Sau một chặng đường dài rốt cuộc cũng về đến nơi, một lần nữa bước trên mảnh đất Phỉ Hải, tâm trạng Hứa Giai Nam không giống như khi rời khỏi đây, thoải mái và vui vẻ. Lúc này đã vào đầu xuân, thời tiết cũng ấm hơn, ngay cả bông liễu cũng lặng lẽ nảy ra vài chồi, phủ phiêu giữa không trung. Giai Nam nhấn hạ cửa sổ xe xuống, nheo mắt nhìn ra ngoài.
Cô chủ, chuyến du lịch châu u vui vẻ chứ ạ? Thẩm Dung ngồi bên tay lái phụ, mang theo chút dè dặt hỏi cô.
Rất vui.
Đặt vé máy bay trở về có gặp khó khăn không ạ? Nghe nói sân bay bên kia đều đầy ắp người.
Giai Nam hơi chột dạ một chút, nhưng vẫn cười như không có việc gì: Ừ, do tôi may mắn thôi.
Xe rất nhanh đã dừng lại tại bãi đỗ của bệnh viện, trước khi bước vào thang máy, Thẩm Dung có chút do dự nói: Cô chủ, lần này ông chủ phẫu thuật rất thành công nhưng bác sĩ nói, sau này chỉ sợ ông chủ không thể làm việc quá sức. Nếu chút nữa ông chủ có căn dặn cô chuyện gì, mong cô.. Anh dừng lại một chút, dường như không biết phải nói tiếp như thế nào.
Tôi biết. Nếu tôi nói… Tôi muốn giúp ba tôi làm chút việc, anh sẽ giúp tôi chứ? Giai Nam cúi thấp đầu, trong lòng cũng rất khó chịu, do dự nói tiếp, Nhưng bây giờ cái gì tôi cũng không biết..
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Dung cười cười, khoan dung nhìn cô, thấp giọng nói: Cô chủ, cô có thể nghĩ được như vậy, ông chủ chắc sẽ vui mừng lắm.
Bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, Giai Nam mới biết được vì sao trước đó Thẩm Dung lại kiên trì muốn mình trở về.
Trên người bố cô lúc này bị cắm rất nhiều ống dẫn đang nhắm mắt, lẳng lặng nằm trên giường bệnh. Còn cô đầy kinh ngạc đứng bên giường, nhìn tóc mai của ông, có chút bàng hoàng phát hiện... Bố cô đã có nhiều tóc bạc như thế.
Từ trước đến nay, không phải lúc nào ông cũng sức khỏe dồi dào, tóc đen đến cả giọng nói cũng khỏe khoắn hay sao? Vì sao cô chỉ mới vừa rời khỏi ba tháng, lại bỗng nhiên trở nên già nua như thế?
Giai Nam cố gắng mở miệng, tay phủ lên cánh tay đang cắm ống truyền dịch của bố cô, nhẹ giọng nói: Bố, con đã về.
Hứa Ngạn Hải giật giật mí mắt, từ từ mở mắt ra, mới đầu trong mắt dường như không có tiêu điểm, nhưng chợt nhận ra con gái đang đứng bên cạnh, cố sức mỉm cười.
Bố.. Chỉ kêu lên một tiếng, trong phút chốc nước mắt Giai Nam liền tuôn ra như mưa, cô nhớ bố cô từng nói với mình trước khi rời đi: Tiểu Niếp, du lịch thật vui vẻ nhé. nhưng nằm trên giường bệnh có lẽ ông không biết được rằng... Ông lại có một đứa con gái kém cỏi như vậy, vẫn tiếp tục phụ sự kì vọng của ông. Ông từ mong đợi cô có thể tiếp quản sự nghiệp nhưng cô không muốn, ông chỉ mong cô có muột cuộc sống tốt, nhưng cô. lại bị người kia nắm trong tay mọi hỉ nộ ái ố, mà ngay cả trốn tránh đều trở nên xa vời không thể thực hiện.
Tiểu Niếp, đi chơi ... có vui không con? Hứa Ngạn Hải chầm chậm mở miệng, ngón tay khẽ giật giật.
