Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 102: Xuất cốc

/147


Xuất cốc

Chương 103.1

Hoàng đế vừa dứt lời, Sở Ngữ Yên đạm nhiên cười yếu ớt, nụ cười mang theo vài phần lạnh mỏng, vài phần thê lương, tựa như một luồng khói nhẹ trong hoàng hôn.

Đây là nam nhân nàng yêu sao? Hắn đến cuối cùng vẫn lãnh tâm vô tình, còn mình thì quá cuồng si, cũng may tất cả đều kết thúc.

Nàng ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn thật sâu nam tử ngồi trên cao, tựa hồ muốn khắc sâu bộ dáng của hắn.

Hắn ngũ quan tuấn mỹ, mi hẹp dài, ánh mắt ôn nhuận tựa hồ nước xanh thẳm, mang theo ánh sáng thanh u, mũi thẳng, môi hơi câu ra, làm cho lòng người thất hồn lạc phách.

Nàng sửng sốt một chút. Trước khi, hắn khí phách hung tàn thị huyết, nhưng hiện tại lại ôn hòa như nước, có cái gì đã cải biến hắn sao, có thể làm cho hắn trở nên ôn nhã như vậy, khiến cho lòng người nhu hòa...

"Tạ ơn hoàng thượng, nhưng Ngữ Yên tâm đã như nước trôi, lại không sở cầu gì, chỉ cầu an tọa ở am ni cô Nhất Diệp."

Mộ Dung Lưu Tôn nhìn chăm chú nữ tử trước mắt, thấy được sự quyết tuyệt trong ánh mắt nàng, nàng đã hạ quyết tâm muốn xuất gia. Nếu đã như vậy, hắn sẽ không ép buộc, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn cô phụ nàng, không biết có phải vì mình phụ người khác hay không, nên ông trời mới có thể trừng phạt hắn.

Nghĩ đến đây, tim của hắn khẽ đau, phất phất tay, thanh âm trầm thấp vang lên.

"A Cửu, phái người đưa Ngữ Yên cô nương đi am ni cô."

"Tuân mệnh, hoàng thượng, " A Cửu lĩnh mệnh, cung kính tiêu sái đến bên Quý phi nương nương, vươn tay nâng dậy nàng đưa ra ngoài.

Trước cửa đại điện, ánh sáng bao trùm khắp người, Sở Ngữ Yên chậm rãi quay đầu lại. Gương mặt hé ra nụ cười rạng rỡ, trong lòng khoan khoái, nàng rốt cuộc đã ly khai gông cùm xiềng xích của chốn hoa lệ này.

Tâm nguyện của nữ nhân là tìm một người yêu mình, đáng tiếc nàng đến cuối cùng mới hiểu được đạo lý này, lúc trước nếu không phải vì nàng kiên trì, có lẽ nàng sẽ gặp một phu quân khác, nhưng nghĩ sai thì hỏng cả cuộc đời...

Kiến Dương cung.

Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt tựa ở trên trường kỷ, hiện tại trong cung thật tịch mịch a. Cả hậu cung to lớn mà một người nói chuyện cũng không có. Các cung nữ thái giám dường như sợ nàng nên căn bản không có khả năng cùng nàng nói cái gì, mà Quý phi Sở Ngữ Yên cũng trở nên hờ hững, dù cho nàng châm chọc nàng ấy, cười nhạo nàng ấy, Ngữ Yên cũng không có nửa điểm phản ứng.

Tây Môn Tân Nguyệt buồn chán giết thời gian, thiếp thân thị nữ của nàng Liên Yên từ ngoài cửa điện đi vào, vẻ mặt hưng phấn.

"Nương nương, có tin tức tốt."

"Nha, tin tức tốt gì, " Tây Môn Tân Nguyệt hưng phấn ngồi thẳng người, chẳng lẽ là hoàng thượng triệu kiến nàng, từ đêm kia liều chết triền miên, nàng vẫn nhớ mãi hoàng thượng. Không nghĩ tới hoàng thượng dũng mãnh như vậy, ở tiểu đình cưỡng bức nàng, thiếu chút nữa đem nàng chết ngất rồi, bất quá nàng thật cao hứng, hoàng thượng rốt cuộc sủng hạnh nàng, mặc dù bởi vì tưởng niệm nữ nhân kia, mà đem nàng trở thành nàng ấy, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhân của hắn. (TT: tưởng bở à, người đó là Lưu Chiêu mà =.=)

"Là hoàng thượng?"

Tây Môn Tân Nguyệt vừa dứt lời, Liên Yên lắc đầu, lập tức nhìn thấy chủ tử trong mắt thất vọng, lại miễn cưỡng ngã qua một bên, chậm rãi mở miệng.

"Vậy là chuyện gì a?"

"Bẩm nương nương, là Quý phi nương nương, nàng đi cầu hoàng thượng, muốn xuất gia thành ni cô, nghe nói hoàng thượng đã chuẩn tấu, như vậy trong cung không phải chỉ có một mình nương nương sao?"

Tây Môn Tân Nguyệt không nhúc nhích. Nói thật ra, dù cho Sở Ngữ Yên có ở lại, cũng không có gì khác biệt, hiện tại nàng có một cảm giác, nàng cùng Sở Ngữ Yên đều là những người đáng thương. Hoàng thượng thích căn bản không phải là các nàng, mà là vị hoàng hậu đã xuất cung kia. Mà trọng yếu nhất là hoàng thượng rất si tình, nếu như là người lạm tình, hoặc là đa tình, những nữ nhân như các nàng chí ít có thể được hưởng mưa móc, mà không phải hờ hững như hiện tại.

"Buông tay cũng là một loại phúc a."

Tây Môn Tân Nguyệt cảm thán, nàng đã không có biện pháp thả tay, bởi vì hoàng thượng đã sủng hạnh nàng, cuối cùng nàng cũng có tia hi vọng, một ngày hoàng thượng quên mất nữ nhân kia, quay người lại liền phát hiện còn có nàng bên cạnh.

Nghĩ vậy, Tây Môn Tân Nguyệt rốt cuộc cũng vui vẻ một ít.

"Ân, để tùy duyên đi thôi..."

...

Ở trong Vô tình cốc, không khí vui sướng.

Bởi vì công tử tâm tình tốt, vì thế mọi người trong cốc tâm tình đều tốt theo.

Công tử mỗi ngày cùng Thanh Dao cô nương luyện cầm, luyện ám khí, đôi khi cũng chỉ dẫn nàng về các loại thảo dược, hơn nữa còn vì nàng điều phối thăng nội lực đan hoàn, mỗi ngày phục một viên, nhờ đó nội lực tăng lên rất nhiều.

Đây là thời gian vui vẻ nhất từ khi Thanh Dao theo hiện đại xuyên việt đến cổ đại, cho tới bây giờ chưa gặp được một người như thế, vừa là thầy vừa là bạn, quan tâm nàng như thế, đối với nàng tốt vô cùng, điều này làm cho tâm tình của nàng sung sướng, sảng khoái.

Có đôi khi len lén muốn xem Vô tình có phải thích nàng theo kiểu tình cảm của nam nữ hay không ?

Thế nhưng nghiêm túc nhìn lên, đôi mắt hắn lúc nào cũng trong suốt như hồ nước, không có ánh nhìn khác lạ, làm cho nàng thầm mắng mình thần kinh, hắn chỉ là quá tịch mịch, mà nàng vừa lúc bổ khuyết phần tịch mịch của hắn, vì thế hắn đối với nàng vô cùng tốt.

Nói chung, nàng mỗi ngày ở bên hắn, vui vẻ và hài lòng. Phần tình cảm như có như không ái muội trái lại càng làm cho lòng người tayên ổn, nàng hiện tại không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, nhất là Vô tình...

