Thiên Đường Quá Xa Nhân Gian Thì Quá Gần

Chương 31

/51


Thời điểm bấy giờ vẫn đang là mùa thu, Miêu Uyển xách hành lý quay trở lại cửa hiệu bánh trước đây, ông chủ cửa hiệu đang tính mở thêm ở bên cạnh một lò bánh ngọt kiểu Tây u, đã thử qua vài đầu bếp nhưng cảm thấy vẫn chưa ưng ý. Không phải hương vị không ra gì mà cái chính là bánh họ làm nhìn chưa được hấp dẫn lắm. Cửa hiệu bánh ngọt bắt đầu được mở, tuyên bố muốn thể hiện được sống của người phụ nữ, ông chủ có ý biến cửa hiệu này thành chiêu bài để quảng bá (thương hiệu), cho nên việc lựa chọn người làm vốn rất cẩn thận nay lại càng cẩn thận hơn. Cuối cùng, trong khi nói tới vấn đề này, Mạt Mạt lại nghĩ đến Miêu Uyển.

Ông chủ đích thân gọi điện thoại mời. Điều đó mang lại hiệu quả không nhỏ. Miêu Uyển bỗng nhiên cảm thấy tự hào vì mình là một nhân viên ưu tú, tài năng xuất chúng. Mạt Mạt rèn sắt khi còn nóng, liền nói về điểm này cậu có lợi rồi, cậu vẫn còn muốn được nhìn thấy Trần Mặc, nếu không cậu cũng đã chẳng nhanh chân đến đây.

Miêu Uyển đập bàn, cậu đừng quá xem thường tớ!

Một cước bước ra nhà ga Tây An, Miêu Uyển hít sâu một hơi.

Trần Mặc, em lại đã trở lại, đi ở cùng mảnh đất giống anh, thở cùng bầu không khí với anh, ở nơi sinh ra và lớn lên của anh.

Địa điểm cửa hiệu bánh ngọt đã chọn xong, bên trong đang trang hoàng. Miêu Uyển tích cực chủ động tham gia đến khâu mua sắm các dụng cụ và nguyên vật liệu. Đang đầu thu, cảnh sắc tươi đẹp nhưng công việc bận rộn khiến mồ hôi chảy như mưa. Cái khắc nghiệt của mùa hạ vẫn còn sót lại. Trên đường Dương Thụ, mùa thu đang bắt đầu, Miêu Uyển lau mồ hôi nhìn đống dụng cụ ban đầu hài lòng một chút.

Trần Mặc tuy rằng không giỏi xã giao, nhưng ở đơn vị có đôi lúc có một vài bữa ăn không tránh khỏi sự náo nhiệt. Cũng may mọi người đều biết tính khí của người này, sẽ không trêu đùa anh quá mức. Trong nội thành mới mở cửa hàng cơm Tây, có người nói ngon, thế là đã có người hẹn cùng đi, Trần Mặc chối từ không xong, đành tới làm người tiếp khách.

Nơi này đúng là không khí cũng tốt. Nước sốt đạt chuẩn, thịt béo mềm, Trần Mặc chậm rãi xắt thịt, ánh mắt hơi đảo qua Nhất Phi, thấy mọi người đang hết sức tỏ ra phong thái tao nhã, tinh anh liền cảm thấy buồn cười. Anh nhớ tới Hạ Minh Lãng nướng chân dê núi, một nhát dao làm dầu nóng bắn ra, rắc muối thô lên và cắn một miếng có thể cảm nhận được vị ngon nơi đầu lưỡi. Một người ngồi cùng bàn cúi đầu mắng một tiếng, lấy trong nước sốt một đoạn tóc ngắn, lập tức có người hiểu chuyện liền gọi trưởng ca tới.