Giai Nam ra sức gật đầu, cô thậm chí không kịp lau nước mắt, liền gắng từng tiếng đáp: Bố, từ say về sau con sẽ không ham chơi nữa. Bố phải dưỡng bệnh thật tốt... Ngày mai con sẽ lập tức đến công ty làm việc, về sau ba không cần vất vả như trước nữa...
Cô vừa nói, nước mắt lại vừa rơi xuống, nóng bỏng, như in dấu lên mu bàn tay cô.
Hứa Ngạn Hải lại nở nụ cười, dùng sức cầm tay cô, giọng khàn khàn nói: Không vội, Tiểu Niếp, từ từ sẽ được mà.
Thẩm Dung nhẹ nhàng bước đến sau Giai Nam, nhẹ giọng nói: Cô chủ, ông chủ vẫn đang trong thời kì dưỡng bệnh sau khi phẫu thuật, cô khóc như thế, ông chủ sẽ đau lòng.
Giai Nam cuống quýt lau nước mắt, thời điểm định lên tiếng thì y tá bước vào.
Là người nhà à? Ra ngoài trước đi. Hôm nay bệnh nhân cần kiểm tra một chút.”
Rốt cuộc Giai Nam vẫn bước ra ngoài, mãi đến khi Thẩm Dung đưa cô về đến nhà, mới từ tốn nói: Cô chủ, cô nói muốn giúp ông chủ là nghiêm túc ạ?
Giai Nam dường như được đánh thức từ hồi ức, nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Dung nở nụ cười, người đàn ông này kì thật có một nụ cười rất đẹp, nhưng anh luôn xụ mặt, ngay sau đố làm ra vẻ nghiêm túc: Thật ra ông chủ đã sớm sắp xếp mọi thứ. Nếu cô không ngại, ngày mai tôi sẽ cho người nói rõ tình huống cụ thể của công ty. Cô xem bản thân hứng thú với bộ phận nào, tôi sẽ sắp xếp.
Giai Nam hơi do dự một chút nói: A Dung, trước đây tôi học quản trị khách sạn, tôi nghĩ nên bắt đầu từ khu resort Tân Hải có vẻ thỏa đáng hơn đúng không?
Kỳ thật tình hình công ty lúc này cũng rất phức tạp, trong thời gian ngắn chỉ sợ không có cách nào có thể nói cho cô hiểu được. Thẩm Dung trầm ngâm trong phút chốc, Như vậy cũng tốt, ngày mai tôi sẽ lập tức liên hệ với bên resort Tân Hải. Buổi chiều chúng ta sẽ cùng đến đó xem một chút, cô thấy được không?
Giai Nam gật đầu, vẻ mặt lúc này không giấu được sự mệt mỏi.
Nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ. Thẩm Dung nhìn cô, trong mắt mang theo sự thân thiết, Đừng nghĩ nhiều như vậy.
Giai Nam vừa tắm xong thì vú Đoan mang đồ ăn bước vào, đều là món cô thích ăn nhất nhưng cô vẫn không có chút khẩu vị nào cả, cố gắng lắm mới ăn được vài miếng, phát hiện sắc trời đã tối đen.
Cô nằm trên giường vốn nghĩ sẽ đi ngủ sớm, lại bị lệch múi giờ. Nhưng cơ thể lại rất mệt mỏi, đầu óc cứ xoay mòng mòng, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có.
Cảm giác ngủ không được vô cùng khó chịu, cô nhớ đến nhiều chuyện trước đây. Ví dụ như chuyên ngành cô từng học, cô được học trong học viện chuyên ngành quản trị tốt nhất cả nước, mà người khác phải cố tốn mười mấy năm ăn học vất vả mới có thể thi vào được. Nhưng Hứa Ngạn Hải lại dùng một sổ tài trợ kinh phí để giúp cô thực hiện, mặc dù lúc ấy Giai Nam thích chuyên ngành khách sạn cũng chỉ vì một cuốn tiểu thuyết, cảm thấy ngành này rất thú vị. Lại ví như sau khi tốt nghiệp, cô cũng từng nghĩ sẽ bắt đầu đi làm nhưng đến thời khắc đó, cô và Trần Tuy Ninh ở cùng nhau, anh vô cùng cưng chiều nói với cô: Tiểu Niếp, em không cần phải đi làm, trong hai người chúng ta, có một người có thể kiếm tiền là đủ rồi. Anh muốn em... từng phút từng giây lúc nào cũng ở bên anh. Cô đương nhiên biết anh không nói đùa, huống chi... Trần Tuy Ninh quả thật biết kiếm tiền , cô lại được nuông chiều từ bé, nên không cần suy nghĩ, liền đồng ý.