Do nội lực của nàng được thăng tiến nên cầm nghệ của nàng cũng tiến xa hơn. Nàng đã có thể tự do khống chế cầm, tuy rằng uy lực còn chưa đạt được đến yêu cầu của Vô tình, nhưng đã luyện đến cảnh giới mà ngoại trừ người có nội lực thâm hậu, những người khác chỉ sợ chạy không khỏi mê hoặc nhân tâm. Muốn đạt đến trình độ lợi hại nhất thì cũng phải chậm rãi mà luyện tập, trong một khoảng thời gian ngắn là không thể.

Sáng sớm, Minh Nguyệt bẩm báo.

"Công tử, ngoài cốc có một người lai lịch không rõ, đang tìm hiểu đầm trì, chỉ sợ là muốn tiến vào cốc."

Vô tình nhíu mày, đôi hắc đồng xinh đẹp lóe lên một tia lạnh lẽo rồi biến mất, khóe môi câu ra tiếu ý, phất phất tay.

"Đưa Thanh Dao qua đây, ta mang nàng xuất cốc thử cầm."

Minh Nguyệt há to mồm, ý tứ của công tử không phải là xuất cốc đi giết người sao ? Tất nhiên có thoáng nghĩ như vậy bất quá hắn cũng không dám nói cái gì, vội vàng lắc mình đi ra ngoài thông tri Mộc cô nương.

Không nghĩ tới nữ nhân kia chỉ mất ba bốn tháng đã đem ma cầm luyện được xuất thần nhập hóa, hiện tại hắn cũng không dám chế nhạo nàng, cầm kia vốn mê hoặc nhân tâm, nếu như nàng muốn đối phó hắn, chỉ sợ định lực hắn không lớn như vậy để thoát khỏi khống chế.

Thanh Dao nghe xong Minh Nguyệt bẩm báo, sớm cao hứng mang cầm theo, nàng đã sớm muốn thử xem uy lực của cầm có phải đủ để giết người hay không.

"Tốt, "

"Tiểu thư?" Mạc Sầu kêu lên, tiểu thư cao hứng như vậy để làm chi, nàng đi giết người, không phải đi lấy rau xanh đậu hũ, cao hứng như vậy làm gì?

"Mạc Sầu, chiếu cố tốt Tiểu Ngư nhi, ta đi ra ngoài luyện cầm."

Chương 103.2

Thanh Dao cũng không để ý tới Mạc Sầu, cúi đầu nhìn Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi đã hơn bốn tháng tuổi, lớn lên càng ngày càng giống phụ hoàng của nàng, tuy rằng còn chưa biết nói nhưng tay chân đã thành thục lắm, so với những hài tử cùng tuổi thì đã mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, bởi vì bên trong nàng là linh hồn của một người trưởng thành, vì thế mỗi ngày rất tự giác luyện lực cánh tay, còn vịn tường đứng lên, rèn đúc lực chân, nàng tin rằng tối đa mười tháng Tiểu Ngư nhi sẽ biết đi.

"Dạ, tiểu thư."

Mạc Sầu lĩnh mệnh, đưa mắt nhìn chủ tử đi ra ngoài. Mấy ngày nay tới giờ, nàng nhìn thấy rõ ràng, chủ tử rất vui vẻ, bóng ma hoàng cung và cái chết bi thảm của Mai Tâm đã từ từ lắng xuống, hết thảy tất cả đều là do Vô tình công tử mang lại. Có đôi khi, nàng thật hy vọng chủ tử cả đời sống trong cốc, không cần để ý tới thế sự dân gian, cùng Vô tình công tử hai người diện mạo tư thủ, hạnh phúc suốt đời.

Bất quá thế sự vô thường, chuyện sau này ai biết được? Mạc Sầu thở dài, xoay người đi chiếu cố Tiểu Ngư nhi, phát hiện tiểu gia hỏa kia lại vịn tường đứng lên, làm nàng toát mồ hôi, tiểu nha đầu này sao hở chút là không giống như người thường thế?

Thanh Dao theo Minh Nguyệt tới phòng của Vô tình, người còn chưa tiến vào, bức rèm che trong trẻo vang lên, Thanh Phong đẩy Vô tình đi tới, chỉ thấy hắn toát lên vẻ khinh nhuận như gió thổi.

"Ngoài cốc có một đám người lai lịch không rõ, hôm nay ta muốn xem một ma cầm của ngươi, đã đủ để thành lợi khí giết người hay chưa ?"

"Dạ, công tử, " Thanh Dao cười rộ lên, đi tới phía sau hắn, từ trong tay Thanh Phong tiếp nhận xe đẩy, đưa hắn xuống hành lang, Vô tình quay đầu phân phó hai thị đồng: "Các ngươi lưu lại trong cốc đi."

"Dạ, công tử."

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đưa mắt nhìn bọn họ dung nhập vào ánh dương, cả hai đều là những người xuất sắc, tựa hồ như một đôi trời đất tạo nên.

"Thanh Phong, công tử cơ hồ đã quên chính sự của người, " Minh Nguyệt lo lắng mở miệng, đôi mắt ánh lên nét yêu thương, công tử vì nữ nhân kia đã quên chuyện nên làm.

"Ừ, thật không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu," Thanh Phong thấp giọng đáp lại, hai người lặng nhìn Đào hoa lâm.

Ngoài cốc.

Giữa vùng rừng núi, cành lá chưa động, mười mấy hắc y nhân đang nghỉ chân ở bên đầm, sắc mặt âm hàn băng lãnh, quanh thân nồng đậm sát khí, thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ao đầm trước mắt, vô kế khả thi.

Ánh mặt trời nóng rực tỏa xuống mặt đất, y phục của mọi người nhanh chóng ướt sũng mồ hôi, đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên không trung vang lên tiếng cười thanh thúy tựa như chuông bạc.

"Vô tình, bọn họ có thể rất nhanh trở thành vịt quay hay không?"

Đáp lại là tiếng cười lành lạnh, nhưng không có nói chuyện.

Bên ao đầm mấy nam nhân không biết những người nói chuyện ở chỗ nào, bởi vậy đâu lưng vây đến sát nhau, cảnh giới nhìn chằm chằm giữa không trung, nam nhân dẫn đầu hét lớn một tiếng: "Ai? Đi ra."

Lời của hắn vừa thốt lên, chỉ thấy giữa không trung xoay mình hạ xuống hai người, một nam một nữ đều là những nhân vật tựa như trích tiên, nữ tử y phục trắng muốt, khuôn mặt lãnh diễm bức người, con ngươi toát ra ánh sáng thị máu, mà luồng ánh sang kia so với bất luận kẻ nào trong bọn hắn đều mãnh liệt hơn, mái tóc dài tới thắt lưng chỉ dùng một cây trầm màu hồng cố định lại, lộ ra vẻ xinh đẹp không gì sánh được, làm cho người ta liếc mắt nhìn liền sợ hãi than phong tư mỹ lệ, nhưng cũng không dám mảy may vọng động.

Nhìn nam tử phía trước nàng, cùng nàng hoàn toàn tương phản, trên khuôn mặt bình tĩnh giống như nước, chỉ là sự bình tĩnh kia mang theo lạnh lẽo, cái lạnh không phải tầm thường lãnh lệ, mà là hàn khí thấu xương, hắc đồng âm u chậm rãi nhìn sang, chiếu ra mũi nhọn khiếp người, trấn áp người khác làm họ không dám thở dốc, nhưng khi hắn quay sang nữ tử thì ánh mắt lại vô tận ôn nhuận.

Mười mấy người vừa nhìn thấy nam tử này, đều nhanh chóng thoái lui một bước, đồng thời lên tiếng: "Vô tình."

