Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 129.4

/147


Mặt khác Thanh Dao khác phân phó người, tiến về Thạch Thành thông tri cho tổng binh Thạch Thành Lưu Vân Phong, mang một ít nước cùng lương thực qua đây, sau đó để tướng sĩ ăn một ít, rồi tấn công Trần Đường Quan, mặt khác để cho Lưu Vân Phong mang binh mã qua đây, công phá Trần Đường Quan.

Lưu Vân Phong nhận được lệnh, lập tức dẫn theo năm vạn binh mã, mặt khác còn chuẩn bị thêm nước cùng lương thực, khi hắn chạy tới, nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt mà giật mình, lại càng thêm hoảng hốt, ngày hôm qua các nàng mới trúng cổ, hắn còn đang lo lắng, buổi tối còn bị địch nhân tiến đánh, vốn tưởng rằng các nàng phải nghĩ dưỡng một khoảng thời gian, ai ngờ chỉ trong một đêm, cục diện lại chuyển biến như vậy

Bên trong rừng rậm, trãi qua một phen bận rộn, mười vạn binh sĩ, nhiều ít gì cũng đều ăn một chút, tạm thời còn có thể lực chống đỡ, rất nhiều người vừa ăn xong, liền đi qua chỗ làm cánh diều lớn để làm việc tiếp, Lưu Vân Phong đưa mắt nhìn xa xa, nữ tử đang đứng bên cạnh núi đá.

Thân thể mềm mại xinh đẹp trong ngân sắc khôi giáp, dưới ánh mặt trời càng chiếu ra ánh sáng rực rỡ sinh động, trên mặt của nàng bao phủ một khăn sa mỏng, ánh mắt hơi nheo lại, tia sáng nguy hiểm khiếp người đang ở chỗ sâu cuồn cuộn toát ra, điên cuồn phát nộ, rõ ràng đang viết mấy chữ, các ngươi chết chắc rồi.

Lưu Vân Phong nhìn thấy thế run rẩy một trận, vội vàng cúi đầu, nữ nhân này quả là một truyền kỳ, hắn thân là một gã lão tướng, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người lợi hại như thế, thay đổi nhanh như chong chóng, một tay che mưa, tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán của nàng…

Mặt trời vừa lặn thì những cánh diều lớn toàn bộ đã làm xong, Thanh Dao mệnh lệnh An Định Phong phân bố nhiệm vụ, tìm mười mấy binh tướng thân thủ lợi hại, dùng cánh diều lớn bay lên giữa không trung ném lựu đạn mở cửa thành, mặt khác thả pháo khói, pháo sương mù, làm cho người thủ thành nhìn không rõ tình hình, để mười vạn binh mã của bọn họ thừa cơ công vào thành.

An Định Phong lĩnh mệnh, lập tức đi xuống phái người, những binh mã còn lại thì chờ lệnh xuất phát lập tức, Thanh lạnh lùng nhìn binh tướng đông nghịt, dồn khí đan điền, tiếng nói băng lãnh tàn bạo vang lên.

“Hôm nay công phá Trần Đường Quan, mỗi người các ngươi đều phải xuất ra thực lực của mình, nếu như công không được Trần Đường Quan, chúng ta sẽ không có nước, vì thế chỉ còn cách lui về Thạch Thành, nhưng mười vạn người ở đây, từ đó về sau sẽ trở thành một trò cười, nếu muốn chiến thắng đầy quang vinh, muốn là người trên người, chúng ta nhất định phải một lần đánh hạ Trần Đường Quan, các ngươi, có lòng tin hay không?”

Thanh âm của nàng cũng không lớn, vì vận dụng nội lực nên kéo dài liên miên không dứt bay ra ngoài, nên ngay cả loạt binh sĩ cuối cùng, cũng nghe được rất rõ ràng, thanh âm vang dội bay vào áng mây.

“Có.”

“Tốt, xuất phát” Thanh Dao ra lệnh một tiếng, phất tay ý bảo mọi người tiến lên, mười vạn binh mã đông nghịt chạy tới phía trước, áp sát biên cảnh Trần Đường Quan, mặt khác, An Định Phong đã phái mười mấy binh sĩ mang những cánh diều lớn đi trước, vì đối diện Trần Đường Quan có ngọn núi không cao lắm, nhưng chỉ có thể ở chỗ cao này mà nương theo hướng gió, mới ổn thỏa bay đến vị trí trên cửa thành.