Khi đó vốn nghĩ tình yêu sẽ vĩnh viễn sánh cùng trời đất, nhưng bố cô nói rất đúng -- Thế gian này, người có thể bao dung cô một cách vô điều kiện ngoài bố ra, cũng chỉ còn bản thân cô mà thôi.
Hứa Giai Nam, mộng đẹp công chúa đến lúc phỉ tỉnh giấc rồi. Cô nhắm mắt, không ngừng tự nhủ với bản thân
Sáng hôm sau, đầu tiên lái xe đưa cô đến bệnh viện, sau khi thăm bố xong, Thẩm Dung tự mình lái xe đưa cô đến khu resort Tân Hải.
Nhìn cánh cổng quen thuộc, Giai Nam ép mình không được nhớ đến những lần tới đây trước kia, cô cố gắng tập trung nghe Thẩm Dung giới thiệu trật tự rõ ràng tình hình tại đây.
Tôi đã gửi ảnh cho Lục Yên rồi, cô cứ làm quen công việc trước đi đã... Trong cuộc họp cổ đông lần tới, cô sẽ thay ông chủ tham gia. Cứ từ từ rồi cô sẽ thấy công việc này cũng không khó khăn lắm. Xe đã dừng ở dưới, Giai Nam nhìn thấy Lục Yên đang đợi sẵn, mỉm cười rồi đưa tay ra trước mặt cô, Cô Hứa, chào mừng cô tới resort Tân Hải
Resort Tân Hải là làng khách sạn du lịch đứng đầu thành phố Phỉ Hải, không có đối thủ.
Tuy khiên, khi một khách sạn cao cấp định ra tiêu chí 'xa hoa' thì tự nhiên sẽ hấp dẫn những nhóm người đặc biệt, có vót người cho nhọn cũng là để chen vào đỉnh cao nhất của Kim Tự tháp, cho dù là giá nghỉ một đêm tại khách sạn này cũng gấp mấy lần khách sạn cùng loại. Bởi vậy, không thể không nói phương pháp kinh doanh của Tân Hải là vô cùng thành công.
Từ sau khi thiên tài kinh doanh Trần Tuy Ninh tiếp nhận tập đoàn OME, anh tự mình chủ trì mấy công ty công nghệ kỹ thuật cao từ từ giành lấy danh tiếng trong các ngành sản xuất truyền thống, tập đoàn có lề lối mới, mà sau đó, những ông lão dần dần rút lui hoặc là không quản việc trực tiếp nữa, hoặc là tự đi kinh doanh sản nghiệp của mình. Mà Hứa Ngạn Hải phong sinh thủy khởi được sự nghiệp khách sạn của mình —— đương nhiên không thể thiếu được sự hỗ trợ của OME.
Giờ phút này Hứa Giai Nam đang đứng trong văn phòng tổng giám đốc, nghe Lục Yên giới thiệu cụ thể từng hạng mục với mình, bổng nhiên lại cảm thấy bố cô thật sự không thể dậy nổi. Cô lật tập văn kiện trong tay, thấp giọng hỏi: Quản lý Lục, như vậy bây giờ tôi nên làm gì trước đây?
Sự xuất hiện của cô gái này, hiển nhiên cũng không thể khiến một người dày dặn kinh nghiệm như quản lý Lục luống cuống tay chân, cô nở nụ cười tự nhiên, nói: Cô Hứa, nếu cô không ngại, đầu tiên theo tôi làm quen với các hoạt động của khách sạn. Đương nhiên, trên danh nghĩa cô sẽ là trợ lý của tôi. Mặc khác, văn phòng của cô ở ngay sát vách với tôi, tôi sẽ dẫn cô đi xem.