Vô tình không nhìn bọn hắn, khóe môi câu ra tiếu ý, nhẹ giọng mở miệng.

"Đến, làm cho ta xem một chút đàn của ngươi như thế nào?"

"Được," Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, hoàng vĩ cầm xanh ngọc từ trên lưng đã đến trong tay, thân hình nhún một cái, người đã nhảy tới trước mặt mười mấy hắc y nhân, nở nụ cười xinh đẹp, bàn tay trắng nõn khẽ vận lực, thượng cổ kỳ cầm kia đoan đoan chính chính treo ở giữa không trung, mà nàng cười như hoa xuân, mười ngón du hành ở trên cầm huyền.

Chỉ thấy giữa vùng rừng núi mênh mông, tiếng đàn vang lên uyển chuyển động lòng người. Mười mấy hắc y nhân hai mặt nhìn nhau, cảnh giới nhìn hết thảy trước mắt, lộ ra hơi thở tử vong, làm bọn hắn khủng hoảng. Tiếng đàn êm tai như vậy lại giống như có độc làm cho người ta muốn che lỗ tai, nhưng toàn bộ tư tưởng không tự chủ được đi theo tiếng đàn kia, đến lúc bọn họ phát hiện muốn bứt ra thì đã bị ma âm kia quấy nhiễu.

Mười mấy người lảo đảo đứng lên, dùng hết toàn lực che lỗ tai, cất tiếng cầu khẩn.

"Đừng đàn, đừng đàn nữa."

Ngực như có ngàn vạn cây kim nhỏ đâm vào, cực kỳ khó chịu, rất nhanh không chịu nổi ngồi xổm trên mặt đất, mà tiếng đàn kia mang theo sát khí thị huyết, thừa cơ xông vào, thẳng nhập vào trong đầu người, một tiếng cao hơn lại một tiếng mãnh liệt.

Trong núi, cành lá lay động vang lên sàn sạt.

Trên ao đầm thực nhân hoa khẽ run rẩy, tựa hồ giống như có người chọc ngứa không chịu nổi.

Một tiếng trống vang lên, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại.

Vạn vật yên tĩnh, tất cả đều chìm đắm đi xuống.

Mà mười mấy hắc y nhân kia, ngã trái ngã phải co quắp trên mặt đất, tất cả đều đã chết, có kẻ chảy máu mắt, chảy máu mũi, còn có kẻ lỗ tai chảy máu, tử trạng cực thảm...

"Tốt " một tiếng khen nhẹ vang lên, Vô tình vỗ tay, khuôn mặt tràn ngập thoả mãn, nàng rốt cuộc đã học thành, sau này cũng không ai có thể khi dễ nàng, điều này làm cho hắn rất vui vẻ, hưng phấn.

Mộc Thanh Dao ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt, nàng cuối cùng đã thành công, thực sự thành công, bèn cao hứng, ôm cầm nhảy dựng lên, trông nàng lúc này hoàn toàn không giống như nữ tử lãnh diễm bức người kia, mà tựa như một tiểu cô nương hồn nhiên, ngọt ngào.

Vô tình nhìn nàng không nháy mắt, cười khẽ.

"Hồi cốc chúc mừng, ta sẽ tự mình xuống bếp nấu ăn cho các ngươi," từ lúc nàng xuyên việt đến cổ đại đây là lần đầu tiên nàng nấu ăn, thật ra, tài nghệ của nàng rất tốt, chỉ là không có ý niệm nấu cho ai ăn mà thôi, nhưng hôm nay thật cao hứng, cho nên liền tự động xuống bếp nấu ăn.

"Tốt," Vô tình cũng rất cao hứng, ống tay áo khẽ phất, cường đại nội lực ngưng tụ lại thành cuồng phong, đem mười mấy thi thể hắc y nhân cuốn vào đầm trì, thực hoa nhân cùng nhau vọt tới, gió nhẹ dâng lên, Thanh Dao cơ hồ nghe được thanh âm vui mừng của chúng, chớp mắt mười mấy người chỉ còn là một đống xương khô, chậm rãi chìm xuống ao đầm.

Chương 103.3

Thanh Dao trước đây cũng đã từng chứng kiến qua, nhưng vẫn nhỏ một giọt mồ hôi, thảo nào mọi người đều sợ hãi Vô tình, hắn lãnh huyết quả thật làm cho người khiếp sợ.

Thế nhưng nàng biết, hắn vĩnh viễn sẽ không đối với nàng lãnh khốc như thế. Nghĩ như vậy, nàng nở nụ cười rạng rỡ như ngọc.

"Chúng ta trở về đi," cất cầm sau lưng, xoay người đẩy hắn về cốc.

Khi Thanh Dao cùng Vô tình vào cốc, liền hướng trước mọi người tuyên bố, hôm nay đích thân nàng xuống bếp nấu cơm cho mọi người thưởng thức.

Tất cả mọi người bị nàng hù đến nhảy lên, chưa có lúc nào nhìn nàng nấu ăn hôm nay không khéo lại nổi phong ba a.

Trong trù phòng, mọi người đều bị đuổi ra ngoài, chỉ để lại Mạc Sầu giúp nàng. Bởi vì hiếu kỳ, nên rất nhiều người vây quanh ở phía ngoài phòng bếp xem náo nhiệt. Dẫn đầu đám người chính là kẻ e sợ cho thiên hạ bất loạn Minh Nguyệt, hai tay ôm ngực, vẻ mặt xem kịch vui, thỉnh thoảng nói một câu.

"Tỷ tỷ, người xác định có thể nấu được cho chúng ta ăn sao?"

"Đúng vậy, hay để tự chúng ta động thủ đi, người làm e chúng ta không dám ăn."

Có người phụ họa Minh Nguyệt nói, mà xa xa ở dưới hành lang Thanh Phong cùng công tử đứng ở chỗ mát mẻ, lẳng lặng nhìn hết thảy trước mắt. Từ khi các nàng tới cốc, không khí dường như náo nhiệt hẳn lên, đều coi nhau như người một nhà, mọi người kỳ thực đều thật tình thích các nàng, nếu công tử thích nàng, cớ gì không để nàng ở lại, chỉ là?

Thanh Phong cúi đầu nhìn công tử liếc mắt một cái, nhớ tới chuyện của công tử.

"Công tử, người đã trì hoãn quá nhiều thời gian, chỉ sợ?"

Lời của hắn còn chưa nói xong, Vô tình giơ tay lên ngăn cản hắn nói tiếp, hắn liền không dám nói nữa.

Hắn biết công tử là một người lãnh huyết vô tình, người như vậy, hắn cho rằng không có cái gì có thể hấp dẫn công tử, ai biết có một ngày sẽ thích một nữ nhân, mà còn chấp nhất như vậy, chỉ sợ việc này đến cuối cùng chỉ là một kiếp nạn.

"Được rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều."

Vô tình thanh âm nhàn nhạt, nghe như mờ ảo xuất trần, thế nhưng cũng rất lãnh, làm cho người ta không dám bỏ qua lời của hắn.

Thanh Phong không nói thêm gì nữa, cùng công tử nhìn về phía trù phòng, lúc trước còn nghe Minh Nguyệt rầm rĩ cùng vài người khác, bây giờ lại yên tĩnh không tiếng động, Thanh Phong không khỏi kỳ quái mở miệng: "Thế nào lại không có động tĩnh?"

"Qua xem đi?"