Trần Mặc im lặng đứng ngoài cuộc, anh chẳng hứng thú đối với những chuyện như thế này, khuyên mọi người hãy bỏ qua, anh chẳng muốn mở miệng, hơn nữa đói bụng đến cùng cực đối với anh có cái gì mà không nuốt được, sợi tóc chỉ là chuyện nhỏ. Mấy người ngồi cùng bàn kia cũng mượn đề tài để nói chuyện của mình, tóc là chuyện nhỏ, thể diện là chuyện lớn, trưởng ca không gặp nên chỉ có thể tìm người đầu bếp ra xin lỗi. Trần Mặc nhìn đến mặt cái tên tiểu đầu bếp kia, đáy mắt sáng lên, đứng lên cười nói: “Là cậu à, đã lâu không gặp.”

Anh đi tới ôm vai Mễ Lục, xoay người nói với mọi người cùng bàn: “Bạn tôi, bỏ qua bỏ qua nhé, một sợi tóc làm gì mà phải ầm ĩ cả lên?”

Trên bàn, có ai mà không biết tính anh, đó là tuyệt đối không tùy tiện mở miệng ôm việc vào người, lập tức liền có người đi tới kéo hai người đấy ra, đánh giỡn nói: “Anh Trần, đã là bạn anh thì hai bên nói đến đây thôi”.

Mễ Lục bị người mới đẩy ra gánh vác vụ rắc rối này thì trong lòng đang bực bội, bỗng dưng thấy Trần Mặc xuất hiện cứu anh, nhất thời cứ ngây ngốc há miệng. Trần Mặc đẩy anh, nói đi cùng tôi ra ngoài nói chuyện. Đầu óc của Mễ Lục vẫn còn chưa trở lại bình thường mà đôi chân đã bước đi theo rồi.

Về đêm, cái khô nóng ban ngày biến mất, gió đêm thổi tới phả lên mặt mang theo chút hơi mát.

Mễ Lục theo chân Trần Mặc đi tới ngoài cửa, nhà hàng cơm Tây ở vị trí đẹp đẽ, yên tĩnh giữa nơi ồn ào, hướng ra trục đường chính. Trần Mặc nhìn người đi đường nhàn nhã đi lại trong bóng đêm, dường như lơ đãng hỏi: “Dạo này còn liên lạc với Miêu Uyển không?”

“Uhm”. Mễ Lục không rõ Trần Mặc có biết Miêu Uyển đã trở lại hay không, nói ra rất dè dặt.

“Cô ấy bây giờ có khỏe không?”

“Hẳn là rất khỏe”. Mễ Lục nói, lần trước thấy cười cười nói nói rất vui vẻ.

“Có… bạn trai sao?”. Trần Mặc rốt cuộc vẫn là nhịn không được, hơi quay đầu, thu khuôn mặt nghiêng nghiêng của Mễ Lục vào trong tầm mắt.

“Cái này, không rõ lắm.” Mễ Lục trong lòng cảnh giác.

“Ờ.” Trần Mặc thản nhiên lên tiếng.

Mễ Lục coi như là người tốt, nói lời nói dối gạt người, nhìn nét mặt của Trần Mặc liền có chút không đành lòng, tuy rằng hiện tại thoạt nhìn thì Trần Mặc chẳng có biểu lộ tình cảm gì cả, nhưng nét mặt không chút thay đổi thường sẽ làm những người tốt liên tưởng đến sự chịu đựng, nỗi đau trong lòng, đây giống như lời vừa thốt ra vừa làm cho đau lòng. Vì thế, Mễ Lục do dự một chút, nhìn đối diện với Trần Mặc nói: “Tôi cảm thấy, anh bây giờ như vậy không tốt!”

Trần Mặc bật cười: “Cậu lại cảm thấy cuộc đời của tôi không ý nghĩa sao?”

Mễ Lục nhất thời lúng túng, hầu hết mọi người trên đất nước Trung Hoa không giống nhau, bạn cùng học với Mễ Lục là người có tín ngưỡng. Một người có tín ngưỡng nhìn chung đều vô thức muốn cảm hóa người khác, bởi vì bọn họ cảm thấy bạn khổ, bạn không có tín ngưỡng, không có chỗ dựa. Cho nên, thói quen của Mễ Lục đối với người cậu ta vừa quen khi hỏi một vấn đề, thì phải là: Anh/chị/bạn cảm thấy cuộc đời anh/chị/bạn có ý nghĩa sao? Khi cậu ta lần đầu tiên hỏi Mạt Mạt như vậy, Mạt Mạt liền đánh cho cậu ta một cái, Miêu Uyển thì yếu ớt bị câu hỏi mang tính triết của cậu làm cho choáng váng, suy nghĩ mất hai ngày xem cuộc đời mình rốt cuộc có ý nghĩa hay không vậy, chỉ có Trần Mặc chắc như đinh đóng cột, trả lời cậu một câu: có!