Bước vào căn phòng được gọi là văn phòng Trợ lý tổng giám đốc , Hứa Giai Nam hoàn toàn bị hoảng sợ.
Phòng làm việc của Lục Yên, không thể xa hoa như vậy. Cô thật sự hoài nghi Lục Yên đã trực tiếp biến một gian phòng thành phòng chuyên dụng cho mình.
Lục Yên khéo léo thăm dò, cẩn thận hỏi: Thế nào? Cảm thấy không thích sao? Tôi sẽ kêu người sửa chữa lại.
Không cần đâu, như vậy là tốt lắm rồi. Quản lý Lục, văn phòng của một trợ lý, không cần phải xa hoa thế này đâu nhỉ? Giai Nam cười cười, Tôi nghỉ chỉ cần kê thêm một cái bàn trong phòng làm việc của cô là được rồi. Kèm thêm một số đồ nào đó, học hỏi cũng sẽ nhanh hơn một chút.
Lục Yên nhìn Thẩm Dung, thấy anh gật đầu với cô ấy, cô ấy mới thoải mái nói: Được.
Cô vô cùng khẩn khiết nói: Còn nữa Quản lý Lục, cư xử không cần phải để ý đến thân phận của tôi.
Điều này... Lục Yên rốt cục vẫn gật đầu, Cũng tốt. Cô đưa cổ tay nhìn đồng hồ, nói: Hôm nay, resort tiếp nhận một hội nghị rất quan trọng, tôi muốn đến hội trường xem thế nào. Chuyện còn lại, tôi sẽ bảo thư ký từ từ nói lại cho cô biết.
Cô vội vàng rời đi, để lại thư ký chuẩn bị đồng phục cho Giai Nam, bảng công tác, lại đem tư liệu về khách sạn, sổ tay nhân viên từng cái từng cái giao cho cô. Mà Thẩm Dung cũng đã rời đi trước đó, trước khi đi còn nói với cô: Buổi tối, tôi sẽ đến đón cô.
Ban đầu Giai Nam định từ chối, nhưng nghĩ lại, chắc có thể anh có rất nhiều việc muốn giao cho mình, nên liền đồng ý. Cô chạy đến phòng thay đồ đổi bộ đồng phục mặc vào người, cẩn thận chải lại tóc, bắt đầu công việc ngày làm việc đầu tiên, cố lấy dũng khí, nhìn người trong gương mỉm cười người kia có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, sắc mặt thoạt trông không hẳn là tốt lắm, bộ váy đen càng tôn lên nét mặt có chút tái nhợt kia. Vì thế, cô liền lấy son môi tô thêm một lớp.
Đôi giày cao gót dưới chân hình như chất lượng cũng không tốt lắm, không giống như những đôi giày trước đây của cô, đều được tay nghề thượng đẳng của Tiểu Dương Đính làm ra, mang không phồng chân. Cô bước từng bước trở về văn phòng, ngồi vào vị trí của mình, nghiêm túc lật xem tư liệu.
Không ai tìm cô nhờ làm việc gì, cô chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thư ký ngồi đối diện mình đang bận tối mặt tối mày, sau đó lật xem danh sách dự tính đặt phòng hội nghị của khách sạn. Mãi đến khi những dòng này rơi vào mắt: Thời gian: Thứ Tư, buổi chiều 2:00
Địa Điểm: Block G, lầu một, phòng họp quốc tế bạch kim.
Người tổ chức: Đại học H, khoa Vật lý
Người tài trợ: OME
Nội dung hội nghị: Nghiên cứu và thảo luận Phân biệt mô hình và hệ thống thông minh
Người chủ trì: Tiến sĩ Thư Lăng
Quy cách: VIP cao nhất
Giai Nam kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tên, trong lòng không phải là không có một tia bàng hoàng, hoặc là bốn bề dậy sóng
Nhưng cô nhanh chóng ép bản thân trở tay lật qua trang khác. Kỳ thật ngày hôm qua vào thời điểm đưa ra quyết định này, cô cũng biết công việc sau này không có khả năng vượt qua OME, nhưng mà cô cần phải kiên cường hơn, lại kiên cường hơn chút nữa. Hứa Giai Nam, hiện tại mày.. không chỉ đang sống cho mình bản thân mày đâu!