Vô tình mở miệng, Thanh Phong đẩy hắn đi tới, nhìn xuyên cửa sổ mở rộng, chỉ thấy bên trong phòng bếp nữ nhân tay chân thao tác bận rộn, động tác kia ưu nhã đến cực điểm, thỉnh thoảng xào nấu, rất nhanh có hương vị từ trong phòng bếp bay ra làm vài người ở bên ngoài nuốt nước bọt. Cho tới bây giờ không có ngửi qua mùi thức ăn thơm như vậy, bọn họ này đó là các nam nhân, bình thường chỉ cần nấu vài món có thể ăn được là tốt rồi, nơi nào làm ra thức ăn nhìn đẹp và lại có mùi thơm như vậy đâu, chỉ là không biết có ăn được hay không?

Minh Nguyệt sớm nhịn không được vọt đi vào, vẻ mặt cười mỉa mở miệng.

"Tỷ tỷ, có cần ta hỗ trợ chỗ nào không?"

Trong miệng nói, ánh mắt lại liếc nhìn thức ăn trên bàn, má ơi, tuyệt đối không thua Vu đại tửu lâu Lý Thái a, nhân lúc người ta không chú ý, nhanh nhẹn lấy một miếng nhét vào trong miệng, rất nhanh liền phát ra lời khen ngợi: "Trời ạ, thơm quá a, không nghĩ tới tỷ tỷ thủ nghệ tốt như vậy, lãng phí a, lãng phí."

Minh Nguyệt nói xong, lại vươn tay chuẩn bị lấy lần thứ hai, Thanh Dao vươn tay gõ tay hắn một cái, nghiêm túc mở miệng.

"Rửa tay chưa, lập tức bưng thức ăn lên, chuẩn bị ăn cơm."

Nàng tiếng nói vừa dứt, mấy người đứng phía ngoài phòng bếp sớm tràn vào, mỗi người đều bưng đồ đi ra ngoài, nhanh chóng bày xong một bàn ăn, hương vị của thức ăn tỏa ra ngào ngạt, mọi người vây quanh ở trước bàn, thấy hoa cả mắt, cuối cùng lại có điểm luyến tiếc ăn.

Thanh Dao cười rộ lên quét mắt liếc mọi người một cái, mở miệng: "Ăn đi, nếm thử thủ nghệ của ta, cho tới bây giờ ta còn chưa nấu cho người khác ăn đâu?"

Lời vừa nói ra, phân nửa người bị hù đến cằm thiếu chút nữa rớt ra, a, đẹp mắt như vậy sẽ không thể ăn đi, bất quá Minh Nguyệt sớm nếm qua hương vị, liền không nhịn được, chiếc đũa nhấc lên không chút khách khí mở miệng: "Các ngươi không ăn, ta ăn, tỷ tỷ thủ nghệ thật tốt a."

Ăn đồ của người ta nên nói lời ngọt ngào với họ, câu này ở trên người Minh Nguyệt phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, bình thường rất ít nhìn thấy miệng hắn ngọt như vậy, lúc này kêu thân thiết quá, một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ.

Thấy Minh Nguyệt ăn, người khác mới thử vươn đũa, ai đã nếm thử thì muốn ngừng mà không được, quả nhiên ăn ngon a.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cũng rất sợ hãi than, chưa bao giờ biết, nguyên lai chủ tử trù nghệ tốt như vậy. Nàng là một tiểu thư nhà quan, làm sao lại nấu ăn ngon như vậy đâu, tuy rằng khó hiểu, nhưng hiện giờ dùng cơm quan trọng hơn.

Mà Vô tình cũng không giống người khác sốt ruột, chậm rãi ăn, Thanh Dao lựa gắp thức ăn, nhẹ nhàng đặt ở trong bát hắn.

"Vô tình, ngươi ăn nhiều chút, quá gầy, một trận gió đều có thể thổi bay mất."

Nàng vốn tùy ý mở miệng, thế nhưng một lời rơi xuống, phát hiện tất cả mọi người trên bàn đều dừng lại động tác, đồng loạt nhìn nàng, làm hại nàng mặt mũi đỏ rực. Lời nói mới rồi tựa hồ như rất thân thiết, nàng vội vàng vùi đầu ăn, mà Vô tình ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn mọi người làm mọi người lập tức cúi đầu ăn.

Bữa ăn này thật vui vẻ, mọi người đều thỏa mãn, trên bàn thức ăn hết sạch, bát đĩa bừa bãi.

Mộc Thanh Dao một tiếng hạ xuống: "Minh Nguyệt, mấy chuyện còn lại nhờ ngươi."

Nói xong dẫn người nghênh ngang mà đi, Minh Nguyệt ngây ngốc nhìn, ngẩng đầu quét quanh mình, một người cũng không có, tất cả đều biến mất, bữa tiệc này ăn được có phải quá thảm hay không, bất quá thật đúng là ăn ngon, chính mình vẫn nên ngoan ngoãn chút, lần sau lại bảo nàng làm...

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu trở về gian phòng, quét mắt quanh mình không ai lưu ý các nàng, sắc mặt ngưng trọng mở miệng.

"Mạc Sầu, cầm của ta luyện được rồi, tối hôm nay ta chuẩn bị xuất cốc, hai người nhanh chuẩn bị một chút."

"Dạ, " Mạc Sầu gật đầu, nàng biết chủ tử chuyên cần luyện cầm như vậy, cũng bởi vì trong lòng nhớ thương Mai Tâm, cho nên mới nóng ruột, như si như cuồng.

"Bất quá Tiểu Ngư nhi thì làm sao bây giờ?"

Mạc Ưu hơi nghiêng đầi nhìn về phía Tiểu Ngư nhi, Thanh Dao cùng Mạc Sầu quay người lại, quả thật Tiểu Ngư nhi mới được có mấy tháng, nếu mang theo nàng, chỉ sợ không tiện hành động, Mộc Thanh Dao đi tới trước mặt Tiểu Ngư nhi, nhìn nàng nói : "Tiểu Ngư nhi, ta để ngươi ở lại trong cốc, sẽ có người chăm lo cho ngươi, ta cần xuất cốc làm một việc, rất nhanh sẽ trở về."

Tiểu Ngư nhi mở to hai mắt, thâm tâm không cam lòng, thế nhưng nếu Thanh Dao đã quyết định chuyện gì, chỉ sợ sẽ không thay đổi chủ ý, chỉ là nàng ta đừng có quên còn mình là được.

"Ta sẽ trở lại."

Mộc Thanh Dao biết trong lòng nàng muốn nói cái gì, nên thẳng thắn trả lời, ngoại trừ ở đây, nàng thật sự không tìm được chỗ nào cho chính mình.

Tiểu Ngư nhi nghe xong lời của nàng, cuối cùng cũng yên lòng, vậy đi thôi, nàng nhất định là có tâm nguyện chưa được hoàn thành. Ba người ở phòng thảo luận về chuyện xuất cốc, buổi chiều Thanh Dao ở trong phòng luyện cầm một lúc, Vô tình cũng không tìm nàng, thế nhưng nghĩ đến chính mình sắp ly khai, Thanh Dao luôn có chút áy náy. Nàng biết nếu nàng nói cho Vô tình, Vô tình nhất định sẽ không để cho nàng xuất cốc, hoặc sẽ phái Minh Nguyệt cùng Thanh Phong theo nàng, nhưng với chuyện này, nàng muốn chính mình xử lý, nàng sẽ không bỏ qua Trưởng Tôn Dận.

Ánh mắt hiện lên băng hàn sát khí.

Kẻ giết Mai Tâm, nhất định phải chết.

Chương 103.4

Ban đêm, ánh trăng thanh khiết, khinh huy chiếu vào toàn bộ sơn cốc, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, vạn vật rơi vào giấc ngủ say.

Thanh Dao phân phó Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lưu lại trong phòng, nàng muốn đi xem Vô tình.

