Thiên Giáng Đại Vận

Chương 137 - Ai Mưu Phản

/240


- Hoắc Thống lĩnh, theo như tình hình trước mắt, Nhị Điện hạ chỉ có thể cưỡng ép đăng cơ, Dư Da Bình này ta và ngươi phải đánh hạ, nếu không, Thành Võ Hoàng còn sống, thiên hạ sẽ không ai thừa nhận tân Hoàng. Còn về phía Kinh thành, có thể để cho hai vị Hoàng tử tuyên bố tin Thành Võ Hoàng đã chết, nhanh chóng khống chế Tĩnh Vương và Đề đốc cửu môn. Còn đại doanh Trấn Nam chỉ cần khống chế được Quách phủ ở Kinh thành, Quách Thiên Tín này hiếu tâm rất nặng, hơn nữa lại là con một, bức lão không thể không nghe theo lệnh của tân Hoàng. Bên phía Văn Nhữ Hải, Hoắc Thống lĩnh có thể chuyển cáo hai vị Điện hạ, Quốc Cữu gia sẽ lập tức phát binh kiềm chế binh mã đại doanh phương bắc. Đương nhiên, bên Quốc Cữu Gia cũng không thể không xuất lực, hy vọng sau khi tân Hoàng Bệ hạ lên ngôi sẽ đáp ứng cắt thành trì bên ngoài Hổ Khẩu Quan cho Quốc Cữu gia.

Trách Hành tính toán chặt chẽ, muốn lợi dụng được cơ hội khó có này để kiếm được thổ địa và thời gian cho Chu Diên Thiên. Trác Hành suy tính rất sâu xa, cho dù Huyền Xán đăng cơ, triều Đại Phong sẽ vẫn cứ đi xuống. Chỉ cần cho Chu Diên Thiên đủ thời gian để khôi phục binh mã, không ngoài một năm có thể lẻn vào được Hổ Khẩu Quan. Đến khi đó, triều Đại Phong cũng chỉ có thể do Chu Diên Thiên nhất thống thiên hạ.

Hoắc Chấn Sơn không có tâm cơ như Trác Hành, nghe y nói vậy, gã cảm thấy trong lòng rực rỡ. Huyền Minh và Huyền Xán lo nhất không phải là Quách Thiên Tín mà là Đại Hải quân phương bắc của Văn Nhữ Hải, Quách Thiên Tín xa tít nam cương, mặc dù nhận được tin mà dẫn đại quân bắc thượng nhất nhất cũng phải mất một hai tháng, nhưng Văn Nhữ Hải thì khác, chỉ cần đại quân phương bắc xuôi nam….nhanh nhất không đến mười ngày là có thể vây khốn Kinh thành. Nếu Chu Diên Thiên có thể kiềm chế Văn Nhữ Hải, tất cả lo lắng của hai vị Điện hạ coi như được giải quyết xong. Không có hai đại doanh nam bắc uy hiếp, binh mã đại doanh Kinh Giao chính là đội ngũ mạnh nhất, cho dù các đô phủ tập trung binh lực thảo phạt cũng không phải đối thủ của đại doanh Kinh Giao.

- Trác tiên sinh, tuy tai hạ không dám đáp ứng với ngài, nhưng sẽ bí mật tấu việc này tới hai vị Điện hạ. Tin chắc với tầm nhìn xa hiểu rộng của hai vị Điện hạ sẽ đồng ý với yêu cầu của các hạ. Có điều, không biết bên phía lão Quốc cữu có thể tiếp nhận ý kiến của các hạ không?

Hoắc Chấn Sơn nghi ngờ nhìn Trác Hành.

- Ha ha, không cần lo lắng, tại hạ cam đoan Quốc Cữu Gia sẽ lập tức phát binh.

Trong lòng Trác Hành tự nhủ, nếu Quốc Cữu Gia biết việc này không nổi điên lên mới lạ.

