất khó xây dựng lại mối quan hệ xã hội. Ở bên ngoài lăn lộn sinh sống, vẫn cảm thấy không thể dung nhập, cuối cùng lại nhớ tới đám bạn bè từng rời bỏ trong quá khứ, đám bạn bè này đều là kẻ nghiện, vì thế những người này cũng tự nhiên mà lại một lần nữa biến thành kẻ nghiện.
Muốn một lần nữa làm một người bình thường như mọi người, cũng không phải nói đơn giản không cầm súng, không cầm dao là có thể. Mà quan trọng hơn, là phải có môi trường sinh hoạt bình thường, một nghề nghiệp bình thường, một mối quan hệ xã hội bình thường.
Trước đây Lâm Đông Lai không có người dẫn đường, cho nên không ngờ sự việc đến mức này, hiện tại gặp Hoàng Mạn San, trong lòng hắn bắt đầu lung lay.
Thời gian ở chung cùng Hoàng Mạn San mặc dù cũng không tính dài, nhưng mà Lâm Đông Lai lại càng ngày cảm thấy, Hoàng Mạn San chính là cái chìa khóa mở ra cánh cửa để hắn đi đến cuộc sống người bình thường.
Trên thực tế, từ sau khi hắn cùng Hoàng Mạn San từ công ty Mộng Lộ Thiên Hoa đi ra, Lâm Đông Lai liền phát hiện có người ở bám đuôi theo dõi bọn họ. Với khả năng của Lâm Đông Lai, thoát khỏi theo dõi của bọn họ, tự nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, Lâm Đông Lai cũng không có làm như vậy.
Hắn sở dĩ không làm như vậy, chỉ bởi vì hắn cảm thấy, sau này nói không chừng sẽ cùng Hoàng Mạn San có thời gian dài ở chung, mà hiện tại hắn ở trước mặt Hoàng Mạn San để lộ đã quá nhiều chuyện, tiếp tục làm những chuyện như thế, có thể sẽ dẫn tới sự nghi ngờ của nàng.
Nghĩ đến đây, Lâm Đông Lai dùng hắn khóe mắt nhìn chăm chú về phía ngoài cửa sổ thủy tinh ngân hàng.
Hắn nhìn đến đường cái đối diện có bốn năm tên người mặc quần jean, mấy tên côn đồ dáng vẻ lưu manh đi về phía bên này ngân hàng, đến gần cửa sau ngân hàng, thì cùng một tên đã sớm ở nơi này canh chừng tụ hợp lại.
Tên kia chờ nhân thủ bọn họ chỉ vào trong ngân hàng, ra dấu với những người này.
Không cần nghi ngờ, tên vẫn theo dõi bọn họ, chính là cái tên ở nơi đó canh chừng, mà vài tên lưu manh kia, chính là người Vương Hữu Đức tìm đến.
- Mạn San......
Lâm Đông Lai xoay người kêu Hoàng Mạn San một tiếng.
- Sao, chuyện gì?
Hoàng Mạn San đang xem có phải đến lượt mình, xoay người nhìn Lâm Đông Lai.
- Ngươi ở nơi này cần khoảng bao lâu?
- Trước ta chỉ có hai người, ta đoán chừng hơn nửa giờ chắc là OK rồi.
Hoàng Mạn San đáp.
- Ta đây ra trước đi toilet.
Lâm Đông Lai nói xong, đứng lên.
- Được, trên người anh không mang khăn giấy phải không?
Hoàng Mạn San nói xong, từ trong túi của mình lấy ra một bao khăn giấy, đưa cho Lâm Đông Lai.
Lâm Đông Lai thoáng sửng sờ một chút, cười nhận lấy, Hoàng Mạn San này cẩn thận tỉ mỉ, làm cho Lâm Đông Lai có chút hơi cảm động.
- Đem số di động của cô lưu cho ta, nếu ta đi rất xa, không kịp trở về, ta sẽ gọi điện cho cô.
Hoàng Mạn San lại từ trong túi lấy ra tấm danh thiếp, đưa cho Lâm Đông Lai
- Đây là danh thiếp của ta.