Gió mát trăng thanh, hoa rơi trên thềm đá, Thanh Dao nhẹ nhàng đi tới phòng của Vô tình, thế nhưng trong phòng, giường chiếu gọn gàng, căn bản không có người, đã trễ thế này, Vô tình đi đâu ? Nàng nghi ngờ nhíu mày, xoay người đi ra ngoài, vốn muốn trở về, ngẫm lại nàng lại quay đầu đi đến phía sau núi, nói không chừng hắn ở phía sau núi đâu, bởi muốn trước khi ly khai, gặp hắn một lần, lần này nàng xuất cốc không biết bao lâu mới có thể trở về.

Ánh trăng bao phủ toàn bộ phía sau núi.

Nhẹ như một tầng lụa mỏng, dược thảo điền lý, gió nhẹ chập chờn, các loại dược thảo tản mát ra mùi thơm ngát, trên thân thể Vô tình cũng tỏa ra hương vị này.

Trên bề mặt hồ, ánh sáng tỏa xuống diễm lệ, nhưng không bóng người nào, Thanh Dao quét mắt một cái, quay đầu rời đi, vừa đi hai bước, lại nghe đến cách đó không xa trong rừng cây nhỏ có tiếng người nói chuyện, không khỏi sinh nghi, đã trễ thế này, ai ở nơi này?

Thanh Dao nhẹ chân đi tới, đẩy ra cành lá che khuất, chỉ thấy trên bãi đất trống giữa rừng, có mấy nam nhân thân hình cao lớn vây quanh Vô tình, Thanh Dao cả kinh, không suy nghĩ nhiều, ám khí bằng bạc Liên hoa hoàn trên tay đã bay ra ngoài.

Xuyên thấu rừng cây, mang theo khí phách lệ phong sắc bén, bay thẳng tới phía trước.

Những người đó nhìn thấy ám khí, nhanh nhẹn tản ra, thế nhưng Liên hoa hoàn kia uy lực rất lớn, mang theo kình phong khốc liệt xoay một vòng, cuối cùng đánh vào hõm vai của một người khiến hắn đau đớn rên nhẹ một hơi, những người khác sắc mặt đại biến, thân hình khẽ động, trường kiếm toàn bộ xuất thủ, bay lên trên không, nhanh như chớp, bao quanh Mộc Thanh Dao, người dẫn đầu gầm lên.

"Lớn mật, ngươi là ai?"

Thanh Dao ngoắc tay, bộ ngân sắc ám khí quay trở lại trên cánh tay, quanh thân lạnh lùng, khuôn mặt như bao phủ lớp băng mỏng, song đồng toát ra ánh sáng khiếp người, bình tĩnh đảo qua, những người đó lập tức thấy sát khí bao phủ, nội tâm không hiểu sao lại run lên, thân thể lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn Vô tình ở phía sau.

Thanh Phong đẩy Vô tình đi tới, Thanh Dao thu hồi ánh sáng lạnh lẽo bức người, quan sát Vô tình từ trên xuống dưới, phát hiện hắn không sao cả, tâm trạng nhẹ nhõm, thở dài một hơi, khẽ mở miệng.

"Ngươi không có việc gì, những người này là ai?"

Lúc này nàng mới nhớ tới một việc, Vô tình cốc nếu không có Vô tình đồng ý, ai cũng không vào được, như vậy bọn họ là ai ?Nàng vẫn cho rằng Vô tình là đơn thuần, không có thân gia bối cảnh phức tạp, thế nhưng những người này vừa nhìn chính là lai giả bất thiện, bất quá đối với Vô tình rất cung kính, Vô tình đến tột cùng là người như thế nào?

Thanh Dao ánh mắt hiện lên nghi hoặc, bình tĩnh nhìn Vô tình.

Dưới ánh trăng, Vô tình đối mặt với sự nghi ngờ của Thanh Dao cũng không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt lạnh lùng bắn về phía nam nhân cao lớn này, trầm giọng ra lệnh.

"Đều trở về đi, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép trở lại."

"Dạ?" Vài người lâm vào khó xử, ngay cả Thanh Phong cũng kêu lên: "Công tử."

Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc phức tạp khó hiểu, lặng yên nhìn Thanh Dao, một tia sắc bén chợt lóe rồi biến mất.

"Đi ra ngoài."

Vô tình tức giận, những người đó không dám nói thêm cái gì, lập tức cung kính lĩnh mệnh, cùng kêu lên: "Tuân lệnh, công tử."

Lắc mình rời đi, ngang qua Mộc Thanh Dao trừng mắt liếc nàng từ trên xuống dưới bất quá nhận thấy ánh mắt của Mộc Thanh Dao không có hảo ý, vài người hô một tiếng rồi toàn bộ rút lui.

Nữ nhân này nhìn qua cũng không phải là kẻ dễ chọc, ám khí kia thủ hạ không lưu tình, nhất là kẻ đã bị đả thương, hắn che hõm vai, theo sau mọi người rời đi, kinh hãi đảm chiến, vừa rồi nếu không phải nhanh như chớp, bị đánh trúng chính là cổ của hắn, nữ nhân này thật là độc ác a.

Bên cạnh rừng cây đã an tĩnh lại, Vô tình thanh âm lành lạnh vang lên.

"Hai người các ngươi đi xuống trước đi."

"Dạ, công tử, " Thanh Phong cùng Minh Nguyệt ngoan ngoãn lui xuống, không dám nói thêm điều gì, chủ tử đêm nay tâm tình không tốt, bọn họ ít mở miệng vẫn hơn không thì ngàn vạn tự tìm đắng mà ăn.

Cuối cùng không còn lại một ai ngoại trừ Vô tình và nàng.

Gió nhẹ thổi qua bên tai, lá cây vang lên sàn sạt, hai người ai cũng không nói gì, bầu không khí cứng ngắc, cuối cùng Thanh Dao phá vỡ trầm mặc, nàng biết Vô tình cá tính hướng nội, giống như không biết nói cái gì cho phải, cho nên liền mở miệng trước.

"Bọn họ là ai?"

Vô tình ngước mắt, con ngươi một mảnh trong trẻo, không chút u ám, nhợt nhạt cười rộ lên. Khi hắn cười ngay cả mặt trăng đều nhanh bị mê hoặc.

Ngũ quan lộng lẫy, rõ nét, da thịt tựa như dòng nước tinh khiết, mềm mại ôn nhuận, cặp mi tinh tế thật dài, ánh mắt sáng quắc, cánh môi hoàn mỹ, mỗi một nét đều rất tinh xảo, nhìn khuôn mặt hắn lúc này, Thanh Dao không khỏi nhớ tới cuộc sống hiện đại bán những búp bê bằng gốm sứ khiến các nữ sinh rất yêu thích không buông tay, nhất động nhất tĩnh, lay động lòng người.

Thanh âm của hắn cũng rất thanh thúy dễ nghe.

"Bọn họ là tới mời ta đi chẩn bệnh cho bệnh nhân."

Thanh Dao nhíu mi, đáy lòng hiện lên nghi hoặc, tổng cảm thấy không đơn thuần như vậy, nếu quả thật là thỉnh hắn đi chẩn bệnh, vì sao Thanh Phong cùng Minh Nguyệt gặp nàng lại tỏ vẻ khó chịu, tựa hồ nàng quấy rầy chuyện của bọn họ?

"Thực sự là như thế phải không? Đó là do ta quá lỗ mãng, vừa rồi ta cho là bọn họ muốn thương tổn ngươi, nhất thời kích động, đã quên ngươi đâu cần người khác giúp đỡ."

Thanh Dao nở nụ cười tự giễu, võ công của nàng là do hắn truyền thụ, thế nhưng nàng quýnh lên không nghĩ gì liền ra tay cứu hắn.

Vô tình nghe xong lời của nàng, thấy dào dạt hưng phấn, cả đêm tâm tình phiền muộn lập tức bay mất, ánh mắt nồng nàn nhìn nàng, cười đến càng phát ra vô hại.

