Đã qua một ngày, sáng sớm hôm nay Phong sang phòng tôi nói:
-" Phong xin lỗi hôm qua chính đáng Phong không nên nỗi cáu với Hân."
Tôi nhìn Phong đáp:
-" Được rồi! Không sao đâu! Phong xin lỗi không phải là Hân mà là Khánh kìa."
Phong nói:
-" Hân nói gì? Bảo Phong đi xin lỗi cậu ta."
Tôi nhìn Phong:
-" Phong muốn thế nào?"
Phong gật đầu quay sang xin lỗi Khánh. Khánh đứng trước mặt tôi, nói:
-" Bây giờ hai người đã hiểu về nhau, tôi có đeo đuổi đi chăng nữa thì cũng vậy mà thôi. Chúc hai người hạnh phúc."
Nghe Khánh nói vậy tôi cũng thấy vui. Chúng tôi tiếp tục nhận thêm một thành viên mới vào nhóm là Khánh. Cái cuộc sống vui vẻ này ngày nào cũng hiện lên trước mắt tôi thì tốt biết bao, tôi mong rằng trong cuộc sống đừng chứa chấp sự ghen tuông, hận thù mà chỉ chứa sự bao dung độ lượng. Hôm nay chẳng lẽ, đó là lời tỏ tình lần thứ hai của tôi dành cho Phong chăng? . Phong lại gần tôi nói:
-" Anh Duy mà biết chuyện này thì sao?"
Phong vừa nói hết câu, thì anh Duy đến. Tôi không biết tại sao lại sảy ra chuyện trùng hợp như thế này, Bảo Anh gọi điện thoại cho tôi nói:
-" Hân ơi, sao nhà bừa bộn thế này, phòng chúng ta bị quậy tung lên luôn."
Tôi trả lời:
-" Được rồi để đó cho tôi, bà bảo chị Linh đi dọn đi."
Anh Duy hỏi tôi:
-" Nghịch gì mà ra nông nỗi này, anh gọi cho mẹ xem em làm sao."
Tôi sợ lắm, nói:
-" Anh cứ gọi đi mẹ Y bênh em lắm."
Anh Duy cười rồi đi mua cơm cho tôi và Phong. Anh Duy vừa đi ra ngoài, chân của Phong cũng bị đau lúc đứng lên bước hụt ngã tôi cũng đỡ đứng dậy đỡ Phong rồi vội hỏi:
-" Chân Phong có làm sao không?"
Tôi ngồi xuống với ghế lại cho Phong. Phong nói:
-" Bây giờ Phong hiểu và Phong cũng đã biết, cái gì là tình bạn và gì là tình yêu. Phong mong Hân hãy ở bên Phong mãi mãi đừng bao giờ rời xa Phong. Có được không?"
Tôi lo lắng nhìn Phong nói:
-" Tôi không biết, đúng cái tình cảm tôi dành cho Phong là thật nhưng sự thật vẫn là nhưng cô gái xung quanh Phong Phong hiểu hay không?"
Nói xong tôi quay đi, một mình suy nghĩ. Lần trước Bảo Anh có nói với tôi rằng: "Những ngày bên cạnh nhưng người bạn này Bảo Anh đều vui vẻ. Nhưng cái tình cảm đau thương được chôn vùi sau nó là tình cảm của Bảo Anh dành cho Phong." Cái lời nói ngày đó là ngày tôi đau khổ nhất khi người bạn thân của mình lại đem cái tình cảm chân thật đó trao cho người mình yêu. Tôi suy nghĩ rồi lần lượt từng dòng nước mắt tuôn rơi. Tôi có để ý thấy rất nhiều những hành động của Bảo Anh đều là quan tâm hỏi thăm Phong. Tôi biết ai cũng đều rất thông cảm cho Bảo Anh vì cái hoàn cảnh gia đình, tôi cũng vậy cũng là một người bạn tôi vẫn hiểu bạn tôi như thế nào. Để một ngày Bảo Anh chính thức nói lời tỏ tình với Phong thì tôi sẽ ra đi trong vô vọng một lần nữa. Một lúc sau, anh Duy về, tôi than:
-" Lúc nào mới được về nhà thế anh, hôm nay anh cho em về nha."
Anh Duy trả lời:
-" Chưa khỏe hẳn nằm đó đi."
Tôi đáp:
-" Cho em về nhà."
