Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 32: Hữu Duyên Tái Tụ

/147


Trường lăng phiên tiêm, phất phới thành hoa, từ không trung chậm rãi rơi, giống như hoa quỳnh nở rộ dưới bóng đêm, mị hoặc lòng người, nhưng mang theo băng lãnh sát khí, bên cạnh hoa lâu, dạ khách cùng nữ nhân đều nhìn ngây người dại mắt, thật lâu vẫn không thu tầm mắt trở về .

Ngay cả kia mấy người hán tử áo đen cũng bị kinh ngạc, ngực cứng lại, giống như trúng phải ánh chớp, bị trường lăng cuồn cuộn quấn lấy một người, ném giữa không trung, vừa chuyển một cái, đã ném ra xa hơn cả mét, phát ra thanh âm ùm một tiếng vang lên, những người áo đen kia chợt tỉnh táo lại, song song lui ra phía sau một bước, làm thành một vòng khép kín, cảnh giới nhìn chằm chằm hai nữ tử trong sân.

"Lên " một người hắc y nhân thủ lĩnh dẫn đầu, lên tiếng phân phó, vài người được mệnh lệnh, không dám chần chừ, rất nhanh theo tứ diện đánh bọc qua đây, giơ kiếm đánh về hai nữ tử trong vòng...

Đúng lúc này, chợt nghe một đạo thanh âm lạnh lùng: "Dừng tay, dưới ban ngày ban mặt, dám khi dễ nữ lưu yếu đuối, đồ đáng chết."

Theo thanh âm vừa rơi xuống, giữa không trung nhảy ra hai đạo nhân ảnh, nhất bạch tối sầm, nhanh nhẹn tới, thân hình nhanh như phi yến, nhảy vào liền rơi xuống trước mặt Mộc Thanh Dao cùng Tiểu Đại, nghiêm nghị giận dữ chỉ vào một đám hắc y nhân đối diện, quanh thân phóng đãng, khí thế khiếp người.

Mộc Thanh Dao xoay người lại quét mắt liếc Tiểu Đại một cái, thấy nàng không có gì trở ngại, mới quay đầu nhìn người mới xuất hiện, tuy rằng thấy không rõ chính diện, nhưng thân thủ ngọc thụ lâm phong, làm cho nàng có chút quen thuộc, một luồng mùi thơm kéo tới, làm cho nàng chợt minh bạch, nam nhân vừa xuất hiện, đúng là người ngày ấy cùng nàng đồng loạt ra tay cứu Tiểu Đại, hình như kêu La Dương, bất quá tựa hồ là một tên giả, Mộc Thanh Dao đạm nhiên nhìn bóng lưng của bọn họ.

Chỉ thấy La Dương thân thể khẽ động, liền chạy nhanh hướng hắc y nhân, trong tay chiết phiến mang theo sắc bén kình phong, nhiều chiêu trí mạng công về phía mấy người kia, chỉ trong nháy mắt, vài người liền ngã trái ngã phải bị đánh bay ra ngoài, lập tức sắc mặt đại biến, biết gặp kẻ lợi hại, dừng lại không dám đánh tiếp, rất nhanh nhìn nhau, nhanh chóng thoát ra rồi bỏ chạy.

Trên đường Hoa Nhai, vân quyển phong khinh, không vết tích lưu lại, một số người bắt đầu khởi động, rất nhanh thân thiện đứng lên, tú bà đi tới trước cửa thét to chào hỏi, có vài nữ tử trông cửa nhìn tuấn mỹ nam tử, dĩ nhiên thật lâu không muốn rời đi.

Dưới ánh mặt trời, nam tử quần áo gấm bạch y, tôn quý bất phàm, tay cầm sa quyên chiết phiến, một thân phong lưu phóng khoáng, chậm rãi đi tới phía trước Mộc Thanh Dao, ôm quyền bắt chuyện.

"Thật là trùng hợp."

"Là trùng hợp hay dụng tâm kín đáo liền không biết được rồi, " Mộc Thanh Dao đạm nhiên mở miệng, mặc kệ thế nào, người ta cứu các nàng cũng là thật, mặc dù không có hắn, các nàng cũng xác định có thể đối phó mấy người kia, nhưng hình như người ta vẫn khăng khăng cứu: "Tạ ơn La công tử xuất thủ cứu giúp."

"Mộc tiểu thư quá khách khí, có thể cứu mộc tiểu thư là vinh hạnh của tại hạ."