"Tuy rằng không cần, thế nhưng ta thật cao hứng."

Nghĩ đến ngày mai ly khai, Thanh Dao liền bỏ qua nghi hoặc trong lòng, lúc này đây nàng ly khai, không biết lúc nào trở về, có lẽ chỉ đơn giản nói chuyện phiếm cùng hắn là tốt nhất.

Chương 103.5

Thanh Dao buông lỏng tâm tình, đi tới đối diện Vô tình trên ngồi xuống trên thảm cỏ, hai người thoải mái nhẹ nhàng nói chuyện.

"Vô tình, cho tới bây giờ ta chưa nghe ngươi nói chuyện về gia thế? Có thể nói cho ta nghe một chút được không?"

Ai ngờ lời nàng vừa dứt , Vô tình cả người lâm vào băng lãnh, sắc mặt âm ngao xấu xí, khuôn mặt hoàn mỹ kia trở nên đen kịt, lông mi rủ xuống, che giấu con ngươi hiện lên đau lòng.

Thanh Dao vừa nhìn vẻ mặt của hắn, biết mình chạm đến chỗ thương tâm của hắn, lập tức nói tránh.

"Xin lỗi, ta không nên hỏi chuyện thương tâm của ngươi."

Vô tình chậm rãi điều chỉnh tâm tình, khẽ nở nụ cười, kỳ thực có một số việc hắn thấy nói ra còn hơn để lại trong lòng, đôi hắc mâu mang theo nỗi đau sâu kín, nhìn Thanh Dao, nhẹ giọng mở miệng.

"Kỳ thực ta là một tiểu tử bị người nhà vứt bỏ, chân của ta bởi vì ở trong băng tuyết quá lâu, bị đông cứng, nếu như không phải sư phụ cứu giúp thì đã không có ta. Sư phụ thu nhận ta, cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, người võ công cao cường, ẩn cư lánh đời, Vô tình cốc chính là do người kiến tạo nên, làm cho ta yên tâm ở tại chỗ này. Sư phụ lúc lâm chung vẫn còn áy náy một việc, tuy rằng y thuật cao minh, nhưng lại không thể trị liệu chân của ta, kỳ thực đây là chuyện không liên quan đến người, chân của ta là do kinh mạch bị đông cứng, vì thế căn bản khôi phục không được."

Thanh Dao nghe thanh âm của hắn chậm rãi như nước, trong mắt hơi có chút ẩm ướt.

Nàng không nghĩ tới Vô tình lúc nhỏ lại thê thảm như thế, không chỉ bị chính cha mẹ vứt bỏ, còn làm hại hắn hai chân tàn phế, như vậy cha nương thật sự lòng lang dạ sói.

"Được rồi, ngươi đừng khổ sở nữa, tất cả đều là quá khứ, hãy bỏ qua đi."

Thanh Dao triển lộ khuôn mặt tươi cười, hy vọng Vô tình có thể chuyển rời tâm ý.

"Ừ, tất cả đều quá khứ, " Vô tình cười rộ lên, hắn vốn lãnh huyết vô tình, thấu hiểu hồng trần, biết rõ cuộc đời huyền ảo tục sự, tâm tình tốt liền cứu người, tâm tình xấu thầm nghĩ sẽ hủy hoại cái gì đó, nhưng hiện tại lại không giống như vậy. hắn cảm tạ ông trời có thể làm cho hắn gặp được một người như thế, làm cho hắn muốn dựa vào gần để sưởi ấm tâm hồn mình, chỉ cần nhìn nàng, hắn có cảm giác được mình vẫn đang sống, còn có chút vui sướng mà không phải hai bàn tay trắng.

"Ừ, ta hi vọng ngươi mãi mãi vui vẻ."

Thanh Dao mặt mày như họa, cười như xuân phong, thanh âm như chim hoàng oanh, trong bóng đêm, Vô tình tâm tình nhẹ nhõm, tựa hồ đau xót cách hắn rất xa, hắn cũng có điều khiến cho chính mình yêu thích, cuộc đời hắn còn có vui vẻ chứ không chỉ nỗi buồn, cho tới bây giờ, hắn cho là mình chịu bi thương, nhưng có một ngày, hắn cũng có vui vẻ, nên không cần hận nữa.

"Sắc trời đã tối, chúng ta trở về đi, ngày mai ngươi còn phải luyện cầm nữa?"

Thanh Dao khẽ run lên nhớ tới ngày mai xuất cốc, không biết hắn có thể trách nàng hay không, hay tức giận với nàng, đáy lòng yên lặng than nhẹ.

Vô tình, ta sẽ rất mau trở lại, ở trong cốc rất tuyệt, chỉ cần ta ở bên ngoài báo thù xong, ta sẽ trở về.

"Được " Thanh Dao đứng lên, đi tới chỗ Vô tình, đẩy Vô tình trở về, dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, nhưng không khí xung quanh âm áp, vui vẻ...

Ngày thứ hai.

Trong cốc vang lên một tiếng thét chói tai, một bóng người vọt vào phòng của công tử, lớn tiếng kêu lên.

"Công tử, công tử, các nàng dĩ nhiên bỏ đi."

Minh Nguyệt tức giận kêu lên, sắc mặt xấu xí đến cực điểm, quanh thân lệ khí, nữ nhân đáng ghét kia, chẳng lẽ không biết công tử thích nàng sao? Nàng đi công tử thương tâm thật nhiều a.

Quả nhiên, nam tử trong phòng sắc mặt nháy mắt trong suốt một mảnh, hắc đồng tràn ngập lệ khí, quanh thân tỏa ra hàn ý, cánh tay trắng nõn vung lên một trận rầm vang, rất nhiều đồ vật quý báu trong phòng ngủ bị đánh nát, Minh Nguyệt ngây dại, công tử chưa từng tức giận lớn như vậy, tuy rằng hắn lãnh, hơn nữa không nói nhiều lắm, lnhưng uôn là người trầm ổn,nội liễm, ai biết nữ nhân kia lại ảnh hưởng tới công tử sâu như vậy.

"Công tử?"

Minh Nguyệt nhẹ giọng mở miệng, nhìn sắc mặt thanh lãnh của công tử, một câu đều nói không nên lời.

Lúc này Thanh Phong ôm Tiểu Ngư nhi đi tới, giận dữ liếc Minh Nguyệt một cái, biết rõ công tử thích nữ nhân kia, còn nói lung tung, vội vàng mở miệng: "Công tử, nàng để lại Tiểu Ngư nhi cùng Mao Tuyết cầu, điều này chứng tỏ các nàng đi ra ngoài làm việc, rất nhanh sẽ trở lại."

Thanh Phong tiếng nói vừa dứt, sắc mặt âm ngao của Vô tình cuối cùng cũng khôi phục một tia lãnh tĩnh, ngước mắt nhìn về phía Tiểu Ngư nhi, vươn tay ra, Thanh Phong nhanh nhẹn đem Tiểu Ngư nhi đưa tới tay của hắn, không dám nói thêm cái gì.

Vô tình ôm Tiểu Ngư nhi vào lòng, cuối cùng cũng thở dài một hơi, phẫn nộ tiêu tan hết, nếu nàng để hài tử lưu lại cốc, có nghĩa là nàng sẽ trở lại.

Chỉ cần nàng trở về là tốt rồi.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt đã trong trẻo trở lại, không có một tia biểu tình, lạnh lùng quét về phía Minh Nguyệt.

"Ngươi chiếu cố tốt Tiểu Ngư nhi, cho đến khi mẹ nàng trở về."