Là người đầu tiên kiên định, bình tĩnh như thế khi trả lời câu hỏi này, lập tức Mễ Lục bị khí chất kiên định của Trần Mặc làm cho kinh ngạc, làm cậu ta có ấn tượng sâu sắc. Vì thế, bây giờ cậu ta ngượng ngùng cười nói: “Tôi chỉ là cảm thấy anh cần phải có một tín ngưỡng”.

“Tôi có.” Trần Mặc quay đầu nhìn về phía cậu ta.

Mễ Lục bị ánh mắt của anh với sự bình tĩnh hấp dẫn, tò mò hỏi: “Cái gì?”

Trần Mặc suy nghĩ một chút: “Không biết phải nói với cậu thế nào, nhưng mà tôi có.”

Mễ Lục nản lòng: “Được rồi, cho dù anh có tín ngưỡng, đối với anh vẫn là cảm thấy anh cần Chúa chỉ dẫn, bởi vì anh không hiểu yêu.”

Trần Mặc liền cười, thế này là sao vậy, các anh bạn nhỏ ngày càng thật học thuật, chuyện tình yêu cả ngày giắt ở khóe miệng, mở ra cái là thi nhau biện luận rồi.

“Vậy cậu nói yêu là cái gì?” Trần Mặc nhíu lông mày, trêu chọc cậu ta.

Vẻ mặt Mễ Lục lập tức trở nên nghiêm túc: “Yêu là luôn luôn nhẫn nại, yêu là…”

“Không, yêu không phải thế!” Trần Mặc đột nhiên ngắt lời Mễ Lục, anh chợt nhớ tới ngày nào đó Miêu Uyển khóc nói với anh cô hết sức rồi, cô không bao giờ có thể yêu anh thêm chút nào nữa, cô mệt mỏi rồi.

Mễ Lục ngạc nhiên chằm chằm nhìn anh.

“Yêu không phải là, không cần nhẫn nại, ít nhất không cần luôn luôn nhẫn nại, bởi vì nhẫn không đủ, còn không bằng không nhẫn.” Trần Mặc cảm thấy tim đập chậm một nhịp, giống như máu đang chảy thật mạnh, thoáng cái bị chắn lại, cảm giác máu không chảy.

Mễ Lục kinh ngạc nhìn Trần Mặc đột nhiên yên lặng, gắng sức nhấn bả vai hai cái, xoay người bỏ đi, bóng lưng thẳng tắp hòa với ánh đèn vàng ấm áp ở nhà hàng, dáng vẻ không khỏi bi thương.

“Yêu là luôn luôn nhẫn nại, thêm cả nhân từ.

Yêu là không ghen tị, yêu là không khoe khoang, không liều lĩnh. Không làm chuyện xấu hổ, không cầu ích lợi cho riêng mình, không dễ dàng nổi giận, không so đo tính toán cái xấu của người.

Không thích bất nghĩa, chỉ thích chân lý.

Mọi việc bao dung, tin tưởng, hi vọng và nhẫn nại.

Yêu là không bao giờ dừng.”

Mễ Lục yên lặng đọc thuộc lòng đoạn giáo huấn này cậu đã sớm ghi nhớ trong lòng, đột nhiên cảm thấy, đúng vậy nha, những lời này không phải là tốt, mà thật là tốt, rất tốt, quá tốt, tốt đến mức không làm được, trái trở nên chẳng phải tốt.