Trần Đường Quan, trên thành tường cao to, nữ tướng Ngọc Kiều đang cau mày nhìn về phương xa, bốn tỷ muội chết, nàng rất đau lòng, lúc này, xa xa có người chạy vội đến, một bên chạy một bên kinh hoảng kêu lên: “Ngọc tướng quân, không xong, đại quân của những người đó đang tiếp cận, tất cả đều đã tới.”

Lời ấy vừa rơi xuống, binh lính canh giữ trên tường thành, sắc mặt người nào cũng trắng, Ngọc Kiều nhìn tình trạng trước mắt, giận mà không có chỗ phát, thực sự là binh bại như núi lở a, Ngọc gia quân lúc trước kiêu ngạo không ai bì nổi, bây giờ lại trở nên thảm trạng như thế, vừa nghe nói địch nhân đánh đến, đã làm cho sắc mặt các nàng sợ đến kinh hoảng.

Ngọc Kiều càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được bay lên, một cước đá ngả lăn tiểu binh tới báo tin: “Hoảng cái gì? Bọn họ chẳng lẽ không phải người sao?”

Tiểu binh vừa báo tin bị đá lăn vài vòng, không dám có chút nào kháng nghị, rất nhanh đứng lên, liên tục dập đầu cầu khẩn: “Ngọc tướng quân tha mạng, ngọc tướng quân tha mạng.”

Ngọc Kiều vừa đau lòng vừa phẫn hận, tất cả mọi người ở đây đều là binh lính đi theo nàng lâu nàng, nàng cùng các nàng cảm tình không khác gì thân nhân, đánh các nàng, trong lòng nàng cũng không dễ chịu, tâm tình trầm trọng không gì sánh được phất phất tay: “Lập tức đi bẩm báo hoàng thái nữ, nói là binh mã Huyền Nguyệt quả nhiên đã tiếp cận.”

“Dạ” tiểu binh kia như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, rất nhanh đứng dậy chạy xuống tường thành, đi bẩm báo hoàng thái nữ điện hạ.

Cơ Tuyết nhận được tin tức, lập tức dẫn mấy người hộ vệ thủ hạ chạy lên tường thành, xa xa Ngọc Kiều đang chỉ huy tiểu binh đem những tảng đá đẩy lên chỗ cao, cung tiến thủ đông nghịt đang chuẩn bị, chỉ cần bọn họ tới gần phạm vi cửa thành, một cũng đừng mong sống, hôm nay nàng muốn thay các tỷ muội đã chết mà báo thù.

“Bọn tỷ muội, hôm nay chúng ta nhất định phải vì Xuân Đào tướng quân, Hạ Hà tướng quân, Thu Cúc tướng quân, còn có Đông Mai tướng quân mà báo thù, đợi một lúc dùng căm hận mà đánh, một cũng không cho sống.”

Trên tường thành, Ngọc Kiều điên cuồng rống giận, tê tâm liệt phế kêu lên.

Trên tường cao những binh lính kia, nhìn tướng quân thương tâm như vậy, rất nhiều người cùng kêu lên: “Dạ, tướng quân yên tâm đi, chúng ta sẽ báo thù cho các tướng quân .”

Gió nhẹ thổi lên, cờ xí phất phới tung bay ở trong gió, đỏ au đến chói mắt.

Dưới tường thành, cách năm trăm thước, Huyền Nguyệt đại quân dừng lại, không tiếp tục đi tới, mà chỉ nghỉ chân nhìn qua, dẫn đầu là một tiểu tướng áo bào trắng, giơ tay, binh mã phía sau lập tức đồng loạt, chỉnh tề có trật tự đứng thẳng, tựa hồ đang đợi cái gì đó?

Cơ Tuyết kỳ quái đưa mắt nhìn xuống binh tướng dưới đông nghịt dưới chân tường, không biết các nàng muốn giở trò gì? Vì sao không đi tới.

Chẳng lẽ các nàng đã đoán ra trên tường thành có mai phục.

“Thái nữ điện hạ, sao lại như vậy?”