Anh Duy nói tiếp:
-" Rồi hôm nay anh làm giấy xuất viện rồi về."
Tôi vui sướng, quay sang hỏi Phong:
-" Phong đỡ chưa. Nếu đỡ thì ăn sang đi lắt nữa mình cùng về."
Phong cười với tôi nói:
-" Ừ! Phong cũng đỡ nhiều rồi."
Anh Duy nhìn tôi và Phong nói chuyện, hỏi đùa:
-" Nếu anh có em rể thì anh có bị cô em gái này bắt nạt nữa không ta?"
Phong nói:
-" Nếu anh mà có em rể thì anh cọn bị bắt nạt hơn cơ."
Anh Duy ngạc nhiên cười rồi nói:
-" Ở đây đi anh đi làm giấy xuất viện."
Tôi gật đầu, rồi ngồi ăn sáng cùng Phong. Phong có tính vui đùa vừa ăn vừa kể truyện cho tôi nghe. Những câu truyện Phong kể đều là truyện cười, ăn sáng xong dọn đồ rồi cùng nhau về nhà. Tôi và anh Duy đua Phong về nhà trước rồi mới về. Đến nhà tuy có thoải mái nhưng có chị Linh ở nhà mà cả Bảo Anh cũng phải dọn nhà, Bảo Anh nói:
-" Hôm qua tôi về, nhà cứ như có ai quậy tung lên ý dọn mệt kinh khung."
Nghe xong tôi quay sang nhìn anh Duy, tôi nói:
-" Hai người ở nhà lại quậy tung lên phải không?"
Anh Duy trả lời:
-" Là cô ta chứ."
Tôi hỏi lại:
-" Chị Linh thế nào? Chỉ có anh hay bắt bẻ người khác thôi."
Anh Duy trả lời:
-" Được rồi là anh sai."
Tôi cười nói:
-" Biết thế là đúng."
Bảo Anh đỡ tôi lên Phong thay quần áo. Đang trên phòng thì có tiếng chuông, chị Linh đi chợ mua đồ. Anh Duy thì không biết đi đâu. Bảo Anh phải xuống mở cửa, thì có 4 năm người chừng tuổi anh Duy đến nhà. Tôi bước xuống hỏi:
-" Các anh chị tìm ai ạ?"
Một anh đứng ra trả lời:
-" À! Anh làm bạn của Duy. Nghe Duy nói em gái Duy bị gì đó, nên bọn anh đến thăm. Thế em gái Duy đâu rồi em.?"
Tôi trả lời:
-" Anh là bạn anh Duy sao? Em là em gái anh ấy. Anh Duy vừa đây lại đi đâu mấy rồi để em gọi anh Duy về."
Tôi mới các anh chị ấy vào nhà. Lấy điện thoại gọi anh Duy về.
Một lúc sau những người bạn của anh Duy ra về, tôi đi lên phòng. Tìm Tho Tho, không biết Tho Tho đi đâu rồi nữa. Tôi lục tung cả phòng. Mở tủ quần áo ra thì thấy một cô gái mặc đồ của tôi, cô gái ấy nói:
-" Hân ơi! Mình là Tho Tho không biết sao mình lại biến thành người nữa."
Tôi ngạc nhiên hỏi:
-" Bạn là Tho Tho ư? Nhưng sao nhìn bạn giống nam nhi quá, chỉ khác có mái tóc và làn da thôi."
Cô ấy trả lời:
-" Đúng mình là Tho Tho. Mình cũng là nam nhi, vì mình được chủ nhân ban cho nữa trái tim."
Tôi hỏi lại:
-" Chủ nhân cậu là ai? Mình mới là chủ nhân của cậu mà."
Cô ấy luống cuống trả lời:
-" Mình...Mình mình nói nhầm thôi!"
Tôi tin Tho Tho nên không hỏi thêm. Những ngày Tho Tho biến thành người thật là vật vả cho tôi. Tuy Bảo Anh cũng biết như không thể giúp tôi được gì nhiều.
Sáng hôm nay Tho Tho bỏ ra ngoài, tôi không biết là đi đâu tôi nghĩ cậu ấy sẽ biết đường nên cũng không đi theo. Một ngày đã tôi qua, mà không thấy Tho Tho đâu, trời mưa to. Tôi đi ra ngoài tìm, trong đầu chỉ nghĩ là cậu ấy sẽ đến nhà Khánh nên tôi vội đến đó. Trên đường đi, tôi bị ngã điện thoại có lẽ đã rơi trên đường đi. Đến nhà Khánh, tôi vội vàng hỏi:
-" Tho Tho đâu rồi? Cậu ấy ở đâu?"