Cô chủ, chuyến du lịch châu u vui vẻ chứ ạ? Thẩm Dung ngồi bên tay lái phụ, mang theo chút dè dặt hỏi cô.
Rất vui.
Đặt vé máy bay trở về có gặp khó khăn không ạ? Nghe nói sân bay bên kia đều đầy ắp người.
Giai Nam hơi chột dạ một chút, nhưng vẫn cười như không có việc gì: Ừ, do tôi may mắn thôi.
Xe rất nhanh đã dừng lại tại bãi đỗ của bệnh viện, trước khi bước vào thang máy, Thẩm Dung có chút do dự nói: Cô chủ, lần này ông chủ phẫu thuật rất thành công nhưng bác sĩ nói, sau này chỉ sợ ông chủ không thể làm việc quá sức. Nếu chút nữa ông chủ có căn dặn cô chuyện gì, mong cô.. Anh dừng lại một chút, dường như không biết phải nói tiếp như thế nào.
Tôi biết. Nếu tôi nói… Tôi muốn giúp ba tôi làm chút việc, anh sẽ giúp tôi chứ? Giai Nam cúi thấp đầu, trong lòng cũng rất khó chịu, do dự nói tiếp, Nhưng bây giờ cái gì tôi cũng không biết..
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Dung cười cười, khoan dung nhìn cô, thấp giọng nói: Cô chủ, cô có thể nghĩ được như vậy, ông chủ chắc sẽ vui mừng lắm.
Bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, Giai Nam mới biết được vì sao trước đó Thẩm Dung lại kiên trì muốn mình trở về.
Trên người bố cô lúc này bị cắm rất nhiều ống dẫn đang nhắm mắt, lẳng lặng nằm trên giường bệnh. Còn cô đầy kinh ngạc đứng bên giường, nhìn tóc mai của ông, có chút bàng hoàng phát hiện... Bố cô đã có nhiều tóc bạc như thế.
Từ trước đến nay, không phải lúc nào ông cũng sức khỏe dồi dào, tóc đen đến cả giọng nói cũng khỏe khoắn hay sao? Vì sao cô chỉ mới vừa rời khỏi ba tháng, lại bỗng nhiên trở nên già nua như thế?
Giai Nam cố gắng mở miệng, tay phủ lên cánh tay đang cắm ống truyền dịch của bố cô, nhẹ giọng nói: Bố, con đã về.
Hứa Ngạn Hải giật giật mí mắt, từ từ mở mắt ra, mới đầu trong mắt dường như không có tiêu điểm, nhưng chợt nhận ra con gái đang đứng bên cạnh, cố sức mỉm cười.
Bố.. Chỉ kêu lên một tiếng, trong phút chốc nước mắt Giai Nam liền tuôn ra như mưa, cô nhớ bố cô từng nói với mình trước khi rời đi: Tiểu Niếp, du lịch thật vui vẻ nhé. nhưng nằm trên giường bệnh có lẽ ông không biết được rằng... Ông lại có một đứa con gái kém cỏi như vậy, vẫn tiếp tục phụ sự kì vọng của ông. Ông từ mong đợi cô có thể tiếp quản sự nghiệp nhưng cô không muốn, ông chỉ mong cô có muột cuộc sống tốt, nhưng cô. lại bị người kia nắm trong tay mọi hỉ nộ ái ố, mà ngay cả trốn tránh đều trở nên xa vời không thể thực hiện.
Tiểu Niếp, đi chơi ... có vui không con? Hứa Ngạn Hải chầm chậm mở miệng, ngón tay khẽ giật giật.
Giai Nam ra sức gật đầu, cô thậm chí không kịp lau nước mắt, liền gắng từng tiếng đáp: Bố, từ say về sau con sẽ không ham chơi nữa. Bố phải dưỡng bệnh thật tốt... Ngày mai con sẽ lập tức đến công ty làm việc, về sau ba không cần vất vả như trước nữa...