La Dương thanh âm tiếng nói thanh nhuận, mang theo từ tính đặc biệt, con ngươi đen nhánh mị hoặc lòng người của hắn toát ra một tia lửa nóng bỏng, bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Dao, thế nhân đều nói mộc tam tiểu thư là háo sắc nữ nhân, nhưng hắn tuy rằng chỉ thấy quá nữ nhân này hai lần, nhưng biết nàng là viên minh châu sáng chói, cất giấu quang mang, không để xuống thì thôi, vừa để xuống sẽ làm thế nhân chú mục, nữ nhân trí tuệ phi phàm như vậy, thế nào lại là háo sắc đâu, buồn cười đến cực điểm...

"Hôm nay đến đây, sau khi từ biệt, hữu duyên tái tụ, " Mộc Thanh Dao cao giọng mở miệng, nơi đây không thích hợp ở lâu, vẫn là ly khai quan trọng hơn, có lời gì sau này hãy nói đi.

"Mộc tiểu thư đi hảo."

La Dương thật không có ngăn cản nàng rời đi, ôm quyền nhìn theo nàng lên xe ngựa, Tiểu Đại cũng nhảy lên, mã xa phu ngậm miệng ở nơi này, đã khôi phục trấn tĩnh, vội vàng đánh xe ngựa ly khai.

Phía sau, La Dương con ngươi ánh sáng thay đổi, khóe môi hiện lên vẻ tình thế bắt buộc, Mộc Thanh Dao, chúng ta sẽ có duyên!

Thủ hạ vẻ mặt cẩn thận nhìn chủ tử: "Chủ tử, chúng ta đi."

Hai người rất nhanh biến mất trên đường Hoa nhai, mấy nữ tử trăng hoa phiền muộn nhìn đầu đường vắng vẻ...

Mộc phủ, trong Thanh viện, Mai Tâm khẩn trương đánh giá Mộc Thanh Dao: "Tiểu thư, vừa rồi người không sao chứ."

Lục nhi cùng Tiểu Liên dừng lại tập trung nhìn lên để biết chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt khó coi: "Không nghĩ tới nhà nha đầu kia dĩ nhiên ở cái loại địa phương đó? Nếu như làm hại tiểu thư có chuyện gì không hay xảy ra, nhìn nàng thế nào giao phó?"

Ba giờ nha đầu thực sự là vừa kinh vừa sợ, hiện tại tiểu thư cũng không phải là đơn thuần là tiểu thư, nàng thời gian tới là hoàng hậu, quốc mẫu của Huyền quốc, tại sao có thể xảy ra chút nào ngoài ý muốn được?

"Được rồi, các ngươi đừng lo lắng, chuyện gì cũng không có" Mộc Thanh Dao chính mình ghé vào trường kỷ muốn nghĩ chuyện mới vừa rồi, đến tột cùng là chỗ đó có vấn đề, ba nha đầu giọng nói quấy rầy suy nghĩ của nàng, làm nàng lạnh lùng mở miệng, Mai Tâm các nàng lập tức không dám lên tiếng, nói thêm gì nữa, cẩn thận hầu hạ ở một bên...

Một bên Mai Tâm nhớ tới hai nghìn lượng bạc kia, há miệng không dám lên tiếng dễ dáng, Mộc Thanh Dao thần sắc đạm nhiên hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Tiểu thư, kia hai nghìn lượng bạc?"

Lời này nhắc tới, Mộc Thanh Dao lập tức đem mạch suy nghĩ dời đi qua đây, bàn tay xinh đẹp vỗ đầu một cái, nhẹ nhàng thấp giọng: "Xem ta nè, đã quên chuyện quan trọng hơn, " ngước mắt quét nhìn ba nha đầu liếc một cái, nhẹ giọng hỏi: "Trong trướng phòng có thể chi bao nhiêu tiền a?"

"Hồi tiểu thư, một lần chỉ có thể chi năm trăm lượng?"

Tiểu Đại công phu sư tử ngoạm, tiểu thư dĩ nhiên đáp ứng một lần cho nàng hai nghìn lượng bạc, thế nhưng trong phủ căn bản chi không ra nhiều tiền như vậy, bây giờ nên làm gì a? Tam nha đầu đều có chút bận tâm, Mộc Thanh Dao ánh mắt lóe ra một chút, kỳ thực sau khi tiểu đại nói xong nàng liền tính toán một phen, không sai biệt lắm với số này mới đáp ứng.