Chọ đi chọn lại, Miêu Uyển cuối cùng chọn khai trương cửa hàng trước ngày quốc khánh, trang hoàng theo phong cách châu u chính hiệu, ngay cả ngọn đèn đều là ánh sáng màu vàng ấm áp, mặt hướng ra phố là cửa kính rộng lớn sáng long lanh như là cửa sổ nhà kẹo đường phèn, toàn bộ quá trình làm bánh ga-tô, bánh mì đều đặt ở tầm mắt của người đi đường, đây là tuyệt chiêu quảng cáo, đó cũng là một thách thức lớn, Miêu Uyển quyết định đặt ra cho bản thân càng nhiều thử thách.

Ông chủ rất xem trọng cửa hiệu này, quốc khánh khai trương bán đại hạ giá, ông đặc biệt phái ba người lại đây hỗ trợ, ngày đêm luân phiên.

Chiếc bánh lớn cắt thành từng miếng, đặt trong bát thủy tinh để mọi người ăn thử, hương vị thanh ngọt sảng khoái, như vậy thích hợp với cái trong trẻo, khô hanh của mùa thu, Miêu Uyển làm cho người ở tại cửa ra vào, các miếng bánh sô-cô-la giống như nửa quả trứng được nướng bằng bàn nướng nhiệt điện. Mùi thơm ngọt ngào ngào ngạt khắp không gian, dường như mỗi phần tử không khí đều đang vui sướng nắm tay nhảy múa, đậm ngọt hương say khắp nửa dãy phố.

Đông như trẩy hội, ông chủ thực sự vừa lòng.

Ở ngày quốc khánh này, Tam Trường Nguyên Kiệt đang ở trong thời kỳ cuối của thất tình, bạn gái của hắn cao gầy, xinh đẹp, giỏi giang rốt cuộc không kiên nhẫn được lại đi huấn luyện hắn cho sánh với phẩm cách của mình, quyết tâm muốn trực tiếp thay đổi cái có mùi vị của đàn ông, nghiêm túc chuyện ấy nên đã nói lời tạm biệt với hắn.

Cái gọi là nam nhi có lệ không dễ rơi, chính là chưa tới mức thương tâm. Nguyện Kiệt vốn là người luôn luôn có vẻ náo động, cho nên bị thất tình cũng mất cả náo động, hắn giống Trần Mặc đến nhanh bãi tập, sau khi chạy một trăm vòng khiến người ta phải đưa hắn trở về ký túc xá. Trần Mặc đứng ở cửa thở dài, xem ra đội viên thể chất rèn luyện hàng ngày còn cần phải tăng cường, ngay cả thất tình cũng mất đi không dậy nổi, như thế này còn dáng bộ gì nữa?

Bọn lính thấy Trần Mặc đến đây, liền đều rút lui. Nguyên Kiệt kiên nghị nhìn Trần Mặc, trong mắt có phảng phất ánh lệ, hắn nói, đội trưởng, anh yên tâm, em cam đoan sẽ không chậm trễ công tác, em em em, em kỳ thật…

Trần Mặc mở băng ghế ngồi bên giường Nguyên Kiệt, anh nói kỳ thật tôi cảm thấy cậu cũng không cần phải khổ sở, cô gái kia đối với cậu cũng không còn tốt gì nữa, cậu sẽ không khó tìm được người tốt.

Vẻ mặt Nguyên Kiệt cứng ngắc dở khóc dở cười nhìn anh, nghĩ rằng, ta thật khờ, lòng trung thành này bên ngoài phải tỏ rõ, chẳng lẽ còn trông cậy vào đội trưởng có thể nói mấy câu ấm lòng để an tủi ta?

Nguyên Kiệt co người vào giữa giường nói: đội trưởng anh cho phép em nghỉ thêm một chút, ngày mai có thể tốt. Trần Mặc nhìn cậu ta, nghiêm trang, ngày mai á? Nguyên Kiệt suy nghĩ một chút, một tuần, một tuần sau em mà vẫn còn như thế, anh đem em lên cột bia trói lại đánh cho một trận nhé. Trần Mặc gật đầu. Nguyên Kiệt bỗng nhiên có cảm giác sau lưng bốc lên một luồng khí lạnh.