Khánh nói:
-" Cậu ta đâu đến đây. Mà cậu ta đã là một con thỏ bông sao đến đây được chứ."
Tôi kể rõ lại mọi chuyện cho Khánh. Khánh chừng mắt lên nhìn tôi nói:
-" Cậu ta đã thành người ư?"
Tôi đáp:
-" Ừ!"
Chân tôi trên đường đi đến đây bị ngã trầy hết chân tay. Bước đi không vững, do dầm mưa mãi, có lẽ bị cảm vừa đứng lên đã ngã vào người của Khánh. Khánh phải đưa tôi về nhà trên đường đi, Khánh nói:
-" Bảo Anh có lẽ tốt với Hân lắm đúng không?"
Tôi trả lời:
-" Ừ! Bạn với nhau mà."
Về đến nhà, tôi bị cảm chỉ có thể nằm trong nhà. Trong nhà còn có Bảo Anh và chị Linh chăm sóc cho tôi. Tối đến, Quyên, Khánh, Chi, Nam, Đạt và Phong đến thăm tôi. Mọi người đùa nghịch còn Phong ở lại nói:
-" Hân à! Phong có chuyện muốn nói."
Tôi trả lời:
-" Ừ! Phong nói đi."
Phong nhìn vào mắt tôi nói:
-" Lúc chiều, Phong gọi cho Hân rất nhiều nhưng k ai nghe máy và còn nằm trong vùng phụ sóng. Lúc đi tìm thì thấy Khánh đang đưa Hân về. Không lẽ Hân cần Khánh hơn Phong hay sao. Phong thật thất vọng, nếu Hân đã có Khánh thì chúng ta đừng liên quan gì đến nhau nữa. Phong về đây, tạm biệt."
Tôi buồn bã nói:
-" Phong đừng đi.Phong mãi là người Hân yêu. Khánh chỉ quan tâm Hân như vậy thôi, đối với Hân Khánh chỉ là người bạn tốt..."
-" Phong xin lỗi hôm qua chính đáng Phong không nên nỗi cáu với Hân."
Tôi nhìn Phong đáp:
-" Được rồi! Không sao đâu! Phong xin lỗi không phải là Hân mà là Khánh kìa."
Phong nói:
-" Hân nói gì? Bảo Phong đi xin lỗi cậu ta."
Tôi nhìn Phong:
-" Phong muốn thế nào?"
Phong gật đầu quay sang xin lỗi Khánh. Khánh đứng trước mặt tôi, nói:
-" Bây giờ hai người đã hiểu về nhau, tôi có đeo đuổi đi chăng nữa thì cũng vậy mà thôi. Chúc hai người hạnh phúc."
Nghe Khánh nói vậy tôi cũng thấy vui. Chúng tôi tiếp tục nhận thêm một thành viên mới vào nhóm là Khánh. Cái cuộc sống vui vẻ này ngày nào cũng hiện lên trước mắt tôi thì tốt biết bao, tôi mong rằng trong cuộc sống đừng chứa chấp sự ghen tuông, hận thù mà chỉ chứa sự bao dung độ lượng. Hôm nay chẳng lẽ, đó là lời tỏ tình lần thứ hai của tôi dành cho Phong chăng? . Phong lại gần tôi nói:
-" Anh Duy mà biết chuyện này thì sao?"
Phong vừa nói hết câu, thì anh Duy đến. Tôi không biết tại sao lại sảy ra chuyện trùng hợp như thế này, Bảo Anh gọi điện thoại cho tôi nói:
-" Hân ơi, sao nhà bừa bộn thế này, phòng chúng ta bị quậy tung lên luôn."
Tôi trả lời:
-" Được rồi để đó cho tôi, bà bảo chị Linh đi dọn đi."
Anh Duy hỏi tôi:
-" Nghịch gì mà ra nông nỗi này, anh gọi cho mẹ xem em làm sao."
Tôi sợ lắm, nói:
-" Anh cứ gọi đi mẹ Y bênh em lắm."