Lâm Đông Lai nhận lấy danh thiếp, từ ngân hàng đi ra, cố ý hướng ngõ nhỏ hẻo lánh đi đến.
Cùng dự đoán của hắn giống nhau, vài tên lưu manh này lập tức đi theo sau.
Lúc vài tên lưu manh đi theo sau vào ngõ nhỏ, Lâm Đông Lai xoay quay đầu lại nhìn, sau đó bước chân nhanh hơn tiếp tục đi về phía trước. Vài tên lưu manh nghĩ hắn bỏ chạy, thì có hơn hai tên chạy nhanh vọt lên, đem đường đi của hắn chặn lại.
Lúc này, cái tên thoạt nhìn như là tên cầm đầu vài tên lưu manh bước tới đây.
Dáng người hắn rất cao lớn, đầu trọc, vẻ mặt nhìn hung ác.
- Tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào, ngươi xúc phạm ai không chịu, cũng dám xúc phạm Đức ca.
Tên đầu trọc cười lạnh lời vừa nói xong, nhìn thấy trên mặt Lâm Đông Lai vốn không có biểu cảm, lại lộ ra một vẻ tươi cười sáng lạn
- 15 năm, lời thoại lưu manh trong nước chúng ta thế nhưng một chút thay đổi cũng không có, thật sự là rất không phải với thời gian, loại trình độ như các ngươi, như thế nào thể hiện 15 năm tiến bộ to lớn vĩ đại của tổ quốc a?
Theo lời Lâm Đông Lai, khí tức trên người hắn vẫn bị hắn thu liễm lại, vì vậy khí tức tự nhiên của Lâm Đông Lai bộc lộ ra.
Đây là trải qua vô số lần khảo nghiệm sinh tử mà hình thành nên một loại tự tin.
Đây là sau khi vô số lần quyết định sinh tử của người khác, một loại tự nhiên, cảm giác ưu việt cho rằng chính mình có thể quyết định vận mệnh người khác.
Gần như ở nháy mắt, mọi người ở đây liền đều bị loại khí tức bá đạo như thực chất này làm cho kinh sợ.
- Ngươi từng giết người?
Tên đầu trọc vừa rồi còn cười lạnh con ngươi bắt đầu sáng lên, vẻ mặt hắn nghiêm túc hỏi.
- Ngươi còn chưa xứng để hỏi ta vấn đề này.
Lâm Đông Lai nhìn tên đầu trọc, rất nghiêm túc nói.
- Ngươi......
Mâu thuẫn hết sức căng thẳng.
Nhiều năm qua, Lâm Đông Lai ở trong nhiều lần đánh nhau sinh tử, thậm chí ngay cả một chút bị thương nặng đều không có, ngay tại lúc hắn dè dặt, địch nhân của hắn không nên coi thường.
Nhưng mà, lúc này Lâm Đông Lai một thân ung dung, hoàn toàn không có tiến vào trạng thái chiến đấu.
Không phải bởi vì hắn không coi những người này là đối thủ của hắn, mà là bởi vì hắn biết vốn không có xảy ra đánh nhau.
Tất cả như hắn dự liệu, ngay tại lúc những tên lưu manh nhịn không được muốn đánh nhau, có hai người cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở đầu ngõ.
- Các ngươi đang làm cái gì?
Cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở trong dự đoán của Lâm Đông Lai, nhưng quả thật làm cho đầu trọc cùng vài tên kia hoảng loạn.
- Không có việc gì, chúng ta vài người bạn bè gặp mặt , ở một chỗ nói chuyện tâm sự.
Tên đầu trọc đưa tay khoát lên người Lâm Đông Lai, giả vờ quen biết nhau mà nói.
Cảnh sát vẻ mặt lãnh khốc nói:
- Tất cả theo ta trở về cục cảnh sát.
- Nhưng mà...... Lão đại, chúng ta chưa làm cái gì a.
Tên đầu trọc vẻ mặt vô tội nói.
- Ai là lão đại của ngươi?
Cảnh sát thứ hai lạnh lùng trừng mắt nhìn tên đầu trọc một cái.
Cảnh sát thứ nhất ngay sau đó liền quát:
- Nói lời thừa nhiều như vậy làm gì, đi nhanh lên.