- Được! Người đâu, lập tức bí mật tấu với Huyền Minh Điện hạ!

Lục sự viên của Hoắc Chấn Sơn bắt đầu viết tấu bí mật cho Huyền Minh.

Đại doanh Kinh Giao có nuôi chim bồ câu chuyên để đưa tin trong quân, lần này Hoắc Chấn Sơn đến ám sát Thành Võ Hoàng có đặc biệt sai người gói theo chim bồ câu để trong túi ngựa. Quỷ Y Trác Hành cũng vậy, có điều chim của y phải trung chuyển hai lần mới có thể đến tay Chu Diên Thiên. Hai người đều tự viết mật báo, thả chim.

Lúc này Chu đại quan nhân vẫn còn đang chạy loạn trong Lạc Nhạn Sơn. Ban ngày còn ổn, vừa đến đêm, Chu đại quan nhân đã nổi cáu, vì hắn không biết đường. Tuy đã vài lần đi qua Lạc Nhạn Sơn nhưng lần nào cũng ngồi trong xe, còn bây giờ hắn một mình cưỡi ngựa chạy trong Lạc Nhạn Sơn, đói đến hoa mắt chóng mặt, xung quanh hổ gầm sói tru, Chu Thiên Giáng sợ hãi hoang mang không còn biết phương hướng nữa.

- Con mẹ nó, trước kia khi đi qua đây còn cảm thấy non xanh nước biếc, sao giờ lại thấy nó đáng sợ thế này!

Hắn lầm bẩm dắt ngựa lang thang không biết nên đi về đâu.

Ban ngày hắn thúc ngựa chạy theo đường lớn, ai ngờ con ngựa ngu này không biết đường, càng chạy đường càng hẹp, đến khi quay đầu lại thì trời đã tối đen.

Chu Thiên Giáng bước thấp bước cao trên sườn núi, đột nhiên chiến mã dựng chân trước hí lên vài tiếng. Tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng hắn biết rõ chiến mã đều có linh tình, bình thường sẽ không kêu loạn lên như thế.

Hắn vội vàng xem xét xung quanh, cách đó không xa, dưới ánh trăng, một con mãnh hổ lộng lẫy đang lặng lẽ đi về phía Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng cảm thấy toàn thân hơi lạnh, tay cầm thanh đao mò được từ trong đống thây, một tay kéo mạnh dây cường, dường như con ngựa này còn lớn gan hơn cả hắn.

Vó ngựa không ngừng lùi lại, thở phì phì. Dưới ánh trăng, Chu đại quan nhân đã thấy rõ được rốt cuộc cái gì khiến cho con ngựa kinh hãi như thế. Cũng may đây là một con chiến mã, nếu là ngựa bình thường của dân chúng, chỉ sợ đã sớm tung bốn vó bỏ chạy.

- A!

Chu đại quan nhân sợ hãi hét lên một tiếng, theo bản năng đặt tay ôm ngực. Với mãnh thú như vậy cũng chỉ có Phích Lịch Đạn mới có thể giết, nhưng sờ thử, tim hắn rơi xuống tận gót chân, Phích Lịch Đạn đều đưa cả cho Chu Nhất, mình chưa kịp mang quả nào đã bị đẩy vào trong xe chở tù.

Hình như con hổ kia đã bị tiếng hét chói tai của Chu Thiên Giáng dọa cho hơi kinh sợ một chút nên không lập tức vồ lên. Nhân cơ hội, hắn ôm cổ ngựa nhảy lên, có lẽ con ngựa cũng thông minh, lập tức thở phì phì hai tiếng, tung vó bỏ chạy.