Anh Duy cười rồi đi mua cơm cho tôi và Phong. Anh Duy vừa đi ra ngoài, chân của Phong cũng bị đau lúc đứng lên bước hụt ngã tôi cũng đỡ đứng dậy đỡ Phong rồi vội hỏi:
-" Chân Phong có làm sao không?"
Tôi ngồi xuống với ghế lại cho Phong. Phong nói:
-" Bây giờ Phong hiểu và Phong cũng đã biết, cái gì là tình bạn và gì là tình yêu. Phong mong Hân hãy ở bên Phong mãi mãi đừng bao giờ rời xa Phong. Có được không?"
Tôi lo lắng nhìn Phong nói:
-" Tôi không biết, đúng cái tình cảm tôi dành cho Phong là thật nhưng sự thật vẫn là nhưng cô gái xung quanh Phong Phong hiểu hay không?"
Nói xong tôi quay đi, một mình suy nghĩ. Lần trước Bảo Anh có nói với tôi rằng: "Những ngày bên cạnh nhưng người bạn này Bảo Anh đều vui vẻ. Nhưng cái tình cảm đau thương được chôn vùi sau nó là tình cảm của Bảo Anh dành cho Phong." Cái lời nói ngày đó là ngày tôi đau khổ nhất khi người bạn thân của mình lại đem cái tình cảm chân thật đó trao cho người mình yêu. Tôi suy nghĩ rồi lần lượt từng dòng nước mắt tuôn rơi. Tôi có để ý thấy rất nhiều những hành động của Bảo Anh đều là quan tâm hỏi thăm Phong. Tôi biết ai cũng đều rất thông cảm cho Bảo Anh vì cái hoàn cảnh gia đình, tôi cũng vậy cũng là một người bạn tôi vẫn hiểu bạn tôi như thế nào. Để một ngày Bảo Anh chính thức nói lời tỏ tình với Phong thì tôi sẽ ra đi trong vô vọng một lần nữa. Một lúc sau, anh Duy về, tôi than:
-" Lúc nào mới được về nhà thế anh, hôm nay anh cho em về nha."
Anh Duy trả lời:
-" Chưa khỏe hẳn nằm đó đi."
Tôi đáp:
-" Cho em về nhà."
Anh Duy nói tiếp:
-" Rồi hôm nay anh làm giấy xuất viện rồi về."
Tôi vui sướng, quay sang hỏi Phong:
-" Phong đỡ chưa. Nếu đỡ thì ăn sang đi lắt nữa mình cùng về."
Phong cười với tôi nói:
-" Ừ! Phong cũng đỡ nhiều rồi."
Anh Duy nhìn tôi và Phong nói chuyện, hỏi đùa:
-" Nếu anh có em rể thì anh có bị cô em gái này bắt nạt nữa không ta?"
Phong nói:
-" Nếu anh mà có em rể thì anh cọn bị bắt nạt hơn cơ."
Anh Duy ngạc nhiên cười rồi nói:
-" Ở đây đi anh đi làm giấy xuất viện."
Tôi gật đầu, rồi ngồi ăn sáng cùng Phong. Phong có tính vui đùa vừa ăn vừa kể truyện cho tôi nghe. Những câu truyện Phong kể đều là truyện cười, ăn sáng xong dọn đồ rồi cùng nhau về nhà. Tôi và anh Duy đua Phong về nhà trước rồi mới về. Đến nhà tuy có thoải mái nhưng có chị Linh ở nhà mà cả Bảo Anh cũng phải dọn nhà, Bảo Anh nói:
-" Hôm qua tôi về, nhà cứ như có ai quậy tung lên ý dọn mệt kinh khung."
Nghe xong tôi quay sang nhìn anh Duy, tôi nói:
-" Hai người ở nhà lại quậy tung lên phải không?"
Anh Duy trả lời:
-" Là cô ta chứ."
Tôi hỏi lại:
-" Chị Linh thế nào? Chỉ có anh hay bắt bẻ người khác thôi."
Anh Duy trả lời:
-" Được rồi là anh sai."
Tôi cười nói:
-" Biết thế là đúng."
Bảo Anh đỡ tôi lên Phong thay quần áo. Đang trên phòng thì có tiếng chuông, chị Linh đi chợ mua đồ. Anh Duy thì không biết đi đâu. Bảo Anh phải xuống mở cửa, thì có 4 năm người chừng tuổi anh Duy đến nhà. Tôi bước xuống hỏi:
-" Các anh chị tìm ai ạ?"