Năm phút sau, đám người Lâm Đông Lai đã đến phụ cận đồn công an.
Vừa đến đồn công an, Lâm Đông Lai ngay cả khai báo cũng không có, liền trực tiếp bị đưa vào trong một cái phòng nhỏ.
Khoảng chừng mười phút sau, một hương thơm nữ tính đặc biệt truyền tới, cánh cửa bị đẩy ra, một dáng người thon cao, khoảng 1m67, 1m68, một mỹ nữ cảnh quan mặt trái xoan vẻ mặt nghiêm túc đi đến.
Nàng không phải ai khác, chính là vài giờ trước, Vương Hiểu Vi còn đang đau khổ đọc tài liệu về Lâm Đông Lai.
Sau khi vào cửa, Vương Hiểu Vi đóng cửa phòng lại, sau đó ngồi đối diện với Lâm Đông Lai.
- Thật sự là ngưỡng mộ đã lâu a, Tony Lâm.
- Có thể được mỹ nữ cảnh quan như cô ngưỡng mộ, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, xin hỏi cô họ gì?
- Lâm tiên sinh không cần khách khí, bản nhân họ Vương, Vương Hiểu Vi.
Vương Hiểu Vi cười cười
- Ta lần này sở dĩ đặc biết mời ngài đến đây, chỉ là muốn nhắc nhở ngài, nơi này không phải nước Mỹ, mà là Trung Quốc. Nếu ngài ở quốc gia của tôi phạm tội, chúng tôi cũng sẽ không đối với ngài khách khí đâu.
- Vương cảnh quan, xem ra cô đọc tài liệu vẫn chưa được tỉ mỉ, cô không thể dùng hai chữ này “Nước cô” đối với tôi, bởi vì tôi cũng giống như cô, cũng là người Trung Quốc.
Lâm Đông Lai kiên nhẫn sửa chữa nói.
- Lâm Đông Lai, ngươi lần này về nước rốt cuộc là muốn làm gì?
Tuy rằng biết rõ đáp án sẽ không có ý nghĩa gì, nhưng mà Vương Hiểu Vi vẫn hỏi.
- Tìm người thân thăm bạn bè.
Lâm Đông Lai lời ít mà ý nhiều đáp.
- Ngươi ở trong nước một người bạn bè cũng không có, thậm chí ngay cả họ hàng gần cũng không có một người, ngươi tìm người thân nào, thăm bằng hữu nào?
Vương Hiểu Vi chất vấn nói.
- Bạn bè quả thật tạm thời không có, nhưng mà cũng không có nghĩa là tôi không thể kết giao bạn bè.
- Ngươi muốn nói cho ta biết, lần này ngươi về nước, chỉ là muốn trở về kết giao bạn bè?
Vương Hiểu Vi nói tới đây, bỗng cười lạnh
- Như vậy, ngươi muốn kết giao bạn bè với ai vậy? Là lão đại Thất Hải Bang, hay là Giang Bả Tư hội Tam Hợp Hồng Kông? Hay là minh chủ liên minh phương Bắc?”
- Cũng không phải.
- Vậy là ai?
- Là những người cô vĩnh viễn cũng nghĩ không tới, tựa như tôi hôm nay vừa mới quen tiểu thư Hoàng Mạn San.
- Ta cảnh cáo ngươi, nàng là cô gái xuất thân từ gia đình rất trong sạch, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của nàng, ta nhất định sẽ lập tức bắt ngươi.
- Vương cảnh quan, đối với thái độ tích cực công tác của cô, tôi vô cùng tôn kính. Nhưng mà, tôi khuyên cô vẫn là đem năng lực cùng sức lực của cô đặt ở trên người khác. Đặt ở trên người tôi, sẽ chỉ là lãng phí tài năng rất giỏi của cô.
Lâm Đông Lai nói tới đây, dừng một chút
- Về phần nguyên nhân, vô cùng đơn giản, ta đã muốn gác kim rửa tay, từ nay về sau không hề để ý chuyện giang hồ.
- Rời khỏi giang hồ?