Mãnh hổ gào lên một tiếng rồi vồ tới. Chu Thiên Giáng không kịp chần chừ, xoay tay vung một đao, nhưng lại hơi mạnh nên văng luôn cả đao ra ngoài. Chu đại quan nhân đi theo Lâm Phong cũng không phí công luyện tập, đao nọ vung lên, mãnh hổ hơi khựng lại, hai chân trước đáng lẽ vồ trúng lưng ngựa lại chỉ cào ra vài vết máu ở mông ngựa. Thanh đao chém vào giữa đầu hổ, tuy bị văng đi nhưng cũng kịp lộ ra xương trắng.

Thật là tốt, lão hổ nổi điên, ngựa cuống quit chạy, hổ gầm ngựa hí, một trước một sau truy đuổi khắp núi rừng. Nhưng chiến mã bị thương làm sao có thể chạy thoát được mãnh hổ, thấy sắp rơi vào miệng cọp, Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn, phía trước là một vách núi, chiến mã không dừng vó, tung người nhảy xuống.

Chu đại quan nhân thầm nhủ thôi xong rồi, không biết lần này sẽ được xuyên qua tới niên đại nào đây? Lần trước là bị heo đập vào đầu, lần này cũng may còn có con ngựa đi cùng, có lẽ mình sẽ biến thành Mã Thiên Giáng.

Bùm! Không ngờ bên dưới là một con sông, hắn không xuyên việt lại càng không ngã chết. Nhưng Chu đại quan nhân vui quá đâm buồn, chỉ rơi xuống nước thôi cũng ngất đi.

Trong Kinh thành, Thành Võ Hoàng vừa đi, văn võ bá quan lập tức được tự do tự tại. Mỗi ngày Tĩnh Vương gia đều ngắm hoa đấu chim, tính toán thử, khoảng nửa tháng sau Thành Võ Hoàng mới hồi Kinh, chỉ cần chư quan không tìm đến gây phiền hà, ông ta cũng chẳng buồn đi quản.

Ngược lại với vẻ an nhàn của Tĩnh Vương, phủ đệ của Nhị Hoàng tử Huyền Xán lại khác hoàn toàn. Trong thư phòng của Huyền Xán, một đám người đang nổi điên.

Hôm nay chẳng những đang có Hoàng hậu, Ngạc Quý phi và hai vị Hoàng tử, cá nhân vật quan trọng trong gia tộc Phùng thị của Hoàng hậu và Ngạc thị cũng trình diện đầy đủ. Trong thư phòng, sắc mặt ai nấy đầu nghiêm trọng, ai cũng biết đây là một hồi đấu sinh tử. Nếu thắng, hai đại gia tộc có thể xưng bá triều đình, nếu thua, có lẽ chính là ngày diệt tộc. Tuy nhiên, hiện giờ hai nhà Phùng Ngạc đã không còn đường lui, Huyền Minh đã ra tay, mà người chủ sử sau màn chính là Hoàng hậu và Ngạc Quý phi. Mặc dù hai đại gia tộc không tham dự vào việc này nhưng theo luật pháp Đại Phong cũng sẽ bị liên lụy cửu tộc.

Hoàng hậu nhìn quét qua mọi người một lượt:

- Mọi người không cần lo lắng, theo như tin của Huyền Minh truyền về, ngay cả ông trời cũng đang giúp chúng ta. Chu Thiên Diên chế trụ biển Văn Nhữ ở phương bắc, chỉ cần chúng ta bắt Quách gia làm con tin, Quách Thiên Tín tuyệt đối sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần đại doanh nam bắc không động, căn bản triều Đại Phong sẽ không có binh mã nào là đối thủ của Huyền Minh. Đến khi Xán Nhi đăng cơ, bất cứ kẻ nào cũng không dám lật lại.

- Hoàng hậu nương nương, không thể hành động thiếu suy nghĩ với Quách phủ được. Theo thần thấy, đối với Quách phủ, chỉ có thể vây khốn chứ không thể mạo phạm. Mặt khác, nếu muốn được việc, trước hết phải khống chế ba người Cửu Môn Đề đốc Sở Vân, Tĩnh Vương và Lý Hồng đã. Không có ba người này, Kinh thành tất đại loạn

Ngạc Luân Xuân, phụ thân của Ngạc Quý phi ôm quyền bẩm.