"Lục nhi, ngươi đi chỗ Trung thúc chi cho ta năm trăm lượng bạc qua đây, mặt khác, Mai Tâm đem đồ trang sức cùng y phục của ta tất cả đều đem ra hiệu cầm đồ đổi lấy bạc đi."

"Tiểu thư?" Ba nha đầu sắc mặt đều thay đổi, tiểu thư làm cái gì vậy, đem này đồ trang sức đi cầm, còn có y phục hoa lệ, đồ trang sức cùng y phục tuy rằng quý báu, nhưng bắt đi hiệu cầm đồ giá trị không được nhiều bạc như vậy, có thể thu hồi hơn một nửa là tốt lắm rồi, tiểu thư dĩ nhiên vì mua một nha đầu đem tất cả đồ trang sức cùng y phục đi bán, nếu như bị lão gia biết, không lột da ba nha đầu các nàng mới lạ, nghĩ đến đây, Mai Tâm da đầu tê dại.

"Tiểu thư, không cần, nếu như bị lão gia biết, chúng ta đã có thể bị phạt?"

Mai Tâm tiếng nói vừa dứt, Mộc Thanh Dao theo trên trường kỷ xoay người ngồi dậy, âm trầm sâm trừng mắt Mai Tâm, sợ đến nàng một chữ cũng không dám nói, cẩn thận mở miệng: "Tiểu thư, ta, ta?"

Ta nửa ngày cũng không thoát ra lời, không dám nói thêm một chữ nào nữa, Mộc Thanh Dao nhìn các nàng sợ hãi, thần sắc mới hòa hoãn một ít, lãnh đạm cảnh cáo Mai Tâm.

"Mai Tâm, ngươi là nha đầu của ta, sau này lại hoài nghi lời của ta, ta liền đem ngươi đuổi ra ngoài."

"Dạ, tiểu thư, " ba nha đầu song song lên tiếng trả lời, cũng không dám nữa nhiều lời một chữ, Mộc Thanh Dao phất phất tay: "Đi làm việc đi."

"Dạ, tiểu thư, " Mai Tâm cùng Lục nhi phân công nhau hành động, Tiểu Liên ở lại trong phòng hầu hạ nàng, mắt thấy Mai Tâm đem đồ trang sức cùng y phục đóng gói tốt, sẽ xuất môn, Mộc Thanh Dao không nhanh không chậm phân phó: "Mai Tâm, ngươi đổi trang phục một chút, cứ như vậy đến hiệu cầm đồ, người khác thấy được, còn tưởng là Mộc gia muốn xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ đại loạn."

"Nha, ta đã quên, " Mai Tâm tán thành gật đầu, xoay người lại đối với mình chỉnh đốn lại một phen, vừa nhìn giống như một vị phụ nhân, mới mang bao quần áo theo cửa hông tây bắc đi ra.

Mai Tâm cùng Lục nhi đi ra ngoài làm việc, Mộc Thanh Dao lại nằm úp sấp trên trường kỷ mềm tự hỏi chuyện thích khách vừa rồi, thích khách kia rõ ràng là biết nàng, trực tiếp vây trở ngại xe ngựa các nàng, bất quá tựa hồ không có ý định hạ thủ, giống như là đang thử, là ai muốn thử nàng đây?

Sau giờ ngọ dương quang theo thanh trúc phóng xuống quang ảnh loang lổ, tà tà chiếu vào mành gấm màu hồng nhạt, trong phòng phát ra yên tĩnh, Tiểu Liên dùng quạt lông nhẹ nhàng quạt gió cho Mộc Thanh Dao, tiểu thư lúc đầu mắt còn mở con ngươi đang suy nghĩ chuyện, chậm rãi nhắm mắt lại tựa hồ đang ngủ, lông mi dài buông xuống như bóng râm, cả khuôn mặt mang nét bình thường đạm mạc, hết sức tương hòa cùng da thịt ôn nhu, khóe môi mang vẻ cười, thật giống như trẻ con mới sinh thật thuần khiết, Tiểu Liên nhìn ngây người...

Hành lang ngoại vang lên tiếng bước chân, kèm theo là một đạo thanh thúy giọng nói: "Tiểu Liên tỷ tỷ, đại tiểu thư muốn gặp tiểu thư?"


/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status