Vương Hiểu Vi mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Lâm Đông Lai, sau khi nháy mắt một lúc, mới đột nhiên cảm thấy khó tin lắc lắc đầu bắt đầu nở nụ cười
- Lâm Đông Lai, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?
- Tôi không cần.
Lâm Đông Lai gần như lập tức phải trả lời vấn đề của Vương Hiểu Vi
- Tôi cũng không nghĩ thay đổi quyết định gì của cô, tôi chỉ nói cho cô sự thật. Nếu cô nguyện ý tiếp tục theo dõi tôi, tôi không có ý kiến.
Nói tới đây, Lâm Đông Lai đứng lên
- Nhưng mà, bây giờ tôi phải đi rồi, bạn tôi đang đợi tôi.
Vương Hiểu Vi rất muốn bắt Lâm Đông Lai lưu lại, nếu có thể, nàng càng muốn trực tiếp đem Lâm Đông Lai nhốt vào trong ngục giam.
Nhưng mà hai chuyện này, một chuyện nàng cũng làm không được, bởi vì Lâm Đông Lai cái gì cũng không làm.
- Lâm Đông Lai, không cần đắc ý, ta nhất định sẽ biết ngươi rốt cuộc đang có âm mưu gì. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ tự tay bắt ngươi.
Vương Hiểu Vi cũng đứng lên, nói.
- Đúng vậy, tôi tin tưởng cô sớm muộn gì sẽ biết rõ chân tướng, chỉ là đến lúc đó không cần quá giật mình là được rồi.
Lâm Đông Lai nói xong, cười cười, sau đó lững thững đi ra phòng thẩm vấn.
Vương Hiểu Vi nhìn bóng dáng Lâm Đông Lai mất đi, lắc đầu cười, lẩm bẩm châm biếm:
- 27 tuổi rời khỏi giang hồ, truyền ra là chuyện cười quốc tế gì chứ......
Nàng vừa lẩm bẩm xong, liền nhìn thấy Lâm Đông Lai đi rồi lại trở về
- Vương cảnh quan, có chuyện tôi thiếu chút nữa đã quên.
- Chuyện gì?
Vương Hiểu Vi hỏi.
- Ta muốn báo án.
“Sao?” Vương Hiểu Vi sửng sốt một chút, nàng nghiêm trọng hoài nghi thính lực của mình xảy ra vấn đề.
- Ngươi muốn báo án?
- Đúng vậy, có mấy tên lưu manh định đánh tôi cùng bạn tôi tiểu thư Hoàng Mạn San.
- Có người muốn đánh ngươi, ta tuyệt không kỳ quái, nhưng mà bọn họ vì cái gì ngay cả Hoàng Mạn San cũng muốn đánh?
Vương Hiểu Vi kỳ quái hỏi
- Ta thỉnh cầu cảnh sát trừ ưu phiền giải nạn cho chúng tôi.
- Bởi vì một ít tranh cãi về thương vụ......
Sau khi nghe được Lâm Đông Lai nói lại một lần đại khái chuyện phát sinh buổi trưa, Vương Hiểu Vi càng không hiểu ra sao.
- Ngươi...... Vì cái gì sẽ cùng Hoàng Mạn San cùng đi giải quyết vấn đề thu nợ của công ty nàng?
Vương Hiểu Vi hỏi.
- Bởi vì nàng lúc tôi không có tiền ăn cơm, mời tôi ăn bữa cơm.
- Ngươi không có tiền ăn cơm?
- Đúng vậy, tôi quên mang hành lý của tôi lên máy bay.
Vương Hiểu Vi sờ cái trán, đầu óc nàng bắt đầu có chút hơi rối loạn.
Điểm này Lâm Đông Lai cũng nhìn ra được, vì thế hắn nói:
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều lắm, chỉ cần cảnh cáo những tên lưu manh hôm nay bắt về cùng với tôi, khiến cho bọn họ không được sinh sự là được rối, chuyện không cần phức tạp như vậy.
Nói xong, Lâm Đông Lai cười cười, xoay người rời đi.
Vương Hiểu Vi chậm rãi ngồi xuống, vò đầu một lúc
- Hắn vì cái gì phải làm việc này? Động tác lừa gạt như vậy không phải quá ngây thơ sao? Chẳng lẽ nói...... Hắn thật sự rời khỏi giang hồ?