Phụ thân của Hoàng hậu Phùng Canh Niên cũng gật gật đầu:

- Ngạc công nói rất phải, trước tiên nhất định phải giam lỏng được ba người này. Không chỉ có bọn họ, Chính phó Thống lĩnh Cấm Vệ quân cũng phải bị giam. Bất động thì thôi, vừa động nhất định phải ổn định được kinh thành mới xong.

Hoàng hậu Phùng Uyển Thu gật đầu tán thưởng, đúng là gừng càng già càng cay, bình thường Ngạc Luân Xuân và phụ thân Phùng Canh Niên không hỏi triều chính, vào thời điểm mấu chốt, bọn họ lại tỉnh táo hơn bất kỳ ai.

- Phụ thân, Bổn cung sẽ an bài ruột thịt hai tộc Phùng, Ngạc tới tiếp quản Cấm vệ quân và Kiêu Kỵ Doanh. Còn Quách phủ, ta thấy vẫn nên mời Ngạc công ra mặt mới thỏa đáng. Dù sao hai nhà Quách Ngạc cũng là thế giao, có lẽ Quách phu nhân sẽ nghe lời khuyên bảo.

Dứt lời, bà ta nhìn sang Ngạc Luân Xuân.

- Thần Ngạc Luân Xuân nhất định dốc hết sức khuyển mã. Tuy nhiên, đại doanh Kinh Giao phải bí mật vào Kinh, việc này sợ là hơi khó khăn.

- Không sao, theo như tổ chế, Huyền Minh có thể mang theo năm trăm thân binh vào thành. Bổn cung sẽ đích thân hạ chỉ tuyên triệu ba người TĨnh Vương tới đây bàn chuyện. Đến khi đó, giam lỏng tất cả lại, dùng Đả Vương Tiên của Tĩnh Vương điều binh vào thành, còn tốt hơn cả binh phù.

Hoàng hậu đã sớm nghĩ tới việc này, năm trăm thân binh của Huyền Minh đã sớm bí mật trú đóng trong phủ đệ của Huyền Xán.

Đám người Hoàng hậu đang bí mật lập kế hoạch, bên kia, Tam Hoàng tử Huyền Nhạc cũng đứng ngồi không yên. Theo như mật báo, sáng sớm hôm nay mấy người Hoàng hậu Hoàng phi, cùng với hai đại gia tộc Phùng Ngạc đều tụ tập ở phủ đệ của Nhị Hoàng tử Huyền Xán. Huyền Nhạc khôn khéo càng nghĩ càng thấy không ổn, những người này tập trung cùng một nơi, gần như chính là lực lượng quan trọng nhất của Hoàng hậu. Y không biết Chu Thiên Giáng có thể ngăn cơn sóng dữ cứu lại vận mệnh Đại Phong hay không, nhưng tính thử thời gian, Huyền Nhạc cảm thấy đại quân Kinh Giao tiếp giá hẳn đã động thủ rồi.

Thấp thỏm không yên, lúc này việc duy nhất y có thể làm là đi tìm Lâm Phong để bàn về việc này. Nhưng lão cũng chẳng làm gì được, lão hoàn toàn không có binh quyền, cũng không có chức quyền, chưa kể Chu Thiên Giáng còn chưa hồi âm, ai cũng không dám nói Thành Võ Hoàng có xảy ra chuyện gì không.

- Lâm tiền bối, nếu không tìm cách, chỉ sợ triều Đại Phong gặp nguy.

Huyền Nhạc nóng lòng nhìn Lâm Phong.