Trần Mặc nói tôi đi mua cho cậu ít rượu? Nguyên Kiệt lắc đầu, cậu ta nói uống rượu uống không say sẽ đau đầu. Vẻ mặt Trần Mặc không thay đổi nói: à. Trong lòng Nguyên Kiệt u ám, cảm giác được Trần Mặc đang trừng mắt với cậu. Vì thế, cậu khẽ ho một tiếng rồi chuyển đề tài. Cậu nói: đội trưởng, em có thể phiền anh chuyện này không?

Trần Mặc gật đầu.

Nguyên Kiệt nghĩ ngợi một chút, vẻ mặt có chút tang thương. Cậu ta nói anh có thể giúp em đi mua cái bánh ngọt không? Quốc khánh ngày đó em cùng Tiểu Nhiêu đi dạo phố, cô ấy nếm một cái bánh ngọt nho nhỏ người ta bán ở bên đường liền nói em mua cho cô ấy. Em vừa thấy một cái nhỏ như vậy mà mất mười lăm đồng nên đã nói đắt. Kết quả là cô ấy không vui. Hôm nay cô ấy gọi điện nói với em là vừa mới mua cho mình hai cái bánh ngọt ăn tại chỗ, sau khi cô ấy ăn xong liền quyết định bỏ mặc em. Cô ấy nói với em, cô ấy nghĩ không ra có chuyện gì em có thể làm mà cô ấy lại không thể làm… Cho nên, em liền muốn biết, cái thứ ấy rốt cuộc có hương vị gì…

Nguyên Kiệt cảm thấy đau buồn, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Mặc. Trần Mặc nghĩ rằng người ta từ trước tới nay không hề có ý định muốn sống với cậu thì bánh ngọt kia ăn ngon hay không ngon đều chẳng quan trọng.

Trần Mặc nói xong liền chấm yêu cầu này cấp trên có thể giúp cậu thỏa mãn.

Nguyên Kiệt chống người lên nói thêm một câu, cửa hiệu ấy ở ngay đầu đường phía nam, tên gọi Nhân gian.

Trần Mặc đứng ở gần cửa sững lặng một chút, nói: ồ!

Thật thần kỳ, rất thần kỳ, không phải nói Thiên đường quá xa, Nhân gian lại gần sao? Làm sao lại kéo hết mọi người vào bi kịch hả?

Buổi chiều, chính là thời điểm ánh mặt trời rực rỡ nhất, không phải cái nóng rát của mùa hè, mà mùa thu ánh mặt trời quang đãng, thanh thoát, cơ hồ có thể cảm giác được tia ánh sáng trên người toát ra, Trần Mặc mở cửa kính xe cho gió thổi, lên đường chạy đến khu phố ồn ào kia.

Nhân gian.

Anh ló đầu tìm, ánh mắt tinh tế, sắc bén quét qua bên đường vội vã chợt lóe lên tấm biển. Vì thế… Đến…

Trần Mặc tắt máy đang định xuống xe, ngón tay đang dừng trên chiếc chìa khóa bỗng ngưng lại.

Nhìn lầm rồi sao? Dĩ nhiên là không thể nào. Trần Mặc nhất thời cảm thấy tầm mắt bị rút nhỏ lại, giống như từ ống nhắm trông thấy mục tiêu, phóng to gấp mười lần, tinh thần dồn vào khuôn mặt của Miêu Uyển, trong ánh mắt của anh chỉ có cô, không còn cái gì khác nữa.

Miêu Uyển hơi cúi đầu vê bột mì, vầng trán trắng mịn màng xõa xuống vài sợi tóc phất phơ bên má, bay bay theo hơi thở của cô. Cô quay đầu đi cho lò đốt lửa, sợi tóc vương vào trong miệng. Miêu Uyển dừng lại ngẩn người, nhìn tay mình dính đầy bột trắng, ngẩng mặt, một bàn tay con trai phóng tới tầm nhìn của Trần Mặc, dùng đầu ngón tay đẩy lọn tóc này ra.