Ý niệm này ở trong đầu Vương Hiểu Vi chỉ dừng lại không đến một giây, liền lập tức bị nàng phủ định
- Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
-------------------
Mỹ, Texas, ở nông trường nào đó.
Một thân hình cao lớn, lão nhân thân mặc trang phục người chăn bò, cùng một người trẻ tuổi mặc complê, đều tự cưỡi một con ngựa, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ ngậm điếu xì gà, nhàn nhã dạo chơi đi tới.
Người trẻ tuổi nói:
- Uỷ viên, tình hình đã có được xác nhận cuối cùng, Tony thật sự bỏ tất cả, về nước rồi.
- John, ngươi thấy con người Tony thế nào?
Lão nhân rút điếu xì gà, xoay người nhìn phía Đông.
Người trẻ tuổi được kêu là John, suy nghĩ một lúc, nói:
Bình thường mà nói, một người đối với năng lực khống chế thân thể của mình tới trình độ nào đó, sau đó hắn đối với cảm xúc cùng ý nghĩ khống chế sẽ có một cái bình cảnh. Tony là một người đột phá bình cảnh này, nhưng chỉ thế mà thôi.
Lão nhân lại hỏi:
- Ngươi cảm thấy hắn so với ngươi như thế nào?
- Tôi...... Cùng hắn?
John giống như không thể tin được lão nhân sẽ hỏi loại vấn đề này.
- John, không cần như vậy, ngươi sở dĩ có thể ở vị trí so với hắn cao nhiều lắm, chính là bởi vì khởi điểm bất đồng mà thôi. Tony là một người từ tầng thấp nhất của xã hội lăn lặn lên, hắn đã trải qua thống khổ cùng lịch lãm, vượt xa nhiều so với ngươi. Từ 8 năm trước ta bắt đầu lựa chọn Tony, ta liền cho rằng, hắn nếu có được giáo dục giống ngươi, bối cảnh, hắn chưa chắc sẽ thua kém ngươi. Mà lần này, hắn lại có thể làm ra lựa chọn như vậy, lại khiến cho ta càng coi trọng hắn. Có lẽ nói như vậy sẽ làm ngươi không vui, nhưng mà, John, ta phải nói, nếu Tony có được khởi điểm mà ngươi có, hắn sẽ mạnh hơn ngươi.
Mặc dù ở sâu trong nội tâm không đồng ý, nhưng mà John vẫn không có bác bỏ mặt mũi lão nhân này, hắn thản nhiên cười
- Có lẽ vậy, vận mệnh là cái gì đó thần kỳ, cái gì cũng có thể xảy ra.
- Ta biết ngươi không phục, nhưng mà ngươi muốn nghe lý do ta nói như vậy không?
Lão nhân nhìn John, hỏi.
- Mời Uỷ viên giải thích.
- Thời đại Đại Cách Mạng đã qua đi, quyền lực giai tầng toàn thế giới đều đã cố hóa rồi, phía sau mỗi một truyện thiếu nhi đều có một hiện thực khiến thiếu nữ tan nát cõi lòng. Mỹ, Nhật Bản, Đức, Anh, tất cả đều là quốc gia thịnh vượng, không có nước nào không như thế. Ở trong thế giới như vậy, người ở tầng thấp muốn đi đến chỗ cao, trở thành một bộ phân tầng lớp quyền lực tối cao, ngàn khó vạn khó. Nhưng mà chỉ là khó, cũng không phải hoàn toàn không thể. Nhất là đối với người như Tony mà nói, lại như thế. Tám năm trước, ta sở dĩ quyết định đầu tư hắn, một mặt vì chúng ta cần một đầu lĩnh Hắc Bang khôn ngoan giống hắn như vậy, mặt khác, cũng là bởi vì ta nhìn thấy tiềm lực đáng sợ trên con người hắn.