- Tam Điện hạ, việc này không có bằng chứng, cho dù lão phu có đi tìm Tĩnh Vương chỉ sợ cũng không được gì. Nếu quả thực đại quân của Huyền Minh có gan ám sát Hoàng thượng, ta tin tưởng Thiên Giáng sẽ nghĩ ra biện pháp bảo hộ cho an nguy của Thành Võ Hoàng. Việc bây giờ chúng ta có thể làm chính là chờ đợi tin tức. Lão phu tin chắc, chỉ cần bên kia ra tay, tin tức lập tức sẽ truyền tới.

Lâm Phong vô cùng tin tưởng mạng lười tin tức mà Chu Thiên Giáng đã xây dựng, cho dù cách xa tám trăm dặm chỉ sợ cũng không có ai thiết lập được mạng lưới truyền tin nhanh hơn Chu Nhị. Hơn nữa, còn có người của Niêm Can Xử đi theo, chỉ cần Hoàng thượng gặp chuyện, Mục Kỳ lập tức sẽ tìm Tĩnh Vương chuyển cáo khẩu dụ của Thành Võ Hoàng. Nhưng lần này, quả thực Lâm PHong không ngờ được cả Vệ Triển và Chu Thiên Giáng đều không truyền tin về. Ngược lại, Huyền Minh lại nhận được tin từ Hoắc Chấn Sơn trước.

- Lâm tiền bối, Huyền Nhạc phỏng chừng mấy người Hoàng hậu sẽ song song hai việc, vừa ám sát Phụ hoàng vừa bất ngờ khống chế Kinh thành. Vì vậy, cho dù ám sát không thành công, bọn họ cũng có thể nắm được đại quyền ở Kinh kỳ trong tay. Đến lúc đó, chỉ sợ thiên hạ đại loạn.

Huyền Nhạc cau mày.

- Khôn sao, Huyền Minh chỉ có mấy vạn binh mã ở đại doanh Kinh Giao, đừng quên trong thành còn có hơn hai vạn quan binh phủ Đề đốc. Mặc dù không gần, nhưng chỉ cần đại doanh phương bắc nhận được tin, ra roi thúc ngựa mấy ngày là tới.

Lâm Phong khôn khéo một đời, lúc này lại bị kinh nghiệm của mình làm khó. Lão cảm thấy Huyền Minh vẫn không dám khởi binh tạo phản, chỉ khi Thành Võ Hoàng thực sự bị ám sát, Hoàng hậu mới dám nhân cơ hội nắm đại quyền.

Huyền Nhạc bị rơi vào đường cùng đành quay về phủ đệ, vừa về không lâu, y đã lại khiếp sợ nhận được một tin. Hoàng hậu hạ chỉ, tuyên triệu ba vị trọng thần Tĩnh Vương, Sở Vân, Lý Hồng tới phủ Huyền Xán nghị sự. Người giám thị tận mắt nhìn thấy ba người Tĩnh Vương bước vào phủ Huyền Xán. Trong lòng Huyền Nhạc cả kinh, vào thời điểm này mà Hoàng hậu triệu tập ba người Tĩnh Vương, nhất định không có chuyện tốt.

- Người đâu, lập tức thông báo tới người của Nam Viên, lập tức phân tán tới các cứ điểm bí mật trong thành, chờ lệnh cùa ta. Nói với người trong phủ, mặc kệ là ai hỏi, cứ nói Bổn Điện hạ đã ra ngoài săn bắn.

Sắp xếp xong xuôi, y mang theo vài thân tín chạy tới Chu phủ. Nghe xong những gì y kể, Lâm Phong cũng thấy chuyện này kỳ lạ. Tuy Hoàng hậu có quyền tuyên triệu nhưng địa điểm thảo luận lại không ở Hoàng cung mà ở phủ đệ của Huyền Xán, điều này khiến cho Lâm Phong cũng dấy lên nghi ngờ.

- Tam Điện hạ, xem ra lo lắng của ngài là đúng. Nếu Hoàng hậu đã khống chế ba người Tĩnh Vương, Sở Vân, Kinh thành này có thể đã gặp nguy hiểm.