Cô vừa nói, nước mắt lại vừa rơi xuống, nóng bỏng, như in dấu lên mu bàn tay cô.
Hứa Ngạn Hải lại nở nụ cười, dùng sức cầm tay cô, giọng khàn khàn nói: Không vội, Tiểu Niếp, từ từ sẽ được mà.
Thẩm Dung nhẹ nhàng bước đến sau Giai Nam, nhẹ giọng nói: Cô chủ, ông chủ vẫn đang trong thời kì dưỡng bệnh sau khi phẫu thuật, cô khóc như thế, ông chủ sẽ đau lòng.
Giai Nam cuống quýt lau nước mắt, thời điểm định lên tiếng thì y tá bước vào.
Là người nhà à? Ra ngoài trước đi. Hôm nay bệnh nhân cần kiểm tra một chút.”
Rốt cuộc Giai Nam vẫn bước ra ngoài, mãi đến khi Thẩm Dung đưa cô về đến nhà, mới từ tốn nói: Cô chủ, cô nói muốn giúp ông chủ là nghiêm túc ạ?
Giai Nam dường như được đánh thức từ hồi ức, nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Dung nở nụ cười, người đàn ông này kì thật có một nụ cười rất đẹp, nhưng anh luôn xụ mặt, ngay sau đố làm ra vẻ nghiêm túc: Thật ra ông chủ đã sớm sắp xếp mọi thứ. Nếu cô không ngại, ngày mai tôi sẽ cho người nói rõ tình huống cụ thể của công ty. Cô xem bản thân hứng thú với bộ phận nào, tôi sẽ sắp xếp.
Giai Nam hơi do dự một chút nói: A Dung, trước đây tôi học quản trị khách sạn, tôi nghĩ nên bắt đầu từ khu resort Tân Hải có vẻ thỏa đáng hơn đúng không?
Kỳ thật tình hình công ty lúc này cũng rất phức tạp, trong thời gian ngắn chỉ sợ không có cách nào có thể nói cho cô hiểu được. Thẩm Dung trầm ngâm trong phút chốc, Như vậy cũng tốt, ngày mai tôi sẽ lập tức liên hệ với bên resort Tân Hải. Buổi chiều chúng ta sẽ cùng đến đó xem một chút, cô thấy được không?
Giai Nam gật đầu, vẻ mặt lúc này không giấu được sự mệt mỏi.
Nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ. Thẩm Dung nhìn cô, trong mắt mang theo sự thân thiết, Đừng nghĩ nhiều như vậy.
Giai Nam vừa tắm xong thì vú Đoan mang đồ ăn bước vào, đều là món cô thích ăn nhất nhưng cô vẫn không có chút khẩu vị nào cả, cố gắng lắm mới ăn được vài miếng, phát hiện sắc trời đã tối đen.
Cô nằm trên giường vốn nghĩ sẽ đi ngủ sớm, lại bị lệch múi giờ. Nhưng cơ thể lại rất mệt mỏi, đầu óc cứ xoay mòng mòng, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có.
Cảm giác ngủ không được vô cùng khó chịu, cô nhớ đến nhiều chuyện trước đây. Ví dụ như chuyên ngành cô từng học, cô được học trong học viện chuyên ngành quản trị tốt nhất cả nước, mà người khác phải cố tốn mười mấy năm ăn học vất vả mới có thể thi vào được. Nhưng Hứa Ngạn Hải lại dùng một sổ tài trợ kinh phí để giúp cô thực hiện, mặc dù lúc ấy Giai Nam thích chuyên ngành khách sạn cũng chỉ vì một cuốn tiểu thuyết, cảm thấy ngành này rất thú vị. Lại ví như sau khi tốt nghiệp, cô cũng từng nghĩ sẽ bắt đầu đi làm nhưng đến thời khắc đó, cô và Trần Tuy Ninh ở cùng nhau, anh vô cùng cưng chiều nói với cô: Tiểu Niếp, em không cần phải đi làm, trong hai người chúng ta, có một người có thể kiếm tiền là đủ rồi. Anh muốn em... từng phút từng giây lúc nào cũng ở bên anh. Cô đương nhiên biết anh không nói đùa, huống chi... Trần Tuy Ninh quả thật biết kiếm tiền , cô lại được nuông chiều từ bé, nên không cần suy nghĩ, liền đồng ý.