- Cả đời Tony bất hạnh lớn nhất, là hắn không phải người Germanic, cho nên chúng ta không thể bồi dưỡng hắn giống như bồi dưỡng ngươi. Một khi đã như vậy, chúng ta nhất định phải khống chế loại tiềm lực này của hắn. Đối với người tầng thấp nhất mà nói, Hắc Bang giống như là thuốc giảm đau, có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến cho bọn họ thoát khỏi hiện thực tàn khốc, tới cảnh giới ảo mộng tốt đẹp. Nhưng mà cũng hủy diệt tương lai bọn họ. Một người, bất kể cường đại cỡ nào, chỉ cần hắn đang ở Hắc Bang, cuối cùng hắn chẳng qua là phần tử của Hắc Bang, một loaị người bên cạnh xã hội mà thôi. Chỉ cần chúng ta muốn, tùy thời có thể thanh lý hắn. Nhưng mà ta như thế nào cũng không có nghĩ đến, hắn lại buông tha, buông tha thứ vô số người tầng thấp nhất cả đời tha thiết ước mơ mà không thể được đến.
- Một người, tuổi trẻ, cường tráng, tràn ngập trí tuệ, đầy dũng khí, quen tự kiểm soát, đối chúng ta với hiểu biết rất sâu, hơn nữa không phải người Germanic.
Lão nhân nói tới đây, ghìm lại dây cương, để ngựa dừng lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn phía trước mênh mông bát ngát
- Người như vậy, nếu dung nhập chủ lưu xã hội, hơn nữa lấy được thành công, việc này đối với việc duy trì lợi ích của chúng ta mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì. Cho nên, bất kể là hắn xuất phát từ lý trí suy nghĩ cặn kẽ, hay là từ nguyện vọng cảm tính của bản thân mà làm ra quyết định như vậy, này đều rất không xong.
Hai người trầm mặc một lúc, lão nhân quay đầu nhìn John, lộ ra vẻ tươi cười thật có lỗi
- Xấu hổ, ta có chút quá mức dài dòng cùng đa sầu đa cảm thôi. Từ 70 tuổi trở đi, ta còn có tật xấu này. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, trở lại chuyện chính...... Cứ cho ta rất thích Tony, nhưng mà buôn bán là buôn bán, chúng ta năm đó đầu tư cho hắn, cũng không phải là muốn hắn làm ra lựa chọn như vậy.
- Có lẽ hắn chỉ là nhất thời mệt mỏi thôi, tựa như tất cả viên chức nhiều năm công tác, hắn cần một kỳ nghỉ dài hạn.
John cười cười, hắn muốn cho không khí trở nên thoải mái một chút.
- Vậy cũng không được, hắn chưa xin phép với chúng ta.
Lão nhân cảm nhận được ý tứ của John, cho nên hắn cũng lộ ra vẻ tươi cười.
- Uỷ viên ngài yên tâm, tôi đã cho người thông báo Interpol. Nếu tôi đoán đúng, Interpol Trung Quốc chắc là đã bắt đầu tìm hắn phiền toái.
- Không, việc này còn xa mới đủ. Loại cảnh sát này làm chuyện gì đều cần con dấu, việc làm càng lớn càng cần nhiều con dấu của nhiều tổ chức, là điển hình tượng trưng sức sản xuất lạc hậu. Nếu bọn họ có một nửa hiệu suất làm việc của Hắc Bang, chúng ta sẽ không đi bồi dưỡng Hắc Bang. Không thể trông cậy vào bọn họ.
- Nếu là như vậy, rất đơn giản, tôi có thể trực tiếp phái người buộc hắn trở về.
- Không, như vậy cũng không được, Tony là người ý chí tự do rất mạnh, làm như vậy là chuyện vô ích.
Lão nhân nói, vươn tay vỗ bả vai John
- Biết Tony là cái không? Là sói. Dạy sói không thể dùng phương thức dạy chó.
- Vậy Uỷ viên, ngài có ý tưởng gì sao?
- John, không cần luôn hỏi ta, ngươi nên tự mình suy nghĩ vấn đề. Loại người không thường xuyên suy nghĩ, có thói quen trực tiếp hỏi ý kiến người khác, cũng không phải là thói quen dự bị Uỷ viên Duy Lợi Hội nên có.
- Vâng, Uỷ viên.
John cúi đầu, vô cùng cung kính trả lời lão nhân.
/3
|