Ngọc Kiều hoang mang hỏi, lông mày nhíu chặt, thực sự nghĩ không ra bọn họ muốn làm gì, mâu quang Cơ Tuyết lạnh lẽo nhìn về phía chủ soái đứng dưới tường thành, chỉ thấy nàng ta ngẩng đầu nhìn lên thành, vừa tiếp xúc với tầm mắt của nàng, lập tức dựng thẳng lên một ngón tay rồi thản nhiên quay xuống, tư thái cuồng dã ngang tàng ngạo nghễ, Cơ Tuyết bỗng nhiên đánh rùng mình một cái, đáy lòng sự bất an càng mở rộng, đối với Mộc Thanh Dao, nàng bỗng nhiên nảy sinh ra một loại cảm giác hoảng sợ, nữ nhân này thật giống như ma quỷ, không chỗ nào không có, không chỗ nào không tồn tại.

Cơ Tuyết không nói gì, nhưng hộ vệ đứng ở bên cạnh nàng lại thấy kỳ quái lên tiếng.

“Quá nữ điện hạ, mau nhìn, có cái gì trên bầu trời kìa?”

Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa không trung loáng thoáng bay tới mấy con chim lớn, bởi vì rất cao lại quá xa, vì thế nhìn không rõ lắm, chắc là các loài chim lớn, Cơ Tuyết mặc kệ nó, vẫn đang cúi đầu nhìn mười vạn binh mã ở phía xa, những người này vì sao không đi tới đây? Trong lòng của nàng rất gấp, chợt giật mình như nhớ tới cái gì đó, liền ngẩng đầu nhìn lên, đầu nghiêng một bên, nhìn chăm chú lên bầu trời, những vật thể đó đang xếp thành hàng, tạo nên một tư thế xinh đẹp, thế nhưng cẩn thận tỉ mỉ nhìn, liền phát hiện ra điều khiến nàng run rẩy.

“Chẳng lẽ bọn họ muốn nổ cửa thành.”

Lời vừa nói ra, mấy con chim to đã bay tới trên cửa thành Trần Đường Quan , rất nhanh liền có vật gì đó rơi xuống đến, oanh một tiếng bị nổ cửa thành, lúc này cửa thành Trần Đường Quan đã ở trong ngọt lửa, lắc lư lắc lư ầm một tiếng vang lên, rơi xuống, lúc này xa xa nhân mã đông nghịt bắt đầu sôi trào, nhất tề hướng Trần Đường Quan vọt tới, Cơ Tuyết cùng Ngọc Kiều luống cuống, hoàng phu nương nương bảo hai người các nàng phải thủ vững mười ngày nửa tháng, không nghĩ tới các nàng một ngày cũng bảo vệ không được, nữ nhân này vừa ra tay liền phá hủy cửa thành Trần Đường Quan.

Bỗng nhiên ở giữa không trung rớt xuống rất nhiều thứ gì đó, khói đặc nổi lên bốn phía, toàn bộ Trần Đường Quan một mảnh hỗn loạn, vốn có muốn bắn tên, xô tảng đá, thế nhưng hiện tại cái gì cũng đều nhìn không thấy.

Cơ Tuyết nhìn hết thảy trước mắt, nếu như liều mạng chống lại, chỉ sợ thương vong lớn hơn nữa, nàng quyết định thật nhanh, phải rời khỏi Trần Đường Quan, trước đem những binh mã còn lại của Trần Đường Quan đưa về Hóa Thành cách đây không xa, chờ Hoa Văn Bác thuyết phục người của Hoàng Viên quốc, các nàng lại dẫn người từ Hóa Thành tấn công qua đây, đến lúc đó cùng Thạch Thành hai mặt giáp công, nói như vậy phần thắng sẽ lớn hơn nữa, Cơ Tuyết chủ ý đã định, lập tức trầm mặt mệnh lệnh Ngọc Kiều.

“Ngọc tướng quân, lập tức triệu tập tướng sĩ, rời khỏi Trần Đường Quan, lập tức.”

Nói xong tự mình đã dẫn người chạy xuống thành lâu, mà Ngọc Kiều thì ngây ngẩn cả người, cho dù là lấy thân đền nợ nước, cũng là một chuyện quang vinh, nhưng hoàng thái nữ điện hạ lại lệnh cho các nàng bỏ thành mà đi, nàng chẳng phải sẽ trở thành hạng người sống tạm bợ hay sao?

Chẳng qua bây giờ không phải là chuyện của cá nhân nàng, nếu như nàng lưu lại, thì chỉ sợ toàn bộ tướng sĩ cuối cùng cũng bỏ mình, vì thế vẫn nên bảo tồn một phần binh lực mới là tốt nhất, Ngọc Kiều trầm mặt, hạ mệnh lệnh: “Tất cả binh tướng nghe đây, toàn bộ theo bản soái rút khỏi Trần Đường Quan.”