"A, ta chiếu cố nàng?" Minh Nguyệt mở to mắt, nhìn Tiểu Ngư nhi trong tay công tử, tiểu tử mấy tháng tuổi này, không ầm ĩ không quậy phá, cực kỳ yên lặng, đôi mắt to hắc bạch phân minh, tựa hồ có một tia miệt thị chế ngạo, Minh Nguyệt bị kích thích, hoài nghi mình nhìn lầm rồi, tiểu tử này làm sao có ánh mắt như vậy nhìn hắn đâu, nhìn chăm chú lần nữa, quả nhiên là chính mình hoa mắt, bất đắc dĩ tiếp nhận Tiểu Ngư nhi.

"Được rồi."

Kỳ thực hắn trăm nghìn lần không vui, thế nhưng mệnh lệnh của công tử hắn không dám không tuân a, nhất là khi công tử vừa sinh khí xong, hơn nữa đây là công tử trừng phạt hắn, bởi vì hắn không đem sự tình tìm hiểu rõ ràng đã nói lung tung, làm hại công tử tính tình phát tiết một hồi.

"Đều đi xuống đi."

Vô tình phất phất tay, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt lui xuống, trong phòng một mảnh bừa bãi, ánh mắt lành lạnh của hắn hiện lên sự lo lắng, Thanh Dao tại sao muốn xuất cốc, nàng sẽ đi nơi nào, trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ đến lần trước cứu nàng, nàng không phải là đi Thanh La quốc báo thù đi...

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu, Mạc Ưu, nhân lúc mọi người vẫn còn ngủ say, lặng lẽ xuất cốc. Ba người cải trang thành các công tử văn nhã, mua một chiếc xe ngựa tinh xảo, thẳng hướng Thanh La quốc mà đi.

Nhạn Môn Quan, Thanh La quốc biên cảnh, đang giữa ban ngày người đến người đi rất náo nhiệt. Trước đó không lâu xảy ra sự kiện ám sát thái tử, bây giờ đã kết thúc viên mãn, mọi người cũng an định lại, bởi thái tử Trưởng Tôn Trúc không chết, không những thế còn làm cho thế lực sau lưng Dận vương bị giảm phân nửa, hiện tại Trưởng Tôn Dận an phận rất nhiều.

Thanh Dao vừa tiến vào Nhạn Môn Quan, nghe được chuyện này, khóe môi câu ra cười nhạt. Nguyên lai Trưởng Tôn Trúc lúc đầu cũng không có bao nhiêu nghiêm trọng, nhưng lợi dụng nhát đâm của nàng đả kích Trưởng Tôn Dận, vì mình mưu lợi, nam nhân này tâm kế cũng thật là lợi hại.

Chính mình còn cảm động hắn đã phái Nghênh Phong tiễn các nàng ra khỏi thành, thực sự là buồn cười.

Trưởng Tôn Trúc, nếu gặp lại, chúng ta liền cùng đấu đi, Thanh Dao cười nhạt.

Vào Nhạn Môn Quan, ba người một đường ngồi xe ngựa đi thẳng Thanh La quốc đô thành, Phượng Phần thành. Lúc này đây bọn họ đều có chuẩn bị, võ công của ba người đã khác xa so với trước, không có cái gì khiến họ phải sợ hãi.

Ba công tử phong độ thanh nhã, tiêu dao, trên đường làm cho bao nhiêu giai nhân tâm động, mặc dù bọn họ không cố ý nhưng vẫn hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, hơn nữa bọn họ cũng không có gì phải sợ hãi nên thản nhiên mặc kệ.

Nửa tháng sau, xe ngựa tới Phượng Phần thành.

Chương 103.6

Phượng Phần thành vẫn náo nhiệt như trước, người người đi lại tấp nập, khắp nơi vang lên tiếng rao bán của những người bán hàng rong. Thanh Dao chờ ba người an tọa trong xe ngựa, liền vén rèm nhìn bên ngoài.Tất cả cũng không có gì thay đổi, nhưng là Mai Tâm của nàng tự dưng chết ở chỗ này.

Nghĩ đến Mai Tâm, ba người trong lòng đều có chút thê lương. Nàng trẻ tuổi như một nữ hài tử, thế nhưng hồn đã về cửu tuyền.

Trưởng Tôn Dận, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Thanh Dao quanh thân ngập tràn sát khí, ánh mắt lạnh băng, liếc mắt một cái, buông liêm tay, hướng ra phía ngoài mã xa phu phân phó một tiếng.

"Tìm một tửu lâu tốt nhất cho ta."

"Dạ, công tử, " mã xa phu này là các nàng mướn tới, chờ đến Phượng Phần thành, thì các nàng cho hắn trở về Hoàng Viên quốc. Hắn được các nàng mua cho xe ngựa, đồng thời lại cho thêm hắn ít bạc nên hắn rất cao hứng và nhiệt tình.

Xe ngựa chạy thong thả trên đường phố. Mã xa phu này là một hảo thủ, trước đây đã tới Phượng Phần thành nên cũng biết tửu lâu nào tốt, bởi vậy đưa ba người các nàng tới tửu lâu danh tiếng nhất Phượng Phần thành .

Liễu Diệp lâu, nghe nói chủ sự tửu lâu này là một nữ nhân tên là Liễu Diệp, vì thế tửu lâu mới được đặt tên như vậy.

Tòa nhà có ba tầng, kiến trúc cổ kính, trạm trổ tinh xảo.

Trước cửa tửu lâu người ra vào tấp nập, ngựa xe như nước, buôn bán rất là thịnh vượng. Trước cửa tiệm luôn có hạ nhân thỉnh thoảng ra vào tươi cười nghênh đón khách nhân.

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu xuống xe ngựa.

Mạc Sầu cho mã xa phu một ít bạc, phân phó hắn đem xe ngựa mang đi. Mã xa phu cao hứng, mặt mày rạng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua khách nhân nào hào phóng như vậy. Đây hẳn phải là điềm may từ trên trời giáng xuống, hắn vốn mong muốn có một cỗ xe ngựa như vậy, có thể chạy xem kiếm sống, thế nhưng lại không có tiền. Hiện tại chỉ chở một chuyến khách nhân, chẳng những có được một cỗ xe ngựa, mà lại còn được cho thêm ít bạc. Mã xa phu đi thật xa vẫn còn vẫy tay, liên tục cảm tạ các nàng.

Thanh Dao mỉm cười. Có đôi khi, đối với những người nghèo khó những việc tưởng như nhỏ bé cũng đem lại sự vui vẻ cho họ thật lâu.

Ba người mới vừa đi lên thềm đá, liền thu hút rất nhiều người nhìn sang. Ba người dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, phong thái nhẹ nhàng, nhất là Thanh Dao, mặc dù mang y phục nam trang, cũng cho thấy phong thái nổi trội, hơn nữa nàng cùng Mạc Sầu đã dịch dung, người bình thường căn bản không thể nhận thức ra các nàng.

Điếm tiểu nhị đi tới, khom người cúi chào, tủm tỉm mở miệng.

"Tam vị công tử là từ bên ngoài tới a?"

Đã gặp qua vô số khách nhân nên tiểu nhị liếc mắt nhìn cũng nhận ra các nàng là từ bên ngoài tới Thanh La quốc. Thanh Dao nhoẻn miệng cười, mang nét phong lưu phóng khoáng, khuynh quốc khuynh thành, làm tiểu nhị hoảng hốt, vội vàng quay đầu nhìn đi nơi khác.

"Phải, chúng ta ở trọ."

Mạc Sầu lay động chiết vai, lạnh lùng mở miệng. Tuy rằng thần tình lạnh lùng, thế nhưng đáy lòng lại có chút cao hứng, vì đây là lần đầu tiên cải trang thành Tiêu Tương nam tử anh tuấn, khôi ngô. Dọc đường đi bắt gặp rất nhiều ánh mắt để ý, điều này làm cho nàng cảm thấy rất mới lạ, thêm chút thú vị, nghiền ngẫm. Chỉ là đối mặt tiểu nhị nên có phần lạnh lùng.