Lâm Phong cũng bắt đầu bối rối.

- Lâm tiền bối, Huyền Minh là kẻ bụng dạ hẹp hòi, một khi Kinh thành bị y khống chế, Chu phu sẽ là nơi đầu tiên gặp họa. Chỉ sợ hiện giờ Tĩnh Vương thúc đã thân vùi hiểm địa, chúng ta chỉ có thể rút khỏi Kinh thành hoặc bí mật trốn đi đợi Phụ hoàng ta trở về.

Lâm Phong nghĩ một lát cũng thấy y nói có lý. Bản thân lão cũng không sợ, cho dù đại doanh Kinh Giao có vây khốn Chu phủ, lão cũng có thể liều chết xông ra ngoài. Nhưng trong Chu phủ cũng không thiếu thân tín của Chu Thiên Giáng, lại có cả Hồng Gia Ban ở đây, nhất định phải lập tức đổi ra ngoài.

- Người đâu, báo cho Hồng Gia Ban và hộ vệ trong phủ lập tức tập trung.

Lâm Phong quyết định rất nhanh, lập tức bắt đầu triệu tập.

Phần lớn vàng bạc tài bảo trong phủ Chu Thiên Giáng đều đã giấu đi, nên Lâm Phong cũng không lo Huyền Minh đốt phủ đệ.

- Lâm tiền bối, nhiều người như vậy, chỉ sự không có nơi nào trong kinh thành có thể trốn được. Chỉ có thể ra ngoài thành thôi.

Thấy lão còn muốn gọi nhiều người như vậy, Huyền Nhạc lo lắng.

- Không cần ra khỏi thành, có một hỗ, ngay cả Hoàng hậu cũng không dám quấy rối.

Huyền Ngạc ngẩn ra:

- Ngài nói nơi nào?

Y không rõ lão đang nói gì, ngay cả THành Võ Hoàng , Hoàng hậu cũng dám giết, vậy Kinh thành này còn chỗ nào là an toàn?

- Phủ Tướng quân! Trước mắt chỉ có nơi đó là an toàn nhất. Mặc kệ dã tâm của Hoàng hậu lớn bao nhiêu, chắc chắn bà ta không dám động đến một cọng cỏ của phủ Tướng quân. Nếu không, cho dù bỏ mặc trấn thủ Nam cương, Quách Thiên Tính nhất định cũng sẽ suất lĩnh đại doanh Nam Cương giết về.

Lâm Phong vừa dứt lời, Huyền Nhạc bừng tỉnh đại ngộ. Bao lâu nay y đã quên mất Quách Lão phu nhân. Đừng thấy lão phu nhân chỉ là nữ nhân, trong Kinh thành không một ai dám quấy rầy lão phu nhân tĩnh tu.

Hộ vệ Chu phủ thu thập xong đồ đạc của Hồng Gia Ban, lập tức chạy tới phủ Tướng quân. Không chỉ bọn họ, kể cả Lâm Phong và Huyền Nhạc cũng tới.

Quản gia Quách phủ không hiểu đầu đuôi, tự nhủ, giữa bay ngày ban mặt, sao người của Chu phủ lại chạy đến đây như chạy nạn thế này?

- Lâm gia gia, các người….?

Quách Dĩnh đang ngồi ở tiền viện bối rối nhìn đoàn người, ngơ ngác hỏi Lâm Phong.

- Dĩnh nha đầu, đừng hỏi nhiều nữa, nhanh đi thu xếp cho Hồng Gia Ban đi. Nói với hộ vệ trong phủ đóng cửa chính lại, bất kỳ kẻ nào cũng không được tiến vào.

Lâm Phong dặn dò xong, dẫn theo Huyền Nhạc bước thẳng tới hậu viện.