“Dạ.”

Mệnh lệnh rất nhanh được ban xuống, ở đây vội vàng rút lui, mà ngoài cửa thành có một nhóm người còn liều mạng chống lại, nhưng đâu địch nổi bọn nam nhân như lang như hổ, Thanh Dao dẫn người một đường vừa giết vừa tiến công, bên trong Trần Đường Quan, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, trên đất khắp nơi lộn xộn, những con đường cái rất thê thảm, tuy nhiên đại bộ phận binh lực đều đã rút lui, Cơ Tuyết cùng Ngọc Kiều đã bỏ lại Trần Đường Quan, nơi này chính là cửa lớn phía nam của Đan Phượng quốc, các nàng sẽ không dễ dàng để mất, như vậy e là sẽ một lần nữa giành trở về…

Bên trong quân cơ đại doanh, Thanh Dao phân phó đi xuống, trước dàn xếp tốt tam quân, đoạt được Trần Đường Quan, mỗi người đều lấp đầy bụng, cố gắng nghỉ ngơi, các doanh đều được phân công làm việc, toàn bộ Trần Đường Quan đã bị khống chế, đổi lại cờ của Huyền Nguyệt, trên đường cái dán đầy bố cáo, nghiêm lệnh nói rõ, sẽ không đả thương bách tính vô tội, chỉ cần bách tính an phận thủ thường, không bịa đặt sinh sự, sẽ không có vấn đề gì.

Trong phòng khách của quân cơ đại doanh.

Thanh Dao ngồi ở trên ghế da hổ, hai bên An Định Phong cùng Ngân Hiên chia ra ngồi, An Định Phong thần tình kích động, khuôn mặt rạng rỡ, rốt cuộc đã lấy được Trần Đường Quan, đây quả thất là thời khắc làm cho người ta kích động, Huyền Nguyệt rốt cuộc đã phá vỡ hòa bình của thất quốc, kế tiếp chỉ sợ những quốc gia khác cũng sẽ động thủ, ai mà không muốn trong lúc này phân chia một chén canh “

Trong đại sảnh, ngoại trừ mấy vị tướng quân chủ yếu, thì ngay cả tham tướng các doanh, và kiêu kỵ úy cũng đều tham gia.

Mọi người ngồi tràn đầy trong phòng khách, toàn bộ phòng khách sát khi ngút trời không gì sánh được, nghiêm túc mà trầm trọng.

Trên cao Thanh Dao lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, thanh âm trong trẻo vang lên: “Hôm nay đem tất cả toàn bộ tập trung lại, là vì có một việc muốn tuyên bố, tuy rằng chúng ta đã dẹp xong Trần Đường Quan, nhưng bách tính ở đây là vô tội, vì thế ai trong các ngươi cũng không được phép xúc phạm tới bách tính vô tội, nếu như để ta phát hiện có người hạ độc thủ với bách tính, nhất định trảm không buông tha.”

Thanh Dao ra lệnh một tiếng, bên dưới vang lên tiếp đáp ứng, ai dám không nghe theo, hiện tại uy vọng của nàng không thể so với trước, trải qua trận chiến này, mọi người không chỉ biết thực lực của nàng, càng biết tính nàng nói là làm, hơn nữa thái độ làm người rất có nguyên tắc, nếu như chọc giận tới nàng, thì thủ đoạn độc ác sẽ xuất ra, tuyệt đối không lưu tình nể mặt, bởi vậy ai mà dám chọc giận nàng.

“Dạ, nguyên soái.”

“Còn nữa, các ngươi sau khi trở về, từ các doanh phái ra một người, lẩn vào bên trong bách tính của Trần Đường Quan, tung ra lời đồn, nói hoàng phu nương nương của Đan Phượng quốc là yêu phu gây tai hoạ và rắc rối, làm hại Đan Phượng quốc bị kiếp nạn này, nếu như chưa trừ diệt hoàng phu, e là tai nạn sẽ càng lúc càng lớn, rất nhanh sẽ gặp tai ương diệt quốc.”

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, An Định Phong ngẩn ra, không biết chủ soái làm như vậy là có ý gì?

Chỉ có Ngân Hiên là hiểu rõ dụng ý của Thanh Dao, thứ nhất làm rối loạn Đan Phượng quốc, thứ hai ép Hoa Văn Bác hiện thân, chỉ cần hắn không ẩn thân được, thì nhất định sẽ hiện thân


/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status