Khi đó vốn nghĩ tình yêu sẽ vĩnh viễn sánh cùng trời đất, nhưng bố cô nói rất đúng -- Thế gian này, người có thể bao dung cô một cách vô điều kiện ngoài bố ra, cũng chỉ còn bản thân cô mà thôi.
Hứa Giai Nam, mộng đẹp công chúa đến lúc phỉ tỉnh giấc rồi. Cô nhắm mắt, không ngừng tự nhủ với bản thân
Sáng hôm sau, đầu tiên lái xe đưa cô đến bệnh viện, sau khi thăm bố xong, Thẩm Dung tự mình lái xe đưa cô đến khu resort Tân Hải.
Nhìn cánh cổng quen thuộc, Giai Nam ép mình không được nhớ đến những lần tới đây trước kia, cô cố gắng tập trung nghe Thẩm Dung giới thiệu trật tự rõ ràng tình hình tại đây.
Tôi đã gửi ảnh cho Lục Yên rồi, cô cứ làm quen công việc trước đi đã... Trong cuộc họp cổ đông lần tới, cô sẽ thay ông chủ tham gia. Cứ từ từ rồi cô sẽ thấy công việc này cũng không khó khăn lắm. Xe đã dừng ở dưới, Giai Nam nhìn thấy Lục Yên đang đợi sẵn, mỉm cười rồi đưa tay ra trước mặt cô, Cô Hứa, chào mừng cô tới resort Tân Hải
Resort Tân Hải là làng khách sạn du lịch đứng đầu thành phố Phỉ Hải, không có đối thủ.
Tuy khiên, khi một khách sạn cao cấp định ra tiêu chí 'xa hoa' thì tự nhiên sẽ hấp dẫn những nhóm người đặc biệt, có vót người cho nhọn cũng là để chen vào đỉnh cao nhất của Kim Tự tháp, cho dù là giá nghỉ một đêm tại khách sạn này cũng gấp mấy lần khách sạn cùng loại. Bởi vậy, không thể không nói phương pháp kinh doanh của Tân Hải là vô cùng thành công.
Từ sau khi thiên tài kinh doanh Trần Tuy Ninh tiếp nhận tập đoàn OME, anh tự mình chủ trì mấy công ty công nghệ kỹ thuật cao từ từ giành lấy danh tiếng trong các ngành sản xuất truyền thống, tập đoàn có lề lối mới, mà sau đó, những ông lão dần dần rút lui hoặc là không quản việc trực tiếp nữa, hoặc là tự đi kinh doanh sản nghiệp của mình. Mà Hứa Ngạn Hải phong sinh thủy khởi được sự nghiệp khách sạn của mình —— đương nhiên không thể thiếu được sự hỗ trợ của OME.
Giờ phút này Hứa Giai Nam đang đứng trong văn phòng tổng giám đốc, nghe Lục Yên giới thiệu cụ thể từng hạng mục với mình, bổng nhiên lại cảm thấy bố cô thật sự không thể dậy nổi. Cô lật tập văn kiện trong tay, thấp giọng hỏi: Quản lý Lục, như vậy bây giờ tôi nên làm gì trước đây?
Sự xuất hiện của cô gái này, hiển nhiên cũng không thể khiến một người dày dặn kinh nghiệm như quản lý Lục luống cuống tay chân, cô nở nụ cười tự nhiên, nói: Cô Hứa, nếu cô không ngại, đầu tiên theo tôi làm quen với các hoạt động của khách sạn. Đương nhiên, trên danh nghĩa cô sẽ là trợ lý của tôi. Mặc khác, văn phòng của cô ở ngay sát vách với tôi, tôi sẽ dẫn cô đi xem.
Bước vào căn phòng được gọi là văn phòng Trợ lý tổng giám đốc , Hứa Giai Nam hoàn toàn bị hoảng sợ.