Một anh đứng ra trả lời:
-" À! Anh làm bạn của Duy. Nghe Duy nói em gái Duy bị gì đó, nên bọn anh đến thăm. Thế em gái Duy đâu rồi em.?"
Tôi trả lời:
-" Anh là bạn anh Duy sao? Em là em gái anh ấy. Anh Duy vừa đây lại đi đâu mấy rồi để em gọi anh Duy về."
Tôi mới các anh chị ấy vào nhà. Lấy điện thoại gọi anh Duy về.
Một lúc sau những người bạn của anh Duy ra về, tôi đi lên phòng. Tìm Tho Tho, không biết Tho Tho đi đâu rồi nữa. Tôi lục tung cả phòng. Mở tủ quần áo ra thì thấy một cô gái mặc đồ của tôi, cô gái ấy nói:
-" Hân ơi! Mình là Tho Tho không biết sao mình lại biến thành người nữa."
Tôi ngạc nhiên hỏi:
-" Bạn là Tho Tho ư? Nhưng sao nhìn bạn giống nam nhi quá, chỉ khác có mái tóc và làn da thôi."
Cô ấy trả lời:
-" Đúng mình là Tho Tho. Mình cũng là nam nhi, vì mình được chủ nhân ban cho nữa trái tim."
Tôi hỏi lại:
-" Chủ nhân cậu là ai? Mình mới là chủ nhân của cậu mà."
Cô ấy luống cuống trả lời:
-" Mình...Mình mình nói nhầm thôi!"
Tôi tin Tho Tho nên không hỏi thêm. Những ngày Tho Tho biến thành người thật là vật vả cho tôi. Tuy Bảo Anh cũng biết như không thể giúp tôi được gì nhiều.
Sáng hôm nay Tho Tho bỏ ra ngoài, tôi không biết là đi đâu tôi nghĩ cậu ấy sẽ biết đường nên cũng không đi theo. Một ngày đã tôi qua, mà không thấy Tho Tho đâu, trời mưa to. Tôi đi ra ngoài tìm, trong đầu chỉ nghĩ là cậu ấy sẽ đến nhà Khánh nên tôi vội đến đó. Trên đường đi, tôi bị ngã điện thoại có lẽ đã rơi trên đường đi. Đến nhà Khánh, tôi vội vàng hỏi:
-" Tho Tho đâu rồi? Cậu ấy ở đâu?"
Khánh nói:
-" Cậu ta đâu đến đây. Mà cậu ta đã là một con thỏ bông sao đến đây được chứ."
Tôi kể rõ lại mọi chuyện cho Khánh. Khánh chừng mắt lên nhìn tôi nói:
-" Cậu ta đã thành người ư?"
Tôi đáp:
-" Ừ!"
Chân tôi trên đường đi đến đây bị ngã trầy hết chân tay. Bước đi không vững, do dầm mưa mãi, có lẽ bị cảm vừa đứng lên đã ngã vào người của Khánh. Khánh phải đưa tôi về nhà trên đường đi, Khánh nói:
-" Bảo Anh có lẽ tốt với Hân lắm đúng không?"
Tôi trả lời:
-" Ừ! Bạn với nhau mà."
Về đến nhà, tôi bị cảm chỉ có thể nằm trong nhà. Trong nhà còn có Bảo Anh và chị Linh chăm sóc cho tôi. Tối đến, Quyên, Khánh, Chi, Nam, Đạt và Phong đến thăm tôi. Mọi người đùa nghịch còn Phong ở lại nói:
-" Hân à! Phong có chuyện muốn nói."
Tôi trả lời:
-" Ừ! Phong nói đi."
Phong nhìn vào mắt tôi nói:
-" Lúc chiều, Phong gọi cho Hân rất nhiều nhưng k ai nghe máy và còn nằm trong vùng phụ sóng. Lúc đi tìm thì thấy Khánh đang đưa Hân về. Không lẽ Hân cần Khánh hơn Phong hay sao. Phong thật thất vọng, nếu Hân đã có Khánh thì chúng ta đừng liên quan gì đến nhau nữa. Phong về đây, tạm biệt."
Tôi buồn bã nói:
-" Phong đừng đi.Phong mãi là người Hân yêu. Khánh chỉ quan tâm Hân như vậy thôi, đối với Hân Khánh chỉ là người bạn tốt..."
/13
|