Gần đây Quách Dĩnh và Hồng Tiểu Thanh đã rất quen thân, thấy lão nghiêm túc như vậy, nàng biết hẳn có chuyện lớn xảy ra, không dám hỏi nhiều, vội vàng đi thu xếp cho những người của Hồng Gia Ban.

Trong hậu viện, Quách lão phu nhân nhíu mày nghe Huyền Nhạc phân tích, vị lão phu nhân có thân phận cao nhất Quách phủ này cực kỳ chấn động.

- Lâm Phong, đứa bé Thiên Giáng kia đã có gửi tin gì chưa?

Quách Lão phu nhân quay sang nhìn Lâm Phong.

- Không có! Lẽ ra Thiên Giáng nhận được văn kiện khẩn cấp ta gửi sẽ phải trả lời luôn mới phải.

Trong phòng, ba người đang nói chuyện, chợt thấy quản gia trong phủ vội vàng chạy vào quỳ sụp xuống.

- lão phu nhân, không xong… Hoàng hậu vừa hạ chỉ, nói…nói… nói…

Quản gia lắp bắp một tiếng “nói” ba lần, môi run run, vẫn không thể nói tiếp.

- Sao thế? Đừng có vội!

Quách phu nhân bình tĩnh hỏi.

- Bên ngoài…bên ngoài có người dán bố cáo toàn thành, nói…nói Chu Thiên Giáng mưu đồ bí mật tạo phản, ám sát Hoàng đế ở thành nhỏ Dư Gia Bình!

Quản gia cuống cuồng nghẹn đỏ bừng cả mặt mới nói ra được vấn đề.

Ba người trong phòng lập tức kinh hoàng đứng bật dậy, ngoài cửa, Quách Dĩnh đang muốn đi vào lảo đảo dựa vào cột cửa, mặt trắng bệch.

- Ngươi…ngươi nói là Hoàng hậu hạ chỉ, nói Chu Thiên Giáng ám sát Hoàng thượng?

Quách lão phu nhân run rẩy hỏi lại.

- Lão phu nhân, quả thực bố cáo nói vậy!

Quản gia mặt mày như đưa đám vội đáp.

Quách Dĩnh nghe vậy liền ngã xuống ngất đi.

Bên trong kinh thành Đại Phong ngày càng hỗn loạn, hoàng hậu hạ ý chỉ, tuyên văn võ bá quan trong triều nghị sự. Ở tình huống bình thường, long ỷ trên triều đường chỉ có hoàng thượng mới được ngồi. Nhưng hôm nay, hoàng hậu nương nương lại ngồi trên long ỷ.

Nhìn quần thần bên dưới có bộ dạng kinh ngạc, hoàng hậu rất trầm ổn nhìn lướt qua Huyền Xán ở phía dưới. Lúc này Huyền Minh đã ra khỏi kinh thành điều binh, đại doanh Kinh Giao cách đây không xa, Hoàng hậu tin tưởng rất nhanh có thể trở về. Chỉ cần đại quân vào thành, ai cũng không thể thay đổi sự thật này.

- Các vị ái khanh, triều đình Đại Phong trước mắt đang đứng trong tình hình nguy cấp, nghịch tặc Chu Thiên Giáng âm thầm cấu kết với Chu Diên Thiên, tại thành Dư Gia Bình ám sát Thành Võ Hoàng. Việc này thống lĩnh Hoắc Chấn Sơn của đại doanh Kinh Giao tận mắt chứng kiến, thật là lòng lang dạ sói, uổng phí tấm lòng ưu ái của Hoàng thượng đối với hắn.

Hoàng hậu nói xong, văn võ bá quan phía dưới trở nên xôn xao. Tin tức này làm cho người người kinh ngạc, vừa rồi văn võ bá quan nhìn thấy hoàng bảng được dán lên còn không thể tin đây là sự thật. Hiện tại, dưới lời nói của Hoàng hậu cái chết của Thành Võ Hoàng được chứng thực, không ít người liền cất tiếng gào khóc.

/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status