Phòng làm việc của Lục Yên, không thể xa hoa như vậy. Cô thật sự hoài nghi Lục Yên đã trực tiếp biến một gian phòng thành phòng chuyên dụng cho mình.
Lục Yên khéo léo thăm dò, cẩn thận hỏi: Thế nào? Cảm thấy không thích sao? Tôi sẽ kêu người sửa chữa lại.
Không cần đâu, như vậy là tốt lắm rồi. Quản lý Lục, văn phòng của một trợ lý, không cần phải xa hoa thế này đâu nhỉ? Giai Nam cười cười, Tôi nghỉ chỉ cần kê thêm một cái bàn trong phòng làm việc của cô là được rồi. Kèm thêm một số đồ nào đó, học hỏi cũng sẽ nhanh hơn một chút.
Lục Yên nhìn Thẩm Dung, thấy anh gật đầu với cô ấy, cô ấy mới thoải mái nói: Được.
Cô vô cùng khẩn khiết nói: Còn nữa Quản lý Lục, cư xử không cần phải để ý đến thân phận của tôi.
Điều này... Lục Yên rốt cục vẫn gật đầu, Cũng tốt. Cô đưa cổ tay nhìn đồng hồ, nói: Hôm nay, resort tiếp nhận một hội nghị rất quan trọng, tôi muốn đến hội trường xem thế nào. Chuyện còn lại, tôi sẽ bảo thư ký từ từ nói lại cho cô biết.
Cô vội vàng rời đi, để lại thư ký chuẩn bị đồng phục cho Giai Nam, bảng công tác, lại đem tư liệu về khách sạn, sổ tay nhân viên từng cái từng cái giao cho cô. Mà Thẩm Dung cũng đã rời đi trước đó, trước khi đi còn nói với cô: Buổi tối, tôi sẽ đến đón cô.
Ban đầu Giai Nam định từ chối, nhưng nghĩ lại, chắc có thể anh có rất nhiều việc muốn giao cho mình, nên liền đồng ý. Cô chạy đến phòng thay đồ đổi bộ đồng phục mặc vào người, cẩn thận chải lại tóc, bắt đầu công việc ngày làm việc đầu tiên, cố lấy dũng khí, nhìn người trong gương mỉm cười người kia có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, sắc mặt thoạt trông không hẳn là tốt lắm, bộ váy đen càng tôn lên nét mặt có chút tái nhợt kia. Vì thế, cô liền lấy son môi tô thêm một lớp.
Đôi giày cao gót dưới chân hình như chất lượng cũng không tốt lắm, không giống như những đôi giày trước đây của cô, đều được tay nghề thượng đẳng của Tiểu Dương Đính làm ra, mang không phồng chân. Cô bước từng bước trở về văn phòng, ngồi vào vị trí của mình, nghiêm túc lật xem tư liệu.
Không ai tìm cô nhờ làm việc gì, cô chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thư ký ngồi đối diện mình đang bận tối mặt tối mày, sau đó lật xem danh sách dự tính đặt phòng hội nghị của khách sạn. Mãi đến khi những dòng này rơi vào mắt: Thời gian: Thứ Tư, buổi chiều 2:00
Địa Điểm: Block G, lầu một, phòng họp quốc tế bạch kim.
Người tổ chức: Đại học H, khoa Vật lý
Người tài trợ: OME
Nội dung hội nghị: Nghiên cứu và thảo luận Phân biệt mô hình và hệ thống thông minh
Người chủ trì: Tiến sĩ Thư Lăng
Quy cách: VIP cao nhất
Giai Nam kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tên, trong lòng không phải là không có một tia bàng hoàng, hoặc là bốn bề dậy sóng
Nhưng cô nhanh chóng ép bản thân trở tay lật qua trang khác. Kỳ thật ngày hôm qua vào thời điểm đưa ra quyết định này, cô cũng biết công việc sau này không có khả năng vượt qua OME, nhưng mà cô cần phải kiên cường hơn, lại kiên cường hơn chút nữa. Hứa Giai Nam, hiện tại mày.. không chỉ đang sống cho mình bản thân mày đâu!
/13
|