"Dạ, mời khách quan theo tiểu nhân tiến vào."

Tiểu nhị đưa các nàng đi vào tửu lâu, đã thấy bên trong ồn ào, náo nhiệt. Thế nhưng khi ba người vừa xuất hiện, đã dẫn theo vô số ánh mắt, trong đó có rất nhiều nữ tân khách, càng xem càng thấy mặt đỏ tới mang tai. Người dân Thanh La quốc so với các nơi khác cởi mở hơn rất nhiều. Nữ tử xuất nhập tùy ý, bởi vậy mà trong sảnh đường có rất nhiều trâm anh nữ tử chưa xuất giá, vừa nhìn thấy vị công tử dung mạo xuất trần này tâm không khỏi xao động một phen.

Ở phía sau quầy chưởng quỹ nét mặt sửng sốt. Từ khi hắn mở cửa tiệm đến nay, tuy rằng thường xuyên nhìn thấy nhiều công tử tuấn tú, nhưng khi xuất hiện ba người thì quả thật là nhân gian hiếm gặp, vội vàng cười mở miệng.

"Khách nhân là ở trọ sao?"

"Ừ, ta muốn hai gian nhã phòng." Mạc Sầu vừa thu lại chiết phiến, phong thái bức người mở miệng, sảnh đường vang lên vài đạo hút không khí .

Chưởng quỹ vui vẻ gật đầu: "Dạ, tiểu nhị, qua đây đưa khách nhân lên lầu ba nhã giữa."

"Dạ, mời khách quan theo tiểu nhân lên lầu ba," tiểu nhị vắt khăn mặt lên vai, cung kính dẫn đường. Thanh Dao tùy ý quét mắt xuống sảnh đường. Cũng không có nhân vật đặc thù nào, thế nhưng mặc dù nàng không ngẩng đầu lên, vẫn cảm giác được ở nhã phòng giữa trên lầu hai, có ánh mắt bức người phóng qua đây, nâng mi khẽ quét về Mạc Sầu ở bên cạnh, Mạc Sầu khẽ giật mình, ba người bất động thanh sắc theo tiểu nhị lên lầu.

Các nàng vừa ly khai, sảnh đường lần thứ hai lại ồn ào, náo nhiệt, rất nhiều người say sưa thảo luận chuyện gì đó, chợt có một đôi lời truyền tới cửa thang lầu.

"Các ngươi nói lần này Thanh quan nhà ai sẽ đoạt được đệ nhất, nghe nói lần này chủ sự tổ chức là một đại nhân vật?"

Những lời này rơi xuống, trong sảnh rất nhiều người nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy a?"

"Dận vương. "

Thanh Dao cùng Mạc Sầu nhờ nhĩ lực kinh người, mặc dù người nọ thanh âm ép tới cực thấp, nàng vẫn nghe được lời của hắn.Thanh La quốc có mấy Dận vương gia đâu? Chỉ có duy nhất một Dận Vương gia thôi, chỉ không hiểu Thanh quan là cái gì thôi?

Ba người lên lầu ba, tiểu nhị dẫn các nàng đến hai gian phòng phía tây, cung kính mở cửa phòng: "Mời khách quan tiến vào. Có việc gì cần phân phó cứ gọi tiểu nhân, đây là hai gian nhã phòng cuối cùng. Khách quan thực sự là vận khí tốt a."

Tiểu nhị nói xong, đang chuẩn bị xoay người rời đi, Thanh Dao ánh mắt quét qua, Mạc Sầu vội vàng gọi hắn: "Tiểu nhị ca, mời vào một chút, chúng ta có việc thỉnh giáo."

Tiểu nhị nghe Mạc Sầu thanh thúy gọi lại, hắn có chút đỏ mặt, nhưng vẫn theo phía sau họ bước vào phòng.

Gian nhã lâu này quả nhiên thanh lịch, tao nhã hơn hẳn so với những nơi khác.

Giường lớn trạm trổ hoa văn, màn sa trướng mỏng, bình phong trong suốt, rực rỡ ánh pha lê, trường kỷ tinh xảo, ấm áp, trong phong thoang thoảng huân hương thanh khí, trầm tĩnh. Quả nhiên vừa nhìn đã biết là đẳng cấp bất phàm.

Thanh Dao ngồi xuống bên cạnh bàn, Mạc Sầu cầm lên ấm trà, ngã trà dâng lên chủ tử.

Lúc này,điếm tiểu nhị nhìn lên. Trước mắt là một vị công tử anh tuấn, khí thế bức người, đi theo bên người là hai người hầu, lập tức sợ hãi mở miệng: "Không biết công tử muốn hỏi cái gì?"

Thanh Dao khẽ khép hai mắt, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà, trong phòng rất yên tĩnh, toát ra khí bức áp nhân, tiểu nhị nội tâm run lên. Dựa vào kinh nghiệm của hắn, những người này đều là khách nhân không dễ chọc.

"Trong điếm này đều đã chật cứng người sao?"

"Dạ, công tử, đều đều đã chật cứng người." tiểu nhị vội vàng gật đầu. Không biết khách quan hỏi những lời này có ý tứ gì, cũng không dám truy vấn.Thanh Dao khẽ nhíu mi, thay đổi trọng tâm câu chuyện.

"Phía dưới bàn tán sôi nổi chuyện gì thế, Thanh quan đại tái là cái gì vậy?"

Tiểu nhị vừa nghe công tử trước mắt hỏi chuyện này, lập tức tới hưng trí lên tiếng: "Công tử có điều không biết, Thanh La quốc chúng ta từ trước có phong tục, mỗi năm một lần Thanh quan đại tái. Đây là do các kỹ viện thanh quán dự thi, tuyển ra đệ nhất danh hoa khôi, vị hoa khôi này chẳng những có thể nhận tiền thưởng, mà còn có thể do người đứng phía sau tổ chức tặng cho một vị quan lớn, nếu như vận khí tốt, trở thành tiểu thiếp và vân vân, từ nay về sau tiến thân rất nhanh cũng không biết chừng."

Tiểu nhị vừa nói xong, Thanh Dao ánh mắt chợt lóe lên sắc bén mang đậm hàn khí, khóe môi vi câu, khẽ vung tay lên.

Mạc Sầu lấy ra một nén bạc đưa tới trước mặt tiểu nhị: "Cầm đi, chúng ta có việc có thể tìm ngươi nhờ."

Tiểu nhị chưa có lúc nào được một khoản bạc lớn như vậy, hơn nữa khách nan này thưởng bạc cho chính hắn. Hôm nay thật đúng là đụng tới khách nhân đại gia a. Bởi vậy hắn liên tục nói tạ ơn, đi ra ngoài ở phía sau cửa dùng sức cắn một chút, xác định đúng là bạc thật, vô cùng tiêu sái xuống lầu.

Trong phòng, Thanh Dao sắc mặt lãnh chìm, không nói được một lời. Mạc Sầu cẩn thận mở miệng: "Chủ tử, chủ sự phía sau thật ra là Trưởng Tôn Dận sao?"

Nàng vừa dứt lời,Thanh Dao nhẹ giọng thở dài một chút.Gian phòng rơi vào yên lặng, chợt nghe ngoài cửa có động tĩnh rất nhỏ truyền vào. Đợi được Mạc Sầu tiến lên mở cửa ra, trong hành lang đã không có một bóng người, cho thấy bản lĩnh người nọ vô cùng lợi hại.

"Xem ra chúng ta hành sự phải thật cẩn thận?"


/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status