Trần Mặc nhanh chóng phóng to tầm mắt, đó là một anh chàng sạch sẽ, cao dong dỏng. Mặc toàn đồ trắng giống nhau và cùng đội chiếc mũ giấy cao ngất, mặt mày bình thản, khóe mắt tươi cười. Trần Mặc khẳng định mình vô cùng không thích người này. Miêu Uyển dừng lại nhìn tóc mình, bất đắc dĩ cười. Tay của anh chàng đưa ra giúp cô vén sợi tóc mai lên sau vành tai. Trần Mặc nhìn theo nửa người trên của Miêu Uyển khẽ cử động, đoán được là ở dưới bàn cô đang đá anh chàng kia, đó hẳn là một sự cảnh cáo. Không hiểu sao, trong lòng Trần Mặc dễ chịu hơn một chút.

Trời xanh thăm thẳm, gió rất nhẹ, cửa kính Nhân gian trong suốt giống như không tồn tại, Trần Mặc an tĩnh ngồi ở trong xe nhìn Miêu Uyển bận rộn.

Ánh mặt trời trên không chiếu qua vừa đúng góc độ dừng ở khuôn mặt Miêu Uyển. Trần Mặc thấy trên gương mặt Miêu Uyển những sợi lông tơ rất nhỏ ánh lên dưới vầng sáng màu vàng kim.

Sô-cô-la hòa tan được trút hết vào chiếc đĩa đá cẩm thạch trắng tinh, hạt dẻ bóc vỏ rang chín rắc lên trên, trượt theo sữa sô-cô-la đã sánh lại kết thành khối chất rắn.

Miêu Uyển đem chúng xúc vào bát thủy tinh và chỗ sữa sô-cô-la còn lại quấy đều lên, khối chất rắn mềm ra, một lần nữa dung hợp thành ra dung dịch sữa mịn bóng. Vài cái bánh ngọt đã thành hình, chỉnh sửa gọn gàng được bầy trên bàn. Miêu Uyển bưng bát thủy tinh nghiêng cổ tay, đổ đều dung dịch sô-cô-la phủ lên trên, ngưng tụ thành lớp vỏ trơn bóng.

Trần Mặc khẽ nhắm mắt lại, giống như có thể ngửi thấy được sô-cô-la giữa không trung rơi xuống, hương thơm ngọt ngào dường như càng làm bùng nổ thêm sự kích thích.

Ngoài cửa sổ, một đám người rộn ràng, Trần Mặc nhìn từng chiếc xe lướt qua trước mặt anh. Trên đường, người đi đường dần dần nhiều lên, sắc trời dần tối, ánh mặt trời ruộm ánh vàng và đỏ, đẹp một cách lạ thường. Cánh cửa Nhân gian không ngừng bị đẩy ra, mọi người ôm từng hộp giấy vuông vắn từ bên trong đi ra, mang theo vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào.

Buôn bán rất tốt, Miêu Uyển một giây cũng không ngừng bận rộn, cô đem đổ một giọt sô-cô-la trên mu bàn tay để khảo nghiệm nhiệt độ. Trần Mặc nhìn cô cúi đầu liếm hết khối sữa màu nâu kia, vẻ mặt nặng nề như có điều suy nghĩ, trong mắt lại có loại xa lạ sắc bén. Trần Mặc chợt nhớ lại anh đúng là đã xem qua Miêu Uyển làm việc, có một lần Miêu Uyển ở cửa hiệu, lúc sau đưa anh vào nhà bếp của quán cà phê Nhân gian mượn lò nướng, làm ra cái bánh ngọt mềm mại, hơi có vị chua. Khi đó, Miêu Uyển không giống như bây giờ. Lúc đấy, khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc đứng chờ đợi trước lò nướng lẩm nhẩm đếm. Trần Mặc từ phía sau ôm lấy cô, Miêu Uyển quay đầu ngước mặt lên nhìn anh, cơ thể ấm áp vùi trong ngực anh giống như con mèo con.

Trần Mặc khi đó không ngừng mà hôn đôi môi xinh đẹp mà ngọt ngào trên khuôn mặt tươi tắn. Anh cố gắng hồi tưởng lại từng cảm giác rất nhỏ, Miêu Uyển ánh mắt say đắm của Miêu Uyển biểu lộ sự ngượng ngùng, quyến luyến, đầu lưỡi trơn mềm, dịu dàng mấp máy.


/51

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status